Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386 : Thanh Tịnh Nhất, Ô Uế Nhất

Chương 386 : Thanh tịnh nhất, ô uế nhất Chương 386 : Thanh tịnh nhất, ô uế nhấtChương 386 : Thanh tịnh nhất, ô uế nhất

"Đi điện thượng sư đi."

Kiến Sầu chọn nơi này không chút do dự. Vốn dĩ ban ngày nàng đã theo các cô bé tới tới lui lui tham quan nhiều chỗ nên bây giờ gặp Tạ Bất Thần tự nhiên liên có chủ định.

Thánh điện chủ yếu phân ra thành năm khu : một khu dành cho minh phi; một khu dành cho đệ tử thường, phục vụ cho việc sinh hoạt và tu hành; còn ba khu khác thì gồm có điện thượng sư, điện pháp vương và điện thánh giả, tất cả đều nằm trong quần thể chính của thánh điện.

Tên sao nghĩa vậy. Điện thượng sư dành cho bảy mươi hai thượng sư, điện pháp vương dành cho các pháp vương có tu vi cao nhất. Còn điện thánh giả thì chính là trung tâm thánh điện. Đây cũng là tòa chánh điện mà ban ngày Kiến Sầu đã đi qua để đến thánh hồ, được xây riêng cho "Thánh tử".

Trong ba điện thì điện thánh giả ít người nhất nhưng lại lớn nhất, kế đến là điện pháp vương, còn điện thượng sư thì vì đông người nên diện tích cũng rộng gần gần như điện pháp vương. Cấp bậc trong thánh điện phân chia rạch ròi nên có thể quan sát thấy được phần nào.

Tạ Bất Thần phần vì tu vi, phần vì thân đang đóng giả "Hoài Giới" nên đêm hay ngày gì cũng phải nhốt mình trong phòng tịnh tâm quan tưởng để chuẩn bị cho lễ quán đỉnh ngày mai, thành thử y không có thời gian đi ra ngoài ngó nghiêng xem xét. Nhưng Kiến Sầu nói điện thượng sư thì y biết.

Nàng cũng biết là Tạ Bất Thần biết. Dù sao một người trước khi đến Tuyết Vực đã từng nghiên cứu qua sách vở và ngôn ngữ địa phương như y nếu bảo không biết... Thì ai mà tin.

Hai người chẳng ai nói thêm tiếng nào. Sau khi định ra địa điểm, mỗi người liền thu liễm khí tức, luồn lách dưới bóng tối của hàng hàng tòa điện các, nhằm hướng điện thượng sư ở phía đông điện thánh giả mà đi.

Lý do chọn điện thượng sư rất đơn giản :

Trước hết đó là vì các thượng sư có địa vị tương đối cao nên chắc chắn phải góp công góp sức trước khi nổ ra đánh giết giữa hai bên Tân-Cựu. Nếu Tuyết Vực có định hướng gì thì bọn họ là thành phần chủ chốt dĩ nhiên cũng biết được;

Thứ nữa là vì tu vi các thượng sư đều nằm trong khoảng từ nguyên anh đến xuất khiếu. Nhờ có pháp bảo của Phù Đạo sơn nhân phòng thân, Kiến Sầu nghĩ nếu xui lắm lỡ có bề gì mình cũng có thể đào thoát được.

Còn Tạ Bất Thần có trốn chạy được hay không...

Đó là chuyện của y.

Hoành Hư chân nhân nếu đã cố ý sắp xếp để y đơn thương độc mã đến đây thì dĩ nhiên cũng nhắm được y có đủ sức tự bảo vệ thân mình. Kiến Sầu có thể lo lắng cho an nguy của người khác, là ai cũng được nhưng Tạ Bất Thần thì không bao giờ.

Dọc đường, nhất cử nhất động nàng đều cẩn thận. Nhờ có đạo ấn thuận gió, cả người nhẹ nhàng như không, gần như chẳng để lại chút dấu vết nào.

Còn Tạ Bất Thần thì vậy mà lại thi triển ẩn giả kiếm ý, khí tức quanh thân trở nên vô cùng mịt mờ khó đoán. Y cứ vậy mà theo sát sau lưng Kiến Sầu, trông cực kỳ quỷ mị. Nếu bất chợt quay đầu lại thì còn nhìn thấy y chứ không thì hầu như khó mà cảm thấy được ở phía sau có người.

Nói cho cùng, y cũng là người có tài. Kiến Sầu cười lạnh trong bụng. Nàng nhớ trước khi giết Hoài Giới, Tạ Bất Thần chỉ với tu vi kim đan kỳ đã có thể dùng đến thuật "Thuấn di”, vì vậy lòng cảnh giác càng có phần nặng thêm.

Chỉ chốc lát sau, điện thượng sư đã hiện ra trước mắt.

Điện này hơi nhỏ hơn điện thánh giả một chút. Cửa chính đóng chặt, bên trong cũng không có ai tụng kinh gác đêm. Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đi hết dãy hành lang bên hông đại điện thì thấy một khu tăng viện lớn ở phía sau điện.

Các thượng sư thường không phải làm chuyện gì, dù ngày hay đêm, hễ cứ có thời gian là gân như đều dành hết vào việc tu hành.

Bây giờ cũng không ngoại lệ. Đa phần trong số mười mấy tăng viện đều tối om, chỉ có một vài gian là cửa sổ còn leo lét ánh đèn.

"Đi mau lên đi ! Nàng thiệt là ! Đừng để thượng sư phải trông !"

Bỗng đâu có một giọng nói chợt từ mé đường mòn cạnh tăng viện vang lên, nghe giọng có vẻ sốt ruột nhưng có lẽ vì sợ sệt cái gì đó nên phải thì thì thào thào.

Đang núp trong chỗ tối, Kiến Sầu và Tạ Bất Thần liên đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai nói tiếng nào.

"Lạo xạo ! Lạo xạo...'

Có tiếng bước chân đạp trên đường mòn.

Một lát sau liên có hai bóng người một trước một sau hiện ra.

Người đi trước là một tăng nhân, thoạt trông như đã tới kim đan; còn người đi sau thì lại là một nữ tử mỹ lệ eo thon, dáng đi mềm mại duyên dáng tựa như cành liễu trước gió. Nàng ta đang mân mân mê mê chuỗi dây chuyên mã não đeo trên cổ, một lát sau mới mở miệng nói, giọng điệu nghe có vẻ trách móc : "Thượng sư, thượng sư cái gì. Lần trước y hứa truyên pháp cho ta mà có làm đâu. Sao phải xun xoe bợ đỡ người ta làm gì nữa ?"

"Bây giờ Cựu Mật đã bị chúng ta đánh bại. Công lao Hoành Nhân thượng sư trong đó không nhỏ, địa vị cũng cao hơn trước một chút rồi. Nếu nàng ngoan ngoãn, dĩ nhiên sẽ giành được không ít chỗ tốt."

Nghe nữ tử kia than vãn, gã kia cau mày, lên lớp một trận.

"Giờ tạm thời chịu cực một chút đi. Đợi ngài ấy bằng lòng làm lễ quán đỉnh cho ta một lần nữa, ta sẽ có rất nhiều khả năng trở thành thượng sư. Đến khi đó sẽ đón được nàng về cạnh ta, vậy chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ ư 2"

"Đợi ngươi đón ta về hả ?"

Nữ tử kia đang đi tới ngã rẽ thì chợt khựng lại. Nàng ta ngoái đầu nhìn gã tăng khinh khỉnh cười : "Ngươi nghĩ ta không biết con người ngươi ra sao ư ? Chờ đến ngày thành thượng sư thì ngươi cũng chẳng khác gì những người khác. Có ai mà chẳng ham mê thân thể đám minh phi xinh đẹp trẻ tuổi chứ ? Đến lúc đó ngươi còn nghĩ đến ta sao ?"

"Nàng đừng nói thế. Ta với nàng dù gì cũng có hôn ước. Đến lúc đó mặc kệ người ta lời ra tiếng vào thế nào, nàng cũng vẫn sẽ là phật mẫu của ta mà thôi !" Gã tăng thấy nữ tử giận thì dịu giọng, xong lại năn nỉ nàng : "Nàng xem bây giờ đã là canh mấy rồi. Nếu nàng không chịu đi thì hai ta đều gặp họa cả"

"Hừ Ị"

Nữ tử kia lột sợi dây chuyền mã não trên cổ xuống rồi quăng thẳng vào mặt gã tăng. Sức ném vô cùng mạnh, trông chẳng có chút gì là nguôi giận.

Nhưng nàng ta cũng không nói gì thêm, chỉ bước gấp về phía trước.

Gã nọ luống ca luống cuống chụp lấy sợi dây chuyền mã não, sau thấy nàng ta tiếp tục đi tới thì thở phào, song trong miệng lại lâm bâm chửi : "Đồ đĩ thúi !", ánh mắt trông vừa khinh rẻ vừa tàn nhẫn.

Xong mới vội vàng đi theo.

Lần này nàng kia ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi trước, eo lưng thẳng tắp, dáng điệu trông vô cùng cao ngạo dứt khoát. Còn gã tăng thì khom khom lưng đi sau, bóng đổ dưới trăng tròn vo nhìn thật đáng ghét.

Ấn mình trong bóng tối, Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đều thấy và nghe hết mọi chuyện, trong bụng cảm thấy quái dị đến khó tin.

Nữ tử kia vậy mà lại là vợ của gã tăng trước khi xuất gia !

Ở Tuyết Vực, vì để được thượng sư chỉ dạy, vì để học được chút tuyệt kỹ mà kẻ làm đệ tử cũng có thể chấp nhận ngay cả loại chuyện này được !

Nhưng...

Ở chỗ khác trên Thập Cửu Châu, thậm chí ở Trung Vực, những việc đại loại như thế cũng không hẳn là không có, chỉ có điều là không trắng trợn mấy thôi.

Kiến Sầu nhìn hai bóng người xa dần mà khóe miệng nhếch lên cười nhạt. Đến khi họ bước vào một gian tăng viện, chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa, nàng mới ngoái đầu nhìn Tạ Bất Thân ở xéo xéo cạnh mình cách đó không xa.

Mặt mũi y khuất trong bóng tối nên nàng không tài nào thấy được thần sắc ra sao. Nhưng nàng nghĩ gì y biết rất rõ, chỉ có điêu khi y nhìn người nữ tử và gã tăng kia thì không biết trong lòng cảm thấy thế nào mà thôi.

Kiến Sầu cố nén ý giêu cợt, hạ giọng hỏi : "Tạ đạo hữu, ta đoán nàng ta có ý muốn giết gã kia. Ngươi nói xem sau này gã có sống được không ?"

Tạ Bất Thần làm thinh không đáp.

Kiến Sầu hỏi chơi chứ thực ra cũng chẳng cần hắn phải trả lời. Hỏi xong thì cả người liền thoáng vụt đi, vô thanh vô tức lần theo hướng đi của hai người kia, dĩ nhiên là đột nhập vào tăng viện phía trước tìm vị "Hoành Nhân thượng sư” nào đó.

Tạ Bất Thần đứng yên tại chỗ một lát rồi cũng vọt theo.

Kỳ thực những gì xảy ra hai người bọn họ cũng mường tượng được phần nào, nhưng không ngờ thực tế lại còn khó coi hơn họ tưởng nhiều.

Trong phòng đầy tượng tà phật có một tăng nhân chân khí trông đầy đặn, tu vi gân gần nguyên anh sơ kỳ. Nhưng hiện giờ cả người gã lại chẳng có lấy một mảnh vải che thân, trong lòng thì đang ôm một thiếu nữ mồ hôi mồ kê đầm đìa. Làn da trắng nõn của nàng vậy mà lại bầm tím khắp chỗ, đầu nhũ non tơ bị gã kia há miệng ngoạm chặt, hạ thân bị thúc động thô bạo không ngừng. Cả người trông như đang chịu cực hình vô hạn.

Mặt mũi khổ sở thấy rõ nhưng thiếu nữ kia lại không dám khóc thành tiếng, chỉ biết sụt sịt nức nở trong cổ họng. Nhưng như vậy lại chẳng những không khiến cho gã tăng nọ sinh lòng thương tiếc mà trái lại còn tiếp tục nhanh hơn, thô bạo hơn...

Chưa đến một khắc sau, nàng thiếu nữ kia phải khóc không thành tiếng.

Trên giường sau lưng bọn họ còn có hai nữ tử nhỏ tuổi khác thân thể lõa lồ đang nằm vật ra, hơi thở yếu ớt như có như không. Hai kẻ một nam một nữ khi nãy cãi cọ nhau trên đường cũng vừa mới tới, hơn nữa lại còn đứng ngay trước cảnh dâm hợp cách đó không xa. Dường như đã quen nên họ chỉ cúi đầu ra chiều nhún nhường nhưng đầu mày thì nhíu chặt, ra vẻ cực kỳ ghê tởm khinh bỉ.

Phật môn Tuyết Vực, thánh điện Mật Tông đó!

Đây là một nơi thiêng liêng thanh tịnh nhất trong lòng biết bao tín đồ, vậy mà bên trong lại xảy ra những chuyện dơ bản tởm lợm thế này !

Cảnh tượng trước mắt thật quá chướng mắt.

Kiến Sầu biết bây giờ không phải là lúc động thủ nhưng trong lòng sát ý trùng trùng, khó mà kiêm nổi. Đầu óc quay cuồng với đủ mọi ý nghĩ, rốt cục mới tìm ra được một kế lưỡng toàn kỳ mỹ.

Động thủ được rồi I

Ánh mắt lạnh đi, nàng đoán gã tăng kia đang mải hoan lạc, sức phòng bị cũng giảm nên tay phải vừa bấm chỉ quyết thì một thức Phiên Thiên Ấn đã hiện ra, sẵn sàng đập vào trong phòng.

Nào ngờ một cái bóng nghiêng nghiêng dài dài chợt giơ ra ngáng lại !

"Cạch Ị"

Tiếng vang rất nhẹ, nghe như tiếng kim loại !

Vì xung quanh hai người đã có thiết lập cách âm nên tiếng động không vang xa, nhưng Kiến Sầu thì lại nghe như sét đánh bên tai !

Bàn tay kết ấn của nàng thế mà lại bị lớp vỏ kiếm lạnh lẽo chặn lại.

Hóa ra là Nhân Hoàng kiếm.

Kiến Sầu ngẩng đầu lên thì thấy được nửa mặt Tạ Bất Thần mờ mờ dưới ánh đèn từ trong phòng hắt ra, hàng mày rậm cau lại, tựa hồ như chẳng biết nàng nghĩ sao mà lại muốn ra tay, sắc mặt vốn nho nhã lạnh lùng nhưng bây giờ lại trông vô cùng đe dọa.

Nàng vận sức nhưng y cũng gồng lại, nửa tấc không nhường !

Chuyện mà nàng đã quyết thì có lý nào lại để y chõ mũi vào chứ ?

Nhất thời sát ý nổi cơn, cổ tay trái rung lên, Nhiên Đăng kiếm tuột khỏi vỏ một xích, kê ngay lên cổ Tạ Bất Thần trong chớp mắt !

Họa tiết sáu đóa bảo tiên tựa như những đốm lửa nóng rẫy, mũi kiếm trông thô cùn thế mà lại toát ra hàn ý kinh người ! Đi kèm với cái lạnh và sát ý vô biên ấy là tiếng của nàng : "Người bên trong không chết thì ngươi chết !"

Tạ Bất Thần vẫn không động đậy, cứ để yên cho nàng kề kiếm ngang cổ, đáy mắt điềm nhiên vô tình vô cảm, từ tốn đáp : "Giết một người thì ích gì ? Nhiều người quá, cô cứu không nổi đâu."

Nhưng đáp lại y là một tiếng cười lạnh : "Tự ta đã có tính toán. Với lại, chuyện ta ta làm, can gì tới ngươi 2?”
Bình Luận (0)
Comment