Chương 421 : Sinh thức bất tử ly
Chương 421 : Sinh thức bất tử lyChương 421 : Sinh thức bất tử ly
Rốt cục từ Lạn Kha lâu làm sao dẫn được Phó Triêu Sinh yên lành trở về Kiến Sầu chẳng muốn nhớ lại nữa, chỉ biết khi hắn nói ra câu đó thì đã đặt dấu chấm hết cho cuộc luận đạo trong lâu rồi.
Sau một hồi sững sờ, các chủ Thông Linh các Lục Tùng tức giận đến nỗi thiếu điều nhảy dựng, húc bay cả mái lầu !
Ngay cả Trịnh Yêu xưa nay đều tròn méo theo thời mà cũng đưa mắt nhìn Kiến Sầu, mặt mày tuyệt vọng : Đại sư tỷ, ta thật hết thuốc cứu rồi !
Về sau, những ai sống sót rời lâu được đều cảm thấy cả người như đi trên mây.
Tại vì chân cẳng xụi lơ chứ sao !
Đại năng phản hư quậy tưng nhưng can chẳng được, huống hồ lại còn có thêm tu sĩ Thông Linh các vào đó. Các chủ hô đánh, người nào dám trái ý ?
Trong lâu, hầu như không có ai là không bị đánh đến nỗi mặt mày sưng vù như cái đầu chó I!
Thẩm Cữu, Khương Hạ, thậm chí ngay cả bọn Tả Lưu, Phương Tiểu Tà phận tép riu tự nhiên đang ngồi không cũng bị ăn đạp. Bất tri bất giác tất cả đều lao vào đập nhau một trận ra trò.
Tóm lại là toàn lâu loạn cào cào.
Trên đường cái, một đoàn người sắc mặt quái dị đang nối nhau đi. Cạnh Kiến Sầu là tên đầu sỏ Phó Triêu Sinh, thần tình thản nhiên như thường : đại yêu mà không chút cuồng ngạo, còn dáng vẻ áy náy đã gây ra bao cớ sự thì lại càng chẳng có. Tựa hồ như hắn chưa từng làm gì cả... Đưa tay sờ sờ vùng thái dương sưng tấy, thấy bầu không khí xung quanh thật quỷ dị bức bối khó tả, Thẩm Cữu bèn hắng giọng cười giả lả vài câu cầu hòa : "À, cũng không đến nỗi tệ lắm, lâu lâu tưng bừng sôi động một chút cũng hay...'
Những người khác ngẩng đầu lên, thấy tay hắn còn cầm cây quạt hoa đào bị phạt mất một góc thì lại chán chẳng buồn nói.
Thẩm Cữu biết ngay là mình lạc đề.
Nhưng hắn còn biết nói gì chứ ?
Chuyện lần này thật là ai gặp cũng phải dở khóc dở cười.
Tưởng đâu hạ màn, ai nấy đều tay bắt mặt mừng, coi như không có gì xảy ra. Nào ngờ cái tên Phó Triêu Sinh này không biết là cứng đầu cứng cổ hay bản tính kiêu ngạo mà lại chọt một câu xốc óc như vậy...
Không đánh lộn mới là lạ đó !
Mà nói nào ngay, Thẩm Cữu cũng cảm thấy hiếu kỳ. Rốt cục nàng đại sư tỷ nhà mình bạn bè đến mức nào với cái tên "Phó đạo hữu" này mà lại có thể khiến hắn thốt ra những lời như vậy ?
Thẩm Cữu xưa nay rảnh rỗi quá là không chịu nổi, phải làm cái gì đó mới nghe. Thế nên hắn bèn sấn bước chen ngang vào giữa Tả Lưu và Phương Tiểu Tà mặt mũi đến giờ vẫn còn chưa hết ngẩn ngơ, hích tới hích lui thì nhoáng một cái đã đến cạnh Kiến Sầu.
Ngẩng đầu nhìn thấy nàng thần tình có vẻ nao nao, Thẩm Cữu phẩy xòe cây quạt, phong độ tiêu sái ngời ngời mà sáp lại gân gọi : "Đại sư tỷ ?"
"Sao ?" Đang hồi lơ đãng, nghe thấy có người gọi Kiến Sầu liền đưa mắt nhìn sang. Đầu mày hơi giãn ra, nàng cười cười tự nhiên như không : "Đệ muốn hỏi gìư?"
"Ừthì..."
Đại sư tỷ đã hỏi lại thì rõ là biết tỏng hắn muốn hỏi gì rồi.
Thẩm Cữu chẳng biết nói thế nào, trong bụng phiền não, nhớ năm xưa đại sư tỷ sao mà đơn thuần dễ dụ đến vậy, rốt cục đành thống tay bảo : "Đệ thấy hơi tò mò vê Phó đạo hữu một chút thôi."
Lời lẽ không chút cố ky, Phó Triêu Sinh ở bên cạnh liền nghe thấy ngay.
Vừa nói, Thẩm Cữu vừa tiện thể đưa mắt nhìn sang Phó Triêu Sinh. Nghe ý tứ thì nhìn Phó Triêu Sinh, Thẩm Cữu cũng có cảm giác là lạ khó chịu giống hệt như Phù Đạo sơn nhân nhưng lúc này yêu ghét không lộ ra mặt.
Kiến Sầu nghe vậy bèn ngoái đầu nhìn Phó Triêu Sinh.
Hơi yêu quanh thân hắn bây giờ đã thu liễm, bộ trường bào xanh màu lá ngải mặc trên người khiến hắn chỉ trông tựa như một vị tu sĩ đại năng lánh đời tu luyện lâu năm mà thôi.
Người khác không nhìn ra được gì nhưng Kiến thì lại cứ cảm thấy tựa như có một mạch nước ngầm đang sôi sục tuôn trào dưới đáy mắt hắn. Nhất thời trong trí chợt vang vang câu hỏi của Lục Tùng : "Kiến Sầu tiểu hữu, Lục mỗ ta hỏi ngươi : Ngươi có biết vị Phó đạo hữu, người bạn quen biết lâu năm này của ngươi đã giết bao nhiêu người vô tội, thân vấy bao nhiêu máu không ?”
Lục Tùng bị chúng tu sĩ can ngăn, biết việc đã định nên đành thôi nhưng mặc dù vậy vẫn cứ cố nói : "Người y tanh mùi máu, tuyệt chẳng phải là thứ lương thiện gì ! Bây giờ ngươi nói "bảo hổ lột da”, coi chừng sau này hổ nó cắn ngược lại cho mà xem !" Nghe xong Kiến Sầu trầm ngâm, đoạn thờ ơ đáp : "Đến lúc đó hãng hay." Nói rồi liền rời Lạn Kha lâu, đi thẳng ra đường cái.
Lục Tùng nói mà chẳng hề cố ky, vì vậy không ít người cũng nghe được. Và dĩ nhiên Phó Triêu Sinh cũng thuộc trong số đó.
Kiến Sầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại nhưng không nói gì.
Đang trưa, mặt trời chính ngọ uể oải hừng hực trên thành Toái Tiên, người qua kẻ lại trên đường tuy vậy cũng chẳng ít. Đám khách vong mệnh của Tinh Hải vẫn mải nốc rượu tìm vui trên cao lâu, tựa hồ như bầu không khí căng thẳng giữa Cực Vực và Thập Cửu Châu hiện nay hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến họ, cả việc sống chết hay luân hồi gì đó cũng mặc.
Giờ cứ no cứ say, nghĩ chi chuyện ngày mai cho mệt.
Kiến Sầu hờ hững thu mắt, đoạn quay sang Thẩm Cữu hỏi : "Sao đệ không đi mà hỏi thẳng Phó đạo hữu đi ?"
Thẩm Cữu á khẩu, bất giác lại không khỏi liếc mắt nhìn Phó Triêu Sinh. Cứ nghĩ tới ấn tượng Phó Triêu Sinh gây ra, hắn chẳng tài nào dám hỏi ! Không lẽ lại đi hỏi người ta ngươi là yêu gì, làm sao tu luyện thành công hay thế, sao lại quen đại sư tỷ của chúng tôi, hai bên giao tình nông sâu đến đâu ?
Hỏi chẳng sợ, đâm vào vào chỗ chết mới sợ.
Kệ đi, khỏi hỏi nữa.
Thẩm Cữu nhếch miệng hậm hà hậm hực, các ngón tay mảnh khảnh nho nhã chỉ còn biết xếp xếp từng nan quạt nát thuôn dài lại. Cử chỉ trông vô cùng quân tử thanh tao nhưng tiếc là chẳng có ai tán thưởng. Phương Tiểu Tà ở bên cạnh liếc mắt trông sang, thấy Thẩm sư thúc nhà mình làm bộ làm tịch thì nguýt dài, ngán ngẩm : "Ở đây chẳng có ai hoa khôi mà cây quạt lại hư rồi, Thẩm sư thúc bớt làm bộ đi một chút có được không ?"
"Hừ, cái tên tiểu tử này !"
Hắn đâu có giả bộ tán tỉnh ai đâu !
Thẩm Cữu xếp cây quạt lại định đánh một trận, cho cái miệng tên kia bớt nhiều chuyện đi. Nhưng thình lình, Trịnh Yêu vốn vẫn im lìm bên cạnh chợt "Ồ" lên một tiếng. Mà trên hè đường, trên các cao lâu quanh đó, tứ phía cũng dậy lên tiếng kinh hô.
"Coi kìa
"Biến nhỏ lại, nhỏ lại !"
"Các ngươi nhìn kìa, vòi rồng đạo kiếp bên Côn Ngô !"
"Xong rồi hả ?"
"Rốt cục ra sao rồi..."...
Đám người Nhai Sơn trên đường vừa nghe thấy liền quay đầu nhìn về phía Côn Ngô. Hết thảy liền kinh ngạc.
Ai cũng biết kiếp vân bao phủ bầu trời Côn Ngô hơn hai ngày trời mà chẳng tan. Nhưng bây giờ vụ xoáy áp sát đỉnh núi Côn Ngô thế mà lại bắt đầu biến đổi. Khí mây dây đặc đang tản đi, giống y như tình trạng khi Kiến Sầu sắp kết thúc độ kiếp ! Dần dà, vụ xoáy đen kịt cứ càng lúc càng trở nên mỏng đi.
Bọn Kiến Sầu mới nhìn được một chút thì vụ xoáy đã bay lên đến lưng chừng trời, màu sắc chuyển thành vàng như lúc ban đầu. Còn vùng trung tâm vốn đen kịt cũng dân dần nhạt đi. Vụ xoáy càng thối lui thì cảm giác bức bối nặng nề do nó gây ra cũng giảm dần rồi tiêu tán. Nhưng Kiến Sầu nhìn kỹ thì không biết tại sao lại cảm thấy dường như đạo kiếp kia vẫn còn có vẻ gì đó tức giận bất cam lạ lùng...
"Vậy là độ kiếp thành công rồi đúng không ?"
Từ trước tới nay chưa thấy đạo kiếp bao giờ nên Tả Lưu không khỏi thắc mắc.
Linh thức của Trịnh Yêu tuy cũng rất mạnh nhưng bây giờ lại không tài nào nhìn thấu được bình chướng mà Côn Ngô lập nên. Hắn đành lắc lắc đầu đáp : "Xem ra chắc là kết thúc rồi nhưng cái đạo kiếp này... thực là xưa nay mới thấy lần đầu. Đại sư tỷ nghĩ sao ?"
“Tạm thời thì coi như xong."
Từ khi qua khỏi đạo kiếp vấn tâm, Kiến Sầu có cảm giác mình và thiên đạo dường như có mối tương thông thần giao cách cảm kỳ lạ. Đó là một loại ý thức mông lung mơ hồ mà nàng lại tựa hồ như hiểu được một hai phần.
Nhưng Kiến Sầu cũng không chắc là có phải mình hoang tưởng hay không.
Nghe thấy hai tiếng "Tạm thời”, Trịnh Yêu liền cảm thấy bên trong hàm ẩn ý tứ sâu xa, song giữa đường giữa xá không tiện gặng hỏi, vì vậy bèn trâm ngâm một lúc rồi đáp : "Về trước đi đã. Chuyện xảy ra hôm nay cũng nên thưa lại cho Phù Đạo sư thúc rõ. Với lại bên Côn Ngô có tin gì mới thì người đầu tiên biết được cũng là sư thúc cả đó."
Ai mà chẳng biết giao tình giữa Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân ra sao.
Mọi người đều không có ý kiến gì. Kế đó, gác chuyện Lục Tùng và Lạn Kha lâu sang một bên, cả đám đều đi thẳng về chỗ của Nhai Sơn trong thành Toái Tiên. Nhưng không ngờ vừa từ đường cái rẽ vào, bọn họ lại thấy một dáng người quen thuộc trước cổng khu viện. Lúc này, trừ Phó Triêu Sinh, ai nấy đều mừng muốn khóc.
Trịnh Yêu nửa cười nửa mếu hỏi : "Phù Đạo sư thúc, người ngồi đây làm gì?"
Trên bậc thêm trước cửa, Phù Đạo sơn nhân đại danh đỉnh đỉnh quần áo rách rưới, gậy trúc chín đốt thì như đoạn tre mục nằm lăn lóc cạnh chân. Tay ôm một khay gà quay chặt khúc, ông vừa ngửa cổ nhìn kiếp vân đang tan gần hết trên trời mà miệng thì đớp thịt gà miếng được miếng chăng.
Nghe thấy có tiếng người hỏi, Phù Đạo sơn nhân cúi đầu lâm bầm đáp : "Cái đám tác yêu tác quái bọn bây giờ biết đường về rồi hử ? Sơn nhân ta cứ tưởng các ngươi anh hùng lắm tài, tranh thủ phen này chặt cái đầu chó gã họ Lục xuống cho ta. Rốt cục té ra ta tưởng bở. Bọn vô dụng ! Uổng công nuôi các ngươi I"
Một đám mười người đứng trên bậc thêm nghe ông nói dỗi mà nghẹn họng, bao lời biện bạch ứ đầy trong cổ mà không sao thốt nổi nên lời I
Phù Đạo sơn nhân đã chẳng muốn nghe bọn họ giải thích thì dĩ nhiên đã biết chuyện gì xảy ra ở Lạn Kha lâu rồi, vì vậy mới không thèm để ý đến.
"Cút ! Cút mau ! Tránh chỗ cho sơn nhân ta phơi nắng."
"Chuyện về Phó đạo hữu..."
Trịnh Yêu hơi ngần ngừ.
Phù Đạo sơn nhân lừ mắt rồi quăng một miếng phao câu về phía hắn : "Ngươi đã chẳng nói với người ta chờ đến lúc nghị sự sẽ bàn lại đấy thôi ? Có giỏi thì đuổi hắn đi đi, để coi cái đám cáo già kia có đồng ý hay không ! Động não một chút đi I" Đúng là tâm trạng không được tốt cho lắm.
Trịnh Yêu cảm thấy Phù Đạo sư thúc thường ngày nói chuyện tuy không dễ nghe nhưng đến lúc giận dỗi thì lại không phải là không có lý. Nguyên nhân gì thì còn phải hỏi nữa ư 2?
Trịnh Yêu không dám cãi. Vốn định làm thinh đi chỗ khác nhưng đến lúc cuối, nhớ đến chuyện đạo kiếp hắn lại hỏi : "À sư thúc, vậy chuyện đạo kiếp bên Côn Ngô thì sao ?”
"Xong rồi." Lời ít ý nhiều, Phù Đạo sơn nhân đáp gọn, sau đó không biết sao lại liếc nhìn Kiến Sầu nói tiếp : "Lão quái vật kia nói đang thu xếp mọi chuyện bên Côn Ngô. Ngày mai lão ta sẽ tới. Xem ra ngày mốt là nghị sự được rồi."
Tuy trong dự liệu nhưng nghe chính miệng Phù Đạo sơn nhân xác nhận Tạ Bất Thần đã độ kiếp thành công, Trịnh Yêu vẫn hơi bất ngờ, miệng lẩm bẩm nhắc mình Hoành Hư chân nhân sẽ đến mà thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Rốt cục rồi cũng sắp bắt đầu chứ rề rà lâu quá rồi."
"Hừ, cái tên tiểu đồ đệ của lão quái vật này cũng không phải thứ đơn giản. Không biết cặp thầy trò này tình hình ra sao."
Phù Đạo sơn nhân cười, thần tình trông vô cùng hớn hở. Lão cúi đầu xuống mâm bốc một miếng cánh gà, nhưng cầm lên rồi thì lại nhìn nó trân trân, được một hồi thì bỏ xuống, nhón một miếng thịt khác bỏ tọt vào miệng nhai nhai.
"Đi đâu đi mau đi. Sơn nhân ta xương cốt mục hết rồi, các ngươi còn đứng đây che hết nắng của ta hả ?"
"Dạ" Ai mà dám cản lão nhân gia người chứ ? Mọi người chỉ biết nhủ thâm trong bụng chứ ngoài miệng chẳng dám hó hé một tiếng. Từng người một ai nấy đều dè dặt bước tới, ngoan ngoãn cung kính thủ lễ rồi đi.
Đấn lượt Kiến Sầu, nàng tiến đến rồi khựng lại : "Sư phụ...
"Hừ, chuyện vớ vẩn thôi mà."
Dường như đoán được nàng muốn nói gì, Phù Đạo sơn nhân khinh khỉnh lừ mắt nhìn sang, thân sắc tựa như chướng mắt với nét mặt của nàng : "Dù gì con cũng là đại năng rồi. Cái gã Lục Tùng kia tánh khí như chó, cứ xuất môn là bị người ta đập cho, để ý làm quái gì ? Đi về mau, nghĩ xem đến lúc nghị sự thì bịa đặt, à không, giải thích thế nào cho hay đi."
Phét lác...
Kiến Sầu liền chợt hiểu, thiếu chút nữa thì đã không nhịn được cười. Nàng hắng hắng giọng, cúi người : "Vậy sư phụ phơi nắng thong thả, đệ tử xin lui."
"Đi đi ! Đi đi I”
Phù Đạo sơn nhân chẳng buồn để ý đến. Năm tháng dằng dặc, sóng to gió lớn như vậy đã có không biết bao nhiêu là trận rồi. So với mụ yêu bà Lục Diệp hồi xưa thì mấy chuyện này đâu có khó gì.
Lão nhớ lại tao ngộ bi thảm năm đó mà bùi ngùi cảm khái. Chuyện vừa rồi đúng là thứ đồ bỏ mà I
Mà so với lão lúc trai trẻ cũng còn kém xa chứ ở đó mà đi so với Lục Diệp lão tổ.
Ký ức về thưở thanh niên khiến Phù Đạo sơn nhân cảm thấy vui vui trong bụng, nhưng vừa đảo mắt một cái lại chợt thấy Phó Triêu Sinh đang chăm chăm đi theo đồ đệ nhà mình thì không khỏi nhíu nhíu mày, lẩm bà lẩm bẩm trong miệng : "Không lẽ yêu quái bây giờ biết lừa người giỏi như vậy sao ? Sao nhìn hoài không ra ta..."
Tiếng lầm bầm rất nhỏ. Kiến Sầu đã đi qua rồi nên không tính, trái lại Phó Triêu Sinh vẫn còn ở đàng sau thì nghe thấy rất rõ ràng, song nghe là nghe vậy chứ không hiểu gì.
"Yêu quái" đây là chính hắn ư ?
Nhưng sao lại phải bịa đặt cho hay 2?
Từ ngữ thì Phó Triêu Sinh biết, nhưng hắn lại không hiểu vì đâu mà Phù Đạo sơn nhân nói như vậy, và vì lý do gì mà mình thuộc dạng phải "bịa đặt cho hay" thì lại càng mù tịt.
Lúc quay về trạch viện, không biết sao Tả Lưu và Phương Tiểu Tà lại tụ lại thành đám. Nhân nghe nói Âm tông - Dương tông tự nhiên xích mích với nhau nên cả hai hào hứng chạy đi nghe ngóng ngay. Thành thử được nửa đường thì chỉ còn lại có Kiến Sầu và Phó Triêu Sinh. Thật ra nàng cũng có lời muốn hỏi nhưng chưa kịp mở miệng thì hắn đã giành nói trước rồi.
Phó Triêu Sinh đi cạnh Kiến Sầu. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng thắc mắc hỏi : "Tại sao bạn cũ không cho ta giết y ?"
Đúng vậy ! Hắn hỏi tại sao "không cho" chứ không phải là tại sao đứng ra cản đòn của Lục Tùng dù rằng trên thực tế nàng quả có hành động như vậy thật.
Có lẽ Phó Triêu Sinh không nghĩ kỹ nên mới hỏi câu này. Kiến Sầu cũng hiểu, nàng cười : "Làm vậy để cứu y, với lại ta không muốn bạn bị người ta vây đánh. Có lúc cãi lý cũng có thể giải quyết được thì hà tất động thủ làm gì ?"
"Vậy sao bạn cũ lại che cho mình 2”
Phó Triêu Sinh chợt cảm thấy khó hiểu vô cùng. Với tu vi hiện tại, hắn không cần ai chắn trước mặt, nhưng nàng lại bảo vệ hắn." "Nếu đánh nhau thật, bạn cũ và người nọ thực lực ngang ngửa nhau, không chắc thắng đâu."
Chuyện này...
Nên trả lời như thế nào đây ?
Bị hắn bắt bí, Kiến Sầu nghĩ ngợi hồi lâu, sau như chợt nhớ ra điều gì bèn nháy mắt hỏi : "Ta cứ tưởng Phó đạo hữu biết loài người chúng ta lúc nào cũng đối xử với bạn bè như vậy mà ?"
Đúng rồi ! Phó Triêu Sinh cũng nhớ ra. Gần nửa tháng trước, hắn có thắc mắc hỏi Kiến Sầu : "Loài người các bạn không phải lúc nào cũng đối đãi với bạn bè như thế chứ”. Vậy mà bây giờ Kiến Sầu lại lấy lại câu này hỏi hắn.
Phó Triêu Sinh chợt mỉm cười nhưng tự thân cũng không hiểu tại sao mình cười. Nhớ lại những chuyện đã qua, hắn vẫn lắc lắc đầu đáp : "Như có lần sau thì không cần phải thế. Bạn cũ là người mà ta mới sinh đã gặp. Ta nguyện cả đời nếu vẫn còn một hơi thở thì lúc nào cũng vẫn là bạn của nhau. Biết bạn từ lúc mới sinh, đời này kiếp này tuyệt không muốn cái chết ly biệt chúng ta."
Sự tồn tại của nàng chính là bằng chứng để hắn vẫn còn tồn tại trên thế gian này.