Chương 385 : Hồ trên không
Chương 385 : Hồ trên khôngChương 385 : Hồ trên không
Kháp Quả Tô Ba...
Bốn tiếng này mấy ngày nay Kiến Sầu nghe đến nhàm cả tai. Nó chẳng phải là thứ gì xa lạ mà đúng là cái tên giả mà hôm đó Tạ Bất Thân đã buột miệng đặt cho. Chỉ có điều bây giờ nhìn người thiếu niên đưa đóa sen trắng cho mình nàng chợt thấy hơi bối rối, không biết bốn tiếng đó là nói bông hoa hay là gọi tên mình. Tuy giật mình nhất thời nhưng nàng cũng không e dè mà nhận lấy bông hoa rồi hỏi : "Hoa này là "Kháp Quả Tô Ba" sao ?"
"Giống như cô vậy."
Đôi mắt người thiếu niên vẫn tươi sáng vui vẻ, tịnh không nhiễm chút tạp trân. Sau khi tặng hoa thì hai tay lại chắp lại sau lưng, vóc người không cao lắm, chỉ đứng đến vai Kiến Sầu mà thôi.
Nhờ thế Kiến Sầu liên hiểu ra : Kháp quả tô ba có nghĩa là hoa sen trắng.
Ngay lúc ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị : Tuy nàng không biết tiếng và chữ viết của Tuyết Vực nhiều nhưng đúng lúc gấp rút, Tạ Bất Thần lại buột miệng lấy cái tên này, bấy nhiêu đó cũng đủ thấy chút tâm tư sâu xa trong lòng y.
Lúc vội vã, con người ta rất dễ làm theo tiêm thức, bởi vậy nên hay để lộ thật tâm của mình chứ bình thường thì khó mà thấy được.
Cũng khá là thú vị.
Kiến Sầu nhướng mày liễu ngắm đóa hoa trên lòng bàn tay mình, nghe hơi lạnh man mác từ trên các cánh hoa tỏa ra trên da mà khẽ cười.
"Ngay cả ta dùng tên giả cũng biết."Thánh tử" quả thật thần thông quảng đại, không gì không biết." "Thánh tử, thánh tử gì chứ ?"
Người thiếu niên ngạc nhiên tròn mắt nhìn tựa như ngạc nhiên lắm nhưng thần sắc thật ra chẳng chút thay đổi mà lại trông có vẻ cực kỳ thông tuệ.
"Làm sao ta biết được ?"
Ừ.
Không phải sao.
Ánh mắt Kiến Sầu nhìn hắn liền trở nên thâm thúy, nhưng nàng cũng không nói gì thêm mà chỉ im lặng, đăm đăm nhìn hắn.
Người thường mà bị Kiến Sầu nhìn như thế, cho dù không có gì khuất tuất cũng có khi đâm ra chột dạ. Nhưng người thiếu niên đứng bên cạnh vẫn cứ nhìn nàng bằng đôi mắt ấy. Nó trong veo gần như chẳng biết gì về sự đời.
Kiến Sầu chợt cảm thấy kỳ diệu bèn cười bảo : "Không biết thì thôi. Ngươi nói không thì là không vậy.
"Cô còn thú vị hơn cả ta tưởng."
Nghe vậy, dường như người thiếu niên kia càng vui hơn. Hai tay chắp lại sau lưng, hắn nghiêng người, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy cảm tình, miệng há ra định nói điều gì đó. Nhưng đúng lúc ấy, từ dãy hành lang trong điện phía sau bọn họ chợt có tiếng ống chuyển kinh khua khua hàng loạt. Âm thanh trong trẻo ngân dài hòa với tiếng tụng kinh rì rầm trong chánh điện vọng ra.
Có người tới.
Hơn nữa còn là tăng nhân trong thánh điện.
Kiến Sầu hơi nhíu mày.
Người thiếu niên đưa mắt nhìn về phía dãy hành lang dài, vừa nhác thấy mấy bóng cà sa đỏ thì liền "Ái chà" một tiếng ra chiều tiếc nuối, đoạn lại quay về phía nàng lè lưỡi tinh nghịch nói : "Thật ra là ta lén chạy đến đây tặng kháp quả tô ba cho Kháp Quả Tô Ba. Chúng ta là bạn bè, đừng nói với họ là có thấy †a nhé !"
"Gì...
Hắn nói quá nhanh, đến lúc Kiến Sầu định thần lại, ngẩng đầu lên thì thấy hắn vẫy vẫy tay chào mình, rồi thoắt cái đã biến mất.
Một chốc sau, tăng nhân từ trong hành lang thánh điện chạy ra cũng đến nơi. Nhưng bây giờ có ngó tới ngó lui thì chỉ thấy trước mặt là thánh hồ đang long lanh phản chiếu nền trời, chung quanh băng tuyết trải dài mênh mông. Nào còn đâu bóng người bọn họ muốn tìm ?
Vị tăng đi đầu cau mày, thấy Kiến Sầu đứng đó bèn đành hỏi : "Ngươi, hồi nãy có thấy thánh... thấy ai trẻ tuổi mặc tăng bào trắng không ?”
Ý gã hỏi là có thấy "Thánh tử" không chứ gì ?
Kiến Sầu nhớ lại hồi nãy người thiếu niên kia thần thái điềm đạm, mặt không đổi sắc mà nói "Thánh tử gì chứ" thì chợt thấy vui vui trong bụng, định trêu hắn một vố nhưng lại nghĩ chẳng biết người ta đi đâu nên thôi, thành thử đành "thành thành thật thật" đáp : 'Không thấy."
"Sao kỳ vậy ?'
Tăng nhân câm đầu sâm mặt, đầu mày nhíu chặt. Mấy người khác cũng thấy khó hiểu, than thở không thôi : "Nhưng hồi nãy còn thấy khí tức mà, mới có chút xíu lại mất tiêu rồi."
“Chia nhau tìm đi."
Tăng nhân cầm đầu cũng không rề rà và cũng chẳng để ý đến Kiến Sầu. Dù gì đây cũng chỉ là "minh phi”, tu vi thậm chí còn không có, hơn nữa lại đang ở một chỗ như thế này thì làm sao dám nói dối chứ ?
Cả đám tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Bọn họ chỉ nhìn ngó sơ sơ xung quanh rồi vội vàng đi chỗ khác tìm.
Từ đầu đến cuối, Kiến Sầu hoàn toàn bình chân như vại. Nàng dõi mắt nhìn đám tăng bỏ đi mà tự hỏi không biết nguồn cơn sâu xa thế nào.
Tương truyền thánh tử Tịch Gia là "Phật tử bách thế”.
Chỉ cần thánh điện tổ chức đại lễ trọng thể là có thể thỉnh được ngài từ trăm kiếp luân hồi, như vậy cả Tuyết Vực sẽ được phù hộ, không ai hại nổi.
Tân Mật chính là phe thỉnh thánh tử về. Nhưng trớ trêu thay về sau lại xảy ra những chuyện mà chẳng ai ngờ nổi. Ban đầu đúng ra thánh tử Tịch Gia phải bảo trợ cho cả Tuyết Vực nhưng chẳng biết sao sau đó ngài lại phản phé quay qua ủng hộ Cựu Mật, đã vậy cách đây sáu mươi năm lại còn ra tay tàn sát Tân Mật một trận.
Nếu lúc đó căn cơ không thâm hậu thì Tân Mật đã tiêu vong từ đời nảo đời nào rồi.
Mà theo những điều mắt thấy tai nghe gần đây, Kiến Sầu lại còn biết thêm : Sau khi Tân - Cựu đánh nhau thắng bại rõ ràng thì cả thánh điện liền rơi vào tay bên Tân, bên Cựu buộc phải tháo chạy. Từ đó thánh tử Tịch Gia cũng mất tích luôn.
Tại sao Tịch Gia phải mất tích ?
Hay nói khác đi, rõ ràng ngài không mất tích, nhưng ngài lại cố ý mất tích là vì sao 2
Mấy vị tăng nhân này dường như không có ác ý gì với thánh tử Tịch Gia, nhưng tại sao họ lại phải toát mồ hôi đi kiếm ngài như vậy ? Tuyết Vực...
Thật là bí ẩn quá.
Kiến Sầu nghĩ mãi mà chẳng lần ra đầu dây mối nhợ gì nên đành phải thôi.
"A, hoa sen trắng đẹp quá !"
Lúc này bái lạy thánh hồ xong, các cô bé cũng về tới, thấy Kiến Sầu vẫn đứng ở chỗ cũ thì chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Nhưng vì trên tay nàng vẫn còn cầm đóa hoa trắng nên ai nấy đều thi nhau reo lên.
Mắt Tang Ương sáng rỡ như sao : 'Kháp Quả tỷ tỷ, tỷ hái ở đâu vậy ? Sao bọn muội không thấy ?"
Hái ở đâu thế ?
Làm sao nàng biết được chứ !
Kiến Sầu đành lắc lắc đầu thật thà đáp : "Hồi nãy có người tặng."
"Có người tặng ư ?”
Các cô đưa mắt nhìn nhau, thấy Kiến Sầu nói chuyện có vẻ quanh co, nhưng sau lại chợt nghĩ đến cái vị "Hoài Giới" đẹp trai kia.
Chắc là hắn lén tặng cho Kháp Quả rồi.
Cả bọn chẳng ai căn vặn nữa nhưng tuy vậy trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy có phần ghen ty. Dù sao Kháp Quả thanh lệ như thế, hơn nữa lại được tăng nhân đẹp trai như Hoài Giới để ý cũng là việc khiến cho người khác có ấn tượng rất sâu.
Chỉ có mỗi Tang Ương là ra vẻ phụng phịu. Cô bé đưa mắt nhìn nhìn xung quanh : "Mà cũng lạ quá đi ! Hoa sen trắng Tuyết Vực chỉ nở ở trên cao. Mà thánh điện nơi này cũng đã cao lắm rồi. Dọc đường đến đây muội thấy dưới chân núi có hoa lam thúy tước nhưng sen thì chẳng có bông nào. Thế thì hái ở đâu chứ ?"
”.. Lam thúy tước ư ?'
Kiến Sầu vốn chẳng quan trọng gì bông hoa sen này nhưng câu nói của Tang Ương lại khiến nàng xúc động nhớ đến một kỷ niệm đã vùi sâu trong ký ức từ lâu.
Nàng nhớ đến giọng nói của bà lão, nhớ đến đôi mắt vốn mờ đục nhưng chưa bao giờ lại trở nên tinh anh đến vậy vào lúc ấy. Nàng không còn nhớ tên bà là gì nhưng lại nhớ rất rõ lai lịch của bà và tất cả những gì đã xảy ra.
Bà từng là phật mẫu của Mật Tông nhưng cuối cùng lại chết ở Cực Vực. Giọng nói già nua ấy vẫn như văng vẳng lúc xa lúc gần trong ký ức nàng : "Dưới núi nhà nhà san sát, nhưng trên cao kia là cả một trời quanh năm tuyết phủ. Ở đó lạnh nhưng đẹp lắm. Hồi nhỏ, bọn ta hay thích đi lên xem thánh hồ. Hồ rộng ơi là rộng, xung quanh toàn những tuyết là tuyết, mà màu hồ thì xanh, chẳng biết là do sắc trời phản chiếu hay chính hồ đã nhuộm xanh nền trời nữa."
“Ta nhớ nó nói tên nó là Già Lam."
"Một ngày nào đó, nếu cô nương có thể đi Tuyết Vực thì xin hái giùm ta một bó lam thúy tước để trước thánh hồ..."
Xin hái giùm ta một bó lam thúy tước để trước thánh hồ.
Đó là ước nguyện của bà lão lúc hấp hối.
Tâm trí Kiến Sầu nhất thời lơ đãng đâu đâu, ánh mắt mông lung nhìn về mặt hồ trong vắt ở phía trước với một vẻ thắc mắc kỳ lạ. Theo lời bà lão kể, nếu nàng nhớ không sai thì hồ nước nói mình tên Già Lam. Vậy ra đây là một cái hồ biết nói ư 2
Trên đời này thật có chuyện kỳ diệu như vậy hay chỉ tại bà lão hoang tưởng mà ra ?
Kiến Sầu không rõ lắm, chỉ hỏi lại Tang Ương : "Dưới chân thánh sơn có lam thúy tước hả muội ?"
"Có đó tỷ à."
Tang Ương không biết tại sao Kiến Sầu hỏi như vậy, nhưng lại nghĩ người ta gốc Âm Tông, chắc chưa thấy lam thúy tước bao giờ nên mới tả cho nàng nghe.
"Hoa đó nhỏ nhỏ, nhiều bông, màu xanh giống như màu lông chim. Tỷ nhìn là nhận ra được liền."
Lạy thánh hồ xong, các nàng thiếu nữ liền đi về.
Kiến Sầu cũng đi theo. Nàng vừa nghe Tang Ương nói chuyện vừa đối đáp trả lời, như có gì suy nghĩ thì gật gật đầu.
Sau đó các cô bé còn đi thăm thú, chiêm ngưỡng đủ thứ kỳ lạ ở những nơi khác của thánh điện. Cho mãi đến trưa, mặt trời lên cao, tuyết từ trên đỉnh điện bắt đầu tí tách nhiễu nhiễu từng giọt các cô mới chịu trở vê phòng mình.
Thánh điện có chuẩn bị cơm trưa cho mọi người ăn. Xong bữa cả bọn còn muốn đi tiếp nhưng Kiến Sầu từ chối. Buổi sáng nàng đi theo họ hết chỗ này đến chỗ kia cốt chỉ để quan sát xem tình hình thế nào, tiện thể còn biết chỗ ở của Tạ Bất Thần luôn.
Bây giờ việc cần làm đã làm xong thì chẳng cần lang bang bên ngoài làm gì . Dù sao nàng cũng không phải là phàm nhân mà là tu sĩ Trung Vực, nếu lỡ bị người ta phát hiện ra thì được chẳng bù mất. Ít ra ngoài sẽ ít bị lộ, mọi sự cẩn thận vẫn hơn.
Vì vậy, thời gian "hoạt động" của nàng là buổi tối. Kiến Sầu nhẹ nhàng lách trách tăng nhân tuần gác thánh điện rồi men theo sơn đạo đi xuống núi, đến chân núi thì quả nhiên thấy được vài bụi hoa đang nở rộ.
Lúc này, tuyết vẫn còn chưa tan hết. Đồng cỏ dưới chân núi được mảnh trăng treo lơ lửng giữa trời phủ lên một lớp lụa bàng bạc dìu dịu. Lam thúy tước đóa đóa xanh biếc, năm cánh xòe nở, trông sinh động tựa như những chú chim tước be bé đang chực chờ vỗ cánh bay cao.
Trên trời rải rác sao thưa. Nhưng trong một khung cảnh như thế, những bông hoa nho nhỏ bừng nở trong tuyết ấy khiến Kiến Sầu cảm thấy trong lòng tràn đầy xúc động.
Lam thúy tước.
Tên rất đẹp và cũng rất hợp.
Kiến Sầu không hái nhiều, chỉ bẻ một cành đẹp nhất thu vào tay áo. Xong xuôi, nàng ngẩng đầu nhìn thánh sơn rồi lại nhìn Đàn thành phồn hoa bên dưới, đoạn nhắm hướng quay trở về thánh điện, nhưng vừa lúc định bỏ đi thì không hiểu sao lại có cảm giác như có ai đang rình rập mình.
Kiến Sầu liên nhìn ngay về phía chỗ tối bên trái —
Không không đãng đãng.
Gió đâu vun vút thổi qua. Trên lớp tuyết mịn còn thấy mờ mờ dấu chân. Đây không phải là dấu chân của tín đồ hành hương ban ngày mà có lẽ mới rồi đã có người đứng đó.
Trước mặt Kiến Sầu chỉ có rừng cây đen thâm xa xa dưới trăng.
Nàng cau mày liễu, trong lòng thật sự không thể nhận ra nó là cái gì, chỉ cảm thấy có một tồn tại nào đó vừa rồi đang đứng rình mình, hơn nữa có ác ý hay không cũng không biết được. Tình cảnh vừa kỳ quái vừa quỷ dị khó tả.
Kiến Sầu ngưng thần căng mình đứng nhìn một hồi lâu nhưng mãi vẫn chẳng có gì xảy ra, chỉ có mảnh trăng treo ngang trời là lệch đi một chút mà thôi.
Hay tại Tuyết Vực quá nguy hiểm khiến nàng căng thẳng nên hoa mắt chăng ?
Kiến Sầu không chắc lắm nhưng cũng chẳng thể đứng mãi dưới chân núi như thế này được. Nàng với Tạ Bất Thần có hẹn gặp nhau vào tối ngày hôm sau. Bây giờ khuya rồi, nên tranh thủ thời gian lên núi thám thính thánh điện mới phải.
Ý niệm vừa động thì một trận gió mát thổi tới, cả người liền tan biến trong hư không.
Khoảng một khắc sau Kiến Sầu xuất hiện trước cửa phòng Tạ Bất Thần. Nàng nhìn chằm chằm hai bức chạm Phật và minh phi hợp hoan khắc trên cửa mà nhíu mày nhưng vẫn tiến lên gõ hai tiếng bằng chuôi kiếm Nhiên Đăng.
Một lát sau cửa mở.
Tạ Bất Thần vẫn mặc tăng bào đỏ, mặt mũi điềm nhiên trông không có gì lạ, trong tay cũng cầm kiếm Nhân Hoàng nhưng mắt vừa liếc nhìn nàng thì hàng chân mày liền hơi cau lại.
Trên người Kiến Sầu toát hơi lành lạnh. Rõ ràng nàng ta không phải từ phòng mình đi ra mà đã ở đâu đó bên ngoài được một lúc rồi.
Nhưng Tạ Bất Thần cũng không cật vấn nàng, chỉ khép cửa hỏi : "Đi thám thính chỗ nào ?"