Chương 404 : Khấu vấn tâm ma
Chương 404 : Khấu vấn tâm maChương 404 : Khấu vấn tâm ma
Người là người, đèn là đèn, làm gì có chuyện cá mè một lứa cơ chứ 2
Lại còn lửa với tro nữa...
Ủa, chúng khác nhau lắm sao ?
Nghe Kiến Sầu nói vậy, Nhiên Đăng đồng tử ngơ ngẩn tròn mắt nhìn, đầu óc vốn luôn nhìn sự việc đơn giản trong thoáng chốc đã bị nàng quấy cho rối tung.
Nghĩ như thế này không phải, nghĩ như thế kia cũng chẳng đúng.
"Gì mà ngươi nó ở đây, rồi lại lửa với tro nữa. Cô đang nói tiếng người đúng không ? Sao ta nghe không hiểu gì hết..."
Giọng nó mê man, thần thái mơ hồ, trông chẳng giống như đang thích thú chút nào.
Kiến Sầu bật cười nhưng cũng không giải thích thêm cho cô bé hiểu. Tuy đúng là trong tự nhiên có vật linh, gặp cơ duyên có thể tâm tình nói chuyện, hiểu được ý của người khác, song đối với Nhiên Đăng đồng tử mà nói thì rõ ràng cơ duyên này vẫn còn chưa tới. Nàng dí dí ngón tay vào đầu nó bảo : "Ta lại chẳng mong ngươi có ngày hiểu được."
"Hả 2"
Nàng ta nói năng càng lúc càng chẳng ra đâu vào đâu.
Cô bé đang nằm bò toài trên vành miệng đèn liền ỉu xìu, mặt mũi nhăn nhăn nhó nhó, mắt mở to nhìn Kiến Sầu tựa hồ như những gì nàng nói là không thể tha thứ được. Nhưng Kiến Sầu cũng kệ. Trong mắt nàng, nó chỉ là "con nít chẳng biết sầu bi" nên trong lòng rất khoan dung. Lúc này sắc trăng đã mờ. Sao đêm vốn như bị ai rải vung vãi lấp lánh đầy trời giờ đây cũng mất đi hào quang mà trở nên ảm đạm. Còn rặng núi ở mặt đông thì đang ánh lên bàng bạc.
Trời sắp sáng rồi.
Ngay cả dầu thắp trong chiếc đọi đèn cũng cạn đến nỗi có thể gần thấy được cả đáy. Dưới ánh nắng ban mai tươi sáng, đốm lửa vàng vọt trên ngọn bấc trông chẳng khác gì một chiếc thuyền nan cô lẻ đang lênh đênh, tròng trành trên sông.
Nhiên Đăng đồng tử nhìn ngọn đèn mà dường như có vẻ buồn ngủ. Nó dụi dụi mắt, ngáp dài.
Kiến Sầu đứng dậy bảo cô bé : "Ta phải đi thôi."
Từ trên đỉnh núi cao cao này nhìn xuống sẽ thấy được thiền viện và chùa chiên của Thiền Tông bên dưới. Mái ngói tường vây lặng mình thấp thoáng ẩn hiện trong sương.
Dù sao nàng cũng đã bị khốn trong hạt cải tu di quá lâu rồi. Hai mươi năm thấm thoát trôi qua, tình hình Thập Cửu Châu và Cực Vực cũng thay đổi nhiều. Nhai Sơn hẳn cũng lo cho an nguy của nàng. Tuy bây giờ mọi người ai cũng biết nàng bình yên nhưng dù sao cũng nên thu xếp trở vê sơm sớm mới phải.
Việc ở đây nên giải quyết cho mau.
"Cô phải đi đấy ư ?"
Nhiên Đăng đồng tử dường như hơi tỉnh táo hơn lên. Tuy cả đêm nó chẳng nói chuyện với nàng nhiều nhưng có lẽ vì nàng là nàng của hiện tại nên cũng có chút lưu luyến.
Kiến Sầu gật gật đầu vui vẻ đáp : 'Cám ơn ngươi một đêm bên đèn." Nhiên Đăng đồng tử thấy nàng phải đi bèn vội vàng hỏi : "Vậy sau này cô có tới nữa không ? Còn nàng kia nữa ?”
Bước chân Kiến Sầu chợt khựng lại, nàng trầm ngâm một thoáng rồi đáp : "Ta tới hay không còn tùy duyên. Nàng ta có tới hay không thì tùy ý muốn."
Tùy duyên, tùy ý muốn ư ?
Sao nghe không hiểu gì hết vậy ?
Nhiên Đăng đồng tử hơi bực, hai má phồng lên. Tựa như trẻ con vòi kẹo mà không được, nó dỗi không hỏi nữa, rồi cứ thế mà nhìn bóng Kiến Sầu từ từ xa dần.
Qua một đêm nàng đã hiểu ra được nhiều điều.
Về việc phải giải quyết nữ yêu kia như thế nào, nếu trước kia nàng không biết phải làm sao thì bây giờ trong lòng đã có chủ định rồi.
Sau khi tạm biệt Nhiên Đăng đồng tử, dưới ánh nắng ban mai càng lúc lúc càng tươi sáng, Kiến Sầu cầm kiếm đi xuống núi, chân bước đi trên con đường mòn lúp xúp đầy cỏ xanh, bỏ lại sau lưng hồ tro chứa đầy quá vãng yêu hận của nhân gian.
Dọc đường, còn chưa về đến thiền viện thì ở cuối con đường mòn trước mặt chợt hiện ra một bóng người mặc áo trắng như tuyết.
Đó là một vị tăng, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo lành lạnh cái lạnh của sương sớm, ánh mắt toát ra vẻ cô liêu. Trong bộ tăng bào trắng như tuyết, con người ấy trông thanh tao chẳng nhiễm chút bụi trần, dáng dấp vừa thản nhiên vô tình vô cảm vừa bình đạm chẳng vui chẳng buồn. Nhưng dù sao thân sắc khuôn mặt thế mà vẫn lại cứ ân ẩn một nét gì đó lặng lẽ vừa nặng tình vừa vô tình...
Kiến Sầu không nhìn ra tu vi của người này nhưng cũng chẳng thấy ông có gì không như người bình thường. Mới sáng sớm thế này mà đã gặp người lên núi nên nàng cũng hơi ngạc nhiên.
Vị tăng kia cũng nhìn thấy Kiến Sầu, nhưng chẳng biết là đã đoán trước được hay do bản tính lãnh đạm nên cũng chẳng tỏ vẻ gì bất ngờ cho lắm.
Đến một lúc, hai người tới gần, mặt đối mặt nhau.
Kiến Sầu không biết tên ông, chỉ mơ hồ linh cảm thấy có điều gì đó kỳ diệu khó nói nên lời, vì vậy nên bước chân hơi khựng lại, chắp tay cúi người chào.
Vị tăng kia nhìn nàng rồi thi lễ, đoạn bước ngang qua, tiếp tục tiến về phía trước. Vạt tăng bào trắng như tuyết đã ướt đẫm sương sớm của cỏ cây hoa dại dọc đường nhưng ông dường như không hề hay biết, nhiều khi những việc cỏn con thế này ông chẳng buồn để ý đến cũng nên. Trong lòng ông thật không có chỗ cho những thứ bề ngoài như vậy. Bước chân không mau không chậm, chỉ một chốc sau vị tăng đã khuất dạng sau khúc ngoặt trên con đường mòn.
Ông cũng đi hồ tro ư ?
Kiến Sầu không biết nhiều các cao tăng Thiên Tông, nhưng người nàng vừa gặp hẳn chỉ có thể là Tuyết Lãng thiền sư, một trong ba vị tam sư có tu vi cao nhất trong phái.
Người ngoại đạo đều gọi ông là Tình tăng.
Kiến Sầu không biết quá khứ của vị thiền sư này như thế nào nhưng chúng sinh trên thế gian này muôn màu muôn vẻ, việc có thể hiểu được không ít mà không hiểu được lại còn nhiều hơn. Thật ra, hiểu thì tốt, song không hiểu cũng không sao... Tất cả đều chẳng có gì quan trọng, cần nhất là trong lúc bối rối thấy rõ bản tâm là được. Vì vậy mặc dù tình cờ gặp người này một cách vô cùng kỳ lạ, thân phận mơ hồ nhưng Kiến Sầu cũng không bận tâm nhiều, chỉ cụp mắt lại rồi tiếp tục xuống núi.
Dọc đường có tiếng sáo từ trên núi văng vắng lan xa. Có lẽ là vị tăng kia thổi chăng ?
"Sáo ngọc ai thổi đưa thanh, gió xuân đem rải khắp thành Lạc Dương”.
Làn điệu ngân nga vừa lưu luyến truyên miên vừa đong đầy nỗi niềm tương tư nhu hòa.
Kiến Sầu vừa nghe vừa xuống núi.
Lúc này, viền mặt trời vừa hơi lấp ló giữa những rặng núi cao, sắc hồng tươi đỏ nhuộm thắm cả khu thiền viện. Trên lâu chuông ở hai bên điện Thiên Vương vọng tiếng ngân nga, lãng đãng lan xa khắp cả một vùng trời.
Xa xa ngoài khơi, biển cả cũng cuồn cuộn nổi sóng.
Điện Thiên Phật ở sau Tuyết đình. Đây là tòa đại điện nằm ở vị trí chính sau cùng của Thiền Tông, bên trong thờ rất nhiều tượng Phật Thích Ca đủ mọi kích cỡ và đồng thời hiện giờ cũng là nơi giam giữ nữ yêu xuất thân từ hồ tro.
Lúc Kiến Sầu đến trước điện thì tiếng chuông đã dứt. Khi dừng chân đứng lại, nàng cứ tưởng mình từ trên núi xuống thì hẳn phải là người đến đây trước nhất nhưng không ngờ lại có kẻ còn tới sớm hơn.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt, Kiến Sầu lại cất bước đi tới, đứng cạnh kẻ nọ, cùng ngửa đầu ngắm bức hoành treo cao cao trên cửa đại điện với y.
"Tạ đạo hữu đến lâu rồi phải không, sao không vào trong đi ?"
Tạ Bất Thần quả là đến được một lúc rồi. Trong bộ trường bào xanh tươm tất sạch sẽ, y hơi ngửa đầu ngước mắt nhìn lên, ngũ quan sắc sảo tuấn tú và nho nhã, đượm đầy quý khí cho dù thần sắc trông vô cùng thờ ơ lạnh lùng.
Y nghe thấy giọng Kiến Sầu nhưng lại không nói tiếng nào.
Lúc này trời vẫn còn chưa sáng tỏ, cửa đại điện tuy mở nhưng bên trong hơi tối, chỉ thấy có ánh nấn leo lét hắt ra chứ không nhìn rõ được bóng người.
Tuy Tạ Bất Thần không trả lời nhưng Kiến Sầu biết tỏng tại sao. Mọi sự chẳng qua là vì bên trong có yêu tà đặc biệt, đồng thời nó cũng là chính là quá khứ mà nàng vứt bỏ. Ngay chính bản thân nàng còn không dễ dàng chấp nhận trong cả một thời gian dài, mãi đến sáng nay sau khi đốn ngộ tâm trí mới dám đến đây thì chỉ trong vòng nhất thời nửa khắc Tạ Bất Thần tự tâm sao có thể không lấn cấn được cơ chứ ?
Kiến Sầu làm như không biết, chỉ mỉm cười khoát tay tỏ ý : "Mời - "
Tạ Bất Thần rốt cục cũng phải ngoái đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt thanh tú ấy trông thâm trầm điềm đạm, chẳng nhìn ra được một chút nào là thâm thù đại hận khắc sâu tận xương tủy mà chỉ có lý trí lạnh lùng và một vẻ khinh thường chối bỏ sâu đậm.
Kiến Sầu trước mặt y không còn là Kiến Sầu của ngày xưa nữa.
Sự phân biệt rõ ràng ấy lúc này chợt dậy sóng trong lòng Tạ Bất Thần. Y nhớ tới hôm qua đã thấy đủ chuyện về nữ yêu mà đầu óc vốn lúc nào cũng tỉnh táo đâm ra phiền loạn. Trong hạt cải tu di, nếu đối với Kiến Sâu đó là bốn trăm năm thanh tu tịch mịch thì đối với y đó lại là năm trăm năm thanh tu chịu đựng.
Tất cả chỉ vì nàng đã hết tình với y trong khi y vẫn còn yêu nàng. Cứ ở chung với nhau chừng nào, lòng yêu lại tăng thêm chừng đó. Năm trăm ấy tu vi của y lên được bao nhiêu thì tâm ma cũng lớn lên nhường đó. Thế nên trong quãng thời gian dài đăng đăng ấy, thỉnh thoảng y khó mà không tự hỏi mình một câu kỳ quái : Chuyến đi Tuyết Vực kỳ này, lấy được đỉnh Cửu Nghị, tình cờ rơi vào trong hạt cải tu di, tất cả đều đúng là cơ duyên hiếm có, nhưng nguy hiểm trùng trùng, nhất là tâm ma của y... Hoành Hư chân nhân có đúng là hoàn toàn không ý thức được vấn đề này ư ?
Tạ Bất Thần hạ mắt, gượng dằn xuống mọi cảm xúc. Bước chân và sắc mặt điềm tĩnh như không, y đi ngay vào trong điện sau tiếng "Mời" của Kiến Sầu.
Đứng từ ngoài nhìn vào thì hơi tối nhưng khi bước vào bên trong lại rất sáng.
Kiến Sầu cũng đi ngay sau lưng Tạ Bất Thần. Vào đến nơi nàng cũng chỉ đứng nhìn, mắt cũng dần dần quen với cảnh tranh tối tranh sáng bên trong.
Trong điện, nền sàn cũng không phẳng lì mà phía trước còn có bảy bậc thang tượng trưng cho số tháp bảy tâng của nhà Phật. Nữ yêu Kiến Sầu đang ngồi trên bồ đoàn ở bậc trên cùng.
Con người ta khó mà thấy mình từ sau lưng. Đây cũng là lần đầu tiên Kiến Sầu đứng ở phía sau, nhìn được bóng lưng của "chính mình”.
Bóng lưng ấy rất mảnh mai, nhưng vì sống lưng thẳng tắp nên trông cao ngất lạ lùng. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, dáng người tựa như hòa lẫn vào một cõi huyễn hoặc, cách biệt nhân gian.
Tường vách trong điện xung quanh họa đây chư Phật, màu sắc đa dạng phong phú.
Nữ yêu ngồi xếp bằng, ánh mắt đăm đăm nhìn lên ngàn vạn chư Phật muôn màu, cả người bất động, thoạt nhìn chẳng khác gì một bức tượng vô tri vô giác như những bức dựng ở trước điện. Bóng dáng đĩnh đạc trang nghiêm, tuyệt chẳng có chút yêu khí nào.
Trên nền sàn cũng không có trận pháp rắc rối hay phù lục gì cả mà chỉ vẽ một vòng tròn vàng. Mà đường vẽ này cũng chẳng mấy tròn trịa sắc nét. Nhưng chính vì thế mà mới thấy được thiền ý thông đạt thiên cơ bên trong.
Tính luôn cả bảy bậc thang thì đây là phạm vi tự do của nữ yêu. Trong thứ "lao tù" này, nàng ta không thể đi ra ngoài quá một bước.
Lúc Kiến Sầu và Tạ Bất Thần bước vào, nữ yêu đã nhận ra ngay sự hiện diện của hai người nhưng nàng ta chỉ ngẩng đầu lên, đăm đăm nhìn bức tượng trước mặt mình một hồi rồi mới đứng lên quay mặt về phía họ.
Hai người đứng song song, cách nhau một khoảng rộng, trông cực kỳ xa cách tựa như chẳng có chút liên quan gì với nhau. Nhưng trong mắt nữ yêu, cảnh tượng như thế lại càng buồn cười hơn. Đó là vì thân sắc cả hai đều giông giống như nhau, vừa bình tĩnh vừa phức tạp.
"Nếu chẳng thù sâu oán nặng thì hai người các ngươi đúng là trời sinh một cặp, vô cùng xứng đôi. Vừa vô tình vừa kiêu căng tự phụ y như nhau...'
Nữ yêu nhìn Kiến Sầu rồi đảo mắt nhìn Tạ Bất Thần mà cả cười : "Ta là tình, là ái, là ràng buộc xưa cũ, là tất cả những gì nàng ấy muốn vứt bỏ. Bây giờ ngươi nhìn ta ruột gan đang đứt từng khúc hay tê tâm liệt phế đấy ?"
Ánh mắt của nữ yêu quá thẳng, quá sắc bén, chẳng khác gì đao bén. Mà mũi đao này lại đang chĩa ngay lên ngực Tạ Bất Thần.
Y nhắm nghiền hai mắt, tựa hồ như chỉ có như vậy mới xoa dịu được bao căng thẳng, bối rối trong lòng. Nhưng bên tai y lại vang vang tiếng bước chân, rôi có một ngón tay lành lạnh chợt nâng cằm y lên.
"Lại đây, ngươi không muốn nhìn ta cho rõ hơn sao ?" Nữ yêu khẽ cười, thanh sắc giống Kiến Sầu như đúc. Nàng ta thế mà đi thẳng tới trước mặt y hỏi : "Sao lại nhắm mắt lại thế này ?"
Trong khoảnh khắc, cái lạnh nơi đầu ngón tay nàng xuyên thấu tim y.
Tạ Bất Thần mở mắt ra.
Khuôn mặt giống Kiến Sầu như tạc của vị nữ yêu kia chỉ cách tâm nhìn của y trong gang tấc. Chẳng biết tự bao giờ nàng ta đã từ trên cao bước xuống, đứng ở bậc thêm cuối cùng, giương ánh mắt tựa như chan chứa tình nhìn y.
Tựa như chan chứa tình.
Thôi đi.
"Thật ra ta có một câu hỏi, muốn xin thỉnh giáo người thông minh như ngươi."
Nàng ta nói rất nhỏ, màu mắt cũng rất nhạt, nhìn vào tựa như thấu suốt đến tận đáy, nhưng khi một khi nhìn rồi thì lại có cảm tưởng như bên trong là một vùng biển mênh mông, một khoảng vực sâu không đáy.
Chưa đầy một chớp mắt Tạ Bất Thần đã thấy rõ ràng mọi thứ. Trông bề ngoài y có vẻ rất bình tĩnh nhưng ánh mắt tâm can khô héo chết lặng. Chẳng còn đâu non xanh nước biếc, cỏ cây non tươi mà thay vào đó là một trời sa mạc hoang vu đầy cát, cây bụi gai góc lơ thơ rải rác khắp nơi. Chỉ có bản thân y là biết tự tâm mình cảm thấy thế nào.
Nữ yêu nghiêng thân, áp người tới gần y hơn. Ngón trỏ thon dài vẫn nâng cằm y chợt bỏ thõng, xúc cảm tựa như một nụ hôn mềm mại bằng bông tuyết vừa rơi xuống, như một giọt nước tru nặng chợt buông mình.
Lễ ra cái tình ấy vốn vạn lần lưu luyến nhưng dáng vẻ của nàng lúc này lại trông đầy kiêu hãnh và cao ngạo. Thế nên, cái tựa như nụ hôn kia trông vậy mà lại giống như ban ơn, thậm chí còn là như bố thí ! Tạ Bất Thần đứng lặng, thoáng chốc cả người cứng đờ. Trong lòng dậy sóng cuồn cuộn, gió thét mưa gào. Y muốn đè nén, dẹp yên tất cả nhưng chúng lại quá mạnh, đến nỗi tựa hồ như muốn phá tung cả lồng ngực !
Khuôn mặt tuy vẫn điềm tĩnh lạnh lùng nhưng băng tuyết trong đôi con ngươi lại phản chủ, để lộ vẻ đề phòng như lâm đại địch !
Nhưng...
Khi y hơi ngước lên, mắt đối mắt với nữ yêu, ngay lập tức mọi thứ đều tê dại, băng tuyết sắc bén như đao liền hoàn toàn đâm gục y !
Đáy mắt nàng chẳng có tí gì là dịu dàng âu yếm chứ đừng nói là yêu đương chi cho xa vời. Cảm xúc hiện hữu có chăng chỉ là vẻ châm chọc không chút nể nang, nhìn như thương hại cho y. Chẳng cần dùng đến ngôn từ để diễn tả mà chỉ bằng vào ánh mắt này là đã thấy rõ ngàn vạn điều mỉa mai giễu cợt mà nàng dành cho y.
Nàng cố ý đấy thôi.
Tạ Bất Thần từ trước đến giờ vốn là người vô cùng điềm tĩnh lạnh lùng, thậm chí còn có khi máu lạnh vô tình. Y có thể phân định rạch ròi giữa yêu hận và tu đạo, tùy thời tùy lúc còn có thể linh động tính toán cân nhắc thiệt hơn mọi mưu kế, tham vọng và lòng người. Thậm chí y biết mất mát sẽ khiến mình vô cùng đau khổ nhưng nếu cần phải bỏ thì liền bỏ, tuyệt không do dự.
Lý trí của y vẫn như xưa nhưng điều đó không có nghĩa là hoàn toàn không có chút gì thay đổi. Vì Kiến Sầu vẫn còn sống, tình của y đối với nàng không tài nào dập tắt được hẳn. Tự ngay chính bản thân y vẫn còn cảm thấy đau đớn dày vò từ thể xác cho đến tận thần hồn...
Buốt lạnh mà rát bỏng, lý trí đấy nhưng cuồng si cũng chẳng kém.
"Thật đáng thương nhưng cũng thật đáng hận...' Ánh mắt của nữ yêu tựa hồ như có thể xuyên thấu thể xác Tạ Bất Thần, nhìn rõ mọi điều trong tận sâu thẳm tâm hồn y. Hình như nhờ vậy mà nàng cảm thấy vui vui, miệng nở nụ cười hỏi y điều mà nàng lúc nãy muốn hỏi.
"Tạ Bất Thần, ngươi nói xem, một người là của hiện tại, một người là của quá khứ, ngươi yêu ai hơn 2"
Kiến Sầu vốn đứng ngoài lãnh đạm quan sát mà cũng không khỏi hơi nhướng mày.
Lúc trước nàng không nhận ra một chút yêu khí nào trên người nữ yêu, nhưng từng lời nói cử chỉ lại đúng là đầy phóng túng và mang hơi hướm yêu tà. Cách tiếp xúc Tạ Bất Thần quả là hơi buông thả... nhưng Kiến Sầu thấy nàng ta thoải mái tự nhiên, dáng vẻ nhìn như ban ơn thì trong lòng cảm thấy thú vị.
Mà bây giờ...
Trong hoàn cảnh như thế này, câu hỏi của nàng ta thật đúng là rắc rối oái ăm khôn xiết.
Nữ yêu chằm chằm nhìn Tạ Bất Thần.
Mãi một hồi lâu sau y vẫn chẳng nói gì, hai mắt hơi nhắm lại, mùi máu tanh từ trong cổ họng ùng ục dâng lên.
Thật ra nữ yêu vốn cho rằng mình cũng biết đáp án và cứ tưởng y sẽ không trả lời. Nào ngờ, ngay khi nàng bật cười quay người đi, đôi mắt ẩn đầy mọi cung bậc cảm xúc của Tạ Bất Thần lại mở ra, nhưng bây giờ đáy mắt đã trở nên thư thái, trong suốt.
Y điềm tĩnh cất giọng đáp : "Người đó không phải là ngươi."