Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388 : Đồ Sát

Chương 388 : Đồ sát Chương 388 : Đồ sátChương 388 : Đồ sát

Nữ tử huyền bí ấy đứng một mình dưới trăng hồi lâu rồi quay người đến ngồi cạnh bờ hồ.

Mà không, thật ra bây giờ chẳng còn "bờ" gì cả. Nước hồ đã được nàng choàng hết lên vai, cái còn lại chỉ là một cái hố khổng lồ, một vùng hoang phế mênh mông...

Nàng cứ lặng lẽ ngồi như vậy với bó lam thúy tước trong tay, ánh mắt mải miết lướt qua không gian trên khoảng hồ điêu tàn, dõi nhìn vê vùng băng nguyên ngút ngàn xa xa.

Kiến Sầu nép mình trong tối nhìn nữ tử kia thật lâu. Nàng không biết sự hiện diện của mình có bị phát hiện hay không, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ nàng ta chẳng thèm để ý đến người ngoài, kệ cho ai muốn nhìn gì thì nhìn, hơn nữa dáng vẻ trông cũng dường như chẳng muốn ai phiền nhiễu đến.

Kiến Sầu hạ mi rồi lặng lẽ bỏ đi.

Trăng sáng chầm chậm chao nghiêng trên trời.

Suối tóc của nữ tử biêng biếc sắc lam, mêm mại như tơ xõa tràn trên mặt đất, bề mặt loang loáng gờn gợn như nước chẳng khác gì lớp áo đang khoác trên người.

Nàng cứ ngồi như vậy thật lâu mà không ngoái đầu lại, mãi đến khi bóng nguyệt nghiêng nghiêng đổ xuống sau lưng thì mới khẽ cất tiếng thở dài.

Chợt có tiếng chân ai vang lên, kẻ tới chẳng hề giấu diếm hoặc cũng có khi y biết có giấu cũng vô dụng.

Một bóng người thanh tú cao lớn từ trong chỗ tối thánh điện thong thả đi ra. Khuôn mặt của Tạ Bất Thần lành lạnh tựa như thấm phải hơi tuyết liền hiện ra dưới trăng.

Tạ Bất Thần im lặng không nói tiếng nào, hiển nhiên lúc nữ tử kia hóa hình y cũng tận mắt nhìn thấy.

Nữ tử vẫn cứ rũ mi nhìn bó lam thúy tước trong tay. Dường như nàng cũng biết vị nam tu ở sau lưng mình đến đây để làm gì nhưng lại tuyệt chẳng hề ngoái đầu nhìn lại, chỉ nhẹ nhàng khoát tay tựa như đang vốc một ngụm nước rồi giắt một cành lam thúy tước lên tai.

Màu hoa xanh thẫm nổi bật trên vành tai trắng muốt của nàng.

Trông vừa mỹ lệ đến say lòng người vừa phảng phất một nỗi buồn man mác.

Ngay sau đó là tiếng nàng vang lên, âm thanh dịu dàng kỳ ảo hút hồn : "Ngươi không phải là tăng nhân Mật Tông, hơn nữa đến đây còn để tìm đỉnh Cửu Nghi có phải không ?”

Tạ Bất Thần không trả lời, mà có trả lời đi nữa cũng chẳng cần thiết.

Mục đích của mình y dĩ nhiên tự biết nhưng nữ yêu thâm sâu khó lường này đã đi quốc trong bụng y từ đời nào rồi.

Trên nền trời mênh mông mịt mờ của Tuyết Vực, mây giăng lớp lớp cuộn mình vần vũ dưới gió đêm lồng lộng. Mảnh trăng non đầu tháng từ từ khuất dạng dưới mây. Toàn đỉnh Tuyết Vực, từ thánh điện cho đến thánh hồ, cũng chìm dần vào bóng đêm.

Nửa canh giờ sau, Tạ Bất Thần đi ra, mây đen cũng tản.

Ban đêm như thế này trong chánh điện thánh giả không có ai ở lại tụng kinh. Chỉ có hai dãy hành lang dài thông ra thánh hồ với hai dãy ống chuyển kinh kim sắc ánh lên một màu vàng u u lành lạnh dưới ánh trăng le lói xuyên qua đỉnh điện. Sau khi ra khỏi nơi này, cứ đi về phía đông là sẽ thấy khu dành cho tăng thường.

Căn phòng Tạ Bất Thần ở là phòng dành cho đệ tử ở ngoài đến chuẩn bị làm lễ quán đỉnh, mà chỗ này cũng không xa chánh điện là bao.

Nhưng bây giờ khi từ thánh điện nhìn vê khu tăng phòng, ánh mắt Tạ Bất Thần tối đi.

Đêm hôm khuya khoắt tịch mịch tứ bề, y không trở lại phòng mình mà nhắm thẳng một dãy tăng xá ở phía xa mà đi I

Nếu đã định đêm mai giết Hoằng Nhẫn thượng sư để điều tra rồi đi thì thoải mái hơn, làm việc chẳng cần phải sợ bóng sợ gió quá mức. Huống hồ Kiến Sầu đã "bày đầu” trước rồi.

Tạ Bất Thần nhếch môi cười khẩy.

Chẳng mấy chốc dãy tăng xá đã hiện ra trước mắt. Chỗ này là nơi ở của đệ tử thường dưới trướng thượng sư. Nếu y nhớ không sai thì cả bọn Ma Già đều tập trung tại đây, trong đó căn gần nhất là của...

"Cộc ! Cộc

Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng gõ cửa vang rền.

Người đang tĩnh tu bên trong không ngờ tối như vậy mà còn có khách tới. Linh thức liền tỏa ra quét quét một vòng thì nhận ra là ai. Tiếp đó là tiếng bước chân loạt xoạt, nghe có vẻ sốt ruột bực mình.

Ma Già mở cửa thì thấy ngay Tạ Bất Thần đang đứng bên ngoài. Trong bụng nghi hoặc, gã hỏi : "Hơn nửa đêm rồi, Hoài Giới sư đệ có chuyện gì vậy 2"

Tạ Bất Thân không thèm đếm xỉa đến thái độ của gã, chỉ khẽ cười đáp : "Mấy ngày trước ta có gửi tạm một vật ở chỗ sư huynh nên tối nay muốn đến lấy lại."

"Gửi đồ hả ?" Ma Già chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao : "Ngươi đâu có đưa ta thứ gì đâu 2?”

"Có chứ.'

Tạ Bất Thần vẫn chú mục nhìn Ma Già bằng ánh mắt bình thản, thần sắc thậm chí còn chẳng có vẻ gì lạnh lùng tàn ác. Vẫn với giọng điệu ấy, y tiếp : ".. Là mạng ngươi đó."

"Ngươi !"

Bốn tiếng ấy nghe thản nhiên như không. Vì vậy mà Ma Già chẳng kịp tự vệ, mà bất quá có đi nữa thì làm được gì ?

Tu vi Tạ Bất Thần vốn cao hơn gã nhiều, huống chi người ta đã "mài dao” sẵn rồi mới đến !

Ma Già còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị y điểm một cái vào mi tâm !

Trong chớp mắt, một luồng hắc khí chẳng khác gì rắn độc uốn éo trườn từ cánh tay xuống đầu ngón tay Tạ Bất Thần rồi đâm thẳng vào tổ khiếu mi tâm của Ma Già, phá hủy thần hồn của gã !

Khí tức quỷ dị tà ác liền cắn nuốt cả người Ma Già.

Trong khoảnh khắc, gã tăng vừa mới mở cửa cho Tạ Bất Thần đã không còn sức sống, trên da gờn gợn lớp lớp khí đen, sắc mặt vô cùng hốt hoảng kinh hãi.

Tính từ lúc trả lời cho đến lúc ra tay giết người, thời gian ngắn đến nỗi còn không kịp chớp mắt. Thấy Ma Già đổ phịch xuống đất, Tạ Bất Thần mặt không đổi sắc mà khẽ phất tay như phủi bụi, đẩy cái xác vào trong phòng, đoạn quay người nhẹ nhàng khép cửa lại coi như chưa hề có ai đến đây.

Đêm khuya trăng sáng, dãy tăng phòng dài hun hút tựa như chẳng có điểm dừng.

Bóng Tạ Bất Thần trước phòng Ma Già chợt biến mất để rồi trong một chớp mắt sau liền xuất hiện trước một căn khác.

Cứ thế, lần nào y ra tay cũng đều nhanh gọn như vậy. Cử chỉ như nước chảy mây trôi, từ nét mặt đến thần thái đều đẹp đến tàn khốc.

Người thì ngủ say, người thì đang tu luyện; có người biết y, có người không...

Nhưng mọi điều ấy đều chẳng quan trọng gì đến y.

Trong đêm tối, Tạ Bất Thần ập tới như quỷ như yêu rồi giết thẳng. Từ đầu đến cuối đều êm ru không một tiếng động, không người phát giác, ngay cả giun dế chim chóc của Tuyết Vực cũng khó mà kinh sợ.

Ánh trăng cao cao trên trời bây giờ cũng đã bắt đầu hơi nhạt sắc. Chẳng mấy chốc đêm sẽ tàn.

Tạ Bất Thần tiến vào khu tăng xá từ phía đông, đến khi xong việc thì ra khỏi phía tây. Thấy bóng nguyệt trắng bạc như sương rải trên mặt đất, y bèn ngẩng đầu nhìn trời, đáy mắt vì vậy ánh lên một sắc thái thong dong thanh nhã.

Tạ Bất Thần chắp tay sau lưng bỏ đi, bước chân ung dung nhẹ nhàng, tựa hồ như chẳng phải là y vừa mới giết cả đống người mà đây chỉ là một vị công tử quyền quý uống rượu thưởng hoa dưới trăng, say rượu rồi nên mới lững thững đi về. Trăng vẫn sáng, tâm y không đổi.

b4

Ngày hôm sau, Kiến Sầu bị tiếng ôn ào huyên náo bên ngoài dựng dậy.

Trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này đáng lẽ không nên ngủ nhưng chẳng biết tại sao nàng lại thiếp đi, hơn nữa lại còn mơ thấy một bé gái nhỏ tuổi.

Nó yêu Tuyết Vực, yêu thánh điện và yêu cả thánh hồ. Và cũng giống như bao cô bé khác ở Tuyết Vực, ao ước lớn nhất trong đời là được phật pháp điểm hóa. Thỉnh thoảng nó chạy lên núi hái một bó lam thúy tước để cúng Phật.

Cho đến một hôm, cô bé bị các tăng nhân đuổi ra ngoài.

Buồn bã tột cùng, nó chạy từ thánh điện ra khóc cạnh thánh hồ. Nước mắt từng giọt từng giọt tí tách rớt xuống gợn sóng mặt hồ.

Vì vậy thánh hồ mới hỏi tại sao nó khóc.

Cô bé giật nẩy mình, không biết ai đang nói chuyện với mình. Nó vội vàng đứng lên nhìn quanh khắp nơi, sợ sệt hỏi lại.

Thánh hồ đáp : "Ta đang ở ngay trước mặt con."

Cô bé ngạc nhiên tròn mắt nhìn, nhưng sợ thì không mà chỉ cảm thấy ngạc nhiên sung sướng. Nó lắp bắp hỏi có phải thánh hồ đang nói chuyện với nó không.

Thánh hồ đáp phải.

Như thấy mình gặp được phép mầu nên trong lòng hân hoan tột cùng, nó liền liến thoắng hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.

Có lẽ trước kia thánh hồ chưa nói chuyện với con người bao giờ, hoặc có thể là cô bé còn nhỏ nên cũng khoan dung hơn. Tuy nó hỏi rất nhiều, đôi khi cùng một chuyện mà cứ lặp đi lặp đi mãi, nhưng thánh hồ vẫn dịu dàng trả lời từng câu một.

Trước khi vê nhà, cô bé hồn nhiên đặt trước thánh hồ bó lam thúy tước bị các vị tăng ném đi lúc nãy rồi nói bằng một giọng điệu trẻ con vô cùng ngây thơ : "Hoa này là lam thúy tước mọc ở dưới chân thánh sơn. Hồ thần ở nơi cao tít thế này chắc chưa thấy bao giờ phải không ?"

"Con tặng nó cho người.....

Năm tháng thấm thoát trôi qua. Cô bé con ngày nào bây giờ đã lớn và bắt đầu ra dáng thiếu nữ lắm rồi, hơn nữa lại còn rất xinh xắn đáng yêu.

Nàng vẫn hay lên núi chơi, lần nào cũng mang một bó lam thúy tước cho thánh hồ. Cả hai vẫn nói chuyện với nhau, kể chuyện dưới núi, tâm sự bao ước mơ dự định cho tương lai.

Bỗng một hôm cô thiếu nữ ấy hân hoan nói với thánh hồ : "Còn mười ngày nữa là con sẽ trở thành minh phi. Đến lúc đó, ngày nào con cũng có thể gặp người nói chuyện, hái lam thúy tước cho người được rồi..."

Nhưng hôm ấy mặt hồ chỉ róc rách gợn sóng.

Thánh hồ không nói chuyện nữa.

Cô thiếu nữ vẫn mang lam thúy tước để cạnh bờ hồ nhưng từ đó trở đi phép lạ không bao giờ còn xuất hiện lại, lân nào đến cũng chỉ thấy bó hoa đợt trước héo rũ ở chỗ cũ.

Nàng không biết tại sao thánh hồ không nói chuyện với mình nữa và cũng chẳng biết thánh hồ đã gặp chuyện gì nhưng hoa thì vẫn cứ mang tới đều đặn dù cuộc đời sau đó trải qua không biết bao nhiêu là tai ương, tâm tình suy nghĩ cũng thay đổi nhiều. Cứ thế, ngày nối ngày, năm tiếp năm thấm thoát trôi đi...

Trong giấc mơ, Kiến Sầu không thấy được chuyện xưa kết thúc ra sao. Nhưng nàng nghĩ sáu năm trước nàng đã thấy hết khi gặp bà lão ấy ở Cực Vực.

"Cái gì vậy 2”

"Lớn chuyện rồi ! Mau đi coi xem sao !"

"Khiếp quá..."...

Tiếng xôn xao ngoài cửa tuy nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy rất rõ khiến Kiến Sầu cau mày tỉnh giấc hẳn mà nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.

Người ta phát hiện ra xác của Hồng Nhân thượng sư chăng ?

Sắc mặt thản nhiên như không, Kiến Sầu đứng dậy mở cửa, nhìn ra thì thấy có khá đông người ngoài hành lang. Tang Ương sắc mặt sợ sệt đang đứng gần đó hóng chuyện.

Tiếng cửa mở làm nhiều người quay lại nhìn.

Tang Ương vừa nhác thấy Kiến Sầu thì vội tới ngay : "Kháp Quả tỷ tỷ, tỷ ra rồi. Ghê quá đi ! Tỷ có biết thánh điện xảy ra chuyện rồi không ?"

"Có chuyện gì vậy ?”

Kiến Sầu tỏ vẻ kinh ngạc, làm như không hiểu Tang Ương nói gì.

Có lẽ vì sự việc khá nghiêm trọng nên mọi người đều quên bằng khoảng cách giữa nàng với họ, và hơn nữa có lẽ vì trông nàng chững chạc nên không hiểu sao lại cũng cảm thấy tin tưởng. Thế nên tất cả đều mồm năm miệng mười tranh nhau nói.

"Chết nhiều người lắm !" "Chết hết một thượng sư. Pháp sư chết nhiều lắm. Bây giờ người ta đang tra xét bên khu tăng xá phía đông điện. Ghê lắm !"

Chết hết một thượng sư, với lại pháp sư mà chết cũng nhiều ư ?

Nghe vậy Kiến Sầu hơi giật mình, cảm thấy bất ngờ : Vị thượng sư xui xẻo kia hẳn là Hồng Nhân thượng sư đêm qua chết dưới tay nàng. Chuyện này quá ư rõ ràng. Nhưng kẻ giết người sau đó là ai thế này ?

Mày liễu bất giác cau lại, Kiến Sầu cảm thấy chuyện này kỳ quái lạ thường.

Thường thì có xảy ra chuyện gì đi nữa, để tránh mọi người hốt hoảng thái quá, thánh điện sẽ không bao giờ gióng trống khua chiêng ầm ï như vậy. Nhưng lúc này mọi thứ đều loạn xị hết cả lên, ngay cả các cô nương chưa trở thành minh phi chính thức cũng biết chuyện, hơn nữa còn nháo nhác ngơ ngác đến thế này...

Đã vậy thì lý do duy nhất chỉ có thể là —

Chuyện này quá lớn, không thể giấu nổi !

Trong bụng chợt thấy hồi hộp, Kiến Sầu nhìn nhìn mọi người rồi im lặng lách ra ngoài.

Chỗ ở của các nàng nằm ở phía tây thánh điện, muốn tới khu đông phải đi một quãng rất xa. Nhưng không ngờ, Kiến Sầu vừa ra ngoài thì thấy có khá nhiều đệ tử thánh điện cũng đang đổ xô đi qua khu đông trên quảng trường mong mỏng băng phủ trắng xóa. Có lẽ họ cũng rất muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì. Người nào người nấy sắc mặt đều có vẻ bất an.

Kiến Sầu thản nhiên hòa mình vào đám đông mà đi, chẳng mấy chốc là đã đến nơi tai ương. Khu tăng xá ở phía đông khoảng chừng mười mấy phòng lúc này đều mở tung cửa. Giữa dãy hành lang ngay phía dưới có ba tăng nhân Tân Mật mặt mày hầm hầm đang đứng đó, tăng bào đỏ thẫm mặc trên người trông cực kỳ lạnh lùng uy nghiêm, chuỗi phật châu đeo trên cổ chẳng động lấy một mảy.

Sắc mặt của người nào người nấy đều đáng sợ như nhau, ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn về phía bãi đất trống trước khu tăng xá.

Đây là chỗ các tăng nhân hay ra vào, nhưng bây giờ lại là nơi xếp một dọc bốn mươi cái xác lạnh ngắt !

Ai nấy đều vận tăng bào đỏ. Người thì y phục thẳng thớm, người thì nhàu nát, khác biệt không nhiều nhưng tất cả đều giống nhau ở chỗ sắc mặt đều đen !

Kiến Sầu đưa mắt nhìn khắp một lượt mà mí mắt giật giật !

Nàng đã từng thấy qua xác đệ tử hai phái Nhai Sơn - Côn Ngô bên bờ suối, thậm chí cái chết của Hồng Nhân thượng sư cũng là do nàng ngụy tạo thì làm sao lại không nhìn ra những người này mất mạng vì cái gì I

Hết thảy đều tại cái thứ khí đen quái dị kia !

Nhưng có điều khí đen trên người Hồng Nhân thượng sư là do nàng làm, vậy thì những người này bị ai giết đây ?

Tuy biết tăng nhân trong thánh điện Tân Mật hầu như chẳng có người nào là tốt lành, nhưng cứ nhìn bốn mươi mấy cái xác vô hồn xếp ngay hàng thẳng lối trước mắt...

Kiến Sầu tự tâm không khỏi chấn động.

Trong số họ có Ma Già, có nhiều người nàng đã thấy mặt khi chung đường lên thánh điện, và cũng có cả những người mà nàng chưa gặp bao giờ; Chỉ trong vòng một đêm mà chết hết bốn mươi mấy người.

Thủ đoạn thật là cao minh tàn khốc I

Kiến Sầu chợt nghĩ đến Thiếu Cức nhưng ngay sau đó liền gạt đi. Những gì Phó Triêu Sinh nói với nàng trước khi đi Cực Vực lại vang lên bên tai — Lúc đó Thiếu Cức không có mặt ở Tuyết Vực !

Kẻ giết người không phải là vị thần tàn ác thời viễn cổ này.

Đáy mắt chợt bừng lên, Kiến Sầu chợt nhớ đến Tạ Bất Thần. Đêm qua sau khi nàng giết Hồng Nhân thượng sư, y có khen nàng mưu kế thâm sâu, trong thái độ dường như có vẻ tính toán chuyện gì đó...

Mãi một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt len lỏi rất mau qua không biết bao nhiêu là khuôn mặt hãi hùng để rồi vừa khéo rơi đúng xuống một bóng người dáng dấp bình thản ung dung trong đám đông.

Tạ Bất Thần cũng đang đứng từ xa nhìn vào như bao nhiêu người khác.

Bốn mươi cái xác, sắc thái và vẻ mặt lúc bỏ mạng đêm qua so với bây giờ tuyệt không có gì thay đổi. Tất cả trong mắt y đều nhạt nhẽo vô vị.

Phong thái thản nhiên như không, ánh mắt không chút xao động.

Tuy nhiên lúc ấy, dường như linh cảm thấy điều gì, y chợt đảo mắt nhìn, vừa khéo liền bắt gặp ngay mục quang Kiến Sầu đang quét lên người mình.

Ánh mắt tĩnh lặng, không lời.
Bình Luận (0)
Comment