Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 419 - Chương 419 : Thịnh Nộ

Chương 419 : Thịnh nộ Chương 419 : Thịnh nộChương 419 : Thịnh nộ

Nói đánh là đánh, không chút chần chừ !

Thật ra Lục Tùng không chắc lắm. Y chẳng biết con yêu trước mặt lai lịch như thế nào, tại sao nó trà trộn vào Tinh Hải, tu vi thực lực đến đâu thì lại càng mù tịt nhưng đại yêu khiến gương Thiên Yêu phát sáng đến như vậy thì chưa thấy bao giờ !

Nhưng y không thể không ra tay, nhờ trực giác mà hét lên, khí thế sùng sục l

"Âm" một tiếng, gương Thiên Yêu lật mặt đánh hất tới, hào quang vô tận xanh biếc như màu nước biển bừng bừng phát ra, thoắt cái đã chiếu thẳng về phía Phó Triêu Sinh ! Trong luồng sáng xanh biếc đó lại còn lập lánh ẩn hiện không biết bao nhiêu là phù văn kim sắc khác nữa.

Sức đánh của chiếc gương tỏa rộng tứ phía. Mọi tu sĩ đang ngồi luận đạo trong Lạn Kha lâu liền bị chấn văng ra ngoài, người người từng lớp từng lớp trông chẳng khác gì những sóng cuộn trên mặt nước I

Đại năng phản hư xuất thủ, khí tức như vậy chẳng trách ai nấy đều sởn gai ốc ! Ngay cả tu sĩ Nhai Sơn đã quen với Phó Triêu Sinh mà cũng ngây ra, trống ngực đồn dập.

Duy chỉ có Kiến Sầu là chợt điếng người ngay khi vừa thấy bóng dáng Phó Triêu Sinh. Nàng vội vàng kêu to : "Khoan đã Lục các chủ !"

Nhưng Lục Tùng nào đếm xỉa gì đến nàng ?I

Gương Thiên Yêu đã đánh ra. Hào quang hừng hực chói lòa gặp gió liền bành trướng, uy thế lãm lẫm, tưởng chừng như muốn nghiền Phó Triêu Sinh nát thành bột mịn ! Sức đánh thốc tới kinh khủng đến nỗi bộ trường bào cổ xưa xanh màu lá ngải trên người hắn bay phần phật theo gió. Trong nháy mắt, dường như đánh hơi thấy nguy hiểm, lớp lớp họa tiết trên mặt vải liên chợt bừng tỉnh, ngọ nguậy nhúc nhích dưới ánh hào quang chiếu rọi của gương Thiên Yêu !

Mặt không đổi sắc, Phó Triêu Sinh vẫn đứng yên tại chỗ nhưng đôi con ngươi thoắt cái lại sâm lục. Lúc này, bàn tay hắn mới châm chậm giơ lên. Trong nháy mắt, một nguồn linh lực khác hẳn tu sĩ liền vờn quanh từng ngón, từng ngón tay trắng xanh thuôn dài, rồi tụ lại thành ngàn vạn sợi khí xanh. Trông thì không có gì bắt mắt lắm nhưng khí tức toát ra ai thấy cũng phải run sợ I

Yêu lực !

Yêu lực dồi dào hùng hậu đến kinh người !

Trong nháy mắt, mọi hồ nghi liền tan biến. Thông Linh các nuôi dưỡng linh thú nhiều năm, yêu nghiệt thu phục vô số thì làm gì mà không nhận ra loại khí tức này ?I

Nhất thời, gương Thiên Yêu không những không thu lực mà thậm chí còn tăng thêm ba phần mười ! Ngay cả Kiến Sầu đang dợm bước lên ngăn cản, bất thình lình không kịp đề phòng cũng bị lực đánh của nó đẩy lui về sau ba phần !

Trong lâu chỉ có mỗi mình Phó Triêu Sinh là vẫn đứng vững tại chỗ !

Đòn tấn công đã đánh đến trước mặt nhưng hắn không thèm tránh né mà lại xòe tay giơ lên đỡ !

Thong dong nhẹ nhàng, thậm chí dường như còn chẳng dùng tới sức I

Còn gương Thiên Yêu hào quang xanh biếc thì lại giống như đâm vào một bức chắn vô hình, không thể nào tiến lên nổi phía trước nửa tấc ! "Âm là

Sau đó Phó Triêu cũng chẳng làm gì thêm, thế nhưng thoáng chốc cả một khoảng không rực ánh hào quang vậy mà lại âm ầm phát nổ, bàn ghế xung quanh liền lật tung, thậm chí mái ngói phía trên cũng bị thổi bay !

Ánh mặt trời chói chang liền đổ xuống lâu.

Lục Tùng thất kinh biến sắc.

Chỉ có Phó Triêu Sinh là liếc đôi mắt sẫm lục nhìn về phía y, miệng lập lại hai tiếng vừa rồi mới nghe : "... Yêu nghiệt ?"

Yêu nghiệt cái gì ở đây ?

Cứ không phải người thì là yêu nghiệt, phải chết hả ?

Vậy bây giờ ngoài hắn ra, mọi sinh vật, mọi sự sống khác cũng đều là yêu nghiệt, đều đáng chết hết có phải không ?!

Vì giấu thân phận để vào Nhai Sơn, từ nhiều ngày nay lệ khí yêu tà vốn đã thu liễm đi hết thế nhưng bây giờ lần đầu tiên nó lại chợt hiện ra trong mắt Phó Triêu Sinh.

Cái nhìn dành cho Lục Tùng này vô cùng lạnh lẽo.

Nhưng dù sao Lục Tùng cũng là đại năng phản hư, mà một khi đã nhận ra thân phận của Phó Triêu Sinh rồi thì sao lại chịu bỏ qua ? Huống hồ hôm nay tu sĩ đại năng trong lâu đâu phải chỉ có mỗi mình y. Cho dù địch thủ tu vi mạnh mẽ nhưng bọn họ có tới mấy người. Đông như thế mà đánh cũng không lại thì còn mặt mũi gì nữa chứ.

Vì vậy, tuy sức đánh của gương Thiên Yêu bị hạ nhưng Lục Tùng hoàn toàn không có ý muốn dừng tay mà trái lại, sau khi gương Thiên Yêu tấn công, y còn có thời gian ra đòn thực sự ! Bởi chiếc gương này vốn chỉ phát ra khí cảm ứng mà thôi chứ tự bản thân nó sức công kích chẳng được bao nhiêu.

Nhưng thuật pháp của Thông Linh các rất đa dạng ! Xét vê một mặt nào đó, nó giông giống như pháp thân và pháp tướng phật môn của Cực Vực. Trong trường hợp này thì đặc biệt ở chỗ chuyên đính lập khế ước thần hồn với yêu vật để dùng thuật pháp và năng lực của chúng.

"Rầm !"

Một chân đạp mạnh xuống mặt đất, sức như núi đổ non đè !

Lục Tùng sầm mặt đanh giọng thét to, hai tay giơ lên chắp lại tựa như đang đỡ lấy một thứ gì đó cực nặng đang không ngừng đè mạnh xuống ! Cứ như vậy đến lúc cực hạn thì hỏa quang đỏ rực chợt bùng lên, biển lửa bắn tung tứ phía !

Lục Tùng liền buông hai tay, rồi giơ cao lên, chuyển thành thế ôm trăng.

"Lê-eeee-eezz-l - "

Tiếng chim rít lên vang dội !

Ngay lúc đó, một con chim khổng lồ đỏ rực từ trong biển lửa ngưng tụ ra, hai con mắt cũng đỏ, hơn nữa còn tản mác thần quang, lông cánh bừng bừng tựa như được làm bằng lửa, sức nóng hừng hực, trông hung ác đáng sợ cực kỳ !

Chu tước - Linh thú trấn phương”* !

(* Phương đây là bốn góc, bốn phương dùng để trấn sát.)

Chu tước là thần điểu thượng cổ, tuy hiện nay đã tuyệt tích nhưng Thông Linh các là môn phái có bề dầy lịch sử lâu đời nên có được linh của nó cũng không có gì lạ. Chúng tu sĩ chỉ cần liếc mắt nhìn qua là nhận ra ngay, nhất thời khiếp sợ không thôi, đầu óc ong ong vì tiếng chim kêu đầy uy lực như đoạt hồn nhiếp phách !

Hảẳn là nhận được truyền thừa của linh chu tước nên cả người Lục Tùng cũng rừng rực lửa đỏ, ngửa mặt thét dài.

Ngay lập tức, linh Chu Tước cũng lây tính hiếu chiến của y mà rướn cổ kêu vang !

Tiếng kêu nghe chói tai lạnh lẽo, chẳng khác gì một tiếng kiếm sắc đâm xoáy. Con chim giang rộng hay cánh, biến thành một quầng lửa đỏ rực lao thẳng vào Phó Triêu Sinh !

Linh chu tước ư ?

Nếu Phó Triêu Sinh vẫn còn là một con phù du không hiểu đạo như ngày xưa thì họa may. Chứ bây giờ hắn đã là đại yêu thiên địa, Lục Tùng nhìn không ra tu vi nên mới dám gọi linh chim ra như thế này !

Đáy mắt màu lục sâm của hắn chợt xoáy tròn, ẩn ẩn sát khí lành lạnh !

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Phó Triêu Sinh xuyên qua rừng lửa trước mặt, đâm thẳng qua thân con chu tước hung hãn mà nhìn thấu tận đáy mắt Lục Tùng !

Trong đáy mắt ấy, hắn trông thấy hình ảnh của mình.

Đối với tu sĩ mà nói, ở đời nếu sai thì vẫn có khi sửa được; nhưng đối với yêu tà trời sinh như Phó Triêu Sinh thế gian này tuyệt chẳng có chỗ để sửa với chữa.

Sống là sống, chết là chết. Chỉ có sinh hoặc tử mà thôi.

Phó Triêu Sinh nhờ hội tụ đại nguyện của cả tộc phù du mà sinh, sự tôn tại của hắn chính là bất tử. Nếu ai muốn hắn chết...

Vậy thì cho dù tồn tại đó là gì, là người, là yêu, là bạn hay là địch, câu trả lời trước sau chỉ có một -

Ai muốn ta chết, ta giết người đó !

"Ông...!"

Tiếng không khí chấn động rền vang.

Từng tia hắc khí từ các họa tiết cổ xưa trên bộ trường bào của hắn chợt phun ra. Hung tàn và quỷ quái, vừa trông thấy mọi người ai nấy đều kinh hồn táng đởm !

Sát ý cuồn cuộn khắp người !

Toàn thân gần như bị hắc khí dầy đặc bao trùm, phủ kín đến nỗi khó mà thấy được mặt mũi và sắc diện của hắn.

Vào lúc khí tức hung hiểm và quỷ dị này bao trùm Phó Triêu Sinh, linh chu tước đang lao xuống liền khựng lại, không dám tiến tới nữa, tựa hồ như sợ hãi, như đụng phải một thứ gì đó chí cao vô thượng.

Lục Tùng thất kinh. Dĩ nhiên y nhìn ra được sát ý của Phó Triêu Sinh nhưng càng như vậy thì lại càng rõ mười mươi hắn là yêu tà ! Gương Thiên Yêu là bí bảo Thông Linh các truyền từ thời thượng cổ truyền xuống, tuyệt không thể sai I

Lục Tùng lại nghiến răng thét "Giết", buộc linh chu tước phải lao tới, để tứ bê chung quanh thành biển lửa đỏ rực, nhằm vây gọn Phó Triêu Sinh vào trong !

Phó Triêu Sinh tuy hình dáng vẫn như người nhưng ai nấy đều nhận ra hắn không phải là người I Năm ngón tay đang thõng bên hông khẽ nắm chặt lại.

Ngay lúc đó, như mộng như ảo, một khoảng không gian gợn sóng lạ lùng cạnh người hắn mở ra, thậm chí hai con mắt hắn cũng nhuốm màu hư huyễn, trông vừa tựa như đang đưa thân vào một vùng không gian khác, vừa tựa như có một khoảng đệm hư vô nào đó mở ra, nằm chắn đón giữa hắn và Lục Tùng.

Các đầu ngón tay khẽ động, Phó Triêu Sinh đang định vận thuật hóa kiếp cho cái tên tu sĩ không biết trời cao đất dầy là gì trước mặt này. Nhưng ngay khi thủ chưởng vừa giơ lên thì bỗng đâu một bàn tay ấm áp lại dang tới I

"Bộp Ị

Bàn tay ấy bất thình lình nắm chặt lấy tay hắn !

Phó Triêu Sinh là yêu tà, là phù du. Tuy đã biến thành người nhưng nếu không cố che giấu thì thân nhiệt cơ thể trước giờ chẳng có gì ấm nóng, lạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ thật. Vì vậy bàn tay đang áp trên mu bàn tay hắn hiện giờ phải nói là nóng hổi. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì trước mắt đã hiện ra một bóng hình quen thuộc.

Kiến Sầu đột nhiên can thiệp, dáng áo màu nguyệt bạch bay phần phật trong gió, thậm chí còn ánh đỏ như máu dưới ngàn vạn lưỡi lửa hừng hực cuồn cuộn quanh thân chu tước !

Ngay cả tóc mai đang bay bay trên gò má dường như cũng bốc cháy.

Phó Triêu Sinh sững người. Tuy không hiểu nhân tình thế thái cho lắm nhưng hắn cũng biết hành động này của nàng ý nghĩa như thế nào, vì vậy bất giác muốn giãy khỏi tay nàng, tiếp tục thuật pháp dang dở vừa rồi để lấy mạng Lục Tùng.

Nào ngờ Kiến Sầu dường như đã nhìn thấu được ý nghĩ của hắn. Linh chu tước đang ở trước mặt I

Đã vậy phía sau lại còn có một người cứ hở chút là tính chuyện chém chém giết giết I

Vào thời khắc này, chẳng ai biết được nàng đang sôi máu đến độ nào !

Thoắt cái kiếm Nhiên Đăng đã tuốt trần. Trong nháy mắt, hai mươi mốt bông bảo tiên liền bùng cháy khiến cả thanh kiếm trông chẳng khác gì một chiếc đế đèn đang đỡ từng đóa từng đóa sen lửa !

"Âm là

Linh hỏa chu tước tựa như một con sóng hung hãn đập tới, nhìn mà tưởng như sẽ nuốt trọn cột hoa lửa nhỏ xíu kia chỉ trong nháy mắt ! Nào ngờ -

Đốm đốm hoa lửa yếu ớt, trông không khác gì những chiếc thuyền lá chơi vơi trong gió bão ấy lại chẳng bị đánh chìm, chẳng bị dập tắt mà trái lại lại tựa như một vụ xoáy sâu thẳm !

Lửa tới bao nhiêu nó nuốt hết bấy nhiêu !

Linh hỏa chu tước của Lục Tùng đến mau chừng nào thì biến mất cũng mau chừng đó I!

Sau khi tế ra lửa sen, dường như chẳng cần biết tới hậu quả ra sao, Kiến Sầu chẳng thèm liếc mắt nhìn tàn cục lấy một cái mà lập tức quay đầu lại, đanh giọng hét lớn, ánh mắt ra chiều tức giận : "Tất cả dừng tay !"

Phó Triêu Sinh ù ù cạc cạc, chẳng hiểu ra làm sao. Ngay khi nàng vừa cất giọng quát lên, hắn liên bất giác dừng lại thuật pháp đang thành hình trong tay, cả người vậy mà lại đứng im bất động thực sự.

Ánh mắt cảnh tỉnh của Kiến Sầu chỉ dừng lại trên người hắn thoáng chốc rồi liền quét một vòng xung quanh. Lúc Lục Tùng và Phó Triêu Sinh động thủ thì lượng người chứng kiến cũng khá nhiều. Các đại năng phản hư như Chương Viễn Đại chưởng môn Phong Ma kiếm phái đúng là đã không can thiệp vào chuyện giữa Phù Đạo sơn nhân và Lục Tùng thật nhưng đối với Phó Triêu Sinh thì lại khác. Dù sao hắn ta cũng là yêu, chẳng những vậy lại còn là đại yêu mới chết.

Vào lúc này, ở một vài góc trong lâu đã bắt đầu có tu sĩ tu vi khá cao đang ra thế chuẩn bị động thủ, định hợp sức với Lục Tùng tấn công Phó Triêu Sinh, nhưng tự nhiên nghe Kiến Sầu hét lớn như vậy thì chợt ngẩn người.

Ai mà chẳng nhìn ra vị đại sư tỷ Nhai Sơn này đang bảo vệ tên yêu nghiệt kia chứ 2

Nhất thời đối mặt với ý cảnh cáo rành rành trong mắt nàng, bọn họ hơi ngạc nhiên, đang định xuất thủ nhưng không biết sao cũng dừng lại ngay.

Có lẽ vì thần thái, uy thế toát ra quá lớn, quá dữ, bọn họ mà xuống tay thì tức là tuyên bố đối địch với nàng ! Bởi vậy, sau tiếng quát đầy đe dọa kia, mọi người vậy mà “dừng tay" lại thật.

Bầu không khí trong lâu thoắt cái liền trở nên quỷ di.

Lục Tùng thì càng bất ngờ vạn lần. Điều khó hiểu đầu tiên đó là không biết tại sao linh chu tước vô địch như vậy mà lại bị các ngọn đèn của Kiến Sầu hóa giải dễ dàng. Tâm hỏa kia hút hết mọi thứ, chẳng chừa lại chút gì. Hai là không biết can cớ làm sao mà nàng ta lại đột nhiên đứng ra can thiệp vào chuyện này.

"ý Kiến Sầu tiểu hữu là gì ? Không lẽ cô muốn bảo vệ yêu nghiệt hả ?I"

"Lục các chủ, ngài quên rồi sao, Phó đạo hữu là khách của Nhai Sơn chúng tôi. Lai lịch ra sao Nhai Sơn chúng tôi biết rõ, ngài hà tất phải xen vào làm gì ?" Kiến Sầu đứng ngay trước mặt Phó Triêu Sinh, cả người che gọn hắn.

Đây rõ là "Muốn đụng tới hắn phải qua ta trước đã". Ý tứ bênh vực rành rành. Nhưng...

Nghe xong, một đám bên Nhai Sơn như Thẩm Cữu, Tả Lưu, Khương Hạ, Trân Duy Sơn không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ.

Biết rõ cái gì ? Biết cái con khỉ á.

Cái tên Phó đạo hữu này lai lịch thần thần bí bí, bọn họ có biết quái gì đâu !

Người ngoài thấy Kiến Sầu mặt mũi nghiêm túc, nói năng hùng hồn thì cứ tưởng là thực chứ biết đâu là phét lác !

Thật dễ sợ ! Đây đúng là đại sư tỷ bụng dạ thâm sâu có thể nói là nối gót Khúc Chính Phong cực giỏi. Người nào người nấy đều chẳng phải tay vừa, ít nhất là về cái khoản ăn không nói có thì phải gọi là vô địch !

Dĩ nhiên bọn họ sẽ không đứng ra lật tẩy đại sư tỷ phe mình được.

Tại sao ư 2

Đơn giản thôi ! Bọn họ có thể mặt đối mặt mà tuốt kiếm so tài nhưng đâm sau lưng thì tuyệt đối không. Đều là môn hạ Nhai Sơn, tự nhiên đi nói láo làm gì ?

Vì vậy người nào người nấy đều biết điều mà ngậm miệng lại hết.

Nghe xong, Lục Tùng điên tiết, chẳng rõ Nhai Sơn bị cái gì, tính toán cái gì và rốt cục là đang làm cái trò gì ! Chuyện về Ngự Sơn Hành lúc trước thôi không tính đã đành, bây giờ yêu nghiệt ở đâu lòi ra, bọn Nhai Sơn cũng muốn bảo vệ nốt I

Nhịn hay không nhịn đây ?I Lục Tùng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, cơn tức cứ từng cơn từng cơn sôi lên, ánh mắt bén nhọn quét qua Kiến Sầu rồi hạ xuống người Phó Triêu Sinh mà không hề có ý muốn thu tay.

"Nhai Sơn các người đúng là không biết phải quấy ! Thứ súc sinh yêu khí một đống, người đầy mùi máu này đã hại không biết bao nhiêu mạng rồi ! Giờ lại còn dám tới Tinh Hải chường mặt ra thì đủ biết là nó tác oai tác quái đến cỡ nào ! Lục mỗ ta đã thấy thì há có thể bỏ qua !"

Lời chưa dứt, hai tay lại giơ lên !

"Guuuut -

Khác với âm hưởng hung dữ đe dọa của linh chu tước, tiếng rồng ngâm rên vang trong không trung cuồn cuộn nộ ý, giọng điệu oai nghiêm bễ nghễ thiên hạ !

Bóng rồng thanh long liền từ đỉnh đầu Lục Tùng vụt ra, hai con mắt vàng khè nhìn vạn vật một cách đầy miệt thị ! Khi khói hơi quanh mình tan hết thì liền giở trò.

Đầu rồng ngoác miệng, giương vuốt nhằm về phía Kiến Sầu, hay nói cho đúng hơn là Phó Triêu Sinh đang đứng sau lưng nàng mà chụp xuống !

Lục Tùng đã tính kỹ rồi. Con người ta ai cũng có lòng cầu sinh. Chịu bỏ mạng vì một con yêu hay dám ra mặt thẳng tay đánh nhau với mình, cái cô nàng Kiến Sầu Nhai Sơn này đời nào lại chấp nhận !

Đòn này mà ra nàng ta dĩ nhiên phải lui I

Nhưng Lục Tùng đã đánh giá thấp đối thủ và quyết tâm của Kiến Sầu, hơn nữa cũng lại càng chẳng lường nổi cơn tức giận đang muốn nổ tung trong người nàng mạnh như thế nào !

Cái vị Lục các chủ này nghe không hiểu tiếng người hay sao chứ ?I Tỷ như trước kia, nếu rơi vào tình cảnh tương tự như thế này, có lẽ nàng đã rút lui hoặc nhẫn nhịn cho qua rồi. Nhưng bây giờ...

Lui ư ?I

Đừng có mơ !

Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn con thanh long đang phóng thẳng về phía mình, tiếng rồng gầm ong ong bên tai, rền vang tới nỗi nàng chẳng còn nghe được cái gì khác.

Cái mà nàng nghe được chỉ có tiếng lòng sục sôi tức giận !

Hai mắt sắc lạnh, lần đầu tiên Kiến Sầu phóng xuất toàn bộ khả năng và tu vi có được sau khi nhập phản hư. Ngay khi bàn tay trái giơ lên thì một đạo hư ảnh vàng sâm đã quỷ mị nhập vào thủ chưởng của nàng rồi.

"Vù Ị"

Nhanh như chớp, nó liền nhắm thẳng vào mặt thanh long mà phóng tới chẳng chút kiêng ky !

Lục Tùng nào ngờ nàng vậy mà lại hoàn toàn chẳng lùi bước I

Đã vậy lại còn xuất chưởng đánh thẳng mặt !

Ngay lúc đó, phần vì cảm thấy bị bọn tiểu bối khi dễ, phần vì cái kết quả "Nhai Sơn vậy mà còn dám' khiến cơn tức trong người Lục Tùng đùng đùng sôi trào. Nhưng chỉ một lát sau, trạng thái ấy liền âm âm sụp đổ như trời nghiêng đất lở I

"Đùng ! Đoàng ! Đoàng...'

Một chưởng kia trông tâm thường là vậy thế nhưng uy lực bạo phát lại cực lớn !

Tiếng rồng ngâm váng vất đầu óc liền bị tiếng đứt gãy kinh người thay thế. Trong nháy mắt, con rồng xanh to lớn, linh quang chiếu rọi tứ phía kia lại không tài nào chịu nổi. Thoắt cái, cái đầu của nó liên bị đánh xuyên qua !

Đường chưởng trông chẳng khác gì một dải cầu vồng trắng xóa chọc thủng mặt trời, xưa nay độc nhất vô nhị, sắc bén cực điểm !

Con rồng hung hãn oai phong như vậy thế mà lại biến mất tăm I!

Ngay cả chính Lục Tùng cũng còn chẳng tin vào mắt mình chứ đừng nói là người ngoài. Đạo ấn linh thú trấn tứ phương tuy không phải là đòn hiểm nhất của y nhưng Kiến Sầu bất quá chỉ là tu sĩ vừa mới lên phản hư mà thôi, thời gian tu luyện chưa lâu, căn cơ dĩ nhiên không đủ thâm hậu. Lẽ ra, bao nhiêu đó thôi đã dư sức đối phó nàng ta rồi.

Nhưng sao lại thành ra như thế này 2?

Thật kinh khủng !

Vạn lần chẳng ngờ !

Khoảnh khắc quyết định sinh tử thắng bại ấy chỉ trong nháy mắt, ngắn đến nỗi Lục Tùng chẳng tài nào làm gì khác được. Nhưng chờ đến khi y kịp lấy lại tinh thân thì Kiến Sầu còn lâu mới để sổng thời cơ I

Sau khi phá tan con rồng dễ như trở bàn tay, chưởng lực của Kiến Sầu mới chỉ hao mất có sáu bảy phần, ba bốn phần còn lại tuy uy lực không còn được mạnh như trước nhưng dùng để chế ngự một Lục Tùng còn chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp chuẩn bị hậu chiêu thì vẫn còn đủ sức !

"Âm là

Ai nấy đều thấy mắt mình hoa lên. Lục Tùng đang đứng sờ sờ ở đó vậy mà chợt biến mất tăm. Nhưng thoắt sau lại có cái gì đó đập râm một tiếng khủng khiếp xuống cây trụ tía ngân văn đơn độc sừng sững ở phía sau !

Ngoảnh đầu nhìn lại thì té ra là Lục Tùng húc cột !

Cây trụ tía bàng bạc hoa văn nứt rạn chằng chịt nhiêu đường khủng khiếp !

Mà hãi hơn cả vẫn là bóng chưởng vàng sậm đang tóm lấy cổ Lục Tùng mà dí sát vào thân trụ...

Kiến Sầu vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn chẳng dịch đi đâu một bước. Cánh tay của nàng vẫn giữ nguyên thế duỗi, năm ngón tay căng cứng hơi bóp lại, hình dạng y hệt như bóng chưởng ở phía trước đang siết chặt yết hầu Lục Tùng đồng thời cùng vận một lực cực lớn bao vây thần hồn của y !

Khoảnh khắc im lìm bất động đến nghẹt thở !

Sắc mặt lạnh băng, ánh mắt như muốn giết người đến nơi, cơn tức giận trong người vẫn còn chưa dịu xuống, vì vậy mà câu hỏi nghe rất đỗi bình thường nhưng lại sặc mùi đe dọa : "Bây giờ thì Lục các chủ nghe tiểu bối ta nói chuyện phải quấy được chưa ?"
Bình Luận (0)
Comment