Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 400 - Chương 400 : Địch Hay Ta ?

Chương 400 : Địch hay ta ? Chương 400 : Địch hay ta ?Chương 400 : Địch hay ta ?

Tâm niệm tựa như chớp lóe trong khoảnh khắc, bóng Kiến Sầu cầm kiếm đã chắn ngang trước mặt nữ yêu !

Đạo ấn thuận gió quả tinh diệu. Người tan theo gió, đi không dấu vết, đối với người khác mà nói thì rất khó bắt. Nhưng địch thủ của nữ yêu bây giờ lại là Kiến Sầu ! Hơn nữa tu vi của Kiến Sầu lại tăng vọt, cộng với hiểu biết đặc biệt về đạo ấn này thì nàng ta khó lòng mà trốn thoát !

Dù sao thuật thuận gió là do chính Kiến Sầu nghĩ ra trong động Hắc Phong, đã thế lại còn trải qua đủ gian nan thử thách và rút kinh nghiệm qua Thôn phong thạch ở Cực Vực nên trình độ am hiểu đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, nữ yêu này sao có thể qua mặt được ?

Tạ Bất Thần còn cần một chút thời gian để nắm bắt tung tích nữ yêu nhưng Kiến Sầu thì đã bổ kiếm xuống rồi !

Thần sắc khuôn mặt giống hệt Kiến Sầu của nữ yêu thoắt cái liên trở nên chấn kinh khôn cùng. So với lúc bị nhốt trong hạt cải tu di cách đây hai mươi năm về trước, cảnh giới của chính chủ tuy không có gì thay đổi nhưng tu vi thì dường như kinh khủng hơn nhiều.

Nhất cử nhất động đều tràn đầy uy lực !

Sao mới có hai mươi năm mà tu vi của nàng ta lại có thể tinh tiến đến như vậy ?I

Trong một chớp mắt ấy, nữ yêu cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì trong hạt cải tu di nhưng đang lúc khẩn cấp thì còn đầu óc đâu mà nghĩ ngợi cho nhiều.

Kiếm của Kiến Sầu đã phạt xuống. Thế đi không chút hoa lệ nhưng khí tức toát ra vô cùng khủng khiếp !

Nữ yêu kia nhanh trí đổi ý. Nàng ta không tránh mà cũng chẳng né, cứ thế mà đứng sững lại ! Thân hình vốn ẩn trong gió lúc này liền hiện ra hoàn toàn.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mũi kiếm của Kiến Sầu đã chĩa thẳng xuống tưởng chừng như sẽ chém đôi đầu nữ yêu, khiến nàng ta hồn lìa khỏi xác. Nhưng ngay lúc đó, Nhiên Đăng kiếm chợt khựng lại. Bởi vì trước đó Kiến Sầu có nói : "Đứng lại không thì để mạng cho ta". Thế có nghĩa là chỉ cần nữ yêu kia không trốn nữa thì nàng sẽ tha, kiếm hạ lưu tình.

Mà nữ yêu chỉ cần có bấy nhiêu là đủ !

"Ào LÀo !"

Trong lúc cấp bách, một trận cuồng phong không biết từ đâu chợt quét qua, cuốn lấy nữ yêu. Thoáng cái trước mặt Kiến Sầu đã chẳng còn thấy ai I

Quả nhiên !

Thật xảo trá ! Thật to gan lớn mật !

Mà cũng trong khoảnh khắc lưỡi kiếm còn chần chừ chưa hạ, tự tâm Kiến Sầu đã có linh tính, mơ hồ cảm thấy rằng dường như nữ yêu kia đã tính trước, cố ý làm vậy để nàng lơ là, nhờ vậy mà tìm được đường thoát trong chân tơ kẽ tóc !

Nhất cử nhất động của nữ yêu, từ thần thái cho đến cung cách tính toán linh hoạt nhanh nhạy chỉ trong tích tắc vậy mà lại vô cùng giống với bản tính của nàng !

Đánh với nàng ta Kiến Sầu có cảm giác như mình đang đánh với bóng mình phản chiếu trong gương. Đặt trường hợp nếu nàng mà là nữ yêu kia thì nàng nghĩ mình cũng sẽ hành xử y như vậy, khác biệt có chăng chỉ nằm ở thực lực - Lúc lưỡi kiếm khựng lại, nữ yêu đã bỏ chạy. Nhưng nếu là Kiến Sầu thì nàng sẽ phản công !

Bởi vì bây giờ nàng đã có khả năng đánh lại rồi !

Thật kỳ diệu và cũng thật huyền ảo !

Kiến Sầu cảm thấy trong việc này dường như có ẩn chứa một điều bí mật nào đó thì không khỏi bật cười, mắt dõi theo trận cuồng phong rồi thoắt cái cả người đã biến mất.

"Ngoan cố quá thể ! Ngươi tưởng ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao ?"

Bây giờ, chênh lệch giữa hai người đã không còn đơn giản chỉ là kim đan và nguyên anh như trước mà Kiến Sầu còn có thêm thần hồn đã tu thành pháp thân Thiên long bát bộ ở mức cơ bản. Khác biệt thật đúng là một trời một vực I

Dù nữ yêu kia có cố chạy hướng nào đi chăng nữa thì lúc nào nửa đường cũng bị Kiến Sầu chặn lại. Nhưng nàng ta cũng không phải là người dễ dàng chịu đầu hàng nên cái khó ló cái khôn, cứ năm lần bảy lượt lại vuột khỏi tay Kiến Sầu !

Nếu không đủ tu vi, có lẽ Kiến Sầu cũng phải mệt bở hơi tai với nàng ta chứ chẳng chơi. Mà cộng thêm mưu mẹo nữa thì hai bên kẻ tám lạng người nửa cân !

Cứ chiếu theo tình hình mà xét, Kiến Sầu không có ưu thế gì đặc biệt nổi trội, chỉ nhỉnh hơn nữ yêu một chút xíu mà thôi !

Điều này khiến Kiến Sầu vô cùng bất ngờ. Nàng cảm thấy nữ tu này có một mối gắn kết lạ lùng nào đó với mình nên cũng có ý muốn tìm hiểu chứ không đuổi tận giết tuyệt, chỉ gia giảm kiểm soát sức lực để thăm dò cực hạn của nàng ta. Nhưng càng đánh thì cảm giác gắn kết kỳ dị kia cũng càng tăng. Dần dần tình thế trên hô Lưỡng Nghi trở nên khá ngộ nghĩnh buồn cười.

Còn Tạ Bất Thần thì từ hồi nào đến giờ vẫn đứng trên cấm hồ Lưỡng Nghi khoanh tay quan sát. Ban đầu Kiến Sầu không đề phòng, mấy phen trúng kế để vuột mất nữ yêu, nhưng chỉ một lát sau, dường như Kiến Sầu hiểu ra điều gì đó nên thường có thể đoán trước được tính toán của nàng ta.

Vì vậy cục diện liên trở nên kỳ quái khó hiểu. Thường nữ yêu tìm đủ trăm phương ngàn kế để thoát khốn, tưởng đâu trốn được nhưng ai dè lại đụng phải mũi kiếm của Kiến Sầu. Cũng có khi nàng ta vừa mới vung tay lên định giở Phiên Thiên ấn ra, nhưng Phiên Thiên ấn của Kiến Sầu còn mạnh hơn gấp mấy lần đã giáng xuống đầu nàng ta trước rồi I

Vì vậy nhoáng một cái nữ yêu liền rơi vào thế bị động !

Đến lúc này cục diện trên mặt cấm hồ Lưỡng Nghi chẳng còn là một trận đấu ngang hàng ngang sức nữa mà nó giống như một trò đùa cút bắt thử sức giữa đôi bên. Chỉ có điều nữ yêu bị Kiến Sầu rượt cho đến bở hơi tai kia lại tuyệt không thèm mở miệng xin tha.

Tạ Bất Thần đang nhíu mày quan sát thì đột nhiên chợt nhận ra có nét gì đó quen thuộc đến lạ lùng, khiến y cảm thấy hoảng hốt không yên...

Mà trong khi đó thì người người đang ùn ùn đổ về đây. Từ chân trời, có tới mười mấy đạo pháp bảo chói lòa hào quang phóng tới vun vút như sao sa, để lại ngang ngang dọc dọc những đuôi sáng mờ mờ trên thiên không xanh trong, một thoáng sau thì hạ xuống giữa đường ranh giới phân mặt nước hồ Lưỡng Nghi thành hai khoảng hắc bạch phân minh.

Nơi này vốn là cấm địa của hai tông Âm - Dương Bắc Vực. Bây giờ xảy ra chuyện ồn ào như vậy chả trách sao người ta không chú ý ! Hai tông này thù địch nhau đã mấy ngàn năm, thậm chí còn trên cả vạn năm kể từ thời thượng cổ rồi. Từ bao đời nay hồ Lưỡng Nghi vẫn luôn là giới tuyến phân đôi hai bên.

Nhắc tới cũng lạ -

Mặt nước cấm hồ ở gân phía tây Dương tông thì đen như mực, nhưng gần gần phía đông Âm tông thì lại trắng xóa như tuyết.

Chúng nhân tới xem kia đều là tu sĩ hai tông. Cấm hồ Lưỡng Nghi có liên quan đến căn cơ của cả hai bên, tuyệt không phải chuyện đùa. Ngay khi Kiến Sầu và Tạ Bất Thần phá vỡ hạt cải tu vi, lăng không hiện thân thì đã gây ra chấn động khác thường rồi.

Tu sĩ hai bên liên tức tốc chạy đến.

Dương tông ở phía tây, còn Âm tông ở phía đông.

Trưởng lão hai tông đều dẫn đệ tử tinh nhuệ theo. Trước khi đến nơi, bên nào cũng tưởng địch thủ truyền kiếp của mình đang giở trò trên hồ Lưỡng Nghị, đạp đổ ước định bao đời giữa hai tông, nhưng tới rồi thì chỉ thấy hai nữ tu giống nhau y hệt đang so tài cao thấp, thân thủ thoăn thoắt, nhanh đến nỗi nhìn muốn hoa cả mắt. Ngoài ra lại còn có thêm một gã tu sĩ nữa đang đứng trên đường ranh giới trắng đen phân cách hai vùng nước. Thấy họ tới, gã nọ chỉ hơi nhíu mày liếc mắt ngó sơ, rồi sau đó lại tiếp tục quay đầu quan sát trận đấu, dường như chẳng thèm bận tâm gì đến.

Trước mặt hồ âm dương mênh mông khoáng đạt, tu sĩ hai tông ngơ ngác nhìn nhau. Các trưởng lão đều không biết ba người này là ai nhưng đệ tử mỗi bên thì lại thi nhau nói huych toẹt ra ngay giữa không trung -

"Kiến Sầu Nhai Sơn ?"

"Không phải đại sư tỷ Nhai Sơn thì còn ai vào đây 2?" Tạ Bất Thần dĩ nhiên không biết hai người này. Nhưng nếu lúc này Kiến Sầu có rảnh để ý nhìn lại thì sẽ nhận ra họ ngay :

Người thứ nhất đứng ở mé đầu nhóm phía đông chúng nhân Âm tông. Y mặc đạo bào đen nhánh, mày kiếm trắng xóa nhưng đến phần phía đuôi thì lại hơi nhuốm đen, mặt mũi sắc sảo đẹp đẽ, mang đậm nét hấp dẫn của người dị vực. Mà đôi con ngươi của y lại xanh sãẫm nên ngũ quan càng nổi bật hơn, nhìn cực kỳ ấn tượng.

Nếu nói không phải là Đường Bất Dạ, kẻ xưa kia trong tiểu hội đã so tài với nàng bằng nỏ Cửu Trương Cơ và thuật luyện thể thì còn ai vào đây ?

Còn người thứ hai thì đang đứng lẫn trong đám tu sĩ ở mặt tây Dương tông. Y mặc đạo bào trắng toát, mặt mũi tuấn tú, dáng dấp hiên ngang oai hùng. Hai hàng chân mày đen nhánh như mực không có gì đặc biệt nhưng đến phần đuôi thì lại trở trắng. Thần thái khuôn mặt phảng phất nét tính toán tinh ranh.

Đây chính là Bùi Tiêm mà Kiến Sầu tình cờ gặp được trong Hắc Phong động, hơn nữa còn bị nàng vạch trần thân phận phản đồ Âm tông, trên người có đủ công pháp của cả hai tông !

Đường Bất Dạ và Bùi Tiềm vốn có chút xích mích với nhau. Hiện giờ đang có mặt đầy đủ hai tông, thù cũ gặp lại dĩ nhiên là chân tay ngứa ngáy, nhưng tình thế phức tạp không tiện động thủ nên ai cũng án binh bất động.

Song nhờ vậy mà hai tông Âm - Dương biết được người đó là Kiến Sầu. Vì thế mà sự việc trước mắt trở nên rõ ràng hơn.

Cách đây hai mươi năm trên thánh điện Tuyết Vực đã xảy ra một trận chiến làm chấn kinh toàn bộ Thập Cửu Châu. Kẻ xuất thủ đều là tu sĩ đại năng với sự góp mặt của Không hành mẫu và pháp vương của hai phe Tân Mật - Cựu Mật, thậm chí sau đó còn có thêm cao tăng của Thiền tông là Nhất Trần hòa thượng và Tuyết Lãng thiền sư cùng nhúng tay can thiệp vào nữa.

Bản lĩnh sao mà kinh khủng 2?

Nguyên cả tòa thánh điện thế mà lại bị san thành bình địa, ngay cả ngọn núi thánh cũng sụp mất hơn phân nửa !

Sau trận chiến ấy, Tân Mật tổn thất nặng nề, khiến việc hợp tác với Cực Vực chuẩn bị tấn công Thập Cửu Châu cũng bị ảnh hưởng lây. Bao nhiêu năm nay họ buộc phải ẩn nhẫn chờ thời, mãi đến gần đây mới bắt đầu rục rịch có động thái mới.

Thiền Tông và Cựu Mật cũng chẳng khá hơn là mấy. Người đã quy thuận Cựu Mật là Không hành mẫu Ương Kim không may bị thương nặng, nghe nói vẫn còn đang tĩnh dưỡng ở Thiền Tông. Còn tiểu tuệ tăng Liễu Không, đệ tử hàng đầu trong hàng hậu bối trẻ của Thiền Tông thì vì phải chịu một đòn trực tiếp của pháp vương Bảo Bình mà rơi vào tình trạng nguy kịch, sống chết ra sao chưa rõ. Thậm chí ngay cả hạt cải tu di, chí bảo của Thiền tông, thế mà cũng bị một nữ yêu cướp đi nốt, đến giờ vẫn còn chưa tìm lại được.

Nhưng điều làm cho cả Thập Cửu Châu phải lắc đầu thở dài hơn cả là sự việc liên quan đến hai vị đệ tử của Côn Ngô - Nhai Sơn kia. Chẳng biết tại sao bọn họ lại lăn xả vào nhau đánh một trận sống mái để rồi sau đó bị hút vào trong hạt cải tu di. Mà hạt cải thì bị nữ yêu đoạt mất, hai mươi năm rồi không biết tung tích ra sao. Trừ ngọn hồn đăng tính mạng là vẫn còn cháy sáng thì chẳng ai biết thêm điều gì nữa.

Vì hai tông Âm - Dương ở Bắc Vực nên lúc mọi người tổ chức tìm kiếm thì cũng xuất lực tham gia, cho nên không lạ gì chuyện này. Có điều chẳng ai ngờ hai mươi năm sau hai cái người kia lại lù lù xuất hiện trên địa phận của mình ! Nhất thời ai nấy đều ngẩn người nhìn nhau. Nếu đã là bọn cường đạo trộm cướp đột nhập hồ Lưỡng Nghi thì bọn họ đã nhào lên đánh chết tại chỗ rồi. Nhưng hai người này lại là đệ tử của Côn Ngô - Nhai Sơn, hơn nữa tu vi cũng không thấp chút nào.

Trưởng lão hai tông cảm thấy khó xử, chỉ đành cau mày đứng nhìn, tạm thời không dám ra tay vội.

Lúc này hai bóng người đang vờn nhau kịch liệt liền bắt đầu giảm tốc. Không phải vì Kiến Sâu đuổi theo không kịp mà là vì nữ yêu đã thấm mệt. Dù sao tu vi của nàng ta thấp hơn Kiến Sầu nhiều nên muốn cầm cự lâu dài đã khó huống hồ là đánh thắng !

Từ đầu đến cuối, nàng ta đều bị Kiến Sầu áp đảo đến tối tăm mặt mũi !

'Ầm"

Lấy hết hơi tàn, nàng ta rút chút linh lực còn sót lại, nhịn đau mà thi triển cánh phong lôi Đế Giang !

Đất trời chợt đùng đùng vang rền tiếng sấm !

Hình dáng cánh chim vàng rực huyễn hoặc liền giương cao, quạt về phía Kiến Sầu !

Vì chịu ảnh hưởng của sức quạt nên mặt hồ ở bên dưới cũng biến đổi theo. Sóng nước hai màu đen trắng cuồn cuộn dâng lên, trông chẳng khác gì hai con rồng khổng lồ há miệng gào thét, uốn éo vờn quanh đôi cánh kia I

Tu sĩ hai tông Âm Dương đứng ở hai bên bờ hồ ai nấy đều hoảng sợ biến sắc. Tạ Bất Thần đứng ngoài nhìn mà đáy mắt cũng không khỏi ánh lên kỳ dị.

Nhưng Kiến Sầu lại chính là người kinh ngạc hơn cả. Bởi vì hai đạo thuật thuận gió và Phiên Thiên Ấn, một cái là do nàng nghĩ ra, một cái thì lấy được trong ẩn giới Thanh Phong Am. Nữ yêu này giống nàng y hệt đã đành, nhưng cánh phong lôi Đế Giang gốc là là một giọt cốt tủy chiết xuất từ trong xương Đế Giang, được nàng triển khai ghép vào xương bả vai trên người mình...

Nàng ta sao lại cũng có thể có được ?

Thật là rúng động tâm can !

Kiến Sầu ngước mắt chăm chú nhìn người nữ tu đang bất chấp tất cả, dốc hết sức lao về phía mình càng lúc càng gần với đôi cánh phong lôi Đế Giang trên lưng mà trong đầu không thể không tự hỏi : Lúc này mình đang đánh "nàng ta" hay đang đánh chính "mình" đây ?

Chỉ trong một thoáng phân tâm ấy, cánh phong lôi đã đến trước mặt Kiến Sầu. Nhiều người đứng gần đó không khỏi thốt lên kinh sợ tựa hồ như lo thay cho nàng.

Nhưng Kiến Sầu lại chẳng mảy may lo lắng. Đây là lần đầu tiên người ta tấn công nàng bằng chính đạo thuật của nàng. Tuy lạ lùng nhưng nàng không thấy có gì là nguy hiểm.

Bởi vì hiện tại nàng dư sức chống lại !

Cho dù là Khúc Chính Phong ở thời được vinh danh trên bia Tứ trọng thiên trong suốt bốn trăm năm có đến đây Kiến Sầu cũng dám chắc mình không thể thua được I

Nàng thậm chí còn không thèm đụng tới pháp thân Thiên long bát bộ vừa mới học được trong tháp Phật hạt cải tu di mà chỉ cần giơ tay lên đỡ !

"Âm! Âm!"

Nhờ vào linh thức khổng lồ vô tận, linh khí trong vòng mười dặm quanh vùng đều tụ hết lên đầu bàn tay nàng, hình thành một bóng chưởng huyền hoặc I Phiên Thiên Ấn I

Đây đúng là Phiên Thiên Ấn hàng thật giá thật, không lẫn đi đâu được !

Kiến Sầu không có ý hạ thủ lưu tình !

Hai bên đánh nhau đã quá lâu rồi. Nữ yêu này đã kiệt sức thấy rõ, nhưng dù vậy từ đầu đến cuối lại hoàn toàn không hề có ý xin tha chứ đừng nói là cúi đầu chịu thua. Thế thì làm gì có chuyện nàng ta chịu giải thích mọi thắc mắc nghi hoặc cho Kiến Sầu ?

Nếu đã không hỏi được thì chẳng thà giết phứt thứ yêu tà này đi cho xong !

Đáy mắt thoáng lạnh đi, Kiến Sầu không thèm để ý đến địa vị của mình nữa, mưu mưu kế kế gì cũng sổ toẹt, chỉ quyết ý thẳng tay diệt người I

Thủ chưởng giơ cao, thế như vạch mây võ sóng, nhìn nhẹ tựa lông hồng mà sức nặng cả ngàn cân giáng xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, linh khí hùng hậu, chưởng ấn hung hãn đã ầm ầm áp tới trước mặt nữ yêu, tưởng đâu sẽ đập xuống đầu khiến nàng ta thịt nát xương tan, hồn phi phách tán !

Nhưng ngay lúc đó, một đóa phật liên kim sắc chợt nở bung ra trước mặt nữ yêu !

Trên hồ Lưỡng Nghi hắc bạch phân minh liền sáng rực ánh Phật !

Một bóng người mặc áo cà sa đỏ thẫm hiện thân trên đóa Phật liên trong khi đó bầu không gian vẫn còn đang chấn động, gợn sóng lớp lớp.

Thủ chưởng trắng trẻo chìa ra, ngón cái bấm lên ngón giữa hợp thành ấn Niêm Hoa, phong thái đượm tính từ bi, rồi cứ thế mà nghênh đón chưởng lực khủng khiếp của Kiến Sầu ! Vô thanh ! Vô tức !

Tưởng đâu sẽ là trời rung đất lở, sấm rên chớp giật hãi hùng nhưng lại chẳng có gì xảy ra. Ngón tay bấm quyết trông nhẹ nhàng bình thường, trong khi đó Phiên Thiên Ấn khổng lồ vốn có thể hủy diệt cả hồ Lưỡng Nghi thế mà lại tan rã trong nháy mắt, tựa như một miếng vải lụa bị rút mất sợi vậy.

Linh khí dây nặng thoáng cái liền trở về thế cân bằng.

Từ đâu đến thì về lại chỗ đó.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cục diện chết chóc khủng khiếp chợt tan biến hoàn toàn, tựa hồ như từ trước tới giờ chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Kiến Sầu nào ngờ sự việc lại xảy ra như vậy. Nàng lặng người đứng yên, ngay khi nhìn ra vị sư kia là ai thì cau mày, đôi con ngươi vụt co lại, trong lòng chợt cảm thấy kiêng ky !

Kiến Sầu im lặng chăm chú nhìn ông ta.

Vị sư kia cũng không có hành động gì khác. Ông mặc áo cà sa đứng trên đài hoa sen, mặt mũi đầy đặn trắng trẻo, trông dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa thân thiện, chỉ duy có ánh nhìn là phức tạp.

"Bần tăng Nhất Trần, hữu lễ !"

Chỉ quyết Niêm Hoa vừa thu, ông liền chắp tay chào Kiến Sầu rồi điềm đạm cất giọng báo pháp danh, đoạn lại khẽ thở dài nói tiếp : "Tình thế cấp bách nên buộc lòng phải ra tay. Thật thất lễ quá ! Nhưng nữ yêu này lại là nhân quả với Thiền tông ta, hơn nữa cũng còn có quan hệ sâu xa với thí chủ. Mong thí chủ hạ thủ lưu tình."
Bình Luận (0)
Comment