Chương 382 : Điểm kỳ lạ ở Tạ Bất Thần
Chương 382 : Điểm kỳ lạ ở Tạ Bất ThầnChương 382 : Điểm kỳ lạ ở Tạ Bất Thần
Toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Nghe Phó Triêu Sinh nói vậy, Kiến Sầu chợt giật mình, thân sắc lộ rõ trên nét mặt. Tựa hồ như trước đây hắn đã từng tìm cách lấy lòng nàng không biết bao nhiêu lần, lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ, còn nàng mặc dù có biết nhưng vẫn không thể nào xúc động trước tình cảm của hắn đối với mình.
Cho dù trong đó bao gồm cả niềm tin tuyệt đối cũng vậy.
Dù sao từ phù du hóa thân thành đại yêu, Phó Triêu Sinh tuy đặc biệt thật nhưng lại vẫn chỉ là mắt xích nho nhỏ trong cuộc đời của Kiến Sầu mà thôi.
Nàng còn có quá khứ, có sư môn và bạn bè.
Còn vê phần Phó Triêu Sinh, từ khi bắt đầu có trí nhớ hắn đã biết nàng. Xét vê một góc độ nào đó, nàng là tất cả đối với hắn.
Ngẫm cho kỹ thì Kiến Sầu có thể hiểu được tình cảm và sự tin nhiệm của hắn dành cho mình. Nhưng...
Sự tín nhiệm ấy quá thẳng thắn, quá tuyệt đối, quá nghiêm túc nên nhất thời nàng không biết có thái độ và tâm tình như thế nào để đón nhận.
Bạn cảm thấy cần đến ta thì ta sẽ chung vai sát cánh cùng bạn.
Phó Triêu Sinh không phải không biết Kiến Sâu muốn hỏi điều gì.
Nàng muốn biết nếu thật một ngày nào đó có thể lập lại luân hồi thì thân là đại yêu chí tà dưới mắt người đời, hắn sẽ đứng về phía ai ?
Hoặc đi nước đôi, hoặc cũng có khi tụ thủ bàng quan, khoanh tay đứng nhìn.
Thật ra Kiến Sầu phần nào hiểu được "đại nguyện" của Phó Triêu Sinh, và đồng thời cũng đoán được rằng trên đời này hắn chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, trừ phi nó có liên quan đến đại nguyện tộc phù du còn thì sẽ tuyệt không nhúng tay vào.
Vì vậy nàng cứ nghĩ Phó Triêu Sinh sẽ rất có thể để mặc mọi chuyện ra sao thì ra.
Nhưng bây giờ hắn nói như thế này thì có khác gì để cho nàng toàn quyền quyết định ?
Đúng sai phải trái đều do nàng nhìn nhận.
Nàng kêu hắn làm đi, hắn sẽ làm; bảo hắn nên theo phe nào, hắn sẽ theo phe đó !
Thật quá nghiêm túc.
Lời hắn nói nghe nhẹ nhàng nhưng thật ra lại dứt khoát đến nỗi người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Bởi người đang ngồi trước mặt nàng tuyệt không phải chỉ là một con phù du đơn giản mà tu vi và sức mạnh của nó thuộc vào hàng cao nhất trên khắp cõi Thập Cửu Châu này, hoàn toàn không thua kém Hoành Hư chân nhân chút nào !
Thậm chí còn có thể hơn !
Thử nghĩ mà xem, một người có sức mạnh khủng khiếp như vậy thì sức ảnh hưởng sẽ lớn đến như thế nào đối với một trận chiến rất có khả năng xảy ra I
Trong thế giới tu đạo, tu sĩ đại năng chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng đủ để nghiêng trời lở đất. Lời ấy tuyệt không ngoa !
Kiến Sầu đăm đăm nhìn Phó Triêu Sinh. Hắn cũng bình thản nhìn lại nàng, thần sắc thậm chí còn có vẻ thoải mái, làm như câu nói ban nãy chẳng có gì là ghê gớm.
Một hồi lâu sau, nàng gượng cười hỏi : "Bạn không sợ ta gài bẫy, hay khiến bạn lầm đường lạc lối sao ?"
"Như nếu muốn gài thì đã gài từ lâu rồi."
Phó Triêu Sinh không mấy để ý đến kiểu cách suy nghĩ rối rắm phức tạp của giới tu sĩ. Trước hết bởi thực lực hắn mạnh, ít người bì kịp; thứ nữa là vì hắn chẳng có đầu óc đâu mà để ý cho mất thời gian.
Vì vậy có rất nhiều chuyện hắn ù ù cạc cạc nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ngốc mà trái lại còn thông minh hơn chán vạn người.
"Bạn cũ đừng cả nghĩ quá, cũng đừng phiền não làm gì." Hắn mỉm cười : "Nếu đến lúc đó có thể sửa lại luân hồi thì đây chính là sở cầu cả đời của ta, thật không có sai lầm gì đâu."
"Mong là thế..."
Nghe vậy, Kiến Sầu chẳng còn gì để nói.
Nàng nhìn hai mắt Vũ - Trụ và viên châu nho nhỏ để trên bàn rồi cầm viên châu có chứa xác mười bốn đệ tử Nhai Sơn cất đi, đoạn nói : "Cám ơn bạn đã thu liệm giúp cho. Còn hai mắt Vũ - Trụ, người thi thuật muốn dùng phải có tu vi cực cao, ta lấy mắt Trụ lại cũng chẳng lợi gì, bạn giữ luôn đi vậy."
"Nhưng hiện giờ hai con mắt này chắc sẽ có ích cho bạn cũ." Phó Triêu Sinh biết Kiến Sầu đến đây hẳn sẽ gặp nhiều nguy hiểm : "Lúc nào cần có thể xem biết tình hình xung quanh thì sẽ bớt rắc rối hơn. Tỷ như bây giờ đang có người nói về bạn cũ đó..."
"Nói ta ư ?” Kiến Sầu khẽ giật mình. Nàng thoáng ngạc nhiên nhưng nghĩ lại mình bây giờ đang làm "minh phi" nên cũng hơi đoán đoán ra.
"Nói vê chuyện gì thế ?"
Tuy bây giờ đã đến nguyên anh hậu kỳ, hơn nữa còn có pháp bảo của Phù Đạo sơn nhân cho để giấu khí tức nhưng dù gì ở chỗ này cũng có đến ba đại pháp vương Tân Mật, vì sợ bị lộ, nàng cũng không dám tùy tiện tản linh thức ra trong thánh điện,
Thành thử nghe vậy Phó Triêu Sinh cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ vươn ngón tay khẽ điểm một cái lên mặt bàn.
Trong nháy mắt, mặt bàn liền xôn xao gợn sóng như nước, hào quang lam lam dìu dịu tỏa sáng, nhìn chẳng khác gì một mặt hồ trong trẻo như gương I
Hình ảnh trên "mặt hồ" ban đầu hơi mờ rồi từ từ hiện rõ hai bóng người.
Đây là gian phòng của Tạ Bất Thần.
Y đang ngồi xếp bằng giữa các bức tượng dâm tà nhưng sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng như trước, hoàn toàn không hề bị ngoại cảnh tác động mảy may. Cả người trông như đang chìm trong thiền định.
Bỗng đâu ở bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa : "Hoài Giới sư đệ ?"
Hai mắt Tạ Bất Thân choàng mở rồi dần dần lấy lại vẻ tỉnh táo thản nhiên như cũ. Y liếc nhìn bức tranh làm bằng da minh phi treo trước mắt rồi điềm tĩnh lên tiếng : "Mời vào."
"Két" một tiếng, cửa mở. Gã pháp sư Tân Mật Ma Già liền bước vào.
Mặt mũi gã vẫn luôn giữ cái kiểu cao ngạo khinh người cố hữu của tăng nhân thánh điện, nhưng trước mặt Tạ Bất Thần thì lại có vẻ hơi hèn kém một cách kỳ quái, đặc biệt là bây giờ trông nhuốm mùi ghen ghét, cực kỳ khó coi. Ma Già thấy Tạ Bất Thần đang ngồi xếp bằng trước bức tranh tựa như đang quan tưởng, thì sắc mặt lại càng cau có hơn.
"Sư huynh đêm khuya đến thăm không biết có chuyện gì không ?"
Chỉ cần nghĩ sơ cũng biết trừ những gì có liên quan minh phi ra thì chẳng còn có việc gì khác. Nhưng trước mặt kẻ đần, Tạ Bất Thần không đời nào nói thẳng để tỏ ra là mình thông minh mà chỉ ngờ nghệch hỏi như thế.
Ma Già liên cười khẩy : "Còn chuyện gì nữa chứ. Ta đến đây đương nhiên là vì chuyện quán đỉnh của sư đệ rồi. Hồi nãy bái kiến sư phụ, lão nhân gia người vừa nghe đã nhớ ra ngươi ngay. Người có lòng mến nên muốn đích thân chủ trì nghi thức quán đỉnh cho ngươi. Với lại nghĩ ngươi với nàng minh phi kia có chút tình nghĩa nên đặc biệt khai ân, chọn nàng làm người gia trì quán đỉnh Mật Quán và Trí Tuệ."
Chọn Kiến Sầu làm người gia trì quán đỉnh Mật Quán và Trí Tuệ sao ?
Ai không biết chuyện cứ tưởng đâu đây là ân huệ. Nhưng bốn cái quán đỉnh kia Tạ Bất Thần đều biết chúng có cái gì thì làm sao y không hiểu ra hàm ý trong lời nói của Ma Già.
Rõ ràng sư phụ của Ma Già rất xem trọng nàng minh phi "Kháp Quả Tô Ba” này !
Vừa nghĩ như vậy Tạ Bất Thần vừa xìu nét mặt, ngón trỏ tay phải di di vẽ vòng vòng lên đầu gối, khẽ điểm một cái rồi mới làm như tò mò hỏi : "Nhưng ta nghe sư huynh nói, minh phi được tuyển đợt này là dành cho pháp vương Bảo Kính mà. Sao Kháp Quả..."
"Ngươi có tư cách gì mà hỏi chuyện gì hả ?!"
Tạ Bất Thần còn chưa dứt lời, Ma Già liền đổi sắc mặt quát ngang.
"Có người gia trì cho ngươi đã là quá rồi, vậy mà còn đòi Bảo Kính pháp vương phải đích thân làm mới chịu hả 2?"
Khi không ăn phải một vố đau điếng, Tạ Bất Thân linh cảm thấy có chuyện gì đó mờ ám ở bên trong, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy Ma Già tuy có vẻ dữ nhưng thật ra có tật giật mình ngoài mạnh trong yếu, vậy nên chỉ thoáng một cái đã hiểu ra cớ sự.
Y liên làm như không biết, ra vẻ vội vàng nói : "Sư huynh hiểu lầm rồi. Đệ chỉ hỏi thế thôi chứ được Hoằng Nhẫn thượng sư đích thân gia trì nghi thức quán đỉnh cho dĩ nhiên là vinh hạnh của Hoài Giới này. Vừa nói năng vô ý, xin sư huynh chớ trách."
"Thế thì còn được !"
Ma Già hừ lạnh, thấy Tạ Bất Thần biết điều như vậy nên sắc mặt mới dịu xuống một chút.
Kỳ thực Ma Già không phải tức giận gì "Hoài Giới".
Chuyện nghĩ thật ấm ức. Việc tuyển chọn minh phi vốn do chính pháp vương Bảo Kính sai gã làm. Gã cứ chắc mẩm rằng làm tốt sẽ được lọt vào mắt xanh của pháp vương. Bởi vậy sau khi thu xếp xong xuôi mọi việc cho các cô minh phi mới tuyển, gã liền chạy tới chỗ pháp vương Bảo Kính ngay.
Nào ngờ ngài thế mà lại còn đang bế quan, mà người đang chờ ở đó lại là Hoằng Nhẫn thượng sư, sư tôn của gã mới chết.
Vậy thì còn làm ăn quái gì !
Hoằng Nhẫn thượng sư hỏi xem ngay danh sách minh phi, hơn nữa sau khi biết được trong số đó còn có một nữ tử cực phẩm, tương lai rất có thể trở thành "Không Hành mẫu' thì liền đòi người cho mình. Còn pháp vương Bảo Kính thì tính sao đây ? Để Tang Ương cho y thì chuyện sẽ không như ý.
Ma Già trong bụng dĩ nhiên vạn phần không muốn. Nhưng tiếp xúc với Bảo Kính pháp vương là gã đã phạm vào điều ky của Hoằng Nhẫn thượng sư. Tình cờ gặp nhau trong điện gã mới biết bây giờ mình đã thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của ngài rồi.
Người ta chỉ cần búng ngón tay là gã đã chết, vậy thì còn cãi lại thế nào ?
Cho nên gã chỉ dám lôi Hoài Giới ra để kiếm cớ chống chế, bảo người này và minh phi tình thâm nghĩa trọng, làm vậy không hay cho lắm. Nhưng Hoằng Nhẫn thì đâu có đếm xỉa gì đến mấy cái chuyện này ?
Ngài liền dứt khoát bồi thêm, nói mình sẽ đích thân chủ trì lễ quán đỉnh, vả lại còn muốn hưởng dụng nmiinh phi.
Thực là mắc ói I
Bắt người ta phải nhìn ngài và minh phi song tu, nhục nhã chưa đủ, xong việc thí người, lại còn bắt hắn phải mang ơn nữa. Ngay cả Ma Già cũng cảm thấy chẳng chịu nổi.
Đương nhiên đối với gã, điều đáng tiếc nhất là không thể nào dâng Kháp Quả Tô Ba cho pháp vương Bảo Kính được nữa. Công khó đi tuyển minh phi chuyến này đã thành dã tràng xe cát, không có dịp được nở mày nở mặt trước mặt ngài nữa rồi. Chỉ mong sao Tang Ương vừa ý ngài mà thôi.
Trong bụng Ma Già đang bực bội đủ điều, cãi lại Hoằng Nhẫn thượng sư thì không dám nên đành ráng nuốt giận mà thôi.
Nhưng trước mặt "Hoài Giới" thì không cần phải kiêng nể.
Sau khi lên giọng quở mắng một hồi, Ma Già nói như ban ơn : "Mấy ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi thoải mái đi. Ngày mốt sẽ làm lễ quán đỉnh. Từ giờ đến đó vạn lần chớ có đi tìm Kháp Quả Tô Ba, nếu không có chuyện gì thì đừng trách ta không nói trước
"Dạ, cám ơn Ma Già sư huynh đã nhắc nhở."
Tạ Bất Thần mặt không đổi sắc, đã thế còn cung kính cảm tạ.
Ma Già đến bây giờ mới hài lòng mà hừ một tiếng, đoạn phất tay áo bước nhanh ra khỏi phòng, ngay cả cửa cũng chẳng đóng lại.
Tiếng bước chân xa dần, người đi cũng đã xa.
Mãi một hồi lâu sau Tạ Bất Thần mới từ từ tiến ra đóng cửa lại, cái mặt cười cười khó để người ngoài thấy rõ thực hư kia cũng dần dần lạnh đi, trông cực kỳ đáng sợ. ...
Hình ảnh trên "mặt hồ" liền từ từ chậm lại rồi dừng hẳn.
Kiến Sầu nhìn sắc mặt Tạ Bất Thần mà nghĩ nghĩ về những gì mình vừa thấy rồi cười, giọng điệu có phần khó hiểu : "Hóa ra hắn ta là người "muốn thành đại sự, sá gì tiểu tiết", co được giãn được."
Phó Triêu Sinh thu ngón tay đang điểm trên mặt bàn lại, mọi hình ảnh đều tự động biến mất, tưởng như cảnh tượng kỳ dị ban nãy chưa từng xảy ra bao giờ vậy.
Hắn quay nhìn Kiến Sầu nhưng trong đầu lại nhớ đến đủ thứ thấy được khi tra xét quá khứ của Tạ Bất Thần qua hai mắt Vũ - Trụ : "Bạn cũ có thù oán với y mà lại cùng y...'
"Bảo hổ lột da mà thôi."
Kiến Sầu biết Phó Triêu Sinh đã xem qua mắt cá nên hẳn cũng rõ quá khứ ân oán giữa nàng và Tạ Bất Thần, vì vậy lời nói cũng không cố ky.
"Đi cùng chẳng qua là để xem y giở trò gì, Côn Ngô mưu mô quỷ kế thế nào mà thôi."
"Bảo hổ lột da ư ?" Phó Triêu Sinh lặp lại, tựa hồ như đang nghĩ xem câu này có nghĩa gì, rồi sau đó hơi tò mò cười hỏi : "Vậy bạn cũ với ta thì sao ?”
"... Với bạn ư ?" Kiến Sâu khẽ giật mình nhưng rồi chợt hiểu, nghĩ ngợi giây lát mới cười đáp : "Xem như là bạn tâm giao đi."
ÀI....
Một lần nữa, chẳng chờ cho Phó Triêu Sinh kịp nói gì, miếng ngọc bội đeo bên hông hắn lại cất tiếng thở dài ra vẻ vô cùng chán nản.
"Không làm cao thì thôi, lại còn mở miệng hỏi ngốc..."
Hồi đó ở rặng san hô Đại Mộng, nó bị hắn rủ rê nên đi theo chỉ vì nghĩ rằng con phù du này có thể làm nên đại sự. Ai ngờ đã bao năm trôi qua, đại sự chưa thành mà cứ chú tâm vào những chuyện tào lao không đâu !
Bực mình nhất là con phù du này lại không hiểu !
Muốn rã đám thì rã đám đi.
Côn chẳng ngại gì mà không phát suy nghĩ cho Phó Triêu Sinh biết. Cái chuyện chia tay này con mắm Côn đã nói rất nhiều lần rồi nhưng có bao giờ nó làm thiệt đâu. Thành thử hắn cũng chẳng thèm để ý đến nữa.
Lúc này nghe vậy hắn cũng làm như không nghe thấy, chỉ cứ bổn cũ soạn lại : "Không cần phải để ý đến nó."
Kiến Sầu trái lại cảm thấy câu hỏi của Phó Triêu Sinh rất bình thường, nhưng dù sao nàng cũng không quen Côn Bằng nên chỉ cười cười hỏi sang chuyện khác : "Lúc ở trong thiên điện, bạn có tra xem Tạ Bất Thần, không biết thấy hắn thế nào ?"
Hắn thấy Tạ Bất Thần thế nào ? Người này...
Phó Triêu Sinh bất giác cảm thấy buồn bực. Tuy nhiên để trả lời câu hỏi này hắn lại chợt nhớ đến điều kỳ lạ thấy được qua hai mắt Vũ - Trụ bèn đáp : "Có lẽ đây là kẻ có thiên phú tốt nhất trong tộc người của bạn đúng không ? Ngay cả ta cũng thấy ghen ty. Nhưng y có chỗ rất kỳ quái."
"Kỳ quái ư ?" Kiến Sầu hơi nhíu mày.
Đáy mắt thoáng lóe, Phó Triêu Sinh đáp : "Trừ việc kiếp này, còn thì mắt Vũ và mắt Trụ hoàn toàn không thể nào nhìn được kiếp trước của hắn, làm như là người này từ tận đẩu tận đâu nhảy cái đùng vào trong lục đạo luân hồi vậy."
Không nhìn được kiếp trước sao ?
Kiến Sầu nhớ việc Tạ Bất Thần nhập đạo có phần nào liên quan đến luân hồi, bởi lúc trước y có nói câu : "Heo dê ngồi trên giường, lục thân trong nồi nấu". Nhưng nếu ngay cả mắt Vũ - Trụ cũng không nhìn được kiếp trước của y thì quả là lạ.
Không lẽ đây là mánh khóe gì của Hoành Hư sao ?
Mày ngài đang khẽ nhíu bỗng cau chặt, Kiến Sầu chợt vọt miệng hỏi : "Vậy Thất Phân Phách thì sao 2?"