Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 399 - Chương 399 : Thoát Khốn Và Tao Ngộ

Chương 399 : Thoát khốn và tao ngộ Chương 399 : Thoát khốn và tao ngộChương 399 : Thoát khốn và tao ngộ

Vừa lúc ấy Tạ Bất Thân ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt ẩn chút dò xét, nhưng chỉ một thoáng sau đã hạ mi, rũ bỏ mọi ý niệm lan man mà lại tập trung tu luyện. Hai tay y vô thanh vô tức kết ấn. Ánh sáng ngũ sắc cũng liền tỏa ra từ đầu các ngón tay.

Hẳn là y đang thử "Đại ngũ hành phá cấm thuật" đây.

Kiến Sầu vừa nhìn là đã đoán được. Vừa rồi nàng đã xem qua phương thức thực hiện thuật này trong quyển trục "Thanh Phong Am thập bát ký", hơn nữa khả năng lý giải cũng không tồi nên mọi biểu hiện bề ngoài ra sao đều nắm rõ.

Nàng biết thuật này không phải đơn giản như vậy.

Quả nhiên, những chùm tia ngũ sắc kia chẳng kéo dài quá một nhịp thở, tựa hồ như vấp phải trở ngại nào đó mà tự động tiêu tán giữa những kế ngón tay của Tạ Bất Thần. Y nhíu mày nhìn hai tay mình, trâm ngâm suy nghĩ.

Tạ Bất Thần đã đột phá đến nguyên anh sơ kỳ, hơn nữa lại rất có năng khiếu về thuật pháp, vậy mà thử rồi cũng chỉ kéo dài được một nhịp thở là cùng, thậm chí ngay cả chút uy lực cũng chẳng thấy đâu.

Vậy thì thuật này đối với nàng sẽ còn khó khăn hơn nhiều.

Kiến Sầu khoanh chân ngồi xuống. Tuy chưa đích thân thử nhưng thấy Tạ Bất Thần làm nàng cũng đã chuẩn bị tinh thân cho mình : "Đại ngũ hành phá cấm thuật" dù có thể cứu nguy cho hai người nhưng sợ rằng sẽ cực kỳ khó nhăn.

Kiến Sầu tập trung bình khí ngưng thần. Trong nháy mắt, mọi tạp niệm đều tiêu tán. Thể xác tâm hồn trong sáng tựa như bầu trời quang đãng sau cơn mưa tuyết. Mười ngón tay đan xen kết ấn khiến linh khí hội tụ vào giữa lòng bàn tay.

"Ông..."

Ngay sau đó có tiếng u u nho nhỏ xáo động không gian trên bậc thang thứ hai mươi. Sóng âm truyền đến bên tai rồi ong ong rên rĩ đập vào màng nhĩ nàng.

Đại ngũ hành phá cấm thuật hoàn toàn không giống như thuật pháp ở Trung Vực mà lại tương tự như thuật pháp của hai tông Âm - Dương mà bọn họ đã xem qua trên quyển trục.

Thiên địa phân âm dương, vạn vật chia ngũ hành. Các nhân tố kim mộc thủy hỏa thổ cấu tạo nên ngũ hành cần phải hòa hợp cân đối thì mới có thể thi triển ra toàn bộ uy lực của thuật này.

Kiến Sầu chưa từng gặp qua thuật pháp của hai tông Âm - Dương bao giờ. Tuy không dụng tâm tu hành nhưng nàng cũng có một số hiểu biết cơ bản về nguyên tắc tu hành của họ, vì vậy chỉ đành trông vào thế mạnh về tu vi và thể thiên hư đặc thù của mình mà cố gắng kéo dài thời gian thi thuật.

Hào quang ngũ sắc là biểu hiện đặc trưng của thuật ngũ hành, Kiến Sầu cứ chiếu theo thuật mà cân đối năm yếu tố này. Nhưng không ngờ trong số đó lại có một tia kim sắc đột nhiên bắn vụt về phía tia màu lam !

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến nàng trở tay không kịp, đôi con ngươi vụt co lại, chỉ còn biết trơ mắt nhìn ánh sáng ngũ sắc trong trạng thái cân bằng ngũ hành trên tay mình tiêu tan trong khoảnh khắc !

Màu vàng kim biến thành màu lam, lam biến lục, lục biến đỏ, cuối cùng màu đỏ lại biến thành màu vàng sậm...

"Ông Ị" Rồi tất cả chợt hóa thành hư ảo. Trong lòng bàn tay nàng, chẳng còn lại bất cứ thứ gì nữa. Thứ hào quang ngũ sắc kia thoắt đến thoắt đi nhanh tựa như ảo giác. Dù nàng đã là nguyên anh hậu kỳ, có thể sử dụng thoải mái thể thiên hư có đạo ấn phù hợp mà cũng không thể nào duy trì được lâu, từ đầu đến cuối chỉ hơn được Tạ Bất Thần một nhịp thở mà thôi.

Kết quả thu được giống y như Tạ Bất Thần khiến nàng cau mày.

Hai người im lặng không nói gì.

Rõ ràng, thứ này hoàn toàn khác với các đạo ấn thuật pháp mà bọn họ biết, thật sự chẳng có điểm gì tương tự để dựa vào đó mà thực hành.

"Thuật ngũ hành là một môn riêng, hoàn toàn khác với các loại đạo ấn thông thường ở Trung Vực."

Tạ Bất Thần vừa rồi thử qua chỉ tạo được hào quang mờ mờ, Kiến Sầu thì duy trì lâu hơn một nhịp thở. Tuy chỉ ngồi ngoài quan sát nhưng y lại nhìn ra được chút khác biệt trong đó.

"Hai tông Âm - Dương đều cho rằng thiên địa vạn vật đều do ngũ hành tạo nên. Mà ngũ hành lại tương sinh tương khắc với nhau. Đạo ấn này chẳng qua là mượn sự tương tác đó để phá vỡ kết cấu không gian. Xem ra nếu muốn tập thuật này thì phải học ngũ hành trước đã."

"Đất trời có âm dương, vạn vật phân ngũ hành. Thuật ngũ hành là nền móng tu hành căn bản của hai tông Âm - Dương. Nhưng hai tông họ từ xưa đến nay đều đối chọi nhau nên trong tàng kinh các của Nhai Sơn chẳng có bao nhiêu thư tịch về vấn đề này."

Vừa dựa vào hiểu biết của mình Kiến Sầu vừa lục tìm trong trí nhớ những gì đã thu thập được từ mớ sách vở để lại trong căn nhà cũ ở Cực Vực.

"Chỉ với sức của ta và ngươi thì trong vòng nhất thời nửa khắc không thể nào hiểu hết được các nguyên tắc biến hóa và sự tương sinh tương khắc của nó.'

"Vậy thì chẳng còn cách nào khác."

Dù sao hai người bọn họ cũng bị kẹt lại ở đây. Một là ngôi chờ chết, hai là cố gắng tìm cách thoát thân. Tạ Bất Thân có vẻ như đã nghĩ thông.

"Vừa hay thứ mà chỗ này không thiếu nhất chính là thời gian."

Đúng vậy...

Kiến Sầu nghe thế thì bất giác ngước mắt nhìn lên. Giữa nàng và y là tượng đức Thích Ca Mâu Ni sắc diện thần thái trang nghiêm, hào quang như nước vẫn từ trên cao tuôn đổ xuống đỉnh đầu ngài rồi tỏa rộng bao bọc cả hai người bên dưới. Trong không gian ngập tràn ánh sáng vĩnh cửu ấy, con người ta dường như quên bằng mất thời gian.

Ở đây cái không thiếu nhất là thời gian. Nhưng đối với hai người mà nói, đây cũng lại chính là thứ họ thiếu nhất.

Kiến Sầu buông hai bàn tay đang kết ấn ra rồi nhẹ nhàng đặt thõng xuống hai bên đầu gối, mắt nhắm lại ra chiêu suy nghĩ.

"Hay thử phân tích nghiên cứu một lần xem sao."

Tạ Bất Thần không phản đối, chỉ khẽ gật đầu rồi cũng nhắm mắt lại.

Linh thức của tu sĩ rất mạnh, đó là chưa kể hai người vốn là bậc kỳ tài nên ngay cả tu sĩ xuất khiếu bình thường cũng phải lấy làm hãi hùng trước tiến độ phân tích của họ.

Trớ trêu thay lý thuyết về ngũ hành trông thì đơn giản như vậy nhưng nó lại là kết tinh trí tuệ của bao đời tiền bối của hai tông Âm - Dương. Tưởng dễ mà khó, thấy phức tạp nhưng hóa ra lại đơn giản. Nếu muốn phân tích thì vô cùng nhiều !

Nhưng với trí tuệ của hai người, cho dù có là kỳ tài thông minh tuyệt đỉnh đi nữa thì sao có thể bì được với bao thế hệ lỗi lạc của hai tông Âm - Dương chứ ?

Thế nên trên bậc thang thứ hai mươi, Kiến Sầu và Tạ Bất Thần chỉ mới bình tĩnh nghiên cứu được bốn năm ngày thôi là đã lâm vào ngõ cụt, chẳng thể nào tiến bộ thêm dù chỉ là một chút.

Lúc ấy, cả hai đêu mở choàng mắt, không hẹn mà cùng đều nhìn nhau.

Người đứng dưới mái hiên tránh sao không khỏi cúi đầu ?

Huống hồ nhất là vào lúc sinh tử của cả hai đều cột chung vào một mối như thế này !

Bởi vậy nên giữa họ không có chuyện sĩ diện vô ích, Tạ Bất Thần nói hết cho Kiến Sầu biết đến chỗ nào mình bị khúc mắc, đổi lại nàng cũng trao đổi thẳng thắn với y những điểm hóc búa mà mình gặp phải.

Con người dù hợp nhau thì cũng có nhiều điểm bất đồng, huống hồ là cách suy nghĩ lý luận cá nhân. Nhiều khi có chuyện kẻ này nghĩ không thông, nhưng kẻ khác lại nhìn ra chỗ đặc biệt khác thường.

Hiện giờ cả hai đang bị kẹt trong tháp Phật, hơn nữa khả năng lý giải suy luận của mỗi người lại vượt xa thông thường nên họ chỉ cần trao đổi với nhau dăm ba câu là có thể rút ra được nhiều điều bổ ích, thậm chí có khi còn hiểu thông suốt được vấn đề.

Cứ sau mỗi lần như vậy, ai nấy lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu.

Nguyên lý ngũ hành của hai tông Âm - Dương quả là có thể xem như một môn riêng, hoàn toàn mới lạ, tựa như tất cả những gì đã biết từ trước đến nay đều chẳng chút liên quan, phải bỏ hết để học lại từ đầu. Cái khó của nó có thể ví như việc luyện tu hồn phách khi Kiến Sầu mới lạc đến Cực Vực, hơn nữa lại còn cực kỳ phức tạp, vượt xa sức tưởng tượng của nàng và Tạ Bất Thần I

Ban đầu mỗi người tự nghiên cứu lấy, gặp chỗ nào khó hiểu thì cùng trao đổi để tìm cách giải quyết. Nhưng dần dà khi càng đi sâu hơn họ mới nhận ra chỉ với sức của một người thì khó lòng mà xong được.

Cực chẳng đã họ đành phải phân công nhau.

Giống như lúc đầu còn ở ẩn giới Thanh Phong Am.

Từ nông đến sâu, từ dễ đến khó.

Sau gân nửa tháng nghiên cứu, không hẹn mà gặp, cả hai đều bỏ hết tất cả những thứ đã từng dựng nên, bắt đầu tìm tòi một phương hướng mới.

Từ đó Kiến Sầu chỉ chyên về ngũ hành tương sinh, còn Tạ Bất Thần thì tập trung vào ngũ hành tương khắc, sau đó cả hai ráp hai phần lại làm một rồi phân tích mọi biến đổi của nó. Nhờ vậy mà tiến độ nghiên cứu phát triển rất nhanh.

Tuy trong thâm tâm, mỗi người đều có lòng thù địch, hoàn toàn chẳng muốn "luận đạo" hợp tác chút nào, nhưng vì sinh tử trước mắt, nếu có chỗ nào quan trọng mà giữ lại hay giấu diếm thì dĩ nhiên cả hai sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp.

Vì vậy dù trong bụng không thích nhưng Kiến Sầu và Tạ Bất Thần vẫn trao đổi với nhau thẳng thắn mọi hiểu biết của mình. Nhờ tính phức tạp của học thuật, mỗi người đều gặt hái được nhiều điều thú vị, cảm giác vừa tựa như mật ngọt vừa độc hại như thạch tín.

Trước hết đó là vì hiểu biết và lập luận của người kia đều vô cùng thâm sâu, hấp dẫn lôi cuốn chẳng khác gì nghe đạo. Thậm chí có khi mọi thù hận đều dường như xóa sạch, chỉ còn lại hai tu sĩ một lòng nghiên cứu hiểu thấu đại đạo mà thôi.

Thứ nữa, càng say mê khám phá thì trí óc càng tỉnh táo. Hiểu biết của người này càng thâm sâu bao nhiêu thì người kia càng cảm thấy kiêng ky bấy nhiêu, sát ý trong lòng cũng càng lúc càng đậm.

Tạ Bất Thần là kẻ có tài mà Kiến Sầu cũng có lĩnh ngộ siêu việt của riêng mình. Nếu giữa hai người không có mối thâm thù đại hận ở cô đảo nhân gian thì dù không kết nghĩa vợ chồng cũng có thể thành bạn bè tri kỷ được.

Tiếc thay I

Kiến Sầu trong lòng cũng bất giác cảm thấy số mệnh đưa đẩy trêu ngươi, nhưng cũng chỉ cảm khái đến thế mà thôi. Dù sao sự việc đã rồi, chẳng thể nào thay đổi được. Nàng và Tạ Bất Thần sẽ chẳng bao giờ từ bỏ con đường của mình.

Trong bầu không khí luận đạo vừa lãnh đạm vừa tế nhị ấy, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa. Qua hai mươi năm sau, hai người mới tổng hợp được nguyên tắc kết hợp biến hóa trong ngũ hành. Song song đó, tu vi của họ cũng tăng tiến phần nào, nhưng vì mục đích không phải là tu luyện nên cao thấp ra sao chẳng rõ ràng lắm.

Sau khi nghiên cứu thấu đáo lý thuyết ngũ hành xong, sự ảo diệu huyền bí trong "Đại ngũ hành phá cấm thuật" mới hiển hiện rõ ràng trước mắt họ.

Đấn lúc này Kiến Sầu mới biết cốt lõi của thuật này hóa ra nằm ở chỗ "cân bằng". Trong lúc xảy ra tương tác, các yếu tố ngũ hành không được áp đảo trung hòa lẫn nhau. Chỉ có giữ được thế cân bằng thì mới sinh ra được lực phá.

Đáng lẽ ra chẳng bao lâu nữa là có thể thoát ra ngoài được rồi. Nhưng nào ngờ, khi thi thuật một lần nữa, Kiến Sầu và Tạ Bất Thần mới nhận ra mọi sự không đơn giản như vậy !

"Thanh Phong Am tứ thập bát ký" là ghi chép của Bất Ngữ thượng nhân, bậc đại năng thượng thừa trên toàn Thập Cửu Châu, dù bị tâm ma xâm chiếm nhưng tu vi mạnh mẽ biết nhường nào.

Tuy thuật pháp trông có đơn giản đi chăng nữa thì cũng cần điều kiện thi triển huống hồ là thuật pháp tinh diệu như "Đại ngũ hành phá cấm thuật”.

Tu vi không đạt yêu cầu thì không thể nào thi pháp thành công được !

Lý thuyết căn bản cả hai đều hiểu nhưng đến khi thực hiện thì mới biết cường độ linh thức của mình đều hoàn toàn không tài nào duy trì nổi thế "cân bằng" giữa các lực ngũ hành !

Cường độ linh thức quả thật còn xa mới đủ !

Ngũ hành tương sinh tương khắc. Trong khi đó "Đại ngũ hành phá cấm thuật" lại điêu động cùng một lúc năm thứ lực khác nhau. Lực này tương tác, liên quan chặt chẽ đến lực kia thì hỏi sao không lớn được cơ chứ 2?

Thuật này yêu cầu cường độ linh thức quá khó !

Khi nhận ra điều này, không chỉ Kiến Sầu mà ngay cả Tạ Bất Thần xưa nay vui buồn không lộ mặt mũi cũng sa sâm, nặng nề tựa như trời đổ mây muốn mưa.

Bên ngoài chỉ mới một năm nhưng trên bậc thang này thì đã qua hai mươi năm rồi !

Ngần ấy năm mà trong tháp vẫn không có gì thay đổi, thậm chí một chút xíu dấu hiệu mở cửa cũng chẳng có.

Nữ yêu kia... Rốt cục nàng ta mang hạt cải tu di này đi đâu 2?

Đột nhiên Kiến Sầu cảm thấy hơi lo. Nàng nghĩ sau khi xảy ra chuyện, Thiền Tông chắc hẳn sẽ không thờ ơ đứng nhìn, Nhai Sơn - Côn Ngô cũng không có lẽ nào bỏ mặc hai người họ, Phó Triêu Sinh cũng vậy, chắc là sẽ xem mắt Vũ và mắt Trụ để tìm mình...

Nhưng dù là vậy, hạt cải tu di này vẫn thoát khỏi tâm nhìn của bọn họ !

Hai tay lại kết ấn, đây là lần thứ mười Kiến Sầu thi triển Đại ngũ hành phá cấm thuật.

"Âm là

Nhưng chỉ được bốn nhịp thở, ánh sáng ngũ sắc rực rỡ đan xen trong thủ ấn của nàng lại bắt đầu rung rung tựa hồ như “sợi dây" liên kết giữa các yếu tố đã yếu đi. Vì vậy, chỉ trong khoảnh khắc, tất cả liền đổ sụp, các màu hòa lẫn vào nhau rồi biến mất.

"Cửu khúc hà đồề' là vật mà Lục Diệp lão tổ đã tặng cho Bất Ngữ thượng nhân trước lúc phi thăng. Lúc đó ông đã đến xuất khiếu. Nói một cách khác, muốn thực hiện được thuật pháp ghi trong "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" thì tu vi ít nhất phải tới xuất khiếu, cộng thêm linh thức mạnh mẽ thì mới có thể khống chế và triển khai hoàn toàn uy lực của nó.

Tạ Bất Thần không thử nữa mà chỉ ngồi nhớ lại các bức vẽ trên vách đá trong ẩn giới Thanh Phong Am trước kia. Kiến Sầu không khỏi bật cười : "Với yêu cầu như thế này, coi như ngươi và ta xui xẻo vậy. Mất hết hai mươi năm trời tìm hiểu ngũ hành, rốt cục còn phải tiếp tục tu luyện nữa. Mà xuất khiểu nhiều khi chưa chắc là mục tiêu cuối cùng..."

Dù sao cả hai người đều chưa đạt đến các cảnh giới trên nữa nên chỉ có thể đoán đoán như vậy. Xuất khiếu bất quá chỉ là ngưỡng thấp nhất mà thôi. Ai mà biết được chỉ cần xuất khiếu là đủ chứ ?

Nếu lỡ phải cần đỉnh điểm xuất khiếu, nhập thế hay phản hư thì sao...

Tạ Bất Thần lẽ nào không hiểu lý lẽ của Kiến Sầu. Y ngẩng đầu nhìn tượng Phật trong tháp, ánh mắt khẽ đảo rồi nói : "Thì thôi cứ tu luyện xem sao. Nói cho cùng, ta và cô sẽ không...'

Lời chưa dứt bỗng khựng lại bởi sau cái câu "Xuất khiếu chưa chắc là mục tiêu cuối cùng”, y cứ tưởng nàng nản lòng thoái chí, định nói trừ việc tiếp tục tu luyện thì chẳng còn cách nào khác. Nào ngờ nàng hoàn toàn chẳng nghe y nói gì, chỉ than thở mấy câu xong thì hai tay đã kết ấn, mắt nhắm lại, bắt đầu tu luyện rồi I

Lúc ấy Tạ Bất Thân mới ngẩn người. Thấy đầu óc mình tự dưng nghĩ quàng nghĩ xiên, y bất giác tự giêu : Có lẽ luận đạo hai mươi năm trời đã khiến y mụ mị, cứ nghĩ Kiến Sầu là kiểu người dễ dàng buông tay đầu hàng số phận.

Trái lại vào thời khắc này, nàng hiểu rõ mối nguy trước mắt còn hơn cả y. Nếu trước khi hết tuổi thọ mà không đạt được tu vi tối thiểu theo mức yêu cầu của Đại ngũ hành phá cấm thuật thì một ngày nào đó, khi hạt cải tu di lại mở ra, tháp Phật lại hiện ra dưới ánh sáng mặt trời thì trước mặt thế nhân chỉ còn có mỗi hai bộ xương khô mà thôi !

Vì vậy, cho dù mọi thứ còn quá mơ hồ, con đường phía trước dài vô tận, nhưng cả hai đều không còn cách nào khác và cũng chẳng có thời gian đâu mà trì hoãn nữa.

Kiến Sầu quyết định tu luyện tiếp, Tạ Bất Thần dĩ nhiên cũng không khác. Y trầm ngâm nhìn lớp lớp bậc thang nhấp nhô vươn thẳng lên cao, rồi lại cất bước bước lên ! Bậc thứ hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba...

Mỗi bậc mỗi khó, y phải ráng hết sức, cuối cùng mới dừng lại ở bậc thứ hai mươi lăm !

Bao vất vả ấy Kiến Sầu dĩ nhiên cảm nhận được. Đôi con ngươi vẫn luôn điềm tĩnh chẳng gợn nổi một vòng sóng, nàng ngước mắt nhìn y một thoáng nhưng sau đó vẫn ngồi yên trên bậc thang thứ hai mươi, rồi lại nhắm mắt lại.

Tạ Bất Thần dám tu luyện ở bậc thứ hai mươi lăm song nàng không nhất thiết phải làm như y. Xuất khiếu và vấn tâm đối với nàng mà nói đều vô cùng nguy hiểm.

Tạ Bất Thần chỉ lo chuyện tuổi thọ trong khi đó Kiến Sầu lại muốn kiểm soát cảnh giới của mình. Khúc Chính Phong tài năng đây mình như vậy mà cũng chỉ kiêm hãm cảnh giới được gần bốn trăm năm. Tuy rất tự tin nhưng nàng cũng không dám đánh giá cao bản thân một cách thái quá. Thường tham thì thâm, vì vậy hai mươi năm đối với nàng là đủ.

Hiện giờ, vấn đề quan trọng nhất là làm sao cho linh lực và linh thức đạt đến xuất khiếu nhưng cảnh giới lại không vượt xuất khiếu, để khi rời khỏi nơi đây sẽ không phải hứng chịu đạo kiếp vấn tâm.

Hai tay trên đâu gối bấm pháp quyết, Kiến Sầu vừa thu nạp linh khí dồi dào trong tháp vừa nhớ đến những gì đã ghi trong "Thanh Phong Am tứ thập bát ký"...

Lúc này tu luyện công pháp nào thì thích hợp nhất ?

Kiến Sầu vừa mới nghĩ đến đây thì một ý tưởng liền chợt lóe lên trong trí. Nàng nhớ đến thời kỳ mình tu luyện ở Cực Vực và một loại công pháp được ghi trong "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" : Pháp thân Thiên Long Bát Bộ !

Lúc Kiến Sầu bị kẹt lại ở Cực Vực, đất đai khô cằn vạn dặm ở đó chỉ có mỗi "âm hoa địa lực" là nguồn tài nguyên cho các quỷ hồn tu luyện. Cực chẳng đã nàng đã phải lấy nó để tu luyện thần hồn khiếm khuyết của mình. Về sau được tàn hồn của chim Cửu Đầu hỗ trợ, nàng mới may mắn bứt phá từ hồn châu lên ngọc niết.

Kiến Sầu vẫn còn nhớ rõ rất nhiều đặc điểm tu luyện ở Cực Vực và cách phân chia cảnh giới -

Ngọc niết là cảnh giới luyện hồn thứ tư ở Cực Vực. Kế đó là kim thân. Dựa vào một pháp môn đặc biệt nào đó mà tu sĩ tôn tại dưới dạng hồn phách có thể tu ra thân thể, thậm chí còn có thể luyện thành "pháp thân.

Thập đại quỷ tộc và Bát phương diêm điện đều có pháp thân. Tỷ như Lệ Hàn tộc Quỷ vương lúc chưa bị Phó Triêu Sinh giết chết, pháp thân mà y tu luyện chính là "Bất Động Minh Vương”, nhờ đó mới có một chiêu quỷ trảo U minh khiến người người khiếp sợ.

Lại như tiểu cô nương Cố Linh tộc Mỏ Chim mà Kiến Sầu gặp được trong đỉnh tranh cũng có thể hiển hiện pháp tướng Tam túc kim ô. Nếu nàng đoán không sai thì sau này Cố Linh cũng rất có thể tu thành "pháp thân Tam túc kim ô'.

Nói cho đúng thì thật ra "pháp thân" gốc là từ nhà Phật, nhưng sau khi đến Cực Vực nó mới có ý nghĩa đa dạng hơn.

Vậy pháp thân Thiên Long Bát Bộ chẳng phải là một môn tu pháp thân sao ?

Không như tu sĩ Thập Cửu Châu bắt đầu việc tu luyện bằng tu thân, tu sĩ Cực Vực bắt buộc phải tu hồn vì hoàn toàn không có thân thể. Pháp thân tuy thiên về "Thân" nhưng vì vướng điểm đặc thù này thì tu sĩ Cực Vực sao có thể không chú trọng đến "Hồn" cho được ? Trong khoảnh khắc ấy, như được khai sáng, Kiến Sầu lờ mờ cảm thấy dường như mình đã tìm ra được một con đường tắt nào đó I

Ngay lập tức, toàn bộ nội dung công pháp "pháp thân Thiên long bát bộ” liên hiển hiện trong trí nàng.

Thiên long bát bộ còn được gọi là "Long thân bát bộ" hay "Bát bộ chúng”. Nghe nói lúc Phật tổ giảng kinh thường có tám bộ quỷ thần đến nghe pháp. Đứng đầu là thiên thần và rồng, sáu loài còn lại là dạ xoa, kiền đạt bà, a tu la, già lâu la, khẩn na la và ma hô la già.

Vì vậy tám bộ này còn được gọi là những vị thần hộ trì chánh pháp.

Mà tu hành "pháp thân Thiên long bát bộ” chính là luyện pháp thân mạnh nhất của mỗi bộ !

Khi Kiến Sầu bắt đầu niệm pháp thì một quầng hào quang tròn mờ mờ cực lớn liền hiển hiện ngay sau lưng nàng theo chiều thẳng đứng.

Đây chính là tám bộ quỷ thần !

Trên đỉnh quầng hào quang, tức ngay phía sau đầu Kiến Sầu, là hình ảnh của Phạm Thiên, thân mạnh nhất trong bộ thần. Đây là đức Phật có bốn mặt, lấy chim khổng tước làm vật cưỡi. Dưới đáy quầng hào quang là A tu la ba mắt bốn tay, tay nâng nhật nguyệt, thân thể lớn hơn núi tu di. Hai bên trái phải có rồng uốn lượn, có quỷ dạ xoa mặt mũi nanh ác, có Già lâu la dưới hình dạng chim cánh vàng, có Ma hầu la già đầu người mình rắn, có Khẩn na la tay ôm đàn lưu ly, tuy đầu mọc sừng nhưng lại tuấn mỹ phi phàm, có tiên nữ Càn thát bà dáng người đầy đặn, xiêm y lụa kết duyên dáng, tay nâng sáo chân trân nhảy múa.

Tuy hình ảnh vô cùng mờ nhạt, nhưng đại để có thể nhận ra rõ ràng đường nét của mỗi bộ quỷ thần ! Gần như ngay khi bóng pháp thân xuất hiện, dường như cảm ứng được sự hiện hữu này, ánh vàng từ trên trên cao rọi xuống đầu Kiến Sầu cũng sáng hơn, đậm khí vị từ bi hơn. Không cần phải phân thần xem xét, nàng cũng thấy khác biệt rất lớn. Nếu ví ánh sáng ban đầu như những hạt mưa phùn lất phất thì sau khi hiện pháp thân nó như một trận mưa xuân rào rào đổ xuống, hồi sinh đất đai, làm xanh cây lá.

Phật quang từ bi...

Đắm mình trong đó, Kiến Sầu có cảm giác như mình lạc vào trong một thế giới trong sáng thanh tính.

Khi nàng vận dụng pháp môn, pháp tướng Thiên long bát bộ sau lưng liền xoay tròn, cảnh tượng trông vừa uy nghiêm vừa cao cả khôn cùng. Không gian văng vẳng vang vọng tiếng thiên âm ngâm tụng khi gần khi xa.

Kiến Sầu xếp bằng tĩnh tọa ngồi đó, khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh tự tại lúc này cũng toát ra một phong thái bảo tướng trang nghiêm từ bi.

Trong khoảnh khắc, nhìn mà tưởng như thần phật từ tận chín tầng trời hạ phàm !

Chỉ còn lại khí vị từ bi thương xót chúng sinh chứ chẳng thấy đâu khí vị trần tục quanh người...

Tất cả những biến đổi ấy Tạ Bất Thần dĩ nhiên không thể nào không cảm thấy. Ngay lúc y bước lên bậc thang thứ hai mươi lăm, Kiến Sâu dường như có mở mắt nhìn. Khi pháp tướng Thiên long bát bộ xuất hiện sau lưng nàng, y cũng ngước mắt nhìn lại.

Thoạt trông đầu mày đã cau lại.

Đây tuyệt không phải là công pháp tu luyện của tông môn Trung Vực !

Nhưng nhìn tám bộ quỷ thân đang chầm chậm xoay tròn, Tạ Bất Thần vẫn nhận ra được nó chính là công pháp Phật môn ! Ngay lúc ấy y liền nghĩ đến "pháp thân Thiên long bát bộ” trong "Thanh Phong Am tứ thập bát ký”. Không giống như "Đại ngũ hành phá cấm thuật" chỉ là một dạng đạo thuật đạo ấn;pháp thân Thiên long bát bộ” lại đúng là một công pháp tu luyện thật sự.

Đạo thuật và đạo ấn cần phải hội đủ một số điều kiện tu hành nhất định mới thi triển được nhưng công pháp thế này thì không như vậy. Thành thử, người dù có tu vi cực thấp, cảnh giới linh thức không đủ vẫn có thể tu luyện được.

Có điều...

Đây là Phật môn ư ?

Không biết tại sao lòng kiêng ky vốn vẫn dẫn sâu trong tâm khảm Tạ Bất Thần bây giờ lại càng trở nên nặng nề hơn trước. Vốn cũng là người chỉ cần đọc qua là nhớ, y bèn thử nghiền ngẫm tỉ mỉ nội dung "pháp thân Thiên long bát bộ" trong "Thanh Phong Am thập bát ký". Nhưng đọc lên y lại thấy kinh ngạc tột độ bởi hoàn toàn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả !

Không chỉ trong đó có rất nhiều thuật ngữ bí hiểm như "kim thân”ngọc niết" mà ngay cả phương pháp tu luyện cũng cực kỳ khó hiểu, tựa hồ như chẳng có tu sĩ nào trên Thập Cửu Châu hay ở Trung Vực có thể lĩnh hội nổi.

Tạ Bất Thần chỉ biết công pháp này là nội ngoại kiêm tu.

Nhưng sao Kiến Sầu có thể luyện được 2?

Có phải là vì nó có liên quan đến Cực Vực không ?

Mất tích sáu mươi năm, đây có lẽ là điều duy nhất ẩn chứa rất nhiều bí mật bên trong của Kiến Sầu. Nào ai biết được tại sao bia Cửu Trọng Thiên hồi đó lại biến đổi lạ lùng như vậy. Kiến Sầu và Nhai Sơn cũng chưa bao giờ giải thích cho bất kỳ người nào biết cảnh giới và tu vi của nàng ở Cực Vực đã thay đổi ra sao...

Tạ Bất Thần lẳng lặng thử đi thử lại mấy lần "pháp thân Thiên long bát bộ". Nhưng dù là kẻ kiệt xuất, mọi thứ vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí ngay cả bước đầu căn bản y còn chẳng đạt được nữa là I

Tạ Bất Thần suy nghĩ cả buổi, cuối cùng bất giác bật cười.

Thôi thì kệ vậy.

Không luyện được là không luyện được. Lúc này ngoài việc giương mắt lên nhìn thì y cũng chẳng làm gì được Kiến Sầu. Dù sao điều cấp thiết bây giờ tuyệt không phải là so kè tranh đấu với nhau. Nàng ta đã có mưu thì mình cũng có kế. Có ai không có cách tu luyện riêng của mình chứ ?

Vì vậy lòng kiêng ky ấy cũng chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc rồi thôi. Tạ Bất Thần tự dẫn tạp niệm rồi ngưng thần khởi động công pháp tu luyện của mình. Quanh thân liền toát ra khí tức lạ lùng, gờn gợn như sóng nước.

Trong tháp Phật hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, mọi thứ đều như ngừng lại, trừ ánh phật từ trên cao vẫn tuôn đổ hào quang vàng óng xuống đỉnh đầu Kiến Sầu và Tạ Bất Thần, trừ đủ loại khí tức và cảnh tượng lạ kỳ vẫn luôn vờn quanh thân hai người đang đắm chìm trong tu luyện...

Tường tháp cao cao, phù điêu thần phật tĩnh lặng im lìm trên vách, bụi thời gian rơi rơi phủ mờ mi mục hai bóng người đang ngồi bất động.

Thời gian cứ thế trôi đi, biến đổi trên thân mỗi người mỗi khác.

Trong tháp Phật, mọi thứ vẫn y như cũ, tựa hồ như chẳng có gì thay đổi. Nhưng thế giới ngoài tháp, ngoài không gian hạt cải tu di này thì sao thưa trăng lặn, thu đông mấy độ nối nhau qua đi.

Thời gian trong tháp Phật giãn nở, dài đằng đẫng tưởng như chẳng bao giờ kết thúc. Yên tĩnh, cô tịch đến vô tận vô cùng.

Đây là lần đầu tiên Kiến Sầu thấy rõ cuộc sống của đời tu sĩ thực sự ra sao. Người phàm sống được giỏi lắm chừng trăm năm là cùng. Từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, vì mải lo kiếm sống và hưởng thụ nên hầu như chẳng ai có thời gian nghĩ ngợi gì vê ý nghĩa đời họ. Nhưng đối với tu sĩ mà nói thì cuộc sống rất dài. Bọn họ cần phải tu hành, một lân bế quan là mười mấy trăm năm, giữa đất trời riêng mình cô độc, tịch mịch không sao kể xiết. Đã là tu sĩ thì dù cầu đại đạo, cầu sức mạnh hay thời gian, rốt cục đều dựa vào nỗ lực bản thân và chịu đựng được thời gian vô tận như thế...

Quá dài, quá lâu.

Chỉ có tu luyện và tu luyện lặp đi lặp lại một cách buồn tẻ...

Nếu mở mắt ra mà không thấy Tạ Bất Thần đang ngôi tĩnh tọa trước mặt, Kiến Sầu còn tưởng mình đang lạc vào cõi hư vô, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng chẳng tồn tại nốt.

Trong bâu không khí tu luyện tịch mịch buồn tẻ kéo dài lê thê ấy, cả hai vừa là kẻ thù không đội trời chung của nhau đồng thời người này cũng là một điểm mốc nhắc nhở cho người kia về sự tồn tại của mình. Sự tồn tại đó tựa như một tia sáng duy nhất le lói trong đêm đen vĩnh cửu...

Sinh sinh tử tử, thù hận đan xen.

Trong tháp Phật tĩnh lặng, ban đầu Kiến Sầu còn ước lượng được thời gian nhưng lâu dần thì mất phương hướng, tính toán cũng lẫn lộn cả lên.

Ba trăm, bốn trăm năm...

Hay năm trăm năm rồi ?

Chẳng làm sao tính rõ được. Kiến Sầu chỉ biết khi mở mắt ra một lân nữa thì pháp tướng Thiên long bát bộ vẫn phập phù hiện hữu sau lưng nàng đã trở nên sáng bóng long lanh như ngọc. Hào quang của nó tỏa ra mờ mịt, thậm chí còn át luôn cả ánh Phật từ trên cao đổ xuống.

Lúc này, dường như có linh cảm, Tạ Bất Thần cũng mở mắt gần như cùng một lúc với nàng, sau bao năm tháng tu luyện đằng đãng đôi con ngươi y cũng trở nên thâm trâm sâu xa hơn nhiều.

Đối với bậc kỳ tài như họ, bốn năm trăm năm tu luyện phải nói là kinh khủng biết nhường nào !

Trên bậc thang thứ hai mươi lăm, Tạ Bất Thần luyện đến cảnh giới nào Kiến Sầu không biết nhưng lại biết rất rõ mình tiến bộ đến đâu. Nếu xét về cấp bậc tu luyện của Cực Vực thì nàng đã đột phá ngọc niết, xong kim thân, lên thẳng hợp đạo - cảnh giới thứ sáu.

Thân tu đến đỉnh điểm nguyên anh đại viên mãn, hồn tu đến hợp đạo trung kỳ !

Từ trước đến giờ, từ Thập Cửu Châu cho đến Cực Vực, chưa có người nào đạt tới trình độ ngất ngưởng như vậy !

Tu vi giữa thân và hồn chênh lệch quá lớn : một bên là nguyên anh cảnh giới thứ tư, một bên là hợp đạo cảnh giới thứ sáu, thế mà nàng vẫn sống, không bị bạo thể chết, thật là kỳ tích vậy !

"Thử một chút xem sao !"

Kiến Sầu mở lời với Tạ Bất Thần, phá tan bầu không khí tịch mịch trong tháp. Lâu rồi không nói chuyện, ngữ điệu giọng nói của nàng cũng trở nên khàn khàn rin rít lạ lùng.

Y trầm ngâm một thoáng rồi cũng lặng lẽ gật đầu. Hai người cùng đứng dậy. Sau mấy trăm năm tu luyện, họ lại đi xuống đứng ở bậc thang thấp nhất. Vách ngăn mờ mờ trong suốt vẫn còn đó mà hai nửa "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" cũng yên tĩnh trải rộng trên sàn tháp, không chút suy suyển.

Ai nấy cất phân của mình đi rồi quay người đối mặt trước vách tháp. Phù điêu thân phật chạm khắc bên trên trông vẫn từ bi trang nghiêm như ngày nào họ mới lạc xuống đây.

"Ông Ị"

Đứng trước vách tường, Kiến Sầu lại kết ấn thi triển "Đại ngũ hành phá cấm thuật", nhưng lần này thì không cần phải cố hết sức như trước nữa. Tạ Bất Thân cũng nhanh chóng thực hiện theo. Hai người một trước một sau gần như phát động thuật pháp cùng một lúc.

Lực ngũ hành chói chang ánh ngũ sắc trong chớp mắt liền tụ lại giữa thủ ấn của hai người. Khoảng cách giữa tâm hai bàn tay càng kéo ra xa bao nhiêu thì ánh sáng phát ra càng mạnh bấy nhiêu, chói chang đến lóa mắt không thể nào nhìn thẳng nổi !

Tâm niệm vừa động thì trong nháy mắt linh thức đồi dào hùng hậu đã được tôi luyện mấy trăm năm qua đã bùng lên phủ trùm tất cả.

Một cảnh tượng kỳ diệu chấn động tâm can liền hiển hiện trước mắt hai người !

Đầu tiên một đạo kim quang nhoáng lên, sau đó từng sắc ánh sáng lần lượt phóng về phía khoảng sáng ngũ sắc ở phía đối diện để rồi ngay sau đó nhanh chóng hợp lại thành một chùm hào quang rực rỡ như một ngôi sao sáng với ngàn vạn tia sáng bắn tung chung quanh !

Thiên hình vạn trạng vụt lóe rồi chợt tắt ! Thiên biến vạn hóa ngời sáng trong thoáng chốc !

Chỉ trong một ý niệm, đang ở trạng thái vô thanh vô tức, mọi biến ảo của lực ngũ hành phát sinh giữa tay hai người liên chợt bùng lên một sức mạnh khủng khiếp như trời long đất lở !

"Âm! Âm!"

Hai tiếng nổ định tai nhức óc vang rền lần lượt bùng lên trước mặt Kiến Sầu và Tạ Bất Thần, âm thanh tựa như thác nước từ trên chín tâng trời cao đổ ụp xuống !

Trong chớp mắt, Kiến Sầu thấy ánh sáng ngũ sắc nhanh tụ lại, hợp thành một cột sáng rừng rực trắng xóa chói lòa bắn mạnh vào vách tháp !

"Booooong l"

Ngay sau đó, có tiếng hông chuông rung lên vang vọng !

Trên tường tháp ngay trước mắt Kiến Sầu liền nổi lên hàng hàng kinh văn vàng rực Il

Dường như có một thứ gì đó vô cùng kiên cố đã bị tàn phá nghiêm trọng, nhưng các hàng chữ Phật lại không tản đi và vách tháp cũng chẳng vì thế mà sụp đổ I

Kiến Sầu nhíu mày.

Nhưng một lát sau, cột sáng mà Tạ Bất Thần đã thi triển Đại ngũ hành phá cấm thuật để tạo ra ở chỗ y cũng đâm bổ vào vách tháp !

Đấn lúc này, mọi sự mới bắt đầu biến đổi một cách huyền bí kỳ lạ !

Ngay khi hai cột sáng đều đã đập vào vách tháp, tất cả các hàng kinh văn chữ Phạn vàng rực trên tường liên bừng sáng, rồi sau đó vì dường như cảm ứng được thứ gì đó nên lại vô thanh vô tức tắt ngấm. Khi chúng tối đi, phù điêu hình chạm chư phật xung quanh liền dần dần biến mất. Sau ba nhịp thở thì chẳng còn tường vách đâu nữa mà thay vào đó là một khoảng trời trong xanh bồng bênh mây trắng trước mắt hai người !

Thành công rồi !

Kiến Sầu và Tạ Bất Thần thấy vậy thì sửng sốt rồi liền giật mình sực tỉnh, cắm đầu phi thân lao thẳng ra ngoài I

Dù sao Đại ngũ hành phá cấm thuật cũng chỉ "phá cấm" được một lát mà thôi, chần chừ lâu quá sẽ lại sinh biến mất công !

Bóng hai người phóng vút đi như hai ánh chớp !

Trong nháy mắt, tháp Phật giam hãm Kiến Sầu và Tạ Bất Thần cũng biến mất vô ảnh vô tung. Trong không trung, bóng hình hai người trông chẳng khác gì hai hạt bụi từ tận đẩu tận đâu thình lình xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật I

Gió mát hây hẩy phả vào mặt họ, không khí thoang thoảng thơm thơm thanh nhã. Xung quanh là núi non trùng trùng điệp điệp nhưng phía dưới hai người lại là một cái hô âm dương kỳ lạ.

Mặt hồ mênh mông phân thành hai màu rõ rệt. Bên trái trắng như tuyết còn bên phải lại đen như mực. Nơi màu sắc giao nhau uốn thành một đường cong lạ lùng khiến hai khoảng nước trông tựa như hai cái đuôi cá móc kết lại với nhau.

Lạ lùng nhất là hai cái giếng. Một cái màu đen nhưng nó lại không nằm ở khoảng nước đen mà lại nằm ở mé khoảng trắng, tương tự cái trắng cũng không nằm ở khoảng trắng mà nằm ở khoảng đen. Trong đen có trắng, trong trắng có đen nhìn vừa hòa hợp nhưng đồng thời cũng lại vô cùng rạch ròi.

Dọc theo đường ranh giới cong cong uốn lượn phân rõ hai màu nước toát ra một loại khí tức hỗn hợp nhàn nhạt như có như không, rất giống với loại khí mà Kiến Sầu đã gặp quanh Thích thiên tạo hóa trận ở Cực Vực !

Tuy chưa từng đặt chân tới đây nhưng đối với hai người mà nói, tiếng tăm của hồ âm dương từ lâu đã như sấm rền bên tai, không có lý nào không nhận ra ngay l

Chỗ này không phải là một nơi nào lạ mà là hồ Lưỡng Nghi được lấy làm cấm địa phân chia ranh giới giữa hai tông Âm - Dương ở vùng Bắc vực trên Thập Cửu Châu !

Thật đáng sợ ! Đây quả không phải là chuyện đùa !

Tạ Bất Thần nhíu mày định nói nhưng nào ngờ khi vừa liếc nhìn sang Kiến Sầu đang đứng cách mình không xa thì chợt thấy ở phía đầu bên kia của hồ Lưỡng Nghị, trên đường ranh giới cong cong là nữ tu giống Kiến Sầu hệt như hai giọt nước !

Dường như không ngờ bọn họ lại có thể thoát ra được, vừa nhìn thấy, nữ tu kia cũng đang trố mắt ngạc nhiên nhìn lại. Nhưng trong thoáng chốc, biết vỡ chuyện, nàng ta liền vội vàng xoay người thi triển đạo ấn thuận gió hòng trốn đi I

Nhưng Kiến Sầu bây giờ đã chẳng còn là Kiến Sầu năm xưa. Hồi đó trên thánh điện Tuyết Vực nàng bị nữ yêu này hãm hại, nhốt trong hạt cải tu di lâu như vậy thì hôm nay lẽ nào có thể trơ mắt nhìn nàng ta đào tẩu chứ ?

Sát ý trong lòng chợt bùng lên hừng hực !

Kiến Sầu đanh mặt thuấn di đuổi theo. Nhiên Đăng kiếm bổ xuống, hào quang nhoáng lên dìu dịu, tỏa sáng cả mặt hồ Lưỡng Nghi !

"Đứng lại ! Không thì để mạng cho ta !"
Bình Luận (0)
Comment