Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 411 - Chương 411 : Đến Lúc Nổi Giông

Chương 411 : Đến lúc nổi giông Chương 411 : Đến lúc nổi giôngChương 411 : Đến lúc nổi giông

Từ trước đến nay cốt ngọc và tiểu chồn đều chơi cùng nhau. Nói đúng ra thì cốt ngọc lúc nào cũng bị tiểu chồn bắt nạt, lúc ngủ lúc khóc hay có khi vừa khóc vừa ngủ. Vừa nãy ở trên tay Phó Triêu Sinh, trông nó rất vênh váo khoái chí, thế mà bây giờ trở về trên vai nàng thì lại có vẻ lưu luyến tiếc nuối. Cái chân nho nhỏ giãm giẫm, cốt ngọc đi đi tới tới vài bước rồi lại nhìn nhìn Phó Triêu Sinh. Đôi mắt to nhỏ không đều do Kiến Sầu điểm bút vẽ thành long lanh ngấn nước, cái miệng thì mêu mếu như sắp khóc đến nơi. Điệu bộ hệt như bị người ta bỏ rơi, chỉ mong sao được về lại với Phó Triêu Sinh.

Nhưng Phó Triêu Sinh chẳng thèm để ý gì đến nó mà mắt thì cứ đăm đăm nhìn Kiến Sầu, thấy nàng tự dưng im lặng thì tưởng mình nói sai bèn hỏi tiếp : "Chẳng phải vậy sao ?"

"Đến tận nơi thăm hỏi như thế này không sai nhưng..."

Còn phải tùy người đến thăm là ai kia !

Ngươi là đại yêu mà Hoành Hư chân nhân đã từng phái người đi Tây Hải tra xét lận đó, bây giờ yêu khí thu liễm, mặt cứ để y rồi cứ thế mà lơn tơn lên thẳng Nhai Sơn được à ?

Kiến Sầu trong lòng dở khóc dở cười, chẳng biết tại sao bao nhiêu phiền muộn từ nãy đến giờ liền chợt tan biến. Nàng ngừng lại giây lát, nghĩ cách lựa lời rồi đáp : "Bạn bè giữa người với người đúng là có đến thăm nhau như vậy. Nhưng Phó đạo hữu thân phận đặc biệt, nếu lên Nhai Sơn tìm ta mà gặp nguy hiểm hay xảy ra chuyện gì rủi ro thì ta áy náy lắm."

"Cho dù ta gặp chuyện không may thì cũng là tại ta, bạn cũ hà tất áy náy làm gì ?” Phó Triêu Sinh vẫn không hiểu lắm loài người tại sao lại suy nghĩ và lập luận rắc rối như vậy nên vẫn ù ù cạc cạc trước lời giải thích của Kiến Sầu.

"Với lại ta lên Nhai Sơn tìm bạn cũ thì có thể gặp họa gì chứ ?"

Tuy khác loài nhưng tâm chưa hẳn đã khác, muốn giao thiệp thoải mái...

Sợ rằng còn phải chịu khó một chút mới được.

Kiến Sầu kiên nhẫn trả lời : "Ở đây là Tả Tam Thiên Trung Vực. Với lại Nhai Sơn cũng là một trong số ba ngàn tông môn. Nếu ngươi ngụy trang không tốt, để lộ lai lịch thì sẽ dễ bị họa sát thân lắm..."

Hóa ra bạn cũ sợ chuyện này ư ?

Thật ra Phó Triêu Sinh hoàn toàn chẳng để ý gì đến. Hắn vốn là yêu, hơn nữa lại còn là một con yêu lợi hại nhất, ngay cả đất trời cũng chẳng làm gì nổi hắn. Mấy cái lề thói quy ước lạ hoắc mà hắn không biết tới dĩ nhiên không thể ước thúc hắn được. Thế nên nghe Kiến Sầu nói vậy, dựa vào hiểu biết khách quan của mình đối với Tả Tam Thiên, Nhai Sơn, Côn Ngô, hắn liền đáp : "Không sao, ở đây chẳng ai đánh lại ta đâu."

"Cạch !

Cây trâm ngọc xanh hình con cá vốn đang gài chắc trên búi tóc hắn không biết tại sao lại rớt cái bộp xuống đất.

Đầu cây trâm có chạm hình một con cá trông vô cùng sống động.

Thoạt trông hình như con mắm cá đó đang vừa nản vừa chán.

Ở đây chẳng ai đánh lại ta đâu...

Ngay lúc đó, Kiến Sầu chợt cảm thấy hết nói nổi với hắn : Thân đang đứng trên cây cầu treo Nhai Sơn nhà người ta mà dám nói ở đây không ai đánh lại mình ?I Làm sao đây ? Bây giờ nàng cũng rất muốn nện cho hắn một trận !

Kiến Sầu ngước mắt nhìn lên. Nàng nén lòng hít sâu một hơi, rôi nhìn lại Phó Triêu Sinh từ đầu đến chân.

Có lẽ vì không có ai khác nên trong đáy mắt hắn lại toát ra một chút gì đó rất yêu tà, ánh mặt trời phản chiếu khiến đôi con ngươi trông như hai viên ngọc phỉ thúy xanh. Trước mắt Kiến Sầu, hắn vẫn hồn nhiên, hoàn toàn chẳng thấy mình nói gì sai, đã vậy lại còn nhìn nàng lom lom tựa hồ như muốn hỏi sao nàng lại nhìn hắn như vậy.

Thôi !

Kiến Sầu đành thở dài, không khỏi đỡ trán cười khổ. Đúng là hắn hoàn toàn chẳng hiểu gì về đối nhân xử thế, hơn nữa giọng điệu và thần sắc khi nói đều vô cùng bình thường tự nhiên. Dưới con mắt hắn, đây chỉ là sự thực có sao nói vậy mà thôi.

Quả là cả Nhai Sơn từ trên xuống dưới đều không có ai nhìn ra vỏ bọc ngụy trang của hắn, vậy thì còn đọ sức cái gì nữa 2

Nhưng không biết...

Nàng chợt nhớ tới những gì Phù Đạo sơn nhân đã nói ban nãy : "Vậy không biết lão tổ tông có nhìn ra không ?"

"Cái bộ xương khô trông coi kính Di Thiên hả ?"

Phó Triêu Sinh đưa mắt nhìn cây trâm trên mặt đất, sắc mặt cũng không lộ ra vẻ gì đặc biệt, chân thì giơ lên định đá nó văng khỏi ván cầu mà rớt xuống sông. Nhưng phản xạ của cây trâm kia rất nhanh. Thoắt một cái nó liền bay trở về cắm thẳng vào búi tóc trên đầu hắn.

"Trăm sự cũng tại Côn huynh mà ra. Ta đến Nhai Sơn tìm bạn cũ không được, vốn dĩ định tìm kính Di Thiên để rời đi. Nào ngờ lúc sắp đi thì huynh ấy tự nhiên lại ợ một tiếng..."

"Ăn nói bậy bạ I"

Không nhịn được, cây trâm con cá liên động đậy, tiếng nói phát ra trầm trâm nhưng giọng điệu nghe ra có phần mắc tật giật mình : "Ta tu luyện biết bao năm. Là chúa của trời, chủ của đất thì há có chuyện ợ hơi khiếm nhã như vậy chứ ? Rõ ràng là tại con mọt ngu xuẩn kia. Ta phải cho nó ăn hai ba cuốn đạo pháp. Ai ngờ nó lại chống..."

Tiếng nó cãi cọ như tiếng nồi đang réo sôi ùng ục trên không.

Kiến Sầu không biết bày tỏ thái độ ra sao cho hợp cảnh nên đành giữ sắc mặt bàng quan có sao để vậy. Nàng nhẹ nhàng hỏi : "Vì vậy mới bị lão tổ tông lật tẩy phải không ?"

"Ừ Ị"

Đầu cây trâm hình con cá rung rung, trông vô cùng quái dị. Sau đó lại có một ánh sáng xanh biếc lóe lên. Trên đầu trâm hiện ra một con mọt sách nho nhỏ đang nằm yên bất động, hẳn là đã ngủ rồi.

Vì vậy, cây trâm liên tranh thủ gắp lửa bỏ tay người : "Đều tại con mọt này hết !"

"Mọt sách đó sao 2?"

Kiến Sầu thấy nó mà sửng sốt.

Bởi trước mắt nàng, từ hình dạng cho đến khí tức, con côn trùng nhỏ chỉ lớn bằng cái móng tay cái trẻ con kia đêu giống hệt như con mà nàng đã thấy trong ẩn giới Thanh Phong Am !

Kiến Sầu nghi hoặc đưa mắt nhìn Phó Triêu Sinh.

Lần cuối nàng nhìn thấy nó là trong ẩn giới Thanh Phong Am, sau đó bị khốn ở Cực Vực, lúc thoát ra thì ẩn giới đã rơi vào tay Tạ Bất Thần. Mà đám linh thú trong đó có con mọt sách nho nhỏ này thảy đều biến mất tăm mất tích.

Hồng Điệp thì về dưới trướng Khúc Chính Phong nhưng còn con này, sao nó lại về tay Phó Triêu Sinh ?

Dường như thấy được vẻ thắc mắc trong mắt nàng, Phó Triêu Sinh liền đáp ngay : "Bạn cũ và những người khác đi ẩn giới Thanh Phong Am rồi, ta sau đó cũng đi, thấy nó hay hay nên mới thu nuôi nó."

Hắn nói "thu nuôi" nghe vô cùng đơn giản ung dung.

Kiến Sầu không biết khen chê ra sao cho phải nên cũng làm thinh, tuy ngạc nhiên nhưng dù sao thì đây cũng đâu phải là chuyện gì lớn. Nhưng...

"Sao bạn lại đi ẩn giới ?"

"Đi để tìm Cửu Khúc Hà Đồ, xem trong ẩn giới có Hà Đồ với có thứ gì liên quan tới nó hay không, nhưng đọc xong Thanh Phong Am tứ thập bát ký thì lại không gặt hái được gì.'

Người ta đồn rằng trong Hà Đồ có ghi chép bí mật thưở trời đất thành hình nên Phó Triêu Sinh mới muốn tìm đọc.

"Cho nên ta rời ẩn giới đi cô đảo nhân gian ở Đại Hạ, sau thì đi Cực Vực. Mãi đến khi ra khỏi Cực Vực ta mới nghe nói Hà Đồ nằm trong tay kiếm hoàng mới ở Minh Nhật Tinh Hải."

Năm xưa Khúc Chính Phong tàn sát phái Tiễn Chúc hoàn toàn không phải là vì Nhai Sơn nói nặng nói nhẹ này kia mà là vì để đoạt Cửu Khúc Hà Đồ vốn bị phái Tiễn Chúc cướp lấy rồi cất giấu làm của riêng. Từ sau khi hắn phản môn thì người người trên Thập Cửu Châu đều đồn Hà Đồ nằm trong tay hắn.

Những tin tức này Kiến Sầu đều có nghe qua nhưng lại không nghĩ rằng Phó Triêu Sinh lại cất công đi tìm, hơn nữa "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" cũng đã đọc qua, thế tức là hắn đến ẩn giới trước cả bọn.

Nghĩ mà vui vui buồn buồn.

Kiến Sầu hơi tiếc, lại nhớ tới dạo mình và Tạ Bất Thần hục hặc với nhau trong hạt cải tu di mà nửa đùa nửa thật than : "Phải chi biết sớm chứ không thì lúc ở Cực Vực ta đã hỏi ngươi về Thanh Phong Am tứ thập bát ký rồi."

Tuy cả hai bên đều cùng có lợi nhưng nàng thấy cũng hời cho Tạ Bất Thần nên thực bụng không thích lắm.

Phó Triêu Sinh không biết nàng cảm thán điều gì nhưng nghe giọng điệu ra chiều tiếc nuối thì cũng hơi hiểu hiểu bèn đáp : "Nếu có lần sau, ta sẽ nói cho bạn cũ biết."

Một lần nữa Kiến Sầu buộc phải công nhận rằng Phó Triêu Sinh thật là toàn tâm toàn ý tin tưởng mình. Nàng chăm chú nhìn hắn thật lâu rồi bảo : "Đây chẳng qua chỉ là lời nói chơi thôi, Phó đạo hữu đừng xem là thật. Bạn làm hay nghĩ cái gì là chuyện của bạn, không cần phải nhất nhất báo cho ta biết đâu."

"Lời nói chơi..."

Phó Triêu Sinh cảm thấy hơi khó hiểu. Dĩ nhiên từng chữ một không thành vấn đề nhưng...

"Tất nhiên là với người ngoài ta chẳng hở tới nửa câu, nhưng loài người bên bạn nói chơi hay nói thật ta hoàn toàn không phân biệt được.”

Tóm lại, nàng nói đùa bất cứ điều gì hắn đều cho là thật. Về điểm này, Phó Triêu Sinh chẳng giống với đại yêu có linh trí chút nào.

Hay có khi là tự nàng cảm thấy như vậy... Linh trí của đại yêu đâu phải để phí hoài trên những điểm vặt vãnh này.

Cho nên nghe xong Kiến Sầu không tiếp tục đề cập đến nữa mà lái chủ đề sang kính Di Thiên : "À phải rồi, kính Di Thiên có chuyện gì sao ? Sao lão tổ tông lại để bạn trú lại đây ?"

Phó Triêu Sinh vừa nhớ lại vừa kể : "Thấy bị lộ, ta bèn đánh một trận. Ta định đập nát luôn bộ xương của lão nhưng Côn huynh nói lão ta rất quan trọng với Nhai Sơn nên thôi, sau giải thích cho lão biết mục đích chuyến viếng thăm của ta thì lão liền giữ lại, rồi còn hỏi làm sao khởi động được kính Di Thiên nữa."

Lúc hắn nói được hai ba câu thì cây trâm con cá bắt đầu rung rung. Kiến Sầu liếc mắt nhìn lên. Nàng không biết là nó đang cười hay tức giận, trong lòng tuy cảm thấy hết biết nhưng vẫn gắng gượng hỏi tiếp : "Lão tổ tông muốn mở kính Di Thiên, thế bạn có biết cách mở không ?"

"Đáng lẽ không biết đâu nhưng lần trước từ Tuyết Vực trở lại Cực Vực, vừa khéo lại nghe được bọn họ nói chuyện về cái kính này, bảo nếu có nó thì tiến đánh Thập Cửu Châu rất dễ. Nghe nói kính Di Thiên là do đấng chí tôn Bàn Cổ bên loài người các bạn để lại, dùng để nối thông âm dương. Song sau trận chiến Âm Dương giới, không biết vì sao nó lại biến mất, từ đó về sau chẳng thấy tăm tích đâu nữa. Vì vậy ta mới đi tìm hiểu về nó ở chỗ Bát phương diêm điện, nhờ thế mà biết cách mở."

Thật ra nếu Phó Triêu Sinh không biết cách mở thì Nhai Sơn chỉ biết chào thua mà thôi.

Aaaaaa I

Nghe xong Kiến Sầu liền hiểu ngay lão tổ tông muốn làm gì !

Bọn diêm vương Tần Nghiễm Cực Vực bên kia đã biết nghĩ tới kính Di Thiên để đi đánh Thập Cửu Châu, trong khi bên này lão tổ tông sống đến chừng ấy tuổi, lõi đời cho lắm, ngay cả bộ xương khô cũng sắp thành tinh đến nơi thì làm gì mà chẳng nghĩ tới điều này.

Đang không biết cách mở, tự nhiên bỗng có một gã Phó Triêu Sinh từ trên trời rớt xuống cái râm trước mặt nên dĩ nhiên là không thể để cho người ta chạy mất được. Vì vậy dù Phù Đạo sơn nhân chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao thì lão tổ tông cũng cố mà giữ rịt Phó Triêu Sinh lại.

Không có hắn không xong.

Nếu có thể mở được kính này thì tầm ảnh hưởng của nó trước chiến trận đang sắp sửa nổ ra quả là không thể nào đo đếm hết được I!

Nghĩ cho kỹ thì chuyện này quá tuyệt !

Nếu đã có lão tổ tông làm chủ thì tất nhiên chẳng cần phải lo gì nữa.

Vì vậy Kiến Sầu không gặng hỏi gì thêm, sau đó đứng trên cầu treo một lát thì nhớ ra mình phải về đi thăm Tả Lưu và các vị sư đệ, rồi nhân tiện bế quan vài ngày để làm quen với cảnh giới mới luôn.

Bởi lẽ chiến trận không chờ người.

Tuy bây giờ đã lên đến phản hư sơ kỳ nhưng cảnh giới của nàng tăng quá nhanh, các đạo ấn thuật pháp tu luyện được không thể nào theo kịp nổi. Dù tu vi ngang bằng song nếu phải đấu với các tu sĩ đại năng cùng bậc khác thì sẽ rất dễ bị thua.

Vì vậy nàng chỉ chuyện trò một chút với Phó Triêu Sinh về tình hình ở Tuyết Vực và Cực Vực rồi sau đó thong thả quay về.

Đầu tiên phải đi gặp các sư đệ cái đã, nhất là Tả Lưu.

Tiểu tử này kỳ tài ngút trời. Hai mươi năm trước hắn chỉ vừa mới đột phá nguyên anh, ngoảnh đi ngoảnh lại thế mà bây giờ đã tới nguyên anh hậu kỳ rồi. Tốc độ tu luyện mau hơn người thường không biết bao nhiêu lần.

Lúc mọi người gặp nhau, thấy Tả Lưu như vậy ngay cả Thẩm Cữu cũng không khỏi xuýt xoa khen tuổi trẻ tài cao, sóng sau vùi sóng trước.

Dĩ nhiên đối với tốc độ tu luyện khủng khiếp chẳng hợp thói thường của Kiến Sầu cả bọn mặc nhiên coi như ngoại lệ. Dù sao như Tả Lưu thì vẫn còn là phạm vi cá nhân, còn Kiến Sầu thì...

E rằng giống quái vật hơn.

Trời sập tối. Vì đến giờ hẹn với lão tổ tông nên Phó Triêu liền quay lại giếng Quy Hạc; còn Kiến Sầu, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, hỏi thăm một chút thì quyết định tới nghị sự đường một chuyến.

Ở đó nàng không gặp Phù Đạo sơn nhân mà gặp Trịnh Yêu rồi thuật lại cho hắn nghe về chuyến đi của mình đến Tuyết Vực, nhất là những gì có liên quan đến "Thiếu Cức", đồng thời cũng nói luôn trưởng lão giới đường Côn Ngô Huyền Dương Tử đã liều chết chuyển tin như thế nào, cuối cùng thì đưa lôi tín giấu trên người Dư Tri Phi ra cho xem.

Lúc nghe kể, mặt mũi Trịnh Yêu vô cùng đăm chiêu; đến khi nghe xong, đọc qua lôi tín, thì sắc mặt đại biến, ra chiều kinh sợ. Không dám chần chờ một khắc, hắn bảo tuy bên mình có hơi nghi nghi nhưng thật sự lại không ngờ là tình hình nghiêm trọng đến như vậy. Vì sự việc quá lớn, phải triệu tập họp khẩn, thế nên hắn liền lập tức chạy đi quanh quanh trong núi để tìm Phù Đạo sơn nhân.

Kiến Sầu đợi cả buổi không thấy ai, tuy trong bụng lo lắng nhưng cũng không tiếp tục chờ nữa. Côn Ngô Nhai Sơn là cây cao bóng cả ở Trung Vực nên hẳn rất giàu kinh nghiệm đối với những chuyện như thế này, nếu có việc tự khắc sẽ tìm gặp thôi. Vì vậy nàng liền trở về phòng mình, bắt đầu vận động linh lực làm quen với cảnh giới mới.

Nhưng lạ một điều là chưởng môn và sư phụ đều không thấy tới tìm nàng để hỏi về điều này. Dường như Hoành Hư chân nhân bên Côn Ngô bận chuyện gì đó nên chỉ bàn luận qua loa, những việc quan trọng ưu tiên sắp xếp cho xong trước, còn lại thì đợi ngày mọi người gặp mặt ở Minh Nhật Tinh Hải sẽ quyết định sau.

Kiến Sầu nghe nói Tạ Bất Thần cũng về tới Côn Ngô cùng ngày như mình. Nàng nhớ lúc đó y đang ở đỉnh điểm nguyên anh. Người vừa về tới mà ngay sau đó Hoành Hư chân nhân đã bận bịu rồi...

Chẳng biết sao nàng cứ linh cảm thấy hai việc này dường như có liên quan với nhau. Song đây cũng chỉ là suy đoán, không thể nào chứng thực được nên vì vậy nàng cũng không nghĩ đến nhiều.

Trong quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này, Kiến Sầu hiểu biết thêm được một chút về thực lực của tu sĩ phản hư, nhưng trái lại vốn kiến thức về mặt đạo thuật của nàng lại rất nghèo nàn. Trong ẩn giới Thanh Phong Am, nàng học được ba đạo ấn và vận dụng được sơ sơ. Nhưng nếu nói nhuần nhuyễn đến độ lô hỏa thuần thanh, triển khai hết toàn bộ uy lực của chúng thì nàng tự biết mình còn chưa làm được.

Mười lăm ngày trôi qua cái vèo. Ngoảnh đi ngoảnh lại, chớp mắt đã đến ngày Côn Ngô và Nhai Sơn quyết định xuất hành đi Minh Nhật Tinh Hải rồi.

Hôm nay, các tông môn tên tuổi trên Thập Cửu Châu đều phái đi tu sĩ cứng cựa hoặc người có tiếng nói trong môn. Nhai Sơn cũng không ngoại lệ. Chẳng nhiều nhặn gì, người tham gia gồm có chưởng môn Trịnh Yêu, chấp pháp trưởng lão Phù Đạo sơn nhân, chấp sự trưởng lão Tất Ngôn, Hi Hòa. Ngoài ra còn thêm Kiến Sầu, Tả Lưu, Khấu Khiêm Chi, Thẩm Cữu, Trần Duy Sơn, Khương Hạ, Nhan Trầm Sa, Thang Vạn Thừa, Phương Tiểu Tà và mười mấy đệ tử tinh nhuệ khác.

Dĩ nhiên lại còn thêm một người ngoài kế hoạch nữa, hay nói cho đúng hơn đó là yêu tà -

Phó Triêu Sinh.

Sáng sớm thấy hắn cũng có mặt trước nghị sự đường trên đỉnh Linh Chiếu, Kiến Sầu chẳng kịp suy nghĩ liền hỏi ngay : "Bạn cũng đi đấy ư ?"

Đầu gài cây trâm con cá, trang phục cũng vẫn như mấy ngày trước, Phó Triêu Sinh đang đi vê phía nàng, nghe hỏi vậy thì gật gật đầu đáp : 'Sự tình liên quan đến Cực Vực nên ta phải đi xem sao. Với lại lúc trước không gặp dịp, lần này đi là để tìm vị kiếm hoàng gì đó hỏi mượn thử Cửu Khúc Hà Đồ một phen.'

Đi mượn Cửu Khúc Hà Đồ ?I

Hỏi kiếm hoàng sao ?I

Nhè người như vậy mà hỏi mượn được á !

Tất cả mọi người, kể cả Kiến Sầu, mí mắt đều gần như tưng tưng giật giật, trong đầu như thấy rõ mồn một khuôn mặt nho nhã, nửa cười nửa không của Khúc Chính Phong. Hơi lạnh từ dưới gang bàn chân xộc lên, ai nấy đều bất giác rùng mình sởn tóc gáy !

Còn Phù Đạo sơn nhân, cái đùi gà suýt chút nữa là đã rớt cái bạch xuống đất, tròng mắt trừng trừng nhìn Phó Triêu Sinh như thằng đần, thiếu điều muốn lòi hẳn ra ngoài.

"Mượn ? Ngươi bị đứt gân não rồi hả ?"

Ôi chao Lục Diệp lão tổ ơi ! Không lẽ gã này là người của Cực Vực phái đến để phá hư chuyện của bọn họ sao ?
Bình Luận (0)
Comment