Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 414 - Chương 414 : Ẩn Ưu

Chương 414 : Ẩn ưu Chương 414 : Ẩn ưuChương 414 : Ẩn ưu

Đúng là cái kiểu nghe không lọt tai là bạt kiếm !

Cả quảng trường truyền tống trận thênh thang của thành Toái Tiên nhất thời im lặng như tờ. Chuyện xảy ra đột ngột không ai hiểu được lý do và càng chẳng biết tại sao Phù Đạo sơn nhân lại tức điên lên như vậy.

Chẳng khác gì bị người ta sờ trúng vẩy ngược...

Không chỉ tu sĩ vãng lai ở gần đó tận mắt chứng kiến mọi sự xảy ra mà ngay cả nhiều tu sĩ Tinh Hải là lão quái đại năng đang chạy tới nghe ngóng cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Nhưng lúc này chẳng ai dám mở miệng nói tiếng nào. Kẻ nào kẻ nấy đều không khỏi nín thở, chú mục nhìn Phù Đạo sơn nhân khí thế ngút trời, tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài : Người đứng trước mặt họ đâu phải chỉ là một đại năng phản hư đơn giản như thế mà thôi đâu !

Năm xưa lúc trẻ, thiên phú tu luyện của Phù Đạo sơn nhân còn mạnh hơn Hoành Hư chân nhân hiện giờ nhiều, chỉ tội những năm gần đây hơi sa đà mất thời gian mà thôi, chứ nếu lão muốn thì chưa đầy trăm năm đã tu đến phản hư rồi.

Mà người bình thường cũng còn lâu mới tu nhanh như vậy.

Ai nấy đều nói Kiến Sầu, đệ tử mà Phù Đạo sơn nhân thu nhận, tu luyện cực mau nhưng thường thì ít người chú ý đến lão !

Xuất khiếu, nhập thế, phản hư !

Từ cảnh giới này đến cảnh giới kia, thời gian tu luyện của lão cũng không lâu hơn Kiến Sầu bao nhiêu ! Thậm chí có thể nói, Kiến Sầu được vậy quá nửa là nhờ vào cơ duyên hạt cải tu di mà Phù Đạo sơn nhân thì đâu có gì đâu !

Đây mới đúng là quỷ khốc thần sầu !

Cho tới bây giờ Phù Đạo sơn nhân vẫn luôn là một người nổi danh được cả Thập Cửu Châu kính trọng nhưng đồng thời cũng là một cường giả bị đánh giá thấp nhất I

Đó là còn chưa kể đến gương Hoàng Thiên, chí bảo do Nhai Sơn và Côn Ngô thay phiên nhau coi giữ. Hay nói cho chính xác hơn thì cách đây hai mươi năm cái gương này thuộc quyên quản lý của Phù Đạo sơn nhân ! Năm xưa Côn Ngô mở tiểu hội, lão chiếu gương giết mất cả nửa phái Tiễn Chúc. Những gì xảy ra vẫn còn như rõ mồn một trước mắt. Bây giờ thấy cục diện giương cung bạt kiếm như thế này, nhiều tu sĩ kể cả Lục Tùng đều không khỏi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trước kia.

Lúc đó y cũng có mặt, cũng từng tận mắt chứng kiến hết thảy.

Đánh thắng nổi không ?

Cảnh giới của y nhỉnh hơn Phù Đạo sơn nhân một phân. Lễ ra thì cũng có thể được. Nhưng trên thực tế hình như tu sĩ Nhai Sơn có sức đánh hơi cao hơn cảnh giới bản thân. Đó là còn chưa kể trong tay người ta còn có gương Hoàng Thiên. Kết cục ra sao rất khó lường.

Lấy trí mà xét, Lục Tùng y không nên đánh nhau với Phù Đạo sơn nhân nhưng trong bụng, cái cục tức này -

Làm sao có thể nuốt trôi được chứ ?

Lục Tùng chẳng phải người tốt lành gì, hơn nữa cũng rất coi trọng thể diện. Rõ ràng là y đã nói đỡ cho Côn Ngô Nhai Sơn, dằn mặt Minh Nhật Tinh Hải để họ bớt phách lối đi, ai ngờ lại làm ơn mắc oán thế này !

Nhịn cái búa ! Lục Tùng chằm chằm nhìn Phù Đạo sơn nhân một hồi mà trong đầu lùng bùng ngàn vạn ý nghĩ. Y tức phát run nhưng vẫn nghiến răng, hai bàn tay mười ngón đồng loạt xòe ra I

Xoạt ! Xoạt I

Ngay tức khắc, giữa các ngón liên có vạn vạn sợi tơ đan xen, mặt đất dưới chân y cũng rục rà rục rịch chuyển động giống như có thứ gì đó sắp sửa ngoi lên !

Mắt tóe lửa, Lục Tùng trả miếng chẳng chút khách sáo : "Không có lỗi thì hà tất phải đi xin ! Phù Đạo ông muốn đánh thì Lục mỗ cũng hầu !"

"Lục các chủ !"

"Đừng !"

"Sơn nhân

Thấy xảy ra chuyện, các vị đại năng khác liền vội vàng can ngăn. Nhưng tu sĩ hai bên đều là phản hư, họ đã muốn đấu với nhau hơn nữa lại còn đang tức giận thì sao dễ cản được ?

"Âm là

Khí cơ hai vị đại năng đập mạnh vào nhau !

Mặt sàn lót đá rắn chắc trên quảng trường liền nát thành phấn !

Chẳng nói chẳng rằng, Phù Đạo sơn nhân phang mạnh cây gậy trúc chín đốt xanh biếc như ngọc xuống, thế gậy chẳng khác gì thế kiếm. Ngay tức khắc, trên không trung bay đầy bóng trúc xanh !

Phủ kín cả quảng trường !

Tất cả những tu sĩ khác có mặt tại đương trường đâu ngờ bọn họ nói đánh là đánh chứ chẳng chịu ậm ờ chút nào ! Trời ơi là trời I

Phần vì bị sức chấn động của các đòn đánh ảnh hưởng, phần vì cuộc họp chưa bắt đầu mà bọn họ đã quậy tưng bừng như thế này, nhiều tu sĩ liền sợ toát mồ hôi lạnh. Người nào tu vi thấp hơn như nguyên anh, xuất khiếu, nhập thế thì nháo nhào trốn tránh, chỉ có vài kẻ đại năng là vẫn còn có thể trụ được nhưng trong bụng thì lo ngay ngáy.

Đây đâu phải là chỗ đánh nhau đâu !

Trận chiến giữa Thập Cửu Châu và Cực Vực thế tất khó tránh, chỉ không biết là sớm hay muộn mà thôi. Hôm nay mọi người đều tê tựu lại đây để cùng ngồi xuống bàn kế hoạch cụ thể, tính chuyện đoạt lại quyên luân hồi cho tu sĩ.

Nào ngờ hai bên chưa xảy ra chuyện mà hai người Trung Vực đã đánh nhau trước rồi I

Nhai Sơn và Thông Linh các từ trước đến giờ không thù không oán, sao chỉ mới có "Một lời không hợp là bạt kiếm ngay" rồi ?

Mà lại nhằm vào thời điểm mấu chốt như thế này !

Không biết quậy đến độ nào đây. Bây giờ còn nói gì đến chuyện đồng tâm hợp lực đánh Cực Vực chứ, e rằng cả Thập Cửu Châu sắp bị san thành bình địa đến nơi rồi I

Xa xa, nhóm người Ương Kim Không Hành Mẫu nhìn mà chẳng hiểu nguồn cơn ra sao nên không dám lại gần can thiệp.

Ân Vọng lâu chủ Vọng Giang lâu và Chương Viễn Đại chưởng môn Phong Ma kiếm phái thì hơi đoán đoán được một chút. Cả hai vội vàng xông ra can ngăn Lục Tùng lúc này đang thẹn quá hóa giận.

"Lục các chủ ! Lục các chủ ! Đừng quá khích ! Đừng quá khích !" "Cút hết đi !"

"Vạn lần không được, Lục huynh bình tĩnh lại đi !"

Người bên Côn Ngô phản ứng nhanh hơn. Tuy biết Khúc Chính Phong đã nhiều lần tỏ thái độ lãnh đạm bất mãn, biết cái tên "Ngự Sơn Hành" này ẩn chứa một nỗi niềm căm hận sâu xa đối với Côn Ngô, nhưng bọn họ vạn lần đều không dám trơ mắt ra nhìn hai người kia đánh nhau !

Vài trưởng lão liền bước ra ngăn cản : "Phù Đạo trưởng lão !"

Tuy nhập môn sau trận chiến Âm Dương giới song Ngô Đoan và Vương Khước cũng biết ít nhiều một số chuyện năm đó. Cả hai đều cùng phi thân xông lên can ngăn.

Và dù Phù Đạo sơn nhân tu vi có cao nhưng các trưởng lão Côn Ngô cũng không phải hạng xoàng. Nhiều người hợp sức cũng tạm ngăn được.

Ngô Đoan tiến lên trợ giúp, Vương Khước vội vã lên tiếng dàn hòa : "Kính xin sơn nhân người bớt giận. Lục các chủ không biết nguyên do bên trong, nhất thời vô lễ nhưng đây không phải cố ý đâu. -

"Bang

Hắn còn chưa nói hết Phù Đạo sơn nhân đã bổ xuống một gậy thay câu trả lời.

Đang lúc gấp gáp, Vương Khước nào có thời gian ứng phó ?

Tránh chẳng kịp, chỉ còn nước vội vàng giơ kiếm lên đỡ I

Tuy không còn tu ẩn giả kiếm nhưng tìm được một thanh mới hợp ý lại chẳng phải là chuyện dễ, nên lúc này kiếm rút ra vẫn là cây cũ.

"Keeeeng !"

Cây gậy trúc chín đốt chém thẳng xuống thân ẩn giả kiếm. Tiếng kiếm liền vang lên bén nhọn, rồi sau đó hậu âm nghe có vẻ chát chúa, giống như sắp gây đến nơi vì lực đập quá mạnh !

"Phịch !"

Bụi đất tung bay mịt mù. Nhưng sức đánh quá mạnh, Vương Khước không thể đỡ nổi hoàn toàn nên rút cục đã bị ép tới mức phải nửa đứng nửa quỳ trên mặt đất. Tuy hai tay vẫn còn đủ sức giơ kiếm chống đỡ nhưng đầu gối thì lại đã lún sâu dưới đất I

Vương Khước vốn là nguyên anh hậu kỳ song nửa chừng lại đổi thành tu luyện nho kiếm, tu vi thụt lùi, hiện giờ chỉ tạm duy trì ở cảnh giới nguyên anh sơ kỳ mà thôi, vì vậy đâu thể là đối thủ với Phù Đạo sơn nhân được !

Lão chỉ tiện tay đập một cái là đã đè hắn không đứng dậy nổi !

Khuôn mặt tuấn tú của Vương Khước ửng đỏ, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, trông đuối đến độ sắp gục tới nơi.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân hoàn toàn không có vẻ gì là muốn thu tay, đã vậy lực đạo lại dường như còn hơi tăng thêm. Hai mắt hơi vằn máu đỏ chẳng khác gì một con thú đang tức giận, ánh mắt lạnh lẽo quét qua người Côn Ngô và Vương Khước : "Côn Ngô các ngươi cũng muốn nhúng mũi vào chuyện ân oán Nhai Sơn ta sao hả ?I"

Ngay cả Côn Ngô Phù Đạo sơn nhân cũng chẳng nể mặt I

Cảnh tượng còn kinh hơn cảnh hồi nấy !

Đa số tu sĩ đều không hiểu đầu đuôi ngọn nguồn bên trong và cũng hoàn toàn chẳng biết tại sao mọi chuyện lại tự nhiên loạn cào cào như thế này, tuy vậy mấy lời đồn đại về quan hệ giữa Côn Ngô và Nhai Sơn thì những năm gần đây cũng có nghe qua không ít.

Bề ngoài hai bên đều nói Côn Ngô và Nhai Sơn giao thiệp rất tốt, nhưng bây giờ xem ra...

Nói vậy mà không phải vậy !

Nhiều tu sĩ chợt nhớ tới trận đánh trên thánh điện Tuyết Vực cách đây hai mươi năm trước mà mí mắt giật giật.

Người duy nhất tại đương trường vẫn còn trấn tĩnh nổi lại là Vương Khước cả người gần như bị lún sâu vào trong đất. Trước câu hỏi đanh thép của Phù Đạo sơn nhân, hắn chẳng hề tỏ ra e ngại sợ sệt mà chỉ cắn răng đột ngột vận sức trụ vững người lại rồi rành rọt nói từng câu : “Nếu việc này chỉ là ân oán của Nhai Sơn, người có cho trăm lá gan vãn bối cũng không dám cản trở ! Côn Ngô cũng càng không dám ! Nhưng chuyện hôm nay lại có liên quan đến sinh tử tồn vong của Thập Cửu Châu !"

"Đây không phải là chuyện của Nhai Sơn nữa mà là của cả Thập Cửu Châu."

"Vương Khước cả gan xin sơn nhân suy xét lại I"

Hắn đúng là liều mạng thật !

Không ngờ Vương Khước lại dám mở miệng cãi lại, ai nấy nhất thời đều chấn kinh. Duy chỉ có Huyền Nguyệt tiên cơ đứng bên cạnh là tranh thủ thời cơ, vội vã bước ra giữ chặt Phù Đạo sơn nhân lại : "Phù Đạo trưởng lão đừng giận, ai lại đi so bì với bọn tiểu bối chứ ?"

Huyền Nguyệt tiên cơ tu vi cao hơn, tính tình lập dị, vậy mà bây giờ lại nhỏ nhẹ cất tiếng khuyên giải, giọng điệu dịu dàng, sắc mặt trông cũng vui vẻ thân thiện.

"Chuyện cũng đâu có gì lớn. Mà cuộc họp lần này Nhai Sơn chủ trì, tâm huyết biết bao, sơn nhân ông sao lại bỏ mặc cho đành ?"

Vừa nói bà ta vừa kín đáo đưa mắt cho Kiến Sầu. Kiến Sầu liên giật mình nhưng ngay sau đó liền hiểu ra vị chưởng tông của Âm Tông bắc vực này muốn một người đệ tử là mình đi lên khuyên can. Tuy Ngự Sơn Hành, hay đúng hơn là thân phận của hắn có ẩn tình gì nàng không biết nhưng trong bụng tự nhiên lại cảm thấy Phù Đạo sơn nhân tức giận như vậy nhất định phải có lý do.

Có điều...

Bây giờ cãi lại thì đúng là không nên.

Cho nên do dự một hồi, Kiến Sầu cũng bước ra nắm lấy cánh tay Phù Đạo sơn nhân. Nàng đứng cạnh không thấy gì nhưng bây giờ chạm tay vào mới biết cánh tay ấy đang run run !

Nói cho đúng hơn thì cả người sư phụ nàng đang run lên !

Tự nhiên Kiến Sầu liền quên hết những gì muốn nói : "Sư phụ..."

Phù Đạo sơn nhân im lặng thật lâu. Đôi mắt vốn xưa nay vẫn khuất dưới lớp tóc tai lòa xòa lúc này trừng lớn, đáy mắt vằn đầy tơ máu nên vì vậy vừa rồi thoạt trông mới thấy hoe hoe đỏ. Lão nhìn Vương Khước rồi đảo mắt nhìn sang tu sĩ bên Côn Ngô, kế lại liếc sang Lục Tùng lúc này cũng đang bị người khác giữ lại... Nhìn thì nhìn đó nhưng đầu óc lại chẳng để tâm nhận ra bóng người nào. Duy có vết thương lòng từ trận chiến cách đây mười một giáp trước là đột nhiên nhói đau. Trong cơ thể già nua rũ rượi rệu rã ấy chợt dậy lên một niềm đau thương vô hạn !

Sáu trăm tám mươi năm trước Ngự Sơn Hành không phải là đệ tử của lão, thiên phú cũng không phải là hạng kiệt xuất gì nhưng được cái cần cù chịu khó thì chẳng ai bằng. Năm đó, hắn là người duy nhất thiên phú không đủ nhưng lại được lão phá lệ thu vào tông môn. Lúc ấy Khúc Chính Phong còn tự phụ mình thiên tài, mỹ danh "Đông Nhất Kiếm', tu luyện tuy không thụt lùi nhưng sau đó tuyệt không khắc khổ như Ngự Sơn Hành. Song cho dù có vậy thì tu vi và cảnh giới cũng đều cao hơn người khác.

Cứ thế mà xét thì Ngự Sơn Hành hóa ra rất bình thường, thậm chí còn có hơi vụng về. Hay có khi thiên phú nổi trội nhất của hắn chính là chịu khó phấn đấu, không ngại học hỏi kẻ dưới chăng ?

Lúc trước chẳng ai nghĩ rằng hắn có thể tu luyện giỏi hơn các đệ tử đồng trang lứa. Nhưng vậy mà không ngờ trong khốn thú tràng, hắn lại đánh bại được hết các đồng môn, vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, trở thành đệ tử đứng thứ hai ngay sau Khúc Chính Phong.

Sau đó thì xảy ra trận chiến Âm Dương giới đã gần như giết chết toàn bộ Nhai Sơn.

Phù Đạo sơn nhân vẫn còn nhớ : trong trận đánh cuối cùng, Ngự Sơn Hành bị thương nặng, vốn phải nên tu dưỡng trong phòng, nhưng khi biết được Phật môn và Côn Ngô giải thích ra sao thì liên vọt tới điện Lãm Nguyệt ngay...

Cặp mắt đỏ quạch, hắn hạch hỏi tất cả mọi người trong điện !

Tại sao 2

Tại sao không đi báo thù ? Tại sao lại để cho hơn một ngàn đồng môn phải uổng mạng I!

Cho đến bây giờ, Phù Đạo sơn nhân vẫn không làm sao quên được khuôn mặt trẻ tuổi mà tái nhợt ấy, cái giọng chất vấn khàn khàn ấy và cái bóng người đùng đùng dứt khoát bỏ đi ấy !

Ngự Sơn Hành không muốn ai giúp mình, nhất định bỏ Nhai Sơn. Thân bị thương nặng vậy mà hắn cũng tự lập tông môn, thề cho dù không đủ sức để thấy được thì đệ tử của mình sẽ đời đời phát huy vẻ vang ba chữ "Ngự Sơn Hành”, từ đây cho đến mãi mãi về sau dùng thân phận này chống mắt mà xem -

Cái lẽ bất công của trời già còn kéo dài đến bao lâu !

Từ đó về sau, ba chữ Ngự Sơn Hành đã trở thành một trong vô vàn vết thương lòng nặng nhất của Nhai Sơn, đồng thời nó cũng là bóng ma nặng nề phủ lên đầu hai tông Phật môn Thiện - Mật.

Và cũng chẳng có người nào khi không lại nhắc tới ba tiếng này. Ngay cả Khúc Chính Phong cũng vậy. Nhưng hắn lại biến thành Ngự Sơn Hành ngày xưa, ngày ngày dốc lòng tu luyện, không bao giờ ngưng nghỉ. Sau đó, hắn cũng bỏ Nhai Sơn mà đi...

Sáu trăm tám mươi năm trời...

Sáu trăm tám mươi năm trôi qua !

Công đạo ở đâu ?I

Sát ý trong tim hừng hực nhưng trước mắt Phù Đạo sơn nhân là cả một quảng trường đầy tu sĩ của mọi miền đại địa Thập Cửu Châu. Rồi chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ tham gia chém chém giết giết trên chiến trường Âm Dương giới, giống như môn hạ Nhai Sơn đã tử trận xưa kia...

Chẳng ai biết được bọn họ sinh tử ra sao.

Bây giờ trên quảng trường Tinh Hải nào có khác gì trong điện Lãm Nguyệt khi đó 2?

Đại cục làm trọng...

Lão làm gì có tư cách và lập trường đầy khí phách như vậy ! Ngay lúc đó, cây gậy trúc chín đốt xưa nay vốn vẫn luôn linh hoạt dễ bảo dưới tay Phù Đạo sơn nhân bỗng trở nên nặng trịch. Bước chân hốt nhiên run run, cánh tay thoắt cái cũng thõng xuống chán nản.

Kiến Sầu và Trịnh Yêu bên cạnh giật mình thất kinh, định đỡ lấy Phù Đạo sơn nhân nhưng lại bị đẩy ra. Lão quay người bước đi, trong lòng dồn nén lửa giận và đau thương !

Mỗi sải chân đều tràn đầy nộ ý !

Ai nấy đều nhìn ra điều ấy nên chẳng dám đón đầu. Tất cả đều tự động dạt sang hai bên. Phù Đạo sơn nhân cứ theo đó mà bỏ đi.

Chúng Nhai Sơn trong đó có cả Kiến Sầu cũng chợt sững ra rồi mới vội vàng đuổi theo. Cứ thế một nhóm hai chục người thoắt cái liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nhưng trên quảng trường vẫn im lặng như tờ.

Lục Tùng đang bị người khác kềm giữ lúc này cũng vẫn chẳng hiểu mình đã chọc tức lão điên Phù Đạo ở chỗ nào : "Lão ta tu quá hóa rồ rồi thì phải. Ta làm gì đắc tội lão đâu, vậy mà làm ta phải mất mặt, lại còn lồng lên đánh lớn như vậy nữa chứ ?I"

Ân Vọng lâu chủ Vọng Giang lâu và Chương Viễn Đại chưởng môn Phong Ma kiếm phái đưa mắt nhìn nhau mà không nói tiếng nào.

Ánh mắt đang dõi về phương xa chợt hạ, Huyền Nguyệt tiên cơ liếc nhìn Lục Tùng thản nhiên đáp : "Thông Linh các giáp với Tây Hải, cách Côn Ngô và Nhai Sơn khá xa. Năm đó Lục các chủ không tham chiến nên chắc không biết chuyện, chứ nếu biết mà vẫn nói thì e rằng bây giờ ngài đã đầu một nơi thân một nẻo rồi."

Lục Tùng sững sờ. Nhưng Huyền Nguyệt tiên cơ chẳng có vẻ gì là giải thích sâu xa hơn, chỉ không biết tại sao lại quay đầu nhìn về phía bức tượng ở giữa quảng trường không chút suy suyển sau trận đánh vừa rồi mà ánh mắt trông có phần ưu uẩn.

Hội nghị chưa chính thức diễn ra mà đã đánh nhau túi bụi, trận chiến này...
Bình Luận (0)
Comment