Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 393 - Chương 393 : Sát Tâm Không Đổi

Chương 393 : Sát tâm không đổi Chương 393 : Sát tâm không đổiChương 393 : Sát tâm không đổi

"Kết trận lại I"

Chẳng cần tới Tông Tán đang bị thương phải nhắc, ngay khi Ương Kim vừa cất tiếng, một thượng sư khác đã khàn giọng gào lên.

Đang lúc nguy cấp, tu sĩ thánh điện ứng phó cũng nhanh. Lệnh vừa truyền xong, những người vừa bị lão tăng Tuệ Niệm đánh bật liên trám ngay vào chỗ các tu sĩ bị thương. Thập Thiên đại trận lại dựng lại như trước, uy lực cũng đạt đến mức tối đa nhờ được tất cả dốc sức thôi thúc.

Nhưng vẫn chậm !

Đối thủ của họ chẳng phải là tu sĩ cùng cảnh giới mà là Không Hành Mẫu Ương Kim, đại năng trên toàn Thập Cửu Châu chứ chẳng phải tay vừa !

Một phản hư đã tu đến tầng thứ bảy thì người thường sao có thể đoán trước được khả năng của nàng đến đâu ?

Tuy Kiến Sầu đã từng đánh một trận với tu sĩ phản hư là pháp vương Bảo Kính nhưng dù sao y cũng đang bị thương hơn nữa lại còn bị nàng đánh lén. Trừ chiếc gương bạc Bảo Kính ra thì thực lực cũng chẳng có gì đặc biệt, tựa hồ như phản hư chỉ được mỗi cái tiếng hão mà thôi.

Nhưng đến khi được tận mắt chứng kiến Không hành mẫu Ương Kim ra tay nàng mới hiểu phản hư thực sự ra sao !

Dưới ánh trăng, năm ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của Ương Kim trông như được dát lên một màu trắng bạc. Trong nháy mắt, hào quang bừng lên sáng rực cả khuôn mặt nàng, đôi môi đây đặn mấp ma mấp máy tựa như đang tụng niệm để rồi sau đó đáy mắt chợt tỏa ra ánh phật trang nghiêm.

Lúc này trông nàng vô tình vô cảm, chẳng khác gì một tượng thần đứng lặng nơi chân trời I

Nhập thế ngộ được bể khổ hồng trần thì lên phản hư mới có thể vượt qua thiên địa, chứng tỏ minh tâm.

Ương Kim từ từ giơ tay lên, động tác chậm rãi nhưng trong hư không lại trông huyền diệu đến động lòng người, chẳng khác gì ngàn vạn cánh tay của phật Quan Âm.

Nàng đánh ấn quyết về phía trước, điềm đạm niệm : "Núi cao !"

Hào quang sáng trắng như tuyết từ đầu các ngón tay nàng phóng ra rồi lập tức bung ra tứ phía, cắm thẳng vào mặt đất xung quanh !

Trong nháy mắt, cả ngọn thánh sơn liền ầm ầm rung chuyển !

Vùng băng tuyết xung quanh thánh điện vốn bằng phẳng lúc này lại nứt toác ra thành vô vàn đường rãnh sâu hoắm, tựa như dưới lớp băng vạn năm này đang có một con quái vật hung tàn đang trồi người quấy đạp !

"Âm! Ầm! Âm !"

Tiếng đứt gẫy vang rên muốn điếc cả tai.

Một lát sau, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến ai nấy đều phải bủn rủn thân hồn, ngẩn người im bặt !

Dưới lớp băng tuyết vạn năm ấy chẳng có hồng thủy mãnh thú nào nhưng so với hung vật tuyệt thế thì còn đáng sợ hơn gấp bội !

Núi tuyết lớp lớp mọc lởm chởm khắp nơi I

Hình dạng chẳng cái nào giống cái nào nhưng hầu như tất cả đều giống nhau ở chỗ lạnh và dốc, trông chẳng khác gì những thanh đao sắc bén nhọn từ lòng đất xỉa ra I

Vừa nhô ra được một chốc thì lát sau chiều cao của chúng đã lên tới ba ngàn thước !

Thánh điện nguy nga rộng lớn là thế vậy mà giờ đây đã bị các ngọn núi băng khổng lồ có kích cỡ chẳng kém quây kín. Người đứng trong thánh điện mà như đứng giữa một tòa thành cô độc giữa núi non trùng trùng điệp điệp !

Núi vẫn cao lên không ngừng.

Nhưng kinh khủng nhất vẫn là khi Ương Kim ấn thủ chưởng xuống thì những ngọn núi băng tĩnh mịch như chết này liền đồng loạt phát ra những tiếng nghiến rin rít lạnh người —

Trong chớp mắt, tất cả ầm ầm đua nhau sụp đổ !

Biển cạn, đá nát, tuyết lở.

Dưới sức chấn động khổng lồ, nguyên cả vùng đất bằng phẳng trên thánh sơn trũng xuống thành một lòng chảo sâu hoắm xấu xí. Núi cao mấy ngàn thước sập xuống tựa như trụ trời gẫy đổ. Tất cả đều rầm rầm nghiêng hết về phía trung tâm thánh điện !

Cả một vùng đền đài rộng lớn lúc này giống như một cái chén ngọc sắp bị đá đập vụn !

Dù ở trên không hay dưới đất chẳng có chỗ nào trốn thoát nổi I

Còn Không hành mẫu Ương Kim đang ngự trên không thì đang tận lực cho mọi người thấy thế nào là che trời lấp biển !

Toàn bộ sức công phá đều dồn hết về phía thánh điện !

Tuy ẩn mình nơi tối không tham gia nhưng Kiến Sầu và Tạ Bất Thần vẫn còn ở trong thánh điện, lúc này mà ngẩng đầu lên thì chỉ thấy khắp chốn toàn là núi tuyết đang rào rào sụp xuống, tựa như một mái vòm tròn úp tất cả mọi người vào trong ! Ương Kim rõ ràng đang chôn sống cả Tân Mật đây mà !

Núi tuyết xung quanh nếu ụp xuống kín thì có khác gì cái quan tài đâu ?

Chỉ một cái phất tay, nếu không thấy được tận mắt thì sao biết được uy lực to lớn nhường ấy !

Đây mới đúng là phản hư thực sự ư ?

Kiến Sầu không khỏi chấn động trước thực lực kinh người của vị Không Hành Mẫu Ương Kim này. Ngoài khâm phục, nàng còn cảm thấy mình may mắn.

Nếu pháp vương Bảo Kính không bị trọng thương, nếu nàng không dùng ngay lá mi gian đánh y cho an toàn thì e rằng chuyến đánh lén vừa rồi kết quả ra sao cũng khó nói I

Khả năng của tu sĩ phản hư đúng là vượt quá sức tưởng tượng của con người ta. Cảnh giới này đối với với kẻ bình thường hay thậm chí là thiên tài bình thường đi nữa đều xa lắc chẳng thể nào bì kịp. Vì vậy, từ trải nghiệm của chính bản thân, Kiến Sầu không biết nếu Không hành mẫu Ương Kim và vị diêm vương Tần Nghiễm kia cùng ra tay thì rốt cục ai lợi hại hơn.

Thật giống như người phàm chẳng thể nào lấy mắt mà tính được khoảng cách giữa một ngôi sao và một hành tinh vậy.

Ngay khi Ương Kim tung đòn này, toàn bộ không gian quanh thánh điện cứng lại, chẳng thể thuấn di hay động đậy gì được. Bây giờ mà bỏ đi thì không được nữa, hơn nữa ở đây tăng nhân Tân Mật đông đúc nên cũng càng thêm khó. Kiến Sầu chỉ còn biết căng mình phòng thủ mà thôi !

Nơi mi tâm nàng chợt ánh lên hào quang của một mảnh vảy vàng. Da thịt xương cốt trên người tấc tấc đều tràn đầy linh khí, chỗ nào cũng bập bùng lửa thanh liên linh hỏa, gió đen từng luồng bén nhọn lượn lờ vấn vít quanh thân...

Có điều tất cả những phòng ngự ấy đều không lộ ra ngoài, có chăng chỉ là một dáng người với sống lưng thẳng tắp và thanh Nhiên Đăng xiết chặt trong tay mà thôi !

Nàng không hoảng mà Tạ Bất Thần cũng chẳng nóng. Thực lực của bọn thượng sư trong thánh điện này thật chẳng là cái gì so với họ. Nhưng dù sao thì đây Côn Ngô, đó Nhai Sơn, hơn nữa hai người lại còn là đệ tử xuất sắc trong cả hai nhà, nếu lỡ chết trong trận chiến này thì mất mặt cho Trung Vực quá.

Tạ Bất Thần vẫn đứng im một bên, dù sức ép từ trên không đang không ngừng hạ xuống mà cả người vẫn không mảy may động đậy.

Chỉ có lớp tăng nhân Tân Mật đang ở nơi đầu sóng ngọn gió là sắp trụ không nổi nữa. Cảnh tượng hủy thiên diệt địa vừa mới xuất hiện thì khí thế hừng hực bên họ lại xìu xuống, Thập Thiên đại trận nhìn tưởng như không gì có thể phá vỡ lại bắt đầu lung lay muốn đổ !

Lớp lớp núi tuyết vạn trượng còn chưa kịp sập xuống thì cả đại trận đã ầm âm vỡ toang !

Lúc nãy Tuệ Niệm ra tay thì chỉ có mười mấy người bị thương là cùng. Nhưng bây giờ, dưới sức ép khủng khiếp đang sắp đè xuống đầu, mọi tăng nhân đang thủ trận đều phải hộc máu miệng cùng một lúc. Ai tu vi hơi yếu một chút thì thân sắc hư nhược, đáy mắt tối lại, nhìn rõ ra là bị thương thần hồn.

Mười mấy vị thượng sư có mặt ở đó đâu ngờ lại ra nông nỗi như thế này ?

Tu vi của tăng nhân Tân Mật tăng vọt là nhờ có sự hỗ trợ của vị Thiếu Cức đại tôn kia. Nhưng lúc Ương Kim trở mặt với bọn họ, thực lực đâu có lợi hại như vậy đâu 2

Bây giờ nàng ta đột nhiên ập tới, hơn nữa lại còn mạnh đến thế này thì thật là trở tay không kịp !

Thấy Thập Thiên đại trận đã tan thành mây khói trong nháy mắt, tất cả đều há hốc mồm tròn mắt ra mà nhìn. Duy có người đầu óc nhanh nhạy là tỉnh hồn trước cái chết, miệng vừa gào "Chạy đi" thì tay đã vội bấm thủ ấn Phật Liên để tự phòng hộ mình bằng phép thân thể kim cương rồi lựa một chỗ hở trong lớp núi đang đổ xuống mà trốn !

Nhưng số người đó rất ít, còn lại đa phần muốn làm gì đi nữa cũng chẳng kịp. Trong cơn hoảng loạn, ai nấy đều giương mắt tuyệt vọng nhìn đống núi hào quang bừng bừng sáng lòa như tuyết đang sắp sửa nện xuống đầu, chờ mình thịt nát xương tan, hồn phách tiêu tán !

Nhưng cũng chính ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lếẽo từ sâu hút dưới lòng đất vọng lên.

"Ương Kim, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng !"

Giọng nói này ?

Hàng mày liễu thanh thanh như vẽ của Ương Kim nhướng lên, nét mặt hơi cười, trông như ung dung nhưng thần sắc trong đáy mắt thì lại thoáng chút kiêng ky.

Dĩ nhiên nàng biết người nói là ai, nhưng đôi tay không những không chậm lại mà còn tăng tốc ép xuống nhanh hơn !

"Rắc ! Rắc ! Rắc ! Rắc!"

Tiếng đứt gẫy ầm ầm từ trên đỉnh Tuyết Vực vang dội khắp bốn phương tám hướng. Cả tòa thánh sơn từ xa nhìn lại tưởng như đang sụp đổ đến nơi. Lớp lớp ngọn núi tuyết đang vây quanh thánh điện trông chẳng khác gì một đóa sen trắng đang dần dần khép cánh cụp hết vào trong !

Tu sĩ Tân Mật nghe thấy giọng nói kia đột ngột cất lên thì phấn khởi, nhưng lại chẳng ngờ Ương Kim không những không chùn tay mà còn ra sức tấn công như điên !

Người nào người nấy còn chưa kịp mừng ra mặt thì đã sợ run cầm cập !

Chẳng còn đường nào để thoát, tất cả đều vong hồn đại mạo, cứ tưởng phen này chắc chắn phải chết.

Ngay cả Kiến Sầu và Tạ Bất Thần là kẻ ngoài cuộc mà lúc này cũng căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng phòng hộ cho mình. Nhưng nào ngờ, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy —

Chợt có tiếng hừ lạnh. Cũng vẫn là giọng nói ban nấy nhưng có điều bây giờ nó không vọng từ dưới đất lên mà là phát ra từ trên điện thánh giả gần đó I

Ngay lúc ấy mặt đất rùng rùng chấn động, một cái bóng rộng lớn từ dưới đất phóng thẳng về phía khoảng núi tuyết trên không !

Diện tích của nó cực lớn, đến nỗi ai cũng đang đứng bên trên. Dường như có một sức mạnh huyền bí đang triệu hồi một vật gì đó từ sâu trong lòng đất, khiến nó bay ra rồi tụ lại giữa không trung. Đến khi cách mặt đất một trăm thước thì mọi người mới thấy rõ hình thù.

Đây hình ảnh của mặt đất thánh điện, giống hệt từng tấc từng phân !

Cảnh tượng này...

Trong khoảnh khắc, Kiến Sầu vừa thấy lạ mà quen. Nàng chợt nhớ tới cú chụp của Vụ Trung Tiên lúc phân rời hồn phách và thể xác của mình. Một trảo ấy xuyên qua thể xác, bứt lìa hôn người ! Mà hình ảnh của mảnh đất đang hướng về phía những ngọn tuyết trên không kia so với mảnh đất thực dưới chân lại gợi nên trong nàng một cảm giác y hệt !

Chẳng khác gì mặt đất bên dưới là thể xác còn hình ảnh trên không là hồn phách của nó. Rõ ràng người đang đấu với Ương Kim đã rút hồn của thánh sơn Tuyết Vực để đối phó với nàng !

Ương Kim lẽ nào không biết điều này. Ngay từ lúc cái bóng của nó vừa hiện ra, nàng ta đã nghiến răng thốt lên : 'Ấn Hậu Thổ !"

"Âm! Âm! Âm..."

Bóng đất ngang nhiên đánh thẳng tới, trông như phiêu hốt nhưng khi thực sự đâm vào thì lại chắc như bàn thạch ! Lớp lớp núi tuyết xung quanh hoành tráng bức người như vậy thế mà lại chẳng mảy may làm hư hại nó một chút nào I

Trời mênh mông, đất bồng bềnh !

Núi tuyết vốn từ đất mà thành, nếu lấy nó mà đấu với đất thì làm sao thắng nổi ?

Cuộc so kè giữa hai bên chỉ kéo dài trong thoáng chốc, thậm chí còn chưa tới một nhịp thở. Núi tuyết lớp lớp cao đến ngàn trượng đang đè nặng trên bầu trời trong thoáng chốc bỗng hóa hư không. Còn hồn mảnh đất khổng lồ kia thì vẫn giữ nguyên tốc độ tiếp tục bay thẳng lên, hướng mãi về phía bầu trời đêm bát ngát mênh mông trên cao !

Trong sát na ấy, dường như nó mới đúng là "Phật quốc trên không” thật sự Ï

"Ấn Hậu Thổ..."

Kiến Sầu nghe thấy Ương Kim thốt lên thì đã rõ lai lịch của bóng đất. Nàng cau mày ngoái nhìn về phía điện thánh giả. Hình ảnh miền đất Tuyết Vực như mộng như ảo trong không trung đã tiêu tán. Trên đỉnh thánh sơn bây giờ có rất nhiêu đền đài bị hư hại lúc đầu trận chiến nhưng riêng điện thánh giả ở ngay chính giữa thì vẫn còn nguyên, chẳng chút suy suyển.

Còn người thiếu niên chân trân đứng trên nóc điện trước đó thì đã biến mất tự bao giờ. Thay vào đó là một tăng nhân mặc tăng bào đỏ, mày rậm mắt to, môi dày mũi gồ, hai má hơi hóp, sắc mặt hầm hầm.

Nhìn sơ ai cũng biết y tuyệt không giống như những tăng nhân Tân Mật khác. Người khác thì mặc tăng bào màu đỏ sậm nhưng tăng bào của y thì lại có thêu chữ Phạn vàng, gió lay thì chữ dường như cũng phất phới bay theo, trông thật không phải là tục vật.

Chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết đây chính là Bảo Ấn, một trong ba vị pháp vương đứng đầu Tân Mật.

Không rõ Bảo Ấn có biết pháp vương Bảo Kính đã chết rồi hay không mà sắc mặt thấy vẫn bình thường. Hai chân lơ lửng, y đứng trên điện thánh giả nhìn Thiên Tông và Cựu Mật ở phía trước.

"Thiền - Mật hai tông đã tách ra từ lâu. Hôm nay Thiền Tông lại cất công đến Tuyết Vực, hơn nữa còn nhúng tay vào chuyện nội bộ hai phái Mật Tông chúng ta. Chẳng lẽ Nhất Trần đã quên mất cái nhục năm đó rồi ?"

Giọng điệu cao cao tại thượng, vừa đanh gọn vừa giễu cợt.

Ương Kim thất thủ nên sắc mặt trở nên cau có khó coi.

Bọn họ không ngờ pháp vương Bảo Ấn lại trở về vào lúc này, lại thấy y ứng phó nhanh như vậy thì chắc sẽ có con chủ bài vô cùng đặc biệt, nhưng trông bộ điệu thì lại chẳng nhìn ra manh mối gì cả.

Nghe Bảo Ấn nói vậy, Ương Kim không kiềm được tức giận. Nhưng vừa lúc ấy lão tăng Tuệ Niệm đang đứng cách đó không xa liền cười cười tiến lên ngăn nàng lại.

Lão chắp tay thủ lễ : "Nhất Trần sư huynh có nói Thiền - Mật hai tông đều cùng thuộc nhà Phật cả. Chuyện hôm nay cũng chính là chuyện nội bộ của phật môn chúng ta, pháp vương cứ khéo đùa."

"Đùa ư?"

Pháp vương Bảo Ấn ban đầu còn cười nhưng ngay khi nghe ra Tuệ Niệm có ý muốn giúp Cựu Mật đến cùng thì sắc mặt đang vui chợt sâm xuống.

"Thiền Tông các ngươi đã cố ý nhúng tay vào chuyện này, vậy đừng trách Tân Mật ta không khách khí !"

Ban đầu Tuyết Vực không có pháp vương bảo vệ, người Tân Mật vô cùng e sợ Ương Kim.

Nhưng bây giờ thì sao 2

Pháp vương Bảo Ấn mạnh nhất đã mang ấn Hậu Thổ về. Ương Kim dù gì cũng đã chặn được rồi, những người còn lại có thể rảnh tay rảnh chân đối phó với vây cánh của nàng ta. Vì vậy, lúc Bảo Ấn vừa dứt lời, trong số bảy mươi hai thượng sư ai chưa bị thương liền hiểu ra ngay ý pháp vương. Thiền Tông và Cựu Mật cũng không chịu thua mà nhất định sẽ đánh đến cùng.

Chẳng nói chẳng rằng, hai bên liền lăn xả vào nhau !

"Vù ! Vù ! Vù

Nơi chân trời, hào quang từ hai phía vun vút lao vào nhau như mắc cửi, lớp lớp bóng người theo sát phía sau, trong chớp mắt đã lại giao thủ ác liệt. Còn pháp vương Bảo Ấn và Ương Kim thì vụt biến mất để rồi một thoáng sau lại bắt đầu giằng co ở cuối chân trời. Hai bên đấu pháp chứ không đấu khẩu nên trong chớp mắt đã ăn miếng trả miếng được mấy chục lần !

Cục diện liền trở nên vừa hỗn loạn vừa đầy nguy hiểm. Đêm lạnh mất vẻ u tịch, thánh sơn cũng chẳng còn yên tĩnh.

Ánh đao mà máu đỏ giao nhau, tiếng kêu la gào khóc ầm ï khắp nơi.

Thánh hồ thánh điện cứ thế mà biến thành một bãi chiến trường một sống một còn I

Nhưng lạ một điều là lão tăng Tuệ Niệm phía Thiền Tông chỉ đứng sang một bên, không tham gia mà chỉ ngẩng đầu dõi mắt nhìn theo bóng Không hành mẫu Ương Kim và pháp vương Bảo Ấn đang thoăn thoắt tránh tránh đỡ đỡ nơi chân trời.

Đứng cạnh lão còn có một tăng nhân trẻ tuổi. Kiến Sầu từ xa nhìn lại thì thấy hắn rất quen mắt : Đây đúng là người mà hôm đó mình đã thấy khi đi ngang qua Đàn thành. Lúc ấy hắn mặc tăng bào Mật Tông đỏ sậm, ánh mắt nhìn nàng trông rất lạ. Nàng có cảm giác dường như là hắn nhận ra mình là ai vậy.

Nhưng hôm nay, người tăng nhân này vậy mà lại đứng cạnh một vị Thiền Tông trông dường như khá có uy tín địa vị. Trên đầu hắn có điểm sáu dấu tấn hương, tu vi ở mức nguyên anh kỳ. Người có thể đứng cạnh Tuệ Niệm, hơn nữa lại còn rất trẻ...

Mặc dù không biết tường tận về Thiền Tông nhưng Kiến Sầu cũng có nghe nói đôi điều. Trong ấn tượng của nàng, tăng nhân hội đủ những đặc thù trên chỉ có một —

Tiểu tuệ tăng Liễu Không, thiện nhân ba kiếp của Thiền Tông !

"Chính là hắn..." Trong Sát Hồng tiểu giới, họ có gặp nhau một lần. Kiến Sầu có ấn tượng khá tốt về Liễu Không mà trong khi đó hai bên lại đang đánh nhau túi bụi. Bởi vậy nàng chợt cảm thấy nôn nóng, bàn tay bất giác xiết chặt lấy kiếm.

"Ương Kim và pháp vương Bảo Ấn bên tám lạng bên nửa cân. Lúc này đục nước béo cò là lý tưởng nhất. Ta đi trước giúp Thiền Tông một tay !"

Lời vừa dứt thì Nhiên Đăng kiếm đã đề dưới chân, hào quang mờ mờ thoáng lóe. Chẳng buồn đưa mắt nhìn ra sau, nàng đã đột ngột phóng lên định nhắm về phía Thiền Tông bay tới !

Thành thử sau lưng nàng trống trải, không chút phòng bị I

Trong sát na ấy, Tạ Bất Thân đứng ở mé sau chợt hơi do dự. Cái khoảng trống này quá hấp dẫn mặc dù thoạt nhìn, trông nó giống như một cái bẫy thì đúng hơn. Nhưng nhiều khi đây lại là một dịp may hiếm có thì sao I

"Keeeeng !"

Nhân Hoàng kiếm rời vỏ trong nháy mắt I

Ngay khi nàng vừa quay người đi, Tạ Bất Thần liền tuốt kiếm ra, ánh mắt tối đen, kiếm khí âm u mờ mịt tụ trên thân kiếm chém về phía lưng Kiến Sầu như một lằn chớp !

Thời cơ có thể xem như rất đẹp !

Góc chém cũng tuyệt !

Nhưng tiếc thay...

Hoàn hảo quá thì lại đâm giả.

Tình thế ngặt nghèo dễ mất mạng như chơi. Ánh kiếm đã vụt xuống người Kiến Sầu nhưng sự việc xảy ra sau đó lại vượt quá sức tưởng tượng của con người ta — Vốn đã quay người định đi trợ giúp Cựu Mật và Thiền Tông, nhưng không ngờ Kiến Sầu lại lộn ngoắt người lại giữa không trung !

Nhiên Đăng kiếm vốn vung về phía tu sĩ Tân Mật thì đột nhiên lại trở ngược một góc quỷ dị cản lại đường kiếm của Tạ Bất Thần trong chớp mắt I

"Kendg...

Hai kiếm chạm nhau tóe lửa I

Kiếm khí bám trên thân kiếm Nhân Hoàng gần như tan rã ngay lập tức, một phần nhỏ thì đập lên lên người Kiến Sầu nhưng lại như đánh xuống nước, hoàn toàn chẳng gây ra chút hề hấn gì !

Tất cả đều nhờ "Nhân khí" và đạo ấn vẩy rồng !

Công pháp hộ thân và phòng ngự của nàng từ đầu cho đến giờ vẫn chưa từng thu lại I

Đi giúp Cựu Mật Thiền Tông với để hở sau lưng cái quái gì ở đây chứ. Tất cả đều là trò lừa, dụ Tạ Bất Thần động thủ mà thôi !

"Ha ! Ha ! Ha ! Tạ đạo hữu ơi là Tạ đạo hữu...

Nhân lúc hai thanh kiếm chạm nhau, Kiến Sâu mượn phản lực tung mình về phía sau, thân mình bay bổng như tiên hạc, trong chớp mắt đã hạ xuống hành lang treo đầy ống chuyển kinh ở bên trái của điện thánh giả, trong không gian còn vọng lại tiếng cười vừa đắc thắng vừa châm chọc.

"Côn Ngô - Nhai Sơn đều từ Trung Vực mà ra. Ta với ngươi vốn cùng một gốc một rễ, hà tất phải bức nhau đến thế !"

Quả nhiên là bẫy.

Tạ Bất Thân cảm thấy hơi bất ngờ nhưng sau cú đánh hụt, tự tâm thật ra lại vô cùng điềm tĩnh. Bàn tay khẽ lật, mũi kiếm Nhân Hoàng liền trở nghiêng xuống đất, y chăm chú nhìn nàng cười đáp : "Kiến Sầu đạo hữu cố ý sơ hở, một lòng muốn chết. Thịnh tình như thế Tạ mỗ thật không dám từ chối. Nếu chẳng lấy được đầu trên cổ đạo hữu, vậy hóa ra ta cô phụ tấm lòng ấy ư ?"

Sát ý giữa hai người họ đối với nhau gần như chưa tắt bao giờ.

Lúc này bên Phật môn đang chỉnh đốn việc nhà của họ, Thiên Tông dám đến giúp Cựu Mật hẳn phải có chỗ dựa. Kiến Sầu và Tạ Bất Thần là người ngoài dĩ nhiên sẽ không nhúng tay vào can thiệp nhưng tranh thủ dịp này để thanh toán ân oán năm xưa thì lại quá tiện.

Kiến Sầu nhìn Tạ Bất Thần mà ánh mắt hơi suy tư. Ngay khi nghe Tạ Bất Thần đáp lời, nàng đoán y có lẽ đã đạt được mục đích riêng trong chuyến đi Tuyết Vực lần này. Có điều...

Muốn lấy cái đầu trên cổ nàng ư ?

"Đầu của ta ở ngay đây, nhưng còn phải xem xem ngươi có mạng mà lấy không đã !
Bình Luận (0)
Comment