Chương 381 : Chí giao một đời
Chương 381 : Chí giao một đờiChương 381 : Chí giao một đời
Mười bốn con người đầy sức sống ấy bây giờ đang nằm trong viên châu nhỏ trên cái bàn này. Không ai còn cười nói, không ai còn chờ nai con uống nước, không ai còn có thể mệt mỏi hay phấn chấn nữa, không ai còn có thể có mặt ở một chỗ nào của Nhai Sơn nữa...
Tu sĩ Thập Cửu Châu không có luân hồi, hồn phách của họ đã tan thành mây khói.
Còn cái bóng đen to lớn đầy trời và các tăng nhân Mật Tông hắc khí dây đặc quanh người kia...
Kiến Sầu nhớ tới thuyền Dạ Hàng ở Minh Nhật Tinh Hải, tới con vật hoang cổ hung hãn hình dáng giống như con rết, tới đại tôn Thiếu Cức và Lương Thính Vũ thực lực đột nhiên tăng mạnh một cách kỳ di...
Đến bây giờ, mọi giả thiết đã trở nên đúng với thực tế.
Nhưng nàng chưa bao giờ tự hỏi : Nếu tất cả không đúng, nếu chẳng có chuyện gì xảy ra, vậy mọi chuyện sẽ tốt biết bao.
Bốn canh giờ sau, bọn họ sẽ về đến Nhai Sơn;
Bốn canh giờ sau, Dư Tri Phi sẽ có thể gặp mình;
Bốn canh giờ sau, Phù Đạo sơn nhân sẽ vừa mừng vừa giận mà quát lên;
Bốn canh giờ sau...
Hết rồi.
Mi mắt chầm chậm nhắm lại, Kiến Sầu lặng người đi.
Máu đọng trên môi, máu trên mu bàn tay chốc chốc nhiễu giọt xuống mặt bàn. Dáng vẻ sao mà băng lãnh và khốc liệt. Trong người đầy bức bối và sát ý bởi trí óc nàng giờ đây quay cuồng đủ mọi ý niệm phức tạp, biến đổi không ngừng.
Tất cả Phó Triêu Sinh có thể dễ dàng nhận ra nhưng hắn vẫn giữ im lặng, nhẹ nhàng đặt mắt Vũ và mắt Trụ xuống bàn.
Mãi một lúc lâu sau, tâm trạng bất ổn trong nàng mới từ từ lắng lại. Đôi mắt khi mở ra, trừ vẻ lạnh lùng không chút hơi ấm, thì dường như chẳng có gì khác biệt so với lúc trước.
Nàng bình thản rũ mi, đáp tạ : "Thật quấy quả quá !"
Có gì đâu mà quấy quả ?
Mắt Trụ là nàng cho hắn mượn. Hôm nay hắn chỉ hỗ trợ, giúp nàng nhìn thấy điều nàng muốn nhìn mà thôi, thậm chí còn phải chịu để nàng bị cắn trả, tổn thương đôi chút.
Phó Triêu Sinh không an ủi, vả lại hắn thấy Kiến Sầu cũng chẳng cần.
Nhìn nàng một hồi, hắn lại chìa tay ra. Lần này đây không phải là châu ngọc gì mà là một đạo điện quang nho nhỏ màu lam nhạt. Kiến Sầu liên nhận ra ngay — Nó chính là lôi tín mà vị trưởng lão Côn Ngô trước khi chết đã giao cho Dư Tri Phi.
"Lúc thu liệm, ta thấy nó nằm trong mi tâm."
Mi tâm 2
Kiến Sầu chợt hiểu, đồng thời trong lòng càng thêm chua xót. Đạo lôi tín này đã lọt được vào tay Dư Tri Phi nhưng nhằm lúc sinh tử quan đầu, hắn đã phải giấu vào tổ khiếu mi tâm. Nhờ vậy mới có thể nhất thời giấu trời qua biển, để sau này Phó Triêu Sinh phát hiện ra.
"Hèn gì bọn họ dựng bình chướng, chặn trao đổi thông tin với bên ngoài, phong vũ lôi điện đều không đi được..."
Hóa ra là để ngăn không cho đạo lôi tín này rời khỏi Tuyết Vực.
Các mắc xích rời rạc thế là tự xâu chuỗi lại với nhau.
Kiến Sầu giơ tay lên, trỏ đầu ngón tay còn dính chút máu khẽ điểm. Đạo điện quang liền bật lên "Tách" một tiếng, rồi tự động quấn quấn lấy ngón tay nàng. Trong chớp mắt, nội dung lôi tín liền hiển hiện trong trí nàng :
Thần hoang cổ tái nhập Nguyên Thủy !
Trước cấu kết với Tân Mật, sau thông đồng với Cực Vực để phá luân hồi ! Xin chân nhân bẩm lên trên, báo cho Thượng khu tiên giới biết. Như nếu chậm trễ, e rằng giống nòi lâm nguy, không đường cứu vẫn !
— Giới Đường, Huyên Dương Tử.
Đây chính là cái tin mà vị trưởng lão Côn Ngô này đã liều chết gửi đi, nhờ Dư Tri Phi mang về Trung Vực.
Nguyên Thủy chính là tên hành tinh họ đang sống, vị chân nhân đề cập trong tin hẳn là Hoành Hư chân nhân và Thượng khư tiên giới là giới diện phi thăng của các tu sĩ đắc đạo. Nhưng còn —
"Tái nhập, Thần hoang cổ..."
Về thần hoang cổ, Kiến Sầu có biết đôi chút, nhưng vì cụm từ này gắn liền với hai chữ "tái nhập" nên nghe khó chịu lạ lùng. Vì vậy sau khi xem xong mẩu lôi tin ngắn ngủi này, nàng cứ tự hỏi không biết Thần là cái gì.
Đủ mọi ý niệm đan xen khiến nàng nhất thời bối rối.
Vì vậy Kiến Sầu bèn đặt thẳng vấn đề : "Trừ Tân Mật, kẻ giật dây phía sau có phải là "Thiếu Cức đại tôn" mà bạn đã từng có dịp giao thủ trong thuyền Dạ Hàng không 2?” "Chính nó."
Câu trả lời của Phó Triêu Sinh thật vô cùng đơn giản.
Thời gian hắn ở Tuyết Vực cũng không phải là ngắn, hơn nữa nhờ có mắt Vũ mắt Trụ nên không ai có thể thoát khỏi tâm nhìn của mắt cá trừ phi là cố ý đề phòng. Mọi việc vì vậy không thể nào không tra ra được.
Có điều manh mối trong đó...
Trâm ngâm một hồi, Phó Triêu Sinh nói : "Sau khi đánh với ta một trận ở Minh Nhật Tinh Hải, Thiếu Cức liên biến mất tăm. Mãi tới khi tới Tuyết Vực, ta mới phát hiện ra tung tích nhưng tiếc là đã tới trễ. Tân Mật và thuyền Dạ Hàng dường như có lập khế ước nên có thể mượn dùng sức của nó vì vậy thực lực mới đột nhiên đại tăng, có thể thẳng tay tàn sát Cựu Mật."
"Côn Ngô đi thám thính vùng ven thật ra không có gì nguy hiểm nhưng bởi thực lực của phe Tân Mật tăng vọt, Cựu Mật phải bỏ chạy tán loạn nên chiến cuộc mới lan xa, liên lụy đến kẻ vô can."
Hai mắt khẽ nhắm lại, Kiến Sầu vừa điều tức linh lực trong người vừa mường tượng ra tình hình lúc đó.
Phó Triêu Sinh gật gật đầu nói tiếp : "Đáng lẽ hai phái đều bình an vô sự. Nhưng vị trưởng lão Côn Ngô ấy lại vô tình thấy Tân - Cựu tàn sát nhau, thành thử mới bị vạ lây. Với lại dường như còn nhận ra được đó là Thiếu Cức nên bọn họ đành phải tháo chạy vê phương nam, rồi sau đó bị giết chết dọc đường.
Còn Nhai Sơn thì đúng là đen đủi, tự nhiên gặp phải tay bay vạ gió.
Nhưng nếu nghĩ xa hơn thì Thiếu Cức khủng khiếp biết nhường nào. Nó đang mải tàn sát tăng nhân Cựu Mật thì sao có thể nhận ra ngay người Nhai Sơn trong một thời gian ngắn được. Gặp nạn bất quá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi bởi đối thủ vốn không còn là Tuyết Vực hay Tân Mật mà là tồn tại cao siêu hơn họ nhiều.
Nó là Thần, khoảng cách giữa hai bên sâu rộng một trời một vực.
Kiến Sầu có lẽ cũng có thể hiểu được.
Nàng lại mở mắt nhìn đạo lôi tín trên đầu ngón tay rồi vừa lục tìm trong trí mọi ghi chép liên quan đến "Thần" vừa kiểm lại mọi đặc điểm về "Thiếu Cức' :
Bề ngoài xấu xí giống như con rết, là một thứ hiếu sát đáng sợ đầy tà khí có từ thời hoang cổ, nó có thể hóa thành khói đen phô thiên cái địa và đồng thời cũng giống như vật sống, có thể là hắc khí bám vào xác chất...
Kiến Sầu gập ngón tay lại, im lặng cất lôi tín đi rồi hỏi : "Vậy Thân mà Huyền Dương Tử nhắc đến trong này chính là "Thiếu Cức đại tôn" đúng không ? Ta nhớ lúc ở Minh Nhật Tinh Hải bạn có nói biết chút ít về nó."
Cái biết ấy thật ra không đáng kể. Phó Triêu Sinh chỉ cảm giác được đại khái nó thuộc về dạng tồn tại nào. Còn tại sao nó lại xuất hiện, có mục đích gì ở Minh Nhật Tinh Hải và Tuyết Vực thì hắn lại chẳng rõ.
Vì vậy Phó Triêu Sinh mới lắc đầu đáp : "Ta chỉ biết Thần gần như là tôn tại đồng thời cùng với sự xuất hiện của vũ trụ, là chúa tể kỷ hoang cổ lúc thiên địa còn chưa có ánh sáng. Trời sinh bọn chúng có được sức mạnh cực lớn nhưng sau lại dân dần suy yếu theo dòng phát triển của vũ trụ. Thư tịch có ghi bọn chúng một hôm bỗng tự nhiên biến mất, chẳng để lại chút dấu vết nào.
Việc này Kiến Sầu cũng biết nhưng có điều theo nàng, nguyên nhân khiến Thần suy yếu còn có loài người và đại tôn Bàn Cổ. Giữa hai bên từng xảy ra chiến tranh kéo dài gân cả một kỷ. Đại tôn Bàn Cổ chết nên vì vậy cuối thời viễn cổ mới có "Đêm dài vạn cổ".
Đêm dài qua đi, Thần mai danh ẩn tích, thế nên thời "Tiên thế" do các tu sĩ chủ trì mới thực sự xuất hiện.
Từ thời hoang cổ Thần làm bá chủ, đến thời viễn cổ người và thân cùng tồn tại, rồi cho đến thời thượng cổ trăm tộc phát triển và sau nữa là thời 'kim cổ" như hiện giờ...
Chuyện xưa tích cũ mỗi thời mỗi khác.
Nhưng tại thời "kim cổ" bây giờ, Tiên" đã tuyệt đối nắm quyền chủ đạo. Vậy mà vị trưởng lão Côn Ngô này lại đề cập đến việc "Thần" tái nhập trong lôi tín !
So với tin tức về Mật Tông, Cực Vực thì sự hiện diện của Thiếu Cức còn đáng sợ hơn nhiều...
Kiến Sầu khẽ nhíu mày. Nàng đoán lớp người cùng vai vế với Phù Đạo sơn nhân có lẽ không biết nhiều về chuyện này. Nhưng lôi tín lại bị ách lại ở Tuyết Vực, tạm thời không có cách gì gửi đi được.
"Nếu tin trong lôi tín là thật, e rằng nay mai sẽ xảy ra "đại kiếp". Cứ cái đà này thì có lẽ không nên nấn ná lại Tuyết Vực quá lâu."
Phó Triêu Sinh hỏi : "Bạn cũ định đi ngay sao 2?"
Kiến Sầu gật đầu : "Vốn ta muốn xem xem Tân Mật và Cực Vực đang giở trò gì, nhưng thình lình lại còn có bên thứ ba xen vào, mà đây lại là tồn tại hoàn toàn không hề đơn giản mới chết. E rằng sẽ khó giải quyết hơn mọi người tưởng tượng nhiều. Ta sẽ ở Tuyết Vực hai ngày rồi đi. Còn bạn, ở đây được một thời gian rồi, vậy có được như nguyện, tìm được đáp án cho nghi vấn của mình chưa ?"
Tìm được đáp án ư ? Phó Triêu Sinh cũng khó mà khẳng định có hay chưa.
Hắn nhớ đêm hôm đó có thấy một đôi mắt trong thánh hồ, dù vẫn biết trên đời có rất nhiều tồn tại kỳ diệu vượt ngoài khuôn khổ phép tắc nhưng ánh mắt ấy lại phảng phất một khí tức yêu tà khiến cho hắn lần đầu tiên trong đời gần như bị mê hoặc.
"Cái cũ chưa giải, cái mới lại sinh."
Đắn đo một hồi, Phó Triêu Sinh mới buông ra tám chữ khái quát tình hình của mình, nói xong thì nhìn Kiến Sâu một cách lạ lùng.
"Về đại tôn Thiếu Cức ấy mà, ta có cảm giác dường như mình với nó là cùng một loại, cùng một nơi mà đến..."
Cùng một loại, cùng một nơi mà đến !
Trong khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu ngẩn người. Nàng ngước mắt lên nhìn, thấy ánh sáng trong đáy mắt hắn rực rỡ biến huyễn như mây gió nơi cuối chân trời, trông rất vô thường.
Câu trả lời của Phó Triêu Sinh đúng là rất dễ hiểu nhưng nghe xong thì lại thấy mâu thuẫn rất nhiều với những gì nàng đã biết, vì thế đâu mày vốn đã cau lại lại càng nhíu chặt thêm, ngần ngừ một lúc bèn hỏi : "Bạn chắc không ?"
"Không chắc lắm..."
Nhưng thật ra cảm giác này lại rất rõ rệt. Nó còn hơi mơ hồ khi hai bên đối đầu ở Minh Nhật Tinh Hải nhưng lại trở nên vô cùng mạnh mẽ khi vào đến Tuyết Vực, có lẽ vì Thiếu Cức đã thay đổi nhiều.
Nhưng tự Phó Triêu Sinh biết rõ hơn ai hết — Hắn chỉ là một con phù du sáng sinh chiều chết, vì chịu sự chi phối của lục đạo luân hồi nên mạng sống không dài quá một ngày. Trong ký ức của toàn tộc phù du, trước hắn chưa bao giờ có con phù du nào đắc đạo.
Nguyện lực của toàn tộc đặt trọn lên người hắn, vì vậy mới có hắn của ngày hôm nay.
Phó Triêu Sinh biết rất rõ lai lịch của mình mà Kiến Sầu cũng chẳng kém.
Cho nên khi trong lòng dấy lên cảm giác ấy, ngay bản thân hắn cũng chẳng muốn tin. Dường như ngoài lục đạo luân hồi còn có một bí ẩn nào đó lớn hơn đang bày ra trước mắt hắn.
"Trái lại vê luân hồi, ta có thu được một ít thông tin."
Phó Triêu Sinh hạ mắt khẽ cười. Hắn không muốn bàn luận về đề tài kia quá lâu bởi ngay cả bản thân hắn cũng không có lời giải, chẳng việc gì phải dây dưa để phiền não cho bạn cũ.
"Diêm vương Tần Nghiễm của Cực Vực không phải là quỷ hồn hay tinh quái mà là hóa thân của quy tắc lục đạo luân hồi. Vì y tự hóa hình, tự sinh ý thức nên mới xảy ra trận chiến Âm Dương giới cách đây mười một giáp."
"Nếu giết y, hủy mất hóa hình, đả diệt ý chí thì y lại trở thành "quy tắc" như trước kia."
"Tiếc là trước khi y hóa hình đã có sẵn quy định tộc phù du sáng sinh chiều chết rồi."
Kiến Sầu cũng biết về lai lịch của diêm vương Tần Nghiễm nhưng nàng không ngờ có làm cách nào đi nữa cũng chẳng thể sửa được vận mệnh tộc phù du, vì vậy mà nhất thời lặng người hồi lâu, chẳng biết nên nói gì cho phải. Cũng may Phó Triêu Sinh cũng không thất vọng hay buồn rầu lắm mà thậm chí... Ngay từ lúc bắt đầu đi Cực Vực, hắn đã tự hỏi mình một câu mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến : Rốt cục sự tồn tại của mình có nghĩa gì ?
Nhờ nghe đạo mà sinh, lấy "Triêu Sinh" làm tên, dưới gầm trời này chỉ nhận mỗi nàng là bạn;
Nhờ tập hợp nguyện lực của tộc phù du mà hóa hình, vì vậy mà đắc đạo bất tử, suốt đời chỉ tìm cách cải lại luân hồi, sửa lại mạng số sáng sinh chiều chết của tộc loài.
Nhưng trừ điều này ra hắn còn có gì ?
Hắn tồn tại chỉ là vì "đại nguyện" của tộc phù du mà thôi. Nếu một ngày nào đó, luật lệ luân hồi được sửa đổi, tộc loài không còn sáng sinh chiều chết nữa, vậy "đại nguyện" có còn tồn tại không ?
Thế thì —
Hắn sẽ có thể còn tồn tại được nữa không ?
Thành thử nhất thời Phó Triêu Sinh cảm thấy tạm thời tìm chưa ra đáp án cũng chưa hẳn đã là cái gì tệ lắm.
Nhưng cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Từ lúc hóa hình, hắn thật ra cũng biết đây là "số mệnh" mà hắn không thể nào tránh khỏi.
Trăng ngoài trời rọi sáng lớp giấy dán trắng như tuyết trên song cửa sổ. Phó Triêu Sinh ngẩng lên nhìn, ánh sáng tràn trong đáy mắt khiến hắn tới mỏm đá nhỏ cạnh mé nước trên đảo Đăng Thiên ngày nào. Dù hôm đó bình minh sắp hết, còn hôm nay đêm trường vừa chớm, ánh trăng cũng vậy, cũng vẫn sáng và u tĩnh như thế.
"Vạn vật vốn bình đẳng với nhau nhưng luân hồi lại bất công." Phó Triêu Sinh cười nhạt. Khi nói ra câu này, khí yêu liền cuộn đầy trong mắt.
"Nếu một ngày nào đó có thể lập lại luân hồi..."
"Rồi sẽ có ngày đó."
Giọng Phó Triêu Sinh đang nhỏ dần, Kiến Sầu liền tiếp lời.
"Tuyết Vực Tân Mật không an phận, hơn nữa lại mượn sức của Thiếu Cức, đó là còn chưa kể đến Bát phương diêm điện, thập đại quỷ tộc ở Cực Vực. Bọn họ tính toán âm mưu đủ thứ chuyện cả. Sợ rằng chiến tranh chẳng chóng thì chầy sẽ nổ ra trên Thập Cửu Châu. Nó dính dáng đến sinh tử tôn vong, mọi người sẽ không ngồi yên chờ chết đâu. Đến lúc đó, nếu diệt được Tần Nghiễm thì có lẽ cũng sẽ có cách sửa được luật lệ luân hồi."
Mặc dù vậy Kiến Sầu vẫn cảm thấy hai chữ "luân hồi" thật ra chẳng có nghĩa gì. Có lẽ chịu ảnh hưởng của vị chủ nhân chín kiếp ở căn nhà cũ trong Uổng Tử Thành nên mỗi khi nghe nhắc đến luân hồi, nàng cứ tự hỏi điều gì là quan trọng nhất : con người, hồn phách bất biến, hay ký ức của cả một đời ?
Quá khứ bị ao chuyển sinh tẩy sạch, vậy người đi đầu thai vẫn còn là mình sao ?
Câu hỏi này Kiến Sầu cũng không biết đáp án là gì. Nàng không biết người khác nghĩ sao nhưng dường như cả tu giới này cũng rất quan tâm đến. Có điều chỉ có nàng là hoàn toàn không muốn tìm biết gì về kiếp trước của mình, bận tâm về kiếp sau cũng càng không.
Cả hai thứ đó và nàng của bây giờ dường như chẳng có gì liên quan với nhau.
Nhưng Phó Triêu Sinh không biết đến suy nghĩ này. Điều mà hắn muốn thay đổi cũng chẳng trùng với mối băn khoăn của nàng. Ban nãy hắn vẫn nói chưa hết ý, thật ra đó còn là :
Hắn không những chỉ muốn cải biến sơn hà nhật nguyệt mà thậm chí ngay cả phép tắc vũ trụ hồng hoang cũng chẳng nguyện bỏ qua.
Nhưng đã không nói thì cũng bất tất phải nói.
Phó Triêu Sinh ngắm nàng, nghe nàng nói rồi gật gật đầu : "Nếu được vậy thì còn gì bằng."
"Tiếc là, nếu quả có một ngày như vậy, chỉ sợ sẽ là lúc cả Thập Cửu Châu sinh linh đồ thán mà thôi. Không biết khi đó bạn có...' Kiến Sâu dường như muốn hỏi cái gì đó nhưng ngần ngừ một lát lại bỗng thôi không nói hết.
Nhưng Phó Triêu Sinh dường như lại hiểu.
Nhờ người bạn cũ này mà hắn hiện hữu, rồi có tên có tuổi, có thể mở mắt nhìn đời lâu đến thế, quen biết nàng được lâu đến thế. Nàng cũng biết rõ hắn là đại yêu, nhưng lại chưa bao giờ tiết lộ cho người khác biết sự tồn tại của hắn.
Thiên địa mênh mông mà hắn thôi chỉ tin tưởng mỗi một người duy nhất.
Ngoài nàng ra sẽ không bao giờ có người khác.
Thế nên hắn ngắm nàng, khóe miệng nhếch lên thoảng chút tiếu ý, rồi thành tâm đáp lại : "Nếu quả có ngày đó, bạn cũ cảm thấy cần đến ta thì ta sẽ chung vai sát cánh cùng bạn."