Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 418 - Chương 418 : Lạn Kha Lâu Luận Đạo

Chương 418 : Lạn Kha lâu luận đạo Chương 418 : Lạn Kha lâu luận đạoChương 418 : Lạn Kha lâu luận đạo

Mấy ngày nay, lời đồn thổi phỏng đoán về tình hình Nhai Sơn cứ chồng lên tầng tầng lớp lớp, nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Có người nói trong một trận sống mái trên thánh điện Tuyết Vực, Tạ Bất Thần đã bị Kiến Sầu đánh trọng thương, vì vậy nên mới cần Hoành Hư chân nhân ở lại chữa trị. Kẻ lại bảo Côn Ngô đã lên kế hoạch khác để đối phó với sát thủ Cực Vực nên cần có thời gian. Dĩ nhiên số người đoán đến khả năng Tạ Bất Thân phải vượt đạo kiếp vấn tâm cũng không ít, vì dù sao tu vi nguyên anh đỉnh phong của y cũng sờ sờ ra đó...

Rốt cục đến bây giờ, mọi phỏng đoán đều đã có câu trả lời xác đáng.

Ngay khi trên bầu trời Côn Ngô xuất hiện vụ xoáy, cả Tinh Hải đều âm ầm chấn động. Nơi đây gần như tập trung toàn bộ lão quái và đại năng của Thập Cửu Châu thì làm gì mà không nhận ra được lai lịch của vụ xoáy này !

Nửa tháng trước Kiến Sầu Nhai Sơn đã đột phá rồi, còn vị thiên tài nổi danh Côn Ngô bấy lâu nay này bây giờ rốt cục cũng muốn vượt giới chăng ?

Mọi người gần như hết thảy đều bỏ dở việc mà trông lên.

Kể cả tu sĩ Nhai Sơn.

Chẳng biết tự bao giờ Phó Triêu Sinh và bọn Tả Lưu cũng đi ra đứng sau Kiến Sầu, cùng ngẩng đầu quan sát.

Không ai nói tiếng nào.

Ngoài bình tĩnh chăm chú nhìn người kia độ kiếp như nhìn một người xa lạ, thần sắc Kiến Sầu trông vẫn chẳng có gì khác thường, nhưng càng như vậy thì người ngoài nhìn vào lại cảm thấy dường như ẩn như lớp vỏ bình tĩnh đó, nội tâm bên trong đang cuồn cuộn nổi sóng thì đúng hơn. Song tình hình độ kiếp của Tạ Bất Thần lúc này lại vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, khiến ai nấy đều kinh ngạc.

Lúc trước Kiến Sầu độ kiếp đã làm dấy lên không biết bao nhiên là phỏng đoán táo bạo, sức tưởng tượng của chúng nhân quan sát đã gần như đến cực điểm rồi, thế mà bây giờ chẳng ngờ người sau này lại còn kinh khủng hơn nhiều !

Hơn nữa còn xuất hiện nhanh như vậy, thân phận của người độ kiếp đặc biệt như vậy...

Trong khi đạo kiếp vấn tâm của Kiến Sầu có thể nói là kinh khủng nhất thì đạo kiếp của Tạ Bất Thần lại có thể xem như là thứ quỷ dị nhất xưa nay trên Thập Cửu Châu !

Kiếp vân của y theo dạng phễu xoáy vậy mà phủ kín cả bầu trời Côn Ngô tới tận ba ngày trời I

Ba ngày không tan, kim quang rạng rỡ, đêm đen sáng rực như ngày !

Ngày đầu tiên, đạo kiếp vấn tâm giáng xuống nhưng vụ xoáy lại treo mãi nơi chân trời mà chẳng tán. Đến ngày thứ hai nó bắt đầu xoáy tít, rồi giáng xuống hai đạo sấm sét xuống kẻ "thiên quyến đạo tử” lẫy lừng kia tựa hồ như bị chọc giận; một lát sau thì điên cuồng nã xuống thêm cả chục đạo nữa ! Người người chứng kiến chỉ còn biết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Đến ngày thứ ba thì màu vàng vốn có của vụ xoáy đã trở nên đen kịt ! Lúc trời vừa hửng sáng, Kiến Sầu theo Phó Triêu Sinh ra sân viện, mở cổng đi ra là đã thấy cái màu đen đến phát khiếp kia trên không trung mặt tây Côn Ngô rồi !

Vụ xoáy đạo kiếp gân như muốn đè sập cả mười một ngọn núi của Côn Ngô !

Sức ép của trời xanh và thiên đạo mạnh đến nỗi thậm chí người ở Minh Nhật Tinh Hải xa xôi cũng cảm thấy được rõ ràng !

Mặt trời ban mai tỏa sáng, mạ một đường viền vàng rực quanh vụ xoáy, nhưng cũng chẳng thể nào giảm bớt được cái sức ép kia mà trái lại còn khiến chúng tu sĩ càng cảm thấy nặng nề ngạt thở hơn. Thậm chí vào thời khắc này, ngay cả những người đã từng đương đầu với kiếp lôi cũng không khỏi phải rùng mình kinh sợ !

Đạo kiếp này thật quá ư kỳ dị.

Nào có ai từng nghe nói đến đạo kiếp kéo dài tới những ba ngày đâu ?

Đã thế ngày đầu tiên lại không có lôi kiếp. Ngày thứ hai thì lôi kiếp không những giáng xuống, mà sau hai cú đầu còn làm dồn dập một tràng, tựa hồ như bị chọc giận mà trả đũa lại. Song có cố gắng cho lắm cũng chỉ công cốc mà thôi.

Vì thế vào ngày thứ ba, màu vàng kim vốn có của kiếp vân đã trở thành đen sì, hơn nữa còn nặng nề hạ thấp xuống...

Không có kiếp lôi.

Nhưng so với kiếp lôi còn kinh khủng hơn !

So với hai ngày trước, mặc dù không thể lén nhìn tình hình độ kiếp cho rõ vì bị vướng trận pháp hạn chế nơi Tạ Bất Thần độ kiếp nhưng các tu sĩ vẫn còn có thể phóng linh thức tới Côn Ngô được. Nhưng tới hôm nay thì...

Ngay cả linh thức của đại năng phản hư đụng vào còn chẳng được chứ đừng nói gì là xuyên thấu nổi kiếp vân !

Kiểu này thì đạo tử thiên quyến cái nỗi gì ?

Phải nói là đắc tội nặng với thiên đạo thì đúng hơn !

Kiến Sầu nhìn mà đầu mày nhíu lại, tự hỏi tại sao lại như vậy. Đạo kiếp, nhất là vấn tâm, vốn là chuyện cá nhân mỗi người, người ngoài chẳng thể giúp được. Vì lẽ đó mà ngay từ đầu nàng cứ thấy lạ, không hiểu lắm tại sao Hoành Hư chân nhân lại phải ở lại Côn Ngô. Làm vậy cũng chẳng giúp gì được cho Tạ Bất Thần. Nhưng giờ thì...

Có phải loại đạo kiếp này vốn quỷ dị hung hiểm nên mới cần Hoành Hư nhúng tay vào không 2 Hay có khi vì có lão can thiệp nên đạo kiếp mới biến đổi lạ lùng như vậy chăng ?

Thật khó hiểu.

Mà trong tình trạng này dường như Côn Ngô cũng không muốn người ngoài hiểu được.

Mấy ngày nay nàng cứ theo Ngô Đoan Vương Khước ướm lời gặng hỏi, hỏi luôn cả chưởng môn Trịnh Yêu kiến văn quảng bác nhưng cũng không biết được chút gì, thậm chí Hoành Hư chân nhân còn chẳng báo qua tiếng nào.

Đạo kiếp kéo dài càng lâu thì chúng tu sĩ ở Tinh Hải càng không thể yên tâm nổi. Vốn việc thảo luận bàn bạc sẽ tiến hành sau khi mọi người tụ họp đông đủ, trong ba ngày này, nhiều tông môn khác như Vọng Giang lâu, Dương Tông, Thiền Tông, Bạch Nguyệt cốc, Ngũ Di tông, thậm chí cả ba nhà lớn nhất trong thế gia tây nam... cũng đã dân dần có mặt khá đông đủ. Nhưng vậy mà lại chỉ thiếu có hai tay cự phách của Côn Ngô.

Hơn mười giáp nay, Hoành Hư chân nhân vẫn luôn là nhân vật lẫy lừng lãnh đạo thiên hạ chính đạo. Một cuộc họp quan trọng nhường này sao có thể vắng mặt lão được đây ?

Mọi người đành phải chờ.

May mà bây giờ sự việc chưa phải là cấp bách lắm nên vẫn còn có thể chờ được. Tuy kiếp mây đã lơ lửng trên không ba ngày, nhưng dù gì thì cũng đã có một bậc đại năng hữu giới như Hoành Hư chân nhân rồi. Lão ở lại Côn Ngô dĩ nhiên là để bảo vệ Tạ Bất Thần, vì vậy khả năng xảy ra rủi ro không lớn. Và cũng bởi tin vào khả năng của Hoành Hư chân nhân nên ai nấy đều chẳng phải lo lắng gì quá mức.

Tuy nhiên trong ba ngày này, chúng tu sĩ cũng không ai ngồi không. Xưa nay trên Thập Cửu Châu chẳng mấy khi gặp chuyện mà lão quái đại năng mười phần hết chín cùng tụ lại một chỗ. Một dịp may luận đạo tốt như vậy sao có thể bỏ qua ?

Đầu đuôi mọi chuyện thật ra lại bắt nguồn từ ba ngày trước.

Lúc đạo kiếp của Tạ Bất Thần vừa diễn ra, chúng tu sĩ, kể cả mấy người Kiến Sầu, ai nấy đều chú mục quan sát. Nhưng nhìn mãi mà đạo kiếp vẫn chẳng có gì thay đổi thì quá chán. Vì vậy Vương Khước Ngô Đoan mới đề nghị đi đâu đó quanh Tinh Hải để thưởng trà hay uống rượu chơi. Vương Khước rất rành Minh Nhật Tinh Hải chứ Kiến Sầu thì chẳng biết gì nhiều. Vừa nói ra không ai phản đối tiếng nào. Dẫu sao làm quen với Tinh Hải một chút cũng chẳng hại gì, vì vậy mới hợp lại thành nhóm, dẫn theo mấy người Tả Lưu, Phương Tiểu Tà đi luôn. Còn Phó Triêu Sinh thì dường như muốn tìm tin tức "không tằm" nên không đi cùng.

Sau khi dạo qua quá nửa thành Toái Tiên, cả bọn liền nghỉ chân trong Lạn Kha lâu vốn lớn nhất và có tiếng nhất trong thành. Tòa lâu nằm cạnh bờ Lan Hà, cảnh quan vô cùng rộng rãi khoáng đạt.

Kiến Sầu và mọi người cùng chọn chỗ mặt sông mà ngồi.

Ban đầu chưa xảy ra chuyện gì đặc biệt. Cả bọn chỉ tán gẫu với nhau về tình hình Tinh Hải. Nhưng có Tả Lưu góp mặt thì lại đâm ra lôi thôi I

Một đám tài danh uống với nhau chưa được hai chén rượu thì những câu hỏi của Tả Lưu đã như thiên lý mã, vèo một cái đã chạy ngoắt sang chủ đề tu luyện thường ngày.

Côn Ngô và Nhai Sơn khác nhau rất lớn ở chỗ sư phụ truyền thừa. Nói cho đơn giản thì sư tôn của mỗi đệ tử Côn Ngô đều đích thân chỉ dạy, truyền thụ rất nhiều chứ không như Nhai Sơn toàn là áp dụng triệt để tinh thần "Sư phụ dẫn ngươi nhập môn thôi, còn lại ngươi tự quậy đi". Vì vậy so ra người bên Côn Ngô rành về lý thuyết tu luyện hơn nhiều.

Thân là đệ tử chân truyền của Hoành Hư chân nhân, hơn nữa còn là bài danh đầu bảng, hai người Ngô Đoan Vương Khước kiến thức thật chẳng phải người thường có thể bì kịp.

Nhất là Vương Khước. Hắn vốn mê thư tịch cổ, công pháp tu luyện trong thiên hạ cũng đọc qua rất nhiều. Hơn nữa tính tình lại hiền lành dễ mến, suy nghĩ độc đáo nên mấy câu hỏi lạ lùng kỳ quái của Tả Lưu hắn đều đáp được đến hơn bảy tám phần ! Ngay như Kiến Sầu ngồi kế bên mà cũng không khỏi phải lấy làm khâm phục hắn uyên bác.

Còn Tả Lưu thì có cảm giác như gặp được cao nhân, hai mắt sáng lên, hớn hở đến độ hươ tay múa chân, làm như Vương Khước là danh sư đại nho không bằng. Kẻ nói người ghi, ngọc giản trong tay Tả Lưu cứ bấm lên bấm xuống ghi chép lia lịa... Nhìn kiểu cách cứ như là phải vắt Vương Khước cho bằng kiệt mới thôi !

Ban đầu Kiến Sầu còn ngồi im lắng nghe, nhưng về sau vì Tả Lưu hỏi quá nhiều, mà vị tu sĩ họ Vương kia đã không biết thì thôi, chứ biết thì lại giải thích đến cùng, các vấn đề về đạo pháp và tu luyện đều chẳng có ý giấu diếm, cứ ro ro nói hết.

Đến lúc này còn ai có thể trơ mặt ngồi nghe ?

So với sư phụ thường ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, có thể nói Vương Khước là một người quân tử phóng khoáng. Vật tụ theo loài, đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu. Ở cạnh một người khiêm nhường như vậy, tuy cũng chẳng kém cạnh gì nhưng Kiến Sầu cuối cùng cũng bị Vương Khước chinh phục hoàn toàn mà nhập cuộc. Lần này thì không phải chỉ là hỏi đáp, đáp hỏi đơn giản như trước nữa mà thôi.

Tu vi của Kiến Sầu dù sao cũng hơn hẳn những người khác đến tận hai cảnh giới lớn, tu tâm lại nhanh kinh người, đúng là vô cùng xứng danh đại năng phản hư. Hơn nữa, không chỉ đã xem qua "Thanh Phong Am tứ thập bát ký", từng tiếp xúc với phương pháp tu luyện rất khác biệt ở Cực Vực, thậm chí ngay cả thư tịch để lại trong căn nhà cũ ở Uổng Tử Thành, nàng cũng đã từng đọc qua rồi...

Nếu ví Tả Lưu như một dòng chảy nhỏ thì Vương Khước chẳng khác gì sông lớn, còn Kiến Sầu gọi là biển cả mênh mông cũng thật chẳng ngoa !

Vì kinh nghiệm sống khác biệt nên góc nhìn, cách lý giải cũng khác. Đó là còn chưa kể đến "Ngã đạo", một con đường tu đạo trước nay chưa từng có, vô cùng đặc biệt của riêng nàng.

Vì vậy hễ mở miệng là thường nói đúng vào chỗ quan trọng nhất, ngoài ra Kiến Sầu còn đề xuất một số vấn đề mà tu sĩ phần đông rất khó nghĩ đến, hơn nữa còn mở rộng cách nhìn, đào sâu những phạm trù xưa nay chưa hề được tiền nhân phát triển. So với Vương Khước kiến văn quảng bác thì nàng còn có phần sắc bén hơn, lại thêm cảnh giới và tu vi cao nên hiểu biết càng đồi dào, mạnh mẽ như thác đổ.

Từ lúc Tả Lưu và Vương Khước bắt đầu thảo luận, trong lâu đã có khá nhiều tu sĩ Tinh Hải để ý đến. Vì rất có ấn tượng trước những câu hỏi kỳ lạ hóc búa của Tả Lưu, ai nấy đều tò mò muốn biết lời giải ra sao. Mấy người Kiến Sầu dĩ nhiên cũng không dựng bình chướng cản trở người nghe, thế nên lại có thêm một số tu sĩ nán lại, trơ mặt dỏng tai lắng nghe.

Rồi chẳng biết tự bao giờ mấy người đệ tử khác của Phù Đạo sơn nhân, Thẩm Cữu, Trần Duy Sơn, Khương Hạ cũng đến nơi. Vốn họ đi tìm Kiến Sầu, Tả Lưu và Phương Tiểu Tà, thế nhưng lại không ngờ sẽ được nghe nàng giảng giải về sự khác biệt trong cách tu luyện giữa quỷ tu Cực Vực và tu sĩ Thập Cửu Châu. Cả bọn ba người thích thú lắng nghe, rồi cũng chẳng nói chẳng rằng mà ngồi xuống luôn.

Thẩm Cữu và Trần Duy Sơn cũng không phải người thường.

Đệ tử Côn Ngô hiểu biết nhiều, nhưng đôi khi nhiều quá cũng có cái dở, không như bên Nhai Sơn thoải mái đơn thuần, một khi nghe xong cũng có cách nhìn và thắc mắc riêng.

Kẻ hỏi, người đáp.

Ta một câu, ngươi một câu, hắn một câu... Mê mải hỏi hỏi đáp đáp, chẳng mấy chốc cả bọn đã quên béng mất mục đích tìm người ban đầu.

Nhai Sơn, Côn Ngô là như vậy đó !

Đây là lớp đệ tử hậu bối trẻ tuổi nhất của hai tông môn lớn, thậm chí trong đó lại còn có Kiến Sầu vừa mới đột phá phản hư cách đây không lâu !

Đúng là vị đại sư tỷ Nhai Sơn tiếng tăm lẫy lừng ấy !

Đời nào người ta lại chịu bỏ qua một dịp may nghe luận đạo như vậy chứ ?

Không những không bỏ qua mà còn kêu bạn gọi bè, chỗ quen biết với nhau người này báo cho người kia, vì vậy mà tu sĩ các miền đất khác hiện đang có mặt tại Tinh Hải cũng được thông tri. Mấy người là bằng hữu cũ như Lục Hương Lãnh, Như Hoa công tử dĩ nhiên cũng tới ngay. Thế nên đến đêm Lạn Kha lâu không những không vắng khách mà còn đông thêm. Ngoài tu sĩ Nhai Sơn Côn Ngô, cuộc luận đạo này còn có người của Tinh Hải, của bắc vực, của vùng man hoang đông nam, của thế gia tây nam, thậm chí tăng sư Cựu Mật cũng có mặt...

Thế là một nhóm đông đảo từ nguyên anh, xuất khiếu cho đến cả lão quái nhập thế thường ngày ít lộ diện cũng đều tham gia !

Rốt cục thành ra một cuộc luận đạo vô cùng quy mô !

Ngày ngày tu luyện nên từ lâu các tu sĩ đã không còn cần phải được nghỉ ngơi như người phàm nên thảo luận suốt đêm không nghỉ. Hơn nữa, tu sĩ các nơi nghe tiếng cũng đua nhau kéo đến.

Nhiều vấn đề được làm sáng tỏ; có khi người nghe tán đồng, có khi không...

Thật đúng là một dịp tranh luận thỏa sức hiếm có. Trên Thập Cửu Châu xưa nay chưa từng xảy ra một sự kiện lớn như vậy, có chăng chỉ là một ít thấy được trong các ghi chép vào thời thượng cổ mà thôi. Tất cả mọi người, kể cả Kiến Sầu, đều không ngờ rằng về sau cuộc luận đạo này sẽ đi vào lịch sử Thập Cửu Châu, mực thơm lưu dấu thư tịch. Hậu thế lúc nhắc đến thường gọi là "Lạn Kha lâu luận đạo'.

Có người cho rằng đây là điểm sáng bộc phát giữa phồn thịnh và khủng hoảng trước khi trận chiến âm dương giới lần thứ hai nổ ra; có người lại nghĩ rằng đây là cuộc luận đạo khiến người ta nhớ nhất từ trước tới nay bởi nó không có thành kiến môn phái, không có thâm thù đại hận, tu sĩ ai nấy đều một lòng hướng đạo; cũng có kẻ nhận xét rằng đây cũng là thời điểm Kiến Sầu đại tôn bắt đầu truyền đạo...

Hơn nữa còn thú vị ở chỗ là sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, có người lại phát hiện ra nhiều điều đáng kinh ngạc khác : Trận luận đạo kéo dài đến ba ngày này thu hút được gần một ngàn tu sĩ tham dự, dự thính. Tu sĩ từ xuất khiếu trở xuống, hoặc xuất khiếu nhưng chưa vấn tâm có bảy trăm tám mươi sáu người. Trong số đó có một trăm mười ba người về sau đều quyết định đi theo con đường đạo của Kiến Sầu ! Trong một trăm mười ba người này có tám mươi ba người lúc ấy chỉ mới tới kim đan, nguyên anh hai mươi bảy, hơn nữa lại còn thêm ba người tu vi lên tận xuất khiếu mới tài !

Về mặt ảnh hưởng thì khỏi nói. Trăm ngàn năm sau, nội dung cuộc luận đạo được Tả Lưu chép lại toàn bộ đã giúp ích cho không biết bao nhiêu là tu sĩ vừa mới bước những bước đầu tiên trên con đường tu đạo, đồng thời là kim chỉ nam dẫn dắt vô số người lầm đường lạc lối, sa lầy trong khốn cảnh...

Mọi quan điểm, lý luận có liên quan đến Kiến Sầu trong cuộc luận đạo này về sau ghi chép trong "Nhân đạo sơ thiên". Tất cả các tu sĩ đã từng đọc qua sách này mà bước chân vào "Nhân đạo" đều tự xem mình là môn hạ Kiến Sầu... Dĩ nhiên việc tu sĩ thiên đạo và nhân đạo so tài, đánh nhau đến một mất một còn cũng có xảy ra. Vì hai bên đả kích chửi bới nên tu sĩ nhân đạo mới bị người ta gọi đùa thành "bè lũ môn hạ của Kiến Sầu”... Song dù là "môn hạ" hay "bè lũ" thì điều này đã tạo nên sức thúc đẩy cho "Nhân đạo" đang còn rất mới mẻ, gây ảnh hưởng nhất định đến tu sĩ toàn thiên hạ.

Lạn Kha lâu luận đạo -

Ngày đầu tiên, nhân số tham gia không quá hai mươi, người có tu vi lên tới phản hư chỉ có mỗi mình Kiến Sầu.

Ngày thứ hai, lượng tu sĩ tăng hơn năm chục. Hơn nữa, có lẽ vì Kiến Sầu là phản hư đại năng nên cuộc thảo luận đã thu hút được khá nhiều xuất khiếu nhập thế, thậm chí Ương Kim Không Hành mẫu của Cựu Mật và Chương Viễn Đại chưởng môn Phong Ma kiếm phái cũng có mặt. Đến ngày thứ ba thì có người bỏ đi nhưng người tới sau lại càng đông hơn.

Giờ tý, khuya ngày thứ hai, Kiến Sầu rời cuộc thảo luận. Tuy trong bụng không muốn bởi chẳng mấy khi có dịp được ngồi luận đạo với các bậc đại năng như Ương Kim Không Hành mẫu Cựu Mật và chưởng môn Phong Ma kiếm phái nhưng người gọi về lại chính là Trịnh Yêu, nàng không thể không tuân cho được.

Khi về đến nơi, tìm gặp Trịnh Yêu nàng mới biết lúc chiều cửa quỷ ở cực đông có nhiều hiện tượng lạ. Bọn họ gọi nàng về để hỏi kỹ càng hơn tình trạng nơi này lúc nàng vừa từ Cực Vực về tới Thập Cửu Châu.

Ở cực đông, một hòn đảo chơi vơi giữa biển đông hải, trên có cây đào khổng lồ có cửa quỷ đi thông Cực Vực. Tương truyên lúc vẫn còn luân hồi, chim Cửu Đầu chở hồn phách, bay ngược dòng Cửu Đầu giang bay lên, rồi qua cửa này mà vào quỷ môn quan.

Kiến Sầu hồi trước tuy rơi vào vùng loạn lưu không gian nhưng khi thoát ra thì vẫn còn chút ấn tượng với cái cửa quỷ này, vì vậy mới nhớ mà kể lại, sau đó còn đề cập thêm đôi điều về quỷ môn quan.

Nhai Sơn chăm chú lắm nghe, những ngày này lại càng quan tâm để ý hơn.

Xong việc thì Kiến Sầu chẳng còn phải làm gì khác, vốn định trở về Lạn Kha lâu, tiếp tục thảo luận với mọi người nhưng lại chợt nhớ ra từ lúc luận đạo đến nay mình chẳng thấy bóng dáng Phó Triêu Sinh đâu. Hắn có nói đi tìm không tằm, hai ngày rồi mà sao vẫn chưa có kết quả ?

Linh thức của Kiến Sầu không tìm được Phó Triêu Sinh, sau mới nhớ tu vi của tên đại yêu này cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, nàng mà tra được hắn ở đâu mới đúng là chuyện lạ. Vì vậy nàng bèn đi thẳng sang viện nhỏ hắn chọn khi trước.

Nhưng Phó Triêu Sinh không có đó. Phòng ốc hoàn toàn không có vẻ gì là có người ở, tựa hồ như hai ngày nay hắn vẫn còn ở ngoài chứ chưa có trở về.

Kiến Sầu hơi lo, không khỏi nhớ tới lúc trước hắn có nói muốn đi "mượn" Khúc Chính Phong "Cửu khúc hà đồ' gì gì đó...

Không biết Phó Triêu Sinh có đi gặp dược vương Nhất Mệnh tiên sinh mà 'mượn' không đây ?

Thật là đau đầu, cứ nghĩ đến cách xử sự của tên đại yêu này thì chuyện đó cũng không phải là không có khả năng. Nhưng bây giờ tìm được hắn không dễ, Kiến Sầu nhớ tới dị tượng cảnh hắn giấu cánh hoa đào, kế lại nghĩ người trên Minh Nhật Tinh Hải có thể đánh bại hắn chẳng có mấy ai nên mới buộc lòng thôi không bận tâm đến nữa, sau đó thì trở bước đi vê phía Lạn Kha lâu.

Lạn Kha lâu ngày thứ ba so với hai ngày trước còn đông vui hơn gấp mấy lân. Không chỉ trên lầu, dưới lâu mà ngay cả không trung cũng đầy những người là người, thấp có trúc cơ kim đan, cao thì tới tận nhập thế.

Lúc này ai nấy đều đang say sưa lắng nghe.

Khi Kiến Sầu đến thì Chương Viễn Đại chưởng môn Phong Ma kiếm phái đang giảng về kiếm. Vừa khéo Hạ Hầu Xá, người đã từng phải bỏ Phong Ma mà đi cũng đang dự thính lẫn trong đám đông. Tuy vậy vị chưởng môn này lại chẳng phản đối tiếng nào.

Chương Viễn Đại khoát tay thong thả nói : "... Kiếm chính là "Chúa của trăm binh", sinh ra vốn để giết người. Nhưng sau đó nó lại là "Binh khí của người quân tử". Phàm đã là quân tử thì ắt phải có bội kiếm bên mình. Thành ra nó không phải là thứ chỉ để giết người nữa. Kiếm phát triển đến đâu thì kiếm đạo tự nhiên cũng phát triển đến đó."

Kiến Sầu rất quan tâm đến kiếm, nhưng lúc này người nghe giảng về kiếm không đông lắm. Nàng lặng lẽ lại gân chỗ Như Hoa công tử. Tên mặt dày mày dạn này đã nhích sang một bên để chỗ cho nàng mà không nói tiếng nào, chỉ chăm chú lắng nghe.

Chương Viễn Đại lý giải về "Kiếm" cực kỳ độc đáo, thật không hổ danh chưởng môn Phong Ma kiếm phái chút nào : "Vì vậy, cái đạo của kiếm nằm ở chỗ cực trí, cực hiểm, thường ít giết người lắm."

"Nhưng nói vậy không phải là kiếm không giết người thì không lợi hại. Tu sĩ chúng ta tu kiếm, kẻ đạt đến cực trí hiếm như lông phượng sừng lân mà mấy cái thứ bàng môn tả đạo thì cái gì cũng có."

"Nếu có người hỏi, trong đạo kiếm, loại nào giết người lợi hại nhất 2?"

Chương Viễn Đại cười, đáy mắt ánh lên hoài niệm, nhớ lại điều gì đó mà thở dài thốt lên : "Trong đó, giết người lợi hại nhất chính là kiếm nhập ma."

"Đạo này tìm về ngọn nguồn sinh kiếm, truy lại tội lỗi phải xuất kiếm, vì giết người mà thành. Gặp người hiền thì tàn sát còn nương tay; gặp người ác thì đâm ra tàn khốc. Không gì không hận, không gì không giết. Đó chính là - "

"Kiếm ma !"

Cũng do đó mà môn phái mới mang tên Phong Ma. Tương truyền vào thời thượng cổ có một vị kiếm tu bước chân vào con đường tà đạo, từ đó về sau thì nhập ma rồi tu thành kiếm ma. Y muốn trở thành người đứng đầu vạn binh nên vì vậy mới dấy nên một tràng gió tanh mưa máu, tàn sát vô số tu sĩ vô tội, đoạt pháp khí của họ lấy làm của mình.

Song y lại thiếu kiếm. Chỉ thiếu mỗi một cây hợp với mình !

Thanh kiếm ấy chính là thanh Nhất Tuyến Thiên của Nhai Sơn ! Suốt đời y luôn nghĩ cách trà trộn vào trong kho vũ khí, nhưng lại chẳng mong gì lấy được. Rốt cục vì đột nhập quá nhiều lân, hơn nữa còn tàn sát bừa bãi chọc giận Nhai Sơn nên bị các trưởng lão trong tông hợp lại đuổi giết đến tận trụ sở của "Hoành Thiên kiếm phái", phải một mình đối chọi với bao †u sĩ hợp lực vây đánh trong sơn động Phong Ma.

Từ đó về sau, Hoành Thiên kiếm phái mới đổi tên thành Phong Ma.

Nhưng nào ngờ hơn ngàn năm sau không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại có một gã thiếu niên Hạ Hầu Xá đoạt được truyền thừa kiếm ma "chủ của vạn binh" này.

Nói đến đây Chương Viễn Đại chẳng liếc mắt nhìn Hạ Hầu Xá lấy một cái và cũng chẳng nói gì thêm. Ai nhìn cũng biết tâm trạng ông không được tốt cho lắm. Dù sao Phong Ma kiếm phái truy sát mà không giết được Hạ Hầu Xá, trái lại còn dẫn tới chuyện đẩy hắn gia nhập Bạch Nguyệt cốc. Chuyện xảy ra cách đây mới mấy chục năm, bây giờ nhắc lại thật không hay.

Cũng may ở đây đông tu sĩ, chẳng ai lấy làm quan trọng. Thoắt cái đã có người khác đăng đàn diễn thuyết. Bấy giờ có thời gian ngắm nhìn bốn phía, Kiến Sâu mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng Lục Tùng, vị các chủ Thông Linh các suýt nữa đã đánh nhau với sư phụ mình trên quảng trường truyền tống cũng có mặt ở đây.

Lục Tùng dáng người khá cao, nhưng vì ngồi khuất trong góc nên ít bị để ý. Mãi đến khi nghe thấy câu gì đó, y mở miệng đáp, mọi người kể cả Kiến Sầu lúc đó mới chú mục nhìn sang. Y cũng không ra vẻ ta đây mà lại từ tốn kiên nhẫn giải thích bằng hết.

Hoàn toàn chẳng có chút gì là nóng nảy như ngày hôm đó.

Vì Thông Linh các nuôi dưỡng linh thú có tiếng nên tu sĩ phái này biết khá rõ vê yêu ma tinh quái. Giảng được nửa chừng, tựa hồ như sợ người nghe không hiểu, Lục Tùng vuốt vuốt râu rồi lấy từ trong tay áo ra một cái gương đen cổ kính tám cạnh, giơ lên cho mọi người xem.

"Đây là gương Thiêu Yêu, bí bảo của Thông Linh các chúng tôi, dùng để tìm kiếm phát hiện yêu thú và tinh quái. Cứ rót linh lực vào là sẽ cảm ứng được sự tồn tại của bọn chúng."

"Phạm vi cảm ứng còn tùy vào nguồn linh lực. Tu vi càng cao, linh lực càng mạnh thì bán kính nhận diện càng mạnh. Ngoài ra, yêu tu bị cảm ứng càng ở gần thì gương sẽ càng sáng hơn..."

Nói xong y liền xòe bàn tay ra rót linh lực vào trong, tiện thể đang định bắt đầu giảng giải đôi điều về yêu tu thì chẳng ngờ ngay sau đó hào quang xanh biếc chợt bùng lên rừng rực trên gương Thiên Yêu !

"Âm lb

Từ lầu trên đến lầu dưới, chúng tu sĩ liền ô râm lên, tiếng người xôn xao ồn ào như sóng triều quất tới !

Vừa rồi Lục Tùng nói gì bọn họ nghe chẳng sót chữ nào mà.

Cái gương Thiên Yêu này sáng lòa thế kia thì rõ ràng là gần đây có yêu ! Nhưng không biết linh lực Lục Tùng rót vào bao nhiêu, phạm vi nhận diện được bao xa mà thôi.

Chứ không thì đã xác định được vị trí của con yêu kia rồi.

Mọi người ai nấy đều hồ hởi không thôi.

Chỉ duy có Lục Tùng là đờ người ra, mắt nhìn xuống chiếc gương đen cổ kính không lớn lắm đang nằm gọn trong lòng bàn tay mà cả người sởn gai ốc, mặt mũi thoắt cái biến sắc. Y liền bật dậy nhìn quanh !

Nào có ai biết rõ hơn y phạm vi cảm ứng của gương Thiên Yêu chứ ! Y vốn lấy ra để làm ví dụ minh họa nên linh lực rót vào chẳng được bao nhiêu, dù gì bây giờ ở Minh Nhật Tinh Hải tra rộng quá rất dễ xảy ra sự cố.

Vì vậy phạm vi cảm ứng thật ra chỉ không đầy ba trăm xích mà thôi !

Hơn nữa...

Ánh sáng lại quá chói !

Tu luyện hơn ngàn năm, Lục Tùng hiểu biết rất nhiều về yêu quái tinh ma và đồng thời cũng từng chứng kiến phản ứng của gương Thiên Yêu đối với từng con ra sao, nhưng khủng khiếp như thế này, bạo liệt như thế này thì lần đầu mới thấy !

Đại yêu I

Đây chắc chắn là đại yêu !

Hơn nữa nó chỉ ở quanh đây, cách mình trong vòng ba trăm thước thôi !

Lục Tùng toát mồ hôi lạnh, cả người căng cứng, con mắt đảo nhìn xung quanh đầy cảnh giác, trông vô cùng đáng sợ.

Bộ dạng như lâm đại địch như vậy dĩ nhiên ai nấy đều thấy rõ ràng.

Nhìn là biết không hay...

Ngay sau khi nghe xong câu diễn thuyết của Lục Tùng, Kiến Sầu liên chợt linh cảm thấy có điều chẳng lành, vừa liếc mắt nhìn sang thì hào quang trên Thiên Yêu trong tay y càng lúc càng mạnh, càng lúc càng xanh !

Chỉ mới một nhịp thở mà đã xanh như biển sâu không đáy !

Nguyên cả lâu Lạn Kha liên chợt thinh lặng như tờ.

Sắc mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ hoảng sợ thấy rõ. Trong tiếng tim đập thình thịch thình thịch như trống trận, bọn họ vậy mà lại nghe thấy có tiếng chân ai bước từng bước rất nhẹ !

Nghe càng lúc càng gần, tựa hồ như đang bước lên bậc thang, từ dưới lầu đi lên.

Thoắt cái, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Một bóng người mặc trường bào cổ xưa màu lá ngải đang nhẹ nhàng bước lên. Khi xuất hiện ở góc rẽ, người ta thấy được một khuôn mặt trắng xanh, đôi con ngươi sâu đen thăm thẳm có lúc lại thoáng ánh lên xanh xanh như màu của ngọc phỉ thúy, song dù vậy tất cả vẫn gợi lên cho người ta một cảm giác lạnh lùng xa cách không thể nào xóa nổi...

"Khách của Nhai Sơn' lai lịch bất minh chứ còn ai vào đây nữa !

Tuy đã nhận ra bầu không khí trong lâu thay đổi nhưng Phó Triêu Sinh vẫn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, thấy mọi người đều chú mục nhìn mình một cách đầy địch ý thì nhíu nhíu mày, đang định mở miệng hỏi Kiến Sầu nhưng Lục Tùng nào có phải là người chậm chạp !

Ngay khi vừa nhận ra hắn, Lục Tùng đã rống lên, câm gương Thiên Yêu âm âm đánh tới "Yêu nghiệt, chết này !"
Bình Luận (0)
Comment