Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 416 - Chương 416 : Loài Hoang Cổ Sót Lại

Chương 416 : Loài hoang cổ sót lại Chương 416 : Loài hoang cổ sót lạiChương 416 : Loài hoang cổ sót lại

Trên dãy hành lang khúc khuỷu quoanh co, Tả Lưu nghe mà cái hiểu cái không bèn hỏi : "Cho nên một không gian riêng, đất trời riêng chỉ cần tu sĩ có thể có được thì là Giới rồi, tức coi như đã bước vào hữu giới rồi đúng không 7?”

Trịnh Yêu đi trước Tả Lưu một chút. Phù Đạo sơn nhân phất tay bỏ mặc mọi chuyện, chẳng biết đi đâu, chỉ còn lại một mình hắn thu xếp việc trong môn.

Minh Nhật Tinh Hải không bố trí chỗ ở, đối với Nhai Sơn mà nói, thì thật ra cũng chẳng có gì to tát. Dù sao họ cũng đã phái tu sĩ tới trước rồi, ở đây cũng có vài tòa trang viện.

Lúc này, trong một căn trạch viện ở nơi gần Thập Cửu Châu nhất, Trịnh Yêu đang dẫn Kiến Sầu, Phó Triêu Sinh, Tả Lưu và đám Phương Tiểu Tà đi nhận chỗ của mỗi người. Dọc đường, vì Tả Lưu hơi tò mò muốn biết về cách phân chia cảnh giới nên hắn mới đáp lời đôi câu, đến lúc nghe Tả Lưu diễn giải "hữu giới" thì mới cười bảo : "Thường thường thì nói như vậy không sai chút nào."

"Thường thường hả ?"

Sau khi vào Nhai Sơn, Tả Lưu liền như đứa trẻ lang thang tìm được mái ấm gia đình, trong bụng trước giờ có ngàn vạn câu hỏi vì sao vẫn luôn cần được giải đáp, nếu chẳng bế quan tu luyện thì đều hay lấy ra hỏi. Vì vậy những người như Thẩm Cữu, Trân Duy Sơn, cứ hễ thấy bóng Tả Lưu là trốn mất biệt.

Sau khi từ Thiền Tông trở về, Kiến Sầu ở lại Nhai Sơn được nửa tháng, phần lớn thời gian đều tu luyện một mình nên không ở ngoài nhiều, nhưng cứ hễ có dịp tụ họp đông đảo mà có mặt Tả Lưu thì hai cái lỗ tai không lúc nào được yên.

Có thể nói hắn có được tu vi như ngày hôm nay cũng không phải là vô lý. Trước hết đó là vì lâu nay đơn đả độc đấu quen thói, cứ thấy ai giỏi là xấn tới bắt chuyện, hơn nữa học lại mau, bắt chước giỏi đến nỗi ngay cả tu sĩ được hắn lĩnh giáo phải tức muốn hộc máu. Thứ nữa là vì hay hỏi ham học, có vấn đề gì cũng hỏi. Nhiều khi có những câu hi kỳ cổ quái, ngay cả Kiến Sầu nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ tới chứ ở đó mà nói chuyện giải đáp.

Tuy rằng Tả Lưu và Phương Tiểu Tà thời gian tu luyện gần gần bằng nhau nhưng thật ra con đường tu luyện của mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.

Tả Lưu thì tinh thuần. Hắn có khả năng quan sát và bắt chước cực tốt, tính lúc nào cũng thắc mắc tò mò về mọi chuyện quanh mình, hơn nữa lại còn thích nghiên cứu những điều kỳ lạ cổ quái : tỷ như tự nghĩ ra đạo thuật, tự rèn pháp khí, thậm chí còn mày mò làm cả máy móc định độ lửa, bảo là có thể tự động luyện đan gì đó.

Ôi chao, không may là cái đồ định mức lửa đó đã nổ tanh bành.

Mất cả một lò nguyên liệu thì nói làm gì, đằng này thiếu chút nữa là đốt trụi nguyên cả đan đường của người ta. May mà trưởng lão đan đường trước kia đã từng thấy nổ lò nhiều lần nên không lạ gì, vì vậy mà khống chế được tình hình rất mau, từ đó lại khiến Tả Lưu đề xuất thêm một vài ý tưởng mới.

Còn Phương Tiểu Tà thì tiến bộ nhờ gây sự với người ta.

Tiểu tử này tuổi tuy nhỏ nhưng cái nết xấc láo thì đánh chết vẫn không chừa, lúc vật lộn thì trực giác linh động nhạy bén như thú hoang, hơn nữa lại cứng đầu cứng cổ, vô cùng lì đòn; không thích đi Tàng Kinh các mà chỉ mê lăn lộn trong khốn thú tràng của Nhai Sơn. Cứ đánh nhiều bao nhiêu thì càng tiến bộ bấy nhiêu.

Hai mươi năm trước lúc Kiến Sầu rời Nhai Sơn, Phương Tiểu Tà cũng chỉ vừa mới kết đan, nhưng bây giờ vậy mà đã lên tới kim đan hậu kỳ rồi, chỉ cần thời cơ thích hợp là sẽ đột phá sang nguyên anh.

Lần này đi Tinh Hải cũng là hắn đòi đi, bảo để trau đồi thêm kiến thức, mài giữa bản thân và xem xem cường giả đại năng thật sự là như thế nào, .

Kiến Sầu thấy hai người không tệ, thế nên vừa liếc mắt nhìn họ thì trong đầu chợt nghĩ đến câu trả lời nước đôi của Trịnh Yêu ban nãy, nhất thời cũng đâm ra hiếu kỳ.

"Ý của chưởng môn là vẫn còn có ngoại lệ trong cách phân chia hữu giới Ư 2"

"Giới là không gian."

"Gọi hữu giới nhưng thật ra không phải là phải có giới riêng mà là hiểu được quy tắc của giới. Hiểu được nó sơ sơ thì coi như bước đầu nhập môn hữu giới rồi. Chỉ có tu sĩ giỏi mới có thể mở được một không gian thật lớn thôi."

"Thực ra giới của ngươi nếu giấu được dù chỉ mỗi một sợi tóc thì cũng đã là giới rồi."

Tuy Trịnh Yêu vẫn chưa đạt tới cảnh giới này nhưng có thể trở thành chưởng môn Nhai Sơn thì thiên phú phải không tệ, huống chỉ hắn kiến văn rộng rãi nên hiểu biết về giới rất quán triệt.

Giải thích như vậy Tả Lưu hiểu ngay.

"À, chẳng qua là tu sĩ hữu giới phải hiểu được quy tắc của giới. Còn những hiện tượng gì gì đó xảy ra, đó là do bị quy luật của nó chỉ phối tác động. Tu sĩ dù không có giới nhưng hiểu là được. Vì vậy chưởng môn mới nói "thường thường nói như thế không sai."

"Ha ha, không không, không phải chỉ có như vậy." Trịnh Yêu lắc đầu cười.

"Trong lịch sử Thập Cửu Châu cũng từng có một vài tu sĩ thiên phú đặc biệt khác thường. Nhờ cơ duyên xảo hợp sao đó hoặc đạo của người ta đạt đến mức thượng thừa thì cũng chạm tới được chỗ huyền diệu của hữu giới. Cảnh giới tuy không phải là hữu giới nhưng ít nhiều cũng có thể điều khiển nổi một phần lực lượng không gian."

"Còn có người như vậy ư ?”

Tả Lưu ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Ngay cả Kiến Sầu cũng bất ngờ. Nàng thoáng nghĩ rồi đáp ngay : "Có nghĩa là những người như thế không thực sự am hiểu quy tắc không gian mà chỉ biết dùng nó theo một cách nhất định nào đó, giống như chúng ta học thuấn di hay na di vậy. Cho nên bọn họ dù không thể nào tự tạo ra giới riêng nhưng lại có thể điều phối sử dụng được lực lượng không gian đúng không ?"

"Đúng vậy.'

Làm đại sư tỷ có khác ! Mới đó mà đã liên tưởng ngay đến thuấn di với na di rồi. Trịnh Yêu khen thầm.

"Nghiêm túc mà nói, cả hai cách dịch chuyển này đều có áp dụng quy tắc không gian, nhưng vì chưa tới hữu giới, ai cũng biết nhưng lại không biết đến nơi đến chốn. Có người nhờ cơ duyên mà phát hiện ra được một vài cách vận dụng quy tắc, tuy chẳng hiểu tại sao nhưng đem ra xài thì so với tu sĩ hữu giới cũng không khác gì.'

"Những người như vậy nhiều không ?"

Thoắt cái, người độc quyền câu hỏi chẳng phải là Tả Lưu nữa mà đã biến thành Kiến Sầu mất rồi. Nàng hỏi cũng mau chẳng kém gì hắn khiến Tả Lưu nghẹn họng, chỉ còn biết dỏng tai mà nghe. Dù sao điều sư tỷ hỏi vừa khéo cũng là điều hắn muốn hỏi.

Trịnh Yêu lắc đầu : "Tu sĩ như vậy hiếm như sừng lân lông phượng, không ai không phải là hạng kinh tài tuyệt diễm. Tương truyền xưa kia đại năng Lục Diệp lão tổ của Tinh Hải đã tình cờ khám phá ra được chỗ huyền ảo của thuấn di lúc nhập thế, đến khi tới phản hư thì tự tạo ra không gian, đặt tên Sát Hồng tiểu giới, lên hữu giới lại rèn được một pháp bảo chứa quy tắc không gian gọi là "bình càn khôn.

"Bình càn khôn ư ?”

Chắc là thấy cái tên đặt quá oai, lần này thì đến phiên Phương Tiểu Tà trợn tròn mắt,

"Cái bình này có thể bỏ được một thế giới riêng, nhưng lại được làm bằng một thứ nguyên liệu cực kỳ quý giá chứ không phải là tơ không tằm hoặc sa không tằm, loại để làm túi càn khôn và nhãn tu di như chúng ta thường dùng. Nó có được uy năng như vậy tất cả đều nhờ vào hiểu biết của Lục Diệp lão tổ về không gian."

Nói đến đây thì cũng vừa lúc phải rẽ sang một khuỷu hành lang khác, giọng Trịnh Yêu trở nên đầy ngưỡng mộ : "Còn những người khác, quá nửa là trong tu đạo lĩnh ngộ cực cao, hiểu biết cực hạn nên mới biết được cách dịch chuyển điều động lực lượng không gian..."

Sau đó Trịnh Yêu lại lấy ví dụ minh họa : tỷ như để dịch chuyển không gian thì có thể lấy vận tốc cực nhanh, hoặc vận dụng sức hút của hành tinh, hay thậm chí lấy kiếm trông vô cùng bình thường cũng được. Nghe nói có người tu kiếm đến cùng thì không cần phải lĩnh hội điều gì khác, chỉ cần một nhát kiếm là đầu mũi đã rạch được không gian, bên trong chứa được một thế giới có đất trời riêng...

Mấy người như vậy đều là ngộ tính cực hạn.

Kiến Sầu và Tả Lưu đều chăm chú lắng nghe, Phương Tiểu Tà mặt mũi ngơ ngẩn say mê, nhưng Phó Triêu Sinh đi hơi tụt lại ở phía sau một chút thì lại hơi cau mày.

Tu sĩ hữu giới...

Tòa nhà này khá rộng, dư sức cho người Nhai Sơn trú lại. Nhưng Trịnh Yêu vì muốn mọi người được thoải mái nên đã cố ý chọn khu viện sao cho mỗi chỗ đều cách nhau không gần không xa.

Bây giờ giờ viện tử mà họ muốn tới đã ở gần gần mé bên.

Cả đoàn người vừa đi vừa nói, thoắt cái lại đến khuỷu rẽ hành lang, sau đó thì vào đến sân vườn trước viện.

Giữa xuân cây cối bừng bừng sức sống. Hoa anh thảo và khổng tước nở lúp xúp dọc lối mòn sỏi đá, và có lẽ vì lâu rôi không có ai qua lại nơi này nên lại còn có đào hồng cánh thắm lả ngọn la đà ven đường.

Kiến Sầu vô tình đi phớt qua, cành lá rập rờn đung đưa, cánh hồng lả tả chao nghiêng trên không.

Phó Triêu Sinh liền tự nhiên nhìn theo rồi bất giác giơ tay ra. Một cánh hoa phấn bạch tựa như một cụm bông tuyết nhẹ nhàng đậu xuống lòng bàn tay hắn.

Đang đi đằng trước nghe Trịnh Yêu giảng giải, Kiến Sầu chợt cảm thấy có cái gì đó là lạ, lại chẳng nghe thấy tiếng bước chân của Phó Triêu Sinh nữa nên mới ngoái đầu nhìn ra sau. Nhưng những gì vừa thấy ngay lúc đó lại khiến đôi con ngươi trong mắt nàng vụt co lại ! Phó Triêu Sinh vẫn đứng yên một chỗ, năm ngón tay hơi khép lại, song khi mở ra thì chẳng còn thấy cánh hoa kia đâu !

Trong đầu nàng chợt ầm một tiếng.

Vừa lúc nãy nghe được Trịnh Yêu giải thích đủ điều về hữu giới, Kiến Sầu lẽ nào còn không nhìn ra cảnh tượng trước mắt có ý nghĩa ra sao ?I

Tuy trước đó đã từng ngờ ngợ về khả năng siêu việt của Phó Triêu Sinh nhưng nàng chưa bao giờ nghíĩ tới kỹ càng...

"Vì vậy mới nói thiên nhiên vạn vật có nhiều điều kỳ diệu lắm."

"Phân và sợi tơ tằm làm túi càn khôn và nhẫn tu di đều từ không tằm mà ra. Sinh vật này linh trí thấp, khả năng tu thành tinh cũng cực hiếm, nhưng trời sinh lại biết sử dụng lực lượng không gian. Vì vậy tơ và phân của nó mới lấy chế làm pháp bảo trữ vật."

"Con người chúng ta tuy thọ trên vạn loài nhưng về mặt này thì lại không bằng một con không tằm chẳng có linh trí..."

Giọng Trịnh Yêu từ phía trước vắng đến, nghe cảm khái lạ lùng. Kiến Sầu nghe thấy nhưng lại chẳng có lời nào đọng lại trong đầu.

Nàng im lặng chăm chú nhìn Phó Triêu Sinh.

Phó Triêu Sinh lại lật tay lại, cánh hoa đào trắng muốt như tuyết lại hiện ra trên lòng bàn tay.

Trịnh Yêu đang mải bước thì chợt nhận ra thiếu mất hai người. Ngoái đầu nhìn hắn thấy vị tu sĩ họ Phó xa lạ kia đang xòe bàn tay ra, bên trong có một cánh hoa đào, còn lại bao nhiêu đều rơi lả tả tản mác quanh chân.

Trịnh Yêu bật cười : "Bây giờ hoa đào đã nở gần hết, ngắm hoa thì không phải dịp rồi." Hoàn toàn chẳng nhận ra điều bất bình thường.

Trước mặt Trịnh Yêu, Kiến Sầu dĩ nhiên sẽ không nói gì, chỉ dằn lòng ngoảnh lại, bước tới cạnh hắn.

"Đúng là qua mùa mất rồi."

"Phó đạo hữu nếu muốn xem thì sau này nhớ tới mặt đông Nhai Sơn ba mươi dặm trước mấy tháng, đào kín hết cả sườn núi, hoa nở đầy trời như mây, đẹp hơn ở đây nhiều."

Trịnh Yêu hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì, còn giới thiệu địa điểm thưởng hoa cho Phó Triêu Sinh.

Biết rõ tu vi và năng lực của chúng tu sĩ tới đâu nên Phó Triêu Sinh chỉ mỉm cười nghiêng tay thả rơi cánh hoa đào. Hắn cũng không trả lời Trịnh Yêu, thái độ trước giờ đối với mọi người vẫn xa lạ không đổi.

Dạo Phó Triêu Sinh trú lại Nhai Sơn, Trịnh Yêu cũng biết sơ sơ tính tình, vì vậy nên Phó Triêu Sinh không đáp lễ thì cho rằng tại tính hắn như vậy.

Thành thử Trịnh Yêu không để bụng, chỉ quay đầu lại đi tiếp về phía trước.

Mấy người Kiến Sầu cũng rảo bước đi theo. Chẳng ai để ý thấy khi họ xoay lưng đi, cánh hoa kia vừa rơi xuống đất thì đã vô thanh vô tức héo rũ ngay.

Một làn gió lướt qua, thổi bay nó vào trong bụi hoa dại ven đường, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Tuy bị làm gián đoạn nhưng Tả Lưu vẫn còn chưa hết thắc mắc : "Chưởng môn, vậy trên đời này trừ không tằm thì còn có cái gì khác không, như một loài nào đó trời sinh hiểu được quy tắc thiên địa ?"

Câu hỏi này thật là làm khó Trịnh Yêu.

Hàng chân mày nhíu tít, bàn tay mập mạp xoa xoa cằm, Trịnh Yêu suy nghĩ một hồi rồi đáp : "Trên Thập Cửu Châu chắc không có. Nhưng vũ trụ mênh mông, chắc ở nơi khác không phải là không có. Theo nghiên cứu của tu sĩ thời thượng cổ, không tằm linh trí cực thấp, từ lúc sinh ra đến chết đi đầu óc lúc nào cũng ngu muội. Rất có thể là có một loài hoang cổ nào đó sống vào thời kỳ vũ trụ mới ra đời."

"Vũ trụ lúc sơ khai 2”

Tả Lưu nghe mà líu lưỡi, chẳng ngờ cái túi càn khôn mình hay xài lai lịch thật lớn, dây mơ rễ má lại xa như vậy.

Nhưng Trịnh Yêu lại thấy chẳng có gì là ghê gớm. Hắn cười bảo : "Ngươi nghĩ xem, đời người lâu như vậy, muốn lĩnh ngộ được quy tắc tự nhiên thì phải luôn cố gắng không ngừng. Đó là bởi vì vũ trụ hồng hoang lúc nào cũng biến chuyển. Con người chỉ còn cách phát triển theo nó thì thảy đều tiến."

"Nhưng nếu không mở được linh trí song lại có thể biết sử dụng quy tắc thì ngược lại, dĩ nhiên là cùng trường tồn với vũ trụ."

"Vũ trụ vừa khai sinh đã có thời gian và không gian, loài sinh vật hoang cổ sinh ra cùng thời thì dĩ nhiên là có khiếu biết."

Tả Lưu nghe xong cái hiểu cái không. Hắn cảm thấy chuyện này quá huyền ảo thâm sâu, vả lại đây còn là lĩnh vực mà mình rất mù mờ, vũ trụ hoang cổ gì gì đó nghe thật lạ tai.

Nhưng Kiến Sầu thì hiểu. Thậm chí bởi vì nàng từng đi Cực Vực, từng ở trong hạt cải tu di, hơn nữa lại còn có mắt cá thờn bơn nên tiếp thu cực mau, song tuy vậy vẫn dẫn lòng, không hỏi thêm gì nữa.

Phó Triêu Sinh đi phía sau nhưng bước chân lại châm chậm tựa như có điều suy nghĩ : Loài hoang cổ sao ? Không tằm ư ?

Tiếng đá sỏi lạo xạo dưới chân. Lúc này, có mấy người thấy được một vài gian nhà trông khá u tĩnh thanh nhã, tọa lạc thẳng hàng ngay lối ở cuối đường.

Trịnh Yêu bấy giờ mới dừng lại, cười bảo : "Chỗ này là chỗ của mình. Mặt sau còn có cửa thông ra đường. Nói gì thì nói bây giờ mình là khách, thường ngày nếu có chuyện cần phải ra ngoài thì khiêm tốn cẩn thật một chút, chứ đừng hở chút là bay tới bay lui..."

Làm vậy là tỏ ý nể mặt Minh Nhật Tinh Hải.

Dù sao họ cũng là tu sĩ từ ngoài vào, suốt ngày cứ bay bay lượn lượn trên trời thì coi có vẻ phách lối quá, làm sao đừng ảnh hưởng tới ai thì tốt hơn.

Trịnh Yêu nhắc nhở như vậy ai cũng hiểu ý, gật gật đầu.

Xong xuôi mọi thứ, hắn đang định dợm đi thì Kiến Sầu, sau một hồi ngần ngừ, bèn gọi lại hỏi : "Chưởng môn, sư phụ - "

Câu chưa nói hết nhưng Trịnh Yêu đã hiểu nàng muốn hỏi cái gì. Sắc mặt chợt trầm xuống, hắn đưa mắt nhìn Kiến Sầu rồi khẽ cười, giọng điệu đượm hơi hướm trấn tĩnh và khuyên nhủ khó nói thành lời : "Phù Đạo sư thúc trước giờ giàu tình cảm, nhịn trong bụng lâu ngày rồi, mà bây giờ lại sắp khai chiến, tâm trạng không tốt, nhớ tới chuyện cũ cũng là bình thường. Nhưng đại sư tỷ đừng lo, chuyện qua đã lâu, sư thúc tự biết chừng mực mà."

Kiến Sầu há há miệng nhưng cứ ngắc nga ngắc ngứ, muốn nói mà chẳng nói nên lời, vì vậy bèn nuốt xuống, gật gật đầu.

"Đệ tử biết rồi."

Trịnh Yêu gật đầu, chắp tay sau lưng thuận đường rời đi.

Kiến Sầu im lặng đăm đăm nhìn theo bóng lưng Trịnh Yêu một hồi, mãi đến khi Phó Triêu Sinh đến gần rồi tự nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi : "Ở đâu có không tằm ?" "Không tằm ?"

Kiến Sầu giật mình nhưng vẫn còn chưa định thần hẳn lại.

Nhưng Tả Lưu ở bên cạnh lại liếc nhìn sang. Hắn hăng hái vung vẩy tay, bộ điệu trông rất khoái chí : "Cái này ta biết ! Ta biết ! Thông Linh các ở Tây Hải Tả Tam Thiên Trung Vực nuôi linh thú có tiếng, trong số đó có không tằm. Ở Tinh Hải cũng có, nghe nói là để chế dược luyện đan, mấy cái con là lạ Dược Vương Nhất Mệnh tiên sinh nuôi cũng nhiều. Ngươi đi - A ?"

Đang nói giữa chừng, Tả Lưu chợt im bặt, ánh mắt hoang mang khựng lại trên đầu Phó Triêu Sinh. Hắn nhìn chằm chằm cây trâm ngọc hình con cá, ngập ngà ngập ngừng thoáng chốc rồi hỏi : "Nó... nó biết động thì phải ? Ta nhớ một canh giờ trước cái đuôi hình như ngoắc ra ngoài mà..."

Kiến Sầu và Phó Triêu Sinh đều sững ra nhìn Tả Lưu; một người ánh mắt kinh ngạc, người kia thì một lời khó nói hết.

Cây trâm trên đầu Phó Triêu Sinh chẳng phải là hình hay bóng gì hết mà là chú Côn hàng thật giá thật. Bình thường thì thay đổi nhỏ như vậy rất ít người để ý đến.

Cái tên Tả Lưu này...

Ánh mắt hạ xuống trên người Tả Lưu, Phó Triêu Sinh đưa tay sờ sờ cây trâm trên đầu rồi thản nhiên nối lời hắn : "Phải không ?”

"Phải, phải mà..."

Không biết tại sao Tả Lưu chợt cảm thấy có cái gì đó rất quỷ dị.

Từ trước đến giờ hắn lúc nào cũng tin tưởng vào khả năng quan sát của mình, rất ít khi nào bị sai, nhưng bây giờ khi trả lời Phó Triêu Sinh thì lại cảm thấy hơi chột dạ.

Phó Triêu Sinh cũng không làm gì mà chỉ thả tay xuống, nhẹ nhàng mỉm cười đáp : "Chắc là ngươi nhìn lộn rồi."

“Nhưng...

Tả Lưu lại nghĩ không phải mình nhìn sai. Đúng là con cá này biết động mà !

Hắn muốn nói cho ra lẽ với Phó Triêu Sinh, chân đã bước lên định xin Phó Triêu Sinh cho mượn cây trâm xem thử nhưng đúng lúc này chợt có ai đó giơ tay ra kéo vạt áo, lôi hắn lùi về lại.

"Đại... đại sư tỷ ?"

Tả Lưu còn tưởng là ai khác nên sợ hết hồn, ngoái đầu nhìn thì mới hay là Kiến Sầu.

Nàng buông hắn ra, dịu dàng thân thiện mỉm cười rồi giáng ngay một câu kết cả vú lấp miệng em : "Ngươi lộn rồi đó. Cây trâm của Phó đạo hữu lúc nào cũng vậy."

Nói đoạn, nàng liền nhìn về phía Phó Triêu Sinh và cây trâm, giọng điệu sau đó còn toát ra vẻ uy hiếp như rít qua kẽ răng : "Phải không Phó đạo hữu 2”

Ngay lúc đó, cây trâm con cá bất giác không khỏi rùng mình. Dĩ nhiên nó hiểu câu nói kia thật ra là đang hỏi nó đó.

Nhưng...

Ta ngứa đuôi, trở mình có một chút thôi mà, đâu có biết là sẽ bị một tu sĩ Nhai Sơn vô danh tiểu tốt nhìn ra đâu ? Thường nhân mà không biết tại sao lại tinh mắt đáo để thế này ? Ôi... Bực quá, bực quá đi mất I
Bình Luận (0)
Comment