Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 396 - Chương 396 : Nữ Yêu Kiến Sầu

Chương 396 : Nữ yêu Kiến Sầu Chương 396 : Nữ yêu Kiến SầuChương 396 : Nữ yêu Kiến Sầu

Chẳng ai biết tên hay lai lịch của nàng ta. Nhưng ngay khi nàng ta với tay về phía hạt cải tu di thì vừa nhìn rõ khuôn mặt ấy, đông đảo người chứng kiến đều cảm thấy cục diện trước mắt quỷ dị đến khó nói nên lời I

Đối với Liễu Không thì sự việc lại càng đáng sợ hơn.

Cái quỷ gì vậy !

Sơ sẩy chút xíu là hai mạng người đi tong. Mà đây lại là hai nhân vật kiệt xuất của Nhai Sơn với Côn Ngô chứ chẳng chơi ! Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, nếu xảy ra chuyện xui xẻo thật thì có trời mới biết Trung Vực sẽ hiểu lầm Thiên Tông đến đâu !

Đầu ong ong như muốn nứt ra làm đôi, Liêu Không há miệng gào lên nhưng một trận cuồng phong đã quất tới trước mặt, át mất tiếng kêu của hắn trong nháy mắt.

Cơn cuồng phong đó do sấm chớp và bóng thước gây ra khi Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đấu với nhau, đồng thời cũng do miệng chiếc bảo bình đang dần dần áp xuống đỉnh đầu bọn họ và do cả hạt cải tu di của Liễu Không gây ra nữa...

Ba mặt tấn công gần như cùng một lúc !

Sóng chấn động gây nên thật hỗn loạn và kinh khủng, nghiền nát mọi âm thanh tiếng động khác trong không gian !

Trong khoảnh khắc ấy, bên tai Kiến Sầu nổ ầm một tiếng, sau đó thì nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa ! Nguyên thánh điện, toàn Tuyết Vực, thậm chí cả trời đất đều chìm trong một cõi không gian tịch mịch im ắng !

Kiến Sầu khẽ liếc mắt nhìn thì thấy một bóng người đang thuận gió từ phía dưới bay lên, tay áo nguyệt bạch bay bay phần phật, mặt mày toát ra vẻ lạnh lùng quen thuộc...

Trong một sát na vừa dài vừa ngắn ngủi đó, dòng thời gian chợt như rối loạn. Cảm giác thời không ấy khiến Kiến Sầu sững sờ cứ ngỡ như mình đang soi gương bởi nữ tu kia giống nàng như đúc !

Tưởng như thời gian dằng dặc trôi đi, phủ vùi người đó trong một góc xa xăm nào đó của ký ức để rồi hôm nay lại vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt nàng.

Vừa khiến lòng cảm hoài vừa lạnh người sởn tóc gáy !

Ngay lúc thấy nữ tu kia, bao kỷ niệm chợt ùa về trong trí Kiến Sầu : Nào là cánh cửa thị phi nhân quả trong tiểu hội Tả Tam Thiên ngày trước, nào là quá khứ đã bị nàng chính tay chặt đứt, rồi sau đó trước Nhất Nhân đài trên quảng trường Vân Hải, tương lai là nhân quả hóa thân mà ra...

Nhưng tất cả những điều đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc rồi tan thành mây khói, chỉ còn một câu duy nhất —

Nàng chính là mình !

Nhưng cái "chính mình" ấy vừa thấy nàng thì khóe miệng lại khẽ nhếch lên cười cười, đầu mày cuối mắt tràn đầy khí vị cổ quái khó nói thành lời I

Trong khoảnh khắc ấy Kiến Sầu hoàn toàn không tài nào diễn tả nổi cảm giác của mình, chỉ thấy sâu trong linh đài chợt đau đớn cùng cực I

Cánh phong lôi Đế Giang vốn vẫn được nàng chú tâm điều khiển nhưng vì phân tâm nên chợt rung rinh chao đảo, ngay cả chớp tím đang nhì nhằng đây trời cũng trở nên mất ổn định đôi chút I

"Âm là Mọi việc xảy ra quá nhanh, Kiến Sầu chẳng kịp làm gì thì đã bị ngàn vạn bóng thước và tâng tâng chớp điện bao phủ !

"Hự Ị"

Dù tu vi cực cao nhưng nàng cũng khó mà chịu được, đến nỗi miệng cũng thổ huyết I

Y bào màu nguyệt bạch thoáng chốc liên loang lổ những máu là máu !

Cao thủ giao tranh hơn thua chỉ trong tích tắc. Vả lại nàng và Tạ Bất Thần đang đánh đến một mất một còn, đến thời khắc mấu chốt như thế này sao có thể được phép lơ đễnh phân tâm cho được ?

Từ lúc Kiến Sầu giả xuất hiện cho đến lúc phân thắng bại, mọi thứ kéo dài chưa đến một nhịp thở !

Người ngoài cuộc thậm chí còn chưa kịp định thần thì đã thấy bóng Kiến Sâu chìm nghỉm trong bóng thước rợp trời I

Mà hơn nữa, trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi ấy, sự việc lại càng diễn tiến phức tạp hơn —

Bóng bảo bình vẫn lơ lửng trên đầu hai người họ hoàn toàn không bị trận giao tranh ảnh hưởng gì mà vẫn từ từ ép xuống ! Trong khi đó hạt cải tu di đang phóng đến dường như đang sắp sửa lọt vào tay "nữ yêu" kia đến nơi !

Liễu Không nhìn theo muốn rách khóe mắt, trong bụng cứ than thầm phen này Kiến Sầu và Tạ Bất Thần chỉ còn nước chết mà thôi !

Nhưng nào ngờ, nữ yêu" kia vốn đang phóng nhanh là thế vậy mà lại bị khí tức từ miệng chiếc bảo bình đột nhiên cản trở nên tốc độ hơi chậm lại một chút !

Cũng chỉ cần chậm một chút như thế mà thôi ! Cục diện vốn đang hung hiểm chết người bỗng chợt xoay chiều trong chớp mắt !

Trong một sát na trì trệ ấy, hạt cải tu di vốn phải rơi vào tay nữ yêu vậy mà lại rơi xuống trước cả chiếc bảo bình, rồi lao thẳng vào giữa vùng giao chiến giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần !

"Boooooong I”

Ánh hào quang bồ đề vàng rực lấp lánh trên thân hạt cải tu di nhỏ xíu xiu trông vô cùng kỳ diệu huyền ảo khó nói thành lời I

Kiến Sầu và Tạ Bất Thần vừa phân thắng bại. Kẻ thì bị thương, người thì kiệt lực nên lúc bị hào quang bồ đề chiếu rọi đều chẳng còn hơi sức đâu mà làm gì nữa.

Trong sát na ấy, họ cảm thấy đất trời vừa mênh mông rộng lớn đồng thời cũng vừa nhỏ bé đến kỳ lạ. Bất giác ánh mắt cứ dõi theo hạt cải, nhìn mà tưởng như đây chẳng phải là một hạt giống tí xíu mà là vũ trụ vô biên vô tận thì đúng hơn !

"Âm là

Một tiếng nổ quái dị rên vang. Hai con người đang vật nhau đến một sống một còn sờ sờ ra đó bỗng đột nhiên biến mất ! Trong hư không lúc này chỉ còn lại hạt cải lấp lánh ánh vàng dìu dịu mà thôi !

Thành công rồi ! Vậy mà lại thành công rồi !

Liễu Không vui mừng khôn xiết. Hắn liền bấm thủ ấn, định thu lại hạt cải trước khi chiếc bảo bình hạ xuống đến nơi.

Nhưng nói thì chậm trong khi đó sự việc lại diễn biến quá nhanh, có người ở kế bên còn nhanh hơn hắn nhiều ! Đó chính là nữ yêu lúc nãy bị chiếc bảo bình cản trở !

Nàng ta là người ở gần nhất, ban nãy bị chậm lại mà cũng chỉ còn cách hạt cải cỡ chừng một sải tay. Thế nên lúc này nàng ta bèn bổ nhào về phía trước chụp gọn !

Dù Liễu Không đã là nguyên anh sơ kỳ, có mau đến mấy cũng chẳng thể theo kịp nữ yêu này !

"ÀO Ị"

Trận cuồng phong mang theo bóng dáng nữ yêu vụt qua một cái vù !

Tuy đang sắp áp xuống nhưng chiếc bảo bình cũng không bắt được nàng ta lại ! Trong chớp mắt nữ yêu kia đã gần như thoát khỏi tâm mắt của mọi người !

Bây giờ hạt cải tu di chẳng còn là vật báu đơn thuần của Thiền Tông nữa rồi I

Bên trong nó lúc này có thêm hai người nữa. Tất cả đều là thiên tài xuất chúng mà Côn Ngô và Nhai Sơn đều đặt hết kỳ vọng vào tương lai !

Nếu vật báu này mà rơi vào tay người ngoài thì hậu quả không biết đâu mà lường !

Thấy nữ yêu kia định thừa loạn bỏ trốn, tình thế cấp bách nên Liễu Không định mượn liên hệ giữa mình và hạt cải tu di để kéo giật nó về. Nào ngờ phật lực và linh thức vừa mới tản ra quanh người thì bóng bảo bình đang lơ lửng trên không bỗng rớt xuống cái đùng I!

"Âm là

Hào quang xanh lam nặng nề đột nhiên nổ tung. Cảnh tượng tựa như ngàn vạn lớp sóng cao vạn trượng đang gào thét trên đỉnh Tuyết Vực. Những đợt sóng ấy mang theo một sức mạnh kinh khủng vọt tới đập vào ngực Liễu Không !

Linh lực vốn đang vận chuyển nhịp nhàng bỗng chốc tán loạn. Đã vậy hắn lại đang mắc tập trung tâm trí điều khiển hạt cải tu di mới chết I

Chuyện xảy ra quá đột ngột, chẳng có cách nào tránh nổi. Thế nên ngay sau cú đập, mọi phật lực trong cơ thể Liễu Không liền tan rã, cả linh thức đang bao quanh người cũng bị tiêu tán, khiến hắn phải hét lên một tiếng, miệng mồm hộc máu.

Sự việc xoay chuyển như chong chóng chỉ trong chớp mắt.

Lúc hắn quyết định cứu người thì gấp gáp vạn phần; đến lúc nữ yêu kia lộ diện thọc gậy bánh xe thì trong lòng hồi hộp không yên; cứ tưởng đâu chẳng còn hy vọng gì, hai người kia phen này chắc chắn phải chết nhưng nào ngờ lại thoát được trong đường tơ kẽ tóc; sau đó ngỡ rằng cứu người thành công nhưng chẳng dè nữ yêu kia lại trở thành biến số khó đoán, cướp mất hạt cải tu di rồi...

Mọi sự biến ảo vô thường. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài nhịp thở ngắn ngủi mà thôi I

Ai mà biết được đây có phải kế hoạch của nữ yêu kia hay không ?

Dù sao nàng ta cũng là "quá khứ" của vị Kiến Sầu đại sư tỷ kia, tỷ như có tính toán kín kẽ như thế cũng là chuyện thường tình.

Kiến Sầu và Tạ Bất Thần vốn đang đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, sau đó thì bị hạt cải tu di hút vào, nàng ta chớp đúng thời cơ hiện thân cướp đi. Sau đó bảo bình rơi xuống khiến hắn không thể nào giật lại đồ của mình được !

Tuy Liễu Không ba kiếp đều là người thiện lương, tu vi thâm hậu, tính tình khá trầm ổn nhưng nghĩ lại những gì vừa xảy ra mà cũng không chịu nổi, tâm cảnh nhất thời đại loạn.

Đã vậy lại còn phải chịu một đòn của vị pháp vương kia nữa !

Tuy Liễu Không không phải là đối tượng chính chịu đòn nhưng sức ảnh hưởng của bảo bình cũng khiến cho hắn bị thương nặng.

Mọi thứ trước mắt Liễu Không chợt tối sâm. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn chợt thấy mặt hồ loang loáng máu trên vùng tuyết trắng mênh mông bỗng dậy sóng vạn trượng, rồi hóa thành một nữ tử mặc áo lụa xanh biếc, trên đầu đội một vòng hoa lam thúy tước.

Sau đó dường như có ai thét gọi Liễu Không nhưng hắn đã bất tỉnh mất rồi.
Bình Luận (0)
Comment