Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 412 - Chương 412 : Trở Lại Minh Hải

Chương 412 : Trở lại Minh Hải Chương 412 : Trở lại Minh HảiChương 412 : Trở lại Minh Hải

Cái thằng Khúc điên bụng dạ đen tối kia mà lại cho ngươi mượn Cửu khúc hà đồ á 2?

Ngươi tưởng ngươi là ai chứ ?

Nếu như sau khi có được, ai cũng chịu cho mượn thì từ hàng trăm hàng ngàn năm qua làm gì còn chuyện tu sĩ thiên hạ cấu xé giành giật nhau cho đến giờ ? Cứ chuyền tay đọc là được chứ gì ?

Phù Đạo sơn nhân chán nản nhìn Phó Triêu Sinh : "Cũng dám đi mượn nhỉ ? Mượn dễ thế sao ? Ai cho ngươi ăn gan hùm mật gấu mà mở miệng mượn hay vậy ? Đừng có mà tưởng bở nhé !"

Phó Triêu Sinh cảm thấy hình như mình lại nói sai cái gì đó. Nghe Phù Đạo sơn nhân nói xong, bất giác hắn liền nhìn về phía Kiến Sầu.

Tuy từ trước tới giờ muốn gì Phó Triêu Sinh đều tự mình đi đoạt lấy, nhưng lần đầu tiên hắn hỏi mượn mắt Trụ, một vật kỳ quý là thế, vậy mà Kiến Sầu liền đưa ngay, dường như chẳng luyến tiếc chút nào.

Vậy sao bây giờ nói "mượn lại không được 2

Nếu chẳng vì vị kiếm hoàng này cũng có dây mơ rễ má với Nhai Sơn, cộng thêm giao tình với Kiến Sầu không phải tệ lắm thì hắn đã đích thân đi kiếm người ta lấy đồ rồi.

Đáy mắt ân ẩn khó hiểu, tuy không quen nhưng Phó Triêu Sinh vẫn suy nghĩ một hồi xem nên đáp lại như thế nào.

Song thật ra hắn không cần phải mở miệng. Bởi khi ánh mắt hắn vừa quét đến bên người Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân và các tu sĩ khác liên hiểu ra ngay.

Hóa ra cái người cho hắn ăn gan hùm mật gấu là Kiến Sầu chứ chẳng phải ai đâu xa lạ I

Phù Đạo sơn nhân liên hỏi : "Con cho nó mượn cái gì vậy ?"

Kiến Sầu chợt cảm thấy nản vô cùng.

Ngồi không cũng bị văng miểng nữa !

Nàng thực thà đáp : "Dạ sư phụ, con chỉ cho Phó đạo hữu mượn tạm mắt trụ thôi."

"Trụ, mắt trụ..."

Gan quá ta !

Thật là gan cùng mình mà !

Chẳng cứ gì Phù Đạo sơn nhân, lần này ngay cả bọn Thẩm Cữu cũng nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt hết nói nổi : Thì ra là tại đại sư tỷ nhà mình. Hèn chỉ vị Phó đạo hữu này nói mượn vật quý của thiên hạ ngon ơ như vậy...

Phó Triêu Sinh vẫn không nhận ra dị thường xung quanh : "Đúng là bạn cũ cho ta mượn mắt Trụ, giúp ta rất nhiều. Giờ ta cũng muốn mượn Cửu Khúc Hà Đồ xem một chút, có lẽ sẽ còn hữu dụng hơn nữa."

"Hay ! Hay lắm !"

Phù Đạo sơn nhân chưa từng thấy ai tu vi cao đến mức này mà đầu óc thì lại đơn giản như thế nên vì vậy cơn tức cũng tiêu tan, trong bụng chợt cảm thấy vui vẻ.

"Ái chà, nhưng nếu đến lúc đó hắn không chịu cho ngươi mượn thì sao ?" "Sự việc quan trọng, cần thì phải làm." Giọng điệu của Phó Triêu Sinh vẫn tự nhiên như không : "Nếu không cho mượn, ta tự lấy là được."

Không mượn mà tự 'lấy" hả ?

Ngươi có chắc là lấy không ?

Đây là "cướp" chứ "lấy" cái gì I

Nhìn thì thấy sắc mặt hắn cực kỳ tự nhiên, giống như câu vừa rồi hoàn toàn không có gì đáng phải kinh ngạc, hơn nữa còn chẳng nghe ra một chút kiêu căng tự phụ nào mà đơn thuần chỉ là thuật lại ý định của mình mà thôi, chẳng khác gì một việc tầm thường kiểu như "đi bộ chậm lắm, ngự kiếm hay hơn.

Kiến Sầu chợt cảm thấy xúc động.

Những người khác sắc mặt cũng hơi biến, duy chỉ có Phù Đạo sơn nhân là đặc biệt hơn cả. Thật ra ngay từ đầu lão không có cảm tình gì mấy với vị khách không mời mà đến này. Song thi hài của đệ tử Nhai Sơn mấy ngày trước là do người ta mai táng, bởi mắc ơn nên dù có ý kiến ý cò gì lão cũng làm thỉnh.

Nhưng bây giờ...

Phù Đạo sơn nhân nhìn Phó Triêu Sinh chằm chằm tưởng như đang dượt lại mọi thứ đã xảy ra từ mấy ngày nay để tìm xem rốt cục thì cái gì đã khiến cho mình thấy người ta cực kỳ bất bình thường.

Trên Thập Cửu Châu, phàm là tu sĩ có thể lên tới phản hư thì ắt phải vượt qua vô vàn trở ngại. Đó là còn chưa kể khi đã qua khỏi ải "nhập thế", người nào người nấy đều phải hiểu được nguyên tắc đối nhân xử thế ở đời. Mỗi một đại năng cho dù không có kinh nghiệm sống dồi dào thì chắc chắn cũng biết rất rõ. Trong khi đó cái tên Phó Triêu Sinh này, tu vi tuy sâu khôn lường nhưng đối với phép đối nhân xử thế thì hình như chẳng hiểu gì mấy, chẳng khác gì một người quanh năm bế quan tu luyện, không quan tâm đến sự đời vậy. Hoặc cũng có khi đây là yêu ma quỷ quái do trời đất sinh ra, dù tà tính đã nhạt song đối với sự đời vẫn còn vô cùng ngây thơ.

Mượn không được thì cướp hả ?

Đôi mắt Phù Đạo sơn nhân chợt ánh lên vẻ sắc mắc thông tuệ. Song khi liếc nhìn sang Kiến Sầu lão lại không nói gì mà chỉ vuốt vuốt cằm cười hà hà.

"Nói hay lắm ! Vậy tới lúc đó cứ "lấy" là được."

Giọng điệu kỳ thực lại có hơi giễu cợt.

Nhưng Phó Triêu Sinh lại không hề nghe ra chút gì khác thường bên trong. Vốn hắn chẳng thấy "lấy" đồ của người ta có gì là sai nên nghe Phù Đạo sơn nhân nói vậy thì cho rằng rất hợp lẽ nên cũng gật gật đầu theo.

Quá chán, Kiến Sầu nhìn nhìn mặt trời cao cao thở dài. Nàng chẳng muốn xen vào nữa mà chỉ hỏi : "Chưởng môn, sư phụ, chư vị trưởng lão và các sư đệ, chúng ta có đi hay không đây ?”

Được nhắc, Trịnh Yêu liền sực tỉnh. Chuyến đi Tinh Hải vốn nặng nề đầy áp lực vậy mà thoắt cái hắn lại chợt cảm thấy phấn khích trông mong : Sắp tới sẽ có trò hay để xem. Gượng dăn cơn háo hức, hắn cười : “A, đúng đúng ! Đi thôi I

Cả đoàn người liền không tán gẫu nữa. Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân dẫn đầu đi thẳng ra khỏi Nhai Sơn, thoáng chốc đã tới truyền tống trận được xây dựng ở cuối nhánh sông Cửu Đầu.

Tòa truyền tống trận này vốn thông đi quảng trường Tây Hải.

Nhưng sau thỏa thuận giữa Minh Nhật Tinh Hải với Hoành Hư chân nhân, đại diện cho Trung Vực và thậm chí là cho tất cả các tông môn chính đạo khác trên toàn Thập Cửu Châu, các truyền tống trận ở chỗ họ đều được lắp thêm một tòa nữa để đi thẳng đến Tinh Hải.

Ai mà chẳng biết Minh Nhật Tinh Hải là xứ của tán tiên độ kiếp thất bại, của phản đồ tội nghiệt như núi bị chính đạo hay tông môn của mình truy nã, của dân đầu trộm đuôi cướp giết người cướp của không chùn tay, của các giáo phái phức tạp, vàng thau ngư long lẫn lộn. Vùng đất này tội ác chất chồng và tự do nhất trên Thập Cửu Châu nên từ trước tới nay vẫn luôn khá khép kín.

Mấy ngàn năm qua, truyền tống trận nối giữa các thành với Tinh Hải nhiều vô kể, nhưng thông ra ngoài thì chỉ có mỗi một cái ở Tây Hải. Dù trốn chạy hay truy sát, muốn đi Tinh Hải thì trước tiên phải qua tòa truyền tống trận này. Nơi đặt chân đến dĩ nhiên là quảng trường ở thành Toái Tiên.

Nhưng có ai muốn xài nó đâu cơ chứ ?

Kẻ đào tẩu không dám đi vì sợ bị rình bắt bên ngoài, kẻ truy sát cũng kiêng dè vì vừa ra khỏi thì đã bị người ta nhìn thấy. Ồn ào lộ liễu, người người đều biết thì làm sao được việc 2?

Vì vậy tuy có truyền tống trận thật nhưng mấy ngàn năm rồi đã không sử dụng, chỉ để đó làm vật trang trí mà thôi. Phàm là tu sĩ, người nào ra vào Tinh Hải cũng đều có mục đích cả. Quá nửa đều không đi truyền tống trận mà ngự khí ngự không hoặc vận dụng na di thuấn di; chung quy để tránh ồn ào, làm đề tài cho tu sĩ thiên hạ bàn tán.

Nhưng bây giờ thì khác. Sự việc liên quan đến đại cục Thập Cửu Châu, các tông môn làm gì cũng công khai, hơn nữa lại đã thỏa thuận xong với ba người chủ chốt của Minh Nhật Tinh Hải rồi nên dĩ nhiên cũng có thể tạo dựng truyền tống trận thông thẳng đến Tinh Hải khá dễ. Tông môn nào mạnh thì tự mình làm lấy; còn không có điều kiện, không có tu sĩ giỏi trận pháp thì Côn Ngô Nhai Sơn sẽ sắp xếp nhờ tu sĩ hai tông Âm - Dương hỗ trợ.

Cứ như vậy, chưa đầy nửa tháng, hầu như tất cả các tông môn có chút tên tuổi đều có thể tới lui Tinh Hải một cách dễ dàng tiện lợi. Có thể nói, về giao thông, bây giờ Minh Nhật Tinh Hải đã nghiễm nhiên trở thành điểm trung tâm trên toàn Thập Cửu Châu rồi !

Thậm chí ngay cả Côn Ngô danh tiếng cũng khó bì.

Sau khi mọi người đã vào truyên tống trận, Trịnh Yêu liền khởi động trận pháp.

Trong chớp mắt, hào quang bừng lên mông lung huyền ảo !

Khi tắt sáng thì cả đoàn hai mươi người đã biến mất khỏi trận pháp.

Nhai Sơn lên đường sau tông môn người ta, huống hồ vì còn có Phó Triêu Sinh nên khởi hành càng trễ hơn nhiều. Bởi vậy khi cả đoàn đến Tinh Hải thì nơi đây đã đông người lắm rồi.

Chấn động không gian biến mất.

Kiến Sầu mới thấy trước mắt vụt sáng, còn chưa kịp thấy rõ đâu ra đâu thì tiếng ôn ào huyên náo như sóng võ đã ập vào tai.

"Chà, không biết lần này có giải quyết dứt điểm được không đây."

"Nghe nói hình như Hoành Hư chân nhân không tới thì phải ?"

"Đúng rồi, chắc bận việc gì đó, nhưng chỉ tới trễ hai ngày thôi..."

"Có người nói đám lừa trọc Thiên Tông cũng tới nữa !"

“Ta cũng nghe nói vậy... Tiếng ồn ào đủ chủng đủ loại từ bốn phương tám hướng đồn về, âm ầm vang dội trên quảng trường truyên tống thành Toái Tiên. Đứng sau lưng Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu cũng phải ngẩn người một hồi rồi mới định thần nhìn quanh.

Quảng trường này kết cấu giông giống như Tây Hải. Ba mặt xung quanh đều là truyền tống trận, mỗi cái thông với một tông môn riêng, cái chính giữa lớn nhất và đồng thời cũng là truyền tống trận chung. Song khác với Tây Hải, ở đây không có gió biển âm ẩm và cũng chẳng có bia Cửu Trọng Thiên luôn thu hút bao ánh mắt của mọi tu sĩ Thập Cửu Châu khi đến nơi.

Tuy không có bia nhưng bù lại lại có một bức tượng cực lớn.

Khi Kiến Sầu nhìn về phía bức tượng này thì ánh mắt của Phù Đạo sơn nhân trong thoáng chốc dường như hơi xuất thần.

Đây là tượng một vị nữ tu được tạc từ đá nguyên khối, toàn thân trắng toát đứng sừng sững ngay giữa quảng trường, dáng vẻ hiên ngang ngời ngời. Y bào phiêu dật, nếp vải uốn lượn cong cong duyên dáng, tay áo đón gió căng phồng trông càng phóng khoáng tự nhiên; ngũ quan xinh xắn trông phảng phất có chút gì đó rất ngạo đời; tay này buông thống, tay kia cầm một quyển trục cổ xưa.

Đầu người nữ tu hơi ngẩng, mắt ngước lên trên. Ánh mắt ấy vừa tựa như khinh miệt bại tướng dưới tay vừa tựa như đang ngắm nhìn vòm trời bao la vô tận bằng một thần thái ngạo nghễ thách thức thiên hạ, tựa hồ như trên đời này chẳng có bất kỳ chuyện gì có thể lọt vào mắt dù chỉ trong chốc lát.

Đôi mắt của vị nữ tu này đúng là được chạm khắc rất có thần. Bởi vậy người nhìn sẽ bất giác nhìn theo nàng, dõi trông lên bầu thiên không cao xa, tưởng như nơi cuối chân trời thực sự có Tinh Hải mênh mông vô tận vậy.

Nhưng Kiến Sầu khi nhìn theo thì chỉ thấy mây mù quanh năm không tan, lãng đãng che phủ cả một vùng thung lũng rộng lớn này.

Cảnh tượng trông thảm đạm, âm trầm, nặng nê.

"Đúng là chẳng biết ngượng..."

Từ khi đoạt được "Cửu khúc hà đồ' trong tay Bát Cực đạo tôn Côn Ngô sắp phi thăng, bà ta đã làm rúng động toàn giới tu chân Thập Cửu Châu, đã vậy lại còn dựng cả tượng mình, chẳng biết khiêm tốn chút xíu nào.

Cho đến giờ Phù Đạo sơn nhân vẫn còn nhớ rõ trận đánh kia : trên Côn Ngô đánh đánh giết giết, bà ta thẳng tay hạ gục Bát Cực đạo tôn, đoạt được Cửu khúc hà đồ; xong việc mặt mũi lạnh tanh chẳng buồn liếc nhìn đệ tử Côn Ngô bên dưới lấy một cái, chỉ cười to rôi nghênh ngang bỏ đi !

Tông môn trên Thập Cửu Châu tông nào cũng bị bà ta nhào vê bóp nặn tùy ý, chẳng ai địch lại.

Từ đó về sau bốn chữ "Lục Diệp lão tổ' liền trở thành huyền thoại. Chẳng ai biết tu vi của bà cao đến đâu, chỉ biết vào lúc giao thời giữa kim cổ và thượng cổ, có tới ba đại năng thì một người bại thảm, một người được ban kỳ duyên, hết thảy tài năng đều thua xa.

Đây là vị nữ hoàng của Minh Nhật Tinh Hải có thời gian "tại vị" ngắn nhất từ trước đến giờ. Đồng thời đây cũng là một bà trùm uy quyền nhất. Hai tiếng "Tự do' và "tội ác" trên mảnh đất này ngày hôm nay ngọn nguồn đều từ Lục Diệp lão tổ mà ra cả.

Ngẩng trông hồi lâu, trong lòng không khỏi bồi hồi cảm khái, Phù Đạo sơn nhân bất giác lẩm bẩm : "Cái lão yêu bà này..."

Giọng điệu nghe ra không có ý gì tốt nhưng Kiến Sâu cảm thấy trong đó phảng phất một cái gì đó vui buồn lẫn lộn xưa nay chưa từng có, thậm chí còn là... Hoài niệm. Nhớ một người bạn cũ, nhớ một thời quá khứ, hay có lẽ là một thời hào hùng huy hoàng đã qua.
Bình Luận (0)
Comment