Chương 407 : Muốn cùng thử sánh vai với thiên đạo
Chương 407 : Muốn cùng thử sánh vai với thiên đạoChương 407 : Muốn cùng thử sánh vai với thiên đạo
Sở dĩ có tên gọi "Đạo kiếp vấn tâm' là vì phải hỏi rõ bản tâm. Mà "Đạo' lại là một chữ vừa cực kỳ mơ hồ vừa vô cùng huyền bí. Lớn thì có luật lệ của đất trời, nhỏ thì là cảnh giới tu luyện, thậm chí nguyên tắc hành xử cũng có thể là "đạo" nữa.
Nhất là đối với tu sĩ"đạo" còn là gốc rễ khi gân đến cuối đường tu hành.
Nhưng...
Lấy mình làm đạo ư ?
Trả lời kiểu gì thế này ?
Nghe xong câu đáp, thấy được sự kiên định của nàng, các tu sĩ đại năng chợt cảm thấy lạ lùng khôn xiết.
Bọn họ biết rất nhiều đạo : nhân quả, sát lục, cực tình, vô tình, ngũ hành, thậm chí là cả lấy vô đạo mà nhập đạo, phá hết vạn pháp của Lục Diệp lão tổ khi xưa...
Nhưng "Ta là đạo" thì chưa nghe nói đến bao giờ !
Nàng lấy mình làm đạo, vậy "Đạo" thực sự giữa trời đất này hóa ra là cái gì ?
Trả lời như vậy -
Thì có khác gì chọc tức thiên đạo đâu ?I
Chưa kể các đại năng đã từng trải qua vấn tâm, chúng tăng nhân Thiền Tông lúc này cũng chấn kinh trước câu trả lời của Kiến Sầu.
Chẳng ai ngờ nổi và cũng chẳng có ai đoán trước được I Thế này thì hoàn toàn khác với lôi kiếp "Vấn tâm" bình thường rồi !
Không biết có xảy ra chuyện rủi gì không ?
Nhất thời, người người toát mồ hôi lạnh, sợ thay cho Kiến Sầu.
Xa xa trên Nhai Sơn, Phù Đạo sơn nhân tái mặt, thiếu điều muốn văng tục, tay áo phất lên, định thi triển đại na di để tới tận nơi cảnh tỉnh đứa đồ đệ ngốc này.
Nhưng không ngờ Phó Triêu Sinh ở bên cạnh lại ngăn lão lại.
"Làm gì vậy ? Có biết kính già yêu trẻ không ?" Phù Đạo tức giận, chống nạnh mắng : "Muốn cho đồ nhi của ta chết hả !"
Phó Triêu Sinh mới đến Nhai Sơn vài ngày nên không rõ tính Phù Đạo sơn nhân cho lắm. Vả lại hắn cũng biết với tình hình như thế này, lão có đến đó thì làm được gì ?
Nghĩ vậy nhưng hắn không hỏi mà chỉ buông tay cười nói : "Không chết được đâu."
Toàn nói vớ nói vẩn không đâu ! Tên này chắc là kẻ thù chứ bạn bè gì với Kiến Sầu ?
"Lúc này mà - "
Lão mở miệng vặc lại nhưng chưa nói hết câu thì linh thức đã cảm thấy được vòi rồng biến động trên không Tây Hải Thiên Tông !
Phù Đạo sơn nhân biến sắc, lời còn chưa nói hết đành nuốt lại vào họng. Với mức độ và diện tích bao phủ của kiếp vân như thế này thì dù có vận dụng Đại Na Di cũng không xuyên thẳng vào trong vòi rồng được mà chỉ có thể bay vòng vòng bên ngoài Thiền Tông thôi. Nhưng như vậy thì không kịp nữa.
Sắc mặt thắc thỏm hiếm thấy, lão chỉ còn biết quan sát xem đạo kiếp biến chuyển như thế nào.
Cả Thiên Tông mờ đi dưới tâng tâng lớp lớp mây đen của vòi rồng.
Trong khoảng không âm u ấy, bóng dáng Kiến Sầu càng lúc càng trở nên bắt mắt : tóc xanh như thác, y bào phần phật tung bay, nhìn mà ngỡ tiên nga giáng trần.
Người ngoài có thể không hiểu đạo mà Kiến Sầu nói đến là cái gì nhưng nàng chỉ cần mình hiểu là được. Đại đạo trăm nẻo, thoạt trông cứ tưởng là do tu sĩ tự mình ngộ ra, tự mình chọn lấy nhưng xét cho cùng thì chúng đều là trăm sông đổ về một biển cả.
Hết thảy đều thuộc về thiên đạo, đều là đạo của "Trời".
Nhưng hà cớ gì phải đi tu những cái đạo đó ?
Thiên đạo đui mù và vô tình. Nó thấy bao sinh linh tha phương lưu lạc mà không thương, nhìn tu sĩ giết vợ chứng đạo mà chẳng phạt.
Mọi rắc rối nhân gian đều không liên quan gì đến nó. Nó chỉ chiếu theo luật lệ của riêng mình mà vận hành thôi.
Thiên đạo vô thiện vô ác, vì khác với tu sĩ nên biểu hiện khác đi.
Có lẽ tại có Tạ Bất Thần, có Côn Ngô và bởi do khái niệm tiên thần trong nhân gian nên tự nhiên nàng thấy thiên đạo cũng có phần bạc tình bạc nghĩa như họ. Cho nên -
Khong, nàng không muốn !
Không muốn vô tình !
Không muốn đui mù !
Không muốn tu cái thiên đạo này ! Và càng chẳng muốn phải sợ nó, phải đi đoán ý nó, phải dâng nó câu trả lời hoàn hảo nhất, phải lo lắng không biết nó có chịu để mắt đến mình hay không.
Cho dù trên đời này có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ chọn thiên đạo nhưng điều này chẳng có liên quan gì đến nàng !
Con đường của nàng là con đường chưa có kẻ nào đi qua !
Không ai biết được nó dẫn đến đâu, hành trình đây chông gai hay hoa hồng rải thảm, ngay cả bản thân nàng cũng chẳng thể đoán trước được.
Nhưng đời là vậy chứ không thì còn có nghĩa gì ?
Thế giới này chỉ có một mình ta, mà ta chỉ có hiện tại.
Ta của hiện tại tốt hơn bao giờ hết.
Đó là một người chưa từng và cũng không muốn dứt bỏ chữ tình, một con người không thể và cũng không muốn bị nhìn thấu, một người không tuân theo thiên đạo và cũng không muốn để nó quyết định số phận của mình !
Mà trái lại đồng vai phải lứa với trời chứ chẳng chịu làm nô lệ cho nó I
Đường ta ta đi, chẳng liên quan gì đến trời đất I
Thiên đạo là chúa tể vận mệnh của tất cả các tu sĩ tu theo đạo của nó nhưng nó không có bất cứ quyền gì đối với nàng.
Mà chính nàng mới là người tự quyết định !
Ít nhất là vào thời này, khắc này I
Vì vậy, Kiến Sầu hoàn toàn chẳng bận tâm xem thiên đạo sẽ phản ứng như thế nào.
Lúc ngẩng đầu đối mặt với nó, đối diện với chính bản thân mình và sau khi đã thông suốt được chữ "Đạo", nàng đã không thấy bất an một chút nào nữa mà chỉ nhìn xoáy vào sâu trong tâm vòi rồng, nhìn thiên đạo mà cười, khe khẽ thầm thì bằng một giọng mà hầu như chỉ có mình nàng mới nghe được -
"Mừng cho ngươi bây giờ đã có bạn rồi."
"Âm! Âm..."
Ngay lúc đó, từ sâu trong tâm vòi rồng đang xoáy tít chợt nổi lên tiếng sấm âm ì xa xa, chớp điện đua nhau lóe sáng giữa lớp lớp mây tím dày đặc, cường độ vô cùng bạo liệt.
Cả Thiền Tông rung rinh chao đảo, biển Tây Hải âm âm cuộn sóng !
Tăng nhân người người sợ hãi biến sắc, mười mấy đại năng buông hơi thở dài.
Cảnh tượng kinh thế hãi tục. Đạo kiếp vấn tâm như thế này xưa nay chưa từng có. Thấy nguy đến nơi, mọi người đều không khỏi đau xót trước cảnh một người đệ tử trẻ tuổi hàng đầu của Nhai Sơn phải chết. Ngay cả Nhất Trân là tâm sư Thiền Tông trước giờ luôn thông thấu chuyện đời mà trong đáy mắt cũng ánh lên vẻ thương tiếc...
Dù trước đó mọi người đều bàng hoàng sửng sốt trước các đòn đánh trả thiên đạo của nàng nhưng đạo kiếp trước mắt lớn như thế, có ai dám nghĩ Kiến Sầu sẽ bình yên vô sự đâu !
Có lẽ...
Chỉ trừ có nàng.
Dáng vẻ bên ngoài từ trước khi phải đối mặt với lôi kiếp cho đến giờ vẫn không có gì thay đổi, ngay cả sắc mặt cũng vậy.
Kẻ ngoài cuộc vì lo mà nín thở, sợ Kiến Sầu rồi đây phải chết nhưng nàng thì lại dường như chẳng mảy may bận tâm, thậm chí giữa không trung còn quay ngoặt người, nhắm hướng điện Thiên Phật mà hạ xuống !
Ấy chết !
Nàng ta điên rồi sao ?
Hay là biết mình vấn tâm thất bại nên buông xuôi, không giãy giụa nữa ?!
Tăng chúng người người trố mắt nhìn theo !
Nhất Trân, Vô Cấu vốn đứng cạnh cửa điện Thiên Phật, thần sắc cũng ngẩn ngơ dường như cũng chẳng tin vào mắt mình. Nhất là Vô Cấu, ông ngẩng đầu liếc nhìn vòi rồng khổng lồ trên trời mà ánh mắt có phần lo lo, tựa như sợ nó đập loạn, phá hỏng đền miếu, làm thương tổn đệ tử trong tông.
Duy có Tạ Bất Thần là khác. Y chú mục nhìn vụ xoáy phía trên một hồi lâu rồi lại đảo mắt nhìn xuống Kiến Sầu, ánh mắt thoáng lộ vẻ suy tư.
Nếu như hắn không nghe lầm thì vừa rồi câu nói kia...
Tu vi không nhất thiết là thứ duy nhất.
Nhất Trần, Vô Cấu, thậm chí có thể nói tất cả các đại năng khác đang im lặng quan sát trận độ kiếp vào lúc này đều chẳng hiểu Kiến Sầu như hắn !
Đây không phải là vấn tâm thất bại, còn nói buông xuôi phó mặc gì đó thì lại càng sai nữa !
Thật ra Kiến Sầu bây giờ hoàn toàn chẳng bận tâm đến !
Cả người nàng toát ra một niềm tự tin mạnh mẽ không gì có thể lay chuyển nổi, tựa hồ như tin rằng sự việc sẽ xảy ra như mình dự đoán và chắc chắn sẽ thành công !
Vì nàng tự tin nên mới trở nên thu hút mọi ánh mắt như vậy ! Nhoáng một cái, như mây như hạc, Kiến Sầu đã hạ xuống trước điện rồi.
Tận mắt thập mục sở thị, Nhất Trần hòa thượng đang ngẩn người ra rốt cục cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh. Với tu vi và cảnh giới như hiện tại mà ông cũng không tài nào nén nổi cảm giác chấn kinh trong lòng !
Tu vi 1
Tu vi của Kiến Sầu !
Bây giờ không phải là đỉnh điểm nhập thế như trước nữa mà trái lại còn xứng đáng được người đời gọi là "đại năng" phản hư sơ kỳ rồi !
Việc này, việc này...
Rốt cục thế này là thế nào đây ?
Nàng ta làm sao làm được ?
Vả lại tu sĩ đột phá lên phản hư, dù không có kiếp lôi nhưng lúc đột phá cũng phải khiến khí trời hơi đất thay đổi, dị tượng nảy sinh !
Đằng này cảnh giới của Kiến Sầu tuy tăng lên nhưng lại chẳng có dị tượng gì cả !
Nhất Trân hòa thượng cảm thấy mọi việc xảy ra hôm nay thật vượt quá tầm hiểu biết của mình, thậm chí còn không thể lý giải được bằng lẽ thường, kỳ lạ đến nỗi ông hoàn toàn chẳng tài nào hiểu nổi.
Thấy Kiến Sầu dần dân bước đến gần mình, mi mắt Nhất Trần hòa thượng giật giật !
Ông không khỏi đưa mắt nhìn về phía sau lưng nàng, nơi có vòi rồng đang cuộn xoáy trên không...
Chớp điện nhì nhằng giăng giăng, vụ xoáy đen kịt vốn trông khủng khiếp như hủy thiên diệt địa nhưng sau khi Kiến Sầu quay lưng bỏ đi, không ngờ muôn vạn đường chớp ngoằn ngoèo uốn lên lượn xuống như rắn độc lại đâm đầu chui vào trong mây !
Sau đó vòi rồng đảo chiều.
Mây đen vốn đang quay tít thành vòi rông chợt xoay ngược lại nên vụ xoáy rốt cục lỏng ra. Màu tím đậm khiếp người mờ đi rất mau. Lớp lớp tâng mây dần dần tản ra rồi biến mất. Chỉ trong vòng vài ba nhịp thở thì kiếp vân đã tiêu tan. Vụ xoáy vừa rồi dường như muốn đánh chết Kiến Sầu cũng biến mất khỏi thiên không, chẳng khác gì đóng lại một cánh cửa ngăn cách Thập Cửu Châu với ngoại giới, với thiên đạo.
Một luồng gió mát thổi ào qua, mây trắng từng cụm bồng bềnh trôi giạt trên không. Mặt trời ban mai cũng ló dạng, đổ tung ánh vàng rực rỡ trên khắp đại địa Thập Cửu Châu, hơi ấm lan tỏa nơi nơi thay cho cái giá lạnh phả ra dưới bóng đạo kiếp.
Nhưng mọi tu sĩ đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, tất cả những ai đã tận mắt chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, thảy đều tưởng như mình mê ngủ !
Không thể nào...
Đạo kiếp, đạo kiếp là như vậy hả trời !
Sao lại tan dễ dàng thế được ?
Tu sĩ đột phá đến phản hư rốt cục lại không xảy dị tượng thiên nhiên gì ư ?
Từ hai vị cao tăng đang đứng dưới hiên điện Thiên Phật và chúng tăng trong toàn Thiền Tông cho đến các vị đại năng trên mọi miền, mọi nẻo xa xôi trên Thập Cửu Châu, tất cả đều giật mình tự hỏi như vậy, dường như không biết giải thích ra làm sao...
Bọn họ chú mục nhìn vị nữ tu phản hư trước điện tựa như nhìn một thứ gì đó vô cùng bí ẩn, nhìn nàng mỉm cười mà không tài nào phát hiện ra nổi một chút huyền cơ ở bên trong.
Mãi cho đến rất nhiều, rất nhiều năm về sau...
Khi truyền kỳ trên thượng khư tiên giới đến tai họ, rồi nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, họ mới mang máng hiểu ra là mình đã thấy điều gì.
Sử sách tu đạo đời sau gọi ngày này là "Ngày nhân đạo đầu tiên".
Trong quyển "Hoang cổ bổ thần thiên - Kiến Sầu đại tôn bản kỷ", Trí Lâm Tẩu chép : Vấn tâm phản hư, lấy mình làm đạo, nhờ vậy mà Nhân đạo ra đời, mở màn cho một kỷ nguyên mới trong toàn vũ trụ. Tu sĩ chúng ta có thể sánh vai với thiên đạo, là bạn chứ không là nô !