Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 413 - Chương 413 : Ngự Sơn Hành

Chương 413 : Ngự Sơn Hành Chương 413 : Ngự Sơn HànhChương 413 : Ngự Sơn Hành

Vậy chắc là Lục Diệp lão tổ rồi !

Kiến Sầu nhớ nàng rất ít khi nghe sư phụ gọi ai là "lão yêu bà”, chỉ trừ có người này mà thôi. Hơn nữa, từ vị trí đặt tượng cho đến thần thái còn phù hợp với một số điểm khác.

Nhờ có tiểu chồn, duyên may đưa đẩy mà nàng có được sát bàn để vào Sát Hồng tiểu giới, lấy được cốt ngọc Đế Giang; lúc giết tàn hồn Đế Giang thì có dịp được thấy một chút thần thái kia : Mặt mũi và cách ăn mặc đều giống như bức tượng này. Với lại ngày xưa trong tiểu hội Tả Tam Thiên, Nhân Quả đạo quân mà nàng thấy được trong cánh cửa nhân quả thị phi cũng na ná như vậy.

“Nhai Sơn U

"Sơn nhân tới rồi !"

"Bái kiến sơn nhân ! Ngài khỏe không ?"

"Chúc mừng sơn nhân ! Đúng là danh sư xuất cao đồ, Nhai Sơn lại được thêm một đại năng nữa. Từ trước tới giờ, đây là người luyện lên phản hư nhanh nhất đó !"

"Phù Đạo trưởng lão.......

Chỉ cần một thoáng hoài niệm như vậy cũng đủ để các tu sĩ các tông khác nhận ra Nhai Sơn đã tới. Đa số đều chú mục nhìn đoàn người bằng cặp mắt ngưỡng mộ hoặc ai đã thân quen từ trước thì tiến lại gân, ân cần chào hỏi.

Phù Đạo sơn nhân liền định thần lại ngay. Y phục trên người cổ xưa, tay cầm gậy trúc chín đốt, trước mặt bao tu sĩ tiên phong đạo cốt, áo quần hoa lệ, lão đều chẳng tỏ ra lúng túng chút nào mà trái lại còn rắn rỏi bước ra khỏi truyền tống trận.

"Ha ha ha ! Lâu lắm không gặp ! Lâu lắm không gặp !"

Quảng trường tuy to rộng là thế nhưng vẫn còn chưa đông đến nỗi người người chen vai huých cánh. Song ra khỏi truyên tống trận, đưa mắt nhìn tứ phía, Kiến Sầu chợt thấy choáng ngợp. Bao nhiêu năm trời đến Thập Cửu Châu tu luyện, nàng chưa bao giờ thấy qua một quang cảnh lớn như thế này : chỉ tu sĩ đứng trong góc thôi cũng đã ít nhất là lão quái nguyên anh rồi ! Còn kẻ có tu vi xuất khiếu sau đạo kiếp vấn tâm hay nhập thế thì thường thường rất ít gặp nhưng bây giờ trong đám đông, mười người thì cũng thấy được hai ba !

Đó là chưa kể đến phản hư...

Nhìn Phù Đạo sơn nhân chào hỏi người ta, Kiến Sầu xem sơ cảnh giới mà hết hồn.

Phản hư !

Lại phản hư !

Phản tu...

Thậm chí có kẻ còn không thể nhìn thấu nổi...

Vị nữ tu đang mỉm cười nói chuyện với Phù Đạo sơn nhân này trên người vận trường bào đen tuyền, viền tay áo có thêu hình lưỡng nghi bát quái, mái tóc đen nhánh chỉ búi cài một cây trâm bằng gỗ ô mộc, mi mục xinh xắn tao nhã.

Lúc Kiến Sầu đảo linh thức quan sát, bà ta hình như cũng nhận ra mà đưa mắt nhìn lại, song thấy nàng rồi thì ánh mắt liền có vẻ lạ lùng, vì vậy mới hỏi Phù Đạo sơn nhân : "Sơn nhân, đây chắc là cao đồ của ông phải không ?" "Ừ"

Phù Đạo sơn nhân ngoái đầu liếc nhìn Kiến Sầu cười.

"Thời buổi bây giờ trò hơn thầy rồi ! Giỏi quá ! Giỏi quá !"

"Ha ha, đây là chuyện chúng ta cầu mà chẳng được đấy."

Những người khác đưa mắt nhìn theo Phù Đạo sơn nhân về phía Kiến Sầu, đang thầm tặc lưỡi cảm thán giới trẻ ngày nay tài năng đáng sợ nhưng nghe được câu kia thì thiếu điều chẳng dằn nổi tâm cảnh trầm tĩnh khổ luyện bao năm mà xông lên bóp chết lão cho rồi !

Kiêu quá !

Đúng là khinh người quá đáng !

Nữ tu mặc hắc bào tu vi cao hơn rành rành cả thước kia mặt mũi đang vui vẻ như hoa chợt thoáng sầm xuống, lồng ngực phập phồng lên lên xuống mấy cái rồi mới bình tâm tĩnh trí lại được.

Bà ta quay đầu liếc nhìn ra phía sau. Lần này đến Tinh Hải bà không dẫn theo ai khác ngoài Đường Bất Dạ, đệ tử đắc ý nhất của mình trong những năm gần đây.

Mười năm trước, trong tiểu hội Tả Tam Thiên, hắn còn có thể đánh một trận với Kiến Sầu Nhai Sơn, còn bây giờ thì...

Một người đã là đại năng phản hư, còn người kia chỉ mới tới nguyên anh trung kỳ mà thôi.

Có muốn so cũng chẳng dám.

Đường Bất Dạ cũng mặc áo đen đứng sau lưng sư phụ. Tuy từng bại dưới tay Kiến Sầu nhưng hắn nghĩ mình và Kiến Sầu chênh lệch không bao nhiêu. Mãi đến khi sau sáu mươi năm mất tích nàng quay về, dương danh Thập Cửu Châu...

Hắn mới biết mình còn thua xa.

Khuôn mặt tuấn tú khó nén nổi lòng cảm thán nhưng Đường Bất Dạ cũng không có ý ghen ty mà trái lại thực tâm vô cùng bội phục. Hắn thi lễ với Kiến Sầu : "Lâu lắm không gặp."

Kiến Sầu không ngờ lại gặp hắn ở đây. Nàng hơi ngẩn ra nhưng vẫn hoàn lễ đáp : "Lần trước lỡ chân xông vào cấm địa hai tông Âm Dương, không tới chào hỏi Đường đạo hữu thật không phải. Hữu lễ !"

Đường Bất Dạ chính là đệ tử Âm Tông bắc vực, như vậy nữ tu áo đen đứng phía trước là ai vô cùng dễ đoán -

Đây là Huyền Nguyệt tiên cơ, chưởng tông Âm Tông bắc vực I

Nghe nói bà là một trong vài vị đại năng hữu giới ít ỏi, nhân số đếm được trên đầu ngón tay của Thập Cửu Châu. Tu vi chính xác tới đâu thì không ai biết, chỉ biết là không hơn Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô bởi đứng đầu bia Bát Trọng Thiên hiện giờ vẫn luôn là lão.

Huyền Nguyệt tiên cơ làm người tính tình cổ quái, chẳng thích đi đâu, quanh năm lúc nào cũng bế quan ở trong tông một lòng tu luyện, chuyện đời không quản. Ngay cả đệ tử của mình cũng lười chỉ bảo, cứ quảng cho người khác lo.

Đường Bất Dạ thì từ mấy trăm năm nay lại là ngoại lệ. Hắn tự nhập môn, rồi được theo sát Huyền Nguyệt tiên cơ, rõ ra là đệ tử "thân truyền”. Tu sĩ từ trên xuống dưới trong tông đều nghi hắn là con riêng của bà ta.

Khụ.

Dĩ nhiên đây là chuyện đồn đại, thiệt giả chẳng ai biết rõ. Nhưng điều làm Kiến Sầu bất ngờ đó là cuộc hội họp này, ngay như vị đại năng vạn sự không màng như bà vậy mà cũng để ý đến, thế thì đủ thấy tình hình thật sự quan trọng đến mức nào.

Hiện giờ trên Thập Cửu Châu, người tới thông thiên không có; hữu giới thì đếm đi đếm lại, tính cả hai tông Thiện - Mật và yêu ma ba đạo, cũng chỉ được tám người là cùng. Phản hư nhiều hơn, cộng cả nàng thì khoảng gần hai mươi.

Nhưng hôm nay số người ở đây thật ra lại không đông đến vậy. Đa số bế quan đến chết, dù bên ngoài có đánh nhau long trời lở đất cũng mặc, từ đầu chí cuối sẽ không ra mặt góp sức; một số khác như pháp vương Bảo Ấn - Bảo Bình của Tân Mật dĩ nhiên sẽ chẳng đến; còn lại, như ba vị cao tông bên Thiền Tông thì còn chưa tới, có lẽ đến ngày nghị sự mới có mặt.

Lúc này, trừ Huyền Nguyệt tiên cơ chưởng tông Âm Tông bắc vực ra, mấy người đang chào hỏi Phù Đạo sơn nhân thân phận địa vị cũng khác.

Này là lâu chủ Ân Vọng của Vọng Giang Lâu Tây Hải, tóc trắng phơ phơ, dáng vẻ già cả, tay chống một cây quải trượng bằng ngọc xanh, mặt mũi vô cùng nghiêm nghị. Kia là chưởng môn Chương Viễn Đại của Phong Ma kiếm phái, phong thái chính trực, lưng đeo trường kiếm, nhìn chẳng ra vẻ chưởng môn mà giống như một kiếm sĩ thì đúng hơn. Nọ là Lục Tùng các chủ Thông Linh Các mặc áo tím, dáng người khôi ngô, ánh mắt sắc bén, không giận mà UY...

Kiến Sầu còn thấy có cả Ương Kim không hành mẫu của bên Cựu Mật nữa I

Y bào diễm lệ khiến bà nổi bật hẳn lên giữa đám đông, dáng vóc yểu điệu tựa như một đóa tường vi rung rinh trước gió, trông thanh lãnh mà mêm mại, đứng đó mà tưởng như câu hồn đoạt phách người ta, tuy vậy mặt mũi lại nghiêm nghị, chẳng có cái vẻ bất cần như ngày đó gây hấn tại Tuyết Vực.

Ương Kim đứng chung với vài vị sư trong một góc khuất nhưng chỉ nhìn nhìn chứ không lại gân. Phù Đạo sơn nhân, Huyền Nguyệt tiên cơ và những người khác dĩ nhiên cũng thấy họ nhưng không chủ động đến chào hỏi.

Vị không hành mẫu này dù cũng là phản hư thật song mấy người như Phù Đạo - Huyền Nguyệt... lại chẳng quen biết. Sự hiện diện của bà cho thấy từ trước đến nay Cựu Mật có qua lại đôi chút với Thiên Tông. Bây giờ tam sư Thiền Tông còn chưa có ai đến nên dĩ nhiên bọn họ không tiện lại gần trò chuyện. Cũng may giới tu sĩ tu đến mức này không bận tâm lắm đến thói tục đời thường nên không ai để bụng trách cứ.

Các đại năng đứng tụm lại một chỗ xã giao dăm câu. Chủ đề dĩ nhiên không ngoài chuyện thời thế và đồ đệ của mình.

Kiến Sầu bối phận hơi thấp song tu vi lại cao rành rành ra đó. Vì vậy trong xưng hô nếu gọi nàng theo vai nhỏ thì hóa ra không phải phép với tu sĩ đồng đẳng, chẳng biết tự lượng sức mình; song nếu nói chuyện theo kiểu bằng vai phải lứa thì còn gì là mặt mũi Phù Đạo sơn nhân 2?

Thành thử không bàn mà hợp, các vị lõi đời đều tự nhiên gọi nàng "Kiến Sầu tiểu hữu" vô cùng thân thiết.

Kiến Sầu thấy ai cũng cười mím chỉ thì cũng mang máng hiểu ra bọn họ bất đắc dĩ, lại nghĩ mình bây giờ thật ra không nói gì cũng tốt nên bèn im lặng đứng nghe.

Huyền Nguyệt tiên cơ thế mà lại khá quan tâm đến nàng.

Thấy Kiến Sầu không nói gì, bà ta định mở lời bắt chuyện, nào ngờ mắt vừa liếc qua thì lại chợt thấy một người đứng xeo xéo phía sau, cách nàng hai ba bước I! Trường bào màu lá ngải xanh, trông có vẻ cũ kỹ lỗi thời. Bề ngoài thì là một nam tu trẻ tuổi mặt mũi tuấn tú hơn người song thần sắc lại thờ ơ, ánh mắt cũng xa cách, tuy cùng đứng bình thường như những người khác nhưng không biết sao nhìn thì lại có cảm giác dường như không mấy thân thiện hòa đồng. Cảnh tượng trông chẳng khác gì một bức tranh thủy mặc mờ nhạt mà lại có vùng được họa vẽ một cách sắc sảo sống động, khiến nó trở nên lạc lõng so với tổng thể.

Nhưng điều càng làm cho Huyền Nguyệt tiên cơ chấn kinh hơn cả là tu vi của hắn -

Vừa nãy hắn đứng ở đây mà bà lại chẳng để ý đến, mãi đến khi tình cờ liếc mắt nhìn qua thì mới thấy được sự tồn tại của hắn; lại nhìn kỹ một lần nữa thì lại thấy hắn là phản hư trung kỳ !

Nhưng tại sao trước đó trước mặt hữu giới sơ kỳ hắn vậy mà lại ẩn tu vi ?

Hay là...

Tại lâu quá rồi bà không ra ngoài giao tiếp chăng ?

Vị tu sĩ đại năng đứng lẫn trong nhóm người Nhai Sơn này bà hoàn toàn thấy lạ, cũng ngờ ngợ không nhớ Thập Cửu Châu có một người lợi hại như vậy hay không.

Mày liễu khẽ nhíu, không biết tại sao Huyền Nguyệt tiên cơ lại cảm thấy kiêng dè một cách lạ lùng. Bà ngần ngừ một thoáng rồi hướng về Phù Đạo sơn nhân hỏi : "Sơn nhân, vị này là... 2"

Lão ngoái đầu nhìn, thấy người được hỏi là Phó Triêu Sinh thì khựng lại, thân sắc chợt hơi cổ quái mà đáp : "Là bạn của đồ nhi ta."

"Bạn ư ?'

Huyền Nguyệt tiên cơ lặp lại mà trong bụng cảm thấy thật khó tin. Nửa tháng trước đây Kiến Sầu mới đột phá lên phản hư. Cô ta dung dăng xó nào lại quen được "bạn bè" mà mình vừa thấy đã phải sợ thế này 2?

Không lẽ đây là cao thủ khuất mặt bên Nhai Sơn ?

Nhưng sao hồi nào đến giờ không nghe nói đến.

Hay nhiều khi vì tình hình lần này quan trọng nên cần phải mời trợ thủ tới ? Bảo là bạn bè gì đó với Kiến Sầu sao ? Bà cảm thấy Phù Đạo sơn nhân chỉ lựa lời lấp lửng cho qua thì đúng hơn.

Dù gì người ta cũng đi cùng với Nhai Sơn, Huyền Nguyệt tiên cơ tu vi tuy cao nhưng hỏi kỹ hơn cũng kỳ, vì vậy nên chỉ "À' một tiếng, gật gật đầu rồi thôi.

Song cũng bởi câu hỏi này mà những người khác cũng chú mục nhìn Phó Triêu Sinh. Sau đó ai nấy cũng đều có chung cảm giác như Huyền Nguyệt tiên cơ : hoàn toàn thấy lạ, đồng thời trước đó cũng không để ý thấy hắn.

Bầu không khí giữa họ liền trở nên là lạ.

Phó Triêu Sinh không nhận ra điêu bất thường ấy, chỉ đưa mắt nhìn Huyền Nguyệt tiên cơ mà không tỏ thái độ gì, đang khi đó bỗng chợt có linh tính nên quay ngay nhìn về phía một tòa truyền tống trận ở phía xa.

Ánh mắt vừa quét tới thì trận pháp liền sáng lên.

Thoắt cái trong trận cũng hiện lên một đám người, nhân số vừa khéo cũng hai mươi. Hơn nữa trong đó còn có vài người mà Kiến Sầu quen.

"Côn Ngô cũng tới rồi !"

"Là Cố trưởng lão..."

"Đúng là không thấy Hoành Hư chân nhân ! Chắc là cũng giống như người bên Thiền Tông, phải một lát nữa mới tới." "Nhưng không phải là.......

Sau Nhai Sơn, đám đông lại ồn ào xôn xao một trận.

Người người đang nói chuyện chợt im bặt nhìn qua : Quả nhiên là chúng nhân lề mề chậm chạp bên Côn Ngô. Đi đầu là Vương Khước, Ngô Đoan với mấy vị trưởng lão; tiếp theo sau là vài đệ tử chân truyên của Hoành Hư chân nhân và một ít tinh nhuệ trong môn. Trong số này cũng có cả Cố Thanh Mi.

Bọn họ vừa tới thì dĩ nhiên liên chú ý đến Nhai Sơn ở đằng xa xa kia trước tiên. Vì người tới không phải là Hoành Hư chân nhân nên khi đến nơi các trưởng lão liền hành lễ với Phù Đạo sơn nhân trước : "Bái kiến sơn nhân."

Phù Đạo thoải mái nhận lễ, đoạn liếc mắt nhìn sơ qua đoàn người rồi hỏi : "Cái lão chết tiệt với tên đồ đệ bảo bối kia không tới thật sao ?"

Sắc mặt mấy vị trưởng lão liền trở nên lúng ta lúng túng.

Lúc này, Vương Khước, đệ tử chân truyền thứ tư của Hoành Hư chân nhân, chợt bước ra. Hắn mỉm cười nhanh nhẹn cung tay thủ lễ với Phù Đạo sơn nhân : "Tạ sư đệ tu luyện có chút khúc mắc cần sư tôn chỉ điểm thêm, vì vậy nên có gửi lời nhờ vãn bối cáo lỗi với sơn nhân. Lần họp mặt ở Tinh Hải lần này, lão nhân gia và hắn e rằng sẽ đến trễ mấy ngày."

Tay đã nhón lấy chân đùi gà, Phù Đạo sơn nhân nhìn Vương Khước từ đầu đến chân rồi thình lình ồ lên, ngạc nhiên hỏi : "Sao sơn nhân ta thấy ngươi tu vi là lạ thế này ?"

"Ha ha..."

Vương Khước bật cười, vẻ ẩn dật bàng quan xưa kia đã bớt đi nhiều, thay vào đó là sự quan tâm đời thường, thái độ quân tử nhã nhặn công bình.

"Sơn nhân hỏa nhãn kim tỉnh, vãn bối thật không thể qua mắt được ngài. Vài năm bế quan, nghi vấn tiêu trừ nên đã bỏ không tu ẩn giả kiếm mà đổi thành nho kiếm rồi."

Câu này cũng không phải chỉ nói cho mình Phù Đạo sơn nhân nghe, vì vậy chúng nhân có mặt ai nấy đều ngẩn người.

Duy chỉ có Kiến Sầu là cảm thấy Vương Khước thông minh. Nàng từng đánh với hắn một trận rồi luận đạo đôi câu. Từ đó về sau người tu sĩ Côn Ngô tài năng tột bực, ngang với Tạ Bất Thần này liền trầm tư suy nghĩ không thôi.

Bây giờ...

Tu nho kiếm sao ?

Kiến Sầu thấy tu vi của hắn tuy thụt lùi nhưng khí vận quanh người lại hơn xa lúc trước, vì vậy mới tình thật cười khen : "Mừng cho đạo hữu !

"Đây cũng nhờ có Kiến Sầu đạo hữu lúc đó điểm tỉnh người trong mộng chứ nếu không thì bây giờ sợ là vẫn còn chấp mê bất ngộ." Vương Khước cũng thật tình cảm ơn lại.

Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.

Phó Triêu Sinh đứng bên cạnh nhất thời cảm thấy hơi khó hiểu. Hắn nhìn nhìn Kiến Sầu rồi lại quan sát Vương Khước, đầu mày bỗng hơi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng chẳng người nào lại để ý tới hắn, tất cả ánh mắt đều dồn hết cho Nhai Sơn và Côn Ngô cả. Về chuyện Hoành Hư chân nhân vì sao không tới ai nấy tuy đều có cách nghĩ riêng, nhưng đều thức thời ý tứ nén khôn mà không đề cập tới, chỉ bàn luận mấy chuyện vô thưởng vô phạt mà thôi.

Chẳng mấy chốc người tới cũng gần đủ.

Lần này Tinh Hải tụ họp, sự tình quan trọng, đôi bên dĩ nhiên đã sớm rũ bỏ tị hiềm, ngay cả ngày giờ cũng đã định xong. Vì vậy, chẳng bao lâu sau người đại diện Minh Nhật Tinh Hải cũng đã tới quảng trường.

"Á, tránh ra ! Tránh ra !"

Xa xa có tiếng người hô to, nghe giọng có vẻ cuống quít.

Sau đó, đám đông như nước lũ chợt tách ra làm hai.

Nghe tiếng, Kiến Sâu ngước mắt nhìn lên thì thấy một ngọn núi nhỏ cao cả trượng đang phóng vù vù giữa đám đông, đảo qua lắc lại mấy lần, thiếu chút nữa là đã đè bẹp khá nhiều người.

Đứng trên ngọn "núi" này là một tu sĩ thấp lùn, trên người mặc một bộ đạo bào xanh vừa cũ vừa rộng thùng thình, sắc mặt vô cùng hoảng hốt, cặp mắt nhỏ xíu như hột đậu xanh giờ trừng to bằng hột đậu nành, hai cánh tay thì múa may loạn xạ để điều khiển, trông rõ ra là vô cùng khổ sở, chẳng làm chủ nổi được.

Vừa đến trước mặt đoàn người Côn Ngô thì ngọn núi chợt phanh lại, vừa khéo trong đường tơ kế tóc.

"Đồ chết tiệt ! Làm bổn tọa sợ muốn chết ! Cũng may không có việc gì, không có việc gì ! Chứ không thì chẳng biết ăn nói làm sao với kiếm hoàng bệ hạ nữa...

Nói xong, người kia vỗ vỗ ngực, hết hồn thu tay lại. Ngay sau đó, ngọn núi nhỏ liền biến mất khỏi mặt đất, chẳng thấy tăm tích đâu nữa.

Mọi người bây giờ mới thấy rõ là ai : Vóc dáng thấp lùn tay chân thô kệch, bộ dạng bần hàn, tu vi lại chỉ tới kim đan. Bây giờ trên quảng trường này bất kỳ ai cũng có thể chỉ vươn đầu ngón tay ra là đã nghiên chết hắn rồi.

Nhưng chẳng ngờ, ngay khi vừa thấy kẻ kia, trong gần bốn mươi tu sĩ Nhai Sơn Côn Ngô thế mà lại có vài người mặt mũi biến sắc ! Kiến Sầu khá hơn, chỉ hơi ngạc nhiên. Bởi ngay khi vị tu sĩ này thắng lại trước mặt mọi người, nàng liên nhận ra mình đã từng gặp hắn ở một nơi đồng không mông quạnh. Nếu không lầm thì tên môn phái là Ngự Sơn tông, còn người tên Ngự Sơn Hành. Cứ theo như lời khoe thì hắn là vị tông chủ đời thứ sáu, thế nên mới tự xưng là "Ngự Sơn Hành Lục”.

Nhưng sao hắn lại có mặt tại Minh Nhật Tinh Hải này 2

Vả lại trong lời nói lúc nấy có nhắc tới "Kiếm hoàng bệ hạ”. Vậy đây là người mà Khúc Chính Phong phái tới tiếp bọn họ rồi.

Nhưng Khúc Chính Phong vậy mà lại không đến sao 2?

Kiến Sầu chỉ mải tìm hắn nên khi đảo mắt nhìn, thấy thân sắc hai bên Côn Ngô Nhai Sơn là lạ thì mơ hồ nhận ra có cái gì đó không bình thường.

Phía Côn Ngô, mấy vị trưởng lão nhìn Ngự Sơn Hành mà dường như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt không được vui cho lắm, thậm chí trong mắt trưởng lão Cố Bình Sinh còn thoáng lộ ra vẻ tức giận; Ngô Đoan và Vương Khước đầu mày hơi nhíu, hình như cũng biết chút sự tình.

Bên Nhai Sơn thái độ lại khác bọn họ. Một người là Phù Đạo sơn nhân, một người là chưởng môn Trịnh Yêu, cả hai nhìn Ngự Sơn Hành mà tim đập thình thịch, nhất là khi thấy bộ đạo bào cũ nát trên một con người như vậy.

Cách đây mười một giáp, Nhai Sơn có một gã đệ tử trẻ tuổi cũng mặc một bộ đạo bào như giống như thế này. Nhưng hồi đó nó mới tinh, tựa như mặc vào người sẽ càng thêm sức sống, thanh niên tuổi trẻ hăng hái xông xáo, nhất cử nhất động đều toát ra tài năng có một không hai.

Ngoài ra, hắn không chỉ có thiên phú mà còn chịu khó hơn người. Lúc đó ngoài Nhai Sơn, người có thể sánh với Khúc Chính Phong là Tây Nhất Kiếm Tiết Vô Cứu; nhưng trong Nhai Sơn, người ngang tài thì chỉ có mỗi mình hắn. Đã có thời...

Hắn từng là một cây tài năng tột bực.

Từng là vinh dự trên toàn cõi Trung Vực.

Nhưng sau khi trận chiến Âm Dương giới kết thúc, vì bất mãn sư môn nên hắn mới bỏ Nhai Sơn, tự lập "Ngự Sơn Tông”, tự phong tông chủ, thu đệ tử rồi yêu cầu y mang danh mình, nhằm trường tôn Ngự Sơn Tông đời đời, để ba chữ "Ngự Sơn Hành" của mình chứng kiến được ngày sau mọi chuyện ra sao.

Thoắt cái mắt Trịnh Yêu cay cay.

Nhưng cái vị Ngự Sơn Hành đời thứ sáu này hoàn toàn chẳng nhận ra thái độ bất thường của những người khác. Hắn xốc lại áo quần rồi đi tới trước mặt mọi người, dáng người thấp thấp lùn lùn, mặt mũi hào hứng, hớn hở : "Chư vị hữu lễ, bổn tọa Ngự Sơn Hành Lục, tông chủ Ngự Sơn Tông, hôm nay phụng mệnh kiếm hoàng bệ hạ đến đây nghênh đón chư vị. Ngài có nói chư vị đại năng giá lâm Tinh Hải thì phải tự thân đến mới phải, nhưng khốn thay đúng lúc lại có việc trong người, vì vậy mong chư vị rộng lòng thứ lỗi cho."

Ăn nói thật là...

Đường hoàng đâu ra đó !

Làm như chỗ này không có ai biết cái thiếp mời của Hoành Hư chân nhân hắn ngâm hẳn ba ngày trời rồi mới trả lời vậy ! Hôm nay không đích thân đến đã đành, thế mà lại còn phái một tu sĩ kim đan lùn tịt khó coi như vây đến tiếp sao ?

Thật là ngông cuồng !

Ngạo mạn !

Coi người bằng nửa con mắt ! Nhất thời, nhiều tu sĩ liền tự nhiên có ấn tượng rất xấu đối với người đứng đầu Tinh Hải - vị kiếm hoàng vừa mới đăng cơ một hai năm này. Song Côn Ngô và Nhai Sơn không ai lên tiếng thì những người khác tất nhiên cũng chẳng tiện mở miệng.

Tức mà nói không được.

Lúc xưa Khúc Chính Phong phản môn, bọn họ đuổi theo truy sát, đâu ngờ sẽ có ngày hôm nay đâu ?

Ngự Sơn Hành đầu óc cũng chậm chạp. Thái độ người ta đã rõ ràng như vậy mà hắn cũng chẳng nhìn ra, vẫn cứ tận trách làm hết nhiệm vụ của mình.

"Tinh Hải chúng tôi đã lục gần cả nửa thành Toái Tiên để tìm chỗ ở cho chư vị trú tạm, song vì bây giờ không phải là lúc thích hợp cho lắm nên chẳng đủ hết được."

"Tuy vậy kiếm hoàng bệ hạ cũng có nói riêng Côn Ngô Nhai Sơn cây cao bóng cả thì khác..."

"Miếu nhỏ không tiếp được đại phật giá lâm, xin quý môn tự tìm chỗ ở vậy.

"Ngươi nói cái gì ?L

Ngự Sơn Hành vừa dứt lời thì bên cạnh liền có tiếng người quát lớn, rõ ra là tức đến nỗi không nhịn được nữa.

Ai nấy quay đầu nhìn. Hóa ra đây còn chẳng phải là người trong Côn Ngô hay Nhai Sơn mà lại là Lục Tùng các chủ Thông Linh Các của Tả Tam Thiên. Mày rậm dựng đứng, y chỉ thẳng vào mặt Ngự Sơn Hành thẳng thừng nạt : "Ngươi tưởng Tinh Hải các ngươi là cái thá gì mà ngay cả Côn Ngô với Nhai Sơn cũng dám khi dễ hả ?!"

Kiến Sầu nghe mà đầu mày nhíu lại, trong bụng cảm thấy không thích lắm. Vị các chủ Thông Linh Các này thật nóng tánh quá. Nhai Sơn bọn họ với Côn Ngô sát nách đây còn chưa nói tiếng nào, hà cớ gì hắn lại chửi hăng quá vậy ?

Bên Côn Ngô, hai người Ngô Đoan Vương Khước thấy tu sĩ phản đối chẳng phải Nhai Sơn hay Côn Ngô thì ngạc nhiên nhíu mày, liếc mắt nhìn Lục Tùng.

Vương Khước cười, đứng ra can Lục Tùng : "Lục các chủ tức giận làm gì. Ở Tinh Hải, Côn Ngô với Nhai Sơn đã có thu xếp sơ qua rồi, cũng ở ngay thành Toái Tiên này. Kiếm hoàng có thể đồng ý chuyện ngày hôm nay, chung sức hợp tác đã là đại hạnh cho Thập Cửu Châu ta, hà tất phải tổn thương hòa khí vì chút việc cỏn con như thế này làm chỉ ?"

"Nhưng mà...'

Không ngờ Vương Khước lại nói như vậy, cảm thấy bẽ mặt, Lục Tùng liền há miệng chực nói. Nhưng y chưa kịp cãi lại thì bên cạnh đã vụt vang lên một giọng cười lạnh kèm theo tiếng quát nộ. Thanh âm trong nháy mắt đã át mất tiếng y, rên khắp quảng trường !

"Chuyện Côn Ngô Nhai Sơn chúng ta mắc gì đến ngươi mà chõ miệng vào I"

Hả... ?

Lục Tùng nghe mà muốn ù cả tai, váng cả đầu; đến khi định thần nhìn lại thì mới hay người vừa quát kia chẳng phải ai khác mà là Phù Đạo sơn nhân nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào !

'Sơn nhân, ông - ˆ

"Xin lỗi đi !"

Mặt mũi âm u nặng nề, chẳng khác gì sấm chớp lóe lên trong đêm đen, trông vô cùng bức người. Phù Đạo sơn nhân hoàn toàn chẳng muốn nghe Lục Tùng phân trần vớ vẩn, ngón tay chỉ thẳng vào y mà lạnh lùng gắn lên câu nói kia.

Mọi người trong nháy mắt liền chú mục nhìn về phía hắn.

Kiến Sầu không biết đầu dây mối nhợ trong chuyện này, tuy cảm thấy Lục Tùng ăn nói khó nghe nhưng dù sao thì cũng chẳng đến nỗi phải khiến Phù Đạo sơn nhân nổi giận như vậy chứ ?

Nàng hơi ngạc nhiên, ánh mắt cũng hạ xuống người Ngự Sơn Hành đang hết hồn hết vía kia.

Ngay hắn cũng sững sờ không biết làm sao chứ đừng nói gì tới những người khác.

Các vị đại năng này mới đây còn đang nói chuyện rôm rả lắm mà.

Sao tự nhiên lại sáng nắng chiều mưa thế này ? Hơn nữa lại là chuyện tông môn có liên quan đến nội bộ Tả Tam Thiên...

Ngay cả chính Lục Tùng cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Y bất quá chỉ chỉ mặt một tu sĩ kim đan thôi chứ có gì mà to tát đâu.

Minh Nhật Tinh Hải bọn họ dám khinh nhờn như vậy, sao y lại không thể xả tức một chút được chứ ? Dù gì cũng là đại năng phản hư rồi, ngạo khí ai mà chẳng có ?

Từ trước tới nay người ta kính Nhai Sơn một phần thì kính Phù Đạo sơn nhân hai phần. Ngay như tu vi, hắn cũng ngang ngửa với lão. Thế thì lão có quyền gì mà ép y xin lỗi cái thằng lùn này ?!

Lục Tùng thở hổn hển, cả người căng cứng. Y nghiến răng cười khẩy hỏi : "Phù Đạo trưởng lão, ông đang giỡn mặt Lục mỗ đây sao ? Đi xin lỗi hắn hả ?!" Ý tứ rõ ràng là y sẽ không xin lỗi cái gì hết I

Sắc mặt Phù Đạo sơn nhân càng khó coi. Từ trong thân người gây gò một luông khí thế ngút trời liền âm ầm bốc lên, nhằm vào không trung Minh Nhật Tinh Hải mênh mông mà đập xuống !

Bàn tay gây guộc nắm lấy cây gậy trúc chín đốt xanh biếc như ngọc nặng nề dộng thẳng xuống mặt đất I

Một tiếng "Cốp !" trong trẻo vang lên !

Từ chỗ gậy trúc đập xuống, mặt sàn trên quảng trường liền nứt răng rắc như mạng nhện !

Linh quang xanh sẫm như một quầng sóng biển từ dưới chân Phù Đạo sơn trào dâng, bung ra tứ phía trên quảng trường ! Sóng đập dấy lên cuồng phong khiến bộ áo bào cũ kỹ đến nỗi có phần tơi tơi tả tả của lão tốc bay phần phật, trông vô cùng bức người !

Ánh mắt sắc nhọn hoe hoe đỏ, mặt lạnh như tiền, Phù Đạo sơn nhân nhìn Lục Tùng nói lại lần chót :

"Ta yêu cầu ngươi nói - "

"Xin lỗi !"
Bình Luận (0)
Comment