Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 402 - Chương 402 : Tỉnh Dạ, Bồi Hồi

Chương 402 : Tỉnh dạ, bồi hồi Chương 402 : Tỉnh dạ, bồi hồiChương 402 : Tỉnh dạ, bồi hồi

Hóa ra là vậy.

Trên toàn Thập Cửu Châu, hồ tro này là nơi dôn chứa dĩ vãng mà ai cũng muốn quên. Trong đây cũng có cả quá khứ nàng từng vứt bỏ khi ở trong cánh cửa nhân quả thị phi xưa kia. Ngày qua ngày, nhờ hấp thu linh khí và phật quang do Nhất Trần hòa thượng tụ lại mà nó biến thành một sinh vật có linh trí.

Nhất Trần lấy tâm từ bi đãi vạn vật nên không nỡ giết mà trái lại còn giải đáp mọi điều nó không hiểu. Nhưng trớ trêu thay, hành động đó lại giúp nó ngộ đạo thành yêu.

Đâu đuôi câu chuyện khiến Kiến Sầu nhớ tới lúc mình mới chập chững bước vào con đường tu hành, cũng vì vô tình mà đã giúp Phó Triêu Sinh "nghe đạc'...

Sự việc sao mà giống nhau thế không biết !

Có lẽ khi Nhất Trân hòa thượng khai sáng cho nó, đó cũng là lúc thiên thời địa lợi nhân hòa nên nó mới tồn tại rồi trở thành "yêu".

Để dễ phân biệt, người ta thường gọi 'yêu" là để chỉ những vật thể tự nhiên ban đầu vốn không có linh trí nhưng sau thì tiến hóa như người.

Quá khứ mà Kiến Sầu đoạn tuyệt vì biết suy nghĩ mà thành yêu thật quả là chuyện khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đã có nhiều trường hợp như vậy rồi. Xưa kia đã từng có một Bất Ngữ thượng nhân phải chết mà người phi thăng lại chính là tâm ma của ông. Rồi Phó Triêu Sinh cũng thế, một sớm nghe kinh, cả đời hóa yêu.

Lấy xưa so nay, kể ra cũng không phải là không thể. Chỉ còn lại một điêu khiến nàng vẫn còn bận tâm : "Chấp niệm quá sâu, tâm ý quá nặng”, đây lời của Nhất Trần hòa thượng khi nấy cộng với câu hỏi của nữ yêu trước điện Thiên Vương...

"Ngay cả ta cũng buông bỏ được. Còn các ngươi, trên đời này, còn có điều gì không thể buông bỏ được không ?"

Nhất thời trong lòng cảm thấy bối rối.

Nhất Trân hòa thượng vẫn miên man nói rõ đầu đuôi đủ chuyện trước sau, kể từ lúc nữ yêu đi Tuyết Vực cho đến việc dặn dò Liễu Không phải vạn lần cẩn thận, không được khinh suất. Đồng thời ông cũng giải thích cho Kiến Sầu hiểu tại sao hai mươi năm nay Thiền Tông không phát hiện ra tung tích của hạt cải tu di. Đó là bởi vì nữ yêu quá thông minh, hơn nữa nàng ta lại còn phát hiện ra hồ Lưỡng Nghi có ranh giới nằm giữa hai tông Âm-Dương.

Đường ranh giới này là nơi âm dương hòa lẫn nên hỗn tạp. Hạt cải tu di nằm vùi trong đó tựa như được đặt trong vũ trụ thưở sơ khai nên khí tức không tài nào lọt ra ngoài được. Mãi đến khi Kiến Sầu và Tạ Bất Thần thi triển Đại ngũ hành phá cấm thuật thoát khốn thì hạt cải bị chấn động mạnh, nhờ đó Nhất Trần mới định vị được.

Kết thúc câu chuyện, ông nói với nàng : "Nữ yêu kia được Vô Cấu sư huynh ta giữ lại trong điện Thiên Phật là để cho thí chủ xử trí. Nhưng bần tăng thấy thí chủ trù trừ bối rối, dường như vẫn không biết phải làm thế nào. Vả lại trời cũng đã tối, vậy xin mời hai vị nghỉ lại trong thiên viện. Như thế Kiến Sầu thí chủ lại có thêm thời gian để cân nhắc."

Lúc trước lộ diện ở Tuyết Vực, nữ yêu này suýt nữa đã hại nàng mất mạng dưới cây thước của Tạ Bất Thần. Nếu không có Liễu Không thì chắc lẽ giờ này nàng đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu. Sau đó nàng ta lại còn cướp lấy hạt cải tu di trốn vào hồ Lưỡng Nghị, rõ ràng là hoàn toàn không có ý nương tay, chỉ một mực tính sao trừ khử nàng và Tạ Bất Thần cho được thì thôi...

Vì vậy lẽ ra bây giờ Kiến Sầu không cần phải tần ngần làm gì, cứ thẳng tay diệt nó là xong, sau này khỏi lo hậu họa. Nói là nói vậy nhưng tự tâm nàng vẫn cảm thấy bối rối lạ kỳ, không sao đành lòng được.

Kiến Sầu nhớ tới ánh mắt xa cách đăm đăm nhìn mình ngày hôm đó sau cánh cửa nhân quả thị phi, nhớ nó lành lạnh và đầy thù hận lúc ở thánh điện Tuyết Vực, nhớ nó giễu cợt nhìn mình sau lúc đặt câu hỏi trước điện Thiên Vương...

Nàng đã sai khi quyết định đoạn tuyệt quá khứ sao ?

Kiến Sầu quả thực không biết.

Vì vậy nàng cũng không từ chối lời mời của Nhất Trần hòa thượng, chỉ gật gật đầu đáp : 'Xin phiền đại sư ! Mọi việc cứ theo như lời của đại sư vậy."

"Oan oan tương báo, cũng đến lúc phải kết thúc rồi."

Nhất Trần hòa thượng vẫn giữ thái độ điềm đạm. Thấy trời chiêu đã ngả về tây, ông bèn búng tay một cái khiến ngọn lửa vàng ấm chợt bừng lên trong chiếc đèn hoa sen cạnh hồ tro, mọi việc xong xuôi mới bước chân lên đường.

"Nhắc đến mới nói, chấp niệm hóa yêu là chuyện kỳ lạ rất hiếm thấy. Bao nhiêu năm trôi qua, dĩ vãng mang chấp niệm có cả ngàn vạn nhưng thành yêu thì chỉ có mỗi mình nó mà thôi. Cứ nhìn thế thì đủ biết là phân quá khứ này của thí chủ rất đặc biệt."

Tuy không biết Nhất Trần thắp đèn để làm gì nhưng Kiến Sầu cũng chẳng để ý lắm. Nghe ông nói vậy, nàng cũng hiểu không phải ông trốn tránh đùn đẩy trách nhiệm mà chỉ là đang cảm khái mà thôi, vì vậy mới bối rối thở dài đáp : "Nhất Trần đại sư cứ khéo đùa !"

Nhất Trần cười cười rồi không nói gì nữa. Từng ngồi luận đạo với quá khứ của Kiến Sầu, ông biết quá rõ hai người đi theo mình trông thì bình thường đó nhưng sâu bên trong thù hận lại nặng nề như thế nào. Nhưng họ không mở miệng nói thì Nhất Trần cũng làm như mình chẳng hay biết tí gì.

Chỉ chốc lát sau, cả ba người đã về đến thiền viện ở phía dưới.

Các trưởng lão và đệ tử Thiên Tông đều ở sau núi, trong đó thiên phòng là khu vực chính. Kiến Sầu và Tạ Bất Thần cũng không được sắp xếp một nơi chốn đặc biệt nào khác, vả lại hai người cũng chẳng quan trọng việc này nên cứ đi theo Nhất Trần chọn đại một căn thiên phòng để nghỉ lại qua đêm. Nếu có khó tính một chút thì chỉ là người chọn đầu đông, người chọn đầu tây mà thôi. Mục đích rõ ràng chẳng qua là để được yên thân, khỏi phải mất công nói chuyện với người kia.

Bài trí trong thiên phòng rất đơn sơ, mộc mạc : có hương án, lư hương và tranh Phật; dưới cửa sổ kê một chiếc sập La Hán, trên để một tấm bồ đoàn tím. Bàn thờ Phật thì đặt trên hương án dựa vào tường, bên trong có tượng như tượng A di đà. Ngoài ra thì không còn thứ gì khác nữa.

Sau khi từ biệt Nhất Trân hòa thượng, Kiến Sầu bước vào trong phòng. Nàng nhìn sơ một vòng rồi đi đến bàn thờ Phật, rút từ trong ngăn kệ bên dưới ra một cuộn thẻ tre. Mở xem thì hóa ra là "Tâm kinh". Quyển kinh này nàng đã thuộc từ lâu, vả lại cũng chẳng có gì đẹp đẽ cho lắm nên bèn để lại chỗ cũ.

Nhân đang ở thiên phòng, nàng bèn chăm chú nhìn tượng đức A di đà trong bàn thờ. Đáng lẽ trong lòng vốn nên cảm thấy tĩnh lặng mới phải nhưng mãi một lúc lâu sau mà vẫn còn bồi hồi không yên.

Đối với hầu hết tu sĩ trên Thập Cửu Châu, từ bấy đến nay chỉ mới có hai mươi năm mà thôi, nhưng bấm ngón tay mà tính thì nàng khổ tu trong tháp Phật đã gần bốn trăm năm rồi !

Thật là khổ hạnh và cô tịch biết bao ! Lúc đó tâm tính kiên trì nhẫn nại, thậm chí còn có thể cùng ngồi luận đạo với Tạ Bất Thần được. Nhưng giờ đây thoát ra rồi, hòa mình vào một thế giới vừa sống động vừa chân thực như thế này khiến nàng lại cảm thấy trong lòng bồi hồi không yên.

Trong số ba vị phật thì Nhiên Đăng Cổ Phật là phật quá khứ, Thích Ca Mâu Ni là phật hiện tại, còn A Di Đà là phật tương lai. Lúc này ngắm đức A Di Đà, Kiến Sầu lại chỉ nhớ tới những gì Nhất Trần hòa thượng đã nói với mình.

Mọi ký ức chợt ùa về trong trí. Mãi một lúc lâu sau, nàng vẫn cảm thấy không khí trong thiên phòng ngột ngạt khó tả, ngồi trên bồ đoàn đả tọa được một canh giờ thì bèn đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Nàng tìm một tiểu sa di trực đêm hỏi đường rồi sau đó đổi hướng đi thăm Liễu Không.

Kiến Sầu nhớ hồi tình cờ gặp nhau trong Sát Hồng tiểu giới, Liễu Không mới chỉ là tiểu sa di mà thôi nhưng hắn lúc nào cũng may mắn đến nỗi ai nấy đều phải tròn mắt kinh ngạc. Sau đó Cố Thanh Mi tế ra đại trận Địa Phược do Tạ Bất Thần thiết kế, vô tình mà nhốt được hắn và Mạnh Tây Châu vào trong. Nàng giơ búa chém hết nhát này đến nhát khác, phá nát trận pháp nên cuối cùng cứu được bọn họ. Đến khi gặp loạn trên thánh điện ở Tuyết Vực, Liễu Không đã xả thân cứu nàng. Ân tình thế ấy nàng sao có thể quên ?

Kiến Sầu cứu người, người ta có nhớ hay không là chuyện của họ. Còn người ta cứu nàng, nàng có nhớ hay không là chuyện của nàng.

Có lẽ vị tiểu tuệ tăng kia vẫn còn đang dưỡng thương nên khu thiền phòng yên tĩnh vô cùng. Dựa theo lời chỉ dẫn của tiểu sa di trực đêm, Kiến Sầu đi băng qua một dãy thiên viện. Dọc đường bồ đề sum suê, suối chảy róc rách, xa xa văng vẳng vọng lại tiếng tụng kinh khuya của các đệ tử trong tông. Lạ thay tất cả những thứ ấy lại khiến cho lòng nàng thanh thản hơn trước rất nhiều.

Một khắc sau, khi tới thiền phòng chỗ Liễu Không thì ở bên trong đã có người. Đây chính là phương trượng Vô Cấu mà nàng đã từng gặp lúc trước.

Kiến Sầu hơi ngẩn người đứng lại trước cửa, rồi chắp hai tay trước ngực thi lễ theo lối Thiền Tông : "Kiến Sầu bái kiến phương trượng đại sư."

Phương trượng Vô Cấu có khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị, tuy đang đêm không có ai nhưng vẻ thận trọng cứng nhắc vẫn không đổi. Thấy Kiến Sầu hành lễ, ông hơi ngạc nhiên nhưng sau đó thì hiểu ra mà mời nàng vào trong : "Kiến Sầu thí chủ không cần đa lễ. Thí chủ hẳn là đến thăm Liễu Không đúng không ?”

"Kiến Sầu nghe nói Liễu Không sư đệ trọng thương ở Tuyết Vực, thân thể bị nhiễm tà lực. Tuy chuyện này còn do nhiều yếu tố khác chi phối nhưng suy cho cùng thì cũng là vì Kiến Sâu mà ra. Hôm nay đã phải phiên đến quý tông nhiều, lẽ nào không đến thăm cho được ?"

Kiến Sầu bước vào trong thì thấy Liễu Không đang ngồi xếp bằng trên sập La Hán. Con người ngày nào vốn là một tiểu tăng tuấn tú là thế vậy mà bây giờ trông gầy còm đến tội nghiệp. Thứ đang vờn ám trên người hắn chính là hắc khí mà nàng đã từng thấy ở Tuyết Vực, trên xác các đệ tử Nhai Sơn - Côn Ngô. Chỉ có điều thứ khí này đậm hơn và cũng độc hơn. Tuy vậy có lẽ nhờ trường kỳ chống chọi qua hơn hai mươi năm nên nó đã mờ đi nhiều.

Theo lệ, Vô Cấu phương trượng có mặt ở đây là để thăm chừng tiến triển bệnh tình của Liễu Không. Thấy Kiến Sầu nhíu mày, ông bèn bảo : "Đại đạo muốn thành phải qua những tám mươi mốt kiếp nạn. Bao nhiêu đây thì đã thấm vào đâu. Thương thế của hắn ban đầu cũng không phải là nặng lắm, nhưng vì tâm chí không đủ quyết đoán nên mới bị ác khí xâm lấn như thế này. Đến bây giờ đã được hai mươi năm, hắn đã gắng được hơn nửa đường rồi, còn lại là bế quan khổ tu thôi."

Vậy ra Liễu Không đã qua cơn nguy kịch rồi ư ?

Kiến Sầu liếc nhìn Vô Cấu phương trượng ở bên cạnh, trong lòng không biết sao lại cảm thấy vị đại sư nghiêm nghị lạnh lùng này đáp vậy là để trấn an mình mà thôi.

Nói cho cùng thì đều là do nữ yêu kia mà ra. Để báo thù cho Liễu Không, Thiền Tông có thể tự mình diệt trừ mẩu quá khứ yêu tà này rồi. Trong khi đó Nhất Trần hòa thượng rõ ràng là có thể dễ dàng khống chế được nàng ta nhưng ông lại không muốn ra tay mà để cho nàng định đoạt, chỉ mong sao nàng xử lý sáng suốt.

"Thiền - Mật thật là khác nhau, như ngày với đêm vậy..."

Kiến Sầu bất giác cảm khái. Vô Cấu phương trượng nghe vậy, bàn tay đang lần chuỗi hạt chợt khựng lại. Ông liếc nhìn nàng, nghiêm mặt lắc đầu, ánh mắt trầm xuống : "Từ khi dời lên phương bắc, Tân Mật không còn là phần tử nhà Phật nữa rồi."

Đối với Thiên Tông và Cựu Mật mà nói thì Tân Mật đã trở thành một đạo phái khác. Kiến Sâu mang máng hiểu ra ẩn ý trong câu nói của ông nhưng dù sao đây cũng là chuyện trong nội bộ Phật môn của họ, nàng nghe thì nghe chứ cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Liễu Không một hồi.

Vô Cấu phương trượng lại nói : "Đã là kiếp số thì trước sau gì cũng bị. Liễu Không cứu thí chủ vốn không có gì sai, song vì bị nữ yêu ám toán nên mới khiến hai người bị vây trong hạt cải. Tính hắn thiện lương mà không quyết đoán nên mới hậu quả mới nặng nề. Nhưng bây giờ nữ yêu kia đã bị giam trong điện Thiên Phật, vậy cũng coi như quả báo rồi. Kiếp nạn của Liễu Không như thế, Kiến Sầu thí chủ không cần phải áy náy." Hóa ra chính ông lại là người an ủi nàng ! Kiến Sầu cảm phục khôn xiết. Nàng trầm ngâm hồi lâu rồi đáp : 'Cám ơn phương trượng khuyên giải", đoạn khom người cáo từ chứ không hứa hẹn hay đề nghị giúp đỡ. Thiên Tông có ba vị đại sư tọa trấn, nếu họ có cách thì đã cứu được Liễu Không từ lâu, đâu cần tới nàng góp sức làm gì.

Từ thiên phòng Liễu Không đi ra, Kiến Sâu ngửa mặt nhìn lên cao. Đêm nay trời đây sao sáng, không gian râm ran tiếng côn trùng, khung cảnh thật đầy sức sống, thật khác xa miền Tuyết Vực lạnh giá.

Khi qua khỏi một tán bồ đề, nàng gặp một tiểu sa di dáng người nhỏ nhắn gây gây, có lẽ là mới nhập môn chưa được bao lâu. Cậu bé nằm nhoài người trên chạc cây, tay câm một cây vợt ngắn vụt vê phía con chim phỉ thúy đang đậu trên cành gần đó.

"Ai biểu mày chạy lung tung, để coi tao có bắt được mày không cho biết !"

Tiểu sa di vừa lẩm bà lẩm bẩm vừa rướn người tiến sát tới. Đến khi nhắm thấy vừa tâm, cậu bé liền bật nghiêng người vung cây vợt chụp xuống con chim. Nào ngờ chạc cây quá mềm, không chịu nổi trọng lực đột ngột nên oän xuống khiến cậu ta luống cuống muốn ngã lộn nhào đến nơi.

Cả người lẫn chim suýt nữa té chỏng gọng. May mà Kiến Sầu ở dưới nhanh tay lẹ mắt, một tay giơ ra nắm lấy cổ áo của tiểu sa di, tay kia bung ra chụp lấy con chim phỉ thúy.

"Á Ị"

Đến lúc này cậu bé mới hoàn hồn hét lên, nhưng không phải vì ngã mà sợ mà là vì giật mình trước sự hiện diện của Kiến Sầu.

Nàng liếc nhìn cậu ta rồi nhìn lại vật trong lòng bàn tay. Con chim phỉ thúy dường như cũng giật mình vì sợ, chiêm chiếp kêu hai ba tiếng rồi thu cánh co mình lại trong tay nàng. Có điều cánh của nó lại có băng một miếng vải trắng trông rất ngộ nghĩnh, hơn nữa còn hơi bay mùi thuốc.

Kiến Sầu giật mình, đến lúc này mới hiểu mình đã hiểu lầm cậu bé bởi khi nãy cứ nghĩ cậu ta còn nhỏ, bắt chim để chơi cho vui. Hóa ra chính nàng mới là người nhỏ nhen, hẹp hòi.

Kiến Sầu buông tay, thả tiểu sa di đang sợ đờ người xuống đất, chờ cậu ta đứng vững rồi hỏi : "Có sao không ?"

Cậu bé tuy mới vào chùa chưa lâu, dù không biết Kiến Sầu là ai nhưng cũng hiểu nàng là khách quý trên núi. Thấy mặt nàng kề sát mặt mình, cậu đỏ mặt, vội lùi lại niệm một tiếng "A di đà phật" rồi đáp : "Cám ơn thí chủ cứu giúp, tiểu tăng không sao."

"Không sao thật ư 2?”

Kiến Sầu cũng không để ý, lại chìa tay đưa con chim phỉ thúy ra.

Tiểu sa di sáng mắt lên vì mừng và cảm kích. Cậu ta vội vàng giơ cả hai tay ra đỡ lấy, cẩn thận bao bọc nó trong lòng bàn tay rồi cảm ơn Kiến Sầu : "Tiểu tăng đang định thay thuốc cho nó, không ngờ nó bướng quá, lại bay đi mất”

Kiến Sầu cười : "Không sao là tốt rồi."

Tiểu sa di nọ vẫn còn mắc cỡ, không dám nói gì thêm, chỉ chào từ biệt rồi vội vã bỏ đi, nhưng vì vội quá nên cái vợt rớt dưới đất cũng chẳng lấy lại.

Kiến Sầu cúi xuống lượm lên, vừa nhìn vừa nghĩ ngợi. Cái lưới này cũng giống như thuốc men và đao kiếm, có kẻ dùng nó để giết người cướp của, nhưng cũng có kẻ lại dùng nó để cứu người, cứu khổ cứu nạn.

Bây giờ, nàng có lưới, có thuốc, có đao, có kiếm trong tay, vậy nên quyết định ra sao ? Suy nghĩ của con người là điều huyền diệu nhất trên đời này. Trong cánh cửa nhân quả thị phi, vì không muốn chìm đắm trong đau khổ, không muốn để quá khứ trói buộc mình mà Kiến Sầu đã dứt khoát vạch ra một bờ vực giữa quá khứ và tương lai.

Vào thời điểm đó, nàng của quá khứ vẫn còn yêu hận. Không phải bởi vì đoạn tuyệt với quá khứ mà những tình cảm ấy mất đi, trái lại nàng thời đó vẫn chẳng thể nghĩ thoáng được mà luẩn quẩn đắm chìm trong đau khổ, mệt mỏi.

Nhưng bây giờ cái quá khứ đó đã hóa yêu...

Trên đời này chuyện kỳ lạ khó tin rất nhiều. Việc này tuy là thứ vô hình nhưng thành yêu ma nghe ra dường như cũng thuận theo một quy luật nào đó của trời đất.

Đối với Kiến Sầu đây chỉ là một quyết định mà lúc đó phải làm như thế, cho đến tận bây giờ nàng cũng không hối hận, chỉ rắc rối là hiện giờ phải xử lý sự việc trước mắt ra sao mà thôi. Nàng đã từ dứt bỏ quá khứ một lần rồi. Vậy lần này nên tha hay giết, giữ hay cứu nó đây ?

Kiến Sầu nhẹ nhàng để cây vợt dựa vào dưới gốc bồ đề. Xa xa văng vắng vọng lại tiếng biển đêm rì râm. Nàng thong thả cất bước, trong lúc bất tri bất giác, không biết sao lại lạc đúng vào con đường dẫn đến hồ tro mà Nhất Trân hòa thượng đã dẫn đi ban ngày.

Bước chân khựng lại hồi lâu, nàng rũ mi, cười rồi đi tiếp.

Dưới vách núi đồ sộ trơn nhẫn, nước tro trong hồ vẫn băng băng xuôi chảy, sen vẫn nở, trên mặt nước ngàn vạn cảnh tượng như ảo ảnh vẫn phập phù thoắt ẩn thoắt hiện.

Chiếc đèn hoa sen ấy vẫn cao cao đứng cạnh bờ hồ. Trong đêm đen thâm trầm, ánh lửa vàng vàng ấm áp của nó dịu dàng trải khắp hồ tro, không gian bình yên nhuốm đầy hơi thiền.

Kiến Sầu vẫn còn nhớ chiếc đèn này là do Nhất Trần hòa thượng thắp lên lúc mặt trời lặn. Nơi đây cũng chẳng có gì quá kỳ lạ bởi dù sao ban ngày nàng cũng đã từng đến rồi. Nhưng lúc đến gần, nàng mới chợt nhận ra có cái gì đó khang khác.

Đang thong thả bước đi, Kiến Sầu bỗng khựng lại, sửng sốt nhìn lên vành chiếc đèn hoa sen. Dầu trong chén rất đầy, ở giữa là đốm lửa vàng ấm áp, nhưng gần đó vậy mà lại còn có một bé gái cao hai thốn đang ngôi vắt vẻo trên vành chén !

Da dẻ trắng trẻo, chân tay mũm mĩm, cổ đeo một cái yếm đỏ, bộ điệu trông thơ ngây đáng yêu, còn đôi mắt thì vừa đen lay láy vừa hoạt bát lanh lợi. Dáng người nhỏ xíu, chỉ cao bằng ngón tay cái người lớn là cùng. Lúc này, cô bé đó đang ngôi quay mặt ra ngoài trên vành chén đèn, hai chân vắt vẻo đung đưa.

Ngay khi Kiến Sầu nhìn thấy nó thì nó cũng vừa nhìn thấy nàng. Thần hồn sợ hãi đến nỗi cả người run bắn, thân thể nhỏ nhắn liền ôm chặt lấy chiếc đèn to gấp mấy lần mình mà mắt thì bừng lên rừng rực, chăm chăm nhìn về phía Kiến Sầu với dáng vẻ ngạc nhiên.

"Là ngươi đấy ư ? Ái chà, không phải chứ..."

Cô bé quá nhỏ nên tiếng cũng rất nhỏ, nếu không để ý thì không nghe thấy được. Vả lại đang nói nửa chừng, nhận ra thần thái và khí tức của Kiến Sầu, nó có vẻ giật mình ngạc nhiên, miệng há hốc.

"Hóa ra là ngươi của hiện tại đây. Quả nhiên trông thật lợi hại..."
Bình Luận (0)
Comment