Chương 410 : Một nửa kia
Chương 410 : Một nửa kiaChương 410 : Một nửa kia
Từ ba tiếng "Khúc sư đệ" dang dở đến "kiếm hoàng Khúc Chính Phong”, Trịnh Yêu vẫn nói vô cùng trôi chảy tự nhiên như bất kỳ người nào xa lạ khác trên Thập Cửu Châu, nghe không có gì đặc biệt.
Nhưng thực ra cả Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân đều đặc biệt chú ý đến.
Song lại chẳng ai nói gì.
Phù Đạo sơn nhân liên nhận lấy lôi tín, đầu ngón tay miết một cái, tâm niệm vừa nhập là đã đọc được nội dung bên trong.
Lão hơi nhíu mày.
Còn Kiến Sầu thì thấy lạ.
Khúc Chính Phong tàn sát quá nửa phái Tiễn Chúc,;trộm" mất cự kiếm Nhai Sơn, sau khi đi Minh Nhật Tinh Hải thì đã trở thành kẻ thù của Tả Tam Thiên Trung Vực rồi. Dù gì hắn đã nhập ma đạo, hơn nữa những việc đã làm thật sự cũng có hơi khác người.
Trong khi đó Hoành Hư chân nhân lại là lãnh tụ chính đạo của Côn Ngô, thế thì có chuyện gì phải cần đến Khúc Chính Phong "đồng ý" đây ?
"Sư phụ ?"
Nàng chăm chú nhìn sắc mặt Phù Đạo sơn nhân rồi thử kêu.
Phù Đạo sơn nhân bấy giờ mới quay mặt lại. Lão đưa chùm lôi tín cho Kiến Sầu xem rồi nói luôn : "Chuyện có liên quan đến Cực Vực. Minh Nhật Tinh Hải gần Cực Vực nhất, bắc giáp Tuyết Vực, lại có thể kiêm hãm được Mật Tông, đông kề Cực Vực tiện bề quản thúc diêm điện. Cái lão Hoành Hư chết tiệt này khôn thế thì sao có thể buông tha vùng đất đó ? Ngay như trước cả trận Âm Dương giới, đối với Thập Cửu Châu chúng ta mà nói thì Tinh Hải đã là căn cứ quan trọng rồi."
Trước cả ?
Sư phụ không nói "trong trận Âm Dương giới", cũng chẳng nói "mười một giáp trước trận Âm Dương giới" mà lại nói "trước cả"...
Hàm nghĩa ý tứ trong câu nói đó đủ để người ta phải hít sâu một hơi khí lạnh.
Bởi lẽ phải có "trước cả" rồi mới có "trước".
Kiến Sầu nghe đoán được ý trong lời Phù Đạo sơn nhân, kế đó lại mở lôi tín ra xem. Thư có hai phần.
Phần đầu Hoành Hư chân nhân báo ba ngày trước đã phát thiếp đi, hôm nay rốt cục cũng nhận được tin của Khúc Chính Phong. Theo đó thì kiếm hoàng đồng ý cho bọn họ dẫn một số lượng lớn tu sĩ vào Tinh Hải. Ngoài ra, trước chuyện sinh tử tôn vong của tu sĩ Thập Cửu Châu, y rất vui lòng góp sức tham gia vào trận chiến này.
Còn phần sau trong lôi tín thì đính kèm câu trả lời của Khúc Chính Phong, trên đó chỉ viết mỗi một chữ : Được.
Xem xong lôi tín, nhất là nhìn chữ "Được" cụt lủn bên trong, Kiến Sầu khẽ nhếch môi cười. Thật đúng là sao đổi ngôi !
Trước kia thủ tọa Côn Ngô - Hoành Hư chân nhân cao cao tại thượng là thế, song gửi thiếp ba ngày, người ta ngâm mãi cho đến hôm nay mới trả lời, mà viết cũng chỉ mỗi một chữ "Được" này thôi.
Ngắn gọn quá !
Thật chẳng coi người ta ra gì I Hắn đúng là chẳng nể mặt Hoành Hư chân nhân chút nào, chỉ lấy đại cục làm trọng mới đồng ý đấy thôi. Một chữ "Được" này đủ thấy mắt cao hơn trời I
Hoành Hư chân nhân viết mấy cái chuyện râu ria này cho sư phụ mình để làm gì ?
Bao ý nghĩ chợt thoáng qua trong trí. Kiến Sầu sau đó liền dâng hai tay trả lại lôi tín cho Trịnh Yêu rồi thắc mắc hỏi : "Chúng ta phải đi Minh Nhật Tinh Hải sao ?"
"Không chỉ chúng ta mà tất cả các thành phần chủ chốt trung kiên trên toàn Thập Cửu Châu cũng phải đi."
Phù Đạo sơn nhân gãi gãi cái đầu rối bù ra chiêu suy nghĩ, sắc mặt không dễ coi cho lắm : "Hai mươi năm nay con không có ở đây nên không biết. Nếu hồi đó ban đêm hai người các con với bên Thiên Tông, Cựu Mật không đi đánh lén thánh điện Tuyết Vực, làm đảo lộn hết mọi kế hoạch của bọn chúng, với lại phá hư hết mấy cái trận pháp thì bây giờ chắc lẽ hai bên đánh nhau đã không biết bao nhiêu năm rồi."
"Đúng đó, trận chiến này khó tránh." Trịnh Yêu cũng gật đầu hòa theo.
"Sau khi đại sư tỷ mất tích, Thập Cửu Châu bên đây có Nhai Sơn và Côn Ngô đã bắt đầu chuẩn bị rồi, với lại cũng phái khá nhiều người đi về vùng cực biển ở phía đông để tra xét. Làm thế để phòng trước chứ chờ đến khi nước tới chân mới nhảy sợ không kịp.
"Phải đánh ngay sao ?"
Nghe vậy rồi lại nghĩ trong thư tín có nói Hoành Hư chân nhân phải dẫn người đi Tinh Hải, Kiến Sầu hiểu tình thế đã nghiêm trọng đến mức nào.
"Tạm thời thì chưa. Nhưng Cực Vực phía bên kia đã bắt đầu rục rịch rồi. Bên này Trung Vực cũng liên lạc với hết các phương, bàn bạc nhiều lắm nhưng mấy lão quái vật họ lại nói cần phải điều tra thêm."
Kế hoạch của Hoành Hư chân nhân ra sao Phù Đạo sơn nhân biết quá rõ.
"Nửa tháng sau, thông báo khắp nơi, tập trung nhân tài gặp nhau ở Tinh Hải, dồn sức mọi người lại để điều tra lần nữa, bàn định sách lược."
Nhai Sơn và Côn Ngô tuy mạnh nhưng dù sao thì cũng chỉ là tông môn. Công bằng mà nói, so với hai phái họ các tông môn khác tuy nhỏ hơn nhưng về bản chất thì không khác, đều cùng bình đẳng như nhau. Vì vậy, không phải cứ Nhai Sơn Côn Ngô lệnh một tiếng là có quyền bắt người ta phải đi Cực Vực đánh nhau.
Muốn gì thì cũng phải ngồi xuống từ từ bàn bạc cái đã.
Mà gút mắc giữa các bên thì khó mà tránh khỏi. Dù sao các tông môn lớn nhỏ cũng không phải là không có tranh chấp xích mích từ trước. Tỷ như Côn Ngô và Nhai Sơn bằng mặt mà không bằng lòng, Vọng Giang lâu và Vọng Hải lâu vì chia cắt mà hận thù, Âm Tông và Dương Tông thì đối lập nhau... Môn phái đã vậy chứ đừng nói chỉ là quan hệ giao thiệp phức tạp giữa tu sĩ với tu Sĩ.
Nửa tháng sau gặp nhau ở Minh Nhật Tinh Hải ư ?
Cùng chung kẻ thù thì hẳn là được, nhưng có điều...
Sóng ngầm trong đó dĩ nhiên sẽ chẳng thiếu.
Có thể nói đây là sự việc vô cùng quan trọng, nhưng vì đã giữa người và Cực Vực oán thù đã tích tụ từ trước nên mới thấy áp lực nặng nề như vậy.
"Hy vọng đến lúc đó mỗi người có thể gác hiềm khích sang một bên."
Mặc dù biết là rất khó. Phù Đạo sơn nhân chợt cười, tiếng nghe như tiếng hừ mũi : "Có Côn Ngô ở đó thì trông mong làm gì ? Cầm bằng ăn chắc rồi."
Trịnh Yêu sờ sờ mũi, không dám nói tiếng nào.
Thảm kịch năm xưa là nỗi đau của Phù Đạo sơn nhân và đồng thời cũng là của toàn Nhai Sơn. Trước kia Kiến Sầu không biết nhưng sau khi xuống dưới lòng đất gặp lão tổ tông thì đã rõ ngọn nguồn. Nàng hiểu tại sao sư phụ lại nói như vậy.
Ba người bỗng chốc im lặng.
Phù Đạo sơn nhân đang bực bội trong người, ngoái đầu thấy Phó Triêu Sinh vẫn còn đứng ở đẳng kia thì không biết sao liền cảm thấy chướng mắt : "Sơn nhân ta lâu quá không thấy người ngoài ở Nhai Sơn hay sao thế này ? Sao ta thấy hắn là thấy bực vậy ?"
Trịnh Yêu toát mồ hôi lạnh, ngơ mặt nhìn Kiến Sầu.
Dĩ nhiên sự hiện diện của vị khách này không phải là chuyện gì bí mật trên Nhai Sơn. Mọi người đa số đều biết ít nhiều về nguồn gốc và mối quan hệ của hắn với Kiến Sầu.
Nàng thấy Trịnh Yêu nhìn mình thì trong bụng cũng bất đắc dĩ. Nàng nói đỡ cho Phó Triêu Sinh : "Tỷ cũng không biết sư phụ có ý ngờ hắn. Nhưng người bạn này có từng nói sẽ nguyện hỗ trợ lúc Thập Cửu Châu và Cực Vực khai chiến, thực tâm không có ác ý."
"Chờ tỷ hỏi cho rõ ràng rồi sẽ thưa lại sư phụ sau."
"Vậy hả ? Thế cũng được." Tuy vẫn còn hơi lấn cấn không yên nhưng Phù Đạo sơn nhân cũng chẳng nói gì thêm, lại bảo : "Hết hai mươi năm rồi, trong hạt cải tu di thì còn không biết là bao nhiêu năm nữa, con về rồi thì nghỉ ngơi đi. Với lại cái tên tiểu tử Tả Lưu kia vừa mới xuất quan, rảnh thì chỉ điểm thêm một chút cho nó.'
Tả Lưu ?
Kiến Sầu giật mình sực nhớ tới vị sư đệ mà mình lượm từ Minh Nhật Tinh Hải về, theẹn mướt mồ hôi một hồi, kế đó nghe thấy hắn xuất quan thì cũng ngạc nhiên, nhất thời tò mò tự hỏi không biết tu vi hắn bây giờ ra sao, vì vậy bèn đáp ngay : "... Dạ.'
"Vậy sơn nhân ta tới nghị sự đường bàn lại chỉ tiết việc này. Con tranh thủ đi hỏi chuyện bằng hữu một chút đi." Phù Đạo sơn nhân khoát khoát tay, ra ý cho Kiến Sầu.
Nàng khom người thi lễ, đang định đi nhưng lại sực nhớ đến một chuyện khác.
Lòng dạ liền chùng xuống.
Kiến Sầu nhìn nhìn sắc mặt sư tôn, mãi rồi mới lấy viên châu màu lục đậm ra để trong lòng bàn tay, ngần ngừ mấy lượt rồi mới ngập ngà ngập ngừng khẽ khàng nói : "Trong đây có... Dư sư đệ và tất cả mọi người..."
Trong khoảnh khắc, Phù Đạo sơn nhân và chưởng môn Trịnh Yêu liên tựa như hóa đá ngay tại chỗ, ánh mắt bất động nhìn viên châu, hai mắt hoe đỏ.
Kiến Sầu không dám nhìn hai người, thậm chí ngay cả viên châu cũng không đành nhìn, chỉ rũ mắt nói : "Khi đồ nhỉ tới nơi, trừ tu sĩ Côn Ngô thì chỗ xảy ra chuyện không thấy người Nhai Sơn mình đâu hết. Sau đến thánh điện Tuyết Vực, con mới gặp được người bạn này. Là hắn thu liệm giúp cho. Đằng đăng hai mươi năm, bây giờ mới mang bọn họ về được."
Mặt trời ấm áp, ánh nắng chan hòa. Núi Nhai Sơn cao ngất xuyên không, mây mờ sương khói lãng đãng quấn quít quyện quanh người họ, quanh chúng đệ tử Nhai Sơn trên các rẻo sơn đạo, quanh giếng Quy Hạc sóng nước bập bênh.
Cảnh tượng tựa như tranh thủy mặc, mỗi người mỗi vẻ vô cùng sống động.
Nhưng những người kia, những khuôn mặt trẻ măng năm xưa đã không thể nào còn có mặt nơi kỳ sơn thủy tú như họa này nữa rồi.
Hôm nay mộ địa Nhai Sơn lại có thêm mười bốn nấm mồ mới.
Mọi người không ai nói tiếng nào.
Phù Đạo sơn nhân đứng trước mặt nàng nhìn viên châu mà cả người không động đậy một mảy, dường như ngay cả giơ tay ra đón lấy cũng chẳng nghĩ đến nổi.
Trịnh Yêu đứng bên cạnh nhìn trân trân mãi rồi mới cầm lấy viên châu. Đến lúc này, hắn mới gượng cười, tiếng nghe nhỏ như không mà lại khàn khàn như nghẹn : "Đại sư tỷ vất vả quá."
Kiến Sầu cũng nói không nên lời. Nàng từng mượn hai mắt Vũ - Trụ, thấy được chuyện đã xảy ra ra sao nên trong lòng cũng đau xót chẳng kém.
Nhận xương cốt đau là một phần, mà sự hiện hữu rành rành của mỗi một thanh kiếm quay trở về kho vũ khí, của mỗi một phần mộ mới trên bãi sông lại càng gợi thêm nỗi đau khôn nguôi cho Nhai Sơn.
Kiến Sầu khom người thi lễ, lui hai bước rồi rời đi.
Trong đau thương có đôi khi nên để người khác yên tĩnh thì hơn. Vả lại nàng cũng không chịu đựng nổi và càng chẳng muốn lại thấy cảnh gì tê tâm liệt phế nữa. Phó Triêu Sinh vẫn đứng đó. Hắn thấy nàng tới mà sắc mặt không được tốt cho lắm, hơn nữa tuy đứng khá xa nhưng vẫn thấy nàng đưa viên châu cho Trịnh Yêu thì cũng hiểu được tâm trạng của nàng lúc này.
Vì vậy Phó Triêu Sinh cũng không nói gì, chỉ theo Kiến Sầu đi ra nơi khác.
Nàng không về phòng mình, cũng chẳng tìm đồng môn mà đi lối tắt lên đài Trích Tinh. Đến cầu treo trước núi Nhai Sơn, bàn chân thong thả bước từng bước đến chính giữa cầu.
Dòng Cửu Đầu phía dưới ào ào cuộn chảy.
Nước xuân trong vắt, núi non trùng điệp, bờ sông xanh xanh một dải, cỏ dại cao lút ngàn nấm mộ đang rạp mình uốn thân theo gió.
Kiến Sầu đứng lặng hồi lâu rồi bước tiếp thật chậm. Được một lát nàng ngoái đầu nhìn Phó Triêu Sinh vẫn đi cùng với mình từ đầu đến giờ, khóe miệng cuối cùng cũng thoáng dậy nên tiếng cười mà hỏi : "Sau Tuyết Vực không ngờ lại cách biệt những hai mươi năm. Về rồi, gặp lại ở Nhai Sơn thì quả là hi hữu lạ lùng. Xin thứ cho Kiến Sầu mạo muội, tại sao Phó đạo hữu lại đến đây ?"
Phó đạo hữu 2
Cái cách xưng hô này...
Không biết tại sao Phó Triêu Sinh lại cảm thấy cách gọi của nàng là lạ, nghe không quen lắm nhưng lại vô cùng mới mẻ. Hắn tung tung cốt ngọc trong lòng bàn tay mấy lần rồi mới ngước mắt nhìn Kiến Sầu đáp : "Một nửa là vì kính Di Thiên."
"Chỉ một nửa thôi sao 2?"
Ban nãy Kiến Sầu cũng nghĩ chắc là vì có liên quan đến kính Di Thiên, nhưng không ngờ đây lại chỉ là một phần lý do. Nàng thắc mắc hỏi : "Vậy nửa kia là gì ?"
Phó Triêu Sinh khẽ nhíu mày. Hắn vừa thả cốt ngọc lên vai vừa lạ lùng nhìn nàng dường như chẳng hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy.
"Dĩ nhiên là đến tìm bạn cũ rồi. Không lẽ loài người bên bạn không có bằng hữu đến tận nhà thăm nhau sao ?"
Kiến Sầu bặm môi, nhất thời không biết nói sao.