Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 398 - Chương 398 : Liều Theo Kiếm Hoàng

Chương 398 : Liều theo kiếm hoàng Chương 398 : Liều theo kiếm hoàngChương 398 : Liều theo kiếm hoàng

Thật ra lúc hỏi Tạ Bất Thần câu này Kiến Sầu đã biết trước kết quả bởi không đợi nàng yêu cầu, y đã đem phân nửa "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" đặt xuống sàn tháp. Nếu là người thường phải chờ kẻ khác đề nghị thì tuyệt sẽ không có hành động đi trước như vậy.

Có thể nói, Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đều là những người biết dùng lý trí chế ngự tình cảm. Lúc trước tử đấu với nhau một trận ngang sức là do hai người họ tùy tình hình mà quyết định. Sau đó sự việc tiến triển đột ngột, không nằm trong tâm kiểm soát của họ được nữa. Vì vậy bây giờ miễn là vẫn còn óc suy xét tính toán thiệt hơn thì không ai có thể từ chối lời đề nghị của nàng.

Tạ Bất Thân cũng vậy. Nếu không thoát được, đến lúc hết tuổi thọ thì cả hai chỉ còn nước chết mà thôi. Ngược lại nếu thành công, tuy rằng đối thủ được lợi nhưng ngẫm cho kỹ thì mình cũng dự phần trong đó. Có ra khỏi đây, giữ được mạng thì sau này mới có dịp dồn kẻ kia vào chỗ chết.

Nghe Kiến Sầu nói xong, Tạ Bất Thần im lặng nhìn nàng, khóe môi nhếch lên cười một cách kỳ quái, giọng điệu chợt trở nên vừa ý vị khó hiểu vừa có phần phức tạp.

"Vậy thì cung kính chẳng bằng tuân mệnh."

Y đứng dậy trải nửa quyển trục của mình ra trên sàn tháp.

Thế nên, giữa lớp vách ngăn gân như vô hình phân đôi không gian, sau hơn sáu mươi năm bị xé đôi, lần đầu tiên hai phần quyển trục lại hợp thành một thể trọn vẹn. Chỉ trong chớp mắt, nội dung thâm sâu ghi chép bên trên vốn đứt đoạn nhờ vậy mà nối liền thành một mạch ! Mọi tâm đắc lĩnh ngộ về "Cửu khúc hà đồ" của Bất Ngữ thượng nhân năm xưa cuối cùng cũng hiện ra hoàn chỉnh trước mắt hai kẻ trí tuệ kiệt xuất !

Chữ nghĩa vô cùng thông dụng, thậm chí còn chẳng có hiện tượng gì đặc biệt xảy ra ! Nhưng vừa nhìn thấy, cả hai đều như bị hút hồn vào trong, chẳng còn biết trời trăng, tựa hồ như biển xanh mênh mông gặp sa mạc khô hạn vậy...

Lúc này Kiến Sầu và Tạ Bất Thần mỗi người im lặng ngồi một bên quyển trục, nếu thi thoảng ánh mắt của ai chợt sáng bừng thì chắc chắn trong đó là vì choáng ngợp và thích thú... Thù hận giết chóc đều tạm gác sang một bên. Trong mắt họ, trừ quyển trục dài dài chi chít chữ này ra thì chẳng còn gì khác.

Trong tháp Phật cao cao kín mít, việc học hỏi tìm tòi khiến thời gian chợt trôi nhanh như bóng câu qua cửa. Trong khi đó, đối với bất cứ tông môn nào, từ Nhai Sơn, Côn Ngô, Cựu Mật cho chí Thiên Tông, bên nào cũng cảm thấy từng thời từng khắc trôi qua thật đúng như một loại cực hình.

Tại Thiền Tông Tây Hải, ở khu thiên viện sau núi.

Trong một gian thiền phòng thông dụng thường thấy, trên tường có treo hình Phật tổ, phía trước có thắp nhang tử đàn khói hương lượn lờ. Trong góc phòng kế đó là Liễu Không mặt mũi tái xanh đang ngồi xếp bằng trên một chiếc sập La Hán.

Hắn cởi trân để lộ cơ thể vô cùng cường tráng, trông rõ ra là việc tu luyện thường ngày không hề có chút chểnh mảng. Tuy vậy da thịt trên người lúc này lại xanh xanh tím tím khắp nơi.

Liễu Không ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn La Hán, trán toát mồ hôi lạnh nhưng hai mắt lại nhắm nghiền nhìn như vô cùng đau đớn. Một bàn tay thuôn dài chụp xuống đỉnh đầu hắn. Hào quang vàng vàng mờ mờ từ đó tỏa ra bao phủ cả người quyện lẫn với tiếng thở dài hiền hậu của tu sĩ thi pháp.

Những vết tím bầm trên người Liễu Không liền bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tích cực nhưng tốc độ cực chậm. Nếu ai để ý quan sát thì sẽ thấy có khí đen mờ mờ bốc ra từ những vùng bị thương, giống như giòi trong xương, rất khó diệt trừ.

Sau gần nửa canh giờ, bàn tay kia mới thu về.

Nhất Trần hòa thượng ngồi chờ bên cạnh đã khá lâu, khuôn mặt thường ngày vẫn hay tươi cười hòa ái là thế vậy mà bây giờ lại trầm hẳn xuống. Thấy người kia thu thế, ông hỏi : "Sao rồi 2?"

"Độc ngấm quá sâu, vào tới tâm mạch. Bây giờ ngoại lực mất hết, có tai qua nạn khỏi hay không là nhờ chính sức hắn thôi."

Giọng người kia trâm trâm hiền từ, nghe như tuyết tan xuân về. Nhưng cái tiếng ấy là của một vị sư mặc tăng bào trắng, ngũ quan tuấn lãng, trông khác hẳn với những người trong phòng. Tuy vậy, khuôn mặt ông lại chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, ai nhìn vào chỉ cảm thấy chết lặng, tựa hồ như con người đứng đó chẳng phải là một trong ba vị đứng đầu Thiền Tông mà chỉ là một cái xác không hồn. Đôi mắt nhìn đời ánh lên sắc từ bi nhưng đồng thời lại mông lung, phảng phất khí vị bi thương cô đơn...

Đấy chính là một trong ba người có tu vi cao nhất Thiền Tông - Tình tăng Tuyết Lãng thiền sư.

Nhất Trần hòa thượng quay đầu nhìn, thấy diện mạo và thần thái của Tuyết Lãng thiên sư bây giờ giống hệt như ngày xưa, lại nhớ đến câu nói vừa nãy thì nhíu chặt mày : "Thứ hại hắn tuyệt không phải là thuật pháp của Tân Mật. Nếu không có nữ yêu kia tác oai tác quái thì Liễu Không đã không phải khổ sở như thế này..."

Dù sao Bắc Vực cũng không thể so được với Trung Vực, huống hồ là vùng đất Tây Hải lại còn khá hoang vu vắng vẻ. Từ khi Phật môn tách nhánh, Thiền Tông phát triển được chủ yếu là nhờ vào việc truyền đạo trên cô đảo nhân gian. Đệ tử mới trong môn đa phần là người phàm, thiên phú khó mà bì kịp với truyền nhân của các môn phái khác ở Trung Vực.

Giống như đám Lục Hương Lãnh, Như Hoa công tử cách đó ít lâu có ghé tới chỗ họ, tất cả đều là hạng kỳ tài, thiên phú trác tuyệt, có thể xem như là thế hệ đầu đàn mới. Khắp Trung Vực gần cả trăm năm nay chưa từng xảy ra điều kỳ diệu như thế.

Trung Vực quả là không thiếu thiên tài. Nhưng Thiền Tông bọn họ đã phải chờ đợi bao năm mới có được một Liễu Không ba kiếp thiện nhân như thế này 2?

Từ khi Liễu Không nhập môn cho đến nay, mọi người đều xem hắn như người thường. Nhưng thật ra ai cũng đặt hết hy vọng vào hắn, chỉ có điều vì sợ gây ra áp lực quá lớn nên mới không dám nói thẳng mà thôi.

Ai mà ngờ trong trận đánh úp Tân Mật vào ban đêm, hắn lại gặp nạn, sống chết khó đoán như thế này !

"Trước thì điểm hóa cho người bên hồ tro, giờ thì tai ương cho Liễu Không, nói cho cùng thì đều là nhân quả do ta tự tạo ra cả..."

Nhất Trần nhớ lại những gì Tuệ Niệm thuật lại mà bất giác chắp tay trước ngực than.

Vị sư mặc tăng bào trắng dường như không nghe thấy, chỉ nhìn Liễu Không hồi lâu rồi đưa mắt nhìn ra cảnh vật tĩnh lặng ngoài khung cửa sổ thiền viện. "Có kiếp có duyên, nhân quả đan xen, ông bất tất phải bận lòng."

Vẫn là giọng nói đều đều, đượm vẻ tịch mịch của một đời thăng trầm ấy.

Nghe vậy, Nhất Trần hòa thượng chầm chậm nhắm mắt cười : "Tuyết Lãng sư huynh nói phải, là ta cố chấp rồi."

Thân là "Tâm sư” trong số ba người đứng đầu Thiền Tông, Nhất Trần vốn phải là người thông suốt nhất chứ không phải nhờ "Tình sư" - Tuyết Lãng điểm tỉnh mới nhận ra vì dù sao đây cũng không phải là sở trường của ông.

Nhất Trần tới cạnh Liễu Không nhìn khói đen còn lượn lờ trên người hắn, đầu óc không nghĩ tới tranh chấp giữa hai tông Thiện - Mật mà nghĩ tới việc mình tình cờ điểm hóa cho Kiến Sầu của quá khứ, khiến chấp niệm khó cởi mà thành yêu...

Nếu không thì nữ yêu này sao lại có dịp đi Tân Mật quấy rối chứ ?

Nếu không có người chen ngang nửa chừng thì Liễu Không đã cứu được Kiến Sầu và cũng không phải gặp nạn như thế này.

Nhưng đúng như Tuyết Lãng sư huynh đã nói, là nạn hay duyên cũng thật khó mà biết được. Thế sự huyền diệu, mọi việc đều đã có trời định.

"A di đà phật I"

Niệm xong, ông bèn ngồi xuống, một tay kết ấn kim cương, tay kia lần tràng hạt, miệng lẩm nhẩm tụng kinh.

Tuyết Lãng thiền sư không ở lâu trong thiền phòng. Ngoài trời đã đậm sắc thu nhưng trên núi vẫn còn xanh xanh bóng tùng và bồ đề nên cảnh vật trông chẳng mấy hiu hắt cho lắm. Ông ngẩng đầu nhìn rồi thong thả cất bước rời phòng. Dần dần, dáng áo trắng phảng phất nét cô tịch ấy khuất hẳn khỏi khu thiền viện. Sự kiện ở Tân Mật đã khiến toàn Thập Cửu Châu xôn xao. Trừ Liễu Không đang trong tình trạng thập tử nhất sinh thì việc hai nhân vật kiệt xuất của Côn Ngô và Nhai Sơn biến mất cũng được đông đảo tu sĩ quan tâm.

Lần này không giống như chuyện xảy ra trong ẩn giới Thanh Phong Am, số người tận mắt chứng kiến hai người họ đánh nhau rất đông, không thể chỉ dăm ba câu mà giải thích cho rõ ngọn ngành được.

Từ trước đến nay Côn Ngô và Nhai Sơn vẫn gắn bó với nhau, cho dù giữa họ hơi có chút xích mích nhưng cũng không đến nỗi khua chiêng gióng trống cho người ngoài biết. Trong sáu mươi năm Kiến Sầu mất tích, bầu không khí giữa hai bên hơi căng thẳng, tuy vậy tình hình đã khác đi từ khi nàng trở về Thập Cửu Châu, nên nhờ thế cũng dịu đi nhiều.

Song chuyện xảy ra lần này trong nháy mắt lại khiến sóng ngầm cuồn cuộn dâng trào.

Lời bàn ra tán vào xôn xao không dứt. Ai cũng cho rằng giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần hẳn phải có thâm thù đại hận gì đó, đồng thời quan hệ giữa Côn Ngô và Nhai Sơn cũng có những cái lắt léo vi diệu mà người người khó lòng biết được...

Nhưng vào lúc này, cả Côn Ngô lẫn Nhai Sơn đều chẳng có hơi sức đâu mà đi đối phó với dư luận. Tiểu hội Tả Tam Thiên vốn đang tưng bừng náo nhiệt, ai mà ngờ hai cái đứa tài năng đầy mình như thế lại biến mất tăm mất tích chứ ? Đã thế lại còn ở đúng một nơi đầy dẫy nguy hiểm như Tuyết Vực mới chết I

Vừa xảy ra chuyện, Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân liên biến mất khỏi tiểu hội. Hai người đích thân đi Bắc Vực, cùng hợp tác với Vô Cấu phương trượng của Thiền Tông tìm kiếm hạt cải tu di.

Nhưng kể cũng lạ, nữ yêu kia mai danh ẩn tích đã đành mà ngay cả hạt cải tu di lạc đi nơi nào cũng tra không ra, thậm chí bọn họ còn không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Tựa hồ như vật đã rơi vào một thế giới khác vậy...

Nhất thời ai nấy đều lo sốt vó.

Chỉ duy có Thiền Tông là có thể vui mừng chút ít về kết quả đánh úp Tân Mật vào đêm hôm đó. Không chỉ khiến địch thủ phải thiệt hại nặng nề, họ còn hợp với Không hành mẫu Ương Kim đánh pháp vương Bảo Bình trọng thương. Thêm vào đó, pháp vương Bảo Kính bị giết, kế hoạch giữa Cực Vực Vực và Tân Mật không thể thực hiện và triển khai đúng hạn được.

Tình hình như vậy nên việc đánh chiếm Thập Cửu Châu bắt buộc phải hoãn lại nhưng hai người bị nhốt trong hạt cải tu di thì không thể nào biết được.

Cả Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đều là người có khả năng liếc mắt nhìn qua là gần như không quên. Tuy chữ nghĩa trong "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" thâm sâu khó hiểu nhưng cả hai chỉ cần đọc qua một lần đã nhớ.

Không biết Tạ Bất Thần ra sao chứ Kiến Sầu thì thấy những gì ghi trong quyển trục gần như là tất cả tâm huyết một đời của Bất Ngữ thượng nhân !

Ông không chỉ ghi lại mọi hiểu biết về "Cửu khúc hà đồ" mà còn viết thêm đủ thứ cảm ngộ gặt hái được trong quá trình tu luyện của bản thân, đặc biệt là những điểm then chốt tính từ cảnh giới nguyên anh trở đi. Dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu vô số trải nghiệm chống lại tâm ma. Tuy những điều này hơi có vẻ cao thâm đối với Kiến Sầu nhưng không phải quá bí hiểm đến nỗi không thể hiểu được !

Thần hành ngàn dặm, đao pháp Sầu tràng ẩm túy, kiếm pháp Hồng nê, thuật khai linh, đại ngũ hành phá cấm thuật, pháp thân Thiên long bát bộ... Cơ man nào là thuật pháp và đạo ấn cao cấp !

Thử hỏi gặp phải những thứ hấp dẫn như vậy, có ai dưới gầm trời này có thể nhắm mắt bưng tai cho đành ?

Kiến Sầu khó mà nén được niêm phấn khích xúc động đang dâng trào trong đáy mắt. Tạ Bất Thần đứng trước mặt nàng cũng vùi đầu vào nghiền ngẫm, mãi một lúc lâu mới ngẩng lên nói : "Trong này có một đạo ấn tên là "Đại ngũ hành phá cấm thuật" có thể giải trừ được rất nhiều loại trở ngại không gian, không chừng hữu dụng. Nhưng hình như muốn hiểu cũng không dễ dàng gì."

"Thì cứ thử xem sao."

Kiến Sầu không vội kết luận. Về cơ bản, nàng cũng có cùng quan điểm như y nhưng dù sao cũng phải thử mới biết được.

Cứ để quyển trục đấy, Kiến Sầu nói xong liền quay người nhìn về phía cột cầu thang hình xoắn ốc, ánh mắt chợt trở nên hơi ngân ngừ. Nhưng chỉ một thoáng sau vẻ băn khoăn ấy liên biến mất bởi Tạ Bất Thần cũng đang rảo bước đi về phía cột câu thang bên mình.

Bậc thứ nhất, thời gian nhân lên gấp đôi !

Nói gì thì nói, tu luyện trên bậc thang đúng là chuyện làm chơi ăn thiệt. Tuy thời gian dài đằng đẳng nhưng nếu sau đó có thể thoát ra ngoài há chẳng phải là một bước lên mây sao 2?

Tạ Bất Thần dĩ nhiên rất muốn thử nghiệm Đại ngũ hành phá cấm thuật, song dịp may tu luyện ở ngay trước mắt, lẽ nào lại để phí hoài ?

Một bậc, hai bậc, ba bậc...

Y bước thẳng lên bậc thứ hai mươi, khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết ấn xếp trên đầu gối rồi bắt đầu tu luyện. Ở bậc thứ hai mươi, thời gian là hai mươi năm, tương đương với một năm ở bên ngoài !

Tính toán quả thâm sâu !

Kiến Sầu sao không rõ bụng dạ đen tối của y ?

Tuy Tạ Bất Thần có thể không biết hồn phách của Kiến Sầu bị khuyết thiếu nhưng đạo kiếp vấn tâm đối với bất kỳ ai cũng đều cực kỳ hung hiểm là chuyện đương nhiên. Nàng hiện giờ đã tới nguyên anh hậu kỳ, cứ tiếp tục tu luyện thường thường thôi là đã có thể đột phá lên xuất khiếu rồi.

Đến lúc đó, đạo kiếp vấn tâm sẽ có thể xảy ra vào bất cứ lúc nào !

Chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ tan thành tro bụi. Đó là còn chưa kể đến việc hồn phách bị khiếm khuyết. Lần đi Cực Vực vừa rồi Kiến Sầu đã tu bổ được một phần lớn. Tuy vậy hồn châu của nàng vẫn còn lại một đường nứt nhỏ. Dù cảnh giới tu hồn ở Cực Vực đã qua ngọc niết nhưng nàng chẳng tin rằng mình có thể vượt qua được đạo kiếp vấn tâm.

Dưới xuất khiếu không địch thủ, vừa đến vấn tâm chắc chắn phải chết.

Nói cách khác, nếu không muốn chết ở giai đoạn vấn tâm của xuất khiếu thì tốt nhất là nàng ngồi yên ở dưới, không nên bước lên bậc thang để tu luyện làm gì. Nếu không cảnh giới đột phá quá nhanh, chẳng cần Tạ Bất Thần tới giết nàng cũng đã chết rồi.

Nhưng cứ cố thủ ở phía dưới thì có gì khác đâu ?

Thời gian tu luyện của Tạ Bất Thần tăng gấp hai mươi lần. Nếu chẳng làm gì, e rằng ngày rời hạt cải tu di cũng chính là lúc nàng bỏ mạng !

Chẳng còn cách nào khác !

Kiến Sầu hít sâu một hơi, dở cười dở khóc : Nàng nhớ năm xưa đi ngang qua bia Cửu Trọng Thiên trên quảng trường Tây Hải có nghe người ta đồn Khúc Chính Phong bị kẹt ở đỉnh điểm nguyên anh bốn trăm năm trời mà mãi vẫn không đột phá nổi.

Lúc ấy nàng chẳng biết gì, đến bây giờ mới mang máng hiểu ra đôi điều.

Không phải Khúc Chính Phong không thể đột phá mà là bị vướng tâm chướng nên mới bình chân như vại, áp chế cảnh giới mà thôi.

Hắn cứ chờ một dịp thích hợp nào đó để vượt qua tâm chướng. Vừa phá xong trở ngại này thì cảnh giới liên tăng nhanh, thực lực mạnh mẽ nên mới có thể chấn nhiếp toàn bộ Minh Nhật Tinh Hải.

Khúc Chính Phong ngày xưa và nàng bây giờ có khác gì nhau mấy đâu. Hắn có thể ép cảnh giới đứng lại ở đỉnh điểm nguyên anh trong gần cả bốn trăm năm trời. Vậy...

Vậy tại sao nàng không làm như hắn chứ ?

Kiến Sầu hít sâu một hơi rồi cười mà bước chân lên thềm.

Cứ một bước là một bậc.

Một bước một bậc. ...

Cuối cùng, lúc dừng lại là ở bậc thứ hai mươi, vừa khéo cách không đối diện với Tạ Bất Thần I
Bình Luận (0)
Comment