Chương 387 : Già Lam
Chương 387 : Già LamChương 387 : Già Lam
Nàng giết người đúng là chẳng liên quan gì đến y nhưng hệ lụy của chuyện này thì lại có dính dáng đôi chút. Dù gì bây giờ hai người bọn họ cũng đều là châu chấu cùng bị buộc chung một dây. Người này gây họa thì người kia cũng chẳng thoát được.
Quả là Tạ Bất Thần muốn giết Kiến Sầu nhưng y chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện tự đưa mình vào tròng. Nhưng bây giờ nghe thấy sát ý lành lạnh trên cổ cộng với thần sắc trên mặt nàng, y hiểu ý nàng đã quyết.
Tánh tình nàng ra sao Tạ Bất Thần biết rất rõ. Nàng đã quyết định rồi thì không ai có thể cản nổi huống hồ người mở miệng can ngăn lại là y. Trước cũng vậy, sau vẫn vậy. Nàng mạo hiểm, còn y thì thích ăn chắc.
Tạ Bất Thần dĩ nhiên biết lúc này ai đúng ai sai, nhưng điều đó không có nghĩa là y sẽ cảm thấy bực mình, hơn nữa vì cũng chẳng bực mình chút nào mà cố chấp làm chuyện không đâu.
Vì vậy, y không nói gì thêm.
Kiến Sầu thản nhiên nhìn y thở ra một hơi. Nàng biết y sẽ không làm chuyện vớ vẩn thì mới thu tay nói giễu : "Coi như ngươi biết điều. Vậy mà ta cứ tưởng phải chặt phứt hai tay ngươi đi, ngươi mới chịu im miệng cho I"
Nghe như dọa suông nhưng Tạ Bất Thần biết Kiến Sầu tuyệt không nói chơi : Nhiều khi y còn đôi co thêm vài câu thì chưa chắc nàng ta đã giết mình nhưng chắc chắn là Nhiên Đăng kiếm sẽ chặt rụng tay mình !
Nói xong Kiến Sầu thu kiếm về.
Tạ Bất Thần ngẩng đầu nhìn lên thì đã chẳng còn thấy người đâu, có chăng chỉ là vài vòng chấn sóng không gian gờn gợn còn sót lại sau khi thuấn di mà thôi !
"Vùt
Vừa hiện thân trong phòng, tay áo tinh xảo hoa lệ của nàng liền vung về phía họ. Một luồng cuồng phong linh lực mênh mông cũng từ đó thổi bung ra. Bốn người phụ nữ trong phòng, từ hai cô đang nằm xuội lơ trên giường cho đến thiếu nữ đang bị gã tăng kia bị dày vò và nữ tử eo thon đang đứng gần đó, tất cả đều hoàn toàn không kịp chống cự, thần sắc chỉ trông hơi có vẻ ngạc nhiên nhưng chưa thấy được người tới mặt mũi ra sao thì đã bất tỉnh mất rồi.
Tu vi nguyên anh hậu kỳ thì đâu phải tay vừa ! Đó là chưa kể đây là nguyên anh xuất sắc trên Thập Cửu Châu hiện giờ.
Giết là giết nhưng dĩ nhiên nàng sẽ không để những nữ tử vô tội này phải liên lụy. Tay áo vung lên chấn choáng thần trí người ta trước là để không bị lộ thân phận, sau là để an toàn cho họ. Lực đạo rất nhẹ, chỉ ngủ một giấc ngắn là sẽ tỉnh lại.
Nhưng để đối đầu với "trùm" thì không dễ như thế.
Khi khổng khi không tự nhiên trong phòng lại lù lù hiện ra một nữ tử, hơn nữa lại là phật mẫu mới chết. Thế thì ai mà chịu cho nổi ?
Cả người trần truồng, Hoành Nhân thượng sư đang trợn tròn mắt, định hỏi Kiến Sầu là ai, nhưng vừa giơ tay ra chỉ chỉ thì một "bàn tay" khác còn lớn hơn đã đập tới !
Phiên Thiên Ấn !
Nhờ cơ duyên xảo hợp, buộc phải bứt phá trong hoàn cảnh ngặt nghèo ở Cực Vực mà Kiến Sầu đã thật sự luyện được Phiên Thiên Ấn, vì vậy cách thức điều khiển cũng dần dần trở nên vô cùng thành thạo. Nếu có thể hấp thu linh khí xung quanh rồi biến nó thành hư ảnh thì đây sẽ là công cụ tấn công tuyệt vời.
Vì vậy hiện giờ nàng có thể áp chế uy năng của nó xuống một chút, giấu mà không phát thì phải nói là đã khéo léo đến độ tuyệt hảo !
Hoành Nhân thấy vậy kinh hãi, trán nổi gân xanh, tay đang chỉ tới liền biến thành chưởng đập xuống đất để trốn chạy, nhưng chưa kịp lật tay thì thủ chưởng to lớn trông như hư nhược kia đã túm lấy người gã !
Trong chớp mắt, một sức mạnh tinh thuần vặn xiết gã !
Bị tấn công đột ngột, vả lại Hành Nhân còn đang mải hành dâm thì đầu óc đâu mà cảnh giác, bởi vậy nên máu huyết trong người nhộn nhạo, thiếu điều muốn thổ huyết.
Bị thủ chưởng to lớn kia bóp nghẹt, gã không tài nào cục cựa nổi, nguyên anh trong người run lên cầm cập !
Chưởng pháp gì thế này ?
Nữ tu này là ai 2
Hoành Nhân trong lòng kinh hãi muốn chết nhưng lúc này chỉ còn biết trơ mắt ngó nàng ta tiến gần về phía mình, trong cái nhìn của thị còn lộ ra vẻ ghê tởm khinh miệt không chút giấu diếm. Sau đó thì cái thủ chưởng hư hư nhược nhược kia đã chụp xuống đầu gã rồi !
Hoành Nhân chợt cảm thấy đỉnh đầu đau buốt. Bao nhiêu ngón tay là chừng ấy kim nhọn đâm sâu vào óc gã. Linh đài vốn đang thanh thuần trong nháy mắt đã nát vụn thành một đống.
Bao hoang mang sợ hãi cùng với mọi tính toán suy tưởng ký ức trong đầu bỗng chốc bị quấy nát. — Sưu hồn !
Mà người sưu cảnh giới chỉ cao hơn hai bậc nhỏ !
Kiến Sầu ra đòn này phải nói là nguy hiểm !
Bởi vì người bị sưu cảnh giới không thấp hơn bao nhiêu. Nếu y luyện hồn mạnh thì khả năng nàng bị cắn trả rất lớn.
Nhưng Kiến Sầu vẫn làm. Linh thức mạnh mẽ của nàng ngang nhiên quấy lên đảo xuống trong óc Hồng Hư chân nhân.
Chỉ một chốc sau, những thứ cần lấy cũng đã lấy xong.
Sau đó, nàng bèn buông tay ra.
Hồng Nhân thấy vậy thì mừng như người chết đuối vớ được cọc, tưởng Kiến Sầu hạ thủ lưu tình không giết mình. Nhưng đáng tiếc...
Đáy mắt còn chưa kịp lộ ra vẻ vui mừng hay biết ơn thì chợt có mấy luồng hắc khí không biết từ đâu chui ra đã bắn vào mặt gã.
Cái thứ khí đen này !
Vừa nhận ra chúng, Hồng Nhân thượng sư đã sợ rủn cả người, chẳng khác gì lúc sắp sửa bị Kiến Sầu sưu hồn. Gã há hốc miệng, vùng lên định chạy
Nhưng hắc khí kia còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần ! Ngay khi Hồng Nhân thượng sư vừa nhổm dậy thì chúng đã đập thẳng vào mắt I
Ba luồng hắc khí này chẳng khác gì ba con rắn độc I!
Trong chớp mắt đã chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa. Từ mắt chui vào, chúng hóa thành một nguồn lực khổng lồ cắn xé lấy hồn phách Hồng Nhân. Ánh mắt gã tăng trông khổ sở đau đớn nhưng chỉ một chốc sau đã thành trống rỗng trơ dại. "Phù ! Phù !"
Cuối cùng chút kinh hoàng còn sót lại trong đáy mắt cũng biến mất. Thân thể Hồng Nhân mềm oặt đổ vật ra đất, chẳng còn lấy một chút khí tức gì của người còn sống. Chỉ có ba luồng hắc khí là như ba con rắn độc, sau khi đã đánh chén no nê thì cứ yên lặng lơ lửng trên cái xác trông cực kỳ vô hại .
Biểu hiện giống y như những đệ tử của hai phái Côn Ngô - Nhai Sơn đã chết bên bờ suối.
Kiến Sầu đứng cạnh xác Hồng Nhân, giữa các ngón tay kẹp lấy một chiếc bình nhỏ cao cổ xanh xanh màu trời, dưới ngón tay trắng nõn còn có thể thấy được mờ mờ màu hắc khí đen đậm đang cuồn cuộn xoay tròn bên trong.
Rõ ràng, ba luông hắc khí này là do nàng thả ra.
Tuy vậy tự đáy lòng Kiến Sầu cũng kinh hãi chẳng kém Hồng Nhân là mấy.
Thủ chưởng khẽ lật, chiếc bình nhỏ liền nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
Kiến Sầu cúi đầu nhìn. Nàng nhớ tới khoảnh khắc nguy hiểm phải đối phó với đám hắc khí trong khe núi mà trong lòng càng trở nên lạnh lùng, hơn nữa thấy thái độ Hồng Nhân trước khi chết hoảng hốt đến vậy thì biết gã đã nhận ra lai lịch của đám khí đen...
Thứ lợi hại như vậy cũng chỉ có mỗi Phó Triêu Sinh khi tẩm liệm xác đệ tử Nhai Sơn là có thể thu hết vào trong cái bình này.
Dù gì cũng là tu sĩ nguyên anh lận đó !
Nhưng khi bị thứ khí này gặm nhấm thì chẳng cầm cự nổi nửa khắc I
Nay được tận mắt chứng kiến thì hỏi sao Kiến Sầu không kinh hãi cho được 2?
Giết người xong mà khí tức còn lại lại lợi hại như thế, vậy thì đại tôn Thiếu Cức, kẻ ở ngôi thần kia, còn kinh khủng biết chừng nào !
Năm ngón tay lạnh như băng của Kiến Sầu từ từ nắm lại, cầm lấy chiếc bình. Nàng vừa quay người thì thấy Tạ Bất Thần đã vào phòng tự lúc nào rồi. Ánh mắt vừa điềm tĩnh vừa u ám quét một vòng lên người Hồng Nhân rồi chuyển lướt qua cái bình đựng hắc khí nằm trong tay nàng. Không cần hỏi y cũng đã hiểu tính toán của nàng. Đồng tử trong con ngươi hơi co lại, y cười : "Một mũi tên hai con nhạn, quả là kế hay !"
Không biết Tân Mật Tuyết Vực khi phát hiện ra thượng sư của mình của hắc khí ăn mất thì mặt mũi sẽ ra sao đây ?
Lời khen của Tạ Bất Thần tựa hồ như chỉ là nước đổ lá khoai đối với nàng, Kiến Sầu dửng dưng chẳng đáp lại. Nàng thản nhiên cất chiếc bình đi, đưa mắt liếc nhìn bốn cô gái đang hôn mê bất tỉnh rồi nói : "Ngươi thử nghĩ mà xem, làm người mà không có chút tình cảm hỉ nộ ái ố thì chẳng thú vị gì."
Đây là nàng đang chửi xéo y không phải người.
Nếu chỉ luận ý tứ mặt chữ thì Tạ Bất Thần công nhận nàng nói đúng, trừ một điều — y có thể sống theo lý trí thì cũng có thể gạt bỏ mọi hỉ nộ ái ố liên quan.
Mà về mặt này thì nàng là ngoại lệ.
Nhưng mấy chuyện này không cần phải mở miệng tranh cãi làm gì cho mật.
Tạ Bất Thần im lặng nhìn xác Hồng Nhân thượng sư, trong bụng chợt nghĩ mình cũng phải toát mồ hôi mới thu thập được đám hắc khí quái dị kia, vậy mà nàng ta...
Kiến Sầu cũng không nói tiếng nào.
Nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt xem còn gì nữa không, nhưng đúng là mọi chuyện đã xong, vì vậy bèn thuấn di ra khỏi phòng.
Tạ Bất Thần cũng theo ra.
"Vừa rồi sưu hồn thì thấy Tân Mật gần đây dường như không có động thái gì lớn. Có điều Hồng Nhân lên làm thượng sư chưa được bao lâu nên không biết tường tận mọi sự. Tin tức có được là do Hoằng Nhẫn thượng sư nói. Mà người này với pháp vương Bảo Kính qua lại rất khắng khít, hẳn y biết rõ hơn nhiều."
Kiến Sầu cũng không đứng lại mà vừa đi vừa nói với Tạ Bất Thần.
Tạ Bất Thần liên nhận ra mắt xích bên trong : "Vừa hay Hoằng Nhẫn thượng sư lại là sư phụ của Ma Già. Chiều tối mai y sẽ làm lễ quán đỉnh cho †a. Cô có tính toán gì không ?”
"Người này tu vi không cao lắm, chỉ tới nguyên anh trung kỳ mà thôi. Ta với ngươi dồn sức giết y, chừng nắm được đường lối kế hoạch của Tân Mật rồi thì rời thánh điện về Trung Vực ngay."
Cách tính của Kiến Sầu vừa đơn giản vừa rõ ràng.
Tuy tối nay bọn họ đã ra tay giết người, nhất thời nửa khắc sẽ không lộ ngay nhưng dù gì thì cũng không ở lâu được. Ai mà biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ Thiếu Cức không có ở đây nhưng nếu có chưa chắc bọn họ đã qua mặt nó được. Đến lúc đó, cả nàng lẫn Tạ Bất Thần khó mà đối phó nổi.
Tạ Bất Thần cũng không phản đối kế hoạch này. Y biết Kiến Sầu đã sưu hồn Hồng Nhân thì hẳn hiểu biết nhiều về Tuyết Vực, nhất là một số chuyện bí mật khác có liên quan đến thánh điện. Nhưng nếu nàng không nói thì y cũng chẳng hỏi, chỉ đáp : "Vậy mai cứ xem tình hình mà tùy cơ ứng biến."
Kiến Sầu gật gật đầu nhưng lại chẳng trả lời y. Hai người đều biết buổi thám thính tối nay tuy chóng vánh nhưng cũng tra ra được một chút manh mối, vả lại ngày mai còn có lễ "quán đỉnh" của Hoài Giới nữa, đây mới thật là một cơ hội tuyệt vời.
Làm xong là có thể về Trung Vực được rồi.
Hai người chẳng ai hơi đâu tán gẫu vớ vẩn, thậm chí khách sáo chào tạm biệt cũng chẳng buồn nói với nhau. Kiến Sầu lắc mình, thoáng cái đã biến mất.
Đây là thuật thuấn di.
Thật ra Kiến Sầu có thể trở về phòng mình như Tạ Bất Thần nhưng sau một thoáng liếc mắt nhìn mảnh trăng lưỡi liềm cao cao trên trời thì rèm mi lại rũ xuống suy tư một hồi, đoạn lại băng mình qua dãy dãy tăng viện rộng lớn, nhắm hướng thánh hồ mà đi.
Kiến Sầu có thể vận dụng thuật thuấn di là nhờ có khí tức che giấu.
Nhưng trong thánh điện này, nàng còn chưa thần thông quảng đại đến mức có thể tỏa linh thức ra khắp chốn để theo dõi Tạ Bất Thần. Vì vậy y đi đâu nàng chẳng biết gì cả.
Khi cả người từ hư vô tụ lại thành hình, hạ xuống đất thì thánh điện rộng lớn đã bị nàng bỏ lại sau lưng.
Trước mặt Kiến Sầu là thánh hồ mà nàng đã đến xem ban sáng, nhưng ban đêm trông không giống như ban ngày. Dưới màu trăng mông lung bàng bạc và đốm đốm ngôi sao lấp lánh đang rải trên nền trời đen thẫm như mực, mặt hồ mênh mông tĩnh lặng óng ánh một vầng sáng dìu dịu nhu hòa.
Băng tuyết bằng phẳng trải dài vạn dạm thế mà cũng anh ánh sắc lam nhàn nhạt giữa đêm khuya. Ban ngày từ xa nhìn lại không có ấn tượng gì rõ ràng lắm, nhưng bây giờ đứng gần như thế này mới thấy được cái mênh mông của hồ phả thẳng vào mặt. Tuy là hồ đó, nhưng không biết tại sao lại có cảm giác như biển xanh vời vợi không bến không bờ.
Kiến Sầu đắm mình trong cảnh vật một hồi lâu mới bình tâm lại.
Không phải tự nhiên mà nàng quay lại đây. Mục đích chẳng qua là để hoàn thành tâm nguyện của bà lão gặp được trong đỉnh tranh ở Cực Vực năm ấy.
Kiến Sầu lấy bó lam thúy tước cất trong tay áo ra rôi nhẹ nhàng cúi người đặt xuống cạnh bờ hồ.
Sóng nước dịu dàng mơn man ven hồ như thì thâm tâm sự.
Lúc này Kiến Sầu cảm thấy trong lòng mình thanh thản vô cùng. Mặc dù vừa rồi nhìn thấy cảnh ô trọc, hơn nữa còn phải tự ra tay giết người nhưng điều đó chẳng hề gì. Dường như chỉ cần đứng cạnh bờ hồ là mọi phiền não đau khổ đều tan biến, thể xác và tâm hồn đều sẽ đạt tới trạng thái vô ngã thanh tĩnh vậy.
Đây là một nơi tu luyện rất tốt.
Nhưng tiếc rằng nàng không dám ở lại lâu.
Đứng trước hồ một lát, Kiến Sầu nhìn bó lam thúy tước trên mặt đất lần cuối rôi quay lưng men theo đường mòn đi về. Bóng nàng xa dần rồi từ từ khuất hẳn sau dãy hàng lang lủng lắng đầy ống chuyển kinh trong điện thánh giả.
Lúc này trên mặt nước chợt có một trận gió mát thổi tới. Cỏ cây úa vàng ven bờ hồ rung rung, cả bó lam thúy tước với những bông hoa tựa như những cánh chim tước cũng run rẩy lên theo...
Từ giữa những lớp sóng dập duềnh hiện ra một bàn tay nhặt bó hoa lên. Trong khoảnh khắc, đất trời lặng đi !
Bàn tay ấy đẹp vô cùng, dáng người thì mềm mại uyển chuyển động lòng người, trông chẳng khác gì thần nữ trên chín tầng trời thường hay được thợ khéo dày công khắc họa trên các bức bích họa. Nhưng thậm chí người giỏi nhất thiên hạ cũng không thể nào diễn tả nổi thần sắc của nàng. Mày liễu thanh thanh, đôi mắt sáng ngời, môi đỏ răng trắng, thân thể tuyết bạch như được ngâm trong sữa nhưng đồng thời cũng mượt mà thanh nhã tựa nước.
Trên người nàng không có bất kỳ thứ y phục gì, chỉ có mái tóc óng mượt như tơ dài như thác đổ xõa phủ quanh thân, màu sắc càng tôn thêm nước da tuyết bạch.
Nhưng ngay khi nàng cúi người nhặt bó lam thúy tước lên, hô nước mênh mông sau lưng chợt lật ngược, đất bằng dậy sóng —
Thánh hồ Già Lam, hồ nước trên không !
Nước hồ mơn man uyển chuyển hóa thành một lớp tơ xanh biếc loang loáng như nước choàng phủ lên đôi vai mịn màng của nàng, rồi tiếp tục rũ xuống ôm sát thân mình.
Sau lưng nàng bây giờ chỉ còn lại một cái hố sâu khổng lồ.
Đây chính là đáy thánh hồ.
Đáy hồ khô nước nhường chỗ cho ánh trăng và ánh sao lấp đầy. Một vùng hoang tàn rộng lớn liền phô ra không biết bao nhiêu là xương trắng nằm lăn lóc khắp nơi. Nếu nối liền với khu kiến trúc ở phía trước thì nơi đây trở thành một quần thể thánh điện khổng lồ có một không hai.
Nhưng nữ tử kia chẳng để ý gì đến cảnh vật sau lưng, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái. Bàn tay năm ngón mảnh khảnh chạm vào bó lam thúy tước rồi nhẹ nhàng nhặt lên. Hoa tím rung rinh, nàng cúi đầu khẽ ngửi, đầu mày cuối mắt chợt trở nên mênh mang.
Có lẽ thấy hoa nên nhớ người chăng ?
Dường như có một mảnh ký ức nào đó đang ánh lên trong đáy mắt. Khóe môi nàng mỉm cười, đường nét dịu dàng, thanh trong như làn gió mát thổi qua ban nãy, mông lung như ánh trăng và ánh sao đang chiếu rọi bầu trời và đồng thời cũng ngọt ngào như những đóa lam thúy tước nho nhỏ trên tay...
Nàng là hồ yêu chăng ?
Hẳn là như vậy. Nhưng xa xa, từ trong bóng tối hành lang nép mình nhìn ra, Kiến Sầu cảm thấy bóng người ấy tuyệt mỹ đến cực điểm.
Chẳng những không có chút hơi yêu mà lại giống như Thần.
Lúc cúi đầu thưởng hoa, tư thái ấy hoàn toàn không có ở nhân gian mà là thuộc về cõi tiên rồi.