Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 405 - Chương 405 : Buông Đao Thành Phật

Chương 405 : Buông đao thành Phật Chương 405 : Buông đao thành PhậtChương 405 : Buông đao thành Phật

Một người là hiện tại, một người là quá khứ, ngươi yêu ai hơn 2

Y đáp : Người đó không phải là ngươi.

Điện Thiên Phật chợt chìm trong tĩnh lặng.

Nữ yêu tựa hồ ngẩn ra rồi phá lên cười, làm như nghe thấy chuyện gì khôi hài lắm vậy, khi quay đầu lại, ánh mắt nhìn Tạ Bất Thần toát lên một vẻ khó hiểu.

"Người đó không phải là ta ! Ha ha ha..."

Nàng ta ngẩn người không phải vì bất ngờ trước câu trả lời của y mà là vì ngạc nhiên trước thái độ vừa điềm tĩnh vừa lý trí dám đối mặt với tình cảm và tâm ma của con người y I

Nàng cười cũng không phải bởi vì câu trả lời của y khiến nàng hơi xúc động mà là vì rõ ràng y yêu nhưng đến lúc phải rũ bỏ thì quyết tuyệt, chẳng chút day dứt, thậm chí còn tàn khốc đến đáng khinh.

Nữ yêu cười mãi một thôi một hồi mới ngưng, khuôn mặt vốn lạnh lùng chợt có phần ấm áp một cách kỳ lạ. Chân đang dợm bước lên bậc thềm, đột nhiên nàng quay về phía Kiến Sầu bảo : "Phải chúc mừng ngươi mới được. Sau này, khi chính tay ngươi đâm hắn, hắn sẽ biết thế nào là mùi vị đau đớn của yêu chân thành mà bị ruồng bỏ."

Cái lý ấy cũng đúng nhưng Kiến Sầu không thèm quan tâm cho lắm. Thù hận trong lòng nàng chẳng còn lại bao nhiêu, nó chẳng mạnh tới mức khiến nàng phải mệt người như vậy mà là bởi vì nhân quả giữa hai người cần phải kết thúc mà thôi. Bất cứ chuyện gì cũng nên có đầu có cuối mới được.

Tạ Bất Thần có khổ sở đau đớn hay không thì liên can gì đến nàng ? Nữ yêu nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng giương mắt trân trân nhìn lại, cả người vẫn đứng yên tại chỗ mà mỉm cười thẳng thắn hỏi : "Hôm nay ta đến đây làm gì chắc ngươi biết rồi chứ 2?"

Làm sao không biết cho được ?

Dù gì, xét vê một mặt nào đó, nữ yêu là quá khứ của nàng và đã từng là một phần tình cảm của nàng. Tuy Kiến Sầu hiện giờ không biết rõ nàng ta như lòng bàn tay mình nhưng cách làm người và tính tình của nàng ta hẳn không dễ dàng thay đổi.

Từ lúc Kiến Sầu xuất hiện trong điện, nữ yêu đã biết lý do. Nhưng có điều...

"Ta cũng có một câu muốn hỏi ngươi."

"Vậy ư ?" Tiếng nàng âm cuối hơi vút lên nghe ra chiều có vẻ thú vị nhưng đồng thời tựa như cũng phảng phất một thái độ thờ ơ lãnh đạm : "Ta và ngươi vốn có quan hệ sâu xa, hỏi gì cũng được."

Ôi, nào chỉ có quan hệ sâu xa mà thôi đâu ?

Nữ yêu vẫn còn nhớ rất rõ những gì xảy ra lúc ấy. Kiến Sầu xả búa xuống, đoạn tuyệt xưa nay, để lại mình nàng ta lẻ loi bên bờ ngăn cách sâu vạn trượng như rãnh trời, chỉ còn biết đứng giương mắt nhìn người đi mãi.

Ánh mắt ấy là ký ức đầu tiên của nữ yêu.

"Ngươi từng muốn hỏi hắn tại sao, hắn có quyền gì. Ta cũng muốn hỏi ngươi y như vậy, tại sao, ngươi có quyền gì ?"

Khuôn mặt của nữ yêu đanh lại, tiếng nào tiếng nấy đều xoáy vào chất vấn Kiến Sầu !

"Ta là quá khứ của ngươi, là tình yêu sâu đậm, là hận thù không tan, là nhớ nhung và ràng buộc. Ngươi sao lại có thể vứt bỏ được ? Ngươi lấy quyền gì mà ruồng rẫy ta ? Có phải chỉ vì ngày ấy sau cánh cửa thị phi nhân quả, ta cản trở bước tiến của ngươi ?"

Nàng ta là thứ bị vứt bỏ, Kiến Sầu vốn có thể lựa lời nói nghe cho sao êm tai. Nhưng ở đời sự thật vốn trần trụi xấu xí, làm gì có vụ "êm tai” ở đây ?

Vì vậy câu trả lời của Kiến Sầu còn tàn nhẫn thẳng thừng hơn câu của Tạ Bất Thần. Sau một hồi trâm ngâm, nàng đáp : "Phải."

Phải.

Đúng thế ư ?

Ha ha !

Nữ yêu cũng chẳng biết mình bất ngờ hay tức giận. Nàng ta vốn là thứ bị Kiến Sầu vứt bỏ dọc đường, là hóa thân của tình cảm và ràng buộc, tuy nói là quá khứ nhưng từ mặt mũi cho đến tính tình, tất cả đầu giống Kiến Sầu như đúc. Song vì có tình cảm và ràng buộc nên giữa hai người mới có điểm khác biệt rất nhỏ.

Tỷ như nàng không thể nào cam lòng nổi.

"Phải ư ?"

Thái độ của nữ yêu, giọng điệu mỉa mai sắc lẻm của nàng ta còn mạnh hơn cả lúc chất vấn Tạ Bất Thần khi nãy !

"Hay cho một chữ "Phải" ! Giỏi cho một tiếng "Phải" ! Quá khứ của ngươi, ngươi vứt đi; ràng buộc của ngươi, ngươi ném tiệt. Nhưng còn đứa con... Trái tim ngươi bằng gỗ đá hay sao hả ? Ngay cả nó, ngươi cũng có thể bỏ ư ?U"

Đứa con. Hai tiếng ấy lọt vào tai Kiến Sầu tựa như kim châm muối xát. Lâu lắm rồi nàng chưa từng nghe nói đến, mà thậm chí nghĩ đến cũng không. Bây giờ nghe chính miệng quá khứ của mình nhắc tới mà lòng không khỏi có chút bối rối. Trong một thoáng, cả người mềm yếu, chẳng khác gì bị người ta bóc mất lớp vỏ cứng bên ngoài.

Nhưng sự mềm yếu ấy chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc mà thôi.

Câu hỏi sắc lẻm của nữ yêu bất quá chỉ có thể có tác dụng tới thế là cùng. Ngay sau đó, lớp vỏ ấy lại vô thanh vô tức khép lại bảo vệ thân xác yếu mềm bên trong tựa như một bức tường thành kiên cố chẳng thể nào phá nổi.

Trừ Kiến Sầu, không một ai có thể phát hiện ra được sự mềm yếu này. Trong điện Thiên Phật, nàng vẫn đứng yên đó, vẫn mạnh mẽ và điềm tĩnh như trước.

Kiến Sầu cũng chẳng ngại gì mà nhìn thẳng nữ yêu, lời đáp bình thản đến đáng sợ : "... Đúng như ngươi nói, ngay cả ngươi mà ta cũng có thể bỏ. Vậy trên đời này còn có gì khiến ta không thể không buông tay nữa chứ ?"

Câu này vốn là câu của nữ yêu hôm qua hỏi Kiến Sầu nhưng bây giờ lại bị chính nàng lấy ngay nó để hỏi ngược lại.

Thật là trớ trêu ngược ngạo I

Nhưng điều đáng sợ hơn là lời đáp của Kiến Sầu lại rất bình thường và cũng rất chính xác. Dù sao lúc hỏi câu này tự nữ yêu hẳn đã biết trước đáp án rôi mới phải. Đáy mắt chợt ươn ướt nhưng nàng ta vẫn cười mà hỏi lại : "Vậy ngươi không thấy bản thân mình đáng sợ ư 2 Vứt tình, bỏ quá khứ. So với tượng đất vô tình nặn thành thần phật đầy trong điện này thì ngươi có gì khác biệt chứ ?"

Có gì khác biệt 2 Nghe nữ yêu nói vậy, Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn chư Phật đặt đầy trong điện. Vị nào vị nấy mặt mũi hiền hòa từ bi, bảo tướng trang nghiêm, nhưng đúng như nàng ta nói, tất cả đều chỉ là tượng đất vô tình vô cảm.

Nhưng : "Ai bảo ngươi ta là người vô tình chứ ?"

Câu trả lời này khiến nữ yêu vô cùng bất ngờ. Nàng ta giật mình cảm thấy lời đáp này hoàn toàn không phải tự nhiên vô cớ mà nói được.

Kiến Sầu lại mỉm cười nhìn thẳng vào mắt nữ yêu một cách điềm tĩnh và dịu dàng, tựa như không phải nhìn một người từng suýt nữa đã hại nàng mất mạng mà là nhìn một người bạn thân nhất đời mình. Ánh mắt ấy vừa thành khẩn vừa tha thiết : "Ta đúng là rũ bỏ quá khứ, đoạn tuyệt với tình ái."

"Nhưng cái gì đã qua thì để nó qua đi. Đời người dài thế, nếu để quá khứ trói buộc mình thì khổ biết nhường nào. Tình ái đúng là đã tuyệt nhưng đây là tình của quá khứ, ái của quá khứ."

"Tuy nói vứt bỏ nhưng thật ra phải là "buông" mới đúng nghĩa."

Chẳng biết tự lúc nào Nhất Trần hòa thượng và Vô Cấu phương trượng đã đứng ngoài cửa điện rồi. Nhưng hai người bọn họ lại không đi vào và cũng không xen vào câu chuyện của người bên trong. Mỗi người mỗi suy nghĩ, im lặng lắng nghe.

Ai nghe cũng được, Kiến Sầu chẳng ngại. Suy nghĩ, tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng. Nàng đứng đó, từng câu từng chữ tựa như bộc bạch hết những ngõ ngách ẩn sâu nhất trong tâm hồn mình.

Chẳng chút dối trá và cũng chẳng giữ lại điều gì.

"Ta hiện giờ chính là tương lai của ngươi."

"Ta ở đây, ngay chính trước mặt ngươi." "Tự mình cởi trói cho mình thì sẽ có ràng buộc mới. Tình cũ quên đi, tình mới sẽ lại. Cho qua quá khứ này thì sẽ có quá khứ khác. Những gì trước kia vứt bỏ thì sau này ta sẽ lại có lại."

Tất cả những điều này đều là nàng ngộ được bên hồ tro đêm qua.

Nhà Phật có hai câu kệ rất nổi tiếng :

"Thân như cây bồ đề

Tâm như đài gương sáng

Nên thường chăm lau chùi

Chớ để vướng trần ai".

Và câu thứ hai :

"Bồ đề chẳng phải cây,

Gương sáng cũng không đài,

Xưa nay có vật gì

Mà không nhiễm trần ai ?"

Từ đệ tử nhà Phật cho đến tu sĩ, ai cũng đều cho rằng câu sau thâm sâu cao tuyệt hơn câu trước nhưng Kiến Sầu tự thấy mình phàm tục bình thường nên không tán thành.

Phật môn vốn có nhiều pháp không cao thâm nên xem trọng câu sau hơn.

Nhưng trên đời có mấy cao tăng là đạt tới cảnh giới sắc sắc không không ?

Người phàm tục thường lo mưu sinh, nếu có thể "chăm lau chùi" thì đã chẳng phải là người phàm nữa rồi.

Hai câu kệ trên cũng không có gì là ngược nhau. Thật ra cái này nhập thế, cái kia xuất thế mà thôi.

Dường như cảm nhận được nỗi lòng của Kiến Sầu, thanh Nhiên Đăng trong lòng bàn tay nàng chợt sáng lên dìu dịu qua lớp vỏ kiếm.

Nàng vẫn đăm đăm nhìn thẳng vào mắt nữ yêu : "Tình và ái chưa bao giờ mất đi. Tỷ như ta lúc này đang nhìn ngươi đây, trong lòng vừa có tình vừa có ái. Lấy hay bỏ là tự ở lòng ta. Ái hận bi hoan vẫn có, tình thù ly hợp vẫn đau."

“Nhưng còn ta ? Ta là cái gì 2"

Những gì Kiến Sầu nói, nữ yêu đã hiểu, nhưng sau đó trong lòng lại trào dâng một cảm giác tuyệt vọng mơ hồ.

"Trong mắt ngươi, rốt cục ta là cái gì ?"

"Ngươi là ngươi, ta là ta."

"Ngươi là tro tàn của ta, là quá khứ, là ràng buộc của ta. Chín phần trong ngươi là ta, một phần còn lại là yêu. Chỉ có điêu ngay khi bắt đầu có linh trí thì ngươi đã không còn liên quan gì đến ta nữa rồi."

"Ngươi thuộc về quá khứ nên không thể nào ảnh hưởng đến ta của hiện tại. Nhưng ta của bây giờ là nhờ ngươi mà có."

Không có ai có thể thực sự vứt bỏ được quá khứ của mình, cho dù đã cố tình quên đi những ký ức trước đó, nhưng không phải bởi vì đã xóa bỏ chúng mà thay đổi được những gì đã trải qua.

Nói cho đúng, Kiến Sầu chưa bao giờ vứt bỏ quá khứ.

Quả là nàng đã vứt bỏ một phần quá khứ, một phần ràng buộc nhưng nàng chưa giờ phủ nhận nó. Chỉ có điều mọi yêu hận và ràng buộc ấy đều được xây nên từ quá khứ. Không có quá khứ thì cũng chẳng có yêu hận hay ràng buộc. Nữ yêu là yêu hận và ràng buộc của nàng thời dĩ vãng. Nàng ta nếu muốn tôn tại thì không nên khư khư bám vào những điều xưa cũ đã qua ấy.

Kiến Sầu thở dài bảo : "Hôm nay ta đến đây thật ra chỉ là để hỏi ngươi một điều và cho ngươi tự quyết định."

"Chứ không phải ngươi đến đây để giết ta ư ?"

Trên đời này có ai có thể khoan dung độ lượng với một con yêu giống mình như đúc cơ chứ 2

Ánh mắt dần dần dịu đi, nữ yêu chăm chú quan sát Kiến Sầu một cách tỉ mỉ và nghiêm túc tựa hồ như chưa bao giờ nhìn qua như vậy.

Kiến Sầu lắc lắc đầu bảo : "Không có ngươi, không có ta thời quá khứ thì làm gì có ta của ngày hôm nay ? Ta không giết ngươi mà cho ngươi ba con đường.'

Nữ yêu im lặng không đáp.

Kiến Sầu liên nói tiếp :”Ngươi bây giờ có chín phần là ta của quá khứ, một phần là yêu do quá khứ đó tạo thành. Vì là quá khứ của ta, vì ta không phải người thường và cũng chẳng phải là người đi theo vết xe đổ cũ nên ngươi không thể nào thắng được ta của hiện tại. Bởi thế suốt đời ngươi hoàn toàn không thể nào giết được ta."

Sát ý của nữ yêu đối với Kiến Sầu và với Tạ Bất Thần thật rõ như ban ngày. Điều này cả hai đều biết.

Kiến Sầu mỉm cười, đáy mắt trong trẻo thông tuệ phản chiếu bóng hình trước mặt giống mình như đúc. Nàng nhẹ nhàng xòe bàn tay ra giơ cho nữ yêu xem. Bên trong là một cái khóa bạc cũ kỹ có buộc một sợi dây đỏ !

Ngay lúc ấy, toàn thân nữ yêu chợt run lên. Hai người tuy giống nhau nhưng bây giờ lại khác biệt ở đôi mắt. Nó hoảng loạn thê lương, trông tựa như khiếp sợ trước sự vô tình dửng dưng của Kiến Sầu.

"Sao ngươi dám...'

"Ta và ngươi có cái tên giống nhau. Ta là Kiến Sầu, ngươi cũng là Kiến Sầu. Thế chẳng phải bôi xấu tên tuổi ta ư ?"

"Con đường tùy ngươi chọn không phải ít - "

"Hoặc bỏ một lấy chín, từ nay về sau trở thành quá khứ của ta, như bóng với hình. Hoặc bỏ chín lấy một, từ nay về sau làm yêu tà nhưng tuyệt không liên quan đến quá khứ, hiện tại và tương lai của ta nữa..."

"Hoặc cả một và chín đều bỏ hết để nhập vào ta của hiện tại."

Kiến Sầu không có gì mà không dám.

Vào những lúc mù đường lạc lối, nàng đã rất quyết đoán. Tỷ như khi đến địa phủ ở Cực Vực, có đến một ngàn lẻ một cách để đi tra cứu luân hồi, quá khứ và tìm hiểu về đứa bé của mình nhưng nàng đã không làm. Khi đó chỉ là cảm giác mơ hồ nhưng đến giờ thì mọi thứ mới sáng tỏ.

Đối với nữ yêu, đối với quá khứ của mình mà nói, cái khóa này là tình, là yêu, là hận. Nhưng đối với Kiến Sầu của hiện tại nó chỉ còn là một cái khóa thông thường như bao cái khóa khác. Tuy cũng có tình, có yêu, có hận đó nhưng không phải là không thể buông bỏ được nữa.

Những gì đã qua bây giờ đều đã trở thành tro tàn.

Thế nên Kiến Sầu mới chìa cái khóa bạc trong lòng bàn tay ra cho nữ yêu, ánh mắt thờ ơ lãnh đạm : "Bây giờ lấy hay bỏ đều tùy ngươi."

Nhất Trân hòa thượng đứng bên ngoài điện nghe vậy thì sắc mặt chợt đổi. Khuôn mặt vốn đang điềm tĩnh bỗng trở nên đầy cảm xúc đan xen lẫn lộn. Nhưng ông vẫn kiềm mình, không bước vào trong can thiệp. Nắng sớm bên ngoài đã chan hòa khắp núi. Ánh mặt trời chiếu vào trong điện khiến cảnh vật âm u bỗng sáng bừng hẳn lên.

Dưới ánh nắng, cái khóa bạc trong lòng bàn tay Kiến Sầu tựa hồ như vẫn còn ấm nóng như ngày nào.

Nữ yêu liên giơ tay ra định câm lấy nó nhưng vừa sắp sửa đụng vào thì cầm lòng không được, các đầu ngón tay chợt run lên !

Bàn tay nàng ta liền khựng lại.

Ranh giới chỉ cách gang tấc nhưng đồng thời cũng là một đường phân chia một trời một vực !

Lấy hay bỏ đều tùy nàng ta.

Hoặc đi làm yêu tà tự do tự tại, hoặc trở thành quá khứ của Kiến Sầu, nhập vào người của hiện tại ư ?

Nữ yêu chầm chậm ngước mắt lên nhìn lại Kiến Sầu.

Vào thời khắc này, đối với Kiến Sầu mà nói, nữ yêu là quá khứ của nàng. Còn đối với nữ yêu, Kiến Sầu chính là tương lai của nàng ta.

Trường bào nguyệt sắc, dáng người hiên ngang lỗi lạc. Ánh mắt điềm tĩnh, mặt mũi dịu dàng, trường kiếm trong tay, tâm có thiên hạ, tu vi cực cao mà tâm cảnh cũng chẳng kém...

Mạnh mẽ, điềm tĩnh, nhã nhặn.

Một người thật thu hút, thật xuất sắc.

Chỉ cần nhìn qua là đã xiêu lòng !

Trên đời này có ai có thể từ chối một tương lai như vậy chứ ?

Nữ yêu nhìn hồi lâu rồi hốt nhiên bật cười, ứa nước mắt : 'Không hổ là ta...

Bàn tay đang giơ lên chực chạm vào cái khóa bạc đột nhiên rụt lại.

Nữ yêu bước lùi ra sau một bước.

Trong khoảnh khắc ấy, cái khóa nằm trong lòng bàn tay Kiến Sầu liền hóa thành tro tàn ! Ngay cả thần phật được thờ trong điện dường như cũng thấu hiểu được quyết định của nàng ta -

Từ Phật tổ trang nghiêm cho đến đức bồ tát từ bi, từ ngài Nộ Mục Kim Cương cho đến phật Di Lặc diện mục hoan hỉ...

Hàng trăm hàng ngàn, thảy đều ầm ầm chấn động !

Hoa sen của phật tổ Như Lai rơi xuống, chiếc bình cam lộ dốc ngược tuột khỏi tay phật bà Quan Âm, chuỗi hạt châu trên cổ ngài Bồ Đề Đạt Ma vỡ tung, đài sen dưới thân phật La Hán rã nát... Tất cả pháp khí, gươm đao trong tay thân phật đều thi nhau rơi vỡ, đổ sụp !

Trong điện Thiên Phật tứ phía bụi tung mịt mù.

Khuôn mặt của nữ yêu trước mắt Kiến Sầu chợt mờ đi. Kế đó ở mi tâm liền ánh lên một đường phật quang kim sắc trông tựa như ánh lửa rồi thoáng cái lan ra bừng sáng toàn thân.

Cả người nàng ta và cái khóa bạc đều hóa thành tro vàng !

Bỏ đao thành Phật ! Câu nói này vốn bắt nguồn từ một truyền thuyết, ngay cả Nhất Trần cũng chưa bao giờ nghĩ tới, thế mà hôm nay lại có dịp chính mắt nhìn thấy I

Nhưng nói cho cùng thì thấy cũng hơi tội.

Lúc này mây lành ở ngoài trời trải rộng vạn dạm, ánh phật chiếu sáng khắp nơi. Nhưng trên bậc thâm trong điện lại chỉ có một bóng người trông tựa như một khối ngọc lưu ly là đang lơ lửng phiêu phù trên không. Mọi thứ trên người nữ yêu đều cứng lại, ngay cả nước mắt cũng còn lưu dấu.

Một lúc sau, ánh phật mờ đi, bóng người cũng biến mất. Tro vàng lả tả chao rơi xuống đất. Một cơn gió từ bên ngoài điện chợt thổi vào, bao tàn tro ấy liền tiêu tán trong chớp mắt...

"Rốt cục là ta..."

Kiến Sâu ngẩn người nhìn đăm đăm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy buồn man mác, nhưng khóe môi tuy vậy lại thoáng nét cười. Nàng khẽ nói : "Đa tạ.

Tạ người quá khứ đã tạo ra ta của hiện tại;

Tạ người hiện tại đã tác thành cho tương lai của ta.

Tạ cả bản thân từ đầu đến cuối đều không sờn lòng nản chí, kiên tâm đồng hành trên con đường đã chọn, cùng nhau nếm đủ cay đắng ngọt bùi.

Tương truyền Nhiên Đăng Cổ Phật chính là Phật quá khứ có thể độ chúng sinh. Gọi “Nhiên đăng” tức là thiêu quá khứ, giữ hiện tại; thứ nữa là soi sáng cho người đời, xóa tan ngu muội.

Nhưng nàng chỉ là một người phàm tục mà thôi. Tâm đăng của nàng chỉ có thể độ mỗi mình nàng chứ chẳng thể độ được chúng sinh.

Tàn tro của chiếc khóa bạc trong lòng bàn tay Kiến Sầu tản mác cuốn bay theo gió, cuốn theo cả tàn tro lắng sâu trong đáy lòng nàng khiến tâm hồn bỗng trở nên thanh tỉnh, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Mê chướng giải trừ, đường thông lối tỏ.

Tâm cảnh nhờ vậy hanh thông. Rào cản ngăn trở bấy lâu bỗng chốc sụp đổ. Tu vi tích lũy từ bốn trăm năm qua liền như một cơn hồng thủy ầm âm cuộn sóng, phá tan mọi xiêng xích trói buộc tự tâm !

Tu vi tăng vụt, cảnh giới chồng chất rùng rùng !

Từ nguyên anh đến xuất khiếu, từ xuất khiếu đến nhập thế, sau đó thoắt cái đã kéo thẳng đến đỉnh điểm nhập thế, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là qua phản hư rồi !

Quả là kinh thiên động địa, ai thấy cũng chấn kinh !

Nhất Trần và Vô Cấu tuy tu hành cả ngàn năm có dư mà hiếm khi nào thấy được cảnh tượng nữ yêu bỏ đao thành Phật ngoạn mục như thế này ! Sắc mặt Vô Cấu nghiêm nghị thâm trâm, còn Nhất Trần thì đầy cảm xúc đan xen lẫn lộn, pha lẫn chút tán thưởng trong ánh nhìn.

Nữ yêu thành Phật bởi có thể buông bỏ và chấp nhận hủy mình. Lúc mới nhìn thấy Kiến Sầu nàng ta biết đời mình đã hết, sau mới quyết định nhập vào làm một với cố nhân...

Trở thành Kiến Sầu cũng có nghĩa là từ bỏ quá khứ. Trong khi đó tự thân nữ yêu đã là quá khứ và ràng buộc của Kiến Sầu, nhờ cái quá khứ ấy mà nàng ta mới tồn tại, nếu bỏ đi thì chẳng khác gì tự hủy mình.

Chấp niệm thành yêu, nghĩ thông thành Phật.

Tuy Nhất Trân không phải là nữ yêu nhưng khi nhìn Kiến Sầu ông có thể hoàn toàn hiểu được quyết định này : với chín phần quá khứ và một phần yêu, nàng ta thật không tài nào cưỡng lại được một lời đề nghị hấp dẫn như vậy...

Ông thở dài, chắp tay mỉm cười : "Chúc mừng Kiến Sầu thí chủ."

Kiến Sầu khom người đáp lễ nhưng lại không nói gì.

Nàng cất bước ra khỏi điện Thiên Phật. Ánh mặt trời ban mai sáng bừng trên người. Đứng trong khoảng sân khoáng đạt rộng rãi trước điện, nàng ngẩng đầu nhìn về cuối chân trời xa. Trong khoảnh khắc ấy, đất trời tựa như phân nộ khi nhìn thấy ánh mắt nàng !

"ầm"

Một ánh chớp lóe lên, bốn phương tám hướng đùng đùng sôi động !

Trong chớp mắt, một luồng khí tức huyền ảo đã nặng nề phủ khắp đại địa Thập Cửu Châu...

Đạo kiếp tới rồi.
Bình Luận (0)
Comment