Chương 394 : Một chưởng Quan Âm
Chương 394 : Một chưởng Quan ÂmChương 394 : Một chưởng Quan Âm
Một người thì cố ý gài bây, không muốn ngày sau về đến Trung Vực lại mang tiếng gây sự giết người, vì vậy mới tự hớ hênh dụ cho địch thủ ra tay. Người kia thì sát tâm không đổi, cứ thấy đối phương sơ suất là động thủ, thành thử mới tương kế tựu kế, không chút giấu diếm.
Trong suốt cuộc hành trình từ Trung Vực đến đây, hai người lúc nào cũng lá mặt lá trái với nhau, chẳng biết đâu mà lường. Ngoài mặt thì thơn thớt nói cười nhưng bên trong thì ngấm ngầm kình địch. Ai mà biết được ai giết ai lúc nào !
Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã toạc móng heo cả rồi. Mấy cái thứ lý do lý trấu gì gì đó như Côn Ngô, Nhai Sơn, Phật môn hay Trung Vực, Tuyết Vực, Cực Vực, rồi còn cả thượng sư, pháp vương, không hành mẫu nọ kia nữa, hết thảy đều không thành vấn đề !
Kiến Sầu chẳng mảy may bận tâm đến. Nàng cố ý hớ hênh như vậy, nhưng nếu Tạ Bất Thần có thể dằn được sát tâm thì nàng chẳng có lý do gì để động thủ với y. Dù sao vẫn nên lấy đại cục làm trọng. Nhưng y đã không cố ky thì hà cớ gì nàng phải giơ đầu chịu báng ?
Ai cũng quan tâm đến tài năng kiệt xuất của Kiến Sầu và Tạ Bất Thần. Nhưng tu vi và thành tựu trong tương lai ra sao rất khó nói, còn thực tế trước mắt thì một người chỉ tới kim đan, người kia mới nguyên anh mà thôi. Đại cục tuy có phần quan trọng trong đó nhưng thiếu đi hai người họ thì cũng chẳng chết ai. Dù sao Nhai Sơn Côn Ngô hay thậm chí là cả Phật môn, bên nào cũng căn cơ thâm hậu khôn lường. Một tu sĩ chỉ có tiềm năng mà thôi thì đã kể là gì ? Huống hồ loại người như Tạ Bất Thần mà biết xả thân quên mình vì an nguy của Côn Ngô hay của toàn Thập Cửu Châu sao ? Tình nghĩa thầy trò đã nhạt nhẽo như nước ốc thì còn nói gì đến chuyện khác ?
Kiến Sầu chẳng cần phải chịu bó tay bó chân cân nhắc đại cục làm gì nếu y đã tỏ thái độ mặc kệ như thế. Dọc đường nàng đã nhịn y nhiều, cũng đến lúc động tay động chân so chiêu rồi !
Tạ Bất Thần không phải là người thiện lương gì mà Kiến Sầu tự xét thấy mình cũng chẳng hiền. Diêm vương Tần Nghiễm dưới mười tám tầng địa ngục nàng còn dám đánh lại để tìm đường trốn thoát thì lúc này há sợ y sao ?
Nhiên Đăng kiếm xiết chặt trong tay, Kiến Sầu chẳng thèm hỏi xem Tạ Bất Thần đã lấy được thứ gì ở Tuyết Vực mà chỉ vận bảy phần lực quanh người.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai người hầu như đều thủ thế cùng một lúc !
Mi mục lạnh lùng, Tạ Bất Thần cũng cầm lấy Nhân Hoàng kiếm, linh lực quanh thân vừa rót vào thì kiếm khí đã bùng lên !
Lớp tăng y đỏ sẫm y mặc trên người liền đổi màu, biến thành bộ áo xanh quen thuộc trước kia, chéo áo bay bay dù trời lặng gió. Tóc trên đầu vốn giấu đi để cải trang nay lại tung ra, xõa dài trong chớp mắt.
Ban đầu còn ở ngoài hành lang nhưng bây giờ Tạ Bất Thần đã phi thân lên, vụt một kiếm như sấm sét đánh tới I
Thân kiếm đen kịt, vốn dĩ chẳng phản chiếu lấy một tia sáng nào. Nhưng trong sát na y vung kiếm lên thì quanh thân kiếm lại gờn gợn từng vòng từng vòng hào quang bàng bạc. Kiếm hạ, tàn ảnh theo sau lại trông như một bức địa đồ chất chứa sông núi đang trải rộng ra trước mắt Kiến Sầu !
Núi non chập trùng, trường giang cuộn sóng !
Đường nét đơn sơ, gần giống như tranh thủy mặc, nhưng vừa trắng trong thuần khiết vừa đen tối tiêu điều ! Giang sơn vạn dặm đều nằm trọn trong bóng kiếm này !
Nhân Hoàng kiếm càng vụt tới gần thì dải họa mang theo núi non hùng vĩ trên đó cũng quét về phía Kiến Sầu, giáng lên người nàng một sức ép khổng lồ I
Nhân Hoàng đệ nhất kiếm, bóng giang sơn vờn uốn quanh thân !
Cách đây sáu mươi năm không phải là họ chưa từng đấu với nhau. Hồi đó Tạ Bất Thần đã từng xuất ra chiêu này nhưng nó lại không được trọn vẹn và gây ra sức ép khổng lồ như bây giờ !
Ta là hoàng đế, bốn biển phải cúi đầu xưng thần !
Kiến Sầu không cần phải thí thân thử nghiệm để biết lợi hại ra sao. Thấy đường kiếm như vậy, nàng nhướng mày, vung liền Nhiên Đăng kiếm lên cản lại I
"Keeeeeeng !"
Hai thanh kiếm va vào nhau, mũi chạm mũi, cảnh tượng chẳng khác gì sấm trời gặp lửa địa ngục !
Hai mươi mốt đóa họa tiết bảo tiên trên kiếm Nhiên Đăng bừng lên sáng ngời, bạt lại đường kiếm đất rung núi chuyển của thanh Nhân Hoàng. Lúc va chạm, ở đầu mũi kiếm bắn ra một đốm lửa bay về phía Tạ Bất Thần !
Đồng thời bóng kiếm mang theo một dải giang sơn vạn dặm của y cũng cuốn tới Kiến Sầu !
Hai người giao thủ quá nhanh, trừ các đường kiếm vun vút thì chẳng ai tránh được ai.
Sau chuyến đi Cực Vực, quỷ phủ mà Kiến Sầu hay dùng chẳng còn thấy đâu nữa mà thay vào đó là thanh kiếm Nhiên Đăng không biết từ đâu ra này. Tạ Bất Thần hiểu nhiều biết rộng, hơn nữa lại có nghe pháp vương Bảo Kính trước lúc mất mạng có kêu lên hai tiếng "Thiền Tông" nên đoán cây kiếm này hẳn có liên quan đến phật môn Thiền Tông. Y cũng đã từng thấy qua khí tức của nó, vì thế dù đốm lửa bắn ra trên mũi kiếm trông không có gì bắt mắt cho lắm nhưng cũng tuyệt chẳng dám coi thường.
Ngay khi đốm lửa kia phóng về phía mình, tay kia của Tạ Bất Thần đã vội vung tay bấm chỉ quyết, định bắn trả lại. Nào ngờ lúc đầu ngón tay sắp vận lực xong thì đốm lửa đã nổ tung !
Trong nháy mắt, lửa nóng trước mặt Tạ Bất Thần liền rừng rực loang ra thành một khoảng không mang đầy khí vị của cõi hồng trần thế tục. Pháp vương Bảo Kính trước lúc chết thấy ra sao thì bây giờ y cũng có trải nghiệm giống hệt như vậy.
Không gian mờ mịt trước mắt nào có lửa gì ?
Mà đây chỉ là một khoảnh khắc thế tục, một thoáng quá khứ. Trong lớp khói mông lung, Tạ Bất Thần nhìn thấy quá khứ, thấy mọi yêu hận, thấy bao khát vọng và dẳn vặt của những ngày đã qua... Từ cõi không gian mịt mờ hư ảo ấy hình như có tiếng ai đang nói văng vẳng. Âm thanh ấy không biết từ đâu đến. Nó có thể là từ trên trời cao truyên xuống, từ dưới đất vọng lên, hoặc nhiều khi là từ ngay chính đáy lòng y phát ra cũng nên.
"Sao không buông bỏ ? Sao không buông bỏ..."
Giọng nói nhẹ nhàng phiêu hốt nhưng vang vọng. Câu nọ tiếp câu kia trùng trùng chồng lên nhau tựa như muốn lấp đầy cõi lòng Tạ Bất Thần.
Trong khoảnh khắc đó, y thiếu chút nữa là không cầm nổi kiếm mà chỉ muốn buông bỏ, nhưng đồng thời trong trí lại luôn có một thứ gì đó thanh tĩnh trỗi dậy. Tất cả mọi ước muốn lúc này đều bị dứt bỏ.
Tạ Bất Thần nắm chặt thanh Nhân Hoàng. Rồi cũng giống như trong căn nhà tranh vào một ngày mưa năm ấy, y vung kiếm chém xuống !
"Keeeeeng I“
Đốm lửa nhỏ liền tiêu tán, tắt rụi ngay vào lúc tâm chí y kiên định trở lại, thanh Nhân Hoàng kiếm xiết chặt trong tay !
Vì vậy ngàn vạn hình ảnh ngày cũ kia cũng tan thành mây khói. Trước mắt Tạ Bất Thần lại hiện ra Kiến Sầu và hành lang hẹp dài.
Nói thì nghe lâu nhưng thực ra lại rất ngắn, tất cả chỉ kéo dài trong một nháy mắt là cùng. Mà cao thủ giao chiến thì ăn nhau vào những sát na ngắn ngủi như vậy mà thôi — thời cơ trừ khử lý tưởng đã qua.
Tạ Bất Thần đã không thể cản lại ngọn lửa từ mũi kiếm Nhiên Đăng thì Kiến Sầu cũng không thể tránh được dải họa giang sơn vạn dặm từ kiếm Nhân Hoàng hóa ra. Mắt nàng hoa lên, trong chớp mắt đã bị cuốn vào trong.
Nhoáng một cái, quyển họa huyền ảo chợt trở lên to rộng, gân như bọc kín cả người Kiến Sầu. Sức ép từ bốn phương tám hướng dồn tới tựa như muốn bức kẻ bên trong phải thần phục, cúi đầu làm thần dân của nó.
Nhưng nếu thần phục thì quá đơn giản, nàng đâu cần phải động thủ với Tạ Bất Thần làm gì. Đáp lại chiêu trò này chỉ là một tiếng cười lạnh. Trong nháy mắt, lớp lớp vẩy rồng kim sắc liền lấp lánh nổi lên khắp người !
Phòng ngự đến mức tối đa !
Dù quyển họa giang sơn vạn dặm có lợi hại đến đâu thì thân thể nàng chẳng mảy may suy suyển !
Bờ vai khẽ động, toàn thân rung lên, thanh liên linh hỏa và gió đen bén nhọn liền phun ra, vờn quấn quanh người. Dù Tạ Bất Thần gắng sức nhưng tu vi của nàng vượt xa y nên chỉ trong một nhịp thở quyển họa đã bị bức tan !
Thương tích trên người lúc đánh với pháp vương Bảo Kính đã lành lại từ lâu. Chỉ có một chút máu khô còn sót lại là dính lên quyển họa. Thế nên trong chớp mắt, cả một dải giang sơn vạn dặm bên trên liên biến đỏ.
Quyển họa vừa tiêu tán thì liền hóa thành huyễn ảnh hạ xuống thân kiếm, những đường nét khắc họa giang sơn gấm vóc lại hiện trở lại như cũ nhưng có cái khác là lân này màu sắc lại đỏ đến chói mắt !
Ánh mắt Tạ Bất Thần chợt lóe. Sát ý cùng cực thế mà vẫn hụt, vì vậy đáy mắt vô tình vô cảm bỗng thoắt sầm lại.
Thứ nhuộm giang sơn chỉ là máu đỏ mà thôi !
Một lần phá thành, xương trắng còn phải chất chồng nữa là. Thiên tử dựng nghiệp, máu há chẳng phải đổ thành sông ?
Kiếm về tay y vang "Keeeeeng" một tiếng !
Kiến Sầu phá chiêu là chuyện không có gì đáng ngạc nhiên đối với Tạ Bất Thần. Y liên lập tức vận sức chộp lấy Nhân Hoàng kiếm. Tâm niệm vừa động thì cả người chợt biến mất I
Thuấn di !
Rốt cục vẫn là bổn cũ soạn lại.
Từ lúc thấy Tạ Bất Thần giở thuật thuấn di để giết Hoài Giới, Kiến Sâu đã đoán khi nào đánh với nhau một trận thế nào y cũng sẽ xài lại chiêu cũ.
Bởi vậy, nàng tuyệt chẳng chút bối rối.
Từ ngày vào Tuyết Vực đến nay, linh thức của nàng vốn vẫn luôn nén xuống thì bây giờ liền bung ra, tỏa đầy quanh thân ! "Ông... I"
Sau lưng nàng khoảng một trượng, bỗng chợt vang lên tiếng không gian chấn động.
Tạ Bất Thần hiện thân, đáy mắt vô cảm tràn đây khí vị chết chóc vô cùng vô tận. Đường kiếm vung lên, hàn phong rít gào tựa như từ nơi biên thùy quất tới I
Tiếng vó ngựa từ đâu râm rập vang lên, tiếng tiêu ngân vọng thê lương u oán !
Trăng tàn nghiêng nghiêng cuối trời. Nhưng dãy hành lang hun hút tĩnh mịch cùng với tòa thánh điện như được tạc bằng băng này lại dường như hóa thành một vùng sa mạc mênh mông cát càng !
Lúc y xuất kiếm, xương cốt trắng ởn vạn bộ lớp lớp tràn ra !
Dưới gầm trời này ở đâu chẳng là đất của vua, người nào mà chẳng là con dân của vua !
Thiên tử tuốt kiếm, bốn bể nghe lệnh !
Sinh sinh tử tử, nào ai dám cãi ?
Ngay lập tức trong hành lang liên lúc nhúc đầy những bộ xương trắng biết đi, thậm chí ở phía ngoài cùng chúng còn chồng chất lên nhau thành một khối bán nguyệt khổng lồ còn cao hơn cả điện pháp vương !
Hốc mắt trên đầu trống rỗng nhưng mỗi bộ xương mỗi vẻ. Cái thì đang câm thương cưỡi ngựa vội vàng chạy tới, cái thì đầu đội mũ tay mang phù tiết, cái thì há họng gào thét, thậm chí có cái phía sau đầu vẫn còn gắn lệnh bài hành hình, tay vung vẩy một chuỗi xích sắt nặng trĩu quăng về phía Kiến Sầu hòng móc nàng vào vòng thòng lọng ! Dù là gió tà ma mị quất thẳng vào mặt hay là cả một binh đoàn địa ngục đang gào thét phía trước, tất cả đều trông rất thực. Trong khoảnh khắc khó mà phân biệt thật giả, khó mà biết được đây là xương khô hay kiếm ý !
Ngay khi phát hiện ra tung tích Tạ Bất Thần, Kiến Sầu liên ẩn mình trong gió !
Thoắt cái bỗng mất bóng con mồi, ngàn vạn bộ xương trắng kia chợt trở nên trì trệ đờ đẫn nhưng ngay lúc đó Tạ Bất Thần liên chỉa ngược mũi Nhân Hoàng kiếm lên trời !
Hướng chỉ theo chiều gió thổi I
Thế là đám xương kia liền đua nhau đuổi theo, xông thẳng vào trời đêm ! Chúng đi đến đâu là cuồng phong cuốn theo đến đó, cả một dãy ống chuyển kinh dọc theo hành lang vì vậy cũng xoay tít theo. Tiếng ống lăn hòa lẫn với tiếng chuông lanh canh ầm ï khiến nhiều tăng nhân Mật Tông gần đó nghe ra động tĩnh. Xa xa nơi thánh hồ, người bên Thiên Tông và Cựu Mật đang đứng quay mặt về phía thánh điện cũng thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hai bên hỗn chiến, ngay cả pháp vương Bảo Ấn và Không hành mẫu cũng đang đấu đến một sống một còn trong không trung. Chiến trận ôn ào hỗn loạn như vậy nên từ lúc Kiến Sầu và Tạ Bất Thần bắt dầu đánh nhau, động tĩnh giữa họ chẳng khiến ai để ý. Hơn nữa hai người lại còn ẩn thân trong hành lang đại điện nên cũng chẳng dễ mà nhận ra được.
Nhưng bây giờ tất cả ống chuyển kinh đều cùng xoay tít, âm thanh sao mà hùng tráng !
Những ai nghe tiếng nhìn lại thì liền thấy một bóng người thanh lãnh, da trắng như tuyết, tóc xanh như thác bỗng chợt hiện ra dưới ánh trăng tà I
Trường bào trên người màu nguyệt bạch, phong cách hoàn toàn khác với Tuyết Vực.
Sau lưng Kiến Sầu, bạch cốt khô lâu vạn bộ đang xô tới như nước lũ, bộ nào bộ nấy đều vung vẩy vũ khí nhắm về phía nàng mà tấn công !
Nhân Hoàng rời tay Tạ Bất Thần bay ra. Dưới ánh trăng, đường kiếm hóa thành một vâng sáng âm trâm mang theo thiên uy vô thượng từ mọi dị tượng xung quanh chỉ thẳng vào mi tâm Kiến Sầu !
Vào thời khắc này —
Mỹ nhân như ngọc, tóc xanh như thác. Quân tử văn nhã, trường kiếm loáng lên như một dải cầu vồng !
Cho dù xung quanh xương trắng lúc nhúc như kiến, cho dù xung quanh chiến trường Tuyết Vực đang hồi khốc liệt, tất cả đều không thể nào làm lu mờ nổi cảnh tượng kinh diễm giữa hai người !
Trong số các tu sĩ Tân Mật, ai nhận ra họ thì nhất thời ngơ ngẩn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Các thượng sư và pháp vương Bảo Ấn đang tham chiến thì nhận ra người nhưng lại không rảnh để ý tới, còn phía Thiền Tông, nhờ vào trang phục khác biệt nên cũng đoán ra rằng hai người này từ Trung Vực tới. Với lại theo những gì họ được biết, hiện giờ ở Tuyết Vực, ngoài hai đệ tử tài năng xuất chúng của Nhai Sơn và Côn Ngô ra thì không còn ai khác nữa.
Người bên Thiền Tông nhất thời ngơ ngác nhìn nhau.
Liễu Không đang đứng bên cạnh lão tăng Tuệ Niệm, hơn nữa vì cũng đã từng gặp Kiến Sầu nên chỉ liếc mắt nhìn là nhận ra ngay. Xa xa dưới ánh trăng lạnh, hắn nhìn hai bóng người trên thánh điện mà trống ngực đập thình thình.
Nhất Trần sư thúc nói phải. Hai người họ đúng là đang đánh nhau thật !
Tiếc là hắn ở xa quá, chẳng thể giúp một tay được. Trong khi đó, một số tăng nhân Tân Mật ở gần Thánh Điện thấy được thì kinh sợ kêu to : "Đây chẳng phải là nữ yêu mà mấy ngày trước người ta thường hay nhắc tới đó sao 2?"
Này là dung mạo, này là y bào màu nguyệt bạch, hành tung xuất quỷ nhập thần, tất cả đều khớp y !
Nhưng Kiến Sầu chẳng nghe được những gì họ nói.
Lúc này phía sau nàng đang lúc nhúc ngàn vạn bộ xương trắng. Bộ nào bộ nấy hầm hầm đầy sát khí, hốc mắt tuy trống rỗng mà dường như cũng ân ẩn vẻ điên cuồng !
Tựa hồ như chúng đang phụng mệnh làm việc, vì vua mà dẹp loạn, vì chúa mà diệt trừ !
Thật không hổ là Tạ Bất Thân !
Thật xứng danh Nhân Hoàng kiếm !
Ban đầu là họa quyển vạn dặm, máu nhuộm giang sơn, bây giờ là bệ rồng đế vương, bên dưới xương khô chất chồng !
Đây chính là đạo nhân hoàng của y !
Trong mắt y, thiên địa đất trời này còn chẳng đáng là gì huống hồ là con người, huống hồ là nàng !
Đạo như thế này thật khắc nghiệt tàn khốc. Chữ "Tiên" đồng nghĩa với cô độc, đoạn tuyệt tuyệt đối !
Đạo tâm của y quá chắc, chẳng mấy sơ hở. Nhưng điều đó càng khiến sát ý lạnh lẽo trong lòng nàng sôi trào !
Tạ Bất Thần thì sao ?
Côn Ngô thì đã sao 2 Con đường thành tiên đường đường chính chính cái quái gì ở đây ? Hết thảy thực ra chỉ là tà ma ngoại đạo mà thôi !
Nhất thời Kiến Sầu chỉ muốn ngửa mặt nhìn trời, gục đầu ngó đất mà hỏi Tạ Bất Thần : Là ai ? Ai cho phép ngươi dùng cái đạo này để thành tiên ?I
Thiên với chả địa ! Trời thì vô nhãn vô tình, đất thì vô cảm vô tri I
Nếu đất chứng đạo cho ngươi, ta sẽ đập nát sông núi này !
Nếu trời cho ngươi đắc đạo, ta sẽ tuốt kiếm giết trời !
Cõi lòng bừng bừng nhiệt huyết, sát ý sùng sục sôi trào !
Đang lơ lửng giữa trời, Kiến Sầu đột nhiên quay ngoắt người lại, thấy bên dưới ngàn vạn bộ xương khô lúc nhúc ào tới như hồng thủy, thấy Nhân Hoàng kiếm như một cái bóng đen và trên hết là chủ nhân của nó —
Tạ Bất Thần !
Đáy mắt nàng trong veo, tịnh không còn bóng hình gì khác. Băng nguyên vạn dặm, thánh điện nguy nga cũng biến mất vô ảnh vô tung. Vào thời khắc này, trong mắt nàng chỉ có vạn vạn dải ngân hà cuộn chuyển. Một thoáng mộng tưởng đưa nàng thấy lại viên đá lơ lửng giữa đất trời trước lúc sắp rời khỏi mười tám tầng địa ngục !
Vật đổi sao dời, hôm nay nó lại treo mình giữa trời xanh vạn trượng, tỏa sáng rực rỡ giữa dải ngân hà !
Ai nói một chưởng của người phàm không thể nào nghiêng trời lật đất nổi ?
Tay trái đón gió giơ cao cuốn theo tàn ảnh.
Nhưng không bóng chưởng nào có thể so sánh được với một chưởng —
Phiên Thiên ấn ! Đây là lần đầu tiên sau khi rời mười tám tầng địa ngục nàng trổ hết sức thi triển nó đến cực hạn !
Ngay lập tức, linh khí vô cùng vô tận giữa đất trời liền cuồn cuộn bay tới I
Thậm chí băng tuyết vạn năm không tan trên miền đất mênh mông lạnh giá của Tuyết Vực cũng bị uy thế khủng khiếp của linh khí mà xoáy tít xoáy mù chẳng khác gì cuồng phong tụ hết về phía đỉnh đầu nàng !
Chỉ trong vòng một nhịp thở ngắn ngủi, một bàn tay băng tuyết khổng lồ liền xuất hiện trên không thánh điện !
Nó lớn đến nỗi ngay cả ánh trăng vằng vặc trên cao cũng bị che mất. Từ bên cạnh hay từ phía trên nhìn lại chỉ thấy ánh trăng lành lạnh phản chiếu trên bê mặt băng tuyết, trông sáng đến lóa mắt.
Trên đất Tuyết Vực, trên thánh điện này, nhìn một chưởng Quan Âm ấy mà ngỡ như đức Phật giáng trần !
"Âm Ị"
Bàn tay vỗ xuống, long trời lở đất !
Sức chưởng thế như nghiền gỗ mục, vừa ép xuống gần thì binh đoàn xương trắng đang ùn ùn xô tới như thủy triều bên dưới liền khựng lại rồi tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt !
Lúc này, dưới bóng cự chưởng chỉ còn lại Tạ Bất Thần và thanh kiếm của yl
"Âm! Âm!"
Sức ép khủng khiếp khiến cả tòa thánh sơn oằn mình răng rắc !
Trong nháy mắt, Tạ Bất Thần và bóng Nhân Hoàng kiếm liền bị chôn vùi trong cự chưởng băng tuyết kia. Cùng lúc đó, điện pháp vương cũng ầm lên một tiếng rồi sụp sâu xuống lòng đất, chỉ để lại một cái hố sâu khiếp người ! Nhưng giọng của nàng còn rợn hơn cả cái hố kia, ai nghe thấy cũng hồn xiêu phách lạc ! “Ta không cho phép, ai dám — thành tiên ?I