Chương 408 : Nhân quả quấn thân
Chương 408 : Nhân quả quấn thânChương 408 : Nhân quả quấn thân
"Thật là mở mang tâm mắt..."
Thấy Kiến Sầu đến gần, Nhất Trân đang ngẩn người bấy lâu rốt cục cũng phải định thân lại, nhưng trong giọng nói thì lại khó giấu được thán phục.
"Kiến Sầu thí chủ, tâm cảnh thành công rồi."
Lúc này Nhất Trần cảm thấy vị nữ tu trước mặt mình hình như đã mở ra một con đường tu đạo mới, nếu không thì chẳng có cách gì giải thích những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Đạo kiếp không giáng phạt mà đột phá lên phản hư cũng không có dị tượng dì.
Có lẽ chính như vậy mới là “dị tượng" chăng ? Trước kia thật là nghĩ cũng không dám ngHĩ.
Kiến Sầu vẫn điềm đạm như thường.
Có lẽ vì ý thức được đây là đạo của mình, biết được con đường phải đi, biết nó sẽ không suôn sẻ bằng phẳng nên nàng không mừng rỡ thái quá và cũng không thỏa mãn với chỉ chừng đó mà thôi.
Con đường chưa ai đi thường rất nhiều chông gai. Tuy nghĩ vậy nhưng trước thắc mắc của bao người, lời đáp ra lại thành một câu khác : "Nhất Trần đại sư quá khen, đây chỉ là cảm ngộ nhất thời, chẳng phải thành công gì đâu."
"Thí chủ nói cũng có lý riêng, nhưng đối với thế giới này thì lại là một khởi đầu mới mẻ." Nhất Trần cười nói tiếp : "Vậy nên chúc mừng thí chủ, mừng cho Nhai Sơn, hơn tám mươi năm lại có thêm một đại năng mới." "Nào phải chỉ có tám mươi năm không thôi đâu 2 Trong hạt cải tu di, thoáng cái đã hết bốn trăm năm rồi." Bình thường dù Kiến Sầu có giỏi đến đâu cũng không tài nào đạt tới phản hư trong vòng một trăm năm được, 'Ngày đó may nhờ có sư đệ Liễu Không cứu giúp nên mới có được một ngày như hôm nay.'
"Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa. Vì thí chủ đã phải một phen vào sinh ra tử nên mới có cơ duyên như vậy."
Không hoàn toàn đồng ý lắm với Kiến Sầu, Nhất Trần bèn giải thích rõ hơn : "Vả lại dù có mất bốn trăm năm đi nữa thì ở Thập Cửu Châu cũng đã là nhất hạng rồi. Mong rằng từ nay về sau thí chủ có thể tuân theo bản tâm, thẳng tiến không lùi."
Lần này Kiến Sầu không phản bác nữa. Sau đó nàng lại đưa mắt liếc nhìn Tạ Bất Thần ở kế bên.
Lúc trước khi hai người bị hãm trong hạt cải tu di, thời gian y tu luyện trên bậc thêm còn lâu hơn nàng cả một trăm năm. Nhưng lạ một điều là cảnh giới vẫn chỉ ở đỉnh điểm nguyên anh mà thôi.
Đối với kẻ tài ba nhất Côn Ngô, một người có thiên tư xuất chúng vang danh Thập Cửu Châu như vậy mà nói, điều này thật là không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, tình trạng như thế lại khiến Kiến Sầu cảm thấy rất quen thuộc.
Nó giống y như trường hợp của nàng lúc trước : Dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng kiềm giữ cảnh giới dừng lại ở đỉnh điểm nguyên anh để sau khi lên xuất khiếu không phải đương đầu với đạo kiếp vấn tâm...
Tạ Bất Thần vẫn bình thản như không, dáng vẻ tiêu diêu tự tại.
Kiến Sầu tạm thời không nói gì với y, chỉ chắp tay trước Nhất Trân hòa thượng : "Ở đây không còn việc gì nữa rồi. Thập Cửu Châu biến động không ngừng, Kiến Sầu rời Nhai Sơn đã hai mươi năm, bây giờ đã đến lúc phải về, xin phép đại sư và Vô Cấu phương trượng được từ biệt ở đây."
"Cũng phải, thí chủ về đi."
Dường như sực nhớ ra chuyện gì, Nhất Trân hòa thượng cười trông có phần áy náy : "Bao nhiêu năm nay hai vị mất tích, Côn Ngô và Nhai Sơn đều rất lo lắng. Hồi nấy độ kiếp, bâần tăng cứ nghĩ chắc lẽ Phù Đạo thí chủ rủa mắng bần tăng cả trăm ngàn lần trong bụng cũng nên."
Sư tôn...
Khu.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng nghe Nhất Trần nói vậy Kiến Sầu biết điều này vô lý đối với ai chứ đối với sư tôn mình thì gần như đúng đến chín phần mười. Hơn nữa nàng còn cảm thấy không chừng nó đúng là như vậy rồi.
Dĩ nhiên thân là đệ tử, bình phẩm phán xét bậc trưởng bối thì không hay, vì vậy nàng chỉ cười cười chứ không dám phân bua gì cho thầy mình, kế lại húng hắng ho khan cho qua chuyện. Cuối cùng nàng mới hỏi Tạ Bất Thần : "Tạ đạo hữu có đi luôn không ?”
Dù gì hai người bọn họ đều tới cùng một lúc, thế nên cũng phải "cùng đi” luôn mới phải I
Mặt mũi Kiến Sầu trông rất thân thiện, hoàn toàn chẳng có gì giống với vẻ thù địch không đội trời chung như khi thẳng tay sát phạt trên thánh điện ở Tuyết Vực.
Còn Tạ Bất Thần thì lại càng không để lộ ra điều gì, thậm chí cũng chẳng thấy bất ngờ trước lời "đề nghị" của nàng, tựa như đây là một chuyện vô cùng bình thường. Y gật gật đầu đáp : 'Ừ, đi." Vô Cấu phương trượng đứng phía sau thấy vậy thì hơi nhíu mày, định cất tiếng nói gì đó, nhưng không ngờ vừa dợm mở miệng thì Nhất Trần hòa thượng ở cạnh bên đã đặt tay lên vai ông.
Vô Cấu phương trượng giật mình ngạc nhiên.
Nhưng Nhất Trân hòa thượng lại làm như không có gì, chỉ cười chắp tay : "A di đà phật, để bần tăng tiễn hai vị thí chủ." Dứt lời liền cất bước.
Sau điện Thiên Phật, muốn xuống núi vẫn còn một chặng đường nữa. Kiến Sầu và Tạ Bất Thần im lặng đi theo. Đi được một quãng, họ liền được Nhất Trần hòa thượng giới thiệu về Thiên Tông cho nghe. Đến khi đến trước cổng sơn môn, hai người bọn họ mới dừng lại chào từ biệt.
Kiến Sầu và Tạ Bất Thần men theo đường mòn xuống núi, lại cứ đi thẳng thêm một chốc, đến khi người tiễn không còn nhìn thấy bóng nữa thì mới hóa thành hai đạo hào quang sáng dịu bay vê Tả Tam Thiên Trung Vực.
Đợi đến khi cả hai đã khuất dạng, Vô Cấu phương trượng mới quay lại hỏi Nhất Trần : "Lúc nãy sao đệ lại cản ta ?"
"A di đà phật, chứ nếu không thì chẳng biết huynh sẽ dông dài cái gì."
Nhất Trần phủi phủi tay tựa như muốn giũ hết bụi bặm bên trên, khuôn mặt trắng trẻo mập mập hơi mỉm cười trông vô cùng hồn hậu.
Nhưng Vô Cấu phương trượng là ai cơ chứ 2?
Tính Nhất Trần ra sao ông quá rõ, vì vậy hàng chân mày chẳng những không giãn ra mà còn nhíu sâu hơn. Tuy tánh tình cứng nhắc nhưng là một trong ba vị "tam sư”, dù gì sách vở đọc cũng nhiều, mấy cái câu như "Hoàng đế không vội thái giám đã gấp" ông cũng đã từng nghe qua.
Sao có ý nói ông "Hoàng đế nóng vội" thế chứ ? Vô Cấu phương trượng không làm mặt nghiêm được nữa : "Kiến Sầu thì thôi không nói làm gì, nhưng cái vị họ Tạ người Côn Ngô kia thì nhân quả quấn thân quá nhiều. Thường con người ta chỉ có một vài hoặc chừng mười mấy mối thôi mà hắn thì lại có tới hàng trăm hàng ngàn cái..."
Tu sĩ có tu đạo Nhân Quả thì sẽ nhìn được nhân quả trên người người ta. Nhưng vì Phật môn xưa nay coi trọng nhân quả, nên sau khi tu thành một số pháp môn, tăng nhân nào có "tuệ nhãn" cũng sẽ thấy được.
Vô Cấu phương trượng không tu Nhân Quả nhưng lại có tuệ nhãn. Từ lúc mới thấy Tạ Bất Thần ông đã nhìn được nhân quả trên người y. Ông cũng tưởng Nhất Trần sẽ nói gì đó với mình nhưng hóa ra lại chẳng nói gì cả.
Người có tuệ nhãn đâu phải chỉ có mình ông đâu.
Vô Cấu phương trượng bực mình, ánh mắt có phần khó hiểu : "Không lẽ đệ không nhìn ra ?"
"Có chứ, nhưng liên quan gì đến huynh với đệ 2"
Giọng điệu Nhất Trần hơi nặng nề, ra ý chẳng hề bận tâm đến vấn đề Vô Cấu nêu ra.
Vô Cấu nghẹn lời : "Nhưng..."
Ông định mở miệng tranh luận nhưng Nhất Trần đã cười tít mắt như phật Di Lặc : "Huynh muốn cảnh tỉnh người ta phải không ?”
"Ừ... thì định chỉ điểm cho người ta một chút. Dù sao đi nữa người càng thông minh càng dễ bị ma chướng quấn lấy. Tài giỏi như thế mà đi nhầm đường thì rất đáng tiếc. Nếu chỉ điểm được chút gì để người ta khai ngộ..."
Lý do đâu ra đó, sắc mặt Vô Cấu vô cùng nghiêm túc.
Nhất Trần gật gật đầu mỉm cười đáp lại : "Huynh có ý đó dĩ nhiên là tốt rồi, đúng là tấm lòng ngã phật từ bi. Nhưng huynh có nghĩ rằng trời cao định số, đệ với huynh nếu nhúng tay vào thì có phải là làm trái thiên ý không ?"
"Chuyện này..."
Nghe xong Vô Cấu liên trâm ngâm nghĩ ngợi, mãi một hồi lâu sau vẫn không đáp lời.
Trước sơn môn, Nhất Trần đứng cạnh sư huynh mình cười tươi đến nỗi tưởng chừng tảng đá kế bên cũng nở hoa được. Chúng sa di đi ngang qua thấy thế thì lạnh người, nhẹ nhàng rảo bước lánh xa để khỏi bị ông bắt gặp. Chỉ có Vô Cấu phương trượng là vẫn không nhận ra mà vẫn đứng yên đó. Một hồi lâu sau, ông bảo : "Sư đệ nói nghe cũng có lý lắm."
"Đúng mà, hà tất phải xen vào thiên ý làm gì, cứ để người ta tự biết đi."
Nhất Trần còn nghe chưa hết câu đã chốt chuyện lại, sau đó lại vỗ vỗ vai Vô Cấu, cử chỉ vô cùng gần gũi, thân thiết.
"Chúng ta mau về chùa thôi, đi thăm Liễu Không xem hắn thế nào."
"Nhưng mà...'
Vô Cấu mơ hồ cảm thấy có điều không phải, còn định phản bác nhưng đột nhiên bị vỗ vai thì quên khuấy mất lập luận ra sao, nghĩ mãi cũng không nhớ ra được đành thôi.
Nhất Trần cùng đi với Vô Cấu vào sơn môn, rồi sau đó lại tiếp tục đi thẳng. Vẻ mặt ông vẫn hơi thần thần bí bí như trước, tuy bề ngoài nhìn không ra nhưng trong lòng thì lại thâm vui -
Thiên ý là gì ?
Dây nhân quả trên người Tạ Bất Thần gấp mười lần người thường, ông thấy được là thiên ý. Thấy được nhưng không chỉ điểm cũng là thiên ý. Nhưng chẳng lẽ thấy rồi, chỉ điểm rồi thì lại không phải là thiên ý sao ?
Thật ra "Thiên ý" cái gì ở đây chứ, đây chẳng qua chỉ là "nhân ý" mà thôi.
Là "Tâm sư” trong tam sư Thiền Tông, Nhất Trân hòa thượng thấy rõ điều này hơn ai hết. Vì vậy nhân quả của ai thì để người đó tự xử đi.
Thế còn trách nhiệm "ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh” thì sao ?
Đây dĩ nhiên là chuyện của Phật tổ, cứ để cho đức ngài lo đi.
Mới nhìn đã biết đây là một kẻ rắc rối, trên người nhất định che giấu rất nhiều bí mật khó giải, bọn họ hà tất phải tạo thêm nhân quả, mua dây buộc mình làm gì.
Chuyện gì đến sẽ đến thôi.
Để Vô Cấu khỏi có thời gian nghĩ đi nghĩ lại, Nhất Trân bèn đổi đề tài : 'Mà này, chuyện hôm nay thật đúng là đi một ngày học một sàng khôn, thấy được cả "bỏ đao thành phật" như thế nào..."
Không nói còn đỡ, nghe xong, Vô Cấu lại nhíu mày : "Nữ yêu kia tuy số mệnh như vậy đã đành, còn Kiến Sầu thì cũng thật vô tình lắm thay."
Nhất Trần đành chịu không biết nói sao.
Dĩ nhiên ông biết Vô Cấu có ý muốn nói đến ba con đường mà Kiến Sầu để cho nữ yêu tự chọn. Thật ra, là kẻ ngoài cuộc, cả hai đều thấy được rằng tuy người quyết định buông bỏ quá khứ là nữ yêu nhưng chính Kiến Sầu lại là người đề nghị cách thức. Hơn nữa trong đó cũng chẳng có cái nào để cho nữ yêu có thể giữ được chín phần quá khứ một phần yêu của mình.
Xét vê một mặt nào đó thì "bỏ đao thành phật" là kết cục mà Kiến Sầu muốn cho dù nàng không thể nào đoán trước được nữ yêu sẽ chọn cái gì.
Việc này mỗi người mỗi cách nhìn. Đương nhiên có thể bảo Kiến Sầu vô tình, tâm tư thậm chí còn kín đáo thâm sâu, thật chẳng phải như người thường; nhưng xét trên một góc độ khác mà nói, đây chẳng phải chính là có tình đó sao ?
Nếu nàng vô tình, thân là quá khứ của nàng, nữ yêu kia làm sao có thể quyết định được như vậy ?
Nhất Trân suy nghĩ hồi lâu rồi đáp : "Xưa nay đa tình thì về sau sẽ bạc, nhưng vô tình quá thì hóa ra lại là thâm tình. Có lẽ nàng ta nửa hữu tình nửa vô tình, nửa xuất thế nửa nhập thế vậy."
Đối với mấy cái chuyện thiên cơ lắt lắt léo léo như thế này, Vô Cấu nghe mà chẳng hiểu gì cho lắm chỉ biết nhíu mày mà thôi.
Chợt có tiếng tiêu từ đâu văng vẳng vọng lại, nghe xa xăm khoan thai, nhưng không biết sao trong giai điệu lại phảng phất một cái gì đó cô liêu, buồn bã vì thiếu bạn tri âm...
Cả hai đều nghe thấy. Vô Cấu nhíu mày ngước nhìn, Nhất Trân cũng ngẩng đầu trông theo, nhưng không cân nhìn ông cũng biết tiếng tiêu đó từ đâu đến.
Trên dãy núi cao chỗ hồ tro có một tăng nhân mặc áo trắng đang ngồi dựa lưng vào vách đá thô ráp, hai chân xếp bằng, tăng y bay bay trong gió lạnh. Các ngón tay trắng trẻo thuôn dài bấm bấm trên thân cây sáo ngọc trông tựa như một ngọn trúc đẹp nhất giữa núi rừng bao la. Nhưng thần sắc trên mặt thì đượm vẻ xa vắng cô liêu...
"Ôi...
Nhất Trần vẫn không nói gì. Ông thở dài, nụ cười hiếm hoi trên môi ban nãy cũng dần tắt.
b4 Thiền Tông tây giáp biển Tây Hải, nam tiếp Tả Tam Thiên Trung Vực, đi Nhai Sơn rất gần, còn Côn Ngô thì cũng không xa lắm.
Là tu sĩ phản hư, Kiến Sầu vốn đã có thể vận dụng thuật na di được rồi, chỉ cần hai ba nhịp thở là về tới Nhai Sơn nhưng nàng lại cố ý không làm thế.
Sau khi ra khỏi Thiền Tông cùng với Tạ Bất Thần, nàng vẫn ngự kiếm bay về phía đông nam. Còn Tạ Bất Thần, có lẽ vì tu vi đủ cao nên y ngự không mà đi chứ không dùng kiếm.
Ban đầu Kiến Sầu cũng chẳng để ý, nhưng đi được một lúc lâu thì lấy làm lạ : "Tạ đạo hữu sẽ là người cứu nạn Côn Ngộ, biệt tích đã hai mươi năm, thế mà không vội về ư ?"
"So với hai mươi năm, về chậm thêm có hai ba canh giờ thì tiếc làm gì ?"
Tạ Bất Thần trả lời một cách vô cùng đơn giản. Dáng vẻ không có chút gì căng thẳng, trông y dường như chẳng hề lo rằng đi cùng với nàng có lúc sẽ bị đánh lén vậy.
Mày liễu khẽ nhíu. Kiến Sầu cảm thấy có cái gì đó là lạ, vì vậy mới nhìn kỹ Tạ Bất Thần.
Vẫn là bộ áo xanh nho nhã đậm nét văn nhân như thường lệ, trâm ngọc vẫn búi sau đầu, vài lọn tóc buông rũ xuống vai, một tay đặt trước người, tay kia chắp lỏng sau lưng, dáng vẻ phiêu diêu tiêu sái...
Nhưng lại rất lạ.
"Kiến Sầu đạo - "
Tạ Bất Thần dường như thấy được cách nàng nhìn mình. Đáy mắt hơi lóe lên, y quay người lại tựa hồ như muốn nói với nàng điều gì đó.
Nhưng trước mặt y lại chợt nhoáng lên một đường kiếm ! Kiến Sầu nhíu mày. Thân vẫn còn đang lơ lửng trong không trung, nàng chợt vung kiếm xả xuống !
Lạ một điều là Tạ Bất Thần vậy mà lại không có thời gian làm gì hết !
Y chỉ kịp ngẩng đầu nhìn Kiến Sầu thì đã bị đường kiếm bổ thẳng xuống người rồi I
Nàng biết ngay mình đã đoán đúng.
Tạ Bất Thần đâu phải tay vừa !
Đi cùng nàng mà không hề cảnh giác ư ? Đường kiếm vừa rồi đã thấm vào đâu, cho dù có nhanh hơn ba phần đi nữa, chắc chắn y cũng dư sức đối phó.
Nhưng bây giờ...
Kiếm chém xuống vậy mà lại không nghe thấy tiếng lục bục như qua máu thịt mà lại nghe khô khốc nặng nề giống như phang phải gỗ.
Ngay lúc đó, Tạ Bất Thần" trước mặt nàng chợt biến mất !
Kiếm bổ xuống nghe "cốp" một tiếng, một khối gỗ lớn to cỡ bằng bàn tay liền rơi khỏi không trung, đập xuống núi đá bên dưới.
Dù Kiến Sầu đã ngờ ngợ trước rồi, nhưng giờ thấy vậy cũng không khỏi giật mình. Nàng bật cười khen : "Đúng là Tạ Bất Thần có khác !"
Kiến Sầu nhẹ nhàng giơ tay ra vẫy một cái, khối gỗ rớt bên dưới liền tự động bay vào trong lòng bàn tay. Nhìn kỹ thì hóa ra đây là một con người gỗ đơn sơ nho nhỏ có đủ chân tay đầu cổ, lật xem sau lưng thì thấy có vẽ phù văn vàng vàng. Dường như vì phải chịu một nhát kiếm ban nãy nên phù văn bây giờ đã mờ đi quá nửa.
"Đúng là cẩn thận xài thuyền được vạn năm, tính toán đâu vào đấy hết rồi..."
Nhìn bức tượng gỗ một hồi lâu, Kiến Sầu chợt cảm thấy lạ lùng khôn cùng. Nàng ôn lại từng chuyện một lúc còn ở Thiền Tông mà vẫn không nghĩ ra Tạ Bất Thần "thay mận đổi đào' vào lúc nào.
"Hồi ở Tuyết Vực giả làm Hoài Giới, có lẽ hắn cũng dùng thuật này mới có thể phân thân đi giết người được chăng ?"
Trên đường trở về, thật ra nàng hoàn toàn không định động thủ với Tạ Bất Thần. Dù sao cũng sắp vê đến Trung Vực rồi, hơn nữa kiếp nạn trăm năm của Côn Ngô lại gần kề, nàng biết Hoành Hư chắc chắn sẽ để ý theo dõi động tĩnh bên họ nên thật sự không thể nào có dịp ra tay ngay trước mặt ông ta được. Nhưng Tạ Bất Thần vẫn đề phòng ngoài sức tưởng tượng của nàng.
"Đỉnh điểm nguyên anh, không biết trên người ngươi còn giấu diếm bí mật gì nữa đây 2?”
Kiến Sâu mân mê bức tượng trong tay. Nàng ngắm nghía từng đường nét thô sơ của nó mà lẩm bẩm tự hỏi, đầu óc ngổn ngang trăm mối cùng với câu nói bí ẩn khó hiểu nọ : Giết Tạ Bất Thần, chém Thất Phân Phách”.
Nhưng cho đến tận bây giờ nàng vẫn không biết Thất phân phách rốt cục là cái gì.
Nghĩ đến đây, Kiến Sầu tự nhiên nhớ tới Cực Vực. Tuy chỉ chuyện trò dăm ba câu, nhưng theo lời của Nhất Trần hòa thượng, nàng biết Thập Cửu Châu và Cực Vực hai mươi năm nay tình thế như nước ngầm sôi sục, chỉ cần một tàn lửa cũng đủ để châm ngòi chiến tranh giữa hai bên.
Chuyện Tạ Bất Thần tạm dẹp qua một bên đi, về Nhai Sơn trước quan trọng hơn.
Quyết định xong, Kiến Sầu liền không muốn rề rà cho mất thời gian. Nàng nhíu mày, vốn định quảng bức tượng Tạ Bất Thần bằng gỗ đi nhưng tâm niệm chợt động bèn cất vào túi càn khôn rồi mới bắt đầu ngưng thần tính tâm.
Linh thức cấp phản hư mạnh gần gấp mười lần nguyên anh !
Chỉ trong vòng một nhịp thở, linh thức dồi dào hùng hậu đã cảm ứng được Nhai Sơn. Sau đó nàng tập trung tinh thần vào sóng không gian giống như thuật thuấn di lúc còn nguyên anh.
Thoáng chốc, cả người liền biến mất khỏi nơi thâm sơn cùng cốc.
Lúc hiện thân, mở mắt ra thì đã thấy Nhai Sơn thân thương sừng sững trước mặt mình.
Trước đại trận hộ sơn, chỉ cân bấm nhẹ vào Nhai Sơn lệnh một cái là cả người đã bay vút vào bên trong. Nàng lướt qua đài Bạt Kiếm cao ba mươi mấy trượng rồi sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh Linh Chiếu.
Giếng Quy Hạc vẫn y như xưa.
Bây giờ trời đang xuân nên chỉ có con ngỗng trắng to đang bơi bơi, còn tiểu chồn thì ườn mình nằm sưởi nắng trên thành giếng.
Cảnh tượng trông ấm áp thân thiết nhưng...
Thế thì chẳng còn đâu cái uy của môn phái chủ chốt của Trung Vực cả !
Kiến Sầu mi mắt giật giật. Không thấy cốt ngọc đâu, nàng định tới ôm tiểu chồn hỏi nó một phen, nhưng nào ngờ vừa mới bước được một bước thì khóe mắt đã chợt thấy nhoáng lên hai bóng người từ trên đỉnh Hoàn Sáo bay xuống.
Trong đó có một người quần áo tả tơi, bay xuống mà tay vẫn còn cầm đùi gà gặm gặm. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết !
Đây là sư tôn Phù Đạo sơn nhân lúc nào cũng dở dở ương ương đây mà.
Còn người kia...
Trường bào màu lá ngải, họa tiết trên vải cũ kỹ trông tựa như rêu xanh lâu năm mọc trên đá, nhưng phối trên người thì trông vừa cổ mà vừa lại mới đến lạ lùng; sắc mặt hơi tái, đầu cài một cây trâm xanh hình con cá; hơi hướm yêu tà giấu kỹ chẳng lộ một mảy, cộng thêm đôi mắt trong trẻo nữa thì ra dáng cao nhân đắc đạo lắm !
Thấy vậy, Kiến Sầu mi mắt giật giật, thiếu điêu nổi da gà rợn tóc gáy nữa mà thôi. Dù hiện giờ tâm cảnh và linh thức đều đã tới cảnh giới phản hư nhưng nàng vẫn không tài nào trấn tĩnh nổi trước cảnh tượng trước mặt I
Phù Đạo sơn nhân, sư phụ của nàng, chấp pháp trưởng lão của Nhai Sơn thế mà lại đi cùng với...
Phó Triêu Sinh, đại yêu thiên địa chí tà ư ?I
Đã vậy họ lại còn từ trên đỉnh Hoàn Sáo bay xuống, dáng vẻ trông như đã biết hết mọi chuyện rồi...
Chuyện, chuyện gì đây 2
Hết quyển 11