Chương 397 : Hạt cải tu di
Chương 397 : Hạt cải tu diChương 397 : Hạt cải tu di
Trên đỉnh Tuyết Vực, nơi thánh điện đổ nát hoang tàn.
Trận giao tranh khiến cả Thập Cửu Châu thế nào cũng phải kinh sợ rốt cục lại có thêm một kẻ tham chiến mới. Nữ tử hóa nước thánh hồ thành lụa rũ tha thướt trên vai ấy đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, bên tai giắt một nhành hoa lam thúy tước, nhan sắc vẫn diễm lệ chấn nhiếp nhân tâm.
Không có ai biết nàng và cũng chẳng có người nào đã từng gặp nàng.
Tất cả mọi người đang có mặt tại đương trường đều ngạc nhiên tự hỏi về lai lịch của người mới đến, từ Tuệ Niệm vừa cứu được Liễu Không về cho đến Không hành mẫu Ương Kim mới vừa giáng cho địch thủ một đòn chí mạng, đến pháp vương Bảo Ấn và thậm chí cả pháp vương Bảo Bình vừa mới về thánh điện...
Chẳng ai có thể đoán trước trận chiến thắng bại hay mình sống chết ra Sao.
Lúc nãy không ai để ý nữ yêu bí ẩn kia đã thoát đi hướng nào. Mà người Thiền Tông bây giờ dù có muốn đuổi theo cũng không dám rời khỏi nơi này.
Đã quá nửa khuya, trăng lạnh nghiêng nghiêng cuối trời, hơn nữa lại còn bị mây đen che khuất. Đến khi tan mây thì chẳng còn thấy đâu bóng áo màu nguyệt bạch trên Tuyết Vực mênh mông.
Đầu Kiến Sầu nhức như búa bổ. Sau vài ba nhịp thở, nàng mở mắt ra nhưng lại chẳng nhìn thấy gì. Mãi đến khi mò mẫm ngồi dậy được, đầu óc hết váng vất nhức nhối thì mọi thứ mới trở nên rõ ràng.
Thứ đầu tiên đập ngay vào mắt nàng là một bức tường chạm trổ người nhà Phật. Chiêu cao ba trượng, chính giữa khắc họa đức Thích Ca Mâu Mi bảo tướng trang nghiêm, mắt khép hờ, mi mục đượm tính từ bi hiền hòa.
Đây không phải là phong cách theo lối Mật Tông. Dựa vào đường nét khắc chạm và ấn tượng của riêng mình, Kiến Sầu đoán đoán như vậy, đến khi nhìn ra xa hơn xung quanh thì lại càng chắc hơn.
Hóa ra nàng đang ở trong tháp Phật.
Ngay chính giữa tháp là một bức tượng Phật khổng lồ nhưng có điều lạ là nơi đây không có tầng lầu mà chỉ có hai cột cầu thang xoắn ốc vươn thẳng lên cao. Càng lên cao không gian càng nhỏ lại, ở cuối điểm mút hai đầu cầu thang giao nhau, nối liền thành một thể.
Tường vách xung quanh khắc đây chư phật lớn nhỏ, hình dạng vô cùng phong phú. Trên đỉnh tháp dường có treo một thứ gì đó như tua rua rũ xuống, hào quang kim sắc nhưng lại không sáng lắm mà dìu dịu. Ánh sáng ấy chiếu xuống, phủ vàng lấp lánh bức tượng Phật khổng lồ ở ngay giữa tháp.
Trước đó thương tích do bóng thước bắn vào người Kiến Sầu rất nhiều, nhưng khi nàng tỉnh lại, thì nhờ có ánh vàng dìu dịu này chiếu vào nên tất cả đã gần như lành lại hết.
Kiến Sâu nhớ tâm mạch mình thương tổn nghiêm trọng khi bị hạt cải kỳ lạ kia đánh trúng, hơn nữa bóng thước lại tấn công tới tấp nên tổ khiếu mi tâm cực kỳ đau nhức, thần hồn còn phải chịu thêm một sức ép khủng khiếp khác nên cũng gần như sắp nứt vỡ đến nơi.
Lúc ấy, nàng cứ nghĩ mình chắc chắn sẽ bỏ mạng dưới cây thước của Tạ Bất Thần. Vậy mà cơ duyên xảo hợp, ngờ đâu lại bị pháp bảo huyền bí của Liễu Không đánh trúng. Vốn cứ tưởng dù thoát chết thì cũng thân tàn ma dại, nhưng hào quang trên đỉnh tháp này...
Thật quả là huyền diệu ! Kiến Sầu đoán mình đã ngất đi một lúc lâu vì sau khi tỉnh lại, trừ linh lực trong cơ thể không được dồi dào cho lắm, nàng nhận thấy cả người mình lành lặn, tựa như trước đó chưa hề đánh nhau với ai một trận kịch liệt bao giờ.
Mặc dù trong lòng rất tò mò, muốn tìm hiểu thêm về thứ sang sáng treo trên cao nhưng bây giờ thật không phải là lúc thích hợp. Vì vậy, đâu mày hơi cau, Kiến Sầu cúi người lượm thanh kiếm Nhiên Đăng rớt trên đất lên rồi nhìn về phía bóng người đang ngồi bất động trước mặt mình ba trượng.
Khi ánh mắt nàng quét tới, kẻ kia mới nhúc nhích, ngẩng đầu lên. Bộ áo bào xanh mặc trên người cũng lem luốc máu, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng như sương. Thanh Nhân Hoàng kiếm không thấy đâu mà thay vào đó là cây thước đen đặt nằm ngang đầu gối, ngón tay thuôn dài khẽ đè lên, khí tức lưu chuyển, từng bóng ấn phù vàng kim cứ lấp lánh ẩn hiện giữa các ngón tay.
Tạ Bất Thần nhìn vê phía nàng nhưng lại không đứng dậy.
Quả không bình thường !
Đúng ra nàng và Tạ Bất Thần đều là người cùng một giuộc cả. Ai cũng mong sao tống tiễn kẻ kia đi châu diêm vương càng sớm càng tốt, lẽ nào có chuyện sĩ diện lễ nghĩa ở đây ?
Giậu đổ bìm leo, gặp dịp sẽ tuyệt không nương tay.
Nhưng lúc vừa mới tỉnh lại, nàng vẫn bình yên vô sự đấy thôi.
Kiến Sầu đảo mắt nhìn ra sau lưng y một vòng, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó mục quang lại xoay chuyển mà nhìn lại tòa tháp nơi mình đang ngồi. Vì vậy, thứ mà ban nãy nàng không để ý đến bây giờ mới trở nên rõ ràng.
Hóa ra giữa nàng và y có một vách ngăn mỏng thẳng đứng. Lớp vách này trong suốt, nhờ có hào quang vàng vàng du dịu từ trên cao chiếu xuống và nếu để ý nhìn kỹ thì thi thoảng sẽ thấy được ánh sáng khúc xạ chứ không rất khó lòng nhận ra.
Nàng giơ tay ra nhẹ nhàng sờ sờ bằng linh lực thì thấy vách ngăn này không phá được, hay ít ra chỉ với sức một người thì chẳng thể nào làm nổi.
"Xem ra nhờ có nó mà ta thoát được một kiếp, ngươi cũng vì vậy mà lượm được mạng vê..."
Kiến Sầu rụt tay lại nhìn Tạ Bất Thần đang xếp bằng ngồi trước mặt mà cả cười, nhưng lần này tiếng cười của nàng chẳng còn chút sát ý nào mà nghe thân thiết hiền lành tựa như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Nếu không có lớp vách ngăn này thì lúc vừa mới rớt xuống đây, Tạ Bất Thần chắc chắn sẽ thừa dịp nàng đang bất tỉnh mà giết nàng, nhưng rốt cục chỉ đành có thể trơ mắt nhìn nàng từ từ tỉnh lại mà thôi.
Còn nàng cũng không khác gì. Vì Tạ Bất Thần tu vi vẫn thấp hơn nên lúc tỉnh lại, nàng cũng dám thử đi giết y lắm chứ chẳng phải vừa.
Vừa mới cách đó không lâu, cả hai còn đánh đánh giết giết đến trời long đất lở, bây giờ hoàn cảnh đổi thay thì thoắt cái đã trở nên ôn hòa thân thiện, nếu bảo trở mặt nhanh như lật sách thì cũng chỉ đến thế này là cùng.
Tạ Bất Thần dĩ nhiên thừa hiểu Kiến Sầu muốn nói gì. Vì lúc mới rơi xuống đây, thể lực của y tốt hơn nàng nhiều nên có thể dư sức lấy mạng nàng, nhưng tại có vách ngăn nên đành phải chịu để vuột mất dịp may hiếm có này.
Con tạo trêu ngươi, đem ngọn nguồn tâm ma bỏ trước mặt y, nhưng lại vô tình phá đi, không cho y được như ý.
Thật không dễ chịu chút nào. Lúc trước Kiến Sầu giết y không thành, bây giờ là y giết nàng không thành. Cứ thế mà cù nhằng cù nhầy mãi.
Nghe Kiến Sầu nói vậy, chẳng cần phải nghĩ nhiều, Tạ Bất Thần cũng nghe ra ý mỉa mai của nàng. Y chỉ lại kết cho hết ấn quyết, khép hờ mắt đáp : "Không lấy được mạng của Kiến Sầu đạo hữu thật quả là đáng tiếc. Nhưng đến lúc mấu chốt lại để vuột mất, khiến Tạ mỗ thoát chết, chắc Kiến Sầu đạo hữu cũng tiếc hận chẳng kém đâu."
Nàng nghe xong khóe mắt khẽ nảy.
Đến lúc mấu chốt lại để vuột mất...
Thì đúng vậy chứ còn gì nữa 2
Nếu nàng vững tâm một chút, hay nếu nữ tu giống nàng như đúc kia lộ diện trễ một chút thì e rằng Tạ Bất Thần đã thành cái xác không hồn rồi.
Không nghĩ đến thì thôi chứ đã nghĩ đến nàng ta Kiến Sầu lại cảm thấy sự việc giống như chìm trong một màn sương mù dầy đặc.
Trước khi bị hạt cải đánh trúng, nàng có thấy nữ tu kia bay về phía hai người. Nếu thế thì phải chăng họ đang ở bên trong hạt cải này ? Nhưng bây giờ ai đang nắm giữ nó đây ?
Cả hai đều chẳng biết chuyện gì đã xảy ra ở bên ngoài.
Kiến Sầu nhìn Tạ Bất Thần mà trong lòng chợt dậy sát ý, muốn giơ kiếm lên đâm y một phát cho rồi ! Nhưng trước mặt là vách ngăn nên nàng vẫn dẳn lòng được.
Nàng xoay Nhiên Đăng kiếm một vòng, cười nhạt đáp : "Xem ra Tạ đạo hữu buồn bực lắm thì phải." Ai mà chả biết Tạ Bất Thần xưa nay vốn trầm tính. Người ta có thể thóa mạ y đủ điều mà y vẫn chẳng biến sắc mặt. Thế mà hôm nay nàng chỉ nói giễu một câu, y đã không nhịn nổi mà vặc lại nàng cũng bằng thái độ mỉa mai y như vậy.
Thế nghĩa là ngoài mặt thì lạnh mà bên trong thì nóng chứ còn gì nữa. Kiến Sầu biết Tạ Bất Thần quá rõ, chỉ cần nói qua nói lại vài câu là đã đi guốc trong bụng y rồi.
Các đầu ngón tay của Tạ Bất Thần bấm mạnh trên thân cây thước đen, y nhắm mắt lại, cố dằn xao động trong lòng đáp : "Thay vì phí sức châm chích, ta thấy Kiến Sầu đạo hữu bỏ thời gian xem xét nơi đây cho kỹ thì hay hơn."
"Tạ đạo hữu cũng đã xem chán ra rồi, nhưng bây giờ vẫn còn ngồi ở đây thì hẳn nơi này tường đồng vách sắt chẳng dễ gì ra được."
Về mặt này, Kiến Sầu rất tin Tạ Bất Thần.
Chỉ cần tản linh thức ra là thấy ngay chất liệu xây dựng tháp tuy nhìn có vẻ thông thường nhưng thực ra lại đặc biệt ở chỗ kim và mộc hòa lẫn vào nhau, linh thức không thể nào xuyên thấu được. Hơn nữa tường vách ở đây trông rất lạ. Nó giống như màng ngăn không gian chồng chất xếp lớp lên nhau, ngay cả ánh sáng cũng tụ lại bên trong.
Kiến Sầu bước tới, tuy vậy vừa đến gần vách tường thì trong chớp mắt lại nhìn thấy hai cột cầu thang xoắn ốc vươn thẳng lên trên và Tạ Bất Thần đang tĩnh tọa trên mặt đất. Dù nàng chẳng quay người vậy mà vách tường trước mặt thoắt cái lại ở phía sau lưng.
"Quy tắc không gian..."
Tu sĩ Thập Cửu Châu sau khi lên tới phản hư thì được gọi là "đại năng”. Bởi một khi đã đến cảnh giới này thì ai cũng thấu triệt bản tâm của mình, đạt đến ngưỡng "Hư” thực sự. Đến lúc này họ phải bắt đầu tìm hiểu quy tắc vũ trụ mà một trong những điều quan trọng nhất đó chính là "không gian”.
Kẻ nào là cường giả thì có thể tự mình tạo ra một thế giới nho nhỏ. Cảnh giới này gọi là "Hữu giới". Trong số những người mà Kiến Sầu đã từng gặp và tiếp xúc thì có Bất Ngữ thượng nhân, chủ nhân của ẩn giới Thanh Phong Am, là đạt đến "Hữu giới". Ngoài ra cũng còn có Hoành Hư chân nhân, thủ tọa của Côn Ngô.
Giống như hiện giờ thì tòa tháp này hẳn là công trình của bậc đại năng hữu giới nhưng có điều không biết nó thuộc về ai và ai đang điều khiển nó.
"Nếu ta đoán đúng thì chúng ta đang ở trong hạt cải tu di. Đây là một trong ba vật cực quý của Thiền Tông, có thể dùng cái nhỏ bé của hạt cải để chứa núi tu di to lớn. Tháp này hay ngay chính hạt cải cũng có thể là một phần của núi tu di ẩn trong hạt cải."
Tạ Bất Thần đoán nàng đã thấy được lực không gian kỳ lạ xung quanh nên cũng không nói nhiều : "Lúc cô bất tỉnh, ta có thử ước tính sơ sơ. Chúng ta ở đây khoảng được ba canh giờ rồi."
Ba canh giờ...
Kiến Sầu đi dọc theo vách tường rồi dừng lại ngay trước một cột cầu thang, ngước mắt nhìn lên : "Nói như ngươi thì hiện giờ nếu như chúng ta vẫn bị kẹt ở trong này thì hẳn là hạt cải tu di đã lọt vào tay người lạ đúng không ?"
"Hơn nữa Thiên Tông vẫn chưa lấy lại được hạt cải này."
Tạ Bất Thần có ý bảo hạt cải tu di rất có thể nằm trong tay nữ tu giống Kiến Sầu như đúc kia nhưng y không nói trắng ra vì không biết gọi nàng ta ra sao, hơn nữa y cũng không rõ giữa hai người họ quan hệ ra sao.
Cảm giác này quả thực rất khó nói. Kiến Sầu nghe mà cau mày. Nàng cũng đoán được tại sao Tạ Bất Thần không nói thẳng ra. Có lẽ y cũng kiêng ky nữ tu kia, nhưng ngay chính nàng cũng thế !
Nàng nhấc chân bước lên bậc thang : "Tạ đạo hữu hình như đã đi thử rồi thì phải ?"
"Ta có thử qua, thấy rất lạ... Tạ Bất Thần nhìn bước chân nàng, ngừng lời một chút, đoạn nói tiếp : "Cứ đi thử lên trên một chút thì biết."
Đi lên một chút ư ?
Nghe thật khác thường.
Kiến Sầu cảm thấy là lạ, bước chân khựng lại, chợt nghĩ không biết bên trên có bây rập gì không, nhưng nhìn Tạ Bất Thần vẫn còn đang ngồi yên lành ở đẳng kia thì lại tự nhủ chắc không sao, bởi vậy bèn không tần ngần nữa mà cất bước leo lên.
Một bậc, hai bậc, ba bậc, ....
Mỗi một bậc thang đều có khắc số tương ứng theo kiểu chữ triện. Từ bậc đầu tiên đến bậc thứ hai, thứ ba, bước lên rồi trong lòng mới thấy kỳ lạ. Đúng như Tạ Bất Thần nói, càng lên cao, cảm giác ấy càng rõ hơn.
Lúc lên đến bậc thang thứ mười thì mặt tường của tháp lại nằm đúng ngay sau lưng tượng Phật lớn. Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn thì thấy trên đài sen nơi đức ngài ngồi có khắc một hàng chữ như sau : "Một ngày trong động bằng một ngàn năm ở ngoài."
Trong sát na ấy, Kiến Sầu không khỏi rùng mình mà chợt nghĩ đến một khả năng không tưởng !
Đứng trên bậc thứ mười, nàng ngoái nhìn lại chín bậc ở dưới, ngẫm nghĩ một hồi bèn lấy từ trong túi càn khôn ra hai cây nhang tử đàn. Khẽ thổi một cái, hai cây nhang liên cháy lên.
Mày liễu khẽ chau, Kiến Sầu cắm một cây ở bậc thứ mười, một cây ở bậc thứ chín, sau đó lùi lại im lặng đứng nhìn.
Tạ Bất Thần ở dưới cũng không nói tiếng nào mà chỉ nhìn nàng làm việc.
Hai đốm đỏ trên đầu hai cây nhang ngun ngút cháy. Thời gian lặng lẽ trôi...
Nhưng Kiến Sầu càng xem thì càng kinh hãi, thậm chí còn chẳng cần nhìn chúng cháy hết nàng đã thấy được câu trả lời rồi.
Lúc cây trên bậc thứ mười cháy hết, cây trên bậc thứ chín vẫn còn lại một tấc I
Một ngày trong động bằng một ngàn năm ở ngoài !
Kiến Sầu đứng đó mà cảm thấy bước chân mình như tê dại, sau khi phát hiện ra bí mật trong mỗi bậc thang thì không khỏi ngẩng đầu ngước nhìn.
Cái nào cái nấy nối nhau vươn mãi lên cao, đếm kỹ thì tất cả có đúng một trăm lẻ tám bậc I
"Có lẽ Kiến Sầu đạo hữu đã nhận ra thời gian trôi qua trên bậc thang đầu tiên chính bằng một ngày bên ngoài. Vậy có một trăm lẻ tám bậc thì cứ vậy mà tính lên.”
Tạ Bất Thần nhìn thân sắc Kiến Sầu thì biết nàng đã hiểu : "Một bậc thang là một ngày bên ngoài, hai bậc là hai ngày, một trăm lẻ tám bậc là một trăm lẻ tám ngày."
Nói cách khác, nếu như có thể bước lên một trăm lẻ tám bậc, tu luyện một trăm lẻ tám năm thì bên ngoài cũng chỉ mới hết một năm thôi.
Ngoài quy tắc không gian, trong hạt cải tu di này còn có dao động thời gian Ï
Không gian bốn phương từ trên xuống dưới là vũ, còn thời gian quá khứ hiện tại là trụ.
Người tạo nên hạt cải tu di này phải đạt đến cảnh giới như thế nào mới có thể dựng nên một ngôi tháp huyền ảo thần kỳ như vậy !
Kiến Sầu trong lòng dậy sóng cuồn cuộn, nhất thời khó dằn được xúc động, mãi một lúc sau, mới cảm khái nói : "Đối với Tạ đạo hữu mà nói, đây hẳn là kỳ ngộ hiếm có. Tranh thủ bế quan một ngàn năm trong này mà ra bên ngoài cũng chỉ mới hết khoảng mười năm, vậy chẳng phải là làm chơi ăn thiệt sao ?”
"Giới diện này không thông với bên ngoài. Dù có đột phá cảnh giới thì đất trời cũng không thể nào cảm ứng được." Tạ Bất Thần hoàn toàn chẳng chút mất trí trước cơ duyên từ trên trời đập thẳng xuống này : "Tu sĩ tuy mạnh nhưng số tuổi lại do trời định. Dù may mắn vào đây được nhưng đến lúc thọ mạng đã hết thì e rằng có ra ngoài cũng thành một bộ xương khô mất thôi. Huống hồ Kiến Sầu đạo hữu cứ đi tiếp lên trên thì biết đi hết một trăm lẻ tám bậc không phải đơn giản như cô tưởng đâu."
Thế ư?
Nghe vậy, Kiến Sầu hơi bất ngờ. Nàng đứng trên bậc thứ chín, soát lại cảm giác rồi đi tiếp lên trên, mười tám bậc đầu rất dễ nhưng đến bậc thứ mười chín thì mới bắt đầu thấy hơi có sức ép. Càng lên cao áp lực càng mạnh, giống như có ngàn vạn cân đá đè lên người !
Mặc dù đã luyện qua "Nhân khí” tâng thứ sáu, cơ thể của nàng chắc mạnh là thế vậy mà cũng chỉ lên được tới bậc ba mươi sáu là cùng !
Vì vậy nếu tiếp tục thì sức ép sẽ còn lớn hơn không biết bao nhiêu mà kể ! Đã quá mệt, nàng bèn lùi lại, mãi đến bậc thứ ba mươi mới có thể thở ra một hơi dài, mới thấy cả người như sống lại.
Tòa tháp Phật này rõ ràng là một nơi tu luyện cực tốt !
Hèn gì hạt cải tu di này lại có tiếng là một trong ba vật báu quan trọng nhất của Thiên Tông. Chỉ nội một trăm lẻ tám bậc thang này đã ăn đứt cả ngàn lần biết bao ẩn giới và các giới diện nhỏ khác rồi I
Nếu đem đệ tử trong môn vào đây tu luyện thì tông môn sẽ lớn mạnh biết bao nhiêu mà kể !
Vào lúc này, mọi thứ đều chẳng còn quan trọng nữa, Kiến Sầu chỉ muốn ngồi xuống tu luyện ngay nhưng trong trí óc lại chợt dậy lên vô vàn lo lắng, rốt cục đành châm chậm men theo đường bậc thang xoắn ốc đi xuống ngồi tĩnh tâm điều tức trên sàn tháp như Tạ Bất Thần.
Điều quan trọng nhất vào lúc này là phải ra được bên ngoài.
Tân Mật Tuyết Vực và Cựu Mật đang đánh nhau, hơn nữa lại còn có Thiền Tông hỗ trợ, kết cục vẫn chưa biết ra sao. Trong khi đó, hai người bọn họ tự nhiên gặp chuyện như thế này, đâm ra chẳng có cách nào truyền tin tức đi được cả.
Ai mà biết được chiến tranh giữa Tuyết Vực và Cực Vực sẽ nổ ra vào lúc nào I
Bây giờ kẹt ở đây thì chẳng đánh giết gì được nữa, trong lòng hai người họ cũng có cùng ý nghĩ như nhau. Vì vậy nàng không nói tiếng nào thì Tạ Bất Thần cũng im lặng, vừa ngồi điều tức vừa thầm đếm thời gian...
Tuy không biết nữ tu kia lai lịch ra sao nhưng xem ra tu vi cũng đã tới kim đan rồi. Theo cách nghĩ thông thường, dù nàng ta có cướp đi hạt cải tu di thì cũng không thể nào lẩn trốn quá lâu được. Chỉ cần Thiền Tông tìm lại được vật báu này thì bọn họ sẽ thoát ra sớm thôi.
Nào ngờ cái sớm ấy mất tròn cả hai tháng trời.
Dù Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đều thuộc dạng tâm tính kiên định mà dân dân cũng không thể nào bình thản nổi. Đến ngày thứ sáu mươi hai, nàng đành mở mắt nói thẳng : "Ngồi chờ thế này không được."
Tạ Bất Thân ngẩng đầu lên, khí tức tu luyện nhàn nhạt quanh thân liền thu lại. Y nhìn nàng điềm tĩnh hỏi : "Kiến Sầu đạo hữu có cách gì không ?"
"Có."
Tuy rằng trước đó còn là tử địch của nhau nhưng trong hoàn cảnh như thế này Kiến Sầu nghĩ nếu tạm thời hợp tác thì y có lẽ cũng đồng ý thôi.
"Tháp này có chứa quy tắc không gian, muốn ra ngoài thì phải phá. Ta và ngươi không đủ tu vi nên không biết làm làm sao nhưng ở chỗ khác không hẳn là không có cách."
Chỗ khác ư ?
Nếu là ai khác nghe Kiến Sầu nói vậy thì chắc chắn sẽ hỏi lại chỗ đó là chỗ nào nhưng Tạ Bất Thần thì chỉ hơi nhíu hai hàng mày rậm. Y vừa thoáng nghe đã hiểu, ánh mắt đăm đăm nhìn nàng một cách lạ lùng : 'Là Cửu khúc hà đồ, Thanh Phong Am tứ thập bát ký có phải không ?"
"Đúng vậy.'
Kiến Sầu cũng chẳng thèm vòng vo, thừa nhận ngay.
Xưa kia hai người họ đi thám thính ẩn giới Thanh Phong Am. Cuối cùng, trong lần đánh nhau trên đỉnh Phật, mỗi người giật được một nửa "Thanh Phong Am tứ thập bát ký". Đây là ghi chép một số tâm đắc và cả thuật pháp của Bất Ngữ thượng nhân sau khi lĩnh ngộ "Cửu khúc hà đồ”. Có điều lúc đó tranh giành, văn bản bị xé làm hai theo chiêu ngang. Mỗi người một phần khuyết thiếu. Thuật pháp hay tâm đắc gì gì đó đều chỉ đọc được một nửa, ngay cả câu chữ cũng không liền lạc thì lấy gì mà tu luyện ?
Lúc trước Kiến Sầu định cướp lấy phần kia từ tay Tạ Bất Thần nhưng với tình hình bây giờ thì không thể ngồi chờ chết được nữa.
Chắc chắn nữ tu giống nàng như đúc kia đã có cách thức đặc biệt nào đó tránh được tai mắt Thiền Tông rồi. Vậy nếu muốn ra ngoài cũng không thể nào nhất thời nửa khắc là được ngay, mà chết ở đây thì quá dở.
Kiến Sầu không phải là người cứng nhắc mà trái lại rất biết tùy cơ ứng biến. Hai người hợp tác với nhau, nếu tìm được cách thoát, ai cũng vui vẻ, rồi sau đó sẽ tính tới chuyện giết Tạ Bất Thần, mà lỡ thất bại thì cũng chẳng mất mát gì.
Vì vậy, nàng bèn giơ ra nửa của mình trước vách ngăn rồi hỏi : "Hợp tác thì đôi bên cùng lợi, đấu đá thì chết, Tạ đạo hữu chọn cái nào ?"