Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 403 - Chương 403 : Ngộ Đạo Bên Hồ Tro

Chương 403 : Ngộ đạo bên hồ tro Chương 403 : Ngộ đạo bên hồ troChương 403 : Ngộ đạo bên hồ tro

"Nó" của hiện tại ư ?

Vậy ra đây chính là nữ yêu hóa hình từ quá khứ của nàng sao 2?

Vì đã bị nhìn thấy nên Kiến Sầu cũng không giấu mình nữa mà bước thẳng ra khỏi bóng tối, mắt nhìn cô bé cao chỉ bằng ngón tay cái mà không khỏi có chút tò mò.

Dường như đã nhận ra người tới là ai nên nó chẳng sợ, chỉ quay người ngồi lại ngay ngắn trên miệng chén đèn hoa sen, cặp mắt nhìn nàng cũng có phần tò mò : "Sao ngươi không nói gì ? Ta đoán sai sao ?"

"Nếu đây là lời của ta thời quá khứ thì không sai. Ta đúng là hiện tại của nó."

Cây đèn hoa sen quá thấp, Kiến Sầu thấy đứng nói chuyện với cô bé không tiện lắm bèn cúi người xuống ngồi xếp bằng cạnh hồ đối mặt với nó.

"Còn ngươi là ai ?"

"Ta ư 2"

Bé gái cười hì hì, đôi con ngươi xoay tít một vòng, ánh mắt vừa nhìn xuống chiếc đèn hoa sen dưới chân thì sáng lên, lém lỉnh đáp : "Ta ư ? Ta là đồng tử theo hầu đức Nhiên Đăng Cổ Phật. Cô cứ gọi ta Nhiên Đăng đồng tử là được rồi."

Nhiên Đăng đồng tử ?

Kiến Sầu vừa nghe sơ đã biết nó ỡm ờ nhưng cũng kệ không nói gì. Nàng đoán nó sống ở đây, là yêu ma quỷ quái hóa hình mà thành, vì vậy mới nhìn đến cây đèn. "Vì ngươi nên Nhất Trần đại sư mới cố ý thắp đèn đó sao ?"

"Dĩ nhiên.”

Dưới ánh sáng ấm áp của chiếc đèn, thân thể trắng trẻo của cô bé dường như cũng lấp lánh phản chiếu hào quang. Nó đắc ý lắc lắc hai tay, ngồi trên vành đèn thống chân đung đưa.

"Ta sợ bóng tối. Nếu không đốt đèn thì khiếp lắm."

Sợ tối.

Kiến Sầu chợt cảm thấy hết ý kiến, nhưng nhìn đứa bé tự xưng là "Nhiên Đăng đồng tử" này dáng vẻ nghiêm túc như vậy nên cũng không thấy có gì đáng buồn cười.

Nhiên Đăng đồng tử bĩu môi hỏi : "Cô không tin ư ?”

"Không phải, xin lỗi ! Tại từ khi bắt đầu tu đạo đến nay, ta đã gặp qua rất nhiều sinh linh nhưng chưa bao giờ thấy ai sợ tối cả, bởi vậy nên có hơi ngạc nhiên mà thôi.'

Kiến Sầu giải thích xong lại nhìn về phía hồ tro : "Nó sinh ra từ đó sao..."

Dưới ánh sáng của ngọn đèn hoa sen, hồ tro trông không rõ như ban ngày nữa mà mờ mờ tỏ tỏ. Nhìn kỹ sẽ thấy tro tàn trong hồ đặc biệt hơn hẳn. Mẩu mẩu bàng bạc xam xám tụ lại thành từng dề bập bênh trên mặt nước.

Mặt hồ mộng ảo đan xen. Mỗi một dòng chảy là một dòng huyễn hoặc khác nhau. Nào nam nào nữ nào yêu tinh trong rừng sâu núi thẳm và rất nhiều lão quái tu vi cao thâm; trong số đó thậm chí còn có tà tu thuộc giới ma đạo với cả đại năng ẩn thế nữa.

Những thứ muốn quên, muốn vứt bỏ cũng rất đa dạng. Đây lúc thăng quan tiến chức, áo mão xênh xang; đó thời cay đắng phải chịu cảnh ăn gió nằm sương; khi cố chấp lang thang khắp chân trời góc bể; khi kham khổ học hành lấy đom đóm soi sách, lấy ánh tuyết trắng làm đèn...

"Ừ, lúc ta mới quen nó, nó chẳng giống như những người khác chút nào. Ái chà, nói vậy cũng không đúng lắm, đó là tại quá khứ của cô đặc biệt quá mà thôi. Chỉ cân có mấy năm là nó đã có thể nói chuyện với ta rồi, hơn nữa lại còn nghe được kinh Phật của Nhất Trần đại sư nữa.

Nhiên Đăng đồng tử cũng không biết Kiến Sầu đang nhìn cái gì bèn ngoái đầu lại xem.

"Cô cũng thích nhìn mấy cái cảnh này ư ?"

"Đơn giản chỉ là vì thấy lạ thôi."

Kiến Sầu lắc lắc đầu nhưng vẫn tiếp tục nhìn không rời mắt : "Theo ta, hồ tro này không chỉ có quá khứ của con người ta mà còn có rất nhiêu thứ vụn vặt khác. Ví dụ như ký ức, kinh nghiệm hay tính cách của ai đó. Nó thay đổi theo thời gian, có thể tốt mà cũng có thể xấu.

"À, đại sư cũng nói vậy." Nhiên Đăng đồng tử chớp chớp mi, mắt sáng lên : "Với lại bọn chúng cũng than với ta, bảo chủ nhân không quan tâm đến mình nữa nên mới phải trôi nổi đến đây."

Không quan tâm...

Phải ! Đúng là không quan tâm đến nữa mà thôi.

Trong thoáng chốc, tự nhiên Kiến Sầu cảm thấy lòng mình trào dâng không biết bao nhiêu là nỗi niềm đan xen khó tả, vì vậy mà chợt lặng đi. Nhìn bê ngoài thì trông nàng có vẻ chăm chú tập trung nhưng thực ra lại xuất thân thấy đủ mọi ảo ảnh trước mắt.

Nhiên Đăng đồng tử thấy nàng chẳng nói gì với mình nữa thì cụt hứng. Nó giơ cánh tay be bé ngăn ngắn chọt chọt vào đầu gối nàng : "Cô đang nghĩ ngợi cái gì thế 2"

Kiến Sầu ngoái nhìn cô bé, bình thản đáp : "Ta đang nghĩ về nó, về mình, về con người và về cả hồ tro này nữa."

"Có cái gì đáng suy nghĩ sao 2"

Nhiên Đăng đồng tử không hiểu lắm.

Sau lưng nó, ánh đèn vàng ấm sáng rực. Dầu thắp trong chén lúc này đã vơi đi chút ít. Bấc đèn đẫm dầu vẫn cháy rừng rực. Phần tim cháy hết thì hóa thành khói đen bay bay tản mác vào trời đêm, tựa hồ như đêm trở đen kịt là vì bị ám màu khói của chiếc đèn này vậy.

"Bởi vì không hiểu nên mới phải suy nghĩ."

Ánh mắt Kiến Sầu dõi theo những làn khói đang lững lờ tan biến trong hư không rồi dần dần thu về, dường như chợt hiểu ra điều gì.

"Nhiên Đăng, hồ tro..."

Kiến Sầu nheo mắt đăm đăm nhìn lại mặt hồ một hồi lâu.

Trăng đã lên cao ngang trời, sao thưa rải rác.

Nàng không nói gì. Nhiên Đăng đồng tử dường như cũng hiểu người này không dễ chọc nên cũng chẳng mở miệng quấy rầy, chỉ tò mò quan sát sắc diện thần thái của nàng.

Thân tuy ngồi cạnh hồ nhưng lại không có một chút khí tức nào.

Cả người Kiến Sầu tựa như chìm vào trạng thái nhập định, tựa hồ như hòa thành một thể với cỏ cây núi non xung quanh. Nếu chẳng luôn giương mắt nhìn nàng, Nhiên Đăng đồng tử còn tưởng chẳng có ai ở gần mình nữa.

Ngay chính bản thân cô bé cũng đã là một dạng tồn tại kỳ lạ giữa thiên nhiên, lai lịch chẳng phải thường nên linh trí rất cao. Nhưng những thứ khác trong hồ thì lại không có được trí khôn như vậy.

Khoảng nửa canh giờ sau, vào lúc không khí trên núi tinh thuần nhất, tất cả liền nhốn nháo xông ra. Trong hồ, từ từng dòng từng dòng chảy dập dềnh tro tàn, có những mẩu mỏng mảnh như cánh bướm, có những thứ uốn éo mềm mại như rắn liên bay lên xôn xao cả một mặt nước. Thậm chí chúng lại còn xoay quanh quấn lấy cả Kiến Sầu.

"Đèn hôm nay ấm thế !"

"Đồng tử, buổi tối vui không ?"

"Con ranh con ngươi không ngồi cho đàng hoàng, ha ha, coi chừng sáng mai Tuyết Lãng thiên sư đánh cho đó."

"Cái gì vậy ? Pho tượng này mới tới à ? Sao hình dáng lại giống như đại lão Kiến Sầu của chúng ta thế ?"

"Phải, phải ! Giống y như đúc !"

"Hừm, đại lão cái gì ở đây hả ? Cô ta đi rồi, bây giờ bổn tướng quân là thủ lĩnh của các ngươi nghe chưa !"...

Những tiếng xì xào bàn tán ấy rất nhỏ nhưng lại rì rầm ong ong lan trên mặt nước và đồng thời cũng vây bủa lấy Kiến Sầu. Nhiên Đăng đồng tử giương mắt nhìn, hớn hở chờ xem cái đám tro tàn nhiêu chuyện này chết như thế nào. Chỉ cần Kiến Sầu đột ngột mở mắt ra là bọn kia sẽ phải sợ hết vía. Nào ngờ nó đợi mãi, đợi mãi mà Kiến Sầu vẫn cứ ngồi im như tượng chẳng chịu nhúc nhích lấy một mảy.

Nhiên Đăng đồng tử liền cảm thấy hơi ngạc nhiên. Nó dè dặt chọc chọc Kiến Sầu nhưng nàng vẫn bất động.

Ôi, không lẽ nàng ta chết rồi sao ? Nghĩ vậy, cô bé liền đâm hoảng. Nếu không sợ tối, chẳng dám rời khỏi cây đèn thì nó đã chạy ào xuống núi tìm Tuyết Lãng thiền sư rồi, gọi ông đến xem rồi.

Nhiên Đăng đồng tử rụt tay lại, không biết tại sao lại cảm thấy sờ sợ.

Nếu Kiến Sầu mở mắt, thấy được dáng vẻ rụt rè nhát cáy của nó chắc sẽ cười bò, nhưng may là bây giờ nàng vẫn cứ luôn nhắm mắt lại.

Kiến Sầu không trả lời nó không phải là vì không nghe thấy mà là vì những thứ nàng nhìn được, cảm được quá nhiều, quá lớn và quá phức tạp !

Ngay lúc nàng chú mục nhìn vào hồ tro, muôn vàn cảnh tượng huyễn ảo đang lãng đãng lơ lửng, hòa quyện đan xen trên mặt nước bỗng xô nhau tràn vào trong trí nàng !

Vì thế nàng còn đầu óc đâu mà bận tâm đến những chuyện khác nữa chứ ?

Muôn vàn cảnh tượng diễu qua trong trí nàng. Có cái chỉ là một mảnh nhỏ xíu, có cái thì tựa như một tia chớp lóe sáng trong khoảnh khắc, có cái lại là một dải sáng rực rỡ dài thật dài...

Hết thảy những thứ ấy đều là một quãng đời, một thời quá khứ của ai đó.

Này là cảnh một con đường dài nơi kinh đô phồn hoa. Xe ngựa ngọc ngà sang trọng qua qua lại lại, roi vàng vun vút điêu hướng; lọng rồng ngậm bảo, phượng nhả cờ tua. Công tử hào phú thế gia ngự trên lầu cao bên đường, tay ôm mỹ nữ, uống rượu ca vui. Nhà ngọc thêm vàng, nến bạc cao cao tỏa sáng, thảy đều cực kỳ xa hoa mỹ lệ.

Này là doanh trướng nơi băng tuyết mênh mông. Khói lửa đỏ trời, giáp sắt sáng lạnh, cờ xí phủ tuyết trắng xóa, tiếng trống trận theo gió vang xa. Ngồi ngay ngắn đĩnh đạc trong trướng là một văn sĩ dáng vẻ thư sinh đang lắng tai nghe tiếng gào thét từ bốn phương tám hướng bên ngoài vọng vào. Đoạn y quăng bút, châm lửa năm xe sách, chắp tay vái thiên tử, vững lòng chờ lệnh !

Này là tàu khách đang đêm neo lại bên sông lạnh. Kia trăng bạc nặng nề sà sà nơi cuối chân trời, từng đàn chim ô thước mải miết vỗ cánh xuôi nam. Trên thuyền, ánh đèn vàng vọt chiếu rọi từng khuôn mặt lo âu khắc khoải. Đêm đen tĩnh mịch, có tiếng chuông chùa từ đâu đó ngân nga vẳng lại, khuấy động tâm can.

Dị khách phương xa lang bạt kỳ hồ, trằn trọc ngơ ngẩn nhìn bóng trăng trên cao rồi lại dõi mắt trông theo ánh đèn thuyền chài đổ gờn gợn trên sông, đoạn buông nhẹ một tiếng thở dài đong đầy sầu lữ thứ.

Này là núi tuyết cô ngạo cao cao. Mây mù tầng tầng vạn dặm, sông dài chín dòng cuộn sóng trắng xóa. Núi non sương khói phủ mờ, dãy dãy trùng điệp lô xô như một hàng bình phong, dáng vẻ nguy nga nghiêng mình soi bóng trên mặt hồ trong vắt, trông chẳng khác nào mày ngài tươi thắm nét xuân sơn của mỹ nhân.

Tu sĩ đại năng chống trượng ngọc xanh, đạp mây ngũ sắc bay lên, trên đỉnh núi tuyết cao vút với tay bẻ ngắt. Bầu trời chợt biến đêm đen. Ngàn vạn sao sáng lấp lánh tụ lại trên đầu ngón tay rồi bùng lên thành một quầng lửa chói ngời tứ phương !...

Bao cảnh bao hình tưởng như vô cùng vô tận.

Kia là lòng cuồng coi nhẹ thế sự không biết đã bao năm, nọ là nỗi sầu khôn tả nhớ bạn kết tóc nơi chốn khuê phòng, này là nhiệt huyết bừng bừng đọ chiến với người trong đêm dài tăm tối, kia là sự cứng cỏi lúc tĩnh tâm bế quan khổ tu...

Hết thảy những thứ ấy đều là những tồn tại bị vứt bỏ, những thứ mà người chủ muốn quên đi. Dưới ánh đèn hoa sen, thế gian muôn màu muôn vẻ trôi nổi lơ lửng trên mặt nước. Hết thảy đều là sự chọn lựa lấy bỏ của cả phàm phu lẫn thánh nhân, là thị thị phi phi nhân nhân quả quả ràng buộc triền miên, là thất tình lục dục còn lưu hay đã dứt, đồng thời cũng là -

Tro tàn còn sót lại sau khi đèn cháy hết !

Phật Nhiên Đăng - Phật của quá khứ.

Hồ tro.

Kiếm Nhiên Đăng.

Tất cả mọi thứ đan xen rối rắm tựa sương mù liên đột nhiên tiêu tán ngay khi Kiến Sầu vừa xâu chuỗi ba yếu tố này lại. Trí óc nàng liền tựa như được khai sáng !

Không phải bởi vì lúc trước nàng đã từng quyết định chối bỏ quá khứ mà sinh ra chần chờ, cũng chẳng phải vì vấn đề nan giải trước mắt mà đâm lưỡng lự, ngay cả bản tâm vốn bối rối, không biết xử sao cho phải rốt cục cũng trở nên sáng trong tựa như được rũ bỏ hết mọi bụi trần.

Tâm ta như đèn !

Mọi quá khứ đều là tro tàn.

Nếu không rũ sạch hết chúng, đèn làm sao tỏ, tâm làm sao rạng ? Vậy phải lấy cái mà ta không bỏ được, bỏ cái mà ta không chọn được mà thôi.

Đến lúc này Kiến Sầu mới chợt mở bừng mắt.

Đã quá nửa đêm.

Vốn chỉ coi Kiến Sầu là tượng đất, đám tro tinh còn đang mải nhàn nhã bay lượn quanh hồ liền hết hồn sững lại khi chợt thấy nàng mở mắt ra.

Sau đó, trong núi thình lình vang lên những tiếng thét quái dị ! Cả một bầy lúc trước còn dương dương tự đắc ngông nghênh trước mặt Kiến Sầu là thế vậy mà bây giờ lại kinh hãi rít lên chói tai. Cái trên mặt nước, cái lơ lửng trong không trung, thảy đều lộn vòng vòng tìm đường chạy trốn.

Nhưng Kiến Sầu đâu chỉ nhanh hơn chúng bội phần !

Ngẩng đầu điểm tay vào hư không, cả đất trời liền dường như đông lại !

Nàng chú mục nhìn chúng bằng ánh mắt thân thiện rồi thở dài khẽ nói : "Ta có một chiếc đèn "Tâm' cần đốt, xin chư vị cho mượn chút lửa vậy !"

Lời nàng vừa dứt, mặt hồ liền dập dềnh gợn sóng loang loáng !

Từ lớp nước trên cùng cho đến đáy, từ tro tàn đã hóa tinh vì oán niệm quá sâu cho đến những gì đã mất ý thức lắng sâu bên dưới, hết thảy đều trồi lên !

Trong cảnh tranh tối tranh sáng ấy, trên thân chúng vậy mà lại lấp lánh những đốm sáng nhỏ li ti như hạt bụi... Đây chính là đủ thứ ân oán thị phi mà chủ cũ của chúng vứt bỏ và đồng thời cũng chính là thất tình lục dục mà bọn chúng không nguyện buông tha; là chấp niệm mà kẻ này ném đi nhưng lại là điều mà kẻ khác ước mong có được I

Vì chủ chúng rũ bỏ chúng nên mới trở thành con người như hiện tại. Mà bản thân chúng thì vì không "bỏ" được, vả lại có muốn cũng không thành, nên mới ra hình hài như thế này.

Người có thể quên quá khứ, nhưng quá khứ lại hóa linh, làm sao nó lại có thể quên được quá khứ, chối bỏ ngay chính bản thân mình ?

Mườợn.

Mượn người vui buồn đau thương, mượn người bi hoan và ly hợp;

Mượn người kẻ bạc đầu đọc sách mà không hiêm muộn, mượn người ngòi bút trường kiếm mà chẳng ngại đã trễ tràng; Mượn Trang Sinh hồn bướm mơ tiên một sớm mai, mượn lòng xuân vua Thục đế gởi chim quyên gọi hè;

Mượn lúc tỉnh ca vui, mượn lúc say ngủ vùi; mượn hợp mượn tan, mượn tròn mượn khuyết...

Mượn người lọn tóc xanh dưới đèn, mượn người ba phần năm tháng phong sương đọng trên mi mày !

Ánh sáng muôn ngàn muôn vạn.

Thậm chí ngay cả những đốm cực nhỏ, dù chỉ le lói yếu ớt nhưng lại dường như bị một thứ gì đó hút lấy, thảy đều hợp thành một dòng sáng lung linh mờ mờ, đổ về phía đầu ngón tay của Kiến Sầu.

Chỉ trong chốc lát, nơi đầu ngón tay của nàng đã bừng lên một chùm lửa !

Kiếm Nhiên Đăng tuy vốn đã bị buộc lại nhưng từ lúc Kiến Sầu điểm tay về phía hồ tro nó đã hư phù bay ra, thân kiếm dựng thẳng, mũi chúc xuống dưới, cách đầu nàng chỉ khoảng chừng ba tấc.

Lúc này chùm lửa nơi đầu ngón tay của Kiến Sầu đã hóa thành một dòng chảy đỏ rực như dòng dung nham của núi lửa rồi sau đó thoắt cái bay lên nhắm về phía chuôi kiếm mà phủ xuống ! Trong nháy mắt, tựa như bị dung nham nung đỏ, hai mươi mốt họa tiết hoa bảo tiên được khắc trên thân kiếm liền lần lượt cháy sáng, ánh lên một màu đỏ ối ! Cứ thế, dòng chảy từ từ đổ xuống phủ kín hết mũi kiếm, khiến nó cũng sáng chói.

Cả thanh Nhiên Đăng kiếm bừng lên rực rỡ tựa như đang được rèn lại một lần nữa. Hơn nữa trong ánh lửa ấm áp ôn hòa, nó lại còn phảng phất một vẻ gì đó siêu phàm, vô cùng thoát tục.

Nơi đầu mũi kiếm nhọn, lửa chảy xuống rồi dần dần tích tụ lại thành giọt.

Giọt lửa rất nhỏ nhưng vô cùng ấm dịu, chẳng khác gì ngọn lửa thắp trên cây đèn hoa sen trước mặt Kiến Sầu. Từ đầu mũi kiếm, giọt giọt nhỏ tí tách xuống đỉnh đầu nàng, thấm vào trong rồi hiện ra giữa mi tâm, khiến xung quanh người nàng ánh lên ánh sáng chan hòa.

Kiếm mang tên Nhiên Đăng, tức ngọn đèn thắp sáng. Đây cũng chính là cảnh giới thứ hai của kiếm vậy;

Lửa có tên Tâm Trản, có thể phá được hiện tại và quá khứ !

Lúc chiếc đèn "Tâm' sáng lên giữa hai đầu chân mày, Kiến Sầu cảm thấy chấn động trong người, ngàn vạn bụi trân nơi đáy lòng sạch bóng. Đỉnh điểm cảnh giới nguyên anh đại viên mãn vốn vẫn được nàng áp chế lại dường như bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng !

Nhưng nàng đã phản ứng rất mau.

Chỉ quyết vừa bấm, thần hồn liền định. Đèn "Tâm' liền dần dần lu mờ. Cảnh giới gần như đang chực đột phá liền từ từ lắng xuống, không còn dao động nữa.

Tâm cảnh tuy tăng vọt nhưng tu vi thì vẫn ở mức nguyên anh như trước !

Chờ đến khi mọi thứ ổn định lại, nàng bèn thu chỉ quyết. Bàn tay vừa xòe ra, kiếm Nhiên Đăng liên tự động bay xuống, chất kiếm chạm vào da mát rượi như ngọc.

Hai mươi mốt họa tiết hoa bảo tiên trên thân kiếm đen kịt ánh lên màu lửa đỏ rực.

Kiếm Nhiên Đăng, Phật của quá khứ, vốn muốn con người ta phải ngộ được quá khứ.

Nàng cất tiếng thở dài.

Lúc này những tinh tro đã cho nàng mượn lửa lúc trước đã lặn xuống hồ, không dám hiện thân ra nữa. Chỉ có Nhiên Đăng đồng tử ở cạnh chiếc đèn hoa sen bên hồ là đánh bạo thò cái đầu nho nhỏ ra. Nó chớp chớp mắt hiếu kỳ hỏi : "Hồi nấy cô làm gì đó ?"

"Nghĩ thông một việc.

Kiến Sầu thu kiếm lại. Nàng vừa mới ngộ đạo xong, lòng vẫn còn bồi hồi nên giọng điệu nghe có phần bâng khuâng cảm khái.

Nhiên Đăng đồng tử không hiểu hỏi lại : "Là chính nó mà lúc trước cô phải nghĩ đến, cũng là bản thân cô, là người cô nhớ ư ?"

Kiến Sầu gật gật đầu cười : "Đúng vậy !"

Đến đây thì Nhiên Đăng đồng tử chẳng hiểu ra sao. Cô bé giơ hai tay đặt lên vành đèn rồi tì cằm xuống, lầu bầu nói : "Vậy người này là ai, cô ư, nó ư. Rốt cục thế nghĩa là thế nào ?"

Thế nghĩa là thế nào 2

Đáy mắt Kiến Sầu trở nên xa xăm vời vợi. Bao cảm ngộ lúc nãy chợt ùa vê trong trí.

"Người chính là đèn. Nhân sinh một đời, Nhiên Đăng một chiếc."

Ánh mắt nàng lướt từ người Nhiên Đăng đồng tử xuống chiếc đèn hoa sen mà cô bé đang nằm bò toài bên trên. Lửa trên đầu ngọn bấc lay động, khói tro bay bay. Nàng khẽ cười, thở dài : " Rốt cục, ta như lửa này, nó như tro ấy."
Bình Luận (0)
Comment