Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 390 - Chương 390 : Tang Ương

Chương 390 : Tang Ương Chương 390 : Tang ƯơngChương 390 : Tang Ương

Có người sống cả đời mà đến lúc chết không biết tại sao mình chất.

Hoằng Nhẫn chính là người như vậy. Trong vòng ba nhịp thở, từ lúc nhận ra cái nàng "Kháp Quả Tô Ba" này không phải tay vừa cho đến lúc nguyên anh bị nghiền nát, lão hoàn toàn không có thời gian suy xét tường tận về cái chết của mình.

“Tí tách...

Máu nóng hôi hổi nhiễu tong tỏng từ trên đỉnh đầu xuống hai con mắt còn đang trợn trừng kinh hãi của Hoằng Nhẫn thượng sư. Dòng dịch tiếp tục nhuộm sâm thêm bộ tăng bào đỏ rực mặc trên người lão, thấm ướt cả miếng bô đoàn dưới người, rồi chảy dồn về phía cửa điện. Nhưng khi còn cách bức trướng ba thước thì dường như bị cái gì đó chặn lại nên mới dân dần đọng lại thàng vũng.

Ánh mắt Kiến Sầu hạ xuống trên vũng máu một hồi. Nhưng thật ra nói cho đúng thì nàng đang chú mục nhìn vào thứ gì đó đang chặn dòng chảy lại rồi sau đó mới ngước mắt nhìn bóng người đang từ phía bên kia bức trướng bước tới.

Tạ Bất Thần.

Trận pháp này của y thật đúng là thần không biết quỷ không hay. Thậm chí lúc bước vào đây nàng cũng chẳng nhận ra nó. Với tu vi hiện tại, hơn nữa lại có chuẩn bị sẵn, giết một nguyên anh trung kỳ chỉ là chuyện như trở bàn tay mà thôi. Nhưng nàng thật không ngờ ngay khi mình ra tay thì gần như cùng lúc Tạ Bất Thần cũng đã phát động trận pháp rồi. Dưới sự tấn công từ hai phía, dù đã tới nguyên anh trung kỳ nhưng Hoằng Nhẫn cũng không tài nào tự vệ nổi, chỉ trong nháy mắt đã bất động. Sau đó nàng mới bắt đầu vỗ chưởng, sưu hồn Hoằng Nhẫn.

Mọi việc xong xuôi, trận pháp liền âm ầm thu lại. Nếu có ai ở ngoài, thậm chí không vào mà đánh một chưởng qua bức trướng thì ngay khi Kiến Sầu thu tay sẽ kịp phản công ngay tức khắc.

Tuy Hoằng Nhẫn đã lên tới nguyên anh trung kỳ nhưng thần hồn lại bị Kiến Sầu khống chế thì lão còn có thể làm gì nổi ? Bởi vậy trong chớp mắt mới chết thảm, máu me bê bết như vậy.

Khóe mắt khẽ giật, nàng nửa thật nửa đùa khen : "Tạ đạo hữu thật tài. Trận pháp đúng là xuất thần nhập hóa, khéo đến nỗi một chút dấu vết cũng không có."

"Lúc ta đến nơi, lão ấy còn chưa có mặt ở đây. Rảnh rỗi nên mới bày biện như vậy để tránh sơ xuất." Thản nhiên đáp xong, Tạ Bất Thần nhìn nàng hỏi : "Kiến Sầu đạo hữu sưu hồn kết quả ra sao ?"

"Điều cần biết cũng biết được rồi."

Hai hàng mày liễu cau lại, trông thì biết tin tức không được khả quan cho lắm.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn bộ quần áo dính máu trên người rồi giật ra ném xuống đất, để lộ ra bộ trường bào màu nguyệt bạch mộc mạc.

Tạ Bất Thần thấy lần này hành động bọn họ đã để lại quá nhiều manh mối. Bởi nếu theo đúng kế hoạch thì tối nay nàng và y phải rời thánh điện, dù có lộ dấu vết cũng không sợ bị phát hiện. Vì vậy lúc này họ đều cố ý cho thấy mình là thủ phạm.

Cả hai người làm việc rất nhịp nhàng, không cần bàn trước cũng chẳng đụng tới thứ khí đen nguy hiểm kia, bởi —

Muốn vu oan giá họa cũng phải có nghệ thuật một chút. Đêm qua Kiến Sầu giết mất Hồng Nhân thượng sư, còn Tạ Bất Thần thì lấy mạng một loạt bốn mươi mấy pháp sư. Ngoài mục đích cá nhân, họ làm vậy cốt để thánh điện và Thiếu Cức xích mích với nhau.

Nhưng nếu bây giờ lại cứ giở mánh cũ như hôm qua thì chắc chắn sẽ lộ tẩy. Vì sau đó bọn họ sẽ phải rời thánh điện, sớm muộn gì cũng bị nghi ngờ mà thôi. Thấy Hoằng Nhẫn và đám người kia chết giống nhau, có ngu lắm cũng biết là họ làm.

Tạ Bất Thần rất tự tin vê kế hoạch của mình, còn Kiến Sầu tuy không có nói chuyện này với y từ trước nhưng cũng hiểu rõ ngọn ngành.

Sau khi vứt bộ đồ ra, nàng cầm kiếm Nhiên Đăng mà sắc mặt trầm xuống : "Còn mười ngày nữa là Thiếu Cức sẽ đi Cực Vực về."

"Đến lúc đó, Tân Mật khai đàn làm phép. Họ sẽ tiến hành chữa trị cho các tăng nhân bị thương trong trận đánh trước đó, đồng thời cũng tăng tu vi cho những người khác luôn. Mọi việc xong xuôi thì Bát phương diêm điện của Cực Vực và Mật Tông Tuyết Vực —"

"Hai bên sẽ tổng tấn công, huyết tẩy Trung Vực."

Còn mười ngày nữa ư ?

Tạ Bất Thần đoán hôm nay sẽ thu được tin tức hữu ích nhưng lại không ngờ là tình hình nguy cấp hơn mình tưởng. Mấy cái chuyện về "thần" và "tộc viễn cổ còn sống sót" y không biết nhiều nhưng cứ dựa vào chút ít manh mối trong thực tế thì cũng suy ra được nguyên nhân tại sao thực lực tăng nhân Tuyết Vực tự nhiên tăng vọt.

"Hai bên tấn công, huyết tẩy Trung Vực..."

Tạ Bất Thần cũng nhíu mày, suy tính một thoáng, trong đầu liền tính việc ngay. "Vậy cô và ta phải vê mau. Mười ngày như vậy rất gấp, sợ rằng đến lúc đó tiểu hội vẫn còn chưa chấm dứt. Tu sĩ một khi đã hành động là như chớp giật sấm rền, đánh nhau đến long trời lở đất cho xem. Nếu Trung Vực không chuẩn bị trước thì sẽ phải chịu thiệt."

Nghe vậy, Kiến Sầu cũng hiểu cái lý của y. Tuy không tham gia vào trận chiến "Âm Dương giới" đã gần như tàn sát cả Thập Cửu Châu đó, nhưng tu sĩ đánh nhau ra sao nàng lại biết rất rõ. Chỉ trong vòng một nhịp thở là đã đủ thắng bại, huống chi chúng có chuẩn bị mà đánh úp đột ngột.

Bây giờ từ Côn Ngô cho đến Nhai Sơn, bên nào cũng chỉ đoán đoán sơ bộ về động thái của Tuyết Vực mà thôi chứ họ không biết chuyện đã nguy cấp đến mức này. Nếu Tân Mật thành công thì khó mà lường nổi hậu quả.

Nói cách khác, Tạ Bất Thần đề nghị "trở về mau" là hoàn toàn hợp lý. Nhưng Kiến Sầu lại cau mày ngân ngừ.

Tạ Bất Thần thấy vậy bèn hỏi : "Kiến Sầu đạo hữu có ý kiến gì khác chăng ?"

"Bảo Kính là một trong ba pháp vương chủ chốt của Tân Mật. Trong lần càn quét Cựu Mật trước đó, y bị không hành mẫu Ương Kim và pháp vương Lợi Nghiêm đánh trọng thương nên tu vi bây giờ vô cùng sa sút.'

Kiến Sầu nhìn Tạ Bất Thần nói thẳng : "Tất cả các pháp vương đều là đại năng phản hư, có gộp sức của ta và đạo hữu lại cũng không đánh thắng nổi. Nhưng hiện giờ, tu vi của Bảo Kính chỉ nhỉnh hơn Hoằng Nhẫn một chút xíu, mà tối nay là tối y dùng minh phi để chữa thương."

"Cô muốn ra tay sao ?"

Nàng đã nói rõ như vậy thì Tạ Bất Thân làm sao không đoán ra.

"Dịp may thế này trăm năm khó có." Nói xong, chẳng chờ cho Tạ Bất Thần mở miệng ý kiến này nọ, Kiến Sầu đã liếc mắt nhìn vũng máu sau bức trướng một cái rồi vận thuật "Thuận gió” ẩn mình bay về phía điện pháp vương ở phía tây.

Cũng giống như tối qua, người ta sẽ không phát hiện ra ngay là Hoằng Nhẫn thượng sư đã chết. Vì để pháp vương Bảo Kính không biết mình giựt mất minh phi của y, Hoằng Nhẫn đã cẩn thận giấu việc kín như bưng, ngay cả đệ tử tâm phúc cũng chẳng cho biết mà chỉ nói mình muốn bế quan một chút, đừng ai tới quấy rầy.

Nói cách khác, trước khi bị phát hiện, Kiến Sầu hoàn toàn có đủ thời gian để giết pháp vương Bảo Kính.

Tạ Bất Thần cũng hiểu tại sao nàng quyết định như vậy nhưng khi thấy nàng vừa nói xong đã độn gió đi mất thì đầu mày khẽ cau lại.

Nguyên anh - xuất khiếu - phản hư, ba cảnh giới này đều không có cái nào đơn giản. Từ nguyên anh lên xuất khiếu, vượt qua được "đạo kiếp vấn tâm" tức là bản chất đã thay đổi, sau đó mới từ tu thân chuyển qua tu tâm. Nếu lên phản hư thành công thì sẽ được người đời gọi là "đại năng”.

Dù tu vi sa sút nhưng có khi vị pháp vương Bảo Kính này không dễ chơi đến thế đâu. Nếu muốn an toàn tuyệt đối thì không nên đi giết y vào lúc này.

Về mặt lý trí, Tạ Bất Thần cũng tự nhủ không nên đi theo Kiến Sầu.

Y đứng chôn chân tại chỗ một hồi, đáy mắt anh ánh suy tư chẳng khác gì tỉnh tú đang xoay vần trong vũ trụ, sau rồi rốt cục cũng đành thu khí tức lại, lẳng lặng đuổi theo nàng.

Tạ Bất Thần vừa tới gần thì Kiến Sâu đã nhận ra. Nhưng dường đã đoán biết trước được, nàng cũng không ngạc nhiên gì lắm mà trái lại còn thấy e dè. Đã dấn thân vào một nơi nguy hiểm như Tuyết Vực thì có ai mà không trữ sẵn hai ba đòn sát thủ làm bùa hộ mệnh cho mình ? Nhưng trong suốt quãng đường đi chung với nhau, nàng hoàn toàn chẳng dùng tới mà Tạ Bất Thần cũng không. Gặp chuyện, hai người đều xử lý theo cách thường tình, dường như vô cùng tự tin vê khả năng của mình vậy.

Mà thực ra ai cũng giấu kỹ để chờ dịp thanh toán người kia !

Có trời mới biết được Tạ Bất Thần mưu tính cái gì !

Tuy trong lòng kiêng dè nhưng không vì vậy mà Kiến Sầu cảm thấy vướng tay vướng chân mà ngược lại còn có vẻ như rất tin tưởng ở y. Nàng hoàn toàn không để tâm đề phòng mà ngược lại còn tăng tốc đi mau hơn.

Vì tối qua chết người nên tối nay tăng nhân tuần tra bên ngoài khá đông, trông rất nghiêm ngặt, muốn dễ dàng băng qua thánh điện như hôm qua thật là chuyện không tưởng. Mặc dù vậy, đối với Kiến Sầu và Tạ Bất Thần thì việc canh phòng như thế này chỉ là trò con nít mà thôi.

Tuy hơi lâu hơn so với dự kiến nhưng chẳng mấy chốc hai người đã đến điện pháp vương. Trừ điện thánh giả thì đây là điện cao nhất Tuyết Vực. So với các chỗ khác, nơi này lại có rất ít người tuần tra. Có lẽ họ nghĩ ở Tuyết Vực chẳng có ai dám to gan động đến pháp vương được. Vì vậy, Kiến Sầu cứ dựa theo trí nhớ của Hoằng Nhẫn mà đi, trong nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tân Mật hiện giờ có ba pháp vương chủ chốt, thường được gọi là "Tam bảo pháp vương". Trong ba người bọn họ Bảo Kính tu vi thấp nhất. Lúc xảy ra trận chiến Âm Dương giới y chỉ vừa mới tới phản hư mà thôi. Bảo Bình tu vi bậc trung nhưng đến mức nào thì Hoằng Nhãn lại không rõ lắm. Còn Bảo Ấn sở dĩ mang danh "Bảo Ấn' là vì trong tay có ấn Hậu Thổ, đồng thời đây cũng là người có tu vi cao nhất. Gương Hoàng Thiên - ấn Hậu Thổ - Chúng sinh lệnh, ba vật này là ba vật chí bảo trên Thập Cửu Châu. Nghe nói kết hợp cả ba thì có thể xui trời khiến đất, uy năng vô cùng khủng khiếp.

Gương Hoàng Thiên lúc nào cũng ở Trung Vực, do Côn Ngô và Nhai Sơn thay phiên nhau bảo quản. Chúng sinh lệnh thì không biết lưu lạc nơi nào ở Nam Vực, nghe nói giữa thời thượng cổ và kim cổ có người đã từng trông thấy nó nhưng về sau thì mất hẳn tung tích. Còn về ấn Hậu Thổ, lúc đầu đây là vật trong Phật môn, sau đó Thiện - Mật hai tông tách ra, Phật môn dời lên phương bắc, chiến trận nhiều lần, ấn rơi vào tay Mật Tông và cho đến bây giờ thì bị Tân Mật đoạt được.

Gương Hoàng Thiên kinh khủng đến mức nào thì Kiến Sầu đã tận mắt chứng kiến rồi. Trước đại điện Chư Thiên của Côn Ngô, Phù Đạo sơn nhân chỉ vung gương ra là gân như nguyên cả phái Tiên Chúc chết hết, bốn phương chấn động, quần hùng kinh hãi không ai thốt nên lời. Ngay cả tiên tử Chúc Tâm tu vi không phải bậc thường mà cũng mất mạng ngay dưới gương, chẳng lấy đâu ra chút sức lực nào để đánh trả.

Nếu bây giờ người bị thương nặng là pháp vương Bảo Ấn thì quả là Kiến Sầu không dám mạo hiểm. Nhưng may sao người đó lại là Bảo Kính, tu vi thấp nhất. Hơn nữa, hai vị pháp vương kia cũng đều ly thể nguyên anh tới Cực Vực hết rồi, chắc là để họp mặt với Thiếu Cức bàn bạc chuyện quan trọng với nhau.

Thời cơ quá đẹp, Kiến Sầu sao có thể làm ngơ ?

Pháp vương Bảo Kính ngụ trong một điện phụ của điện pháp vương, bên ngoài có giăng hai ba trận pháp khá tinh vi phức tạp. Kiến Sầu vừa tới nơi đã phát hiện ra ngay. Với hiểu biết thâm sâu, Tạ Bất Thần đang theo sát ở phía sau cũng thấy rõ. Cả hai chẳng ai mất công thảo luận làm gì. Mỗi người đều tự tìm điểm yếu phá trận, đồng thời cũng gài thêm một vài thứ để lỡ lát nữa có đánh nhau quá lớn thì người ngoài sẽ không nhận ra ngay.

Khoảng nửa khắc sau thì bọn họ phá trận xong.

Đến lúc này, tiếng lục đục thì thào vốn bị trận pháp cản lại mới từ trong điện lọt vào tai hai người. Vừa nghe ra môn ra khoai, Kiến Sầu liền sâm mặt lại.

Tang Ương đang ở bên trong.

"Pháp, pháp vương, con..."

"Sao vậy, sợ hả ?"

"Dạ không không ! Tang Ương từ lúc hiểu chuyện đều mong có thể hiến thân cho phật chủ, chỉ mơ có ngày vào thánh điện chiêm ngưỡng phật pháp vô biên. Hôm nay pháp vương cho con quán đỉnh, con... con rất vui."

"Ha ha ha ! Tâm nguyện của con phật chủ sẽ chứng giám..."

Sau đó bỗng có tiếng kêu nho nhỏ, nghe có vẻ sợ hãi.

Đây vẫn là giọng của Tang Ương.

Dường như pháp vương đã làm gì đó khiến cho cô bé sợ, nhưng nghe tiếng thì không thấy kháng cự, thậm chí còn có vẻ vui mừng nữa là khác.

Tạ Bất Thần cũng nghe thấy rõ mồn một. Y vừa ém khí tức vừa ngoái đầu liếc nhìn Kiến Sầu, trông rõ ra là biết tỏng nàng muốn giết Bảo Kính rồi, nhưng khóe miệng thì lại nhếch lên một nụ cười ra chiều tội nghiệp hiếm thấy. Lòng tội nghiệp này không phải là dành cho cô bé đã từng nhiệt tình tiếp đón họ trong quán trọ ngày nào mà là cho chính Kiến Sầu hiện giờ còn đang vọng tưởng muốn cứu người. Năm ngón tay Kiến Sầu lặng lẽ xiết chặt lấy thanh Nhiên Đăng kiếm.

Đầu mày cau lại thành một vạch thẳng ngay giữa mi tâm, nàng đã nhận ra cái nhìn của Tạ Bất Thần nhưng lại chẳng thèm liếc mắt nhìn lại mà chỉ nghiêm mặt lặng lẽ tiến về phía trước.

Cửa chính đại điện không đóng kín mà chỉ khép hờ nên có thể nhìn qua khe cửa là thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Cô gái nhỏ từng vồn vã đón tiếp họ sau quầy ở quán trọ giờ này quân áo đã bị lột trần quá nửa, vạt áo trước phanh ra, phơi bày thân thể ngay trước mặt pháp vương Bảo Kính.

Pháp vương Bảo Kính có dáng dấp thanh niên, mặt mũi góc cạnh, trông có vẻ tà ác. Ở cảnh giới này, khí tức của y đáng lẽ phải đầy đặn mà kín đáo, người ngoài nhìn vào không thấy được nhưng đẳng này đầy thì có đây nhưng lại tản hết ra ngoài. Xem ra đúng là y bị thương không nhẹ.

Bảo Kính ngoài miệng nói chuyện với Tang Ương vô cùng nhỏ nhẹ, thoạt trông chẳng giống như Hồng Nhân hay Hoằng Nhẫn, nhưng trong ánh mắt nhìn cô bé thì lại không hề toát ra chút gì là trìu mến thương xót mà là như nhìn một vật chết I

Lúc Tang Ương rủn người té xuống đất thì pháp vương Bảo Kính đã nhanh tay chụp lại ôm gọn vào ngực, khóe miệng tím bầm nhếch lên cười lạnh : "Gấp đến nỗi không chờ được hả ?"

"Con, con...

Tang Ương hơi sợ, hơn nữa đụng chạm như thế này thì mắc cỡ quá đỗi, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, miệng thì ấp a ấp úng nói không nên lời.

Kiến Sầu từ chỗ kín nhìn ra mà đầu mày cứ cau gắt lại.

Nếu hôm nay nàng đến đây chỉ vì để cứu Tang Ương, thấy vậy thì có lẽ đã bỏ đi luôn, chẳng muốn mạo hiểm làm gì. Nhưng hiện giờ nàng lại có mục đích khác.

Nếu một trong ba pháp vương chủ chốt mà chết thì sức mạnh của Tuyết Vực sẽ suy giảm khá lớn. Đây thật là một dịp may khó có.

Kiến Sầu tự trấn tĩnh mình. Nàng không nghĩ đến Tang Ương nữa mà tập trung mọi tâm trí vào pháp vương Bảo Kính, cẩn thận ém khí tức từ từ tiến tới đại điện.

Thực lực của người này tuy sụt giảm nặng nhưng vẫn còn khá mạnh.

Kiến Sầu không ra tay ngay. Tạ Bất Thần cũng vậy. Cả hai đều kiên nhẫn chờ thời cơ thích hợp nhất.

Đối với pháp vương Bảo Kính, hôm nay cũng giống như mọi ngày. Nếu có khác thì chỉ là thương thế trên người mà thôi.

Trước kia, khi làm lễ quán đỉnh với minh phi hay song tu, y đều ra mặt khinh khỉnh làm cao. Nhưng bây giờ tu vi và thân hồn bị hao tổn, hơn nữa hôm qua lại có đồng môn mất mạng một cách quái dị nên y không thể không đề phòng, ngay cả trận pháp bên ngoài cũng cho khởi động luôn.

Tuy vậy Bảo Kính vẫn không ỷ y chút nào. Lúc trước bị minh phi của mình chơi cho một vố quá ác nên bây giờ y vẫn không dám chủ quan cho dù Tang Ương trước mặt chỉ là một người phàm tay không tấc sắt, chẳng có lấy nửa điểm tu vi. Vì vậy y luôn để tâm đề phòng từng cử chỉ hành động của cô bé và động tính từ trận pháp bên ngoài...

Mãi đến khi nhập vào cơ thể minh phi, các dây thần kinh căng cứng như dây cung từ mấy ngày nay mới tạm chùng xuống.

Vì bị thương nặng nên phật lực trong kinh mạch Bảo Kính hơi bị hỗn tạp, nhưng đến khi truyền vào người Tang Ương thì nguồn lực này tự nhiên lại trở nên tinh thuần hơn một chút, chỉ cần vận sức là hấp thu được. Cứ vậy mà lặp đi lặp lại không thôi.

Chẳng mấy chốc mà cái mặt của Bảo Kính đã hơi đỏ lên, ra vẻ hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Còn Tang Ương ngồi trước ngực y thì cảm thấy bị nghiền giã thô bạo, tựa hồ như thân thể không còn thuộc vê mình nữa, tay chân bủn rủn vô lực, cả người ớn lạnh, nhưng vì không biết gì về tu luyện nên chỉ nghĩ là tự nhiên phải vậy. Thành thử nó cắn răng chịu đựng, không những không kêu khóc mà trái lại còn rất ngoan ngoãn hợp tác.

Được thoải mái giầy vò người ta, pháp vương Bảo Kính sung sướng quan sát tu vi đang dần dần khôi phục, đồng thời cũng gần như hoàn toàn đắm mình trong dâm loạn. Y cảm thấy cả người cứ lâng lâng bay bổng...

Nhưng khi phật lực trong người sắp kết thúc một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh thì đột nhiên y chợt linh cảm thấy có điều chẳng lành, hai mắt hơi nhắm liền hé ra !

Trong chớp mắt, một ngọn đèn bỗng chợt sáng bừng cả gian điện !

Một quầng sáng màu mạ mon nhỏ như hột đậu phộng liền từ trong bóng tối bắn tới I

Thoạt trông khí tức của nó không có gì kỳ lạ, nhưng pháp vương Bảo Kính vừa nhìn thấy thì cả người đều toát mồ hôi lạnh !

Tuy tu vi bị hao tổn nhưng dù sao y cũng đã là tu sĩ phản hư, phản xạ tự vệ cơ bản vẫn còn linh hoạt. Đang lúc nguy cấp, chẳng cần suy nghĩ, y liền quãng Tang Ương ra xa !

"Á ááá!III"

Tang Ương đầu óc mơ hồ, hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên thấy cả người chợt văng lên không thì liền sợ hãi thét lên.

Quầng sáng lục nhỏ như hột đậu kia trông tâm thường mà phóng tới lại cực nhanh !

Tang Ương bị ném tới vừa khéo chắn ngay hướng đi của quầng sáng. Tưởng đâu lấy người cản được là xong, nào ngờ quầng sáng lại xuyên thẳng qua cơ thể cô bé như không I!

Vừa lúc Tang Ương rớt cái bịch xuống đất thì quầng sáng đã bắn tới trước mắt pháp vương Bảo Kính rồi I

Chuyện xảy ra thật quá sức tưởng tượng !

Tu vi của pháp vương Bảo Kính hiện giờ vốn không còn lại bao nhiêu, chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi như thế thì đâu có thể chống đỡ gì được. Trong khi đó Kiến Sầu tu vi nguyên anh hậu kỳ không những tinh thâm mà đốm sáng lục kia lai lịch lại còn bất phàm hơn nữa !

Pháp vương Bảo Kính thậm chí còn chẳng kịp nghiêng người né tránh thì đốm sáng xanh kia đã chui thẳng vào mi tâm của y !

Ban đầu y chỉ cảm thấy giống như bị một giọt nước táp phải, không đau đớn gì. Nhưng ngay khi đốm sáng đã xuyên qua thì chẳng khác gì mũi dùi bén nhọn, đau nhức cực kỳ !

Ánh sáng lục của nó nhanh chóng tỏa rộng tựa như một cái cây khổng lồ đang trổ cành ra lá, chỉ trong chốc lát đã đan thành thiên la địa võng bao kín thân hồn và nguyên anh của pháp vương Bảo Kính vào trong !

Một tiếng thét hãi hùng vang rền đại điện !

Pháp vương Bảo Kính tu vi vốn đã sa sút đã đành, bây giờ còn quýnh quáng hơn. Lúc Kiến Sầu xuất thủ từ chỗ nấp, thời cơ cũng chưa phải là hoàn hảo lắm. Sau khi phóng ra đốm sáng lục, nàng không những không lùi mà trái lại còn thuận gió bay vào, rút đao nhắm ngay pháp vương Bảo Kính chém xuống !

Lúc trước ở Minh Nhật Tinh Hải nàng đã từng lĩnh ngộ ý cảnh thuật kiếm. Bây giờ khi Cát Lộc đao vung lên, đao khí kinh thiên cũng theo đà phát ra !

Giữa lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông, pháp vương Bảo Kính đâu còn tâm trí đâu mà xử lý đốm sáng lục trong linh đài thức hải của mình chứ ?

Chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, pháp vương Bảo Kính giơ cao hai tay theo phản xạ, sau khi thét to một tiếng thì kéo giựt hai tay lên. Lập tức ngàn vạn tia sáng trắng liền phóng ra, tụ thành một cái gương bạc cực lớn !

Cái gương ấy lúc này đang nằm gọn giữa hai bàn tay đang giơ cao của Bảo Kính pháp vương !

Bảo kính Chiếu Thiên !

Muốn khởi động nó tu vi bắt buộc phải từ xuất khiếu trở lên. Với thể chất sa sút như hiện giờ, pháp vương Bảo Kính vốn không nên lấy nó ra nhưng dù sao cảnh giới vẫn còn. Hơn nữa đang lúc dầu sôi lửa bỏng, y đã tự vệ hết sức nên bây giờ mới đột ngột quyết định như vậy !

Tuy có được trí nhớ của Hoằng Nhẫn nhưng Kiến Sầu chưa từng thấy tận mắt nên nhất thời hơi kinh ngạc. Dù vậy khả năng phản xạ lại chưa bao giờ thua kém ai I

Vừa biết được vật kia là thứ quỷ gì, nàng liền dứt khoát mượn thế gió nhanh nhẹn nghiêng người dạt sang bên cạnh ba tấc !

Cũng gần như vào lúc đó, tựa như được chiếc gương phản chiếu lại, hai đạo đao khí lăng lệ giống y như đường đao của Kiến Sầu lúc nãy liền bay Sượt qua vai nàng !

Vết thương sâu đến lộ cả xương. Máu chảy ròng ròng !

"Keng...!"

Sau cú va chạm đao khí, Cát Lộc đao bay khỏi tay nàng, rớt xuống đất !

Đó là vì đao khí sau khi vụt đánh xuống chiếc gương thì liền bị nó bắn ngược trở lại, không những vậy lại còn "tặng" thêm một đường nữa giống hệt làm quà !

Kiến Sầu thấy rõ đường đao khí dôi thêm này đúng là từ trong mặt gương phóng ra !

Cứ hễ nhận được một đòn nào, chiếc gương liên phản chiếu nguyên dạng, bắn trả lại người tấn công, giống như gậy ông đập lưng ông vậy !

Nếu nàng phản xạ không kịp thì e rằng đã bị đao khí chém bay đầu mất rồi I

Có thể nói, nàng tránh được là cũng có phần may mắn trong đó.

Nhưng Tạ Bất Thần ở sau lưng Kiến Sầu thì lại không được may mắn như vậy. Dù sau khi sượt qua vai nàng, hai đạo đao khí ít nhiều cũng đã yếu bớt nhưng chẳng biết trời xui đất khiến làm sao mà lại vừa khéo chém trúng ngay vào người y !

Thật ra người sưu hồn Hoằng Nhẫn là Kiến Sầu, bởi vậy nên năng lực của pháp vương Bảo Kính ra sao Tạ Bất Thần cũng chỉ nghe nói sơ sơ chứ không biết được rõ ràng rành mạch như nàng.

Thế nên dù đang ở sau Kiến Sầu nhưng phản xạ của y lại không linh hoạt nhanh nhạy bằng nàng, đã thế tu vi lại còn thấp hơn mới khổ. Vậy thì hai đường đao khí này chẳng làm sao tránh nổi rồi I Mà đúng hơn là y hoàn toàn chẳng có thời gian để tránh !

Nhưng ngay khi hai đường đao khí theo lối "Bạt đao" chém xuống người Tạ Bất Thần thì một cảnh tượng lạ lùng chợt hiện ra —

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, hai đường đao khí ấy vậy mà lại chẳng để lại dấu tích gì bởi một vâng hào quang trắng ngần như tuyết đã nhẹ nhàng lóe lên, trong đó vừa phảng phất chút khí tức ngạo nghễ đạp bằng thiên hạ vừa ân ẩn một mùi vị cổ xưa bể dâu vô tận.

Tạ Bất Thần bình yên đứng nguyên tại chỗ, lông tóc chẳng chút suy suyển !

Tiếc thay, tình thế trước mắt vô cùng khẩn cấp, tuy Kiến Sầu có thấy được cảnh tượng này thì cũng chẳng thể nào có đầu óc đâu mà phân tâm để ý suy ngHĩ.

Sau khi bị thương, nàng vẫn nhanh nhẹn lao mình vào trong.

Cát Lộc đao đã mất thì đã có Nhiên Đăng kiếm tuốt trần !

Nàng không cần phải tự tay đâm pháp vương Bảo Kính mà chủ yếu là tìm dịp khai thác đốm lửa xanh đã đánh vào mi tâm y lúc nãy I

Thanh trường kiếm có chuôi đen tuyền liền tỏa ra ánh vàng ấm áp.

Khi tất cả đèn đóm trong đại điện hắc ám đã tắt hết thì từ thanh kiếm của Kiến Sầu chợt cháy lên một ngọn đèn nhỏ khiến cả đại điện tràn ngập khí vị của cõi hồng trần.

Pháp vương Bảo Kính lấy gương ra đỡ là đã đến bước đường cùng rồi. Bảo vật không giống như vật thường nên khi sử dụng tốn rất nhiều sức lực. Sau khi cản xong đường đao của Kiến Sầu, y cũng hiểu điều đó mà phải chấp nhận lực cắn trả của gương Chiếu Thiên. Kiếm của nàng chưa đến thì mặt gương đã ầm ầm bể vụn !

Pháp vương Bảo Kính hự lên, hộc máu miệng.

Trong không gian chan hòa ánh sáng trắng phát ra từ chiếc gương, y thấy cả đại điện ngập trong khói lửa vàng vàng huyền ảo và cả thanh trường kiếm đang phóng về phía mình. Kiểu dáng của nó thật cổ xưa, hơn nữa chất thiền trên thân...

Còn có thể kéo con người sa vào mê đắm cõi hồng trần tục lụy !

"Nhiên Đăng kiếm !" Tròng mắt trợn trừng kinh hoàng, y kêu lên : "Ngươi với Thiện Tông —”

"Đùng là

Y còn chưa kịp nói hết câu thì đốm sáng xanh đang bị nguyên anh kiêm hãm chợt bùng lên !

Chẳng khác gì trời đang đổ cơn mưa xuân, chồi non nhú mầm, lớp lớp phiến lá mượt mà xanh xanh nhưng lại sắc bén như dao rạch nát lớp bọt khí, đâm vào nguyên anh !

Ngay sát na ấy, đôi con ngươi trong mắt pháp vương Bảo Kính trợn tròn.

Trong không gian đầy mùi hồng trần tục lụy, mọi ký ức tu luyện từ ngàn năm hiện về, có rất nhiều chuyện y nhớ nhưng cũng có nhiều chuyện y quên, tất cả thoáng vụt qua rồi tắt ngấm !

Mọi kết giao xưa cũ tiêu tán;

Mọi tham vọng đều lụi tắt;

Bao tâm thiện từng bị chà đạp, bao tâm ác được cổ vũ cũng bị duyệt tuyệt...

Nhiên Đăng kiếm cứ thiêu cứ đốt tất cả, chỉ để lại tro tàn. Pháp vương Bảo Kính bất lực nhắm mắt lại. Hình ảnh cuối cùng y còn thấy được là một mảnh tro xám xịt tựa như sinh mạng của mình đang lặng lẽ rơi rơi...

Đốm sáng trong tổ khiếu đã trở nên xanh sâm, phá tan thần hồn và nguyên anh của y trong chớp mắt.

Khuôn mặt ang ác của Bảo Kính cứ vậy mà cứng lại, thậm chí còn chẳng biết đối thủ từ đâu đến thì đã táng mạng rồi. Tuy tu sĩ Tuyết Vực được đi luân hồi, nhưng đó chỉ là đối với những ai không bị hủy mất thần hồn mà thôi chứ như thế này thì ngay cả thần tiên cũng phải chết chắc.

Mũi kiếm Nhiên Đăng của Kiến Sầu vẫn còn cắm ngập trong mi tâm của pháp vương Bảo Kính. Lần đánh lén này cực kỳ chớp nhoáng và cũng cực kỳ nguy hiểm. Vết chém trên vai nàng đang dần dần lành lại nhưng sau lưng thì lại đẫm mồ hôi lạnh.

Kiến Sầu nhìn sững pháp vương Bảo Kính đã chết cứng một hồi lâu mà vẫn còn chưa định thần lại. Chỉ có Tang Ương vừa nãy té bất tỉnh là chợt hoàn hồn.

Thấy Kiến Sầu vậy mà dám cầm kiếm giết một pháp vương chí cao vô thượng của Tuyết Vực, nó liền chẳng nghĩ ngợi gì mà lượm ngay thanh Cát Lộc đao đang nằm cách đó không xa rồi nhào tới đâm thẳng vào nàng !

"Phập Ị"

Thanh Cát Lộc đao trông rất cùn, tưởng như khó mà đâm nổi !

Nhưng mũi đao đã xuyên qua xương bả vai bên phải. Máu nóng chảy ròng ròng khiến cả phần ngực của nàng đỏ thẫm một màu nhức mắt !

Cái đau thì lạ.

Nhưng đao thì quen. Kiến Sầu nhìn mũi đao mà ánh mắt thẫn thờ. Chuyện Tạ Bất Thần mượn gió bẻ măng liên thoáng vụt qua trong óc nhưng ngay sau đó nàng lại thấy hoàn toàn không phải. Nếu y đã tính lén đâm sau lưng nàng, hơn nữa còn biết nàng đã tu luyện "Nhân khí” thì có lý nào lại đi đâm một đường vớ vẩn như thế này ?

Vết thương tuy sâu nhưng không làm nàng chết được.

Vì vậy điều tưởng như không thể lại trở thành có thể.

Kiến Sầu trúc trắc quay người lại.

Tang Ương vô cùng sợ hãi, khuôn mặt trắng nõn lấm tấm máu trông vừa vô tội vừa bất lực. Cô bé buông lỏng tay cầm đao tựa như phải bỏng, chân loạng choạng bước lùi về sau, thái độ cực kỳ hoảng loạn.

"Kháp, Kháp Quả tỷ tỷ...

Cô bé trước mặt nàng trông vừa quen vừa lạ. Cũng con người ấy, cũng đôi mắt trong vắt thuần khiết như bầu trời Tuyết Vực ấy, hết thảy đều quen thuộc nhưng lạ là ở chỗ trên khuôn mặt lấm lem máu ấy, trong đôi mắt hoảng sợ ấy lại toát ra vẻ tức giận.

Kiến Sầu nhìn nó mà chợt cảm thấy sự đời trớ trêu. Điều nàng băn khoăn từ trước bây giờ lại trở lại lẩn vẩn trong trí : Ở Tuyết Vực hầu như ai cũng là tín đồ của thánh điện. Nàng cứ cho rằng người ta khổ sở nhưng thật ra họ lại lấy đó làm vui. Nàng rút kiếm tới cứu nhưng người ta lại không cân nàng cứu, thậm chí còn quay lại hại nàng...

"Muội, muội chỉ..."

Bị Kiến Sầu nhìn sững như vậy, Tang Ương cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì, hơi nữa trong bụng cũng khó mà chịu đựng nổi cái nhìn của người ta nhưng sai ở đâu thì nó chịu. "Tỷ, tỷ điên rồi. Sao lại dám bất kính với pháp vương như thế ?!"

Giọng nói của Tang Ương vẫn trong veo như suối chảy nhưng khi lọt vào tai người nghe thì lại chợt trở thành bén nhọn một cách lạ lùng.

Kiến Sầu mặt chẳng đổi sắc.

Tạ Bất Thần nghe Tang Ương hét lên như vậy thì bất ngờ. Y liên nhướng mày tuốt Nhân Hoàng kiếm ra khỏi vỏ vung một phát về phía cô bé.

Đường kiếm ấy cực kỳ nhẹ nhàng, chẳng mất lấy một chút linh lực. Sắc mặt y bình thản như không, ngay cả bỏ công nhìn Tang Ương một cái cũng chẳng cần. Tâm trơ như đá, vô cảm đến cực điểm.

Tang Ương dường như còn muốn nói gì đó nhưng ngay khi đường kiếm lướt qua thì ánh mắt đã lụi tắt.

Ngay nơi mi tâm, một dòng máu đỏ ứa ra.

Nó há to miệng, tay giơ ra với với nhưng vẫn không nói được tiếng nào, cả người mềm oặt đổ vật xuống đất. Bộ áo minh phi rực rỡ nửa kín nửa hở, sóng vải dập duềnh, theo đà rơi xuống xõa phủ lên thân, chỉ chừa lại đôi chân trân dính máu. Đôi mắt vô thần, chẳng còn sức sống nhưng vẻ trong sáng thuần khiết như ngày nào gặp nhau trong quán trọ là vẫn còn đọng lại.

Thanh Nhân Hoàng kiếm đen kịt từ từ tra lại vào vỏ một cái tách, nghe chẳng khác gì tiếng máu nhiễu giọt rơi trong đại điện.

Tạ Bất Thần chăm chú nhìn Kiến Sầu, giọng y cũng hệt như tiếng kiếm, vừa thản nhiên vừa vô cảm đến gần như tàn nhẫn.

"Ta đã nói rồi, cô cứu không được đâu."
Bình Luận (0)
Comment