Chương 383 : Nén nhang làm từ ba giọt tâm huyết
Chương 383 : Nén nhang làm từ ba giọt tâm huyếtChương 383 : Nén nhang làm từ ba giọt tâm huyết
"Thất phân phách ?"
Ba tiếng này đối với Phó Triêu Sinh đúng là vô cùng lạ lãm. Hắn không biết nó là thứ gì nên hơi thắc mắc. Kiến Sầu hiểu mình nói chuyện có hơi đột ngột bèn bất giác cười giải thích : "Bạn có nhớ ta bị Nhất Nhân đài truyền tống lạc tới Cực Vực không ? Hồi đó trong Uổng Tử Thành..."
Câu lời êm đêm như nước, hết thảy mọi chuyện liên quan đến căn nhà cũ bí ẩn đều dần dần được dựng lại trước mắt Phó Triêu Sinh qua lời kể của Kiến Sầu.
Nào là vị chủ nhân ấy đã lập ra kế hoạch chín kiếp. Đến nay có lẽ y đã đến kiếp thứ mười rồi. Kế đến là đủ thứ chất vấn và nhận xét châm biếm về luân hồi của y. Rồi tới chuyện các cành mai kỳ lạ trong chiếc bình, chuyện nước ao chuyển sinh và cả cây nhang mà thiếu chút nữa là nàng đã thắp nó lên. Sau hết là việc có ai đó đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ ngăn nàng thắp nhang cùng với các câu chữ và nửa chữ bí hiểm viết trên cửa sổ.
"Có trá... Giết Tạ Bất Thần, chém Thất Phân Phách ?"
Đây là lần đầu tiên Phó Triêu Sinh nghe Kiến Sầu nói đến việc này. Tuy là đại yêu nhưng hắn cũng khá bất ngờ.
Ai là chủ căn nhà đó ?
Mọi việc sắp xếp như vậy có phải nhằm để gạt người hay không ?
Cây nhang kia nếu thắp lên thì chyện gì sẽ xảy ra ?
Hơn nữa, tám chữ "Giết Tạ Bất Thần, trảm Thất Phân Phách" cho thấy dường như người này, Tạ Bất Thần và Kiến Sầu có một mối liên hệ nào đó không nhỏ, tuyệt không phải là người ngoài. Nghĩ vậy, Phó Triêu Sinh chợt nhớ tới một điều khác : "Chuyện này xảy ra trước khi có danh sách tham gia đỉnh tranh phải không ? Lúc đó Thôi Giác và Trương Thang đều cùng tới nhà tìm bạn."
Kiến Sầu kinh ngạc đáp : "Đúng vậy."
Hơn nữa chính vì có người đến tìm nên nàng không thể thấy được dòng chữ cuối trên cửa sổ mà cái còn lại chỉ là dấu nước loang loáng và nửa chữ "Tiết" mờ mờ.
Nhưng sao Phó Triêu Sinh biết được ?
"Ta lúc ấy ở ngay Cực Vực, biến thân thành Lệ Hàn, bạn cũ quên rồi ư ?" Vào lúc đó, hắn đang ở trong Nghị sự đường của tộc Quỷ Vương : "Ngay thời ấy khắc ấy, ta nhận ra có một luông sức mạnh không phải của Thập Cửu Châu phá giới đến."
Kiến Sầu càng kinh ngạc : "Không phải của Thập Cửu Châu sao ?"
"Ta chưa bao giờ thấy có cái gì mạnh như thế trên Thập Cửu Châu, tuy hình như có hơi yếu nhưng lại có sức hủy diệt trong chớp mắt nên ta không nói chơi được. Nó mạnh hơn Thiếu Cức nên rõ ràng không thuộc về Thập Cửu Châu mà có lẽ là Thượng khư tiên giới thì đúng hơn."
Lúc nói những lời này, giọng điệu của hắn không lấy gì làm chắc nhưng lại nghe có vẻ đặc biệt thán phục, nhưng khi vào tai Kiến Sầu thì lại nghe đùng đùng như sấm sét —
Hủy diệt trong chớp mắt Phó Triêu Sinh không nói chơi I
Thậm chí nó còn mạnh hơn "Thần Thiếu Cức" mà bọn họ đã từng gặp qua !
"Thượng khư tiên giới... Kiến Sầu lại càng cảm thấy khó hiểu : "Nếu tồn tại này mạnh đến như vậy thì sao không đi giết Tạ Bất Thần luôn đi, hà cớ gì phải viết chữ để lại cho ta ? Hơn nữa "Thất phân phách là cái gì ?"
"Kẻ viết chữ là tôn tại như thế nào chúng ta tạm thời không biết. Nhưng nghĩ kỹ lại thì lúc nhìn trộm Tạ Bất Thần hình như ta có nghe qua ba tiếng "Thất Phân Phách" này rồi..."
Trí nhớ của Phó Triêu Sinh nào phải tâm thường, chỉ nghĩ một lát đã ra ngay.
"Lúc đó có một nữ đệ tử Côn Ngô hỏi y cây kiếm treo trên tường là kiếm gì. Vì vậy y mới nói, gọi tên nó là Thất Phân Phách."
"Là kiếm ư ?"
Câu trả lời này làm Kiến Sầu bất ngờ vô cùng. Trong suy nghĩ của nàng, Tạ Bất Thần chỉ có mỗi thanh kiếm "Nhân Hoàng" kia mà thôi. Vậy mà lại còn có một cây khác có tên là "Thất Phân Phách" sao ?
Phó Triêu Sinh nói thêm : "Cây kiếm này rất thường, không có điểm gì thần kỳ cả."
"Bây giờ nó ở đâu ?"
"Trước khi lên đường, y cất nó trong ẩn giới Thanh Phong Am. Nhưng khi ta nhìn qua mắt thờn bơn thì cái hôm hai người trú lại quán trọ, y lại lấy nó ra giữ trong người."
Kiến Sầu nhất thời không còn lời gì để nói, thậm chí còn không nhịn được cười.
Lắng nhẳng lằng nhằng mãi...
Đây chẳng phải là trời xui đất khiến hay sao ?
Hôm đó ở quán trọ, chính nàng đã lần đầu nói đến "Thất Phân Phách" với Tạ Bất Thần, hơn nữa còn phát hiện ra được y biết rất rõ về vật này. Nhưng Kiến Sầu hoàn không ngờ "Thất Phân Phách" lại được cất giữ trong ẩn giới !
Đừng quên nàng còn có quyển trục của Lý Quân. Tuy hiện tại Tạ Bất Thần đã là chủ mới của ẩn giới nhưng y cũng không tài nào ngăn được nàng vào trong bằng quyển trục này !
Bây giờ thì tốt quá, có lẽ vì hôm đó nàng dò hỏi nên Tạ Bất Thần đề phòng, rút "Thất Phân Phách” ra khỏi ẩn giới.
Nếu y không cất đi, cây kiếm kia lúc này lấy dễ như trở bàn tay !
"Người tính không bằng trời tính !"
Tuy tính tình kiên định nhưng ngẫm lại tiền căn hậu quả, nàng cũng bất giác không khỏi cảm thấy như số mệnh an bài, Tạo hóa trêu ngươi”.
Phó Triêu Sinh cũng đoán được nàng đang cảm khái điều gì nên cười bảo : "Đôi lúc chẳng ai biết được ngày sau thế nào đâu. Ngay cả tương lai mà mắt Trụ nhìn thấy cũng thiên kỳ bách quái nữa là."
"Bạn yên tâm, ta không buồn lắm đâu."
Kiến Sầu nghe giọng hắn có ý muốn an ủi thì lắc lắc đâu. Nàng không phải là người vì một chút sai sót mà nuối tiếc, tự trách mình mãi.
"Huống chi, cứ dựa theo tình hình ngày đó mà xét thì làm vậy là quá tốt rồi. Chúng ta đâu biết được ngày sau ra sao, chỉ có thể quyết định sao cho tối ưu nhất mà thôi. Đã làm thì không hối bởi dù sao vào thời đó khắc đó như thế là đã hết công hết sức rồi."
Nói cho cùng, về điểm này, nàng và Tạ Bất Thần rất giống nhau. Cả hai đều gần như không phải là loại người đã quyết rồi nuối tiếc. Cũng như cho đến bây giờ nàng chưa bao giờ phải hối hận đã kết tóc se tơ với Tạ Bất Thần, về sau này trên con đường tu đạo phải trở thành kẻ thù của nhau cũng chẳng hối. Huống hồ dò hỏi Thất Phân Phách chỉ là chút việc nhỏ, càng chẳng đáng nhắc tới.
Kiến Sầu nói như vậy chứng tỏ rất thông suốt. Phó Triêu Sinh nhớ mài mại ở cô đảo nhân gian đã gặp không ít người thông tục thường hối tiếc về những chuyện đã qua, hay bắt đầu than thở bằng câu "Nếu biết trước thì...".
Nhưng nàng không có tính như vậy và trong tương lai cũng sẽ không.
Có lẽ đây cũng là điêu hắn nhận ra ở nàng, thậm chí còn cảm thấy nó là cơ sở để cho phép nàng tùy ý quyết định mọi việc thay hắn chăng ?
Phó Triêu Sinh gật gật đầu. Hắn biết nàng phóng khoáng nên cũng không nói đi nói lại chuyện này mà hỏi về một việc khác : "Hồi nãy bạn cũ có nói là thiếu chút nữa đã thắp lên cây nhang trong căn nhà kỳ lạ đó. Không biết cây nhang này bây giờ còn không ?”
"Ta vẫn còn giữ đây."
Tính nàng cẩn thận, lúc đó có cây nhang nầy, lại thêm gặp mấy chữ quái dị trên cửa sổ thì nào dám coi thường. Bây giờ Phó Triêu Sinh hỏi đến, nàng liền bấm pháp quyết.
Túi càn khôn vừa tỏa hào quang thì chiếc hộp gấm dài dài đã nằm gọn trong lòng bàn tay, mở hộp ra là thấy mấy khúc nhang nằm ở bên trong.
Tất cả là ba khúc, vốn từ nguyên một cây mà ra. Tuy đã đứt đoạn nhưng cái màu tím rịm của nó lại thoang thoảng một mùi hương bí ẩn khó tả.
Phó Triêu Sinh nhìn thấy mà ánh mắt không khỏi lóe lên kinh ngạc.
Hắn cầm một khúc lên quan sát một hồi với vẻ mặt đăm chiêu, dân dần mới nhớ ra.
"Người có thể làm ra cây nhang này tuyệt không phải hạng thường." "Nếu ký ức của tộc ta không sai thì nhang này làm từ ba giọt tâm huyết của chim Cửu Đầu. Nó từng vận chuyển luân hồi, chở hồn qua lại quỷ môn. Nhưng máu này cũng chỉ có ba giọt mà thôi. Nghe đồn chúng không chỉ lưu giữ được trí nhớ mà còn có thể bảo tồn tâm cảnh của con người ta nữa."
"Chỉ cần đốt cây nhang này lên là hồn phách của nguyên chủ ở đâu sẽ biết ngay mà hội tụ trong chốc lát."
Kiến Sầu nghe xong mà lạnh sống lưng : "Có thể bảo tôn được tâm cảnh..."
"Bạn cũ đã làm rất đúng."
Phó Triêu Sinh quan sát cây nhang, ánh mắt lộ vẻ thán phục.
Ba giọt tâm huyết của chim Cửu Đầu không chỉ lưu trữ trí nhớ mà còn có cả "tâm cảnh".
Tu sĩ Thập Cửu Châu khi lên tới xuất khiếu sẽ phải đối mặt với "đạo kiếp Vấn Tâm". Trước Vấn Tâm đều là tu thân; sau Vấn Tâm mới là tu tâm. Cái gọi là "tâm cảnh" chính là mọi cảm ngộ thu hoạch được lúc tu tâm, thậm chí còn có thể là "Đạo" nữa I
Câu tán thưởng của Phó Triêu Sinh khiến Kiến Sầu không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, nhớ lại mình suýt thắp cây nhang lên mà sợ.
"Xem ra nếu lúc đó ta làm thật thì người chủ căn nhà ở kiếp thứ mười, dù có ở đâu chăng nữa, cũng sẽ đạt được ngay tất cả trí nhớ và tâm cảnh của chín kiếp trước..."
Cứ xem vốn kiến thức khổng lồ mà y có được trong căn nhà ấy thì đủ biết là thực lực và tâm cảnh sẽ khủng khiêp đến mức nào !
Nếu lúc đó tu vi của y đã qua khỏi Vấn Tâm thì chỉ trong chớp mắt sẽ lên tới Thông Thiên, trăm ngày phi thăng dễ như bỡn ! Ba đời bảy kiếp, thiên thu sinh sinh tử tử, dù luân hồi vạn lần —
Ta vẫn là ta I
Trong khoảnh khắc ấy, câu nói của người chủ căn nhà tựa như đang vang vọng bên tai Kiến Sầu. Nàng nhất thời không khỏi rùng mình chấn động trong lòng, tuy nghĩ mà sợ nhưng cũng phải bội phục vạn phần.
"Mấy trăm năm ở Uổng Tử thành lập kế lừa trời trong gian nhà đó, trận cục thật hay !"
Dù không phải là kiệt xuất thì cũng là kiêu hùng.
"Bạn cũ nếu muốn biết y là ai thì chỉ cần đốt nhang này lên thôi mà." Phó Triêu Sinh cười bảo. Thật ra hắn cũng có hơi tò mò một chút.
Kiến Sầu nghe vậy thì dứt khoát lắc đầu. Đối với người trăm phương ngàn kế dựng nên chín kiếp cho mình, thủ đoạn cao minh lừa được cả Bát phương diêm điện, nàng bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm lạ lùng.
"Là họa hay phúc rất khó đoán. Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ chẳng đốt đâu."
Suy nghĩ vừa rất lý trí và rất sáng suốt.
Phó Triêu Sinh tò mò thì có tò mò thật, nhưng ban nãy nói vậy cũng chỉ là nói chơi, tỷ như Kiến Sầu có muốn làm thật, e rằng hắn còn phải ngăn nàng lại.
Thành thử Phó Triêu Sinh bèn thả khúc nhang kia xuống, nhưng vừa thấy nàng đóng nắp hộp lại, thì trong đầu lại chợt nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy.
Các kiếp trước của Tạ Bất Thân không thể nào xem trộm được. Kiếp này dường như y từ tận đẩu tận đâu trong lục đạo luân hồi nhảy ra vậy. Sao mà trùng hợp thế này 2?
Phó Triêu Sinh cũng không tài nào khẳng định là y. Nếu hắn có thể nghĩ đến điểm này thì hẳn Kiến Sầu cũng vậy, cho nên nàng mới dứt khoát bảo "sẽ chẳng đốt đâu".
"Hay là bao thêm vài lớp trận pháp không cho người khác tra xét đi...'
Tuy không biết có hiệu quả hay không nhưng Kiến Sầu vẫn phủ trận pháp lên hộp rồi mới cất đi, sau đó lại nhìn Phó Triêu Sinh hỏi : "Bây giờ Thiếu Cức và Tân Mật đã cấu kết với nhau, bạn có định làm gì không ?"
Phó Triêu Sinh trầm ngâm chốc lát rôi nói kế hoạch của mình.
"Gặp bạn cũ xong ta sẽ trở lại Cực Vực tìm giải pháp."
Thật ra chủ yếu là tra xét thêm về Thiếu Cức.
Vị "thân" huyền thoại này chính là kẻ còn sót lại của một tộc đã tuyệt chủng được sinh ra cùng thời với vũ trụ hồng hoang xa xưa. Nó thật khiến hắn không yên lòng, thậm chí...
Còn canh cánh trong lòng.
Kiến Sầu nhớ ban nãy Phó Triêu Sinh có nói hắn cảm thấy mình và Thiếu Cức dường như có cùng nguồn gốc, cùng một loại tồn tại, liên hiểu ngay hắn đang băn khoăn điều gì, vì vậy bèn nói ngay : "Xem ra đã đến lúc phải tạm biệt rồi."
"Có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ còn gặp lại."
Dù sao bây giờ cũng là lúc gió nổi mây vần, chẳng ai biết được ngày sau ra sao.
Phó Triêu Sinh nói đoạn liền đứng dậy bảo Kiến Sầu : "Tuyết Vực và Cực Vực khá khắng khít với nhau, qua lại không mấy hạn chế. Như có chuyện gì, bạn cũ cứ gọi tên ta, ta sẽ nghe thấy."
Hắn nghe được sẽ chạy tới.
Kiến Sầu cười : "Vậy hẹn gặp lại."
"Ừ"
Phó Triêu Sinh nhìn nàng gật gật đầu. Dư âm tiếng ừ còn văng vẳng trong phòng chưa kịp tan thì trong chớp mắt cả người đã trở nên mờ ảo tựa như ánh trăng bị mây mờ cuốn lấy, rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Trong phòng tối đen tịch mịch, chỉ còn lại tiếng gió rít ào ào thổi qua các đỉnh núi cao của Tuyết Vực.
Kiến Sầu nhìn chỗ ngồi giờ đây trống rỗng trước mặt mình rồi lại đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng. Ngoài ra, với tâm trạng điêm tĩnh, nàng còn cảm thấy vào thời khắc này cả Thập Cửu Châu cũng đang bị mây đen cuồn cuộn bao phủ.
Đến khi phong ba nổi lên, vạn loài trăm tộc sợ rằng sẽ trốn không thoát nổi.
Nàng đứng lên đến phản ngồi tĩnh tọa, nhắm mắt ngưng thần, yên lặng chờ đêm qua đi.
Nửa đêm về sáng trời lại nổi tuyết, tiếng rơi lộp độp không ngừng.
Nhưng Kiến Sầu cũng chẳng mở mắt đi xem, mãi đến khi trời rạng, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cộc cộc, giọng Tang Ương vừa trong trẻo vừa nhí nhảnh vọng vào : "Kháp Quả, Kháp Quả tỷ tỷ, bọn mình đi xem thánh hồ, tỷ có muốn đi cùng không ?"