Chương 380 : Nhai Sơn không đường về
Chương 380 : Nhai Sơn không đường vềChương 380 : Nhai Sơn không đường về
Trong tiểu hội Tả Tam Thiên, Kiến Sầu lấy được mắt Trụ cá thờn bơn.
Phó Triêu Sinh lúc đó có mắt Vũ, sau này biết nàng giữ con mắt kia mới bèn đi Côn Ngô, nấu canh cho nàng ăn trên sông rồi hỏi mượn. Lúc ở Cực Vực, hắn có trả lại nhưng Kiến Sầu bảo thôi cứ giữ lấy vì hai con mắt này không phải ai cũng dùng được.
Nói cho ngay Kiến Sầu tu vi lúc đó chưa cao, khả năng vận dụng không có, đó là còn chưa kể đến việc có thể thấy được bao nhiêu còn tùy vào tu vi nữa. Bởi vậy, mắt cá thờn bơn thật ra chẳng có ích gì nhiều cho nàng, trong khi đó Phó Triêu Sinh lại cần nó hơn. Thế nên nàng mới không nhận lại mắt Trụ của mình.
Nhưng bây giờ nàng muốn lấy lại. Đón ý thì rõ nàng muốn biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, kẻ giết người là ai, và đồng thời cũng là để nhìn lại...
Những đệ tử Nhai Sơn tội nghiệp ngày ấy.
Lời ngỏ vừa dứt, Phó Triêu Sinh đã hiểu ý, đáp : "Mắt Trụ vốn là của bạn, mắt Vũ ta cũng có mang theo. Nhưng với tu vi hiện giờ, vận dụng chúng hơi khó, có lẽ sẽ không được suôn sẻ cho lắm..."
Đơn giản là cố xài thì thân thể sẽ bị thương tổn một chút mà thôi.
Kiến Sầu lắc đầu tỏ vẻ không sao, đáp : "Ta có bạn thân là đại yêu tung hoành thiên địa, dù có gặp rủi ro đi nữa thì cũng sẽ không đến nỗi nào đúng không ? Xin cứ cho mượn hai mắt vậy."
Dựa vào thái độ thì biết nàng đã quyết ý muốn xem sự việc xảy ra khi đó.
Kỳ thật, lúc phát hiện thấy xác các tu sĩ Nhai Sơn, Phó Triêu Sinh sau đó có nhìn qua mắt Vũ và mắt Trụ. Dĩ nhiên hắn cũng có thể kể lại cho Kiến Sầu nghe nhưng lại không làm vậy bởi hắn biết nàng muốn tận mắt nhìn thấy.
Thật ra Phó Triêu Sinh không quan tâm lắm đến sự sống và cái chết của con người. Dù sao thì khác loài nên không cảm thấy xót xa gì mấy, trừ phi Kiến Sầu một ngày nào đó gặp nạn có lẽ hắn mới thấy đau thương.
Bây giờ chỉ có thể im lặng lấy hai mắt ra mà thôi.
Hay nói cho đúng hơn, đây là hai viên châu.
Cả hai nằm gọn trong lòng bàn tay Phó Triêu Sinh nhưng trông vô cùng mờ tối, tựa hồ như bị một lớp vỏ dày đặc màu xám tro phủ kín, chẳng ánh chút hào quang. Vậy mà thật ra cái thì có thể nhìn thấu thời gian, cái thì có thể băng xuyên không gian.
"Xin bạn cũ tập trung ngưng thần."
Trước khi vào việc, Phó Triêu Sinh nhắc nàng.
Kiến Sầu gật gật đầu, lặng người tĩnh tâm, khiến linh đài trống rỗng, toàn bộ ý thức đều tập trung lên hai mắt cá.
Không biết Phó Triêu Sinh làm sao mà cặp châu trong lòng bàn tay hắn chợt khẽ rung rung rồi thoáng chốc liền phát ra hào quang du dịu huyền ảo; ban đầu hơi chậm nhưng sau nhanh dần đến mức thành như hai vụ xoáy.
Vòng xoáy càng lúc càng mở rộng, một lát sau thì hai luông quyện lại làm một. Cảnh tượng đột nhiên trở nên diễm lệ kỳ diệu không bút nào tả xiết.
Giữa bụm tay khum khum của Phó Triêu Sinh bây giờ không còn mắt cá nữa mà là một thế giới lạ lùng đủ mọi sắc màu !
Vùng chính giữa vụ xoáy sâu hoắm và tối đen, u ám vô tận nhưng bên rìa mép vụ thì lấp lánh ngàn ngàn vạn vạn ánh sao trời.
Có lẽ vì Phó Triêu Sinh là bạn, hơn nữa hắn cũng không có mục đích gì khác để lợi dụng nên Kiến Sầu có thể hoàn toàn yên tâm. Gần như chẳng cần phải tận lực kiềm chế, tâm thần của nàng cũng tự hút vào sâu trong vụ xoáy.
Đôi mắt trong sáng liền đột nhiên trở nên mờ mịt, đáy mắt sao trời lấp la lấp lánh tụ lại biến đổi không ngừng.
Tựa như một thế giới khổng lồ từ trong vụ xoáy hiện ra đập thẳng vào mặt !
Mọi thứ trong phòng, từ vật dụng cho đến tranh treo tường và kể cả Phó Triêu Sinh đang ngồi trước mặt nàng...
Bây giờ tất cả đều biến mất !
Trước mắt Kiến Sầu là một thế giới bao la, không gian vô cùng vô tận, thời gian chẳng có điểm đầu lẫn điểm cuối...
Ngay khoảnh khắc ấy, nàng chợt tưởng như đắm mình bên trong, quên bằng mất mình mở hai mắt Vũ - Trụ ra để làm gì. Nhưng chỉ cần cất ý niệm thì cảnh tượng trước mắt liền biến đổi.
Ngàn vạn đốm sao lấp lánh nhanh chóng xoay tròn uốn lượn. Trong số đó có một ngôi sao sáng ngời cứ không ngừng lớn lên, lớn lên mãi...
Núi đồi biển cả trên đó cũng dần dần trở nên rõ nét.
Chẳng mấy chốc Kiến Sầu thấy được cô đảo nhân gian, biển tây hải bao la và đại lục Thập Cửu Châu mênh mông...
Vì thế, một cái tên liên tự nhiên hiện lên trong tâm trí nàng. Nàng biết đây là hành tinh mà mình đang ở : Nguyên Thủy tinh.
Tầm nhìn sau đó càng lúc càng hạ thấp dần, phạm vi quan sát cũng trở nên hẹp hơn. Ban đầu là cả hành tinh, sau đến Thập Cửu Châu, Bắc Vực, Tuyết Vực rồi đến núi non sông ngòi, cuối cùng hiện ra trước mắt Kiến Sầu là bãi sông loang lổ máu và đầy vết kiếm chém ngang dọc.
Ở đây không có xác đệ tử Nhai Sơn, xác của trưởng lão và đệ tử Côn Ngô cũng đã được Tạ Bất Thần chôn cất xong. Dấu kiếm và dấu máu bên bờ sông đã nhạt hơn nhiều so với hôm họ ở đó.
Cảnh vật này Kiến Sầu biết rất rõ nhưng cái mà nàng muốn xem đúng ra lại chính là những gì xảy ra lúc những người kia gặp nạn.
Tâm niệm vừa động, hình ảnh trước mắt liền khác đi. Nhưng cảnh vật không hiển hiện từ bao quát đến chỉ tiết như lúc đầu nữa mà chỉ thay đổi rất ít. Vẫn là bờ sông đó, thảng có vài bóng người qua lại, có khi còn có một con nai con dừng chân uống nước...
Thời gian vùn vụt giật lùi.
Kiến Sầu thấy Phó Triêu Sinh, thấy mình với Tạ Bất Thần, thấy cả gã tăng Tân Mật ngày đó chết như thế nào.
Một lúc sau hình ảnh mới dần dần chậm lại.
Nàng cuối cùng cũng thấy được —
Cảnh bờ sông lúc mặt trời vừa mới từ đằng đông nhú lên.
Trong những cánh rừng quanh đó sương mù vẫn còn chưa tan, lớp lớp lững lờ bồng bềnh theo từng cơn gió lạnh ngày thu. Nước sông rất cạn, chảy từ đầu khe núi chảy xuống.
Có tiếng bước chân lao xao vọng lên giữa những vách núi.
Một đoàn tổng cộng mười bốn người đang từ thượng nguồn đi tới. Tất cả trông còn rất trẻ. Sắc mặt ai nấy đều ít nhiều có phần mệt mỏi nhưng nụ cười lại luôn thường trực trên môi, thậm chí trông còn có vẻ thoải mái nhẹ nhõm.
Dẫn đầu là một nam tử mặc trường bào màu thiên thanh, tay cầm trường kiếm, bước chân chắc nịch thong thả đi dọc theo bờ suối, tiếng sỏi lạo xạo theo nhịp bước. Người này mi mục thanh sáng, đôi môi không dây không mỏng hơi nhếch lên, trông rất thoải mái dễ chịu.
"Dư sư thúc, việc ở Tuyết Vực sắp xong, thúc có định đi vân du nữa không 7?”
Một giọng nói trẻ trung tràn đầy sức sống vang lên sau lưng y.
Dư Tri Phi ngoái lại thì thấy một khuôn mặt còn khá trẻ.
"Ta hả ?"
Y cười, đang định đáp lời thì không biết sao lại khựng lại một chút, đôi mắt trong sáng đôn hậu chợt ánh lên ấm áp, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Không đi nữa ! Ta cùng về Nhai Sơn với các ngươi."
"Hay quá !"
Nghe vậy, chúng đệ tử không khỏi mừng rõ reo mừng.
"Phù Đạo sư thúc tổ hình như còn chưa biết đâu ha ? Nếu mà biết thì chắc là vui lắm ! Chúng ta mau gửi tin về đi !"
"Thôi đi, đừng ồn ào nữa !"
Dư Tri Phi sắc mặt hơi có vẻ miễn cưỡng, vừa hay lúc đó đi cũng gần đến sát bờ suối.
"Bây giờ đừng nói gì hết, nếu không khi về sư thúc tổ lại hỏi có mang gì về ăn không thì chết, cứ để cho ông bất ngờ một trận là được rồi."
Trong cánh rừng phía trước có một con nai con đi ra. Dường như nó muốn uống nước nhưng thấy y thì có vẻ không dám lại, đôi mắt trông ươn ướt rụt rè. Dư Tri Phi bèn dừng lại, đứng ở xa xa đợi.
Một lát sau thấy y không đi tiếp nữa, con nai con yên tâm, nhẹ nhàng tới gần bờ, cúi đầu xuống suối uống nước.
Đám đệ tử trẻ tuổi cũng dừng lại chờ nó uống nước. Có điều nghe Dư Tri Phi nói xong, dường như mường tượng ra được thái độ của Phù Đạo sư thúc tổ, tất cả nhất thời không khỏi che miệng cười.
"Sư thúc bây giờ vê là vừa đẹp. Ngày hôm qua tin đưa tới thấy có nói đại sư bá cũng sẽ trở về sơn môn. Thế là gặp nhau rồi !"
"Phải rồi đó ! Lúc sư thúc đi vân du, đại sư bá vẫn còn chưa nhập môn !"
"Bạch Dần sư thúc cũng về nữa. Hay quá, mọi người đều về."
"Ừ ừ, Phù Đạo sư thúc tổ ít ra không cần phải chạy tìm khắp nơi nữa. Hay quá !"...
Cả đám mồm năm miệng mười tranh nhau nói, tiếng xì xào tuy nhỏ nhưng nghe ra ai cũng hào hứng vui vẻ.
Dư Tri Phi đăm đăm nhìn cả bọn mà lắc đầu thở dài. Qua bao năm tu đạo, dưới con mắt y, tất cả vẫn còn chưa mài dũa hết tính trẻ con nhưng y cũng không nói gì, cứ để bọn họ thích nói gì thì nói.
Nhưng dù sao cũng nhờ vậy mà y mới nhớ tới nàng "đại sư tỷ" nào đó mà mình không biết mặt. Cho nên chờ cơn hào hứng tạm lắng, y liền tò mò hỏi : "Kiến Sầu đại sư bá các ngươi đó mà, ta chưa gặp bao giờ. Người ra sao hả ?"
"À, Kiến Sầu đại sư bá lợi hại lắm !"
"Đúng đó, đúng đó ! Lúc vừa mới trúc cơ xong, đại sư bá đã đánh cho đám Tiễn Chúc tới gây sự một trận. Cả bọn chạy như vịt !"
"Còn trèo được tới Nhất Nhân đài nữa !" "Ngay cả tứ đệ tử của Hoành Hư chân nhân, nghe nói họ Tạ gì đó, người thông minh như vậy mà cũng thua dưới tay đại sư bá. Bây giờ tên đứng đầu bia Tứ Trọng Thiên rồi, là cao thủ nguyên anh hậu kỳ á !"
"Ta có gặp qua rồi, khi cười trông dễ thương lắm.......
Dư Tri Phi mới vừa hỏi thì chẳng khác gì mở máy nói. Người câu này người câu kia, trong nháy mắt đã kể ra vanh vách từng chiến tích một của Kiến Sầu.
Dư Tri Phi im lặng lắng nghe, khóe miệng lúc nào cũng cong lên cười, ánh mắt trông càng dịu dàng hơn. Y lẩm bẩm : "Hay lắm, hay lắm !"
"Ừ, sư thúc cứ về là sẽ gặp."
"Đúng vậy, đúng vậy ! Hay quá đi !"
"Hai ngày nữa về, còn kịp xem tiểu hội nữa !"
"Năm nay Côn Ngô đăng cai. Ta chưa đi qua đó lần nào nên cũng nôn lắm a.......
Lao xao một hồi qua chủ đề mới lúc nào không hay.
Một lát sau, con nai con cũng uống nước xong. Nó ngẩng đầu lên rồi men theo đường cũ quay trở vào rừng, trong thoáng chốc đã biến mất dạng.
Thấy vậy, Dư Tri Phi liền hươ hưo tay, ra hiệu cho mọi người cùng tiến về phía trước.
Từ đây đi tiếp về phía nam, ngự kiếm phi hành hai canh giờ là qua khỏi Tuyết Vực, rồi bay thêm hai canh giờ nữa thì đến Minh Nhật Tinh Hải, kế đó đáp truyền tống trận là về tới Nhai Sơn.
Mọi người ai nấy đều hồ hởi phấn chấn.
Nào ngờ vừa lúc họ sắp nhấc chân đi tiếp thì bỗng đâu trên bầu trời hạp cốc chợt xuất hiện hai mươi mấy đạo hào quang pháp bảo đang vù vù phóng đến, phía sau dằng dặc gần một trăm "truy binh" lúc nhúc như kiến !
Nhóm đuổi theo thảy đều mặc tăng y đỏ sâm, mặt mày trơ trơ, quanh thân dầy đặc hắc khí, trông rõ ra là người của Tân Mật !
Chúng nhân Nhai Sơn ở bên dưới còn chưa kịp làm gì thì ở phía sau nhóm tăng còn có một khoảng không đen kịt phủ kín gần hết chân trời cũng ào ào lan tới rồi đột nhiên đập thẳng xuống đất !
"Âm! Ầm! Âm..."
Tiếng nổ vang rên. Trong hai mươi mấy đạo hào quang đang vun vút lao đi trong không trung có hơn phân nửa là bị đánh rớt xuống đất, số còn lại rớt xuống đầu nguồn suối.
Duy có một lão giả khá lớn tuổi là còn cầm cự nổi. Thân tuy đập xuống đất, miệng thậm chí còn thổ huyết lem luốc cả bộ đạo bào đang mặc trên người nhưng lão đã vội nhổm dậy ngay, vừa liếc mắt thấy nhóm Dư Tri Phi đang đứng ở đầu sông bên kia thì thân sắc hơi sững sờ, tựa hồ như nhận ra được bọn họ là ai vậy.
Nhưng bóng đen khủng khiếp trên không hoàn toàn không để cho lão có thời giờ suy nghĩ. Vừa quật rơi hết mọi người xong, nó liền như mây đen cuồn cuộn bổ nhào xuống dưới I
Lão giả càng trở nên sợ hãi và tuyệt vọng hơn nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã dứt khoát ra quyết định !
Lập tức lão liên phóng ngay một đạo lôi tín về phía Dư Tri Phi, đồng thời vừa vận hết sức bình sinh bổ một chưởng về phía đám khói đen vừa khàn giọng thét lớn : "Mang thư đi mau II
Đáng tiếc, đã quá trễ...
Cuối cùng, Kiến Sâu chỉ còn có thể nhìn thấy thấp thoáng vẻ mặt của Dư Tri Phi qua làn khói đen cuồn cuộn đầy trời như vật sống kia.
Thanh "Ngã thị kiếm" cao cao giơ lên trong tay của người nam tử mặc bộ trường bào màu thiên thanh ấy !
Hào quang xanh xanh màu trời liền sáng lòa cả một vùng bên suối. Vì vậy, vì Nhai Sơn, Côn Ngô, vì mọi đồng đạo, đồng môn mà —
Một lớp chắn vun vút kiếm quang đã hình thành !
Trước đám khói đen quỷ dị đến cùng cực, bóng người ấy sao mà nhỏ bé ! Tuy chẳng khác gì một phiến lá hay hạt cát nhưng hắn vẫn luôn trụ vững như bàn thạch, chẳng mảy may động đậy.
Mãi đến khi cái thứ hung bạo kia áp sát xuống, rồi bao trùm thôn phệ hết thảy...
"Hự...
Tinh thần chấn động, huyết khí dâng trào. Kiến Sầu rốt cục không chịu được đã phải thổ huyết. Máu tươi đỏ thẫm rớt xuống ngực áo, văng xuống trên các đốt ngón tay căng cứng của nàng trông đến sợ !
Nhưng nàng dường như không cảm thấy đau đớn gì.
Trước mắt, trong lòng chỉ còn mỗi hình ảnh cuối cùng bên bờ suối, mỗi giọng nói bình thản nghe phảng phất ý cười —
"Không vân du nữa. Ta về Nhai Sơn cùng với các ngươi."
"Kiến Sầu đại sư bá các ngươi đó mà, ta chưa gặp bao giờ. Người ra sao hả ?"
"Hay lắm ! Hay lắm..."
"Hai ngày nữa về, còn kịp xem tiểu hội nữa !"... Tất cả đều tốt bụng đáng mến quá đi ! Chỉ còn có bốn canh giờ đi đường nữa thôi, nhưng rốt cục lại không thể nào trở về Nhai Sơn - nơi mà ai nấy đều luôn tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ.