Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 415 - Chương 415 : Một Kiếm Thắng Hữu Giới

Chương 415 : Một kiếm thắng hữu giới Chương 415 : Một kiếm thắng hữu giớiChương 415 : Một kiếm thắng hữu giới

Chuyện có liên quan đến Ngự Sơn Hành và ngọn nguồn bên trong lẽ ra Huyền Nguyệt tiên cơ không biết mới phải. Bởi dù sao ngay sau trận âm dương giới bà ta đã bắt đầu bế quan, chẳng có thời gian tới lui nơi này nơi kia nữa. Ngay cả chuyện trong tông mình mà còn thờ ơ thì hơi sức đâu mà quan tâm đến thị phi nhà người khác chứ ?

Mãi đến một trăm năm trước, vì Đường Bất Dạ mà Huyền Nguyệt tiên cơ mới phải xuất quan.

Kể ra thì cũng vừa khéo.

Sáu trăm tám mươi năm trước, Ngự Sơn Hành tông chủ Ngự Sơn Tông đời thứ nhất chọn đặt tông môn ở một nơi hoang dã thuộc biên giới giữa Trung Vực và Bắc Vực. Chỗ này xa Tả Tam Thiên nhưng lại rất gần hai tông Âm Dương.

Có một lần Huyền Nguyệt tiên cơ tình cờ dẫn Đường Bất Dạ ra ngoài thực hành thuật pháp vừa dạy thì phát hiện thấy tông môn này. Lúc đó bà không gặp Ngự Sơn Hành Lục mà gặp Ngự Sơn Hành Ngũ, tông chủ truyên đến đời thứ năm, sư phụ của Ngự Sơn Hành Lục. Nghe thấy ba chữ Ngự Sơn Hành, Huyền Nguyệt tiên cơ lẽ nào còn không hiểu nguyên do bên trong ?

Nhưng bà cũng thật không ngờ rồi sẽ có ngày mình sẽ thấy lại bộ đạo bào ấy, gặp được tông chủ Ngự Sơn Tông đời thứ sáu ở Minh Nhật Tinh Hải, nơi tụ họp quá nửa tu sĩ Thập Cửu Châu.

Mà Khúc Chính Phong cũng chẳng phải tay vừa. Y phái Ngự Sơn Hành, một người có dây mơ rễ má lằng nhằng với Nhai Sơn và Côn Ngô như vậy thì đủ biết là ý tứ thâm sâu đến bực nào ! Tâm trạng Huyền Nguyệt tiên cơ chẳng lấy gì làm nhẹ nhõm cho lắm. Đảo mắt nhìn về phía Ngự Sơn Hành Lục mặt mũi lúc này vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không hiểu tại sao lại xảy ra cớ sự thế này, nhất thời trong bụng hơi bất đắc dĩ, bà hỏi : "Ngự tông chủ, ngài dẫn chúng tôi tới chỗ trú tạm được không?”

"Hả 2"

Vì vẫn còn chưa hết hoàn hồn, hơn nữa lại bị gọi bất chợt nên Ngự Sơn Hành mới giật mình sửng sốt nhưng sau đó liền mau mắn đáp ngay : 'À à, được ! Được ! Xin chư vị theo tôi !

Vốn bị một gậy của Phù Đạo sơn nhân bức ép song Vương Khước đã được tu sĩ Côn Ngô đỡ dậy từ lâu, tuy vậy có điều sắc mặt bây giờ không được dễ nhìn gì cho lắm. Dĩ nhiên đây là vì vừa rồi hắn ráng lấy hết sức để khuyên can Phù Đạo sơn nhân nên mới phải bị thương như thế. Linh khí trong kinh mạch phân tán, tệ hơn nữa là mi tâm ngâm ngẩm đau giống như muốn nứt rạn ra vậy.

Ngô Đoan sắc mặt cũng khó coi. Hắn lấy từ trong tay áo ra một viên đan, nghĩ lại chuyện hôm nay mà không khỏi cảm thấy bực bội. Đầu tiên cũng bởi Vương Khước sư đệ chẳng có lỗi gì, vậy mà khi không lại phải hứng chịu cơn tức của Phù Đạo sơn nhân. Thứ nữa là vì sau khi nhập ma, Khúc Chính Phong bày ra đủ trò như thế này thật đúng ngạo mạn vô lễ, chẳng còn chút gì là con người nho nhã như trước kia.

"Đi thôi.”

Không lèm bèm cũng chẳng chỉ trích một câu về cách thức tổ chức sắp xếp của Minh Nhật Tinh Hải, là người có tự ái, Ngô Đoan chỉ liếc nhìn Ngự Sơn Hành một cái rồi quyết định ngay.

Mấy vị trưởng lão bên Côn Ngô trên danh nghĩa thì địa vị và vai vế đều cao hơn Ngô Đoan, nhưng thật ra toàn tông môn đều là do Hoành Hư chân nhân nắm quyền cả. Thân là đệ tử chân truyền của thủ tọa, Ngô Đoan cũng đã từng xử lý nhiều sự việc lớn nhỏ trong tông rồi, cho nên bây giờ lên tiếng thì lời nói cũng tự nhiên có trọng lượng. Vì vậy tất cả mọi người đều im lặng, nhất nhất đi cùng với Ngô Đoan.

Trên quảng trường tan hoang thoắt cái lại vắng đi một nhóm hai chục người nữa.

Ngự Sơn Hành từ xa nhìn lại, trong bụng nhủ thầm : Danh môn chính phái có khác, bị kiếm hoàng bệ hạ đối đãi tệ hại, chẳng chút nể mặt như vậy mà cũng không nổi cáu, thật đúng là giữ bình tĩnh quá giỏi.

Tuy mải suy nghĩ nhưng bước chân của Ngự Sơn Hành cũng không chậm lại một chút nào.

Tinh Hải quả là không những có sắp xếp nơi ở cho các tông môn mà còn bố trí vô cùng "chu đáo". Tông nào chỗ nấy, những bên có mâu thuẫn, có thâm thù đại hận thì được xếp thành hàng xóm với nhau. Thành ra khi nhìn chỗ mình rồi nhìn qua sát vách thì quá nửa đều tái mặt ! Đã vậy Ngự Sơn Hành lại còn là một kẻ có mắt không tròng, mồm miệng liến thoắng, sau khi bố trí xong xuôi chỗ ở thì mặt mũi hoan hỉ, còn hỏi : "Sao, chư vị có vừa ý không 7?”

Vừa ý 2

Thế này thì buổi tối còn ngủ mẹ gì nữa !

Đặt mông xuống tu luyện đả tọa còn phải phân tâm coi chừng coi sát vách người ta có đánh lén mình không nữa đây !

Đúng là cố ý mà.

Chắc chắn là Khúc Chính Phong cố ý ! Lúc Phù Đạo sơn nhân làm chấp pháp trưởng lão Tả Tam Thiên thì gần như mặc kệ mọi chuyện, tất cả đều do bọn Trịnh Yêu giải quyết; còn nếu như phải đi chỗ nọ chỗ kia để xử lý vụ việc thì đẩy qua hết cho Khúc Chính Phong. Nhờ đi khắp chốn Thập Cửu Châu, tiếp xúc rộng rãi nên các tông môn tu sĩ có tiếng qua lại ra sao hắn đều rõ như lòng bàn tay !

Bây giờ các bên có hiềm khích không tránh cho người ta thì chớ lại còn xếp chung một chỗ ư ?

An an tâm tâm cái gì I

Tu sĩ cả đám tức muốn chết. Chuyện đơn giản vậy nhưng trước mặt Ngự Sơn Hành chẳng ai nói được nửa câu, sợ mở miệng là lôi mười tám đời tổ tông của Khúc Chính Phong ra mà chửi mất !

Có thể nói bầu không khí giữa họ vô cùng căng thẳng.

Nhưng...

Ngự Sơn Hành chẳng thấy gì ráo !

Thấy người thì đông nhưng lại chẳng có ai trả lời câu hỏi của mình, Ngự Sơn Hành cảm thấy hơi khó hiểu. Ở đây cái gì cũng tốt, khen một câu cũng khó khăn vậy sao 2

"Mọi người nói gì đi chứ ? Chuyện là thế này, kiếm hoàng bệ hạ có dặn phải hỏi xem các vị cảm thấy thế nào. Ta chỉ là người thừa hành, các vị xem...'

À!

Quả nhiên là cố ý !

Khinh người quá thể ! Đúng là khinh người quá thể ! Cố ý sắp xếp cho bọn họ và địch nhân ở cùng một chỗ đã đành, vậy mà còn dám kêu người ta hỏi xem cảm giác ra sao nữa I

Nếu không mắc đại sự, thân chẳng ở trên đất Tinh Hải người ta thì cái đám tu sĩ đang tức điên lên này đã bay lên, vọt tới Giải Tỉnh sơn trang dần cho Khúc Chính Phong một trận rồi !

Trong bọn, một nam tu mặc trường bào xanh cười lạnh, cái cười khiến khuôn mặt khuất quá nửa dưới chiếc mặt nạ bạc càng lạnh lùng hơn : "Vừa ý ! Kiếm hoàng bệ hạ đã sắp xếp, đâu dám không vừa ý chứ !"

Đây là thiếu chủ Thẩm Vấn Tỉnh thuộc khôi phái trong yêu ma ba đạo.

Ai chả biết yêu ma ba đạo đánh nhau liên miên ? Từ sáng tới tối chém chém giết giết không ngừng, môn lớn phái nhỏ bọn họ thâm thù đại hận đã lâu, gặp mặt không đánh đã là kỳ tích.

Nhưng bây giờ phía đông khôi phái là Anh Hùng Trủng, phía tây là Sơn Âm tông, đối diện là Đồng quan dịch đại tư mã Thẩm Yêu !

Thật đúng là cục diện tu la quái quỷ chết người !

Thân là thiếu chủ khôi phái, mâu thuẫn giữa Thẩm Vấn Tỉnh, Anh Hùng Trủng và Sơn Âm tông trước nay không ít; ngay cả Thẩm Yêu trông như chấp chưởng cả miền man hoang phía đông mà cũng đã từng gài bẫy hắn trong buổi đấu giá ở Bạch Ngân Lâu.

Người nào người nấy đều chẳng tốt lành gì.

Vậy mà bây giờ lại chỉ ở cách nhau có một bức vách thôi I

Ái chà I

Thẩm Vấn Tỉnh tức điên người, lúc mở miệng nói mát giọng điệu càng rõ, chẳng chút che giấu.

Tiếc thay, trúng phải Ngự Sơn Hành thì chẳng có chút tác dụng nào ! Nghe thấy hai tiếng "vừa ý", Ngự Sơn Hành liên sáng mắt lên, còn vỗ tay hồ hởi nói : "Ừ, vừa ý phải không nào ? Vừa ý thì tốt ! Hy vọng chư vị tiền bối luôn hài lòng vui vẻ ở đây. Vậy ta trở vê phục mệnh đây !"

Nói xong Ngự Sơn Hành cáo từ đi ngay tắp lự, ngay cả sắc mặt mọi người cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, bóng lưng lùn lùn bước đi trông thỏa mãn đến buồn cười.

Không biết bao nhiêu là lão quái tại đương trường tức uất, thiếu điều nghẹn thở mà chết !

Ngự Sơn Hành nào biết đâu ruột gan bọn họ. Dù sao thì nhiệm vụ đã hoàn thành, mọi việc trôi chảy, thậm chí mấy người tên to tuổi lớn trên khắp Thập Cửu Châu cũng ra vẻ hài lòng. Thế này thì khi về phục mệnh, kiếm hoàng bệ hạ chắc chắn sẽ rất vui.

Nghĩ vậy bước chân càng thoăn thoắt nhẹ nhàng hơn. Nhưng đi chưa tới nửa dặm Ngự Sơn Hành đã võ võ đầu : "Ngốc quá đi mất ! Đường xa như vậy đi bộ sao được cà ? Núi lên

Thủ quyết vừa bấm, một ngọn núi nho nhỏ liền lao ra. Ngự Sơn Hành hớn hở đạp lên, nghênh ngang bay lướt đi trên các nẻo đường của thành Toái Tiên.

Các tu sĩ tuy đã rời đi nhiều nhưng số còn ở lại cũng không ít. Hơn nữa, thành Toái Tiên cũng coi như là một thành trung tâm của Tinh Hải, lượng người biết được phong thanh sự kiện trọng đại đang diễn ra ở đây không những không ít mà trái lại còn khá đông. Song không một ai trong số họ dám ngáng đường Ngự Sơn Hành cho dù tu vi kim đan của hắn chỉ mạnh ngang ngửa con kiến.

Giờ thì ai mà chẳng biết hắn làm việc cho kiếm hoàng chứ ? Muốn chết hay sao mà đi chọc hắn !

Vì vậy tuy thấy hắn điều khiển trái núi bay ngang nhiên chảnh chọe trên đường vô cùng chướng mắt nhưng nhiều tu sĩ vẫn phải chịu nhịn, lấy mắt mà ngó.

Chẳng mấy chốc, Giải Tỉnh sơn trang đã ở trước mặt.

Vì đình Ẩm Tuyết giữa dòng nước chẳng có lấy một bóng người nên Ngự Sơn Hành đi luôn vào sơn trang, nhắm thẳng hồ kiếm. Quả nhiên vừa hạ chân xuống dãy hành lang khúc khuỷu, đi vòng qua mấy hòn giả sơn là thấy bóng Khúc Chính Phong rồi.

Hắn vẫn đang mài kiếm ở đó.

Dường như hôm nay không có khách lạ đến nên Khúc Chính Phong không mặc bộ áo đen thêu kim tuyến vàng như thường lệ mà chỉ mặc một bộ hắc y đơn sơ, lưng đeo thắt lưng thuộc từ da cá mập, cả người trông vô cùng dũng mãnh ngang tàng.

Cơ thể cường tráng, bả vai rộng lớn, sống lưng lượn cong một đường đầy sức sống, ngay cả cánh tay đang mài kiếm kia cũng toát lên vẻ rắn rỏi mạnh mẽ trông vô cùng ấn tượng.

Trong hồ tua tủa những kiếm là kiếm.

Mặt trời trên cao soi rọi, đáy hồ một vùng lóe sáng ánh kiếm sắc lạnh, chói mắt đến nỗi ngay cả những sóng nước loang loáng gờn gợn cũng không tài nào làm dịu nổi.

Bao nhiêu kiếm là bấy nhiêu kiếm ý !

Lần nào đến đây, Ngự Sơn Hành cũng thấy sờ sợ.

Lần này cũng vậy. Hắn xốc lại tinh thần tiến về phía trước, cúi người thi lễ nói : Chuyện kiếm hoàng đại nhân phân phó, tiểu nhân đã làm xong, hơn nữa còn có hỏi qua các vị tiên bối. Bọn họ đều không có ý kiến gì. Tất cả đều hài lòng."

"Hài lòng thì tốt."

Khúc Chính Phong không quay đầu lại, ánh mắt sâu thắm chăm chú nhìn đầu mũi thanh kiếm phàm, nhờ mài kỹ trên đá mà hình dạng rất đẹp và sắc.

"Nghe nói Nhai Sơn có "khách lạ" hả ?"

"À, phải I"

Dường như không ngờ Khúc Chính Phong sẽ chủ động hỏi, Ngự Sơn Hành giật mình hoảng sợ, vội nhớ lại những gì đã thấy trên quảng trường : "Đúng là có người như vậy. Hắn đứng cạnh Kiến Sầu cô nương. Tiểu nhân chưa gặp bao giờ, trông rất trẻ, nhìn cũng đẹp trai lắm."

Bàn tay vẫn mài kiếm không ngừng nhưng trái tim thì lại lỗi mất một nhịp. Sau một hồi im lặng, Khúc Chính Phong cũng chẳng ngoái lại mà chỉ điềm đạm bảo : "Ngươi đi đi."

"Dạ

Tuy thấy hơi khó hiểu song Ngự Sơn Hành vẫn thấy đi sớm chừng nào tốt chừng đó.

Kiếm hoàng hôm nay hình như đáng sợ hơn mấy ngày trước nhiều.

Mạng mình Ngự Sơn Hành vẫn còn tiếc lắm. Hắn không hiểu tại sao tổ sư khai sơn Ngự Sơn Hành lại lưu huấn giới bảo tông chủ hậu bối nếu Khúc Chính Phong sau này có bỏ Nhai Sơn thì phải đi theo, và hơn nữa tại sao vị kiếm hoàng này lại muốn thu dụng mình thì cũng càng chẳng hiểu nổi. Song hắn chả cần. Đôi khi biết càng nhiều thì càng phiền, biết đâu dẫn tới họa sát thân thì sao ?

Cho nên Khúc Chính Phong vừa mở lời thì Ngự Sơn Hành liền mừng rỡ chuồn êm.

Thoắt cái đã chẳng thấy người đâu.

Đến lúc này Khúc Chính Phong mới châm chậm ngừng tay lại, vốc nước hồ rửa kiếm. Thân kiếm loang loáng nước sáng lóe lên lành lạnh, phản chiếu trên mình một đôi mắt đen thăm thẳm.

Hồng Điệp từ xa thong thả đi tới. Nàng nhìn thanh kiếm sắc trong tay Khúc Chính Phong hỏi : "Như muốn biết sao không tự đi xem ?"

"Muốn biết nhưng không cần phải đi xem làm gì."

Khúc Chính Phong cầm kiếm đứng dậy.

Tuy không cần khoác áo choàng nhưng khí thế cường giả uy quyền tuyệt đối trên người Khúc Chính vẫn không mảy may suy suyển, hơn nữa lại còn toát ra dáng vẻ một vị kiếm khách vô cùng cô độc.

Hồng Điệp chăm chú nhìn hắn, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy tiêng tiếc, một hồi lâu sau, mới khẽ hỏi : "Có đáng không ?"

Đáng không ư 2

Tự nhiên Khúc Chính Phong liền cười nhưng lại không ngoái lại nhìn Hồng Điệp.

Rõ ràng cây kiếm trong tay hắn chỉ là vật phàm, hoàn toàn không có gì đặc biệt, nhưng khi được giơ lên không thì một xích từ thân đến mũi liền biến mất !

"Trong lòng ta chưa bao giờ có gì đáng hay không đáng mà chỉ có muốn hay không muốn."

Khúc Chính Phong bây giờ tựa như đang cầm một thanh kiếm gãy, miệng nói vậy nhưng dường như lại chẳng để ý đến ngữ nghĩa bên trong, cứ theo chiều mũi kiếm phóng mắt dõi nhìn ra ba mươi trượng về phía trước.

Hồng Điệp thấy hắn nhìn thanh kiếm phàm vô cùng tự nhiên thì chấn kinh I

Nàng quên bằng mất mình đã hỏi gì, nhất thời chỉ đưa mắt nhìn theo hướng mũi kiếm -

Trên không trung mặt hồ ngoài ba mươi trượng !

Phần thân nhọn của thanh kiếm gãy thế mà lại xuất hiện ở xa tít đằng kia, thẳng tắp một đường với phần thân còn lại trong tay hắn !

Thật ra cây kiếm không phải gấy !

Mà là "không gian" bị đứt đoạn ! Không gian nằm giữa hai phần kiếm nhìn vừa giống như bị chém ra làm đôi vừa giống như bị đâm xuyên qua !

Thành thử chuôi ở đầu này còn mũi ở đầu kia !

Cổ tay Khúc Chính Phong xoay một cái. Trường kiếm tùy tâm mà động, trong nháy mắt đã thu vê.

Mà đây chỉ là một cây kiếm phàm thôi.

Trên thân lại không bị gãy chỗ nào và cũng chẳng có thay đổi gì. Trừ ánh kiếm đã hòa lẫn vào kiếm ý lúc Khúc Chính Phong mài nó còn thì không có gì đặc biệt nữa.

Hắn nhìn đăm đăm thanh kiếm một hồi rồi ngoái đầu nhìn Hồng Điệp, đáy mắt lấp lánh vui vui : "So với hữu giới thì kiếm này thế nào ?"

Xưa kia ở cạnh Bất Ngữ thượng nhân, cảnh tượng như vậy Hồng Điệp không phải là chưa thấy qua, nhưng Khúc Chính Phong thì...

Bây giờ hắn giỏi lắm cũng chỉ mới đến phản hư trung kỳ mà thôi !

Làm sao bì nổi chứ ?

Hồng Điệp nhìn ánh mắt Khúc Chính Phong mà đáy mắt toát lên vẻ khó hiểu và kinh hãi, trong trí mơ hồ nghĩ đến thanh kiếm. Không biết có phải là nhờ kiếm mà hắn có thể vượt qua khỏi cảnh giới bản thân, đạt đến trình độ siêu việt như vậy không ?

Hồng Điệp muốn nén sợ mà vẫn không giấu hết nổi : "Kiếm này không phải mà là hơn hẳn hữu giới..."

Khúc Chính Phong quay người lại rồi tiện tay phóng vật đi. Thanh kiếm lao thẳng xuống hồ, cắm sâu vào đáy, nằm chung một chỗ với hằng hà sa số những cây kiếm phàm khác đã được mài giũa trong tám mươi năm nay.

Sóng nước loang loang, đánh tan mọi cảnh trí in bóng trên mặt hồ.

Ánh sáng chếnh choáng chao đảo, bóng ảnh lung linh thiên hình vạn trạng.

Đôi mắt đen thăm thẳm kia cũng sóng sánh gờn gợn như mặt nước hồ, nhưng sâu trong con ngươi thì lại dân dần toát ra một thứ thần thái kỳ dị trông rất đáng sợ...

Lúc này mới đúng là "nhập ma -

Thân là kiếm hoàng, ma kiếm tự tâm !
Bình Luận (0)
Comment