Chương 379 : Mượn bạn mắt cá thờn bơn
Chương 379 : Mượn bạn mắt cá thờn bơnChương 379 : Mượn bạn mắt cá thờn bơn
"Hoài Giới pháp sư 2”
Đã tới phiên Tạ Bất Thần rôi nhưng Ma Già quay đầu lại thấy y đang sững người nhìn trân vào một chỗ trong hư không thì lấy làm lạ, bèn cất tiếng gọi.
Tạ Bất Thần nghe thấy nhưng vẫn còn chưa chịu rời mắt.
Y cứ đăm đăm nhìn mãi, đầu mày hơi cau lại, đến chừng một hồi sau mới hạ mắt, cười nói với Ma Già : "Mới rồi hơi bị ngẩn ngơ một chút."
Dáng vẻ lúc nãy của y quả đúng là tâm trí để tận đâu đâu thật.
Ma Già nghe xong không để ý lắm, mà có sắc mắc đi nữa thì làm gì có cớ, Tạ Bất Thần dù sao cũng thuộc loại thâm sâu khó lường. Vì vậy Ma Già chỉ gật gật đầu, cho Tạ Bất Thần tiến lên thu xếp chỗ ở rồi đưa chìa khóa cho y.
Nhưng Phó Triêu Sinh đứng bên kia thì cảm thấy hơi bối rối.
Việc này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.
Ban nãy chẳng phải tình cờ mà người nọ nhìn về phía mình mà y quả thực đã phát hiện hay cảm giác được cái gì đó. Với tu vi đại yêu trời sinh hiện tại, chỉ có đại năng nhất nhì trên Thập Cửu Châu mới có thể nhìn ra chút dấu vết của hắn mà thôi.
Nhưng từ trước đến nay sức nhạy của thiên địa vạn vật vẫn luôn vô cùng kỳ diệu. Thật ra, nếu nói gần thiên nhiên thì người không bằng yêu. Nhưng cũng có tu sĩ xuất chúng, bẩm sinh đã có khả năng cảm nhận thiên nhiên một cách siêu phàm.
Trời đất biến đổi, khiến tự nhiên cũng biến đổi theo. Sinh vật có thể tận mắt nhìn thấy, hoặc biết được qua quan sát sự vật xung quanh, thậm chí có khi còn có linh cảm. Càng cảm nhận được biến chuyển trong tự nhiên nhỏ chừng nào thì sức nhạy càng mạnh chừng đó.
Phó Triêu Sinh vốn là sinh vật nhỏ nhất của đất trời, chỉ cần nghe Kiến Sầu đọc kinh thì đã biết tập hợp nguyện lực của cả tộc phù du để sinh trưởng. Đó chính là yêu, hơn nữa còn là đại yêu có thiên tính tự nhiên.
Nếu hắn muốn ẩn mình thì tu sĩ bình thường cùng cảnh giới khó mà tìm được.
Nhưng vị tu sĩ Côn Ngô này vậy mà lại cảm thấy sự hiện diện của hắn...
Trong khoảnh khắc ấy, Phó Triêu Sinh chợt nhớ tới một câu không biết nghe được ở đâu : 'Đạo tử Thiên Quyến..."
Đời sao mà bất công vậy ?
Loài phù du sáng sinh chiều chết. Mạng sống quá ngắn khiến chúng không thể có được cơ hội đắc đạo. Thử hỏi nếu không con nào gặp được người như Kiến Sầu lẩm nhẩm đọc kinh nơi bờ đá thì sẽ ra sao ?
Vì vậy lúc đó, hắn mới có dịp nghe đạo, thừa hưởng đại nguyện của loài phù du mà sinh.
Nhưng có người...
Hay nói đúng hơn là cái người trước mắt hắn đây lại có thể được ông trời ưu đãi, thậm chí ngay cả khả năng cảm nhận cũng vượt xa người thường. Theo như Phó Triêu Sinh biết, phần lớn các yêu cũng khó mà sánh bằng.
— Thế này thì có còn là bình thường nữa không ?
Tự nhiên nghĩ như vậy mà Phó Triêu Sinh chợt nảy ra ý muốn xem trộm xem sao.
Trong đôi mắt u lãnh của hắn, khí tà mờ mịt như sương bắt đầu nhẹ nhàng xoay chuyển, rôi một thoáng sau đã cuộn lên dầy đặc. Nhưng màu sắc đôi con ngươi thì trái lại lại nhạt đi rất nhiều, trông chẳng khác gì hai hòn ngọc xanh lục trong suốt.
Vào khoảnh khắc ấy, mọi hình ảnh in trong đáy mắt hắn, từ cảnh vật cho đến Kiến Sầu, và tất cả những người khác trong thiên điện đều âm ầm rạn vỡ!
Hết thảy đều bị cuốn vào trong dòng xoáy của thời gian và không gian.
Mà hắn thì lại trở thành điểm bất động duy nhất đứng yên nhìn thế giới kỳ lạ trước mắt...
Phải chăng là mắt cá thờn bơn ?
Kiến Sầu cũng không biết Phó Triêu Sinh có bị Tạ Bất Thần nhìn ra hay không, trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng thấy hai mắt hắn biến đổi thì một cảm giác quen thuộc kỳ lạ chợt ập đến, gần như chẳng kịp suy nghĩ đã nhớ ngay đến mắt Vũ và mắt Trụ.
Hóa ra hắn đang nhìn quá khứ của Tạ Bất Thần ư ?
Kiến Sầu đang chú mục nhìn thì hốt nhiên bỗng cảm thấy bối rối bởi nàng biết Phó Triêu Sinh sẽ nhìn thấy cái gì : Quá khứ của Tạ Bất Thần cũng chính là quá khứ của nàng.
Tự nhiên Kiến Sầu chẳng muốn nhìn nữa. Nàng xoay người, đi theo Tang Ương tiến lên nhận lấy một chiếc chìa khóa bạc cũ kỹ từ tay đệ tử Mật Tông phụ trách việc vặt.
Bây giờ thì nơi ăn chốn ở đã an bài xong xuôi.
Tạ Bất Thần giả làm Hoài Giới dĩ nhiên không ở cùng một chỗ với các "minh phi" mà ở cùng với tăng chúng Mật Tông. Các nàng đều ở khu phía đông điện chính còn tăng chúng thì ở khu phía tây. Khi rời thiên điện để về nơi ở, Tạ Bất Thân vừa cầm chìa khóa vừa liếc mắt nhìn Kiến Sâu nhưng ánh mắt nàng vẫn bình thản như không, thậm chí lúc nhìn thẳng vào hắn vẫn chẳng mảy may khác thường.
Muốn chộp được sơ hở trên người nàng đâu có dễ như vậy. Bởi nàng bây giờ đã chẳng còn như trước, môn mặt lạnh bất động thanh sắc đã luyện thành tuyệt kỹ rồi.
"Lối này."
Ma Già đi trước dẫn đường.
Tạ Bất Thần vẫn không nói tiếng nào với Kiến Sầu mà im lặng đi theo Ma Già, nhưng khi đi ngang qua chỗ dường như có cái gì đó kia, y lại cảm thấy lạ lùng kỳ quái...
Rành rành là khoảng không, nhưng lúc ấy...
Y vậy mà lại cảm thấy mình đi ngang qua ai đó.
Khoảng cách gần đến nỗi khiến y sởn gai ốc khắp người, nhưng khi đưa mắt nhìn thì bên cạnh vẫn tịnh không một bóng người.
Là y hoang tưởng hay đúng là ở đây có người ?
Thậm chí đến khi ra khỏi điện rôi theo Ma Gia đi qua hàng dãy các điện các khác, thấy phía trước có một khu tăng phòng thường thường mà y vẫn còn cảm thấy canh cánh trong lòng, không sao dứt ra được.
Tạ Bất Thần nhớ tới ánh mắt chăm chú nhìn vào hư không của Kiến Sầu lúc ấy. Nó chẳng khác gì như nhìn thấy tri kỷ. Y cũng nhớ tới câu trả lời nàng khi đề nghị sưu hồn Ma Già hơn là đi thám thính thánh điện.
Biết là nguy hiểm nhưng nàng vẫn muốn đi.
Chỉ vì sợ Côn Ngô và muốn biết mục đích thật sự của y một cách đơn giản như vậy ư 2?
Nhưng nếu ở thánh điện nàng ta có chỗ dựa thì sao ?
Từ lúc dọc đường gặp Kiến Sầu rồi cùng đi Tuyết Vực, trong lòng y đã thấy nặng nề, kế đó những ý nghĩ trên lại đột nhiên từ đâu dồn dập ập đến khiến y càng cảm thấy ngột ngạt bức bối hơn, thậm chí ngay cả một tia lạc quan cũng chẳng sáng lên nổi.
Linh cảm trong lòng Tạ Bất Thần lại dây thêm một tâng. Chuyến đi thánh điện lần này hẳn sẽ còn gặp nhiều rắc rối đây...
"Phòng này là phòng của ngươi."
Qua khỏi một dãy hành lang xám đen, Ma Già dừng lại trước một tăng phòng trông có vẻ đặc biệt hơn những gian khác.
"Năm nào các pháp sư đến thánh điện chịu lễ quán đỉnh đều ở đây. Hoài Giới sư đệ vào xem thử đi."
Tường ngoài sơn màu xanh da trời nhàn nhạt. Cửa chính hai cánh mở ra, hình ảnh các đức Phật được chạm khắc bên trên rất tinh xảo, hơn nữa còn được phủ màu vô cùng rực rỡ, trông cực kỳ bắt mắt.
Nhưng đối với Tạ Bất Thần, cái bắt mắt nhất lại chính là ý nghĩa chứ không phải là màu sắc.
Bức chạm ở ngay chính giữa là hình đức Phật ngồi trên đài sen nhưng mặt mũi ngài lại tuyệt chẳng có nét từ bi chút nào. Chân mày xếch lên, hai mắt trợn tròn dữ tợn; trong lòng, chỗ hai chân đang xếp bằng thế mà lại chễm chệ một nữ tử ngực nở mông tròn, tư thế khiêu gợi, cả người trần truồng, không một mảnh vải che thân.
Phật cái gì ở đây ? Phóng đãng, dâm tà ngoại đạo thì có ! Tạ Bất Thần biết Tân Mật chẳng tốt lành gì nhưng đến nước này thì thật không ngờ. Y nhìn bức chạm mà ánh mắt hơi rực lên.
Các tăng nhân đi cùng thấy y chăm chú nhìn thì cười bởi trong đầu đang tự nhiên liên tưởng tới mấy cái chuyện khoái hoạt này nọ. Gã mập cho là mình thân với Tạ Bất Thần nên dạn hơn, tiến lên bá vai y cười hì hì : "Huynh đệ, sao hả ? Không tệ phải phải không ? Chờ tới quán đỉnh chắc sốt ruột lắm nha ! Trong phòng còn hay hơn nhiều đó !"
".. Vậy sao 2?"
Tạ Bất Thần cười nhẹ nhưng thần sắc mặt mũi lại chẳng thay đổi là bao. Mấy cái thứ này thật ra cũng chỉ là hình ảnh mà thôi, làm sao mà khiến y dâm loạn nổi ! Chữ tình đời này của hắn đều đặt hết vào một người mất rồi.
"Két két...
Ma Già liếc mắt nhìn hai người rồi đẩy rộng cửa nói với Tạ Bất Thần : "Vào xem thử đi. Bốn quán đỉnh ra sao chắc Địch Nhất thượng sư có nói qua cho ngươi biết rồi. Trước khi lên thánh điện chịu lễ, ngươi quan tưởng ở đây, thực hiện cho xong bình quán tầng đầu tiên đi."
Tạ Bất Thần gật gật đầu đi vào.
Các tăng đi cùng với y cũng đều theo vào, háo hức quan sát gian phòng đơn sơ.
Bên trong trống trải chẳng bàn chẳng ghế. Trên mặt sàn ngay chính giữa phòng chỉ có một bức vẽ Đàn thành mà thôi. Hai bên trái phải thì dựng tám bức tượng Phật, phong cách chẳng khác phù điêu chạm trên cửa là mấy, thậm chí còn có phần sinh động rõ ràng hơn. Chính diện treo một bức họa tả bốn cảnh khác nhau.
Tạ Bất Thần nhìn xem thì thấy bốn cảnh này ứng với "Tứ quán đỉnh' : Bình quán, mật quán trí tuệ và thắng nghĩa. Các tên nghe cũng tàm tạm.
Quan sát bốn cảnh thì có thể rút ra quy trình đại khái như sau —
Trước tiên phải xem tranh và các bức tượng song tu rồi tiến hành quan tưởng;
Sau đó quan sát thượng sư và minh phi hành dâm và chấp nhận uế vật khi họ hòa hợp;
Tiếp theo thì tự mình hành dâm với minh phi, biết được "lạc thú" mà trong †u hành người ta gọi là “Đại định;
Cuối cùng từ đó lĩnh ngộ, tu hành đại thành, đời thường hóa Phật.
Tứ quán đỉnh đây sao ?
Hồi còn sống trên cô đảo nhân gian ở Đại Hạ, trong mấy cái chỗ chơi bời phóng đãng nghe còn chưa tởm bằng nữa là.
Hơn nữa Tạ Bất Thần còn nhớ lúc hai người nhập bọn thì Ma Già đã tuyển minh phi rồi. Đa số các cô tuổi đời rất nhỏ, chỉ từ mười hai đến mười sáu. Người trên hai mươi thì chỉ có mỗi Kiến Sầu mà thôi.
Y im lặng nhìn các bức vẽ mà trong đầu nghĩ đến đủ thứ chuyện.
Nhưng gã tăng mập ở sau lưng y đã tự động tiến lên nhìn tranh vẽ rồi trỏ tay cười hỏi : "Mấy cái bức này người ta gọi là đường tạp. Ngươi có biết chúng làm bằng gì không ?"
Tạ Bất Thần có thấy chất liệu giấy trông khá đặc biệt nhưng chỉ nghĩ nó là da của một loại thú đặc biệt nào đó của Tuyết Vực mà thôi, vì vậy cũng không để ý lắm. Nhưng không biết sao khi gã mập hỏi, y tự nhiên lại cảm thấy rùng mình lạnh tóc gáy.
Tạ Bất Thần ngoái lại đáp : "Không." "Ha ha, ta biết chắc là ngươi không biết mà !" Gã mập đắc ý nói : "Cho ngươi biết nha, cái này là da người đó ! Nghe nói mấy trăm năm trước Bảo Bình pháp vương đã phải lột da mười hai minh phi mới chế thành. Ngươi xem, lớn thế cơ mà."
Da người !
Hơn nữa lại còn là da của những mười hai vị minh phi !
Ngay như Tạ Bất Thần tâm vững như bàn thạch, sắc diện khó đổi mà nghe thấy việc làm kinh dị như thế này cũng không khỏi phải động dung vài phần.
Nhưng cái mà những người khác muốn nhìn lại chính là biểu hiện của y. Ngay cả Ma Già mặt mũi trông cũng có vẻ tươi cười, dường như đó là việc gì đáng tự hào lắm vậy.
Gã mập vỗ võ vai Tạ Bất Thần, giọng nói ra chiều vô cùng hâm nộ : "Nghĩ lại thấy sư phụ ngươi sao mà hay quá, tìm được minh phi cực phẩm như thế này. Tuy bây giờ phải hiến cho Bảo Kính pháp vương, nhưng nếu Ma Già sư huynh lựa lời nói tốt cho ngươi thì sau khi ngài tu hành quán đỉnh với nàng xong, biết đâu ngươi sẽ được ngài chủ trì làm lễ thứ hai cho, nhiều khi lễ thứ ba cũng không chừng."
Khóe mắt Tạ Bất Thần hơi nảy lên, nhưng hắn im lặng không nói gì.
Đám tăng không thấy y tỏ thái độ thì vẫn cho rằng được như vậy đã là ân huệ lớn lắm rồi. Thậm chí gã mập còn tiến lên bá vai y, mặt mày lấm la lấm lét thấp giọng nói : "Này, chúng ta đều là huynh đệ đồng môn. Nếu sau này pháp vương Bảo Kính trả nàng lại cho ngươi, ngươi cho ta mượn xài một chút có được không ?” Đến lúc này thì Tạ Bất Thân cứng hết cả họng.
Y chẳng biết thứ cảm giác đang dậy lên trong lòng mình gọi tên ra sao, chỉ biết khi ngẩng đầu lên nhìn gã mập thì trong đầu đã mường tượng ra gã chết mười tám kiểu rồi.
Ánh mắt y nhìn gã thật ra chẳng khác gì nhìn một người chết là mấy nhưng dù vậy chẳng ai trong đám tăng kể cả gã mập nhận ra, thậm chí còn lên giọng kẻ cả nói : "Chỗ đồng môn với nhau, ngươi không chịu cũng chẳng được."
“Ta nào dám."
Nắm tay cuộn chặt trong tay áo, Tạ Bất Thần ra mặt tươi cười, trông rất dễ dãi biết điêu. Đám tăng thấy vậy lúc này mới thần khen là kẻ thức thời, kế lại đua nhau tâng bốc tu vi vận khí của y, mãi một lúc sau mới tản đi.
Trước khi đi, Ma Già bảo Tạ Bất Thần lát nữa sẽ đi bẩm báo chuyện của y. Còn về nghi lễ quán đỉnh sắp tới thì rất có thể ngày mai người ta sẽ sắp xếp. Hai ngày này y cứ việc tĩnh tu lễ Phật, đi vòng vòng đâu đó viếng thánh điện hoặc ở lì trong phòng quan tưởng cũng được, miễn là đừng làm chuyện gì bất kính với thánh điện thì thôi.
Dặn xong thì Ma Già bỏ đi.
"Két" một tiếng, cửa chính rốt cục đã có thể đóng lại được rồi.
Nguyên cả căn phòng bày đầy tranh tượng dâm dật bây giờ chỉ còn lại Tạ Bất Thần. Đến lúc này y mới từ từ cúi đầu mở ngón cái ra nhìn xuống.
Trên mặt chiếc chìa khóa cũ kỹ, dấu tay lõm xuống thật sâu...
Đối với ai cũng vậy, một ngày này thật là đặc biệt.
Ở khu thánh điện bên kia, Kiến Sầu cũng đã vào phòng mình rồi. So với căn phòng chuyên dùng để chuẩn bị cho lễ quán đỉnh như của Tạ Bất Thần thì căn của Kiến Sầu "sơ sài" hơn nhiêu. Tượng Phật chỉ có một cái nhưng hình treo xung quanh cũng kha khá, hẳn là để cho các minh phi học hỏi. Có điều Kiến Sầu nhìn thì chỉ muốn đốt trụi hết cả, chứ hơi đâu mà để ý nhìn kỹ.
Phó Triêu Sinh bây giờ đang ở trong phòng nàng.
Lúc trước đi lại nhiêu, hắn có trông thấy vài ba bức tượng kỳ lạ trong đại điện, nhưng mấy cái thứ trong một căn phòng tầm thường như thế này thì đây là lần đầu mới được thập mục sở thị, vì vậy bèn dạo một vòng nhìn xem, làm như chẳng có mặt Kiến Sầu.
Kiến Sầu vừa vào đến nơi thì ngồi ngay xuống cạnh một chiếc bàn tròn. Nàng thấy dáng vẻ Phó Triêu Sinh nghiêm túc thì không biết tại sao liền cảm thấy quái dị lạ lùng.
Mấy căn phòng Mật Tông này thật không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Nhưng Phó Triêu Sinh dĩ nhiên không có cảm nghĩ này. Xem xong hắn quay đầu hỏi : "Con người rất thích chuyện này sao 2? Dù có trở thành tu sĩ cũng vậy à ?”
Chủ đề này chẳng hay ho gì và cũng chẳng dễ trả lời.
Kiến Sầu nhìn hắn thật lâu, nghĩ mãi mà không tìm được câu nào cho thích hợp, nhất thời chẳng biết nói gì.
Phó Triêu Sinh thấy lạ. Bởi hắn biết bạn cũ là người và đồng thời cũng là tu sĩ, vậy thì có gì đâu mà khó trả lời ? Sao lại phải suy nghĩ lâu như thế ?
Hắn đang định hỏi thì bỗng đâu có thứ gì đó chợt cụng một cốp vào hông. Lực đập lớn đến nỗi thân người phải nghiêng đi một chút.
Phó Triêu Sinh cau mày. Nhìn lại thì hóa ra tất cả là do miếng ngọc bội hình cá chép đeo bên hông. Hai con mắt cá vốn được khắc đúng nơi đúng chỗ thì bây giờ không biết sao đã trợn to, nhướng lên đến trán, giọng điệu trầm trầm cảnh báo : "Ngươi phải biết tự cao một chút chứ !"
Câu hỏi của hắn thì có liên quan gì đến tự cao này nọ chứ ?
Phó Triêu Sinh lại ù ù cạc cạc.
Thì ra đây là sự khác biệt giữa các tộc loài sao 2
Phù du, Côn Bằng và người.
Hắn không hiểu tại sao Kiến Sầu không trả lời được và tại sao Côn Bằng lại bảo hắn phải biết tự cao. Có khi bọn họ không hiểu tại sao hắn lại hỏi chuyện này cũng nên.
Nghĩ vậy, Phó Triêu Sinh bèn thong thả tới cạnh bàn, ngồi đối diện với Kiến Sầu.
Nàng còn chưa tỏ thái độ ra sao thì miếng ngọc bội bên hông hắn đã thở dài cái sượt, tựa như đang tiếc sao rèn sắt không thành thép.
Kiến Sầu nghe thấy thì không nhịn được cười.
"Bạn cũ không cần phải để ý đến nó."
Phó Triêu Sinh không biết tại sao nàng cười, chỉ thấy con mắm cá kia phiên quá nên mới nhàn nhạt nói một câu như vậy.
"Khụ, không sao mà."
Kiến Sầu ho khan, nén cười rồi lái câu chuyện sang hướng khác. "Ngươi tới Tuyết Vực lâu chưa ?"
"Cũng được bảy tám ngày, nhưng đợi ở thánh điện thì ba ngày."
Phó Triêu Sinh gật gật đầu xác nhận, nhưng nói xong rồi thì trâm ngâm một hồi.
Hắn ngước mắt lên chăm chú nhìn Kiến Sầu, yêu khí dưới đáy mắt từ trước đến nay vẫn luôn lãng đãng không tan khiến cho cái nhìn của hắn lúc nào cũng có vẻ đặc biệt khác với người thường. Chỉ có điều bây giờ trong đôi mắt ấy còn nhuốm thêm chút gì đó ngần ngừ do dự.
Từ khi kết bạn với Phó Triêu Sinh đến nay, tuy số lần gặp mặt không nhiều lắm nhưng Kiến Sầu chưa bao giờ thấy thần sắc của hắn như vậy, hơn nữa nó lại còn vô cùng kỳ quặc đối với một đại yêu vốn quen tung hoành thiên địa như hắn. Vì vậy, trong lòng nàng tự nhiên chợt cảm thấy lo lo...
".. Có chuyện gì không ?”
Phó Triêu Sinh không đáp, chỉ đưa mắt nhìn đi chỗ khác rồi chìa tay ra, nhẹ nhàng thả xuống bàn viên châu vốn vẫn giữ trong lòng bàn tay từ nãy đến giờ.
Thân do trời đất sinh ra nên bàn tay hắn cũng đoạt được hết thảy ưu ái của thiên địa, trông vô cùng đẹp mắt. Làn da trắng xanh, bên dưới ân ẩn mờ mờ các đường huyết mạch ngoằn ngoèo giống như tay người, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy hướng máu lưu chuyển hoàn toàn không giống người thường.
Mà viên châu đặt trên bàn lại có màu lục sẫm. Thoạt trông nó không có gì đặc biệt nhưng khi chú tâm nhìn sẽ nhận ra bên trong cất chứa càn khôn to lớn, giống như giấu cả một thế giới bên trong vậy. Vừa nhìn thấy, Kiến Sầu đã nhận ra ngay : Đây là hạt châu có không gian ở bên trong.
Nhưng bên trong cất cái gì ?
Hàng mi dầy của nàng hốt nhiên bỗng rung lên, ánh mắt ngưng đọng trên khuôn mặt hắn. Trong thoáng chốc, nàng đã hiểu.
"Ta vốn chỉ tình cờ đi ngang qua, hơn nữa cũng không muốn nhúng tay vào, nhưng lúc đi lại..." Phó Triêu Sinh ngừng lời, khóe môi nhếch lên cười lạ lùng : “Ta lại nghĩ bạn cũ sẽ canh cánh không yên.”
Vì vậy mới thay nàng tẩm liệm.
Trong này là xác của mười bốn đệ tử Nhai Sơn.
Kiến Sầu lặng người nhìn viên châu, trí óc rối như tơ vò. Không cần phải nhắm mắt lại, nàng cũng thấy được hình ảnh các tấm mệnh bài vỡ nát nằm trên bàn trong nghị sự đường, thấy sắc mặt của chưởng môn Trịnh Yêu và sư phụ, thấy máu đỏ loang lổ và dấu kiếm chém ngang ngang dọc dọc khi cùng với Tạ Bất Thần đi dọc theo bờ sông.
Nhất thời, nàng lại không có can đảm cầm nó lên.
Một viên châu nhỏ như vậy làm sao chứa được nhiều thứ nặng nề nhường ấy ?
Kiến Sầu không nói gì, cứ vậy mà nhìn mãi.
Phó Triêu Sinh cũng không có quấy rầy nàng.
Mãi đến khi tịch dương khuất hẳn sau đường chân trời, trăng non đầu tháng lơ lửng nhú lên, chiếu sáng khung cửa sổ, hắn mới thấy nàng giơ tay ra.
Vừa mới chạm vào, các đầu ngón tay liền rụt lại, tựa như không dám.
Nhưng cuối cùng vẫn cầm được lên. Viên châu nho nhỏ màu lục sẫm rung rung trên các đầu ngón tay nàng. Ngay khi chạm vào, tất cả những gì có bên trong liên hiện ra trong trí.
Môn hạ Nhai Sơn cả thảy mười bốn người.
Không thiếu một ai.
Trong khoảnh khắc, khóe mắt nàng ứa lệ nhưng thần sắc lại chẳng chút thay đổi.
Trông rất lạ lùng.
Thoạt nhìn, trông Kiến Sầu bình thản như không nhưng Phó Triêu Sinh lại cảm thấy nàng đang đau lòng vô cùng. Đó là lý do tại sao hắn không hiểu con người lắm.
Nhưng hắn nghĩ mình không có đoán sai. Nàng đúng là rất đau lòng.
Mật Tông a...
Kiến Sầu bần thần cầm viên châu, mãi một hồi lâu sau mới cười khổ rồi nhẹ nhàng thả nó xuống bàn. Nàng ngẩng đầu nhìn Phó Triêu Sinh.
"Mắt cá thờn bơn "
"Mắt trái là mắt Vũ xem khắp bốn phương, mắt phải là mắt Trụ xem được vạn sự cổ kim."
"Không biết ta mượn dùng một chút có được chăng ?"