Chương 395 : Kết cục hung sát
Chương 395 : Kết cục hung sátChương 395 : Kết cục hung sát
Bị vùi sâu dưới lớp băng, Tạ Bất Thần chỉ nghe thấy giọng nàng xa xăm tựa như từ cuối chân trời vọng lại nhưng ý tứ thì lại cực kỳ rõ ràng.
Nghe thì điên cuồng mà thực ra lại rất tỉnh táo !
Lời nói quả đúng là kiêu ngạo thái quá, gần như chẳng thể thực hiện nổi nhưng không biết tại sao vào thời khắc này đạo tâm của y lại như phủ đầy mây đen 2
Câu nói ấy gần như là lời tuyên bố đạo của nàng !
Không ai có thể phủ nhận thiên phú và sức mạnh của nàng. Miễn là còn sống thì trong tương lai nàng chắc chắn sẽ trở thành một trong những đại năng có thể nghiêng trời lật đất, thậm chí có khi là người mạnh nhất cũng không chừng.
Nàng là địch thủ đáng gờm nhất đời này của y !
"Âm ! Âm!"
Tai Tạ Bất Thần ù đi vì tiếng sụp lở. Sức ép quá khủng khiếp, cho dù uy thế của Nhân Hoàng kiếm mạnh mẽ là thế mà cũng không thể nào cản nổi !
Điện pháp vương ở phía sau đổ sập xuống, cả người hắn y không chống lại nổi mà sụm theo !
Chẳng khác gì bị thiên thạch từ trên trời cao đập xuống !
Máu huyết trong người Tạ Bất Thần nhộn nhạo. Chưởng Phiên Thiên ấn đột ngột xuất hiện đã đập tan mọi phòng ngự của y. Sức ép bá đạo gần như siêu nhiên khiến cho y chẳng còn sức đâu mà điều khiển đỉnh Cửu Nghi !
"Rắc !" Lúc mọi thứ sập xuống, Tạ Bất Thần nghe thấy xương cốt trong người mình nứt gây răng rắc.
Đập vào mắt mọi người lúc này chỉ là bóng chưởng băng tuyết khổng lồ, là bóng điện pháp vương đổ ngược vùi sâu dưới lòng đất. Trong chớp mắt chẳng còn thấy đâu ánh trăng, cả một bầu không gian chìm nghỉm trong hắc ám tối tăm.
Vào thời này khắc này, toàn đỉnh Tuyết Vực chợt lặng thinh tịch mịch.
Trừ Không hành mẫu Ương Kim và pháp vương Bảo Ấn đang quần nhau kịch liệt trên miền băng nguyên xa xa thì tất cả những người khác đều bất giác dừng tay lại.
Lúc bọn họ vừa đưa mắt nhìn sang thì chỗ trước kia vốn là điện pháp vương nay đã trở thành một đống gạch vụn rồi I
Chẳng còn thấy đâu tòa điện uy nghiêm với đỉnh nhọn lưu ly tựa như tạc từ băng tuyết. Thậm chí tượng Phật trong điện cũng bị cự chưởng kia đập nát thành phấn mịn hoặc nếu không thì cũng tan tành thành năm bảy mảnh.
Thế này thì còn gì là tượng Phật ?
Còn gì là thánh điện 2
Cái con yêu nữ này chẳng biết từ đâu ra. Nó thế mà lại dám phá thánh điện linh thiêng ngay trước mặt họ ư ?
Vừa nhìn thấy đống đổ nát, tất cả tu sĩ Tân Mật đều phẫn nộ đến cực điểm.
Ngay cả tu sĩ Cựu Mật vốn đối đầu với Tân Mật cũng không khỏi phải trợn mắt há hốc mồm. Tuy rằng Tân Mật không được Nhất Trần hòa thượng xem như là người nhà Phật nhưng đền đài đều là tín ngưỡng của họ, chúng chẳng có tội tình gì. Thế mà lại phá hủy hết rồi...
Mọi người không khỏi cảm thấy sững sờ, ánh mắt nhìn bóng nữ tu trong không trung cũng trở nên phức tạp, một lời khó mà nói hết.
Nhưng đúng lúc ấy chợt có ai đó gào lên, tiếng như sấm sét nổ cái đùng bên tai bọn họ I!
"Còn đứng đực ra đó làm gì ! Mau cản bọn chúng lại đi chứ !"
Hóa ra đây là tiếng của lão tăng Tuệ Niệm trước giờ vẫn luôn xuôi tay đứng nhìn !
Cản lại 2
Mà cản ai mới được ?
Phía Cựu Mật Thiền Tôn vốn đang ngẩn người lúc này mới giật mình sực tỉnh. Tất cả liền vội vàng lăn xả vào đám tu sĩ Tân Mật đang tức sùi bọt mép kia mà đánh !
Vì động tĩnh Kiến Sầu gây ra quá lớn nên trận chiến đang hồi kịch liệt chợt phải khựng lại nhưng bây giờ chỉ trong chớp mắt đã lại trở nên hỗn loạn như trước.
Đáng thương thay cho các tăng nhân Tân Mật !
Tự nhiên bỗng có hai người không biết từ đâu chui ra phá nát điện pháp vương bên mình. Họ đang tức muốn ói máu, chỉ muốn quay lưng trừng trị hai kẻ kia một phen nhưng không ngờ lão lừa trọc Tuệ Niệm này lại thâm hiểm như vậy !
Đúng là thừa nước đục thả câu đây mà !
Lão ta chẳng nói chẳng rằng đã lệnh cho tấn công rồi, khiến cho bọn họ phải đầu tắt mặt tối đối phó. Thế thì còn trừng trị hai cái kẻ mất dạy kia làm sao đây ?
Đến khi bọn chúng thắng bại rõ ràng thì nguyên cả tòa thánh điện này đã thành một đống gạch vụn mất rồi I
Ai nấy trong lòng ôm lòng thành kính vô biên trước thánh điện mà cổ họng thì tức muốn sặc máu.
Nhưng biết làm sao bây giờ ?
Địch thủ đoạt mạng đang tấn công trước mặt. Thân mình mình phải giữ trước đã. Thật là lực bất tòng tâm mà !
Trong bụng tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, tăng nhân Tân Mật vừa đánh vừa tức nghẹn. Nhưng phía Cựu Mật Thiền Tông thì chẳng thèm đếm xỉa tới. Đối với họ, chẳng có dịp nào tốt hơn dịp này. Nhân lúc bên địch đại loạn, sức tấn công càng lúc càng rát !
Chỉ trong vòng hai ba nhịp thở đã có tới mười mấy tu sĩ Tân Mật bỏ mạng l
Máu đỏ bắn tung tóe trong không trung. Dưới ánh trăng tịch mịch, huyết sắc phản chiếu trên mặt thánh hồ xanh thẫm biến thành một màu tím sậm vừa rực rỡ vừa kỳ di.
"A di đà phật !"
Tuệ Niệm vốn vẫn đứng cạnh Liễu Không chợt niệm một tiếng rồi bắt đầu động thủ. Chuỗi phật châu đang cầm trong tay liền phóng vào không trung, kim quang phát ra rực rỡ I
Còn thân hình gây guộc của lão thì theo sát phía sau !
Liễu Không chưa hết ngạc nhiên thì thấy sư thúc của mình đang nhắm thẳng về phía pháp vương Bảo Ấn đang đánh nhau kịch liệt với Ương Kim ! "A, sư thúc vậy mà lấy hai đánh một. Thật là xấu quá đi !"
Liễu Không tròn mắt há hốc miệng rồi ngạc nhiên thốt lên chẳng kịp suy nghĩ. Lão hòa thượng trong không trung nghe vậy thì tức nghẹn họng, cả người đang bay thẳng như cán bút bỗng run run, giống như thiếu điều muốn nhào xuống đất đến nơi !
Tuy Tuệ Niệm đã tu đến mức tâm cảnh thượng thừa mà cũng bị gã sư điệt ngốc nghếch này chọc cho tức chết. Chẳng thèm ngoái đầu lại, lão nén giận nói : "Đại cục không thể loạn, còn không mau xông lên đi ?!"
Câu nói chẳng ra đầu ra đuôi gì cả nhưng Liễu Không vừa nghe đã hiểu. Hắn dạ một tiếng, gãi gãi đầu rồi nhẹ nhàng đáp xuống một góc trên mặt tuyết, đoạn tiến gần đến thánh điện.
Lúc này mọi động tĩnh do chưởng Phiên Thiên ấn gây ra đã gân như lắng xuống hất.
Kiến Sầu vẫn đứng giữa không trung còn Tạ Bất Thần thì chẳng thấy bóng dáng đâu, tựa hồ như một chưởng kia đã đập cho y thịt nát xương tan, hồn tiêu phách tán.
Nhưng nàng vẫn không dám thả lỏng người mà trái lại bàn tay vừa ra chiêu kia vẫn nắm hờ lại, linh khí mờ mờ đan xen quấn quấn giữa những ngón tay.
Nếu cần thì sẽ bồi thêm một chưởng nữa !
Kiến Sầu quá hiểu Tạ Bất Thần. Một lòng giết vợ chứng đạo, tuy y gặp lại nàng cũng có chút tình cảm nhưng sát niệm chưa bao giờ thôi. Đạo tâm quá cứng, hơn nữa thiên tư lại xuất sắc hơn người, nếu sau khi y bái Hoành Hư chân nhân làm sư phụ, học được chút bản lãnh mà chết dưới chưởng này của nàng — Thì quả là uổng cho cái tiếng kỳ tài ngút trời của y quá !
Nói cho cùng, Phiên Thiên ấn tuy mạnh nhưng Kiến Sầu cũng không ỷ y vào nó đến nỗi tin rằng chỉ cần bao nhiêu đó là đã đủ giết được Tạ Bất Thần. Vì vậy bây giờ nàng vẫn đứng yên giữa không trung, phóng linh thức rà soát lại vùng đổ nát ở bên dưới.
Mặc cho tiếng chém giết ồn ào xung quanh, trước mắt Kiến Sầu chỉ có mỗi đống gạch kia mà thôi. Linh thức phủ xuống, mọi biến chuyển dù nhỏ nhất cũng không thể nào thoát khỏi tâm quan sát của nàng. Khi rà đến một gò tuyết, hai mắt chợt đanh lại, trực giác dường như đang đánh động nàng !
Một chưởng nữa lại dộng thẳng xuống !
Chưởng này không có uy thế khiếp người như chưởng trước. Nó gấp rút, với lại lực tụ cũng không đủ nhưng thắng ở chỗ vừa mạnh vừa nhanh !
Nào ai ngờ được chưởng thứ hai lại như thế này mà không phải là một đạo sấm sét gì đó !
Đang ẩn mình bên dưới, Tạ Bất Thần không biết tại sao khí tức của mình đã kín mít rồi mà vẫn còn bị nàng dộng thẳng một chưởng vào đầu như vậy !
Nhất thời y chẳng còn biết tránh đi đâu, trốn chỗ nào nữa I
Hai hàng mày rậm nhíu chặt, ý chí tập trung kiên định, Nhân Hoàng kiếm sau đó bỗng xoáy tít trong tuyết —
Trong chớp mắt, trong cái hố khổng lồ sâu hoắm đầy tàn tích đổ nát chợt tua tủa đầy bóng kiếm !
"Âm" một tiếng, lớp băng tuyết dầy nặng chôn vùi gần như cả tòa điện pháp vương bị ngàn vạn bóng kiếm bắn tung !
Dưới ánh trăng, vụn tuyết lấp lánh sáng khắp không trung, tựa như sao sa từ trên chín tầng trời cao rải xuống !
Tạ Bất Thần đứng thẳng dậy trong cơn băng tuyết vần vũ, bộ trường bào xanh mặc trên người phần phật bay theo chiều gió. Vai, tóc, mi mục... tất cả đều trắng xóa những tuyết là tuyết.
Dấu máu trên người vẫn còn chưa khô, trông bộ dạng cũng khá chật vật.
Y giơ Nhân Hoàng kiếm ra đỡ lại chưởng lực của Kiến Sầu !
"Keeeeng !"
Tiếng kiếm ngân đáng lẽ phải như rồng kêu phượng hót nhưng lúc này lại nghe có vẻ hơi thê lương, giống như một tiếng rên than thì đúng hơn !
"Rắc ! Rắc..."
Tiếng động rất nhỏ, thường thì chẳng có gì đáng chú ý khi hai người đang đánh nhau nhưng lúc này lại vang vọng vô cùng rõ ràng trong tâm khảm Tạ Bất Thần và cả trong tai Kiến Sầu.
Nhân Hoàng kiếm cực kỳ kiên cố cứng chắc là thế vậy mà giờ đây lại không thể nào đỡ nổi chưởng lực này !
Dưới mũi kiếm ba tấc chợt nứt ra một đường mảnh như tơ nhện rồi lặng lẽ lan dài xuống thân kiếm khoảng hai thốn !
Trông không có gì đặc biệt nhưng đây lại là Nhân Hoàng kiếm chứ có thường đâu !
Sau khi kiếm và chưởng va vào nhau, Tạ Bất Thần dang rộng tay, búng người về phía sau, thân như chim hạc xòe cánh, chỉ duy có đôi mắt là vẫn chằm chằm nhìn Kiến Sầu, trong đó chẳng có vẻ gì là khoái trá thường thấy mà là giễu cợt thì đúng hơn.
"Thực lực của ta ở đây cả. Muốn thử ư ? Đâu có dễ như vậy !" Ngay từ lúc bắt đầu đánh nhau với Tạ Bất Thần, nàng chỉ dùng có bảy phần khí lực, vả lại cũng là để xem xem khả năng đối phó của y đến đâu. Nhưng trong lúc giao chiến, nàng dễ dàng nhận ra rằng y rất khác mình !
Vừa rồi Nhân Hoàng kiếm dường như đã bị hư tổn nặng nề nhưng Kiến Sầu lại thấy rất rõ —
Đây không phải là vì Tạ Bất Thần sức cùng lực kiệt !
Mà trái lại sức vẫn còn dư đó, chỉ có điều y không dùng hết mà thôi. Vừa rồi thật ra chính Nhân Hoàng kiếm đã đỡ chưởng của nàng chứ không phải là bản thân y !
Y chỉ kích phát uy năng nội tại trong kiếm, lấy độ sắc của nó để chống lại !
Vì vậy Nhân Hoàng kiếm mới bị hư hại.
Kiến Sầu đã từng dùng qua kiếm này ở Cực Vực thì làm sao không nhìn ra được sâu cạn bên trong ?
Từ khi Tạ Bất Thần bắt đầu thăm dò ẩn giới Thanh Phong Am thì Nhân Hoàng kiếm là pháp khí duy nhất của y. Nhưng bây giờ y lại không tiếc hy sinh nó chỉ để đỡ lấy một chưởng này thôi sao ?
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hẳn là có quỷ kế riêng !
Nàng đã biết quá rõ con người y, vậy thì chỉ có thể là khả năng thứ hai mà thôi !
Kiến Sầu cười lạnh. Trong nháy mắt, cả người chợt biến mất. Khi không gian lại chấn động một lần nữa thì nàng đã tiến gân đến Tạ Bất Thần, chân ngọc thon dài quấn theo Phiên Thiên Ấn có chớp điện nhì nhằng đá thẳng ra l
Nàng hoàn toàn không để cho y có thời gian thở lấy sức ! Thế công mãnh liệt, chẳng chừa đường nào cho y tránh né.
Ngay cả cơ hội thăm dò thực lực cũng không cho !
Rõ ràng nàng muốn ép y phải dồn hết sức để đánh, với lại cũng là để tránh cho y nhìn ra lá bài tẩy của mình quá sớm, nếu không nhiều khi trận chiến sẽ xảy ra nhiều chuyện rắc rối khác.
Hai bên ngang sức đấu với nhau đã chẳng dễ, nhưng nếu người này còn hiểu người kia rõ như lòng bàn tay thì lại càng đáng sợ hơn. Nó chẳng khác gì bị trói chân trói tay, đánh mà ấm ức trong bụng vì làm gì cũng bị địch thủ đoán trước !
Hiện tại, đây chính là cảm giác của Tạ Bất Thân !
Cách đây rất lâu y đã nhận ra điều này nhưng lại chưa từng cảm thấy bức bách cùng cực như bây giờ.
Kiến Sầu hiểu y quá rõ, hơn nữa thực lực lại kinh người.
Dọc đường đi chung với nhau, y đều trộm quan sát từng hành vi cử chỉ của Kiến Sầu, còn nàng thì sao có thể không để ý canh chừng từng động tĩnh nơi hắn ?
Đánh nhau mà hiểu nhau quá thì càng nguy hiểm.
Tạ Bất Thần ứng chiến gần như bằng chính bản năng của mình.
Nhân Hoàng kiếm có bốn cấp độ cả thảy. Cấp đầu tiên là máu nhuộm giang sơn vạn dặm, thứ đến là vương thần hàng phục xương khô vạn nẻo, kế nữa là cửu ngũ chí tôn khuôn vàng thước ngọc và cuối cùng là thừa lệnh trời chấp chưởng vạn dân !
Hiện tại y đã tu đến cấp thứ ba.
Lúc này khi đòn đánh của Kiến Sầu bung tới, Tạ Bất Thần liền rút kiếm ra. Thân kiếm vốn đen tuyên, không chút bóng sáng là thế vậy mà trong nháy mắt lại được phủ lên một lớp ngọc lấp lánh ánh vàng, trông hệt như một thứ khuôn vàng thước ngọc năm gọn trong tay người.
"Vút" một tiếng, trường kiếm xé gió vung lên !
Ngàn vạn con chữ cổ xưa kim sắc từ hào quang trên thân kiếm tung ra rồi tụ lại thành một thanh kiếm vàng sắc bén hiên ngang chém thẳng xuống Phiên Thiên ấn của Kiến Sầu !
Mỗi một chữ trên kiếm tựa như được chạm bằng ngọc, bê mặt gờn gợn sắc vàng óng ánh. Tất cả đều toát ra uy quyền mạnh mẽ, thậm chí còn khiến con người ta cảm thấy gần như bị đè ép đến nghẹt thở !
Khuôn vàng thước ngọc !
Một lời nói ra, không ai được trái !
Trước mũi nhọn của thanh kiếm này, Kiến Sầu chợt cảm thấy nửa bước khó đi, giống như có ngàn vạn sợi dây cứng chắc như thép từ kiếm ý đua nhau phát ra trong không trung, quấn tới quấn lui trói chặt nàng lại !
Cử động vốn đang linh hoạt thoáng chốc bỗng trở nên trì trệ chậm chạp, giống như bị sa vào một vũng lầy.
Kiếm ý được hình thành từ văn tự bằng ngọc chẳng khác gì một cái lồng giam nàng lại I
Nhờ thế Tạ Bất Thần đã thoát khỏi Phiên Thiên Ấn của Kiến Sầu chỉ trong nháy mắt. Kế đó, cả người y liền hóa thành một vệt tàn ảnh bật lui về phía sau. Nhưng cái đáng sợ không nằm ở độ nhanh mà là khí thế quanh thân !
Nhát kiếm khuôn vàng thước ngọc kia dường như đã phá bỏ một thứ cấm cản lâu ngày nào đó, khiến những gì bị dồn ép bên trong ào ào tuôn ra như một dòng nước lũ hung hãn ! Khí thế đang bao bọc quanh người Tạ Bất Thần vì thế lại càng lúc càng tăng !
Đồng thời tu vi của y cũng biến đổi theo !
Ngày hôm đó ở Côn Ngô, dù khởi điểm tu vi bằng không nhưng sau đó thế mà lại kéo vọt một lèo lên đến đỉnh điểm kim đan mà không gặp bất kỳ trở ngại nào !
Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là y đã kết thành nguyên anh rồi !
Kiến Sầu đã tận mắt chứng kiến tất cả, ấn tượng trong lòng sâu sắc khó quên I
Nhưng nàng không ngờ giờ đây lại vẫn còn có thể thấy lại cảnh tượng tương tự như vậy !
Sau khi xuất ra Phiên Thiên Ấn, Kiến Sầu lại rút Cát Lộc đao ra, định vụt một đường quỷ khốc thần sầu chém tan "lao tù" bằng ngọc tự kim văn trước mắt !
Nhưng Tạ Bất Thần ở đẳng kia tu vi lại đang không ngừng tăng lên !
Từ kim đan đỉnh phong đến kim đan đại viên mãn...
Trong nháy mắt, một tòa đấu bàn kim sắc chợt từ chân trời bung ra. Mọi điều bí ẩn về nó từ trước đến nay ở Trung Vực rốt cục rồi cũng có lời giải trên vùng đất Tuyết Vực mênh mông này.
Đấu bàn ba trượng năm, từng đường từng đường tuyến khôn sáng ngời, thậm chí còn chói lọi hơn cả thiên hà trong vũ trụ !
Đây cũng là thiên bàn.
Kiến Sầu nhìn mà không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, thậm chí kích cỡ đấu bàn của y cũng chẳng khiến nàng choáng ngợp. Thiên phú của nàng là nhờ vào thể thiên hư hiếm có nhưng lại không thể qua được "đạo kiếp vấn tâm", đến "xuất khiếu chắc chắn phải chết". Còn Tạ Bất Thần đây mới đúng là được lão trời già ưu ái thực sự.
Cứ dựa vào thực lực mà tính thì kích cỡ đấu bàn lúc y mới bắt đầu tu luyện có lẽ phải được ít nhất hai trượng !
Nàng nhìn mà không khỏi kinh sợ thán phục.
Cho dù cảm giác của người ngoài cuộc ra sao thì tu vi của Tạ Bất Thần vẫn không ngừng tăng lên. Trong ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ đấu bàn dưới chân, cả người y lúc tối lúc sáng, nhưng mỗi lần như vậy lại có thêm một lớp hào quang phủ lên. Vì vậy khí tức đã gân như khó lường lại càng lúc càng mạnh đến kinh người.
Trong chớp mắt, thiên nguyên dầy đặc tinh quang lóng lánh đông kết lại rồi phóng tới mi tâm của Tạ Bất Thần !
Tổ khiếu của y liền chợt sáng lên chói lòa. Kim đan lớn bằng nắm tay bung ra tựa như một đóa sen xanh bừng nở. Sau khi các cánh hoa mở hết thì ở giữa hiện ra một chú nguyên anh cao bằng ngón tay đang ngồi ngay ngắn trên linh đài, một tay cầm kiếm, tay kia cầm thước.
Đâu óc Tạ Bất Thần thông suốt sáng láng đến cực điểm.
Rành rành là đêm sáng trăng, không trung còn rải rác mây đen nhưng lúc này lại chợt sáng lên muôn ngàn ánh hồng rực rỡ ! Nhìn mà tưởng như trời xanh bao la bị nứt ra làm đôi để cho ánh sáng từ khoảng không khác lọt vào !
Ai nấy trông thấy đều kinh sợ !
Tạ Bất Thần đột phá cảnh giới mà kiếp vân bây giờ vẫn chưa xuất hiện, sấm chớp rạch trời đùng đùng cũng càng chẳng có I
Đối với người khác thì đây là việc nghịch thiên, y bắt buộc phải chịu thử thách của đất trời.
Trừ Tạ Bất Thần.
Dường như trời già đã chấp nhận y từ lâu, dường như đạo của y cũng chính là đạo của trời nên chẳng cần phải chịu đựng tai ương sấm chớp nữa.
Trong khoảnh khắc hào quang rực sáng đầy trời, đấu bàn ba trượng năm của y chợt bừng lên chói lọi. Nó hấp thu mọi thứ từ bốn phương tám hướng đổ về rồi biến lớn.
Chỉ trong chớp mắt kích cỡ đã đạt tới bốn trượng !
Cảnh giới cũng từ từ ổn định lại, luôn giữ ở mức nguyên anh sơ kỳ chứ không tăng lên nữa.
Vậy đây có phải là mức cuối cùng của y không ?
Lúc trước đi ngang qua Côn Ngô tận mắt thấy Tạ Bất Thần đột phá, Kiến Sầu đã từng hỏi mình câu này. Bởi vì nàng thấy những cảnh giới trước đối với y thật quá dễ dàng, thậm chí lên tiếp nguyên anh cũng còn dư sức.
Nhưng hiện giờ tình trạng của Tạ Bất Thần đã chứng thực những suy đoán trước kia của nàng !
"Rào ! Rào I“
Mặc cho Tạ Bất Thần đang tăng tu vi, đao khí của Kiến Sầu cũng không vì thế mà khựng lại mà hơn nữa lại còn tiếp tục bổ thẳng một đường sấm sét xuống "lồng giam" trước mặt !
Ngàn vạn chữ ngọc chữ vàng chợt co lại rồi rào rào tản đi như nước chảy !
Thế là bóng dáng Tạ Bất Thần lại lù lù hiện ra trước mắt nàng !
Ngoài ra, không biết tự bao giờ trong tay y lại còn cầm thêm một cây thước đen, dài chừng một xích, chất liệu chẳng phải vàng hay đá, trông vô cùng đặc biệt, thậm chí Kiến Sầu hiểu biết nhiều mà cũng không nhìn ra được là làm bằng gì.
Nhưng khí tức bám trên thân thước lại còn nguy hiểm hơn Nhân Hoàng kiếm nhiều !
Hèn chỉ ! Đã có thứ này trong tay thì Nhân Hoàng kiếm có là gì mà y chẳng bỏ !
Những điều rối rắm lúc trước rốt cục đã có lời giải. Kiến Sầu thấy mọi việc trở nên sáng sủa rõ ràng và đồng thời cũng nhìn thấu được tính toán của y.
Nhưng nàng tuyệt không sợ !
Ngươi trù tính sâu xa, ta cũng có kế hoạch của mình !
Ngươi có đấu bàn bốn trượng, còn ta vẫn là nguyên anh đệ nhất !
Ngươi ỷ có pháp khí nhưng ta ngay chính bản thân mình đã là vũ khí lợi hại rồi I
Ta có sợ bao giờ I
Mà chẳng cần phải sợ !
Trong khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu bất giác ngửa mặt cười dài. Nàng cũng chẳng thèm thối lui tránh y mà hóa ngay thành một đạo cuồng phong bay vào trong ánh hào quang rực rỡ trên cao !
Trong chớp mắt, cả người nàng đã hòa thành một thể trong khoảng trời sáng lạn ấy.
Giữa đất trời mênh mông bây giờ chỉ còn lại tiếng chiến trận âm ï, tiếng đao tiếng kiếm va vào nhau chan chát, thi thoảng lại có một đạo kiếm ý kinh thiên động địa nào đó bắn ra !
"Đùng !" "Âm là
"Âm ! Âm! Âm..."
Tiếng va chạm ùng oàng vang dội bên tai không lúc nào dứt.
Tu sĩ nguyên anh đánh nhau, hơn nữa mức độ lại còn kịch liệt đến nỗi một mất một còn khiến ai thấy cũng phải sững sờ mãn nhãn !
Đó là còn chưa kể đến Phiên Thiên Ấn của Kiến Sầu.
Tuy không được vận dụng nhiều, nhưng chỉ chưa tới nửa khắc mà chưởng sau nối chưởng trước đã đánh sập hơn nửa tòa thánh điện rồi !
Tính từ điện pháp vương điện ở bên trái trải rộng về phía tây, mọi lâu các đền đài đều gần như đã đổ nát hết cả, duy có vài nơi đặc biệt có gài trận pháp bảo hộ là không bị hư hại mà thôi. Nhưng chỉ với bấy nhiêu đó đã đủ hãi hùng rồi.
Nếu không có Kiến Sầu thì các đền đài này vẫn còn nguyên, cả đỉnh Tuyết Vực cũng không bị hai người bọn họ lật tung lên, cày xới nham nhở như thế này !
Cảnh tượng hoang tàn đổ nát đến thảm hại. Những tòa điện vẫn còn nguyên vẹn thì có cái bị gạch vụn che khuất, có cái lại đứng riêng thoi loi trơ trọi, trông như ảo ảnh trên không !
Thậm chí có nhiều đệ tử Tân Mật cũng phải bỏ mạng vì tránh không kịp dư chấn của trận đấu giữa hai người !
Chẳng biết hai kẻ ôn thần này từ đẩu từ đâu nhảy ra, vô duyên vô cớ phá phách như thế này, tăng nhân Tân Mật tức muốn ói máu đã đành mà ngay cả Liễu Không đang vô thanh vô tức tiến tới gần cũng phải tròn mắt há hốc miệng, trong lòng cảm thấy thật đáng thương cho Tuyết Vực. Tội nghiệp quá !
Phía trước, hai người với Thiền Tông và Cựu Mật vẫn còn tiếp tục tham chiến. Rốt cục nơi nào nơi nấy đều bị hai vị thí chủ Côn Ngô Nhai Sơn đập cho tan tành hết cả !
Có điều...
Đối với Tân Mật mà nói thì đây là tai bay vạ gió, còn đối với Liễu Không mà nói thì chuyện này cũng không tốt lành gì cho lắm.
Hắn ngẩng đầu nhìn hai người đang đánh nhau trong không trung. Tuy Tạ Bất Thần đang rơi vào thế hạ phong, nhưng nhờ có tu vi nguyên anh sơ kỳ nên vẫn có thể đấu ngang sức với Kiến Sầu sư tỷ được !
Lúc nãy Tuệ Niệm sư thúc nói như vậy có nghĩa là muốn hắn can hai người này ra. Dù sao họ cũng đều là trụ cột tương lai của Nhai Sơn và Côn Ngô. Nếu xảy ra chuyện đáng tiếc thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến đâu.
Nhưng làm sao đây 2
Tuệ Niệm sư thúc thông minh ra sao Liễu Không không biết nhưng những điều mà sư tôn Nhất Trần hòa thượng đã dặn dò thì hắn vẫn một mực tin theo.
Nhưng khó ở chỗ là cản làm sao với tu vi như thế này ?
Liễu Không tu vi nguyên anh sơ kỳ, thực lực cũng bình bình, đánh nhau thì lóng nga lóng ngóng, thế thì chẳng lẽ đút đầu vào giữa mà niệm a di đà rồi khuyên bọn họ cải tà quy chánh đừng đánh nữa sao 2
Ái chà, Tuệ Niệm sư thúc lệnh cho mình như vậy không biết có phải là tại vì mình lỡ miệng nói sư thúc lấy thịt đè người chơi xấu không đây ? Thiệt là xui xẻo quá đi...
Liễu Không mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt, nghĩ tới nghĩ lui một hồi thì sực nhớ mình có một thứ có thể ngăn lại hai người kia.
Nhưng...
Làm thế này thì hình như hơi quá đáng thì phải 2
Liễu Không xòe bàn tay ra. Trong lòng bàn tay hắn là một cái hột tròn tròn cực nhỏ, nặng chừng một phần mười ly là cùng. Lớp vỏ óng ánh hào quang vàng vàng, tựa hồ như có kinh văn khắc bên trên nhưng có lẽ vì nhỏ quá nên thấy không rõ mà thôi.
Cái hột này thoạt trông rất tâm thường. Tuy vậy Liễu Không đã lấy ra thì hẳn phải có chỗ bất phàm.
Nếu có ai là tu sĩ Tây Hải Thiên Tông kiến văn rộng rãi hay cao tăng Thiền Tông có mặt ở đây thì chỉ cần liếc mắt nhìn sơ đã nhận ra ngay đây là hạt cải tu di, một trong ba món chí bảo quan trọng của Thiên Tông I!
Lấy cái nhỏ bé của hạt cải mà chứa núi tu di.
Đây là một món chí bảo uy lực khó lường, một loại tâm cảnh và đồng thời cũng là pháp môn của Thiền Tông !
Có nó trong tay Liễu Không nghĩ mình có thể can hai người kia ra, nhưng đến lúc phải dùng thì ngân ngừ mãi, cứ đứng thừ ra một hồi lâu mà ý vẫn chưa quyết.
Trong khi đó, trận giao tranh giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần lại chẳng đợi al.
Lúc Liễu Không còn đang dùng dằng do dự thì nhờ có tu vi thâm hậu Kiến Sầu đã bức Tạ Bất Thần vào thế kẹt rồi. Cảnh giới chỉ chênh nhau hai bậc trung gian nhỏ thì không phải cứ ỷ có đấu bàn lớn mà thắng được.
Đấu bàn của Tạ Bất Thần sở dĩ hơn xa người thường là vì bẩm sinh trời cho đã thế, chứ nếu xét về độ tăng trưởng kích cỡ nhờ tu luyện thì y còn thua Kiến Sầu một quãng dài.
Về tốc độ tu luyện và lĩnh ngộ thuật pháp mà nói, Tạ Bất Thần trội hơn Kiến Sầu. Nhưng nếu luận về tu vi thâm hậu và sự dầy dặn trong chiến đấu thì Kiến Sầu ăn đứt y một bậc !
Mới đầu đánh qua đánh lại chẳng thấy gì, nhưng càng đánh lâu thì ưu khuyết chênh lệch giữa hai bên mới càng lộ ra rõ rệt.
Đến khi bọn họ đánh đến gân điện thánh giả thì Tạ Bất Thần mặt mũi đã tái xanh tái xám, khóe môi rỉ máu.
Lúc này hào quang xán lạn trên bầu trời đã tắt tự bao giờ. Bóng hai người lại lộ ra dưới ánh trăng. Bên nào cũng ý thức được rằng —
Thời điểm thắng bại, quyết định sinh tử đã đến !
"Âm! Âm!"
Cuối trời đột nhiên sấm rền vang dội.
Trong bóng đêm mênh mang ánh trăng bỗng đâu chợt lóe lên vô vàn sấm chớp, đường nào đường nấy tím rịm vừa thô vừa to !
Chớp sáng soi tỏ mặt người, soi tỏ thánh hồ đầy máu và cũng soi rõ cả thân người đang đứng hiên ngang cao cao trên thánh điện !
Ánh sáng vàng rực chẳng khác gì mặt trời ban trưa !
Đâu đây giữa đất trời dường như đang có tiếng Đế Giang lảnh lót hót vang tứ bề. Trong hư không bừng lên một phiến đạo ấn kim sắc, vẽ thành hình cánh chim.
Ngay sau đó, sấm chớp tím ngắt đang đì đùng trên không bỗng rào rào giáng xuống !
Trông chẳng khác gì một trận mưa điện I
Trong chớp mắt, tựa hồ như đất trời đang giận dữ, ngàn vạn ánh chớp ấy vậy mà lại tụ thành một đường bổ xuống xương bả vai nóng bỏng của Kiến Sầu !
Từ hai bên vai ấy bỗng trồi lên hư ảnh một đôi cánh chim kim sắc khổng lổ vươn mãi về phía chân trời, chớp điện tim tím nhì nhằng vờn quanh !
Đạo ấn bổn mạng - cánh phong lôi Đế Giang !
Bây giờ nào còn có ai không nhận ra nàng ?
Từ thời kim cổ trở đi, thuật nội suy lấy máu huyết cốt tủy yêu thú để làm đạo ấn bổn mạng đã bị thất truyên. Trừ đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn sáu mươi năm trước đã làm được thì giờ này trên toàn Thập Cửu Châu dễ có mấy ai có được đạo ấn bổn mạng chứ 2
Huống hồ là một đôi cánh phong lôi bá đạo như thế này !
Tu sĩ Tân Mật nhìn mà ngẩn người, tiếng la ó gào thét sôi trào âm ĩ mãi không dứt.
Liễu Không cũng sững sờ. Hắn sửng sốt không phải vì kinh sợ trước thân phận của Kiến Sầu mà là vì thấy được sát ý khủng khiếp bừng bừng giữa nàng và Tạ Bất Thần !
Đây —
Chẳng phải là đánh nhau đơn thuần nữa mà là một trận chiến một mất một còn I Tuy rơi vào thế yếu nhưng Tạ Bất Thần chẳng phải là người chấp nhận ngửa cổ chịu chết. Cây thước mặc xích hoa lên một vòng cánh cung, chặn lại ngàn vạn chớp sáng tím. Ngay sau đó, ngón trỏ của y điểm chỉ liên tục khiến trong hư không đột nhiên sinh ra một luồng lực kỳ dị ép cong ngón giữa và thước xuống I!
Lúc này, trong đôi con ngươi sâu thẳm đen nhánh như mực của Tạ Bất Thần lại liên tục bắn ra ba miếng ấn phù tím cổ xưa !
Trên thân thanh thước đen, ba miếng ấn phù này liền nổi lên rồi thậm chí còn xoáy tít đến mức tàn ảnh hợp lại thành một vòng tròn !
Càng lúc càng lớn !
Ngay khi Kiến Sầu vẫy đôi cánh phong lôi thì năm ngón tay đang căng cứng của Tạ Bất Thần cũng chợt lỏng ra !
Trong chớp mắt, kim quang mù mịt, bóng thước đầy trời I
Lúc năm ngón tay của y bung ra thì cây thước vẫn bị luồng lực kỳ lạ ép dăn xuống liền bật tung lên không như một ánh chớp, quỹ tích phóng ra biến hóa khôn lường. Theo đà, tàn ảnh của ba miếng ấn phù kim sắc trên thân thước càng lúc càng đậm và dây hơn !
Cánh phong lôi uy thế kinh người ai thấy cũng sợ nhưng thước mặc quy một khi đã phóng thì bóng dáng tràn ngập không trung, cũng chẳng kém cạnh gì I
Hai người chẳng ai nhịn ai, đang lúc sinh tử nên chẳng thể nào phân tâm để ý đến chuyện khác, dù ai sống ai chết hay đất trời xoay chuyển ra sao cũng kệ !
Nhưng Liễu Không vẫn luôn theo dõi sát sao trận chiến giữa họ thì chợt cả kinh khi nhìn về phía chân trời. Chẳng biết tự bao giờ phía trên đầu Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đã lù lù hiện ra hư ảnh một chiếc bình ngọc khổng lồ ! Miệng bình sâu hun hút, rộng lớn đến nỗi dường như có thể chứa cả đất trời bên trong !
Lúc hai người sáp tới gần, đang sắp sửa đụng vào nhau thì —
Hư ảnh chiếc bình ngọc kia vậy mà thừa cơ sấn hạ xuống !
Pháp vương Bảo Bình !
Mặc dù không thấy người nhưng ngay khi vừa nhận ra hình dáng chiếc bảo bình thì Liễu Không đã đoán được người điều khiển nó là ai.
Đích thị là pháp vương Bảo Bình, tuy nhiên người này lại không xuất hiện cùng lúc với pháp vương Bảo Ấn !
Chẳng biết y núp ở một nơi nào đó để chờ dịp ra tay hay là vừa mới về đến nơi thì vừa khéo gặp hai người họ đang tử đấu nên tranh thủ xuất thủ diệt trừ, nhưng dù gì đi nữa thì rất dễ nhận ra mục đích của y !
Thừa dịp này quăng lưới hốt trọn cả hai !
Liễu Không lạnh toát cả người, trong lúc nguy cấp chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ đến hậu quả của hạt cải tu di. Hắn chỉ biết hai người kia nhất định phải được an toàn I
"Lên !
Liễu Không vội vàng hét lên, vì gấp quá mà giọng cũng khàn cả đi.
Hắn lật tay búng một cái. Hạt cải nho nhỏ óng ánh phóng vút đi thành một đạo hào quang vàng rực chói lọi tựa như mặt trời, nhằm thẳng Kiến Sầu và Tạ Bất Thần mà đập xuống !
Đất trời mênh mông, chúng sinh nhỏ bé I
Quá gân và đồng thời cũng quá gấp ! Chẳng ai biết rốt cục cánh phong lôi và thước Mặc Quy thắng bại ra sao. Chẳng ai biết chiếc bảo bình của pháp vương Bảo Bình có hút gọn hai người Kiến Sầu và Tạ Bất Thần hay không hay hạt cải tu di của Liễu Không đã tới trước cứu được họ...
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, đầu óc Liễu Không mụ hết cả đi !
Trong trạng thái mờ mịt, mọi thứ biến hóa vô cùng vô tận, hắn cảm thấy hoang mang mất phương hướng, mãi đến khi có một bóng người từ trong đống đổ nát bên dưới lợi dụng chiều gió phóng vụt ra thì mới giật mình sực tỉnh !
Chẳng ai ngờ dưới khu phế tích đó lại vẫn có người ẩn nấp !
Ngay cả Kiến Sầu lúc trước quét linh thức qua mà cũng chẳng phát hiện được !
Vào thời khắc nguy hiểm, trong trạng thái mơ hồ giữa cái sống và cái chết, bóng người ấy xuất hiện đột ngột khiến ai nấy đầu cảm thấy da đầu tê dại !
Dáng người nguyệt bạch, suối tóc như thác đổ !
Từ dáng người dong dỏng cao cho đến từng đường nét trên khuôn mặt xinh xắn, thậm chí cả đến kỹ thuật vận dụng đạo ấn thuận gió đều giống y như Kiến Sầu đang sống mái với địch thủ trên kia !
Đây chính là nữ tu giống Kiến Sầu hệt như hai giọt nước !
Nhưng điều làm Liễu Không kinh hãi hơn cả là cử chỉ hành động của nàng ta!
Thuận gió mà bay dưới trăng, dáng vẻ tựa thiên tiên huyền ảo, nữ tu kia vươn bàn tay trắng muốt về phía hạt cải tu di mà Liễu Không đã vội vàng bắn ra lúc nãy !