Chương 417 : Cũng vượt vấn tâm
Chương 417 : Cũng vượt vấn tâmChương 417 : Cũng vượt vấn tâm
Hỏi như vậy thì coi như hết đường.
Phó Triêu Sinh chỉ còn cách đáp "Phải", quyết định thay vận mệnh cho Côn, thành thử sau đó cây trâm đáng thương kia chẳng còn cơ hội "trở mình" được nữa.
Tả Lưu cũng thôi. Trước hai vị đại lão cứ khăng khăng cho là tại nhìn lộn, hắn càng chẳng dám hó hé tiếng nào.
Nói nào ngay Tả Lưu không tin mình sai, nhưng nghe Kiến Sầu đại sư tỷ và cái tên Phó Triêu Sinh này giọng điệu như vậy, hắn không biết điều mà cãi lại thì có khi trời chưa kịp tối cái thân đã bị nhừ đòn một trận rồi.
Ôi I
Chân tướng là chuyện nhỏ, tính mạng quan trọng hơn !
Cho nên sau khi ấp a ấp úng một hồi, rốt cục Tả Lưu cũng biết khôn mà ngậm miệng lại. Nhưng nhìn sắc mặt, Kiến Sầu biết đây chỉ là bê ngoài chứ trong bụng hắn thật sự không chấp nhận thì cũng chịu.
Nàng còn biết làm thế nào nữa bây giờ ?
Chẳng lẽ lại xóa trí nhớ của hắn đi ư ?
Không thể được. Chỉ còn nước trông vào vị "Côn huynh" này, từ nay về sau nghiêm chỉnh lại một chút.
Tuy hơi lo lo nhưng nàng vẫn cố trấn tĩnh mình, kế đó lại bảo : "Hay chúng ta đi xem chỗ ở xem thế nào. Nhớ lời chưởng môn dặn, bây giờ Tinh Hải đủ mọi hạng người, hàng ngày ra vào cũng nên giữ ý một chút."
"Ừ" Tả Lưu và Phương Tiểu Tà đều ứng tiếng, sau đó liền theo lời Kiến Sầu ngoan ngoãn đi vào chỗ ở của mình.
Tu sĩ thường không có yêu cầu khắc khe gì về phòng ốc, chỉ cần trong phòng có cái bồ đoàn để ngồi đả tọa là được. Thế nên chẳng phải kén cá chọn canh chi cho mất công, mỗi người ai nấy đều chọn đại một gian là xong. Từ đông sang tây, thứ tự lần lượt là : Phương Tiểu Tà, Tả Lưu, Phó Triêu Sinh rồi đến Kiến Sầu. Trong số đó, viện tử của Kiến Sầu nằm ngoài cùng, kế bên có cửa đi thông ra đường cái thành Toái Tiên.
Nàng nhìn sơ qua căn phòng, sau khi bố trí bên trong trận pháp phòng ngự và tụ linh theo thói quen xong xuôi thì rời khỏi, tiện thể đi ra mở cửa sau xem thế nào.
Phía sau là một con hẻm nhỏ dẫn ra đường cái.
Dưới mắt Kiến Sầu, nơi này trên Thập Cửu Châu vô cùng giống với cô đảo nhân gian, bố cục cũng chẳng khác gì kinh thành Đại Hạ là mấy. Đứng trong ngõ hẻm, ánh sáng ban ngày chiếu xuống chẳng được bao nhiêu.
Kiến Sầu hốt nhiên thảng thốt. Đến khi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trên cao một hồi nàng mới định thần lại : Đây không phải là Đại Hạ, không phải kinh thành và lại càng chẳng phải là phủ Tạ hầu xưa kia. Kinh thành Đại Hạ không bao giờ có thiên không mù mây vĩnh cửu, u ám như thế này.
Kiến Sầu thấy mình hết biết mà cười, đang định nhấc chân quay vào trong thì đột nhiên nghe loáng thoáng có tiếng ai từ đầu ngõ bên kia vọng đến : "Phía sau là đường cái. Chỗ này cách chỗ môn phái dừng chân cũng không xa lắm, xem ra cũng thích hợp. Sau này nếu có chuyện gì thì tiếp ứng cũng tiện...
Giọng nói nghe rất quen. Thì ra là Vương Khước. Bước chân Kiến Sầu liền khựng lại.
Vừa lúc đó, ở đầu ngõ bên này Vương Khước đang nói chuyện với Ngô Đoan thì chợt im bặt, liếc mắt ngạc nhiên nhìn sang Kiến Sầu đang đứng ở mé ngõ bên kia, nhưng khi ngẩng đầu trông qua láng giềng sát vách thì hiểu ra ngay.
"Kiến Sầu đạo hữu."
Vương Khước cười rồi đi tới, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng khí sắc trông cũng khá hơn nhiều : "Không ngờ lại gặp được cô ở đây. Chắc là Nhai Sơn cũng chọn ở đây phải không ?"
Nói gì thì nói, cách suy nghĩ của danh môn và đại phái cũng có chút tương đồng. Chẳng hẹn mà gặp, Nhai Sơn và Côn Ngô đều cùng chọn một chỗ rất gần với các tông môn khác. Trước là để tiện hành động tới lui, sau là lỡ có chuyện gì xảy ra thì có thể can thiệp kịp thời. Song địa điểm phù hợp dù sao cũng không nhiều nên mới tự nhiên xảo hợp như vậy.
Kiến Sầu cũng hơi bất ngờ. Nàng liếc Vương Khước rồi lại nhìn Ngô Đoan cười nói : "Đúng là ở đây. Xem ra Côn Ngô cũng đã ổn định xong xuôi rồi thì phải."
"Ừ, giờ chỉ còn chờ sư tôn với Tạ sư đệ nữa thôi."
Vương Khước vẫn tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra trên quảng trường truyền tống trận, thái độ vẫn luôn phóng khoáng quân tử. Hắn mỉm cười đáp lời Kiến Sầu chẳng khác gì thường ngày. Người như vậy thật khó mà ghét được.
Kiến Sầu trong lòng cảm thấy hơi bồi hồi khó tả.
Nàng còn chưa biết trả lời ra sao thì bên tai chợt vang lên một giọng nói lạnh tanh : "Cũng chẳng phải chỉ có hắn và sư tôn !" Đây là tiếng Ngô Đoan.
Thân vận bạch bào, hai tay ôm thanh Bạch Cốt Long khoanh lại trước ngực, chuôi kiếm cổ xưa vẻ ngoài hung tợn hơi ló ra, khiến con người hắn càng thêm lạnh lùng bén nhọn, thật xứng với danh kiếm tu danh chấn một phương. Nhưng hết thảy những điều ấy đều chẳng sánh nổi giọng điệu châm chọc trong câu nói vừa rồi.
Ngô Đoan trước giờ vẫn luôn thấy Tạ Bất Thần không vừa mắt. Điều này Kiến Sầu đã biết rõ từ lâu thì lẽ nào thân làm sư đệ như Vương Khước lại chẳng rõ.
Nhưng nói như vậy thì...
Vương Khước bất đắc dĩ nhíu mày thở dài : "Ngô sư huynh..."
Ngô Đoan đưa mắt lườm Vương Khước mà chẳng nói chẳng rằng.
Đệ tử Nhai Sơn khá thân thiện hòa đồng, rất khác với mấy đệ tử chân truyên của Hoành Hư chân nhân bên Côn Ngô không khí lúc nào cũng sặc mùi thuốc súng.
Đây không phải là lần đầu tiên Kiến Sầu mới thấy được tình cảnh như vừa rồi. Nàng làm như không nghe thấy, cười hỏi : "Thật ra lúc ta từ giã Tạ đạo hữu ở Thiền Tông thì hắn đã tới đỉnh điểm nguyên anh rồi. Hồi đó trong bụng cứ lấy làm lạ, không biết tại sao hắn lại mãi không có đột phá. Song hiện giờ người vẫn còn ở Côn Ngô, mà cả Hoành Hư chân nhân cũng thế, vậy phải chăng là đang chuẩn bị đột phá, vượt đạo kiếp vấn tâm ?"
Đến lúc này, ai mà chẳng biết quan hệ giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần vô cùng tệ hại chứ !
Rõ là ngoài mặt thì thơn thớt nói cười nhưng bên trong bụng thì hận còn chưa chém chết được tên kia nữa là. Vương Khước không phải là không rõ lắm chuyện này. Tuy cũng biết sơ sơ nhưng tính vốn cẩn trọng công bằng nên hắn không thể nói hở ra điều gì trước mặt Kiến Sầu, vì vậy mới cười đáp : "Việc này Vương mỗ không rõ lắm."
Ồ, không rõ ư ?
Kiến Sầu biết tỏng suy nghĩ của Vương Khước. Đây rõ ràng là "ta chẳng muốn nói cho cô biết". Nhưng nàng cũng chẳng vạch trân mà vẫn mỉm cười, quay sang nhìn Ngô Đoan : "Vương Khước đạo hữu không biết. Vậy Ngô Đoan đạo hữu có biết không ?"
Ngô Đoan thuận theo vô cùng. Hắn chẳng buồn suy nghĩ mà nói thẳng : "Kiến Sầu đạo hữu liệu sự như thần. Đúng là Tạ sư đệ muốn vượt đạo kiếp vấn tâm. Ta nghe nói hắn còn có chỗ gút mắc nên vì vậy sư tôn buộc lòng phải ở lại để giúp một tay."
Vương Khước hốt nhiên không nói được tiếng nào, trong bụng liền cảm thấy hết biết, cạn lời với Ngô Đoan.
Kiến Sầu không khỏi bật cười.
Ngô Đoan hoàn toàn không có cảm giác áy náy nên dĩ nhiên chẳng thấy có gì mà không nói được. Có lẽ đó là bởi vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ ưa nổi vị Tạ sư đệ lúc nào cũng giành được đãi ngộ đặc biệt trong môn kia chăng 2
Đạo tử của gã ta có thể giải được hạo kiếp cho Côn Ngô thì sao chứ ? Không thích là không thích.
Vương Khước là người biết nghĩ cho đại cục Côn Ngô nên có thể nhẫn nhịn, xuê xoa chín bỏ làm mười. Còn Ngô Đoan, bản thân tuy cũng tự nhận là đệ tử Côn Ngô hợp cách nhưng nhiều khi hắn lại thấy mình hơi lập dị. Nếu một ngày nào đó cần phải chiến đấu xả thân vì sự tồn vong của Côn Ngô, hắn sẽ sẵn sàng mà chẳng hề nhăn mặt nhíu mày lấy một lần. Song như vậy không có nghĩa là trong thâm tâm đồng môn ai hắn cũng tán thưởng và đồng tình với mọi quyết định của Côn Ngô.
Kiến Sầu biết Ngô Đoan và Khúc Chính Phong có thời từng là bạn. Hơn nữa tuy hai người đã có lân đánh nhau kịch liệt gần rặng đá ngâm Đại Mộng ở biển tây hải nhưng sau đó nàng có nghe thấy Khúc Chính Phong đánh giá, nói Ngô Đoan là một trong số những người khó kết giao ở Côn Ngô.
Bây giờ nghĩ lại thì đúng như vậy.
Kiến Sầu nhếch môi cười, đầu óc lãng đãng như mải nghĩ đâu đâu : "Nghe nói Tạ đạo hữu có đạo tử thiên quyến, tu luyện vượt cảnh giới không cần phải độ kiếp. Hơn nữa tâm tính kiên định, dù có là đạo kiếp vấn tâm đi nữa cũng chẳng coi ra gì. Nhưng hiện giờ ngay cả Hoành Hư chân nhân cũng buộc phải kẹt lại. Vị Tạ đạo hữu này của quý môn quả thật là lạ lùng..."
Rốt cục, không biết có chuyện gì mà vị "đạo tử" này và vị chân nhân Hoành Hư tu vi tận hữu giới kia đã phải lưu lại Côn Ngô vào lúc quan trọng như thế này ?
Không chỉ Kiến Sầu mà thật ra toàn Tinh Hải cũng đều chung một câu hỏi. Có người suy luận thì tin được bởi có chính tu sĩ Côn Ngô đích thân xác nhận. Có người phỏng đoán thì trật xa cả vạn dặm, thực không thể nào tin nổi.
Dĩ nhiên người rõ chuyện nhất vẫn là Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô và chính Tạ Bất Thần.
\¿ #
Sau núi Côn Ngô. Giữa xuân, trời trở ấm. Chốn núi rừng vẻ tiêu điều xơ xác đã biến mất từ lâu, sắc lá xanh non mượt mà như ngọc phủ kín khắp mười một rặng núi Côn Ngô.
Sau rặng núi chính, trên con đường mòn dẫn tới một cốc sâu.
Trong cốc là một khu rừng tùng.
Thác đổ ào ào, tóe bọt trắng xóa trên đầm nước tĩnh mịch âm u. Cạnh đó có một căn nhà tranh đơn sơ nằm đối diện với khối đá đen cực lớn giữa đầm.
Lúc này Hoành Hư đang đứng trước nhà, còn Tạ Bất Thần thì đang xếp bằng ngồi ngay chính giữa khối đá kia.
Ban ngày ban mặt nhưng nơi đây lại âm âm u u, chim chóc bặt tiếng.
Đất trời tựa như hư vô.
Cho dù Hoành Hư hay Tạ Bất Thần có cảm thấy được hay không thì vẫn có một luồng khí tức, một sự tồn tại nào đó cứ xoay mãi trên đầm nước tĩnh mịch trong u cốc này, tựa hồ như đang chờ thời cơ thích hợp vậy.
Một trận gió thổi tới, tay áo Tạ Bất Thần đang phủ trên mặt đá chợt lất phất tung lên, song cả người y lại như đóng thành một thể với khối đá đen bên dưới.
Hai tay đặt trên gối, các ngón bấm theo ấn quyết thanh tâm quả dục.
Sau khi linh khí trong người đi hết một vòng lớn, Tạ Bất Thân mở mắt ra nhìn Hoành Hư chân nhân đang đứng im lìm mãi trên bờ đầm bên kia.
Người thông minh với nhau không cần phải nói nhiều.
Hoành Hư trước giờ là một người thông minh.
Tạ Bất Thần cũng vậy. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua Hoành Hư chân nhân đã biết ngay là y đã sẵn sàng. Cây phất trần trong tay hất lên, lão nhíu nhíu mày ngẩng đầu nhìn trời.
"Thành hay bại chỉ trông vào hôm nay thôi..."
Hoành Hư chân nhân nào ngờ vẫn sẽ có ngày mình phải lo lắng cho đạo kiếp của môn hạ đệ tử như thế này. Rõ ràng đây là đạo tử, là vị thiên tài được lão kỳ vọng cứu Côn Ngô thoát khỏi đại nạn trăm năm nhưng từ tám mươi năm nay tu luyện lại mắc rất nhiều sai lầm.
Hiện giờ hắn đã tới đỉnh điểm nguyên anh song thế mà vẫn còn bị tâm ma vây hãm.
Điều này chu thiên tinh thân đại trận có bói ra, đến ngày đó lão có thể lấy thân độ kiếp thay được chăng ?
Ánh mặt trời mờ nhạt trên cao chiếu xuống quấy đảo màu sắc trong đáy mắt Hoành Hư chân nhân, khiến thần thái lão trở nên thâm sâu khó lường. Một hồi lâu sau lão mới cúi đầu xuống, thanh âm giọng nói nghe ra chiều tiếc nuối : "Cũng chỉ vì đỉnh Cửu Nghi mà thây sai con đi Tuyết Vực."
"Nhưng ngàn tính vạn toán lại chẳng ngờ con nha đầu Nhai Sơn kia cũng đi. Hơn nữa trời xui đất khiến làm sao mà nó cũng rớt vào hạt cải tu di với con. Khi không đi may áo cưới cho người khác, giúp nó đạt được cơ duyên thì chớ, thế mà lại còn ngày ngày mặt đối mặt làm tâm ma đã dầy lại còn dầy thêm..."
"Ôi, thời với chả vận I"
Thời ư, vận ư ?
Nếu có ai nghe thấy Hoành Hư chân nhân nói như vậy hẳn sẽ nghĩ rằng lão vì Tạ Bất Thần, vì Côn Ngô mà suy tính bao việc; sẽ cảm thấy mủi lòng khi nghe thấy tiếng lão rút ruột rút gan than thở cay đắng như thế kia. Nhưng những lời ấy khi rơi vào tai Tạ Bất Thần thì lại như lớp lớp bóng ma chụp xuống người y.
Vạn sự nghĩ kỹ rồi mới làm, đi một bước tính ba bước, Hoành Hư chân nhân lão thật không liệu trước hết được ư ?
Chuyện về hạt cải tu di coi như bất ngờ khôn lường, nhưng biết rõ Nhai Sơn và Phù Đạo sơn nhân đến như vậy mà lão vẫn không thể đoán được Kiến Sầu chắc chắn cũng sẽ đi Tuyết Vực ư ?
Tạ Bất Thần tự thấy giữa y và Hoành Hư chẳng có gì gọi là tình nghĩa thầy trò. Lúc đầu Hoành Hư thu y làm đồ đệ chẳng qua là vì y có thiên phú, vì chu thiên tinh thần đại trận bói rằng Côn Ngô sẽ gặp đại kiếp. Lão ta cần một người có thể giải được kiếp nạn này trong một trăm năm sau mà thôi. Cái gọi là coi trọng hay dốc lòng bồi dưỡng gì gì đó nói cho cùng cũng đều bởi chữ "lợi" mà ra cả.
Nếu trời không giáng kiếp nạn, Tạ Bất Thần tin chắc Hoành Hư sẽ không thu y làm đệ tử cho dù thiên phú của y hơn xa người thường. Đơn giản là vì lão chẳng cần tới một gã đồ đệ vượt mình mọi mặt làm gì.
Vì vậy lúc bị kẹt lại trong hạt cải tu di, cứ mỗi lần nhìn qua Kiến Sầu, Tạ Bất Thần lại không khỏi nghĩ đi nghĩ lại một câu hỏi vẫn luôn lẩn vẩn trong đầu : Hoành Hư có đáng tin không ?
Nhưng y chẳng bao giờ tìm được câu trả lời chắc chắn.
Mãi cho đến khi Tạ Bất Thân dùng đến con rối gỗ để thoát thân, vê đến Côn Ngô gặp lại Hoành Hư, thời khắc hội ngộ khiến y chợt nhận ra rất nhiều điều mà trước kia mình không để ý đến, hoặc cũng có khi thấy đó nhưng lại không nghĩ kỹ.
Vì vậy mới có hôm nay. Trừ y ra, chẳng ai biết được -
Tạ Bất Thần y chẳng cần tới đỉnh Cửu Nghi và cũng chẳng sợ quái gì tâm ma.
Cái đỉnh đúng là để giúp y độ kiếp. Nhưng y lại là đạo tử nên đột phá cảnh giới hoàn toàn không cần phải độ kiếp. Tâm ma tuy tôn tại nhưng có là có vậy thôi, bất quá chỉ có thể khiến y tự mâu thuẫn mà dẫn vặt mình chứ chẳng thể quấy nhiễu lung lạc ý chí được.
Mặc dù đạo kiếp vấn tâm không thể sánh được với lôi kiếp thường và chẳng có cách gì tránh khỏi nhưng điều đó không có nghĩa là y không thể vượt qua nổi. Mà lạ một điều là tu sĩ đa phần trên đời đều nghĩ rằng tâm ma sẽ gây ảnh hưởng, nhất là đối với đạo kiếp vấn tâm, Hoành Hư cũng không ngoại lệ.
Vì vậy tương kế tựu kế, Tạ Bất Thần nói với lão rằng năm trăm năm sớm chiều cùng ở chung một chỗ với Kiến Sầu đã khiến tâm ma trở nên quá nặng, tu vi nguyên anh đang ở mức cao nhất không thể ép xuống, e rằng không thể qua nổi vấn tâm nên mới xin Hoành Hư đặc cách giúp đỡ.
Côn Ngô sẽ còn phải chịu đại kiếp trăm năm, lão ta sao có thể ngồi yên nhìn y chết dưới đạo kiếp cho đành ?
Thân là đại năng hữu giới, hơn nữa còn là cây đa cây đê của Côn Ngô Trung Vực, Hoành Hư chắc phải có không ít mánh lới. Theo y nghĩ, nếu lão có thể yểm trợ mình an toàn vượt qua đạo kiếp này, đến lúc thiên đạo chất vấn sẽ tránh bớt được khó khăn...
Được vậy thì còn gì bằng.
Tuy từ trước đến giờ không hề sợ đạo kiếp và càng chẳng tin rằng mình sẽ vấn tâm thất bại, nhưng năm trăm năm bị khốn chung một chỗ trong hạt cải tu di với Kiến Sầu, không biết sao tu vi càng tăng thì trong lòng y lại cảm thấy có một thứ gì đó càng ngày càng tăng theo một cách mãnh liệt. Tựa hồ như trong người nàng có giấu một vật mà vật này thật vô cùng quan trọng đối với y. Nó hấp dẫn y trong tiềm thức tối tăm mơ hồ.
Nhưng mãi đến khi rời Thiên Tông, Tạ Bất Thần vẫn không nghĩ ra được đó là cái gì, song lại lạ lùng linh cảm thấy rằng : nếu lấy được vật đó, thì mọi sự sẽ thay đổi đến nghiêng trời lệch đất -
Kể cả "đạo" của y.
Đây mới chính là nguyên nhân mà Tạ Bất Thần không muốn đương đầu với đạo kiếp. Bởi muốn vượt qua được đạo kiếp vấn tâm thì phải đối mặt với thế gian, với thiên địa thiên đạo mà tuyên bố "đạo" của mình. Rồi từ đó về sau cái đạo này sẽ là hướng đi chính trong bước đường tu luyện, cho dù có tu lại ngàn đạo vạn đạo khác thì cũng không thể nào thay đổi, hay gạt bỏ được. Mà y không lấy được thứ đó thì tạm thời chẳng muốn trình đạo với trời chút nào. Hay nói khác đi, đạo kiếp hôm nay y nhất định phải thành công, nhưng tuyệt sẽ không trả lời bất cứ một câu hỏi nào của thiên đạo !
Gió đột nhiên mạnh hơn. Mặt đầm âm u sâu thẳm nhẹ nhàng lăn tăn gợn sóng. Sóng nước dập duềnh khiến cái bóng Tạ Bất Thần đang ngồi xếp bằng ngay ngắn in trên mặt đầm cũng trở nên nhăn nheo vặn vẹo, chẳng còn nhìn ra nổi hình dạng gì.
Y không tiếp lời Hoành Hư chân nhân mà chỉ tập trung ngưng thần, phóng thích tu vi, tỏ rõ dã tâm vô biên với đất trời...
"Âm! Âm!"
Dường như đánh hơi được khí tức phát ra, cái thứ vốn vẫn đang như có như không xoay quanh trên cao liền đánh bốp xuống vùng trung tâm đầm nước I Sấm sét đùng đùng gào thét như phẫn nộ làm rung chuyển cả Côn Ngô.
Nơi chân trời bắt đầu cuộn lốc, xoáy thành một vòi rồng vàng khổng lồ, ánh sáng tỏa ra chói mắt, thậm chí ở Minh Nhật Tinh Hải xa tít mà vẫn còn có thể thấy rõ !
Vừa lúc đó sau khi trao đổi xong tình hình cửa quỷ ở vùng cực đông, Kiến Sầu và hai người Vương Khước, Ngô Đoan đang định về chỗ trú của mình thì liền phải ngẩng đầu lên. Ai nấy đều thấy rõ vụ xoáy kim sắc kia.
Khí tức quen thuộc nhưng khác màu sắc.
Lúc này vụ xoáy đạo kiếp bắt nguồn từ Côn Ngô !
Chẳng biết có phải vì màu sắc hay là vì nó xuất hiện đột ngột hay không mà Vương Khước Ngô Đoan thoáng sững người.
Đạo kiếp bình thường đều là mây đen che đỉnh. Kiến Sầu vì phá ba cảnh giới, độ cùng một lúc ba kiếp nên màu tím khủng khiếp mới đậm gân như đen. Nhưng...
Mây vàng sáng chói xoay vần quanh một khối đen sì u ám nằm chính giữa vụ xoáy. Đạo kiếp như vậy không biết tại sao mà thành !
Kiến Sầu nheo mắt nhìn, đôi đồng tử cũng sầm sậm vàng dưới ánh kim quang : "Đạo kiếp của Tạ đạo hữu thật chẳng thường chút nào."