Chương 384 : Kháp Quả Tô Ba
Chương 384 : Kháp Quả Tô BaChương 384 : Kháp Quả Tô Ba
Tất cả đều là các minh phi mới tuyển cho Bảo Kính pháp vương. Tiếc là họ đến nơi không đúng lúc bởi ngài còn đang bế quan, phải mai mới ra ngoài. Bây giờ chuyện quán đỉnh dĩ nhiên không gấp được nhưng các nàng thì sốt ruột lắm rồi.
Hôm qua họ lên đến nơi thì trời đã chạng vạng, sau đó lại còn tốn một đống thời gian lề mề trong thiên điện nên chẳng thấy được gì cả.
Bây giờ trời đã sáng, các cô chẳng chờ được nữa.
Ai nấy đều còn nhỏ tuổi, chưa trải đời nhiều, huống hồ đây lại là thánh địa mà người sùng đạo lúc nào cũng ngưỡng vọng.
Các cô đến đây lòng vừa đầy thành kính vừa tò mò háo hức nên mới sáng sớm đã thức giấc. Thậm chí có người dốc lòng lễ Phật cả đêm không ngủ mà đến sáng tinh thần vẫn còn phấn chấn.
Kiến Sầu tuy không thấy mặt Tang Ương nhưng nghe giọng thì cũng đoán được phần nào. Nàng vốn không có hứng thú với mấy cái chuyện hành hương này, mặc dù vậy nếu thừa dịp đi thăm thú Tuyết Vực thì cũng hay.
Vì vậy sau khi nghe tiếng Tang Ương, Kiến Sầu chẳng cần suy nghĩ đã nhẹ nhàng đáp : "Đi chứ, các muội chờ một chút." Nói đoạn bèn liền thu liễm khí tức quanh người rồi rời phản đứng dậy. Thoạt nhìn, trông nàng cũng giống như bao cô gái khác, có điều dung nhan thanh lệ hơn người thường một chút mà thôi.
Kiến Sầu vừa mở cửa thì thấy ngay Tang Ương. Ngoài ra còn mười ba mười bốn tiểu cô nương khác đang đứng đó, hai tay lí lắc chắp lại sau lưng, đôi mắt long lanh xoe tròn ngẩng nhìn về phía nàng. Thấy Kiến Sầu đi ra, Tang Ương vui vẻ cười : "Những người khác ở đằng trước kia, chúng ta đi thôi."
Cô bé giơ tay chỉ, Kiến Sầu nhìn theo thì thấy quả nhiên có một nhóm khác đang chờ ở đó. Bọn họ đang đứng ở mặt tây thánh điện, tức bên trái tòa chánh điện nơi có cả một dãy tăng phòng. Đứng từ trong khuôn viên nhìn ra là có thể thấy được lầu "Bạch Tràng" nho nhỏ làm bằng ngà voi theo như lời kể của Ma Già.
Thánh hồ Tuyết Vực nức tiếng xa gần nằm ngay sau thánh điện.
Muốn tới đó chỉ có nước đi qua chánh điện mà thôi. Ai đến nơi này hành hương, sau khi lễ phật rồi thì đều đến viếng thánh hồ.
Nghe đồn đây là hồ nước tinh khiết nhất Thập Cửu Châu, có thể tẩy rửa cả linh hôn con người. Những những chuyện hoang đường như thế này chỉ cần nghe qua là biết Mật Tông bày ra để lừa mị. Có khi con người ta sa vào khổ ải, hay phạm phải sai lầm tội nghiệt nào đó nên ao ước có được một chỗ như vậy trên đời để nguyện phó thác lòng tin.
Nhưng nếu thánh hồ quả có thể tẩy rửa linh hồn con người thì Tân Mật làm sao mà còn xảy ra những chuyện dơ bẩn như thế này 2?
Nghe các cô bé không hiểu chuyện đời nói chuyện với nhau, thấy họ tôn sùng thánh hồ mà lòng Kiến Sầu dửng dưng, chẳng khác gì tâm trạng lúc đi đường đến đây.
Thân phận của nàng vốn không giống với những người khác, ngay cả Tang Ương cũng biết đôi chút. Vì vậy, tuy nàng tỏ ra không mấy hòa đồng, thái độ thờ ơ lạnh nhạt nhưng cũng không có ai nói ra nói vào gì cả.
Mọi người tụ lại trước chánh điện rồi cùng nhau đi viếng thánh hồ. Ai nấy đều quay qua nhau nói chuyện râm ran. Tang Ương dường như thấy Kiến Sầu khó gần nên nói được đôi câu thì liền tiến về phía trước tán gẫu với những cô bé khác.
Cả khu thánh điện tuy được xây dựng trên đỉnh núi tuyết cao nhưng quy mô rất đồ sộ.
Các nàng đi cách xa một quãng, ngước mắt nhìn lên phải mất một lúc mới thấy rõ tòa chánh điện vàng son lộng lẫy như thế nào.
Tường ngói trắng như tuyết, hơn nữa lại còn lấy băng ngọc quý hiếm chạm trổ, bên trong toàn bộ được lát gạch vàng, cực kỳ xa hoa.
Bởi còn quá sớm, khách hành hương vẫn chưa lên núi kịp, vì vậy thánh điện trông rất yên tĩnh. Lúc nhóm Kiến Sầu vào trong thì chỉ thấy vài vị tăng đang ngôi xếp bằng trong đại điện, tay lắc trống, tay rung chuông kim cương, miệng lầm râm niệm kinh, dáng vẻ vô cùng chuyên tâm.
Trong điện có dựng một bức tượng Phật lớn, cao chạm đỉnh đại điện, mắt nhìn xuống dưới.
Bức tượng này trông giống như Phật Thích Ca Mâu Ni. Diện mạo trang nghiêm, toàn thân dát vàng rực rỡ, nhìn cũng có vẻ thiêng thiêng. Nhưng vì tượng quá cao hoặc cũng có thể là vì màu sắc của cả thánh điện so với hiểu biết vốn có của Kiến Sầu về điện đường nhà Phật khác biệt một trời một vực nên nàng chẳng cảm thấy nó từ bi hay linh thiêng mà trái lại còn phảng phất một vẻ gì đó nanh ác nham hiểm, nhìn mà lạnh cả người.
Từ lúc vào chánh điện, mười mấy minh phi đi cùng với nàng liên nín thở, không dám xì xào nói chuyện nữa. Các nàng cũng chẳng dám làm phiền đến các vị sư Tân Mật đang ngày đêm lễ phật ở phía trước mà chỉ lặng lẽ quỳ xuống ở cửa điện thành kính bái lạy.
Kiến Sầu đứng sau lưng họ, chẳng ai để ý đến nàng nên nàng không làm như họ. Mọi người cứ mải dập đầu lạy còn nàng thì đứng ở gần cửa ngẩng đầu nhìn tượng Phật.
Cái cảm giác nanh ác nham hiểm ấy cũng không phải là nàng tự huyễn tưởng.
Nào ai ngờ bức tượng Phật trong thánh điện Mật Tông tại Tuyết Vực này lại khiến nàng nhớ tới bức tượng "Thần" trong đại điện thuyên Dạ Hàng ở Minh Nhật Tinh Hải ngày ấy ?
"Thần" đó là Thiếu Cức - con rết không mắt ở sâu trong đại điện âm u tối tăm !
Tượng Phật này toàn thân lấp lánh ánh vàng nhưng kỳ thực lại váng vất một chút hắc khí như có như không, giống y như thứ bám trên xác trưởng lão và đệ tử Côn Ngô bên bờ suối hôm đó.
Còn hắc khí quỷ dị bám trên người đệ tử Nhai Sơn thì lúc ấy Phó Triêu Sinh sợ nàng tu vi không đủ, nên đã có lòng làm giúp, thu bỏ vào một cái bình ngọc, cất chung trong viên châu luôn rồi.
Đêm qua, trước khi Phó Triêu Sinh đi Cực Vực có nói hắn không thấy tung tích Thiếu Cức trong thánh điện đâu. Vậy lúc đó chắc là nó đang ở Cực Vực.
Còn về phần hắc khí bám trên tượng Phật này có lẽ là do trước đó Thiếu Cức mượn làm chỗ ẩn thân nên hơi hướm mới còn sót lại.
Từ những điều suy luận được, Kiến Sầu càng tự nhắc mình phải cẩn thận hơn.
Một chốc sau mọi người lễ Phật xong liền lục tục đứng dậy. Kiến Sầu không quỳ lễ cũng không có ai nhận ra. Tang Ương thấy nàng đứng đó thì chỉ nghĩ người ta đứng dậy nhanh hơn mình nên cũng không thấy lạ.
Sau đó cả nhóm liền kéo nhau đi thánh hồ. Mỗi bên trái phải chánh điện là một dãy hành lang hẹp dài. Dọc theo đó, từng ống từng ống chuyển kinh to to sắc vàng xếp san sát vào nhau, thoạt nhìn trông lủng là lủng lẳng y hệt như những cuộn thẻ tre treo cạnh hành lang. Trên thân ống có khắc rất nhiều tích Phật và các hoa văn thường gặp, bên trong ống chứa kinh thư ghi sáu chữ "Án ma ni bát mê hồng". Khi đi dọc hành lang, ai nấy đều lướt tay khua khua cho kêu dãy ống chuyển kinh.
Tuyết Vực vừa nghèo vừa lạnh, sản vật không đồi dào như các nơi khác trên Thập Cửu Châu. Ở đây, người bình dân đa phần đều thất học, tuy theo Mật Tông, lòng thành lễ Phật có thừa nhưng mù chữ thì làm sao tụng kinh được ?
Vì vậy mới có ống chuyển kinh như thế này.
Tín đồ không biết chữ chỉ cần nhờ người viết sáu chữ "Án ma ni bát mê hồng" rồi bỏ vào ống. Sau đó, cứ mỗi lần quay ống thì coi như là một lần niệm Phật, nhờ đó mà tích lũy phước báu.
Ống chuyển kinh rất thông dụng ở Tuyết Vực. Đến thánh điện thì dĩ nhiên sẽ thấy không ít, thậm chí kích cỡ còn to hơn và tinh mỹ hơn nhiều, trông rất ấn tượng. Thử nghĩ mà xem, bất kỳ tín đồ nào ít hiểu biết đến đây thấy một dãy ống dài hút tầm mắt như vậy thì hẳn phải cảm thấy linh thiêng mà thành kính biết nhường nào !
Dưới chút ánh sáng ban ngày từ trên nóc trân le lói chiếu xuống, ống chuyển kinh kim sắc lấp lánh những tia vàng u u.
Y như Kiến Sầu đoán, các cô thiếu nữ khi thấy dãy ống chuyển kinh thì ánh mắt liền toát lên lòng thành kính. Ai nấy đều bước dọc theo hành lang, vừa đi vừa giơ tay khua dãy ống.
Từ đầu hành lang bên kia chợt có một làn gió nhẹ vừa lành lạnh vừa âm ẩm thổi tới. Kiến Sầu vẫn đi sau cùng nhưng không hề chạm tay vào ống chuyển kinh mà ánh mắt vẫn luôn đăm đăm nhìn vào bóng lưng của những người đi trước. Trong suốt chặng đường đến Tuyết Vực tuy nàng không nói chuyện nhiều với họ nhưng cứ xem cách ăn nói và cử chỉ thì tất cả đều là những cô bé chất phác ngây thơ. Nhưng chậm lắm đến tối mai thì các tâm hồn như tờ giấy trắng này sẽ bị người ta bôi bẩn hất.
Dù tu vi cũng khá, thậm chí còn có thể vô thanh vô tức đột nhập vào miền đất này nhưng nàng không chắc mình có khả năng chống lại toàn bộ Tuyết Vực được.
Muốn cứu họ thật không phải là chuyện đơn giản. Trong khi đó, mấy ngày nay có một câu hỏi cứ luôn lởn vởn trong trí nàng : Nếu cứu, bọn họ có xem đó như được giải thoát không 2?
Có lẽ ngay chính họ cũng không cho là mình cần được giải thoát.
Cứ nghĩ ngợi như thế, chẳng mấy chốc Kiến Sầu đã cùng đoàn người đi hết dãy hành lang lúc nào không hay.
Ánh sáng từ trên cao chợt tràn xuống, đập thẳng vào tâm mắt. Một vùng nước trong veo rộng lớn liền hiện ra trước mặt mọi người.
Đây chính là "hồ nước trên không" thực sự.
Tuyết đọng từ đêm hôm qua còn chưa tan hết, băng đùn thành đống trắng toát ven bờ hồ. Thế nhưng ngay giữa khung cảnh tinh khôi chẳng có màu gì khác ngoài màu trắng ấy lại nổi lên một khoảng xanh ngăn ngắt long lanh như nước.
Mặt hồ phẳng lặng tợ gương, phản chiếu nền trời trầm thấp trên cao.
Thoạt trông người ta cứ ngỡ như mây đang trôi dưới đáy nước, còn đáy hồ là cả một không gian tuyết trắng mênh mông, chẳng khác nào nơi đây là một cái khe vực nằm giữa bầu trời và mặt nước.
Tựa hồ như đáy hồ nằm trên cao, bầu trời nằm dưới đất vậy.
Cảm giác chạm vào thiên không như thế thật rung động lòng người. Mà trong khoảnh khắc ấy, một làn gió mát lại lướt thướt phớt nhẹ trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, nhìn mà thanh tịnh linh hồn, tưởng như mọi bụi trân đều được rửa trôi.
Có phải vì vậy mà người đời mới truyên tụng, bảo hồ nước có thể thanh tẩy linh hồn chăng ?
Ánh mắt Kiến Sầu tràn đầy thán phục. Nàng ngẩn người ngắm nhìn, khóe miệng không khỏi bất giác nở nụ cười, đến khi định thần lại thì mười mấy thiếu nữ kia đã đến trước thánh hồ, rạp người lễ bái.
Duy có một người là không lạy.
Cô bé này đứng cách Kiến Sầu không xa, dáng người nho nhỏ gây còm, hai mắt đăm đăm nhìn mặt hồ trong suốt xanh ngắt như một viên bảo thạch ở phía trước.
Tuy không nói câu nào nhưng Kiến Sầu lại mơ hồ cảm thấy có cái gì đó buồn khổ và bất an toát ra từ trên người cô bé.
Tiểu cô nương này cũng là một trong số các minh phi được chọn. Kiến Sâu cũng hơi có chút ấn tượng bởi trừ nàng là người lớn tuổi nhất đám và không thích nói chuyện nhiều thì cô bé này dường như thuộc dạng ít nói, thích hướng nội, bình thường đều chỉ lặng lẽ quan sát người khác mà thôi.
"Muội không đến lễ sao ?"
Kiến Sầu thấy lạ. Nàng nhìn những người khác đang thành kính quỳ lạy mà không khỏi đưa mắt về phía cô bé. Cô bé kia đầu óc dường như đang lơ đãng đâu đâu, thình lình tự nhiên có người hỏi chuyện thì giật nảy mình, đến khi quay đầu qua thấy người đó chính là Kháp Quả Tô Ba vốn có thân phận đặc biệt, suốt dọc đường chẳng hề để ý đến ai thì lại càng ngạc nhiên hơn nữa.
Cô bé hơi bối rối, vội vàng tỏ ra tự nhiên đáp : "Có có, tại chưa đến Tuyết Vực bao giờ nên muội thấy choáng ngợp mà thôi."
Thật sao ?
Đây rõ ràng là nói cho qua chuyện.
Nhưng Kiến Sầu không nói trắng ra mà chỉ chăm chú nhìn cô bé rồi mỉm cười. Nàng cũng vẫn đứng yên đó chứ không nhập bọn với mọi người. Lần này đến lượt cô bé hỏi lại Kiến sầu : "Sao tỷ không qua đó ?"
"Đây chỉ là một cái hồ mà thôi, tới đó quỳ lạy thì ích gì ?"
Chẳng phải Kiến Sầu cố ý báng bổ, huống hồ ngay từ đầu thái độ "chống đối" của nàng đã vô cùng rõ rệt. Ai biểu Tạ Bất Thân gán cho nàng cái danh nữ tử Âm Tông chứ ! Bởi vậy nên nàng nói chuyện không chút kiêng ky.
"Người ta giam câm ngươi, đẩy ngươi xuống địa ngục, vậy mà còn đòi ngươi phải mang ơn sao hả ?"
Cô bé kia sắc mặt liên chợt biến, trông vừa như sợ hãi vì e rằng nghe được phải vạ, đồng thời cũng vừa như có vẻ cảm động vì tán thành câu nói của nàng. Ngân ngừ hồi lâu, nó mới cay đắng mở miệng nói : "Muội có nghe mọi người nói tỷ vốn là đệ tử Âm Tông bị bên này bắt đi. Mẹ muội trước đây cũng có làm Phật mẫu, nhưng bà lại muốn kéo cha muội trốn đi thật xa. Đi về phía tây hay về phía nam cũng được mà Âm Tông, Trung Vực hay Minh Nhật Tinh Hải gì gì đó cũng tốt. Nhưng tiếc là chuyện không thành." "Không được hả ?" Kiến Sầu ngạc nhiên.
Cô bé cúi đầu để lộ một phần gáy trắng nõn xinh xắn, đáp : "Dọc đường thì bị các sư phụ trong chùa đuổi theo. Cha vì bảo vệ mẹ nên chết rồi, mẹ cũng không thoát được. Tỷ tỷ, tỷ từ Âm Tông đến, vậy Âm Tông ra sao ? Có giống như Tuyết Vực không ?"
"... Không giống."
Kiến Sầu chưa đi Âm Tông bao giờ nhưng trong thư tịch có nói hai tông Âm - Dương và các tông môn ở Tả Tam Thiên Trung Vực không khác nhau mấy, có chăng là mâu thuẫn nội bộ có hơi nhiều hơn một chút, lúc không bất hòa thì cũng khá thanh bình.
"Nơi đó không có chùa chiên, không có tăng sư, không có hành hương và con gái cũng không phải đi làm minh phi."
"Nếu ở đó, muội cũng có thể tu luyện như các vị sư ở đây, nhưng phương pháp sẽ khác. Âm Tông đông nữ, còn Dương Tông thì nhiều nam. Người tốt, người xấu, người bình thường hạng gì cũng có."
"So với nơi này thì nơi đó giống như là cả bầu trời vậy, chim muông thỏa sức mà bay..."
Giọng Kiến Sầu dần dần trâm xuống, nhẹ bẫng tựa như một phiến lông chim nhạn đang xoay xoay rơi rơi giữa trời.
Cô bé nghe vậy thì sáng bừng đôi mắt, nhưng khi nhìn đến mặt hồ trong vắt phía trước thì ánh sáng ấy lại vụt tối.
"Thế thì tốt quá. Vậy đó là nơi tốt nhất Thập Cửu Châu phải không ?"
"Tốt nhất Thập Cửu Châu ư ?”
Nghe vậy, Kiến Sầu hơi ngẩn người, nhưng chỉ một thoáng sau đã mỉm cười, ánh mắt đăm đăm dõi về một nơi xa xa nào đó.
"Âm Tông tuy tốt nhưng vẫn chưa phải là tốt nhất."
"Không phải tốt nhất sao ?"
Cô bé ngạc nhiên tròn mắt nhìn Kiến Sầu. Nó chưa từng đi khỏi Tuyết Vực nên dĩ nhiên không biết thế giới bên ngoài như thế nào, nếu không thì đã chẳng hỏi như vậy. Kiến Sầu cũng hiểu nên quay sang nhìn nó bằng ánh mắt đầy dịu dàng bao dung. Trong lòng bồi hồi xúc động, nàng khẽ nói : "Nơi tốt nhất trên Thập Cửu Châu có tên là Nhai Sơn."
"Nhai Sơn 2?”
Cái tên này cô bé nghe thật lạ.
Nhưng Kiến Sầu lại gật gật đầu cười nhìn nó bảo : "Sau này, nếu có dịp rời Tuyết Vực, muội thấy sẽ biết."
"Thấy sẽ biết...
Cô bé ngẩn người khó hiểu nhìn Kiến Sầu nhưng đồng thời tự tâm cũng cảm thấy có một cái gì đó rất thuyết phục trong câu nói huyền bí ấy.
Hon nữa ánh mắt của tỷ tỷ này...
Trông sáng và có vẻ ấm áp khiến ai nhìn cũng không khỏi hiếu kỳ. Vậy "Nhai Sơn" hẳn là một nơi rất tốt.
Ngay lúc đó cô bé vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa trong ánh mắt Kiến Sầu. Mãi về sau này khi đã trở thành minh phi hạng nhất, chủ động rời khỏi Tuyết Vực, thấy được ngọn cô phong nguy nga sừng sững bên bờ sông Cửu Đầu ở Trung Vực, nó mới hiểu —
Ánh mắt ấy hàm chứa điều gì.
"Mai Đóa ! Mai Đóa ! Sao không đến lạy 2?" Một tiếng gọi thanh thanh từ ven bờ hồ vang lên.
Những người khác lễ bái xong thấy cô bé này vẫn còn đứng yên một chỗ thì lên tiếng gọi, nhưng không biết tại sao chẳng có ai dám gọi Kiến Sầu.
Cô bé lại càng hoảng, sắc mặt cũng trở nên bối rối sợ sệt tựa hồ như sợ bị người ta nhìn ra lỗi gì ở mình. Nó cuống quít đáp : "Tới ngay đây !"
Nói đoạn bèn vội vàng khom người hành lễ với Kiến Sầu rồi hấp ta hấp tấp chạy đi.
Tuổi nó còn nhỏ, tuy trong bụng không thích nhưng ra mặt ương nghạnh thì lại không có gan.
Kiến Sầu từ xa nhìn lại trông thấy rất rõ.
Nhưng nàng cũng không đi tới nhập bọn mà trong đầu lại ngẩn ngơ nghĩ về cô bé tên Mai Đóa này, kế lại nhớ tới Tang Ương, xong rồi lại nghĩ đến bao sợ hãi và cay đắng mà Mai Đóa phải chịu nhưng đồng thời lại thấy trớ trêu trước niềm hân hoan vui sướng của Tang Ương...
"Cô chắc thích họ lắm phải không ?"
Một giọng thiếu niên non nớt ngây ngô chợt vang lên bên tai nàng.
Vậy mà trước đó Kiến Sầu lại không hề phát hiện ra sự có mặt của người này !
Mãi đến khi nghe thấy tiếng nói, nàng mới giật mình. Đạo ấn vẩy rồng hộ thể với công pháp luyện thể "Nhân khí" trong người suýt chút nữa thì đã bật ra l
Cũng may nàng kịp ghìm lại mới khỏi bị lộ. Nhưng dù vậy, khoảnh khắc căng thẳng ấy cũng khiến khí tức quanh thân biến đổi chút ít.
Cố nén kinh hãi, Kiến Sầu quay đầu nhìn thì thấy một thiếu niên mặc tăng bào trắng như tuyết đã đứng cạnh mình không biết tự lúc nào.
Con người thanh tịnh, tuyết bạch như màu sắc của thánh điện, tuyệt không nhiễm chút bụi trân. Tuổi còn rất trẻ, ngũ quan đường nét sắc sảo nhưng vẻ mặt vẫn còn lại nét non nớt đặc trưng của lứa thiếu niên. Chiếc mũ đội trên đầu cũng trắng như tuyết. Sắc trắng ấy càng làm nổi bật thêm đôi mắt điềm đạm trong veo lam lam như màu xanh da trời. Cả người rất sạch sẽ, nhưng lại đi chân trần, dường như không hề ngại bụi bặm dơ dẩn trên đất chút nào vậy.
Trông hắn chẳng khác gì một người bình thường.
Nhưng người thường nào mà lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện cạnh nàng như vậy 2
Trong khoảnh khắc, mọi câu hỏi xoay vần như chớp. Tuy nhất thời không có lời giải nhưng đột nhiên Kiến Sầu lại thuận miệng đáp : "Tất cả đều là những cô bé trong sáng ngây thơ, ta rất thích."
"Thật ư 2
Đáy mắt người thiếu niên chợt trở nên long lanh, trông thế mà lại trong trẻo tinh khôi y như mặt nước hồ trước mặt.
"Ta cũng rất thích cô."
Lời nói thật là khó hiểu.
Kiến Sầu biết hắn không đơn giản nên chỉ im lặng giương mắt nhìn.
Người thiếu niên nghiêng đầu nhìn nàng, rồi chìa cánh tay vẫn chắp sau lưng ra. Ngự trên lòng bàn tay hắn thế mà lại là một đóa sen trắng. Dưới ánh mặt trời, bông hoa rung rung mà vẫn không rũ được nổi mấy đốm tuyết đọng bên trên.
Hai mắt nheo lại như trăng non đầu tháng, khóe miệng mỉm cười, giọng nói êm êm vô cùng dễ chịu :
"Kháp quả tô ba."