Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 391 - Chương 391 : Đêm Khuya Đánh Lén

Chương 391 : Đêm khuya đánh lén Chương 391 : Đêm khuya đánh lénChương 391 : Đêm khuya đánh lén

Cứu không được đâu...

Bốn tiếng ấy cực kỳ rõ ràng, nghe phảng phất một chút gì đó vừa thương hại vừa giễu cợt. Nhưng đồng thời tự tâm nàng cũng vang vọng lên tiếng chuông chùa quyện lẫn với câu kệ nghe được lúc luyện thành tâng thứ nhất của Nhiên Đăng kiếm : Đèn thắp, ngu muội ngàn năm tan. Trí sáng, dốt nát vạn năm diệt.

Da thịt đau đớn khôn cùng mà tâm thì như chết lặng.

Kiến Sầu nhẹ nhàng giơ tay ra trước người. Bắt được tâm ý nàng, Cát Lộc đao liền tự động rút ra khỏi vai, kéo theo một vồng máu đỏ thẫm, rồi rơi xuống tay nàng.

Chỉ cần một chút sức thôi mà Cát Lộc đao đã xuyên thấu được cơ thể đã từng luyện qua "Nhân khí" của nàng...

Đao của bậc đại năng Bất Ngữ thượng nhân quả là lợi hại có khác.

Đây là lần đầu tiên cây đao này nhuốm máu của nàng. Đồng thời đây cũng là lân đầu tiên nàng không bác lại Tạ Bất Thân mà chỉ bình thản công nhận : "... Ngươi nói đúng, thật ra như thế này thì cứu không được."

Chỉ một câu thôi nhưng nó cho thấy cách nhìn nhận của Kiến Sầu. Dù trong lúc thần trí bối rối, bị Tang Ương đâm cho một nhát khiến cơ thể phải chịu thương tích nhưng nàng không hối hận đã đến đây cứu người hay giết pháp vương Bảo Kính. Hơn nữa, câu nói của nàng còn hàm chứa một ý khác sâu xa hơn —

Vẫn có thể cứu được nhưng không phải là ở đây, vào lúc này và bằng cách này. Tạ Bất Thần vẫn cứ đăm đăm nhìn Kiến Sầu, nhìn cả miệng vết thương bị Cát Lộc đao xuyên thấu trên vai đang từ từ khép lại nhưng lại im lặng, không nói tiếng nào. Quan điểm của y về mấy loại chuyện như thế này từ trước đến giờ vẫn luôn khác hẳn nàng.

Pháp vương Bảo Kính đã chết. Tuy hai vị pháp vương kia không có mặt ở thánh điện nhưng trước sau gì họ cũng sẽ bị phát hiện ra mà thôi. Sự việc càng nghiêm trọng thì càng không nên nấn ná lâu.

Kiến Sầu chỉ thất thần trong chốc lát. Một lúc sau, còn chẳng kịp lau đi vết máu trên đao, nàng đã thu nó lại : "Xong việc rồi, đi thôi !"

Trước khi bỏ đi, Tạ Bất Thần đưa mắt liếc nhìn một lượt cái xác của pháp vương Bảo Kính. Cách nàng hạ thủ hơi lạ, đường như nó không phải là sở học của nàng. Chắc có lẽ đây là một món bảo bối Phù Đạo sơn nhân cho nàng để phòng thân.

Pháp vương Bảo Kính vốn có dáng dấp thanh niên nhưng người lúc này thì lại xanh lét màu lá, da dẻ nhăn nhúm như vỏ cây khô. Còn chỗ mi tâm bị đốm sáng chui vào ban nãy thì bây giờ đang vô thanh vô tức mọc ra một mầm cây xanh biếc.

Nghe đồn thời thượng cổ có loài cây "Thực tâm", cứ một ngàn tám trăm năm mới ra một lá. Nếu biết cách thu hái, bảo quản, rồi luyện chế, quấn thành viên thì sau đó, khi giao chiến có thể bắn nó vào mi tâm địch thủ. Vật này sẽ liền nảy mầm mọc rễ, vừa làm thần hồn mệt mỏi vừa trói buộc nguyên anh. Người tu vi hơi yếu thì sẽ tan thành mây khói trong chớp mắt, còn người nào mạnh thì cầm cự được chỉ một chốc là cùng.

Người chết rồi xác không hủy mà mọc lá giữa mi tâm. Tu sĩ đời sau cho nó một là vật hung tàn đáng sợ, nhưng tên đặt cho thì khá tao nhã : Lá Mi Gian. Tuy tu vi của pháp vương Bảo Kính sa sút nhưng xét cho cùng thì y vẫn không thua kém Kiến Sầu chút nào. Mà thật ra vì lá Mi Gian đánh tới bất thình lình, y gần như chẳng có sức chống đỡ, hơn nữa sau đó lại bị hai mặt giáp công, uy lực không phải nhỏ, tốc độ cũng chẳng chậm nên thần hồn mới câu diệt.

Thứ này bây giờ dùng để giết pháp vương Bảo Kính, nhưng ai mà biết được nó có phải vốn là dành cho mình hay không ?

Tạ Bất Thần nhìn một lát rồi mới thu mắt về.

Kiến Sầu về sau đã không còn ẩn mình nữa, trên người tuy bị thương nhưng dường như bây nhiêu đó chẳng hề hấn gì đối với nàng. Đối với y, đây chính là thời cơ tốt nhất để giết nàng.

Nhưng y lại không ra tay.

Đến sao đi vậy, hai người lặng lẽ trở ra, tịnh không gây một chút tiếng động nào.

Ngoài điện pháp vương đêm đã khuya, trăng sáng vằng vặc lơ lửng trên cao.

Một cơn gió lạnh tạt qua, sương tuyết phủ trắng mái hiên đại điện. Vừa khéo lúc ấy một đám đệ tử đi tuần qua trước mặt hai người nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra họ.

Bây giờ chỉ cần băng qua khoảng sân nhỏ trước mặt là có thể xuống núi được rồi. Nhưng khi lách mình ra khỏi góc tối trong điện pháp vương để ra ngoài, Kiến Sầu chợt cảm thấy là lạ. Đảo mắt nhìn một vòng trên mặt đất, nàng nhận ra ánh trăng đêm nay kỳ kỳ khó hiểu.

Lúc này vẫn còn chưa tới nửa đêm.

Trăng sáng nghiêng nghiêng cạnh đường chân trời. Ánh nguyệt soi thánh điện rồi hắt bóng tòa nhà qua nơi này, khiến nó đổ dài trên sân điện pháp vương trước mặt Kiến Sầu không xa.

Nàng đứng yên ngưng thần nhìn kỹ một hồi lâu mới nhận ra một bóng người trong dải bóng đổ ấy !

Trong khoảnh khắc đó, vết thương trên người đau ra sao cũng chẳng còn.

Kiến Sầu quay ngoắt đầu lại, phóng mắt nhìn qua lớp lớp mái hiên thâm thấp của điện pháp vương để rồi chạm đến đỉnh điện thánh giả, nơi cao nhất của Tuyết Vực !

Trăng lạnh cao cao, đỉnh điện tuyết bạch cong cong nghiêng mình ôm lấy dáng nguyệt. Trong vầng sáng tròn ấy có bóng ai đó đang đứng ! Dưới ánh trăng, tăng bào trắng toát trông như đang ngời sáng hào quang, còn đôi chân thì để trân trụ trên đỉnh điện.

Kẻ này dường như chẳng biết ở điện pháp vương có người mà chỉ đứng đó, dõi mắt nhìn ra xa xa phía sau thánh điện.

Đây đúng là thiếu niên lạ lùng mà hôm nọ Kiến Sầu đã gặp ở thánh hồ. Mặc dù chỉ thấy bóng lưng nhưng nàng làm sao quên được một con người, hay nói đúng hơn là thánh tử Tịch Gia, với ấn tượng để lại vô cùng đặc biệt như vậy !

Cái mà vị thiếu niên ấy đang nhìn chắc hẳn là thánh hồ.

Lúc này không biết tại sao Kiến Sầu lại dừng chân. Nhưng người kia vẫn dường như chẳng nhận thấy sự hiện diện của hai người bọn họ. Cả người im lìm bất động, ngay cả quay đầu liếc mắt nhìn cũng không, dù chỉ là một lần.

Người thiếu niên ấy vẫn đăm đăm dõi mắt nhìn, tựa hồ như đang chờ ai từ hướng thánh hồ đi đến vậy.

Trong đêm, mặt hồ tĩnh lặng như gương. Sau thánh hồ mênh mông là một miền băng nguyên bao la vô tận. Qua khỏi vùng này, cứ đi thẳng là sẽ tới Dương Tông, trong khi đó hướng bên phải là Âm Tông, bên trái là Đông Hải. Ở đó, dưới tán cây đào cổ thụ sẽ có cửa đi Cực Vực.

Tương truyền miền băng nguyên này là cực bắc của Tuyết Vực và đồng thời cũng là của cả vùng bắc vực luôn. Nơi đây lạnh đến nỗi ngay cả chim thú xứ rét cũng không tài nào vượt qua nổi.

Thế mà tối nay trên mảnh đất tuyết phủ vô tận này lại có một đoàn người đang rùng rùng bay tới. Tất cả đều là tu sĩ. Đông như vậy nhưng chẳng ai gây ra động tính gì.

Dựa vào phục sức mà xét thì đoàn người này gôm có hai nhóm.

Nhóm đầu là tăng nhân Mật Tông, ai nấy đều mặc tăng bào đỏ đậm, đầu cạo trọc nhưng nhìn thì vẫn còn thấy xanh xanh. Nhóm thứ hai cũng mặc tăng y nhưng đa phần lại rộng thùng thình, kẻ khoác màu xám, người khoác màu vàng. Đầu cũng để trọc nhưng trên đỉnh đầu phần lớn đều có dấu sẹo tấn hương lúc thụ giới. Hầu hết trong số họ mang sáu chấm. Trông thì biết là tăng nhân Thiền Tông.

Chấm sẹo tấn hương này là quy định bên Thiền Tông chứ Mật Tông không có.

Cho đến nay người người đều đồn nhau hai tông Thiện - Mật của nhà phật lúc nào cũng như nước với lửa. Thế mà bây giờ người của hai bên lại có mặt ở vùng băng nguyên hoang vu này. Mặc dù bên nào ra bên đó nhưng cứ nhìn là đủ biết bọn họ đi cùng với nhau, hơn nữa còn chung một điểm đến.

Tỷ như có ai là người ngoài cuộc nhìn thấy thì ắt phải hết hồn líu lưỡi.

Nhưng may là chẳng có ai. Nhất là Liễu Không.

Trong mắt hắn mọi người ai cũng như nhau, không có gì phải khách khí xa lạ cả. Ngay cả con kiến bò trên đất, chim sẻ bay trên trời hắn mà nói chuyện được thì cũng sấn tới làm quen đôi câu thôi.

Thiện - Mật hai tông đang cùng đi với nhau đó hả ?

Thì có sao đâu chứ !

Chừng đến thánh điện, bọn họ còn phải kề vai sát cánh chống địch nữa mà. Mấy cái chuyện cãi vã như chó với mèo này nọ, Liễu Không hoàn toàn chẳng chút nghĩ đến.

Dù gì đi cùng với Thiền Tông bây giờ cũng là người của Cựu Mật.

Những năm gần đây không chỉ có hai tông Thiện - Mật tranh đấu nhau mà giữa Tân Mật và Cựu Mật cũng xảy ra xô xát ẩu đả liên miên, chẳng lúc nào ngừng.

Nguyên do hai bên Thiện - Mật xích mích bắt đầu từ trận chiến Âm Dương giới. Một năm sau đó phật môn tách nhánh dời lên phương bắc. Nhưng những năm gân đây các cuộc đụng độ xô xát lại không xảy ra trên Thập Cửu Châu mà là ở cô đảo nhân gian.

Tất cả cũng vì phật môn có luân hồi nên mới hay có người qua lại trên cô đảo nhân gian và Thập Cửu Châu. Trong khi đó Mật Tông, nhất là Tân Mật tham vọng vô cùng, họ có được lợi thế như vậy thì dễ gì mà không tranh thủ phát huy phật pháp cơ chứ ? Nếu trên cô đảo nhân gian có người phàm tin theo Tân Mật thì Tân Mật sẽ lớn mạnh hơn, còn Thiền Tông sẽ rơi vào thế yếu hơn. Cứ tiếp tục giằng co như vậy, bên thắng bên bại sẽ là chuyện hiển nhiên trong sớm tối.

Nhưng vốn chẳng phải khờ khạo ngây thơ gì thì Thiền Tông đời nào lại chịu để cho Mật Tông tự tung tự tác. Thậm chí cách Thiên Tông lôi kéo tín đồ trên cô đảo nhân gian còn khéo hơn cả Mật Tông gấp trăm nghìn lân. Bên cạnh đó, mười giáp sau trận chiến Âm Dương giới, không chỉ đoán được trước hướng đi của đối thủ, Thiên Tông còn dần dần thu tóm hết các địa điểm giảng đạo của Mật Tông khiến cho sức ảnh hưởng của bọn họ chỉ có thể gói gọn tập trung ở một góc đông bắc trên cô đảo nhân gian.

Kể từ đó trở đi Thiền Tông lúc nào cũng có thêm đệ tử và tín đồ mới trên cô đảo nhân gian, Mật Tông vì vậy dần dần rơi vào thế yếu.

Sáu trăm năm sau, hôm nay Thiền Tông mới liên kết với nhánh Cựu Mật bị Mật Tông xua đuổi khi trước để cùng nhau vượt qua vùng băng tuyết, đến thẳng thánh điện Tuyết Vực.

Đang phi hành ở phía trước, Liễu Không nghĩ đến đây mà không khỏi ngoái đầu nhìn lại phía sau, trong lòng càng bội phục sư tôn vô hạn. Nghe nói chính ông là người tổ chức cho Thiền Tông Mật Tông đánh cờ với nhau ở cô đảo nhân gian.

"Sư phụ sao mà nhìn xa trông rộng, lợi hại đến thế không biết !"

Hắn bất giác lẩm bẩm trầm trồ một mình.

Cùng ngự không với Liễu Không còn có ba vị tăng và một nữ tử nữa.

Người nữ tuy trông rất trẻ mà đáy mắt đã rất có thần, áo quần xanh biếc màu lam của chim khổng tước, dáng người vừa diễm lệ vừa thanh tao thoát tục kỳ lạ, ngoài ra các búp ngón tay mảnh khảnh còn đang lân lân một chuỗi hạt nho nhỏ.

Nghe thấy Liễu Không nói vậy, nữ tu nọ chỉ cười : "Nhất Trân đại sư lấy tâm nhập đạo nên vì vậy mới đứng đầu tam sư. Kế sách tâm tư của ông đều vượt xa hạng phàm tục chúng ta. Tiểu sư phụ Liễu Không tâm sáng như gương, lại bái Nhất Trần đại sư làm thầy, hơn nữa bên cạnh còn được Tuyết Lãng thiền sư và Vô Cấu phương trượng chỉ bảo thêm, nhờ thế nên mới thành người đứng đầu trong lớp đệ tử trẻ trong tông. Một ngày nào đó hẳn là trò sẽ giỏi hơn thây cho xem."

"Không ! Không ! Không ! Không dám !"

Nghe vậy Liễu Không đỏ bừng mặt, lúng túng xua xua tay liên hồi.

"Trước giờ tư chất tiểu tăng đần độn, từ lúc nhập môn đến nay cứ bị sư phụ mắng là chậm chạp, không biết linh động tùy cơ ứng biến, hơn nữa mấy lần còn bị phương trượng sư bá nắm đầu tống vào giới luật đường để phạt đòn. Còn Tuyết Lãng sư bá, ông ấy... tiểu tăng có thỉnh giáo qua nhưng ông ấy chẳng để ý đến tiểu tăng gì cả."

Nữ tu kia ngạc nhiên, dường như không ngờ Liễu Không lại trả lời một thôi một hồi như vậy. Hay nói cho đúng hơn nàng không ngờ "tiểu tuệ tăng" Thiền Tông trong lời ca tụng của người đời và trong suy nghĩ của mình lại khác xa so với thực tế như thế này.

Ngay cả ba vị sư đang đi cùng cũng phải ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Liễu Không.

Trong số đó có một người trên đầu có chín chấm sẹo tấn hương, hơn Liễu Không tới ba chấm nên tu vi cũng cao hơn nhiều, nhưng lúc này lại im lặng không nói gì, cái đầu lắc lắc ra chiều hết ý kiến.

Nhất Trần lấy "Tâm" nhập đạo nên thấy đồ đệ mình lờ khờ lù đù thì nhiều lúc phát cáu mà phải mắng mỏ đôi câu. Vô Cấu phương trượng tính trọng nguyên tắc, mà Liễu Không lại là đệ tử có ngộ tính tốt nhất trong môn nên dĩ nhiên cũng rất để ý đến hắn, mong sao hắn đừng lầm đường lạc lối. Vì vậy dù Liễu Không không phải là đệ tử của mình nhưng ông cũng đối xử vô cùng nghiêm khắc. Còn về Tuyết Lãng sư huynh...

Vì một chữ "Tình" mà xuất ma nhập đạo, tính tình khác người. Ông chẳng để ý gì đến hắn âu cũng là chuyện thường.

Tên tiểu tử này thật là khó hiểu. Tự thân hắn không biết đấy thôi, chứ cả Thiền Tông này từ trên xuống dưới ai cũng thấy chỉ cần tu luyện đúng đắn thì dù không có Nhất Trần hòa thượng chỉ dạy, hắn cũng có thể lĩnh hội được tuyệt học của từng vị sư phụ, tương lai thành tựu tuyệt sẽ chẳng thể thấp hơn tam sư.

Ngay cả người của Mật Tông cũng thấy hắn vẫn còn ngây thơ lắm.

Nhưng...

Nhiều khi nhờ vậy mà mọi người mới đánh giá cao chăng ?

Nghĩ vậy, lão tăng liên bất giác khẽ cười, lắc đầu thở dài.

Liễu Không bị gió rét Tuyết Vực thổi sưng đỏ hết cả mũi. Thấy lão tăng lắc lắc đầu, hắn nghĩ mãi mà không hiểu cơn cớ ra sao, nhưng dù vậy cũng làm thinh chứ chẳng gặng hỏi gì. Vừa lúc ấy ngẩng đầu nhìn lên thì không ngờ đã thấy bóng dáng thánh điện từ xa rồi.

Liễu Không vui mừng chắp tay trước ngực niệm Phật một tiếng rồi bảo : "A di đà phật, rốt cục cũng sắp đến rồi. Không biết sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn với Tạ sư huynh bên Côn Ngô có còn ở đó hay không. Tuệ Niệm sư thúc, chúng †a đi trước tìm bọn họ đi."

"Không cần đâu."

Lão tăng được Liễu Không gọi là "Tuệ Niệm sư thúc" kia hiện giờ đã ở đỉnh điểm nhập thế, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là lên phản hư rồi. Lần này theo lệnh của Nhất Trần, tranh thủ lúc hai vị pháp vương không có mặt ở Tuyết Vực, lão dẫn theo một số đệ tử ưu tú trong Thiền Tông và cao thủ Cựu Mật đang đêm xuất kỳ bất ý đánh úp thánh điện.

"Hai người đó đều là hạng kỳ tài. Chúng ta mà động thủ là họ biết ngay, lúc nào xuống núi được thì sẽ xuống thôi."

"Cũng phải."

Tuy chưa từng gặp Tạ Bất Thần bao giờ nhưng Kiến Sầu thì Liễu Không lại biết rất rõ, thậm chí còn biết ngay lúc trúc cơ, vị đại sư tỷ Nhai Sơn này còn bá đạo đến mức nào. Vì vậy với tu vi nguyên anh hậu kỳ như hiện giờ, không lý nào tỷ ấy không thể tự bảo vệ được mình.

Còn Tạ sư huynh bên Côn Ngô, nếu tiếng tăm đã chẳng kém cạnh gì sư tỷ Kiến Sầu thì mọi việc cũng ổn thôi.

Nghĩ vậy Liễu Không yên tâm hơn một chút.

Nhưng mà...

Vừa xong chuyện này, hắn lại chợt nhớ đến nữ tử giống Kiến Sầu như đúc mà mình đã gặp dưới chân thánh sơn hôm nọ, trong bụng hốt nhiên phập phồng lo lo, nhưng bây giờ đang đông người nói ra lúc này cũng không hay cho lắm.

Hôm đó, vất vả trầy trật mấy bận thì may sao Liễu Không tình cờ chạm trán với nhóm tăng nhân Tân Mật bị thánh điện trục xuất khi trước, rồi sau bọn họ mới dẫn hắn đi theo, cùng nhập chung một đoàn với các đồng môn Thiên Tông. Nhờ vậy mà hắn mới liên lạc được với sư môn.

Còn về chuyện "sư tỷ Kiến Sầu thứ hai”, tất nhiên hắn cũng cẩn thận muốn nói với sư tôn, nhưng trong bụng cũng hồi hộp, không biết nói ra rồi có xảy ra chuyện gì phiền toái rắc rối hay không.

Ái chà. Phật tổ ơi là Phật tổ, sao người lại không chịu để cho con tự do tự tại một chút chứ 2

Có trời mới biết tại sao vì quá khứ mà nhất niệm thành "yêu" ? Hết thảy đều tại sư tôn cả, sao khi không lại ngồi bên hồ tro nói mấy cái chuyện đó làm gì !

Nếu không nói thì khỏi phải điểm hóa, không điểm hóa thì sẽ chẳng có chuyện phiền phức như hôm nay !

Nếu sau này lại gặp phải vị Kiến Sầu sư tỷ kia...

Có lẽ vì trời quá lạnh nên bỗng nhiên Liễu Không chợt rùng mình. Hắn đăm đăm nhìn thánh điện nguy nga và thánh hồ mênh mông phía trước mà sắc mặt ngơ ngẩn tư lự. Người nào có thấy thì chỉ cho rằng hắn lại đang vẩn vơ nghĩ ngợi không đâu, bao ngày đi cùng nhìn mãi thành quen nên cũng chẳng để ý đến.

Thấy đã đến nơi, không ai bảo ai, đoàn người cũng tự nhiên dừng lại.

Nữ tu mặc đồ lam là nôn nóng nhất, ánh mắt vốn nhu mì hiền hòa là thế nhưng khi nhìn tới thánh điện thì lại trở nên lạnh buốt như băng !

Sắc mặt sa sâm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giêu cợt, đồng thời tay trái phất cao, nàng ta thình lình quát lên hai tiếng đanh gọn : "Động thủ !"

"Vù! Vù —"

Trong nháy mắt, trên bầu trời xanh đen như mực chợt chói lòa cả mấy trăm đạo hào quang, ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên mặt thánh hồ êm ả !

Ngay sau đó, thậm chí cả một vùng thánh điện nguy nga rộng lớn cũng được soi rọi I

Đang nương nhờ bóng tối, ẩn mình trong điện pháp vương với Tạ Bất Thần, Kiến Sầu còn chưa kịp nghĩ xem người thiếu niên kia đang nhìn cái gì thì chợt cảm thấy trên không đang ào ào đánh tới, công kích dây đặc như gió táp mưa sa l

Kinh ngạc tột cùng, nàng ngẩng đầu nhìn lên.

Cả bầu trời sáng trắng như ban ngày, nhưng thứ chiếu sáng thánh điện không phải là những dải sao băng mà là từng chùm từng chùm hào quang xẹt ra từ trận pháp và pháp khí đang rầm râm phóng tới I

'Âm !

Tiếng nổ ùng oàng rên vang. Trận pháp và pháp khí rơi xuống như gió lốc thổi bay mọi thứ. Sức phá hủy bung ra khắp nơi khiến mấy tòa đại điện gần như sụp đổ hoàn toàn. Ngay cả điện thánh giả cao nhất lớn nhất mà cũng phải chấn động nghiêng ngả !

Tuyết Vực, thánh điện trong cơn mê ngủ liền choàng tỉnh !

Ai nấy đều nghe rõ có tiếng niệm Phật thương tang ngân dài, tiếp theo đó là một giọng nữ băng lãnh khốc liệt rên vang khắp bốn phương trời —

"Bọn chó Tân Mật, mau ra đây chịu chết đi !"
Bình Luận (0)
Comment