Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420 : Đại Yêu Lý Sự

Chương 420 : Đại yêu lý sự Chương 420 : Đại yêu lý sựChương 420 : Đại yêu lý sự

Oái, khiếp thật !

Nhiều người sợ hết hồn. Ngay cả Nhai Sơn người một nhà với nhau cũng không khỏi phải hít hà sâu một hơi khí lạnh. Khiếp là vì Kiến Sầu vừa mới nghe không lọt tai đã trở mặt, nói đánh liên đánh ngay; sợ là vì nàng ta hoàn toàn không thèm nói lý mà lại lấy nắm đấm đè người !

Chuyện thật như đùa !

Lục Tùng cũng là đại năng tu vi phản hư chứ có phải là tay mơ đâu !

Vậy mà đấu mới có mấy hiệp đã bị người ta khống chế mất rồi, ngay cả đánh trả cũng chẳng tìm lấy nổi được một đường !

Tuy đại sư tỷ Kiến Sâu Nhai Sơn chiến lực từ xưa đến nay đã có tiếng là kinh người, lúc tới nguyên anh kim đan đã có thể vượt cấp, đánh bại đối thủ mạnh hơn mình chẳng mấy chút khó khăn nhưng dù sao đây cũng là phản hư chứ đâu phải chơi ! Vậy mà từ người ngoài cuộc cho đến cả người trong cuộc, chưa ai kịp hoàn hồn thì cuộc chiến đã kết thúc !

Lục Tùng dù gì cũng là tu sĩ thường, đâu có dụng tâm luyện thể như Kiến Sầu hay Khúc Chính Phong, nhưng bây giờ đập cái rầm vào cây cột bằng gỗ tử đàn cứng chắc dị thường như thế kia thì đau đến nỗi cả người như muốn rời ra từng mảnh. Mà hãi nhất lại chính là bóng chưởng vàng đang xiết lấy cái cổ mình.

Người ngoài nhìn không ra thì thôi chứ y làm gì mà nhìn chẳng ra ?

Bóng chưởng thoạt nhìn không lớn lắm nên dĩ nhiên trông không có gì đáng sợ, nhưng khí tức phát ra thì lại giống y như lúc trước Kiến Sầu dùng để đánh tan kiếp lôi I Phiên Thiên Ấn !

Hơn nữa lại là phiên thiên ấn sức lực được đẩy lên đến tận sau phản hư !

Lục Tùng vốn không yếu đến nỗi vậy nhưng rơi vào tình thế như thế này thì quá nửa cũng tại y khinh địch, hay đúng hơn là hoàn toàn không ngờ Kiến Sầu lại tỏ thái độ chống đối cương quyết như vậy. Nghe nàng nói mà y tức đến thiếu điều muốn nghiến nát cả hàm răng.

"Ngươi cũng biết mình tiểu bối hả ? Vậy có nghĩ xem mình còn là môn hạ Nhai Sơn nữa không ?I"

Lục Tùng vặc lại, trong bụng cực kỳ phẫn nộ nên giọng điệu đanh thép, hoàn toàn không có chút gì là sợ sệt dù đang bị người khác khống chế. Tính y từ xưa đến nay vẫn cứng đầu cứng cổ như vậy, khắp Thập Cửu Châu này có ai mà chẳng biết I

Kiến Sầu nghe xong liền nhíu mày, còn chưa kịp làm gì thì trong hư không chợt vù vù mấy bóng người đang xé gió lao tới. Ngay sau đó, không gian trong lâu liền dập dênh gợn sóng.

Một người vừa từ hư vô hiện thân đã vội nói ngay : "Xin đại sư tỷ bình tính

Những kẻ phi thân đến đều là tu sĩ các phái phát hiện ra tình hình hỗn loạn trong Lạn Kha lâu. Còn người mập mập vận dụng thuật na di để chạy tới kia là Trịnh Yêu chưởng môn Nhai Sơn. Nhưng sắc mặt hắn lúc này lại vô cùng nghiêm túc, vừa đứng lại đã mở miệng nói ngay, rõ là rất sợ sự việc biến tướng đến mức vô phương vãn hồi.

"Có chuyện gì từ từ nói. Chúng ta tụ họp ở đây đâu phải để ẩu đả đâu. Xin mọi người đừng đánh, đừng đánh !

Trịnh Yêu cũng ra mặt thì dĩ nhiên là dễ nói chuyện hơn. Kiến Sầu tuy trong bụng cảm thấy Lục Tùng hơi tâm thường. Nhưng bây giờ đông người mà vừa rồi nàng bực mình xuất thủ như vậy thì đúng là có chút quá phận. Nếu lúc này mà không nhượng bộ thì đâm ra sẽ gieo tiếng xấu phách lối cho Nhai Sơn mất.

Đầu mày khẽ nhíu, tâm niệm xoay chuyển, nàng buông tay cười : "Chưởng môn nói phải. Ta vừa rồi hành xử nóng nảy thái quá, quả là có chút thất lễ thật. Lục các chủ không để bụng chứ ?"

Nói năng cũng thật là...

Ai nấy nghe mà phải hít hà một hơi khí lạnh.

Giọng điệu thì đúng là nhượng bộ, nghe như xin lỗi nhưng lại chẳng thấy có chút gì là ăn năn thực sự.

Bóng chưởng vàng trên cánh tay thõng bên hông Kiến Sầu cũng vô thanh vô tức mà tiêu tán. Nhưng cổ Lục Tùng thì vẫn còn bị bầm một đường khủng khiếp, trông thì đủ biết sát tâm và lực đạo của nàng nặng đến độ nào.

Tuy chẳng bị thương tích gì nhưng người thì tức muốn trào máu họng. Bóng chưởng tản đi, Lục Tùng liền có thể dễ dàng đứng thẳng dậy ngay, nhưng con mắt nhìn Kiến Sầu thì chẳng mấy thân thiện, dĩ nhiên là đã nghe ra giọng điệu châm chọc trong câu nói vừa rồi của nàng.

Mắt tóe lửa, Lục Tùng nói : "Ngươi muốn lý sự với Lục mỗ ta sao ? Muốn nói chuyện phải quấy hả ? Được ! Hôm nay trước mặt đông đảo đồng đạo đây, muốn giảng đạo cãi lý gì thì nói đi, để xem xem tên yêu kia quan trọng đến cỡ nào ! Dù cho Nhai Sơn các người có đứng đầu Trung Vực thì cũng đâu thể hành xử như vậy được chứ ?1"

Lúc này thật ra Trịnh Yêu cảm thấy vô cùng đau đầu. Ai mà chẳng biết Lục Tùng chẳng khác gì quả pháo sắp nổ chứ ! Con người y là vậy, tính thích dây dưa đủ chuyện rắc rối, bởi vậy tu mãi mà không qua nổi cảnh giới hiện giờ.

Phải như trước kia, gặp chuyện hòa giải sơ sơ mấy câu là xong, chẳng mất bao nhiêu công. Nhưng bây giờ...

Trịnh Yêu đưa mắt nhìn Kiến Sầu, nhìn cả Phó Triêu Sinh ở phía sau nàng vốn vẫn luôn im lặng mà đầu óc xoay mòng mòng !

Nói sao bây giờ ?

Người này, mà không, tên yêu này lai lịch ra sao hắn cũng đâu có biết quái gì ! Nhưng trước khi na di đến đây, biết được tại sao Kiến Sầu nhượng bộ, hắn bèn kín đáo nháy mắt ra hiệu cho nàng rồi liền trưng cái bản mặt tươi cười ra, chắp tay giải thích với Lục Tùng : "Lục các chủ, chuyện về Phó đạo hữu thì quả là Nhai Sơn chúng tôi thiếu sót, không kịp thông báo cho mọi người biết trước. Chúng tôi cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra hiểu lầm lớn như thế này."

"Hiểu lầm ?"

Lục Tùng đánh tinh quái yêu ma trong thiên hạ không biết đã bao năm rồi, tính nết bọn chúng ra sao không lẽ y còn không biết ? Đã thế con yêu này trên người đúng là hơi tanh mùi máu, thật chẳng hề oan uổng cho hắn chút nào !

Y chợt cười gắn, chỉ Phó Triêu Sinh nói : "Làm như ta mù vậy ! Con yêu này hoàn toàn chẳng phải là thứ lương thiện gì cho cam, hiểu lầm cái chỗ nào ?I"

"Người ta không lương thiện, hay cứ là yêu nghiệt theo lời Lục các chủ thì không thể có mặt ở đây được phải không ?"

Chuyện liên quan đến Phó Triêu Sinh, bọn Trịnh Yêu chẳng biết gì nhiều. Dù sao hình như lão tổ tông vẫn chưa nói cho họ biết hết, nhưng Kiến Sầu thì lại biết rõ ngọn nghành. Vì vậy muốn giải thích cho rõ nàng phải đích thân can thiệp.

Kiến Sầu hỏi ngược lại như vậy nhưng Lục Tùng vẫn không nói gì. Y biết nàng chưa nói hết nên kiên nhân chờ xem nàng còn khua môi múa mép đến đâu.

Kiến Sầu ngoái đầu liếc nhìn Phó Triêu Sinh. Không biết tại sao hắn lại khẽ cau mày, đôi con ngươi mờ mịt mang hơi hướm yêu tà cứ yên lặng nhìn nàng tựa như thắc mắc khó hiểu. Trước bao tu sĩ có mặt tại đương trường, trông dáng vẻ thì rõ ra là chẳng coi tình thế "nguy hiểm' này vào đâu. Quả đúng là đại yêu có khác. Việc đã rối mù đến mức này rồi nhưng hắn lại là người điêm tĩnh tiêu sái nhất.

Trong bụng cảm thấy hơi bất lực, Kiến Sầu đành quay lại, giữ ngữ khí bình thường mà đáp : "Phó đạo hữu đúng là yêu nhưng không phải là yêu nghiệt. Ta quen hắn đã lâu lắm rồi, hơn nữa lại cùng từng chung hoạn nạn với nhau. Cả Thập Cửu Châu này người người đều biết ta khi không mất tích sáu mươi năm, song ít ai biết ta vì rơi xuống Cực Vực nên mới vắng mặt từng ấy năm."

"Hả 2"

Vừa nghe xong, nhiều tu sĩ kêu lên ngạc nhiên !

Bọn họ thật sự không biết việc này.

Sau khi Kiến Sầu trở về Nhai Sơn, việc này chỉ được nói tới trong phạm vi sư môn mà thôi, nếu có thì cùng lắm là Côn Ngô Nhai Sơn hay chưởng môn trưởng lão trong một vài tông môn trên Tả Tam Thiên biết được chứ không thông tri rộng rãi cho các tu sĩ thường. Bây giờ nàng nói ra, người người ai nấy mới chấn kinh.

Hà cớ gì hôm nay bọn họ tụ hội ở đây ?

Chẳng phải là vì để đối kháng với Cực Vực sao ? Nơi đó người sống chẳng có cách gì vào nổi. Từ sau trận chiến âm dương giới, trừ người bên phật còn thì không ai biết được bên trong ra sao. Nhưng bây giờ Kiến Sầu vậy mà lại nói nàng ta "rơi xuống Cực Vực" ư ?I

Nhất thời người người bàn tán xôn xao.

Lục Tùng nhíu mày. Chuyện này y đã biết rồi nên dĩ nhiên cũng hiểu Kiến Sầu quan trọng đến mức nào đối với Thập Cửu Châu, nhưng việc liên quan đến Phó Triêu Sinh ra sao thì lại mù tịt. Mặc cho tiếng xì xào không ngớt xung quanh, y hỏi : "Kiến Sầu tiểu hữu, không lẽ cô muốn nói cái vị Phó đạo hữu lai lịch bất minh này cũng rơi xuống Cực Vực à ?"

Công nhận đầu óc Lục Tùng thật cũng không đến nỗi tệ.

Kiến Sầu bật cười, tiện thể khen lấy lòng y một câu : "Lục các chủ nói vậy chưa chính xác lắm nhưng sự thực cũng không chênh bao xa. Phó đạo hữu đúng là đã ở Cực Vực một thời gian, vả lại còn ở lâu hơn ta nên hiểu biết cũng sâu rộng hơn nhiều. Song vì ta vô tình bị lạc vào trong mà hắn thì vì có chút chuyện cần tra xét nên mới tự trà trộn vào, phối hợp giúp ta thoát khốn. Sau chuyện này hắn ẩn mình ở đó vài năm, mai danh ẩn tích, làm đại phán quan trong Bát phương diêm điện."

Tự mình trà trộn vào Cực Vực !

Lại còn làm đến đại phán quan trong Bát phương diêm điện ?I

Thoắt cái thần sắc trong mắt chúng tu sĩ nhìn Phó Triêu Sinh chợt biến : người kiêng ky, kẻ kinh nghi, kẻ sợ sệt. Lục Tùng bị một phen bất ngờ chưa nói, đến cả đồng môn Nhai Sơn một đám hùa theo đại sư tỷ nhà mình phét lác mà mặt mũi còn mờ mờ mịt mịt nữa là.

Trịnh Yêu cũng choáng vàng. Hắn ngoái đầu nhìn Kiến Sầu rồi lại nhìn Phó Triêu Sinh mà mặt mày thiếu điều méo xẹo. Đến nước này, ai ngu đến mấy cũng hiểu ra giá trị của Phó Triêu Sinh.

Kiến Sầu không cần phải giải thích thêm. Nàng nhìn Lục Tùng điềm đạm hỏi : "Giờ thì Lục các chủ còn cho rằng hắn không có tư cách có mặt ở đây được nữa không ?"

Rõ ràng là có, không thể nào chối cãi được.

Nhưng Lục Tùng cũng tin vào cảm giác của mình. Nhất thời đầu óc rối mù, suy nghĩ mông lung, mắt hết nhìn Kiến Sầu rồi lại nhìn Phó Triêu Sinh. Theo y thấy, đây là một đại yêu kiêu ngạo. Sau khi xâm nhập vào địa bàn của tu sĩ nhân tộc, để tránh bị phát hiện, điều đầu tiên mà các tinh quái yêu ma thông minh làm là thu liễm khí tà, kế đến thì tẩy hết mùi máu trên người phòng khi chạm trán với tu sĩ có đồ giám yêu nhìn ra mình từng phạm phải tội nghiệt, dính dáng đến mạng người. Nhưng đằng này Phó Triêu Sinh lại chẳng làm gì. Hắn chẳng thèm che giấu, thậm chí còn không hề tỏ ra chột dạ.

Hàn ý trong bụng dâng lên tâng tâng, Lục Tùng im lặng hồi lâu rồi nói, giọng điệu vẫn nặng nề, không hề giảm bớt lấy một phân : "Nhưng hắn rốt cục cũng là yêu, vả lại thực lực lại mạnh, hơn xa ta và người. Hợp tác với hắn thì có khác gì bảo hổ lột da đâu ?"

"Bảo hổ lột da ?"

Kiến Sầu nghe mà cảm thấy buồn cười cực điểm, vì vậy bèn đưa tay chỉ một đám tu sĩ đang đứng bên ngoài Lạn Kha lâu theo dõi sự việc : "Vậy theo Lục các chủ thì thế nào mới không phải là bảo hổ lột da ? Cùng hay không cùng với họ ?”

Lục Tùng nhìn theo hướng nàng chỉ. Các tu sĩ lúc trước đến để luận hoặc nghe luận đạo kia mập ốm cao thấp tu vi nông sâu đủ loại. Cứ nhìn phục sức trên đủ hạng người này thì biết mỗi người lai lịch mỗi khác. Này là dân vong mạng của Minh Nhật Tinh Hải, kia là lão ma tiểu quỷ của yêu ma ba đạo vùng đông nam man hoang...

Đến nước này thì Lục Tùng đã hiểu ra ý của Kiến Sầu.

Nàng thu tay lại, nụ cười trông vừa có vẻ khó hiểu và mỉa mai, đồng thời lại vừa có chút thương cảm : "Tu sĩ trong thiên hạ được bao nhiêu người tay chẳng vấy máu ? Những kẻ là bạn bè của yêu ma ba đạo có mấy ai thiện lương ? Nhưng bây giờ đang là lúc Thập Cửu Châu và Cực Vực sắp khai chiến, nguy cấp đến nơi, chính tà còn có thể bỏ qua gút mắc, cùng tê tụ về đây. Vậy Kiến Sầu xin hỏi Lục các chủ một câu : ngài và vị bằng hữu đại yêu của ta đây thù oán còn nặng hơn yêu ma ba đạo sao ?"

Tuy đã hơn một ngàn năm trôi qua, nhưng thời đó yêu ma ba đạo tác loạn khiến các thế lực cộm cán khác trên Thập Cửu Châu đành phải ngậm đắng nuốt cay ra trò. Mãi đến khi Bát Cực đạo tôn của Côn Ngô đạp bằng đông nam man hoang, đoạt lấy "Cửu khúc hà đồ" thì bọn họ mới được yên thân hơn một chút.

Nhưng dù chỉ vậy thôi thì mấy năm nay xung đột đánh nhau cũng chẳng ít gì. Lúc trước trong ẩn giới Thanh Phong Am đã có không biết bao nhiêu là mưu gài bẫy rập, cho đến tận bây giờ mà Kiến Sầu vẫn còn nhớ rõ mồn một thì không có lý nào ở chỗ khác lại lặng lẽ cuốn cờ bịt trống được. Nhất là ở Trung Vực. Bên này Tả Tam Thiên, bên kia đông nam man hoang yêu ma ba đạo, hai bên chẳng khác gì nước với lửa, thù hận há có thể chỉ dùng hai chữ "thâm sâu” mà đủ 2?

Lý lẽ của Kiến Sầu không ai cãi lại nổi.

Làm sao phản bác được chứ ? Bảo Phó Triêu Sinh là yêu, chúng ta không chấp nhận ư ? Vậy ba đạo yêu ma kia tính sao đây ? Đâu thể nào đá văng bọn chúng đi rồi sau đó tuyên bố với thiên hạ rằng lần này đi đánh Cực Vực chỉ cần mình chúng ta là đủ 2

Nếu vậy thì đúng là ngu hạng nặng rồi !

Hất cẳng ba đạo yêu ma xong, đánh thua người ta, tất cả cùng chết. Nếu không muốn thua, vậy lại càng hay : đại chiến chấm dứt, chính đạo trong thiên hạ suy yếu, trong khi đó đám yêu ma lại chẳng ngốc, thế nào mà chẳng thừa dịp giậu đổ bìm leo !

Rốt cục cũng chẳng thoát khỏi chữ "chết".

Lục Tùng á khẩu, chẳng nói được tiếng nào.

Trong Lạn Kha lâu, bầu không khí thân thiện cởi mở lúc luận đạo không biết đã tiêu tán đâu mất sạch. Mọi thành kiến, mâu thuẫn mơ hồ này nọ thoáng chốc đều ngấm ngầm dậy sóng. Không ai nói gì nhưng nhìn sơ một vòng cũng đủ thấy được suy nghĩ thâm sâu trong mắt của những người đang có mặt tại đương trường.

Kiến Sầu đã không nói thì thôi, nhưng hễ nói câu nào là sắc bén câu đó, thậm chí còn thẳng thắn lớn mật đến mức nghe đau như bị ai đâm một nhát. Trịnh Yêu nghe vậy mà bất ngờ, trong bụng không biết sao cũng cảm thấy bội phục. Nhìn tình hình trong lâu, thấy nếu cứ để ầm ï quá sẽ không hay, hắn bèn tự mình diễn vai hòa giải.

"Lục các chủ, tất cả đều tại Nhai Sơn chúng tôi không nói trước. Thật là ngàn sai vạn sai."

Trịnh Yêu mỉm cười, dáng vẻ trông vô cùng ôn hòa nhã nhặn : "Việc về Phó đạo hữu vốn rất quan trọng. Chúng tôi cũng không muốn dấu giếm làm gì mà thực ra là định chờ Hoành Hư chân nhân bên Côn Ngô đến, mọi người tụ họp đông đủ, sau đó sẽ nói và bàn bạc sau. Có ngờ đâu chưa kịp nói thì bí bảo bên Thông Linh các quý vị đã phát hiện ra Phó đạo hữu rồi. Thật ra là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Trịnh Yêu là người rất có năng khiếu làm chưởng môn. Hay nói cách khác Nhai Sơn căn cơ thâm sâu, tuy đúng là toàn môn một lòng hướng đạo, nhưng để chọn ra được vài người khéo ăn khéo nói thì cũng không phải là chuyện gì khó.

Làm chưởng môn nhiều năm nên dĩ nhiên Trịnh Yêu rất biết cách đối phó. Ban nãy thái độ ngôn từ đều không chê vào đâu được. Hơn nữa hắn vừa nhận hết thiếu sót về phía Nhai Sơn vừa lại nửa úp nửa mở khiến cho sự việc bớt nghiêm trọng đi. Ai không nghe kỹ là đồng tình ngay. Tuy trong lâu có người tinh tế, hiểu được mục đích phía sau của hắn nhưng Lục Tùng xưa nay đâu phải là kẻ sâu sắc gì. Tính y bộc trực thẳng toẹt đến điên đầu người ta, cho đến tận giờ còn chưa bị đánh chết là bởi toàn nhờ vào tu vi, thành thử mới còn sống nhăn răng ra đó.

Nghe Trịnh Yêu nói vậy, Lục Tùng rốt cục mới bớt cáu kỉnh. Tuy hai đầu lông mày vẫn còn nhíu lại nhưng khí thế bây giờ lại không còn hùng hổ như trước, y hỏi mà giọng điệu nghi nghi : "Ý ngươi là có hợp tác với hắn hay không thì phải trưng cầu ý kiến mọi người trước đúng không ?"

"Đúng vậy ! Đúng là ý này.'

Trịnh Yêu biết Lục Tùng rất dễ lừa nên đáp lại cũng tự nhiên, chẳng chút lúng túng, hơn nữa còn thừa dịp nói vuốt theo ý y : "Dù sao lần này họp nhau ở Minh Nhật Tinh Hải, mục đích chính là mọi người cùng hợp sức đoạt lại luân hồi nên dĩ nhiên Nhai Sơn không thể quyết định một mình được. Bởi vậy Lục các chủ không cần giận dữ nóng vội làm gì. Ta thấy thiên kiếp bên Côn Ngô động tĩnh không lớn, chắc rằng Hoành Hư chân nhân sẽ tới mau thôi, chẳng mấy chốc sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho Lục các chủ."

Trịnh Yêu cũng đã tính trước. Đến khi ngồi xuống nghị sự, đa số đều là cáo già thành tinh hết rồi. Nếu quả đúng như lời Kiến Sầu đại sư tỷ, giá trị của Phó Triêu Sinh lớn như vậy thì mấy lão thế nào mà chẳng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cho dù là bảo hổ lột da thì vẫn cứ nói thế trước đi rồi sau hãng hay.

Tới lúc đó kết quả ra sao, Trịnh Yêu hoàn toàn chẳng bận tâm đến.

Còn Lục Tùng thì lại nghĩ nếu như còn phải thảo luận bàn bạc thì bây giờ đúng là không cần phải lên mặt cù nhầy làm gì.

Đằng nào sau này vẫn còn họp mà !

Y không tin ai nấy đều có thể chấp nhận được một tên đại yêu tu vi thâm sâu, tay dính đầy máu như thế này. Bởi vậy sắc diện đang âm hiểm cay độc thoắt cái liền lật ngay sang vẻ trung hậu thực thà một cái rụp. Thậm chí chuyện bị Kiến Sầu ra tay mạo phạm, y cũng chẳng nhắc tới, tựa như chẳng hề bận tâm một chút nào.

Lục Tùng nghiêm mặt đáp lại : "Trịnh chưởng môn xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh. Lục mỗ ta tin ngươi thủ tín. Đến lúc đó có muốn hợp tác với hắn không thì phải bàn qua mới được !"

"Đương nhiên rồi..."

Vậy là xong rồi sao ?

Thầm thở phào một hơi trong bụng, Trịnh Yêu liên vừa vội vàng phụ họa vừa cười giả lả.

Nhưng Phó Triêu Sinh ở bên cạnh nghe thấy vậy thì lấy làm khó hiểu. Mặt mũi trơ trơ vô cảm, hắn nhìn Trịnh Yêu và Lục Tùng đang hồ hởi tay bắt mặt mừng mà đột nhiên phun ra một câu kinh hồn : "Ta có nói muốn hợp tác với các ngươi hồi nào ?" Ai nấy đều há hốc mồm choáng váng.

Chân vốn đã quẹt mỡ để chuồn cho lẹ nhưng vừa nghe xong Thẩm Cữu lại chợt cảm thấy bao nhiêu đó mỡ chảy đi đâu mất, báo hại hắn thiếu chút nữa là ngã dập mặt xuống đất !

Trịnh Yêu mặt mũi cứng đờ, còn Lục Tùng thì râu tóc dựng ngược !

Từ lúc Trịnh Yêu đứng ra hòa giải, Kiến Sầu vốn vẫn biết điêu không nói tiếng nào nhưng đến giờ thì lại chợt cảm thấy giống như bị ai đó dội thẳng một gáo nước lạnh xuống đầu, mặt mũi tối sầm. Chẳng ai rõ bằng nàng lý do tại sao Phó Triêu Sinh lại có mặt ở đây. Vừa rồi nói như vậy chẳng qua chỉ là để hóa giải tình hình nguy ngập trước mắt mà thôi. Tuy tức thì tức thật nhưng nàng đâu có thể nào đánh nhau với Lục Tùng được, giỡn chơi hay sao chứ !

Nhưng ngàn tính vạn toán lại để sót mất Phó Triêu Sinh !

Hắn là yêu chứ có phải là người đâu !

Đây là một con phù du chẳng hiểu gì đến nhân tình thế thái, thậm chí một câu đùa của nàng hắn cũng nghĩ ngợi hết cả nửa ngày !

Lúc này Kiến Sầu có muốn cản cũng không kịp nữa.

Tựa hồ như chẳng hề ý thức ra rằng câu hỏi vừa rồi đã khiến bao công phu miệng lưỡi của Trịnh Yêu trôi hết ra sông ra biển, Phó Triêu Sinh đưa mắt nhìn nàng rồi điềm tĩnh bồi thêm : "Chỉ vì Kiến Sầu là bạn cũ mà ta có mặt ở đây. Có hợp tác gì cũng là với bạn ấy chứ các ngươi thì liên quan gì đến ta ?" Các ngươi... Trịnh Yêu chợt thấy cả người rã rời, đau muốn sụm bà chè*. (bà chè: bánh chè)
Bình Luận (0)
Comment