Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 392 - Chương 392 : Không Hành Mẫu

Chương 392 : Không hành mẫu Chương 392 : Không hành mẫuChương 392 : Không hành mẫu

Chuyện gì...

Chuyện gì vậy ?

Tuy đi nhiều biết rộng nhưng cục diện lớn đến như thế này thì đây là lần đầu tiên Kiến Sầu mới thấy. Đó là chưa kể đến việc họ chưa nói tiếng nào thì đã tấn công ngay rồi, hơn nữa còn gọi tu sĩ Mật Tông là "bọn chó”'mau ra đây chịu chết". Sau khoảnh khắc ngạc nhiên ban đầu, mi tâm liền chau lại : "Xem ra bây giờ không dễ gì mà đi được nữa rồi."

Tạ Bất Thần cũng nghĩ như nàng, sắc mặt cũng chẳng nhẹ nhõm hơn. Y không trả lời mà chỉ nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Quả nhiên, sau khi cái câu xốc óc kia vang vọng khắp nơi thì người nói liền chợt hiện ra từ phía sau thánh điện; y phục váy áo kiều diễm xanh biếc như màu lông chim khổng tước. Dáng người mảnh khảnh dưới ánh trăng càng khiến cho dung nhan thêm mỹ lệ vạn phần. Đôi mắt hạnh nheo lại, khóe môi hơi cười cười, tỷ như ánh mắt kia không sắc lạnh như dao thì ai cũng tưởng nàng hiền, dễ bắt nạt.

Nhưng thế mà cao cao trên thánh hồ, đúng là có một nữ tử như vậy đang phóng mắt nhìn xuống thánh điện nguy nga bên dưới !

Ánh mắt của nàng tuyệt chẳng có cái thành kính thường thấy của tín đồ trước thánh điện, hơn nữa đối với các pháp vương và thượng sư trong điện cũng chẳng có vẻ gì là kiêng ky mà trái lại còn toát ra sự chán ghét và khinh bỉ I

Sau lưng nàng, bóng tăng nhân bắt đầu lố nhố hiện ra...

Tông Tán là thượng sư được xem như là người có thực lực nhất sau ba vị pháp vương, tu vi hiện giờ lên tới nhập thế hậu kỳ. Vì pháp vương Bảo Kính bị thương nặng, vả lại hai người kia lúc này cũng không có mặt ở Tuyết Vực nên y phải canh phòng thánh điện là lẽ đương nhiên. Trong khi đó hôm qua lại xảy ra chuyện ám sát kinh khủng như vậy nên trong lòng cũng thấy bất an, bởi thế đêm nay y không cho gọi minh phi tới mà chỉ tĩnh tu một mình trong phòng.

Nhờ đó, khi gân phân nửa khu thánh điện bắt đầu bị tấn công, y đã phát hiện ra. Cả người chợt rùng mình thoát khỏi trạng thái nhập định ngay lập tức.

Theo bản năng, Tông Tán liền thuấn di lên đỉnh điện thượng sư. Lúc đó giọng nói kiêu ngạo kia cũng vừa vọng tới. Vừa nghe xong y đã thấy ớn lạnh.

Người ngoài nhiều khi không biết chứ y là người đứng đầu bảy mươi hai vị thượng sư, hơn nữa quanh năm suốt tháng lại chỉ ở thánh điện thì làm sao lại không dám không biết đó là ai.

Giọng nói này sao quen tai quá đỗi !

Còn ai vào đây nữa nếu đó không phải là vị Không hành mẫu đã trở giáo đâm cho pháp vương Bảo Kính một kích cách đây mấy ngày trong một trận chiến giữa hai bên Tân - Cựu ?!

Đây chính là Ương Kim, cựu minh phi của pháp vương Bảo Kính. Nhờ tư chất căn cốt hiếm có, tính tình nhu mì dịu dàng, hơn nữa việc song tu còn vô cùng hòa hợp nên nàng rất được pháp vương ưu ái chỉ điểm tu vi, thậm chí còn thưởng cho ngụ ở lầu "Bạch Tràng" nữa.

Nhưng không ngờ Ương Kim vừa lên phản hư, trở thành Không hành mẫu rồi thì lại trở mặt lấy oán trả ơn !

Đang lúc đánh nhau với Lợi Nghiêm phe Cựu Mật, pháp vương Bảo Kính cứ tưởng là Ương Kim tới hỗ trợ mình nên vui mừng khôn xiết mà chẳng hề phòng bị, dè đâu lại bị nàng ta đánh cho một chưởng vào người làm y trọng thương đến gân như suýt chết I

Nhờ có hai vị pháp vương kia ra tay giúp đỡ nên may sao y mới lượm được mạng về. Cảnh giới tuy không thay đổi nhưng tu vi lại hao tổn nặng nà, rớt hết mấy bậc liền.

Chuyện gì xảy ra sau đó thì cả thánh điện không ai là không biết.

Ương Kim Không Hành Mẫu đã phản Tân Mật mà về đầu Cựu Mật. Mà Cựu Mật lại đang ở thế sa sút nên nàng nghiễm nhiên trở thành người có tu vi cao nhất trong phái và đồng thời cũng là cái đỉnh trong mắt, cái gai trong thịt trước mắt Tân Mật.

Nhưng Tông Tán không ngờ Ương Kim lại vẫn dám trở về, hơn nữa lại còn hung hăng lớn lối đến vậy !

Ngay lúc ấy, y định mở miệng chửi cho một phen, song ngẩng đầu nhìn lên mới thấy Ương Kim lại chẳng phải có một mình !

Sau lưng nàng ta vậy mà lố nhố cả mấy trăm người ! Với nhãn lực của mình, Tông Tán vừa nhìn là đã thấy ngay là ai với ai, mồ hôi lạnh liền túa ra như tắm !

Trong số đó, không chỉ có đám Cựu Mật bị trục xuất khỏi thánh điện khi trước mà còn có cả các hòa thượng ở vùng tây hải xa xôi nữa —

Thiên Tông !

Làm sao mà hai phe này lại đi cùng nhau như thế này chứ ?

Nhất thời, Tông Tán rất muốn biết đầu đuôi ngọn nguồn ra sao nhưng cục diện kinh khủng trước mặt khiến đầu óc của y mụ đi, ngay cả đáp trả lại như thế nào cũng quên mất. Mãi sau, một thượng sư rất có uy tín khác mới lên tiếng vặc lại : "Đám tà môn các ngươi mấy ngày trước may mà trốn thoát, đã không biết ơn thì chớ lại còn dám cấu kết với Thiền Tông tấn công thánh điện chúng ta. Muốn chết hả ?"

"Ha ha ha..."

Ương Kim đang ngự giữa không trung nghe vậy thì liên phá lên cười một tràng dài, gương mặt hiền hòa toát ra vẻ khinh miệt đến đáng sợ.

"Biết ơn ? Yên tâm, bổn tọa chẳng phải đã đến đây để "báo ơn" rồi sao ?"

"A di đà phật !"

Lão tăng Tuệ Niệm đứng cạnh nàng niệm một tiếng nhưng sắc mặt rất ôn hòa, tuyệt không có vẻ gì là phẫn nộ. Đoạn ông chắp tay vái các thượng sư Tân Mật đang đứng trên thánh điện phía bên kia : "Lão nạp hôm nay nhận lệnh tam sư tới đây để chấm dứt ân oán xưa kia giữa Thiền - Mật chúng ta. Như có chỗ đắc tội, xin rộng lòng thứ cho."

Xin rộng lòng thứ cho 2

Giọng lão tuy không lớn nhưng lại truyên khắp thánh điện rất rõ khiến ai cũng thấy tức cười. Ngay cả Kiến Sầu đang đứng im một chỗ theo dõi tình hình, nghe thấy vậy mà sắc mặt cũng không khỏi trở nên lạ lùng.

Nàng cảm thấy vị hòa thượng Thiền Tông này thật khác với những gì mình tưởng tượng.

Gì mà "Như có chỗ đắc tội, xin rộng lòng thứ cho" chứ ?

Ông đã năm lần bảy lượt đánh thẳng đến nhà người ta rồi. Rõ ràng Cựu Mật bên này sẽ ăn thua đủ với Tân Mật bên kia, vậy thì còn nói mấy lời sáo rỗng như thế làm gì ?

Muốn giữ thể diện cho người ta thì cũng có khi có thì thôi chứ. Kiến Sầu nghĩ vậy mà cảm thấy vô cùng háo hức trước diễn biến sắp tới, thế nên vẫn kín đáo ẩn mình, lặng lẽ quan sát.

Đã nhiều năm Tân Mật diễu võ giương oai ở Tuyết Vực, thậm chí còn chèn ép Cựu Mật thê thảm đến nỗi phải chạy trốn khỏi thánh điện nhưng lại chưa bao giờ bị người khác khách sáo một cách khinh miệt như thế này. Bởi vậy, Tông Tán và các thượng sư đều tức muốn ná thở.

Thân là người lãnh đạo, Tông Tán bực mình đứng phắt dậy. Rồi chẳng thèm quanh co vớ vẩn, y hét lớn : "Chúng đệ tử nghe lệnh, mau kết Thập Thiên đại trận !"

"Dạ Ị"

Vào lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy, chúng đệ tử chẳng ai dám lơ là. Tất cả liền vội vàng đứng dậy chọn chỗ ngồi xuống, hai tay kết ấn, lấy người làm trận hợp thành “Thập Thiên đại trận”.

Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu mỗi người đều phát ra ánh vàng chói lòa, hòa thành một khoảng không sáng rực bao trùm nguyên cả khu thánh điện !

Thực lực của Tân Mật đúng là rất mạnh. Nhưng Cựu Mật cũng chẳng kém cạnh, vả lại còn có thêm Thiền Tông yểm trợ. Đến có chuẩn bị, xuất kỳ bất ý tấn công thì lẽ nào lại để cho Tân Mật có thời gian đối phó ?

Lúc trước, Ương Kim màu mè mấy câu như vậy là để cho những người khác có thời gian chuẩn bị. Thành thử ngay khi "Thập Thiên đại trận" của Tân Mật vừa hình thành thì Cựu Mật với Thiền Tông bên kia đã sẵn sàng. Trên bầu trời đêm vạn dặm bỗng keng rên một tiếng chuông !

Đây là pháp khí nổi danh của Tuệ Niệm hòa thượng !

Một cái chuông đồng cực lớn !

Chuông đồng vừa xuất hiện thì tiếng đã vang dội khắp nơi, âm thanh đánh thẳng vào các tu sĩ Tân Mật đang kết trận.'Thập Thiên đại trận" liền chao đảo. Nhiều tăng nhân nghe thấy tiếng chuông thì sắc mặt tái xanh, đến nỗi người nào tu vi quá thấp còn phải sốc đến hộc máu miệng !

"Thật hèn hạ !"

Tông Tán thấy vậy thì chửi ầm lên, tức muốn trào máu họng, không ngờ Thiên Tông lúc nào cũng tự xưng quang miinh chính đại mà lại còn trí trá lợi hại hơn bên mình. Nhưng phản xạ của y cũng nhanh nhạy chẳng kém. Pháp khí liền phóng ra ngay lập tức.

Hào quang vàng rực, ánh sáng chói lòa.

Thứ y tế ra là chuông "Bất động kim cương”, một thứ lục lạc tương tự như cái chuông của Tuệ Niệm nhưng so về kích cỡ thì nhỏ hơn nhiều.

"Leng keng ! Leng keng...'

Phật lực hùng hậu từ trong người y đổ vào chuông Kim Cương khiến nó rung lên. Tiếng chuông thanh thúy ngân nga hướng thẳng về phía đối diện !

"Âm ầm !"

Tiếng nổ vang dội !

Sóng âm đập vào nhau trên mặt hồ khiến sóng nước tung bọt sáng ngời, dưới ánh trăng lạnh trông chẳng khác gì lớp lớp tuyết trắng chồng chất lên nhau.

Hai bên đánh nhau không chút nhân nhượng. Sau tiếng nổ đầu tiên, công kích càng lúc càng hăng !

Trận chiến nhất thời bùng nổ, quy mô trải rộng !

Chỉ riêng việc Cựu Mật và Thiền Tông bất thình lình đánh tới đã kinh người. Bây giờ hai bên cùng giáp lá cà, tu sĩ lăn xả vào nhau mà đánh nên ra sức cũng ác liệt hơn, thuật pháp cũng càng mạnh hơn gấp nhiều lần !

Ngước mắt nhìn lên, không trung phía trên thánh điện lấp lánh đủ mọi sắc hào quang đến gần như kín cả bầu trời, trông vô cùng mãn nhãn !

Tu sĩ đánh nhau, nhất là khi hai bên đều có mục đích, hầu như đều chẳng có ai mào đầu vớ vẩn cho mất công, sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi nên vì vậy ra đòn vừa nhanh chóng vừa ác liệt đến rung trời chuyển đất !

Đó là còn chưa kể đến hai vị cao thủ nhập thế đang ăn miếng trả miếng trên cao kia I

Với tu vi như Kiến Sầu hiện giờ nghe tiếng chuông đồng và chuông Kim Cương va vào nhau mà đầu óc còn choáng váng hết cả lên thì thử hỏi những người khác còn tệ đến đâu ?

Chưa tới một khắc sau, cả hai bên đều đầu u máu chảy. Một bên là tăng nhân Cựu Mật và Thiên Tông ngự trên thánh hồ, còn bên kia là người của Tân Mật đêm hôm khuya khoắt bị bức phải tự vệ trên thánh điện, chẳng ai khá hơn ai.

Nhất là Tông Tán và Tuệ Niệm. Hai người thực lực ngang nhau, đấu pháp đến gần như bất phân thắng bại.

Dù vậy, Tông Tán vẫn thấy ớn lạnh trong người !

Tuy không ai để ý đến, nhưng y thì chẳng dám coi thường chút nào, bởi lúc này bọn họ vẫn còn chưa đối đầu với phe Cựu Mật bên kia !

Mà người lợi hại nhất trong số đó - Ương Kim Không Hành mẫu - cũng còn chưa chịu ra tay !

Đại năng phản hư thực lực gần như hoàn hảo !

Trong khi đó hai vị pháp vương trụ cột Bảo Ấn, Bảo Bình đều không có mặt ở đây, còn Pháp vương Bảo Kính thì lại bị thương nặng. Nếu như nàng ta động thủ thì ai mà cản nổi ?

Khi hai người bọn họ đánh nhau, Ương Kim đứng đẳng trước lạnh lùng giương mắt mình. Dường như trận chiến đang ầm ầm xung quanh chẳng là cái gì to tát hay như sắc mặt địch thủ có khó coi cũng kệ, nàng chỉ lơ đãng đưa mắt đảo quanh thánh điện một vòng, đến lúc nhìn thấy điện pháp vương thì khẽ cười, cất giọng thanh thúy hỏi : "Sao bây giờ vẫn còn chưa thấy Bảo Kính pháp vương đại danh đỉnh đỉnh của Tân Mật ra mặt thế này ?"

Quả nhiên !

Nữ tử này chỉ hỏi Bảo Kính pháp vương chứ không hỏi hai người kia vì đã biết tỏng họ vắng mặt rồi. Đúng là thừa nước đục thả câu, đánh cho mình trở tay không kịp đây mà !

Âm hiểm hèn hạ, xảo trá quá thể I

Tông Tán mặt mày đen thui như đít nồi, tức sao không đập được cho nàng ta một chưởng.

Nhưng thời khắc cấp bách, y chẳng biết làm sao.

Ai mà ngờ Thiền Tông tự nhiên lại nhúng tay vào việc này. Hơn nữa cũng chẳng ai có thể đoán được bọn họ mới đại bại có mấy ngày đã quay lại một cách thần tốc, dám trở ngược giáo xuất kỳ bất ý đánh úp thánh điện !

Cực Vực và Thập Cửu Châu vốn không cùng chung một giới diện, giao thông giữa hai bên cũng khá rắc rối. Chờ đến khi hai vị pháp vương nhận được tin gấp rút trở về thì e rằng thánh điện đã bị người ta san bằng mất rồi !

Tông Tán thúc cho chuông Kim Cương rung mạnh hơn, đồng thời lại phóng ra một luồng linh thức nhằm thỉnh pháp vương Bảo Kính ra mặt cứu nguy chứ nếu để Ương Kim ra tay thì hậu quả khôn lường. Nhưng làm thì làm trong bụng y cũng cảm thấy phát bực với vị pháp vương này.

Lúc này là lúc nào rồi chứ 2

Đánh nhau long trời như vậy, ngài đã là pháp vương thì hẳn đã nghe ra rồi mới phải, thế mà mãi cho đến giờ vẫn còn chưa chịu ra mặt. Rốt cục thì minh phi mới tuyển quá mất hồn hay là ngài sợ Ương Kim trả thù đây ?

Tông Tán tức muốn nghẹn họng. Nhưng y càng bất ngờ hơn khi linh thức vừa phóng vào trong điện thì lại hoàn toàn không tìm được một chút khí tức nào của pháp vương Bảo Kính cả.

Ông ta không có ở đây ư ?

Sao kỳ vậy.

Pháp vương vừa mới xuất quan hôm nay, lúc ban ngày y còn gặp mặt cơ mà. Ông ta lại bị thương nặng nên hoàn toàn không có chuyện rời Tuyết Vực được.

Tông Tán chợt linh cảm có chuyện chẳng lành...

Không thấy khí tức thì chỉ có hai khả năng : Một là người cần tìm vắng mặt, hai là...

Đã chết mất rồi !

Tông Tán bỗng giật thót. Một lát sau, khi linh thức phá được trận pháp giăng ngoài điện thì cảnh tượng lạ lùng khốc liệt bên trong liền hiện ra trong "tâm nhìn" của y...

Đại điện trống hươ trống hoác, đèn đóm vẫn cháy sáng, còn pháp vương Bảo Kính thì đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, người xanh lè xanh lét, ngay giữa mi tâm còn thòi ra một chiếc lá xanh mướt. Cách đó không xa là xác của một minh phi. Thôi chết rồi.

Đúng là đã xảy ra chuyện rồi I

Thấy điều tệ hại nhất đúng y như mình đoán, Tông Tán giật mình biến sắc, tâm loạn như ma, không khỏi kinh sợ mà hốt hoảng kêu to : "Pháp vương !"

"Âm là

Nhưng y vừa mở miệng kêu thì bị phân tâm ngay. Tuệ Niệm lập tức chớp lấy cơ hội, tấn công càng bạo. Tiếng chuông đồng ùng oàng vang dội chẳng khác gì sấm sét tăng gấp đôi cường độ, đập thẳng về phía đối thủ bên thánh điện !

Tông Tán vốn muốn gọi pháp vương Bảo Kính ra hỗ trợ chứ đâu ngờ sẽ thấy chết người thảm như vậy, thành thử tay chân hơi quýnh, đã thế lại bị Tuệ Niệm đập cho một phát nên xiểng liểng ngay lập tức.

Chuông Kim Cương đang rung bỗng nứt một cái "Bốp" ! Ngàn vạn mảnh vụn kim sắc hóa thành linh quang bắn tung khắp nơi, thậm chí còn làm tăng nhân Tân Mật ở gần bị thương. Tông Tán thì bị đánh bay ra ngoài, cả người rớt âm xuống điện thượng sư khiến mái ngói nát thành một đống !

"Ái chà ! Đến giờ này mà vẫn còn chưa thấy xuất đầu lộ diện, xem ra pháp vương của các ngươi chết queo rồi !"

Ương Kim ở đẳng xa thấy vậy thì đoán là pháp vương Bảo Kính đã xảy ra chuyện. Chẳng thèm kể gì đến mặt mũi bên kia, nàng ta liền duyên dáng che miệng cười rộ. Dáng người yêu kiều rung rung, khuôn mặt diễm lệ nhất thời nhuốm thêm một vẻ gì đó yêu my tà ma ngoại đạo nhưng lại hớp hồn người đến cực điểm.

Chẳng cần biết lý do là gì, nếu pháp vương Bảo Kính không ra mặt, vậy thì đừng trách sao nàng ỷ mạnh hiếp yếu nha. Pháp quyết Liên Hoa Chỉ vừa bấm nhẹ thì hào quang tuyết bạch đã tụ lại như ngàn vạn lưỡi đao !

Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đang cười cười của Ương Kim liền chợt đanh lại, sát cơ lồ lộ nhưng giọng nói vẫn luôn ngọt ngào kỳ ảo như trước : "Các vị thượng sư, coi chừng ! Bổn tọa tới lấy cái mạng chó của các ngươi —"
Bình Luận (0)
Comment