Chương 406 : Vấn tâm phản hư
Chương 406 : Vấn tâm phản hưChương 406 : Vấn tâm phản hư
Từ luyện khí đến xuất khiếu đều là tu thân. Từ xuất khiếu đến nhập thế thì chuyển từ tu thân sang tu tâm, nhưng từ nhập thế đến thông thiên thì tu tâm hoàn toàn.
Cảnh giới trên người thường được bồi dưỡng tích lũy từ năm này qua năm khác, còn tâm cảnh thì chỉ cần nghĩ thông là cảnh giới tăng mạnh thậm chí có khi phi thăng không chừng.
Đạo kiếp vấn tâm chính là ngưỡng chắn, chuyển từ tu thân sang tu tâm. Sớm muộn gì cũng phải trải qua, không ai có thể tránh được bước ngoặt này. Nhiều người vừa lên xuất khiếu là đã bị đạo kiếp, nhưng cũng có người tu đến đỉnh điểm xuất khiếu mới phải đương đầu với nó. Thậm chí có kẻ thiên tư hạn chế, tuổi thọ đã tận mà không đột phá nổi, chẳng tài nào chờ được vấn tâm.
Nhưng trường hợp của Kiến Sầu lại khác. Nàng tu tâm trước, tu thân sau, cảnh giới bị ép xuống cả bốn trăm năm, mãi đến lúc này mới tăng lên vù vù như nước lũ tràn bờ.
Trong chớp mắt đã đến đỉnh điểm nhập thế rồi !
Thế tức cũng có nghĩa là đã đến lúc phải chịu đạo kiếp.
Thân là đại năng phản hư đỉnh điểm giai đoạn cuối, thấy được quá trình tăng cảnh giới của Kiến Sầu, Nhất Trần hòa thượng lại càng hiểu rõ ngọn nguồn bên trong.
Không chỉ đến đỉnh điểm nhập thế mà thôi đâu !
Nàng vẫn còn dư sức I
Trên Thập Cửu Châu, ai tu đến phản hư, hữu giới, thông thiên đều được người đời tôn xưng là "đại năng" cả. Nhưng trong ba cảnh giới này, phản hư là ngưỡng bắt buộc phải đạt đạo mới xong.
Kiến Sầu hiện tại nếu muốn đột phá đỉnh điểm nhập thế thì dĩ nhiên phải đương đầu với đạo kiếp vấn tâm chứ không có cách gì tránh được.
Vấn tâm, vấn tâm...
Trước trận khảo hạch của thiên đạo, vị nữ tu này sẽ trả lời ra sao 2
Nhất Trần đứng cạnh cửa điện im lặng nhìn xem.
Dường như có linh tính, Vô Cấu phương trượng khẽ nhíu hai hàng mày rậm rồi ngoái đầu nhìn.
Vốn vẫn im lặng từ đầu đến cuối, Tạ Bất Thần bây giờ cũng đã ra khỏi điện. Nhưng y chẳng buồn nhìn đến vị phương trượng nghiêm nghị đức cao vọng trọng hay vị Nhất Trân hòa thượng danh chấn thiên hạ nào đó lấy một cái mà chỉ nhướng mắt nhìn bóng Kiến Sầu đang đứng ở phía trước, khuôn mặt tuấn tú tai tái như bệnh thoáng vẻ trống rỗng thê lương.
Ánh phật quang phát ra lúc nữ yêu buông đao thành Phật ban nãy vẫn còn chưa tan hết, cuối trời mây lành lãng đãng giăng giăng. Hết thảy trông chẳng khác gì cảnh tiên, cảnh phật giáng xuống nhân gian.
Lúc này sấm chớp đùng đùng rền vang, trời xanh mênh mông gió giục mây vân.
Trên không mây tía dây nặng và hào quang vàng rực xoáy tít thành một vòi rồng cao không biết bao nhiêu mà kể, tán xòe phủ kín cả trăm dặm.
Kiến Sầu đứng ngay phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt xuyên thấu hư không, đâm thẳng đến tâm vòi rồng. Chỗ này tối đen chứ không còn đậm sắc tím như bên ngoài nữa. Nói cho đúng hơn là nó chẳng có màu gì cả.
Vụ xoáy này tựa như nuốt chửng cả thế gian. Trong đó không gió, không mây, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng chẳng có. Nhưng nếu chú mục nhìn một hồi lâu thì sẽ cảm thấy ánh mắt bị nó hút đi, dẫn đến một nơi kỳ lạ.
Đó là một khoảng vũ trụ vừa bao la vừa cổ xưa I
Nhất thời Kiến Sầu tưởng như thấy một trời sao sáng mênh mông đang vây quanh mình...
Tu sĩ tự cổ chí kim có ai không lấy tự nhiên làm mục đích câu thông hàng đầu. Trước tu thân là để hòa với đất trời, sau tu tâm là để mình và đất trời tương thông đồng cảm. Khi tu đến mức tuyệt đỉnh thì có thể thở cùng một nhịp với đất trời, nghĩ gì cảm gì trời đất điều biết.
Tâm đến đâu, gió thổi mây vần đến đó, cây cỏ uốn mình xào xạc, không gì không hiểu.
Tu sĩ đại năng thực ra là vậy. Tu vi càng cao thì nhận thức càng rộng huống hồ là dị tượng thiên nhiên quá rõ ràng như thế này.
Trên đại địa Thập Cửu Châu, hàng hà sa số tu sĩ ngẩng đầu trông lên !
-“-
Trong điện Nhất Hạc ở Côn Ngô.
Hoành Hư chân nhân, vị lãnh tụ chính đạo danh tiếng lẫy lừng đang chỉ dạy tu vi cho vài đệ tử chân truyền, nhưng nói chưa dứt câu thì chợt cảm thấy đất trời chuyển động.
Lão nhíu mày, phóng linh thức ra. Qua trăm sông ngàn núi, cảnh tượng Thiên Tông đã hiện ra trong trí, dĩ nhiên trong đó cũng có cả bóng dáng một người đang đứng ở dưới vụ xoáy đạo kiếp. Kiến Sầu - Nhai Sơn.
Đây là người yêu quý nhất đời mà vị đệ tử cưng của lão đã tự tay kết liễu tính mạng, một thiên tài "đại nạn không chết", một kẻ ba hồn bảy phách tàn khuyết, một môn hạ Nhai Sơn mà từ trước đến nay vẫn còn chưa được lành lặn...
Kiếp vân như thế lão chưa thấy bao giờ.
Rõ ràng là thiên kiếp ba cảnh giới nhập một, hơn nữa "Vấn tâm' lại còn là chướng ngại rắc rối nhất...
Người mang thể thiên hư đến vấn tâm chắc chắn phải chết.
Không biết vị nữ tu Kiến Sầu này có thể khiến lão "vui mừng" quá đỗi không đây ?
Ánh mắt xuyên thấu khoảng không xa xăm ra chiều trầm ngâm nghĩ ngợi, Hoành Hư đăm đăm nhìn nhưng rồi lại không nói thêm lời nào.
-2-
Trong Giải Tỉnh sơn trang tại Minh Nhật Tinh Hải.
Vì những năm gần đây Cực Vực biến động bất thường nên Nhai Sơn, Côn Ngô, Thiền Tông, Âm Tông, Mật Tông và thậm chí cả thế gia Tây Nam và yêu ma ba đạo đều không ngừng phái các cao thủ đến vùng cực đông của Tinh Hải, nơi giáp với Cực Vực, để điều tra tin tức.
Tỉnh Hải hiện tại bây giờ đã hoàn toàn khác trước.
Tu sĩ cảnh giới thấp đánh hơi thấy nguy hiểm rình rập liền đua nhau chạy trốn. Kẻ lưu vong hoặc đã nghe phong thanh chút ít tin tức thì ở lại, chẳng thèm coi mấy lão quái đại năng ngoại lai vào đâu.
Lúc đất trời đang vần vũ ở Thiền Tông thì ở hướng tây bắc Khúc Chính Phong đang ngồi mài kiếm cạnh bờ hồ.
Sau khi được mài giữa cẩn thận, mũi kiếm vốn thô dây nay đã dần loang loáng sáng. Tuy là vật thường nhưng dưới đôi tay cầm kiếm bẩm sinh, thanh kiếm lại toát ra khí tức bất phàm.
Cạnh chân Khúc Chính Phong là một lá thư chữ vàng bằng huyền ngọc. Không biết nó nằm đó đã hai hay ba ngày rồi hay sao mà bên trên thấy lấm tấm chút bùn đất. Lạc khoản bốn chữ "Hoành Hư Côn Ngô' trông thật chói nhưng hắn chẳng buồn liếc mắt nhìn.
Khi nghe thấy khí tức ở Tây Hải Thiên Tông, bàn tay đang mài kiếm của Khúc Chính Phong chợt khựng lại. Mũi kiếm sang sáng chợt ấn mạnh lên phiến đá mài đen, hằn sâu một đường xiên xiên. Hắn ngẩng đầu nhìn ra phía chân trời, đáy mắt ánh lên một thoáng sững sờ, đầu mày nhíu lại.
Ba hồn bảy phách tàn khuyết thì vấn tâm làm sao 2?
Người biết rõ chuyện này không nhiều, thậm chí nhiều tu sĩ đại năng đang chăm chú quan sát vào lúc này cũng chẳng tài nào nhìn ra nổi. Thật ra đâu có cách gì đặc biệt để can thiệp đến hồn phách nên ai nấy đều mù mờ cả. Nhưng ở Nhai Sơn người biết được lại khá nhiều.
Hôm qua, ngay từ khi Kiến Sầu và Tạ Bất Thần phá hạt cải tu di thoát ra, Phù Đạo sơn nhân đã biết nàng bình yên vô sự rồi. Từ chỗ Nhất Trần, ông biết nàng có mối nhân quả cần phải giải quyết cho xong, hơn nữa ở đó lại có đủ ba vị Thiên Tông của Tây Hải nên chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nào ngờ, hôm nay vừa mới mở mắt ra là đã thấy chuyện động trời như thế này !
Dưới xuất khiếu thể thiên hư không ai địch lại, vừa lên vấn tâm chắn chắn phải chết !
Ba hồn bảy vía không hoàn chỉnh thì sao có thể đối mặt với khảo vấn của đạo trời ?I
Đứng trên đỉnh Hoàn Sáo, Phù Đạo sơn nhân nhìn về Tây Hải Thiên Tông ở phương xa mà tức, muốn lôi ba con lừa trọc mắc dịch ở đó ra, bóp chết từng con cho rồi I
Hồn phách của con bé đâu đã được tu sửa hoàn chỉnh, sao lại bỏ mặc cho nó vấn tâm ?
Còn tu vi nữa, sao lại kỳ cục như thế này ? Tự nhiên tăng vọt đến đỉnh điểm nhập thế, chỉ thiếu một chút xíu nữa là đã lên phản hư rồi I
Thật là tức phát điên lên mà !
Lão hầm hầm xắn tay áo định lao đi đánh Tây Hải một trận để hỏi cho ra lẽ : "Tiên sư chúng nó cái đám lừa trọc này, tối ngày qua mặt sơn nhân ta ! Muốn hại đồ nhi ta chết dưới đạo trời hả ?I"
"Đạo trời gì ?'
Ngay lúc đó một giọng nói chẳng biết là cười hay giễu cợt chợt vang lên bên tai lão. Phù Đạo giật mình đồng thời cũng thấy quen quen. Ngoái đầu nhìn lại thì hóa ra đó là cái kẻ tự xưng là "bạn cũ" của Kiến Sầu đang làm khách ở Nhai Sơn từ mấy ngày trước.
Bộ trường bào cũ kỹ màu xanh lá ngải trông có vẻ bụi bặm và mục nát khó tả nhưng khi khoác lên người hắn thì lại hóa ra sinh cơ bừng bừng. Cốt ngọc Đế Giang ham ngủ lúc này đang nằm trên vai hắn, bộ dáng ra vẻ cực kỳ thân thiết.
Phù Đạo sơn nhân thật chẳng biết Kiến Sầu quen hắn ở đâu chỉ biết vị "khách" trước mặt tuy nhìn thì thấy mới tới phản hư hậu kỳ thôi nhưng trông sao mà lại lạ lùng bí hiểm, nhìn hoài không thấu.
Nghe hắn nói xong lão không khỏi nhíu mày.
Phó Triêu Sinh tuy vậy lại không có ý phân bua mà trái lại còn tiếp tục dõi mắt nhìn về phía chân trời. Khóe môi nhếch lên cười một cách khó hiểu, hắn thản nhiên nói : "Đạo trời thật ra chỉ là vật chết, một thứ bất biến mà thôi."
Lo lắng làm gì chứ ?
Lúc này mà dám thả cảnh giới, ngang nhiên vấn tâm thì điều đó chứng tỏ rằng bạn cũ của hắn đã hạ quyết định và đồng thời cũng hiểu rõ bản tâm mình.
Đã mặc kệ chuyện hồn phách tàn khuyết thì quan tâm quái gì đến lời bình phán của đạo trời chứ.
Tâm đã định, trời chẳng thể cải.
Thắng thì một bước lên phản hư, thua thì bất quá tan thành mây khói thôi.
Huống hồ đối mặt với một thứ bất biến thì làm sao thất bại được ?
- ý -
Trên đại địa Thập Cửu Châu bao la, bình minh vừa mới ló dạng chưa lâu, ánh sáng chan hòa nơi nơi. Nhưng ngay khi vòi rồng đạo kiếp kéo tới, nơi chân trời hết thảy đều trở nên âm u một cách lạ lùng, giống như bị một thứ gì đó che phủ. Dị tượng phía trên không trung Tây Hải Thiền Tông trông chẳng khác gì một tên sát thủ từ tận đẩu tận đâu đột nhiên nhảy ra hòng nuốt chứng cả bầu trời xanh.
Trước các đại điện đền miếu, trong từng gian thiện phòng, tăng nhân người người kinh sợ ngẩng đầu nhìn lên mà chẳng đoán được ai là người độ kiếp trong chùa. Theo hiểu biết của họ, đâu có sư thúc sư huynh nào tu vi đạt đến độ cao như thế này. Mãi cho đến khi đến trước điện Thiên Phật, nhìn thấy bóng nữ tu kia từ từ bay lên không trung thì có người mới nhận ra là ai.
"Là vị nữ tu được Nhất Trần sư thúc tổ dẫn về hôm qua !"
"Có phải là vị đại sư tỷ Nhai Sơn hay bị mất tích đó không ?"
”A di đà phật, nhưng tu vi của người này..."
"Tiểu tăng chưa thấy ai độ kiếp như thế này. "
"Thật là không thể tưởng tượng nổi !"...
Đối với đa số tu sĩ Thập Cửu Châu mà nói, quang cảnh độ kiếp lớn và khiếp như vậy thì họ mới nghe mới thấy lần đầu !
Dù sao đi nữa trên đời này có ai điên mà chồng thiên kiếp các cảnh giới để độ không chứ ?
Muốn biết kiếp lôi mạnh yếu ra sao thì cứ lấy cảnh giới của tu sĩ lúc độ kiếp mà tính !
Tu sĩ ở cảnh giới nào thì sẽ phải chịu cường độ kiếp lôi cùng cấp tương đương.
Từ nguyên anh đến xuất khiếu, uy lực kiếp lôi sẽ ở mức đỉnh điểm nguyên anh; từ xuất khiếu đến nhập thế thì ở khoảng đỉnh xuất khiếu.
Từ nhập thế đột phá lên phản hư thì lại không có kiếp lôi. Bởi đến cảnh giới này tu là tu tâm, nhờ niệm mà thành tiên nhưng cũng có khi tại niệm mà đạo hủy. Sau phản hư bao ý niệm đều là kiếp, vì thế không nên lấy kiếp lôi khảo nghiệm tu sĩ.
Lúc này Kiến Sầu đã ở đỉnh điểm nhập thế, phản hư chính là cảnh giới mà nàng muốn đột phá. Nếu chỉ có vậy thì chỉ cần niệm là đột phá xong, không phải chịu lôi kiếp gì cả. Nhưng đằng này cảnh giới của nàng lại đang tăng vọt. Đây không phải là ba đạo kiếp lôi bình thường nữa mà là kiếp lôi nhập thế và đạo kiếp vấn tâm nguy hiểm nhất !
Trong không gian dường như có một lực gì đó kỳ lạ nâng nàng lên.
Vào lúc này, cả người nàng mọi tu vi đều bùng nổ, tâm cảnh giao hội, thoáng chốc liền phô bày một sức mạnh cường hoành tuyệt thế !
Đây là đỉnh điểm nhập thế, chỉ thiếu một chút xíu nữa là thành đại năng phản hư rồi I
Lúc giao tranh trên thánh điện ở Tuyết Vực, Bảo Bình và Bảo Ấn pháp vương khi ra tay đã khiến cho người ta chấn kinh đến mức nào thì Kiến Sầu bây giờ cũng vậy. Thậm chí có khi còn hơn thế nữa !
Đó là nhờ vào tâm cảnh, tâm khí của nàng vào lúc này !
Tứ bề phóng mắt nhìn xem, thiên viện bên dưới phòng ốc lúp xúp lô nhô xinh xắn, non xanh nước biếc vây quanh. Biển Tây Hải mênh mông, gần thì âm âm u u, xa thì chói chang ánh mặt trời do bị vòi rồng kiếp lôi che bóng, phân rõ thành hai vùng sáng tối.
Trừ phía trên đỉnh đầu, bầu trời tịnh không một đám mây. Thật ra tất cả đã bị vòi rồng hút hết, xoáy tụ lại, hình thành nên một sức ép khủng khiếp !
Đất trời khảo nghiệm là như thế !
"Soạt Ị"
Dưới sức ép khổng lồ, đấu bàn vạn tượng tự nhiên xoáy bung ra, trong chớp mắt đã rộng đến năm trượng năm thước ! Tất cả đạo ấn bên trên đều sáng lên vàng rực, lấp la lấp lánh cùng với đấu bàn.
Phiên Thiên Ấn.
Hồng Nhật Trảm. Ấn phong lôi Đế Giang.
Thuận gió.
Bạt đao.
Đại ngũ hành phá cấm thuật. ...
Ngoài ra cảm ứng được nguy hiểm từ đất trời, các pháp khí khác của Kiến Sầu, từ kiếm Thôn Phong, đao Cát Lộc, kiếm Nhiên Đăng, tất cả đều nổi lên, phô hiện trên đấu bàn !
Dưới sức ép của đất trời, tuy chưa bao giờ thi triển nhưng ngay cả pháp tướng Thiên Long Bát Bộ mà nàng đã từng khổ tu bốn trăm năm trong hạt cải tu di cũng phải hiện ra trên đỉnh đầu !
Trong cơn biến động, ánh Phật cũng bừng lên đầy trời !
Thiên chúng, long chúng, dạ xoa, Kiên Đạt Bà, Atula, Già Lâu La, Khẩn Na La, Ma hô la già...
Dưới ánh Phật, hình ảnh tám bộ dân dần hiện ra, trông thế mà lại vừa từ bi vừa trang nghiêm !
Trong khoảnh khắc đó, mọi tăng nhân Thiên Tông đang đứng bên dưới đều gần như chẳng dám tin mà tròn mắt nhìn. Cạnh cửa điện Thiên Phật, ngay cả Nhất Trần và Vô Cấu cũng vô cùng bất ngờ !
Ô hay...
Đây vốn là công pháp phật môn cơ bản của bọn họ mà I
Từ sau trận chiến Âm Dương giới, vì luân hồi trong giới tăng lữ không có gì thay đổi nên bọn họ vẫn có qua lại với Cực Vực. Thành thử khái niệm "pháp thân" cũng do vậy mà truyên đi. Quỷ tu Cực Vực cũng hay chọn tu một pháp thân, Nhất Trần và Vô Cấu không phải là chưa từng thấy qua. Nhưng bây giờ sau lưng Kiến Sầu lại là hình ảnh của những tám bộ...
Nàng ta chẳng thèm tu một mà làm nguyên cả tám bộ đấy I
Chuyên tâm tu một pháp thân đâu có giống với phân tâm tu cùng lúc tám cái đâu I
Tuy không biết Kiến Sầu lấy công pháp này từ đâu và làm sao mà nàng tu luyện được nó nhưng khi thấy hình ảnh thiên long bát bộ Nhất Trân đã phải hít sâu một hơi khí lạnh !
Những ai không biết rõ nội tình hay vẫn còn bán tín bán nghi, hoặc cũng biết, cũng nhìn ra được sâu cạn trong đó thì đều líu lưỡi chẳng nói nên lời.
Nữ tu này đâu phải chỉ đặc biệt không thôi đâu mà phải nói là siêu phàm mới đúng !
Chẳng ai biết Kiến Sầu làm sao tu được pháp tướng thiên long bát bộ. Mọi người đa phần đều nghĩ đó là nhờ nàng tài năng vượt bậc nhưng chỉ có Kiến Sầu mới biết bốn trăm năm tịch mịch khổ tu đã giúp mình thúc đẩy tiềm lực đến cực hạn như thế nào I
Hai tay dang ra, tâm hồn rộng mở.
Vào thời khắc này, trời cao đất rộng, thế giới bao la, tất cả đều đánh thốc vào ngực vào hồn nàng !
Nhưng thế mà lại không có áp lực độ kiếp như lần đầu và cũng chẳng có tình trạng pháp khí, công pháp đạo ấn ở trong trạng thái phòng thủ cao độ quanh người. Kiến Sầu lúc này vô cùng thong dong, toàn thân buông lỏng, tiêu dao tự tại như khí vị trong tranh thủy mặc, tựa hồ như đây chẳng phải là cuộc khảo vấn thiên đạo quyết định sinh tử của mình, tựa hồ như nàng hoàn toàn chẳng phải đang đối mặt trước thiên kiếp mạnh nhất, khủng khiếp nhất từ trước đến nay trên đại địa Thập Cửu Châu ! "Âm ! Âm!"
Ngay khi Kiến Sầu vừa dang rộng hai tay, dường như thấy được thái độ khinh khỉnh của nàng, vòi rồng trên trời cao chợt gầm lên phẫn nộ !
Ánh chớp đen kịt như một đường chùy liền giáng xuống !
Đường chớp này xuất phát từ thiên, từ đạo, từ sâu trong vụ xoáy vòi rồng, từ vùng không gian nơi mọi ánh sáng đều bị nuốt chứng !
Nó xet qua chỗ nào vạn vật nơi đó đều phải thần phục !
Với thân thể phàm trần, Kiến Sầu ở phía dưới trông sao mà yếu ớt nhỏ bé, con người chẳng khác gì một phiến lá oằn mình trong gió giật mưa sa, một hạt cát trong cơn núi lở đất chuồi I
Dưới trận kiếp lôi kinh khủng như vậy, ai mà tin được nàng có thể may mắn thoát chết cơ chứ 2?
Nhưng ngay khi đường chớp đen kịt kia đánh xuống, phiến lá ấy, hạt cát ấy vậy mà lại bùng lên một sức mạnh không giới hạn !
Dáng người mảnh khảnh hiên ngang sừng sững như núi !
Kiến Sầu giơ tay ra trước người, kiếm Nhiên Đăng đang phiêu phù trên đấu bàn vạn tượng liên tự động rơi vào trong lòng bàn tay.
Vào thời khắc này, đứng trước một trận kiếp lôi rung trời lở đất như vậy, nàng thế mà lại không lùi bước, thậm chí một chút phòng ngự cũng chẳng có I
Có chăng chỉ là kiếm Nhiên Đăng mà thôi !
Mà lạ lùng ở chỗ kiếp lôi càng đến gần thì lại càng đẩy Kiến Sầu đến trạng thái cực kỳ sung mãn, đạt được lĩnh ngộ tuyệt diệu nhất trong đời I
Bạt kiếm ! Kiếm Nhiên Đăng tuốt trần !
Lúc kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt ấy nào còn vẻ kính sợ của một tu sĩ tầm thường ?
Có chăng chỉ là thái độ bình tĩnh mà thôi.
Trong mắt nàng, thiên kiếp này chẳng có gì khác với bất kỳ đối thủ nào của nàng trước đây I
Điều mà nàng muốn làm chẳng phải là khuất phục mà là phá hủy !
Nhiên Đăng kiếm cảnh giới tầng thứ nhất hồng trần, thứ hai tro bụi, thứ ba chiếu độ.
Kiến Sầu tự nhủ kẻ phàm trần có thể không độ được thế nhân ngu muội nhưng đối với thiên kiếp trước mắt thì sao chẳng thử "độ' nó một lần xem Sao l
Kiếm tuốt trần -
Hai mươi mốt họa tiết hoa bảo tiên bừng bừng sắc lửa !
Ánh kiếm đỏ rực, kiếm khí ngập trời !
Nhưng điều khiến mọi người chấn kinh lại chính là kiếm ý từ đó phát ra I
Rành rành là một thanh kiếm nhà Phật vừa trang nghiêm vừa từ bi dùng để phổ độ chúng sinh, nhưng khi Kiến Sầu vung lên người ta lại chỉ cảm thấy nông một mùi sát phạt vô tiên khoáng hậu !
Cưỡng chế siêu độ I
Người hay vật, sống hay chết, tất cả nào quản mà chỉ ?
Đường kiếm nhoáng lên, cả thanh kiếm liền rùng rùng biến chuyển. Ngạc kiếm hình hoa sen đột nhiên nở bung, hóa thành cây đèn. Còn thân kiếm hơn ba thước kể từ mũi kiếm trở lên thì lại rút vào bên trong. Thoáng cái đã chẳng thấy thân kiếm ken kịt đâu nữa mà chỉ còn lại hai mươi mốt đóa bảo tiên chồng lên nhau, thắp thành một ngọn lửa sáng ngời I
Ngay lúc ấy, kiếm quang và kiếm khí liền bị lửa đỏ thiêu đốt. Cả hai vừa nhoáng lên là một quầng lửa hừng hực cũng thành hình !
Trong một sát na ngắn ngủi đến chẳng kịp chớp mắt, kiếm khí và kiếp lôi đã va vào nhau !
"Đùng
Lôi điện chẳng khác gì cột trụ chống trời trong chớp mắt liền bị biển lửa vô tận ngốn lấy !
Chớp điện ấy nổ tung, sức công phá khủng khiếp đến nỗi biển lửa cũng đùng đùng bắn tung tứ tán, tàn lửa cuộn bay đầy trời, nhìn mà tưởng như vạn nhà thắp đèn lung linh trong đêm !
Còn dư lực của kiếp lôi thì hóa thành vạn vạn tia chớp nhì nhằng nho nhỏ bay tán loạn trong không gian nhưng tất cả đều chẳng thể nào đụng tới người Kiến Sầu một mảy. Lửa đỏ thiêu trụi, tro tàn bay bay, khói xanh lượn lờ !
Từ xưa đến chưa hề xảy ra thiên kiếp nhập thế như vậy bao giờ !
Hơn nữa cũng chẳng có ai đối đầu trực diện với nó như thế !
Vậy mà lại thắng ! Trong khi đó chịu kiếp lôi xong, Kiến Sầu lại chẳng hao tổn tới một cọng tóc !
Người nào người nấy trợn tròn mắt, miệng há hốc không khép lại nổi.
Vốn quen hành xử ôn hòa, các tăng nhân Thiền Tông nào ai đã có dịp gặp qua một nữ tu mạnh mẽ siêu phàm như thế bao giờ đâu. Ngay cả hành giả kim cương trong số họ cũng chẳng dám giơ đầu chịu báng như vậy nữa là I Nhưng Kiến Sầu thế mà lại thành công !
Trước một kiếm kinh thiên động địa vừa rồi, chẳng những Thiền Tông mà ngay cả toàn Thập Cửu Châu cũng sững sờ !
Nhưng...
Như thế đã thấm vào đâu, nhất là đối với một nữ tu ý chí kiên định, nhất là một khi nàng ta đã biết được đạo của mình !
Còn thiên kiếp vô tình thì tuyệt không có chuyện sững sờ.
Đợt kiếp lôi đầu tiên thất bại hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến nó.
Sấm chớp vừa tan, thiên đạo liền mặc định người độ kiếp đã qua ải. Vì vậy đợt kiếp lôi thứ hai từ sâu trong tâm vụ xoáy cũng bổ xuống ngay sau đó !
Vẫn là uy thế nhập thế như cũ !
Vẫn là thứ kiếp lôi vượt vũ trụ, tự sâu hút trong dải tinh hà mà đến !
Hầu như ai cũng cho rằng ở đỉnh điểm nhập thế, Kiến Sầu bây giờ hẳn đã phải kiệt sức sau khi đánh xong đạo kiếp đầu tiên. Đến phiên đạo thứ hai lớn chẳng thua gì đạo thứ nhất thì nàng chắc chẳng thể nào dễ dàng qua khỏi được !
Mà lúc này đúng là Kiến Sầu cũng buông bỏ cây đèn Nhiên Đăng kiếm thật. Vì thế mọi người đều cho rằng mình đoán đúng.
Nhưng chẳng ngờ một lát sau họ lại thấy nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thủ chưởng xòe ra !
Vốn đang xoay châm chậm như một vòng bánh xe cực lớn nhưng giờ đây dường như hiểu được ý Kiến Sầu, pháp tướng thiên long bát bộ phía sau lưng liền từ từ dừng lại.
Pháp thân tám bộ tỏa ánh vàng chói lọi. Ngay trên đỉnh đầu nàng là Đại Phạm Thiên, vị thân đứng đầu tám bộ !
Dáng ngồi ngay ngắn, đức ngài bốn mặt bốn tay, mỗi mặt mỗi vẻ, mỗi cánh tay mỗi tư thế, từng bàn tay một cũng kết ấn quyết và cầm pháp khí khác nhau. Phật quang tỏa sáng quanh thân, trông uy nghiêm, không gì có thể xâm phạm nổi !
Ngay khi ngài vừa dừng lại trên đỉnh đầu, Kiến Sầu liền giơ tay ra !
Trong chớp mắt, bóng pháp tướng tựa như đức Phật giáng thế thu nhỏ lại rồi chồng khít lại, hợp thành một thể lên người nàng !
Kiến Sầu lại mở mắt ra. Đáy mắt sáng ngời ánh Phật !
Người ở trên chín tầng trời, thân mang pháp tướng tám bộ, hơn nữa lại mang mắt Phật !
Lúc này, còn ai biết đó là đâu : này là Kiến Sầu đang độ kiếp hay chính đức Đại Phạm Thiên đứng đầu phật quốc đó ? Mà một chưởng âm ầm che kín cả trời kia là Phiên Thiên Ấn nổi danh của Bất Ngữ thượng nhân hay là đấy là chưởng Như Lai có thể trấn áp tam giới như trong kinh Phật có nói ?
Ánh Phật vàng rực thoát ra, đi thành một đường viền sáng quanh bóng chưởng thiên kiếp đen kịt I
Kiến Sầu có lý nào lại chỉ vùng vẫy chống đỡ mà thôi ?
Trái lại, tu vi tích tụ trong bốn trăm năm qua khiến cả người nàng tràn đầy sức mạnh. Hơn nữa tâm cảnh vừa ngộ được lại càng tiếp thêm ý chí cho nàng chống lại thiên kiếp !
Đừng nói là hai đạo kiếp lôi I
Với tâm trạng hiện giờ, có mười đạo hay cả trăm đạo kiếp lôi nàng cũng giáng trả lại bằng chưởng này ! Nếu độ kiếp là một trận khảo nghiệm tu sĩ của thiên đạo thì sau bốn trăm năm khổ tu, đây là đáp án mà nàng dành cho thiên đạo !
Có điều -
Câu trả lời của ta có làm ngươi hài lòng hay không thì không biết !
"Đùng
"Âm ! Âm!"
Lần này chẳng còn thế cân bằng nữa mà bị đập tan hoàn toàn !
Kiếp lôi vốn thô to như cột trụ chống trời, nhưng dưới bóng chưởng phủ trời kín đất của Kiến Sầu thì lại trông nhỏ bé như một con giun. Bị một cú như sóng gầm biển cuộn đập xuống, nó hoàn toàn chẳng trụ nổi được một khắc I!
Nhìn không khác gì một chiếc thuyền con bị sóng cả nuốt trộng !
Chẳng còn thấy tăm tích đâu nữa !
Dư lực thậm chí còn đánh sâu vào trong vụ xoáy, sóng không gian gợn xa vạn trượng trên thiên không, lâu lắm mới tan.
Lúc này chẳng ai thốt nổi nên lời.
Trong không gian, Kiến Sầu bây giờ trông chẳng khác gì một vị chiến thần thời viễn cổ !
Lấy đỉnh điểm nhập thế đấu thắng thiên kiếp nhập thế đỉnh phong !
Thắng một cách tự tin I
Phóng mắt mà xem, dưới gầm trời này, thiên hạ xưa nay dễ có mấy ai ?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Kiến Sầu, nhưng nàng thì vẫn chú mục nhìn vào vụ xoáy trên cao. Hai trận lôi kiếp đã qua nhưng nó vẫn chưa tan mà cứ tiếp tục xoáy tròn. Cuối cùng một luồng khí tức thiên đạo từ bên trong phóng ra, phủ kín cả người Kiến Sầu !
Tĩnh lặng tột cùng.
Khí tức ấy mang theo hồng hoang, mang theo hơi thở của vũ trụ bao la rộng lớn, của quyền năng điều khiển vạn vật, của uy nghiêm sinh sát số mệnh, tất cả lạnh lùng giáng xuống đầu nàng.
Tứ bê tịch mịch, chỉ có tiếng gió là vang lướt qua tai.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa ngắn ngủi và dài đăng đẳng ấy, Kiến Sầu lại dường như nghe thấy có tiếng gì như tiếng thiên đạo chất vấn phát ra từ trong vụ xoáy !
Ngươi -
Lấy gì làm đạo !
Vì vậy mọi nhiệt huyết bừng bừng còn lại khi đấu chọi với thiên đạo lúc nãy liên dân dân lắng xuống.
Dù mang thể thiên hư, đến xuất khiếu phải chết thì đã sao 2?
Dù hồn phách tàn khuyết, chẳng được hoàn hảo thì có hề gì ?
Nàng là nàng -
Con người nàng vào thời khắc này là như vậy.
Dưới chân là đấu bàn vạn tượng bát giác sáng lấp lánh, sau lưng là pháp tướng thiên long bát bộ ngời ngời ánh phật, Kiến Sầu phiêu phù đứng trong không trung dưới cái nhìn chăm chú của thiên đạo, tâm sáng như gương không vẩn bụi trần.
Lúc nàng đáp trả, giọng nói trong trẻo ung dung làm rúng động tâm can của tất cả các đại năng đang quan sát bằng linh thức ở nơi này, dư âm quanh quẩn vang vọng trên bầu trời Thập Cửu Châu cô tịch !
"Ta - "
"Lấy mình làm đạo !"
"Đạo của ta chính là bản thân ta."
Mặc cho lục đạo luân hồi tam giới thay đổi ra sao, mặc cho thân xác ba hồn bảy phách tàn khuyết như thế nào, trên thế gian này chỉ mỗi một mình taI
Mà ta, chỉ có hiện tại I
Ta của hiện tại tốt hơn bao giờ hết.