Chương 409 : Tinh Hải hồi âm
Chương 409 : Tinh Hải hồi âmChương 409 : Tinh Hải hồi âm
Ngay lúc đó, trong đầu nàng có đến cả ngàn vạn câu hỏi, nhưng rốt cục vẫn là -
Sao hắn lại ở đây ?
Hắn tới đây làm gì?
Sư phụ bây giờ thế nào ?
Hai mươi năm qua có xảy ra chuyện gì lớn mà mình không biết không ?
Hoành Hư có biết hắn ở đây không ?
Bây giờ thân phận hắn như thế nào 2...
Bao câu hỏi dồn dập đặt ra khiến nàng gần như thất thần ngay trong khoảnh khắc, thậm chí ánh mắt đang nhìn hai người cũng có phần đờ ra, mãi đến khi họ đến trước mặt nàng, sắc diện mới tự nhiên trở lại.
Khổ cái là Kiến Sầu lòng dạ chẳng thâm sâu nên mới giật mình "thất kinh" như vậy !
"Kiến Sầu cái con bé này, ha ha, rốt cục cũng còn có chút lương tâm ! Vừa độ kiếp xong đã về, lần này không mắng ngươi nữa."
Phù Đạo sơn nhân thấy nàng vui đến nữa thiếu điều muốn văng rớt cả đùi gà.
Đã có đồ đệ rồi còn muốn đùi gà cái gì nữa ?
À không, không, không...
Khoan đã, ta vẫn cần đùi gà mà.
Phù Đạo búng người đến trước mặt Kiến Sầu, đôi mắt tinh anh nhìn nhìn nàng từ đầu đến chân, càng nhìn chân mày càng nhướng lên ra chiều đắc ý : "Đúng là phản hư thật ! Ha ha ha ! Cái lão quái vật Hoành Hư kia chắc là tức muốn chết đây ! Hồi trước lão khoe ta mười ngày trúc cơ, giờ chắc là mắt trợn muốn rách luôn rồi ! Đồ nhi, con giỏi lắm, không uổng công sơn nhân ta bỏ công bỏ sức bồi dưỡng con."
Bỏ công bỏ sức, bồi dưỡng ?
Khoan đã...
Kiến Sầu định thần lại, nhìn sắc diện sư phụ mà hết biết nói sao. Nhưng có mặt Phó Triêu Sinh ở đó, nàng chỉ đành đứng nhìn, trân trân chịu trận mới khỏi vạch áo cho người xem lưng trước mắt người ngoài.
“Ta mừng cho bạn cũ.”
Không biết Phó Triêu Sinh có biết tính Phù Đạo sơn nhân hay không, nhưng lúc này hắn lại không tỏ vẻ có ý kiến gì khác, hơn nữa còn bước nhanh tới, khẽ cười chúc mừng nàng.
Kiến Sầu thấy lạ vô cùng. Thứ nhất là đại yêu như Phó Triêu Sinh mà chúc mừng thì nghe rất đời và trần tục; thứ nữa, trên đỉnh Linh Chiếu Nhai Sơn trái khoáy thế nào mà nàng lại nghe đại yêu chúc mừng mình.
Thật đúng là vô cùng kỳ quái...
Kiến Sầu cố dẫn tâm trạng, ngân ngừ giây lát rôi cười cười, định mở miệng kêu hắn nhưng thấy hắn ém khí yêu rất kỹ, nghĩ lại thì đoán chắc hắn không lấy thân phận đại yêu lên Nhai Sơn, vì vậy nên tẩn ngẩn tần ngần, chẳng biết xưng hô như thế nào.
Còn Phù Đạo sơn nhân ở bên cạnh vốn bởi vì quá vui khi thấy Kiến Sầu trở về nên quên bằng mất Phó Triêu Sinh, đến khi nghe hắn mở miệng thì mới sực tỉnh, trong người liền đầy một bụng khúc mắc. Con mắt xoáy tít một vòng, chẳng đếm xỉa gì đến Phó Triêu Sinh và cũng chẳng nói chẳng rằng, lão túm lấy Kiến Sầu xách qua một bên.
"Sự phụ 2"
Bị xách đi vê phía đài Bạt Kiếm, tuy thân bất do kỷ nhưng nàng cũng mang máng đoán ra được tại sao, vì vậy mới đưa mắt nhìn Phó Triêu Sinh.
Nhưng hắn ta chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thản nhiên cười.
Như vậy tức là ra ý cho nàng biết không cần phải lo lắng làm gì.
Kiến Sầu ngâm hiểu nhưng cũng không yên lòng lắm, đến khi bất động thanh sắc cụp mắt lại thì thấy mình và sư phụ đã đến dưới đài Bạt Kiếm rồi.
"Tên kia lai lịch như thế nào hả ?" Vừa mới đứng lại, Phù Đạo sơn nhân đã hất đầu hỏi ngay : "Con là gì với hắn ta ? Làm sao quen được nhau ? Hắn tới tìm con làm gì ?"
"Con...
Nàng còn cả đống thắc mắc trong bụng đây, đã vậy Phù Đạo sơn nhân lại bồi thêm một tràng nữa, dồn dồn dập dập khiến nàng vuốt mặt chẳng kịp.
"Coi như hắn cũng là bạn con, có lần học đạo tình cờ quen nhau..."
"Tình cờ quen nhau hử ?”
Phù Đạo sơn nhân khinh khỉnh nhìn nàng, ánh mắt ra vẻ nghi ngờ không chút giấu diếm : "Hắn lên Nhai Sơn lúc ngươi mất tích, còn nói là bạn của ngươi nữa. Nói vậy thì ngươi quen hắn ít nhất cũng được hai mươi năm. Mà lúc đó tu vi ngươi tới đâu hả ? Còn người ta tu vi gì ? Đại năng phản hư đó, muốn nói quen là quen sao..."
"Sư phụ, nhưng mà...'
Tuy hơi lâu một chút nhưng bây giờ đồ nhi cũng là đại năng phản hư rồi. Thôi chịu.
Hai mươi năm trước, nguyên anh mà muốn bạn bè cùng vai phải lứa với phản hư thì đúng là chuyện người si nói mộng.
Thế giới tu chân là như vậy đó. Tuy đại năng có thể chịu coi như ngang hàng, nhưng nếu ai tu vi hơi thấp một chút thì đa phân sẽ cảm thấy mình thấp kém. Vì vậy thường thường bạn bè kết giao tu vi đều tương đương nhau.
Kiến Sâu muốn phân trần một phen, nhưng lại thấy khó mà giải thích được bèn nhanh trí đánh trống lảng : "Thế hắn không nói hắn tới đây làm gì hả thây 2?"
"Hừ."
Nghe xong, Phù Đạo sơn nhân chỉ muốn cười nhạt. Lão hằm hằm đớp mạnh một miếng đùi gà giống như đang rứt thịt một người nào vậy, nhìn rất dễ sợ.
"Hắn vừa lên tới nơi đã hỏi ngay ngươi đi đâu rồi. Sơn nhân ta thấy người tìm tới cửa thì cứ tưởng là kẻ thù của ngươi, thế mà hóa ra lại là bạn. Nhiêu đó thôi cũng được đi. Thế mà hắn lại còn muốn ở lại Nhai Sơn, chưa đầy hai ngày đã tìm đến lão tổ tông rồi. Sau đó lão tổ mới cho hắn ở lại đây dài ngày !"
Lão, lão tổ tông ư ?I
Kiến Sầu liên nhớ ra lúc Phù Đạo sơn nhân mang mình xuống tâng sâu nhất Nhai Sơn, nơi đó tối mù mà rộng lớn, có kính Di Thiên trên đàn tế tròn tròn cao cao, bên trên là một bộ xương khô đang ngồi xếp bằng.
Phó Triêu Sinh vậy mà lại đi gặp lão tổ tông được...
Nàng nghe mà cứ tưởng như mình nằm mơ. Có chuyện gì vậy 2
Kiến Sầu bất giác ngoái đầu liếc nhìn Phó Triêu Sinh đang vẫn còn đứng cạnh giếng Quy Hạc mà cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng sau đó lại chợt nhớ đến kính Di Thiên.
Kính Di Thiên có thể đi thông hai giới âm dương.
Vì vậy mà Phó Triêu Sinh tới đây sao ?
Trong bụng không chắc lắm, nghĩ ngợi một hồi nàng bèn hỏi Phù Đạo sơn nhân : "Lão tổ không nói gì sao thầy ?"
"Ái chà, cái bộ xương khô đó chết không biết bao nhiêu năm thì nói cái gì chứ ?2'
Phù Đạo sơn nhân nhớ khi mình đặt câu hỏi, lão tổ cứ kín như cái hũ nút. Lão tức hết cả mình, thiếu chút nữa thì đã giã thành bột cái bộ xương kia rồi.
"Ta hỏi gì lão cũng nói không biết, chỉ nói cho phép hắn ở lại. Ngày có bao nhiêu canh giờ là cứ đi tìm lão tổ tông hoài. Hừ, con nói xem, làm quá như môn hạ Nhai Sơn mất tích lâu năm không bằng."
Lại còn môn hạ nữa ?
Kiến Sầu liền cảm thấy hết biết, chẳng còn lời nào để nói. Chính nàng đã tận mắt thấy Phó Triêu Sinh từ phù du biến thành đại yêu kia, môn hạ Nhai Sơn thất lạc cái gì ở đây. Chẳng qua Phù Đạo sơn nhân đoán mò thôi, không chắc đúng được đâu.
Lão suy đoán vô lý như vậy nên Kiến Sầu chẳng chút bận tâm đến, chỉ đáp : "Nếu lão tổ cho phép thì chắc có lý do riêng. Bây giờ con về rồi, với lại cũng là chỗ bạn bè, sư phụ nếu không yên tâm thì để con hỏi hắn xem sao được không ?” "Cũng chẳng phải là lo lắng gì...
Thật ra Phù Đạo sơn nhân rất yên tâm mặc dù đồ đệ của lão vừa cực đáng lo vừa lại chẳng đáng lo, chỉ có điều cái tên tu sĩ tự xưng là "Phó Triêu Sinh" kia tới đây đột ngột quá nên mới thấy thật kỳ quái.
"Con nhìn người không thạo lắm, vả lại sư phụ cũng biết mấy chuyện quan trọng con ít có làm bừa, nhưng nói cho cùng thì người này thật không bình thường."
Kiến Sầu mi mắt giật giật, tim đập cũng nhanh hơn. Nàng nín thở, kín đáo trấn tĩnh mình để sư phụ khỏi nghi, chỉ tỏ ra cẩn thận hỏi : "Có gì không bình thường hả thầy ?"
"Sơn nhân ta trước đây tu vi đã không cao lắm, bây giờ lại bị đám đồ đệ các con đuổi kịp rồi. Nhưng năm xưa dù sao cũng là bậc tài năng có tiếng, lão quái trên Thập Cửu Châu này ta có thể không rành lắm nhưng đại năng thì có ai mà sơn nhân ta không biết."
Phù Đạo sơn nhân nhíu mày, liếc nhìn Phó Triêu Sinh vẫn còn đang đứng yên bên kia : "Nhưng bạn con lại giống như nứt từ trong đá ra. Xưa nay thầy chưa nghe tên bao giờ chứ đừng nói là gặp qua. Nếu hắn không ra mặt, thầy cũng không biết trong giới tu đạo còn có người này."
À, thế thì đúng là đáng ngờ thật.
Song Kiến Sầu cũng không định nói đỡ cho Phó Triêu Sinh, chỉ gật gật đầu đáp : "Sư phụ nói phải."
"Chưa hết, còn tu vi nữa. Phản hư trung kỳ nhưng ta thấy nó quái quái, giống như không phải cảnh giới thực vậy."
Thật ra đây mới chính là điều Phù Đạo sơn nhân nghỉ ngờ nhất.
"Con nhìn hắn thấy không khác gì tu sĩ thường nhưng cái ruột bên trong không phải như vậy đâu. Sơn nhân ta cứ cảm thấy người này có chỗ quái lạ, không chính đạo thế nào ấy..."
Thật không hổ danh chấp pháp trưởng lão có thể xưng hùng trên Thập Cửu Châu. Sư tôn của mình linh mẫn nhạy cảm phát sợ.
Bây giờ tu vi của Kiến Sâu đã gần bằng Phù Đạo sơn nhân rồi. Nhưng trong trường hợp nàng không quen Phó Triêu Sinh thì nếu hắn có đứng trước mặt, nàng cũng không tài nào nhìn ra điều gì bất thường. Thế mà Phù Đạo sơn nhân lại linh cảm thấy được.
Nói cho cùng, Phó Triêu Sinh cũng là đại yêu. Kiến Sao thấy nói chuyện với hắn không có vấn đề gì nhưng nếu người khác biết nguồn gốc của hắn thì có khi lại chẳng có thái độ như nàng. Dù sao đa phần người ta sẽ nghĩ : Khác giống khác loài, tâm địa hẳn khác.
Kiến Sầu khẽ nhíu mày, nhất thời không đáp.
Phù Đạo sơn nhân lại cười, cầm cái đùi gà đang gặm dở chỉ chỉ vào Phó Triêu Sinh ở đằng xa hỏi : "Hồi nấy ta với hắn ở trên đỉnh Hoàn Sáo xem con độ kiếp. Con có biết hắn nói gì với sơn nhân ta không ?"
"Nói gì hả thầy 2"
Kiến Sầu bất giác hỏi.
Đây là lần đầu sắc mặt Phù Đạo sơn nhân vốn ít khi nghiêm túc chợt trở nên thâm ảo, khiến đôi mắt dưới mái tóc lòa xòa cũng càng lấp lánh có thần hơn bao giờ hết.
"Hắn nói thiên đạo chẳng qua cũng chỉ là tử vật."
Giọng của Phù Đạo sơn nhân vốn bình thản lạ thường, nhưng có lẽ vì câu nói kia tự nó đã có phần kinh tâm động phách rồi nên Kiến Sầu nghe mà cảm thấy nó mang đầy ý tứ sát phạt tanh nồng mùi máu !
Thiên đạo chẳng qua cũng chỉ là tử vật...
Kiến Sầu im lặng thật lâu, mãi một lúc sau mới nhìn theo hướng đùi gà Phù Đạo sơn nhân chỉ. Đây là lân thứ ba ánh mắt nàng lại tìm đến Phó Triêu Sinh. Vì vậy những gì hắn từng nói với nàng trên biển Tây Hải hôm đó lại như vang vang bên tai. Đáy lòng cảm xúc chẳng biết nói sao, nhất thời ngơ ngẩn.
Phù Đạo sơn nhân nhìn sắc mặt thì biết đệ tử mình có lẽ biết rõ một số chuyện. Lão định hỏi thêm, nhân tiện đề cập luôn đến vấn đề "ngã đạo" "nhân đạo" chưa có ai khai phá gì gì đó ban nãy, nhưng vừa chực mở miệng thì trên trời chợt có một ánh chớp xẹt qua.
Kế đó là tiếng sấm rền rung trời chuyển đất !
"Âm ! Âm!"
Hai người ngẩng lên nhìn thì thấy ánh chớp kia tựa như rồng bay, phóng từ Côn Ngô phóng đến. Trong nháy mắt nó đã đâm thẳng xuống giếng trời trên nóc nghị sự đường ở phía sau đài Bạt Kiếm.
Phù Đạo sơn nhân liên nhíu mày im bặt.
Chỉ chốc lát sau, chưởng môn Trịnh Yêu đã cầm lôi tín vội vàng đi ra, mặt mũi hớn hở : "Phù Đạo sư thúc, Khúc sư - "
Sực nhớ người kia đã không còn là môn hạ Nhai Sơn nữa, hắn đang nói nửa chừng liền chợt khựng lại; ngay sau đó liếc mắt nhìn thấy Kiến Sầu thì bèn linh động rối rít kêu to : "Đại sư tỷ về rồi ! Chúc mừng, chúc mừng đại sư tỷ ! Từ giờ trở đi là đại năng rồi ! Ha ha ha, phục tỷ quá đi !"
Kiến Sầu đâu phải khờ ! Vừa nghe thấy hai tiếng dang dở kia, nàng biết ngay cái lôi tín này hẳn phải có liên quan đến Minh Nhật Tinh Hải, vì vậy chỉ qua quýt đáp lời Trịnh Yêu đôi câu
Còn Phù Đạo sơn nhân thì hỏi ngay : "Chuyện gì đó ?"
"Có tin của Hoành Hư chân nhân, Minh Nhật Tinh Hải đã đồng ý với Trung Vực. Đây là hồi âm của kiếm hoàng Khúc Chính Phong, Thương Tể tán nhân với dược vương Nhất Mệnh tiên sinh."
Nói xong, Trịnh Yêu đưa chùm lôi tín trên đầu ngón tay cho Phù Đạo sơn nhân.