Chương 422 : Yêu tính
Chương 422 : Yêu tínhChương 422 : Yêu tính
Đến đây Kiến Sầu chẳng còn biết nói gì nữa. Thật ra nếu nghe câu này từ miệng người nào khác thì nàng chắc chắn sẽ nghĩ đến chiêu hướng khác, nhưng bây giờ người đứng trước mặt nàng lại là Phó Triêu Sinh, bạn một đời chí giao với nàng, đồng thời đây cũng là kẻ quậy tung Lạn Kha lâu, gây ra chuyện rắc rối như thế này...
Thực ra trước khi hắn mở miệng nói câu trên, Kiến Sầu đã có lời rất muốn hỏi. Nhưng đến bây giờ, nghe hắn thực lòng nói vậy, nàng lại chẳng biết hỏi ra làm sao, bởi vậy nên cứ trầm ngâm hồi lâu.
Phó Triêu Sinh cũng nhận ra. Hắn hỏi : "Vậy chuyện ở Lạn Kha lâu làm bạn cũ khó xử chăng ?"
"Cũng chẳng phải khó gì."
Cứ theo ý sư phụ thì chỉ cần có thể "bịa chuyện" qua ải là xong. Vả lại Phó Triêu Sinh quả biết rất nhiều điều, huống chi ngay chính bản thân hắn cũng muốn thay đổi luật lệ luân hồi của Cực Vực nữa là. Kể ra thì hắn và Thập Cửu Châu đều cùng có chung mục tiêu. Mới rồi được Phù Đạo sơn nhân chỉ điểm, Kiến Sầu liên không thấy nan giải gì nữa.
Lúc này bao suy nghĩ tâm tư đều dăn sâu trong bụng, nàng chỉ cười đáp : "Nhưng mấy cái chuyện như thế này gây ra hậu quả như vậy cũng tốt. Phó đạo hữu chắc sẽ không muốn có lần thứ hai. Tuy rằng không rắc rối lắm nhưng dàn xếp ổn thỏa cũng hơi hao tâm tổn trí đấy."
Giọng điệu nhẹ nhàng, vốn có ý pha trò cho vui nhưng Phó Triêu Sinh nghe xong lại nhíu mày, đôi mắt sâm xanh tựa như màu nước đầm rêu phong u tịch thoáng gợn sóng, cái nhìn của hắn đơn thuần đến nỗi ai trông vào cũng cảm thấy mọi sự khó mà giấu nổi được hắn. Đó chính là đôi mắt trời ban.
Phó Triêu Sinh không nhíu mày song cũng rất điềm tĩnh hỏi lại : "Nói dối cũng là cách mà loài người các bạn thường hay đối đãi với bằng hữu ư ?"
Bước chân Kiến Sầu chợt khựng lại.
Nơi này cách sân viện của bọn họ không xa. Mấy cây đào trông dọc ven lối đi lúc này chẳng còn lại bao cánh hoa phớt hồng mà thay vào đó là kha khá đốm đốm chồi non xanh tươi. Trong không gian phảng phất hương hoa, hương rượu và hương cỏ. Quanh quẩn đâu đây có tiếng chim ríu rít song thoắt cái lại tưởng như từ nơi nào xa lắm vọng về.
Kiến Sầu quay đầu đối mặt với cái nhìn trông điềm tĩnh của Phó Triêu Sinh, trong lòng chợt cảm thấy thán phục sự mẫn tiệp của hắn, và đồng thời cũng vì vậy mà bối rối. Trâm ngâm hồi lâu, khuôn mặt đã thu lại nét cười, nàng hỏi lại : "Không phải chuyện ở Lạn Kha lâu khiến ta thấy khó xử mà là lời của Lục các chủ. Phó đạo hữu có nghe ra không ?"
Phó Triêu Sinh đã nghe ra rồi, và đồng thời cũng biết Lục Tùng muốn nói cái gì. Nhưng hắn lại không biết Kiến Sầu sẽ để tâm đến câu nói kia, hơn nữa còn vì vậy mà bối rối.
Vào thời khắc này, Phó Triêu Sinh muốn bảo nàng có lý nhưng tự bản thân lại chẳng thấy có vấn đề gì, trong lòng hốt nhiên chợt có linh cảm kỳ lạ : Hắn thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, tuy nhiên không biết sao khi nghe Kiến Sầu nói thì lại cảm thấy nàng không được vui cho lắm. Nói gì thì nói, nếu đã nghe hay thấy đồng loại bị giết thì lẽ nào lại bưng tay bịt mắt cho đành ? Cũng như chính bản thân hắn đã từng căm hận từng bất bình cho vận mệnh của đồng tộc phù du đấy thôi. Vì vậy, Phó Triêu Sinh im lặng thật lâu, mãi sau mới chậm rãi dáp : "Ta hiểu rồi."
Tuy hắn không nói rõ nhưng Kiến Sầu biết hắn hiểu cái gì.
Bịa đặt giấu diếm hay tránh nói đến, bây giờ thì đây là lúc lại trở vê chủ đề mà bọn họ vẫn luôn loay hoay từ nãy. Vừa rồi nàng như vậy, bây giờ hắn cũng thế. Bầu không khí giữa hai người hốt nhiên bỗng trở nên trâm mặc một cách lạ lùng.
Lúc đến cửa vào sân viện, Kiến Sầu từ biệt Phó Triêu Sinh và cũng chẳng nói gì thêm, sau đó thì vê phòng, ngồi ngẫm lại ban ngày mình đã giao thủ với Lục Tùng như thế nào mà tâm trạng khó yên, dồn dập đủ mọi cảm xúc. Nhớ đến lời Phù Đạo sơn nhân, nàng bèn nghĩ kỹ lại, tính toán xem nên "bịa đặt" như thế nào cho khéo.
Còn Phó Triêu Sinh thì cứ đứng mãi trước cửa sân viện chỗ mình. Vốn là phù du được trời đất nặn hình, đã quen ký thân nơi cùng trời cuối đất, bốn biển là nhà, có đi đến đâu cũng chẳng khác gì mấy nhưng nay lại trú lại một chỗ giống như con người vẫn hay làm thì trong lòng hắn chợt thấy là lạ. Song kỳ lạ hơn hết vẫn là cái cảm giác "Không thoải mái chút nào".
Phó Triêu Sinh lẩm bà lẩm bẩm, tựa hồ như nói một mình.
Nhưng quen hắn lâu năm, Côn biết Phó Triêu Sinh thật ra đang độc thoại chứ không thì thường thường người ta nói vậy, hắn thế nào cũng có lời để nói. Thế mà bây giờ không biết sao hắn lại không mở miệng được nổi.
"Ngươi cũng chẳng khác gì hơn."
Phó Triêu Sinh nhận ra lúc này Côn tựa hồ như không muốn nói chuyện chút nào, vì vậy mới nhớ lúc trước, khi mình cùng Kiến Sầu đi về thì ngay hắn cũng làm thinh chẳng nói. Cảm giác bức bối khó chịu ấy lại càng nặng thêm.
Côn đang hóa thành cây trâm cài trên đầu hắn thở dài, giọng nói vẫn đượm mùi bể dâu như thường lệ : "Thật ra chẳng cần bận tâm quá đâu."
Phó Triêu Sinh làm gì Côn đều biết rất rõ.
Nhưng cách nghĩ của nó thật ra cũng chẳng khác gì hắn cho lắm.
"Két" một tiếng, cuối cùng Phó Triêu Sinh cũng đẩy cửa vào trong. Bộ y bào xanh lục cũ kỹ lướt qua khung cửa, bụi bặm điểm điểm lấm theo, nhưng so với vẻ cổ xưa trên con người hắn thì đâm ra lại hợp, hoàn toàn không chỏi một chút nào.
Phó Triêu Sinh vào nhà nhìn quanh một vòng. Nếu phòng ốc đối với tu sĩ là thứ rất bình thường thì đối với hắn cũng không phải là thứ gì kỳ lạ cho lắm vì dù sao lúc ở cô đảo nhân gian hắn cũng đã từng là "Phó quốc sư" Đại Hạ. Một nơi như thế này mặc dù ở chẳng thấy thích thú gì cho lắm nhưng dùng để tạm trú chân cũng tốt.
Phó Triêu Sinh cất bước rồi đi tới ngồi xuống một chiếc ghế đặt gần cửa sổ, đoạn với tay đẩy cánh cửa đang khép hờ mà đưa mắt nhìn ra sắc xuân bên ngoài đang kỳ quá độ, chim chóc mấy bóng thấp thoáng đầu cành.
Hắn cứ ngồi mãi, ngồi mãi không nói không rằng cả mấy canh giờ. Đến tận khi trời sẫm tối, màn đêm buông xuống mới hỏi : "Ta sai chăng ?"
"Ngươi không sai.' Côn đáp.
Trong đêm đen, một con chim họa mi bay ngang qua rồi đậu lại trên bậu cửa sổ tựa hồ như không hề nhận ra trong bóng tối có người đang ngồi cạnh đó. Phó Triêu Sinh chìa tay ra. Con chim giật mình, nghiêng nghiêng lắc lắc cái đầu nho nhỏ vẻ như bối rối, song rốt cục vẫn nhảy xuống cúi đầu mổ mổ vào tay hắn. Côn bực mình bảo : "Đồ chim ngốc." "Vù Ị"
Con chim giật mình kinh hãi. Đến lúc này nó mới chợt nhận ra sự có mặt của một sinh vật đáng sợ khác trong bóng tối. Bản năng sinh tôn khiến nó nhảy phắt ra, dang rộng hai cánh hốt hoảng bay vụt đi.
Phó Triêu Sinh không nói tiếng nào. Hắn biết tại sao con chim sợ. Dù gì Côn cũng là một sinh vật to lớn khổng lồ, tuy đã hóa thành trâm gài đầu nhưng cái uy toát ra vẫn trở thành áp lực khủng khiếp đối với nó. Đó là chưa kể đây là Côn và cũng là Bằng.
"Chúa trên trời, vua dưới biển..."
Phó Triêu Sinh lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên suy tư.
“Ta không sai, bạn cũ cũng không sai."
Hình như không phải sai như vậy.
Nhưng...
Nghe vậy, Côn tự nhiên bỗng linh cảm thấy có điều chẳng lành. Nó vọt miệng bảo : "Đừng đi !"
Tiếc thay đã trễ. Xưa nay Phó Triêu Sinh vẫn có ý trở thành đại yêu. Nếu ngay cả luật trời cũng không ngăn nổi hắn thì chỉ một câu của Côn có đáng vào đâu ?
Hắn hoàn toàn không nghe, mà có nghe cũng chẳng để tâm. Người đang ở cạnh cửa sổ thì thân chợt biến mất, thoắt cái thay vào đó là một bóng yêu khổng lồ, nhằm vào hắc ám và đêm đen vô tận mà phóng vút đi I
Phía đông nam thành Toái Tiên là nơi ở của Thông Linh các.
Lúc này trên hành lang vẫn còn lại một số đệ tử thân truyền đi theo các chủ đến Tinh Hải để học hỏi kinh nghiệm. Cả bọn đang tụ lại bàn tán về chuyện xảy ra ban ngày. Thấy đất bằng chợt nổi cuồng phong, ai nấy đều lấy làm lạ. Thế nhưng còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì từ chỗ Lục Tùng ở bỗng vang lên một tiếng hét thảm thiết, xé toạc cả một bầu không gian tĩnh mịch ban đêm...
'Á aaa aaa - "...
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, cả thung lũng Tinh Hải vẫn còn chìm sâu trong mây mù. Nhà cửa, phố xá đường ngang lối dọc trong thành Toái Tiên cũng bàng bạc hơi sương, trông đẹp chẳng khác gì một người thiếu nữ thẹn thùng, tỳ bà khuất nửa mặt hoa. Nhưng chỉ chốc lát, sâu dưới màn sương mù đó bỗng vang lên tiếng chân rầm rập, phá tan khoảng không tĩnh lặng ngắn ngủi buổi ban mai.
Xa xa một đám tu sĩ mặt mày tái mét đang dần dần tiến tới. Đi hết con đường cái quan, rẽ lối hai lần thì cả bọn đã tới trước sân viện nơi Nhai Sơn trú đóng. Xem quần áo và phục sức thì đều là người của Thông Linh Các cả. Những kẻ có mặt bao gồm đệ tử, vài vị trưởng lão và đặc biệt là các chủ Lục Tùng cổ bị người ta đánh đến nỗi thâm đen một đường ấn phù, đã vậy còn cụt mất một tay !
Một vị trưởng lão đi đầu dừng lại trước cửa chính, đanh giọng quát : "Thông Linh các từ trên xuống dưới hôm nay đến đây đòi thuyết pháp. Xin đồng đạo Nhai Sơn hiện thân gặp mặt !"
Giọng nói vang dội, hoàn toàn chẳng chút kiêng dè. Ngay lúc người kia vừa mở miệng thì đã như sấm nổ bên tai, âm âm rung chuyển khoảng không trên khu trạch viện và cả bầu trời trên toàn thành Toái Tiên I
Ai đang say ngủ hay vẫn còn mơ màng trong mộng đẹp thoắt cái đều bị giật tỉnh ! Thông Linh các hử ?
Kiến Sầu đang ngồi đả tọa một mình trong phòng nên dĩ nhiên cũng nghe thấy, nhất thời ngạc nhiên cau mày : "Chuyện ở Lạn Kha lâu đã qua lâu rồi, bọn họ còn muốn thuyết pháp cái gì nữa đây ?"
Nàng rời bồ đoàn, cầm kiếm Nhiên Đăng đi ra cửa. Tả Lưu và Phương Tiểu Tà ở gần đó cũng thất kinh, đứng hết ở ngoài. Thấy Kiến Sầu đi ra, cả hai đều ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.
Tả Lưu hỏi : "Có chuyện gì vậy đại sư tỷ ?"
Kiến Sầu cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ đáp : "Không biết. Ra ngoài xem sao."
Nói xong liền đi.
Tả Lưu và Phương Tiểu Tà nối gót theo sau.
Bây giờ bên ngoài đã ồn ào lắm rồi. Người Thông Linh Các dàn hàng ngang đứng chắn trước cửa lớn, dáng vẻ hầm hầm đe dọa, nhất là Lục Tùng đứng đầu mặt mày lạnh ngắt, mắt như muốn phun lửa.
Kiến Sầu liếc nhìn sang mà giật mình. Lục Tùng bây giờ trông vô cùng thảm hại, trên người còn dính máu chưa khô, đã thế cánh tay bên trái thì lại chẳng thấy đâu !
Nhìn giống như là bị thứ gì đó giật đứt vậy !
Sắc mặt xanh lè, môi khô nứt nẻ, chẳng còn đâu chút oai vệ uy nghiêm của một vị các chủ Thông Linh các thường ngày !
Mà đây là đại năng phản hư trung kỳ đấy !
Hôm qua sau chuyện ở Lạn Kha lâu, người vẫn còn yên lành. Thế mà bây giờ... Trong bụng hơi hãi, Kiến Sầu liếc mắt nhìn thì thấy Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu sâm mặt đứng trước khung tường phù điêu. Nàng nhẹ nhàng lại gần, khẽ hỏi : "Sư phụ, chưởng môn, có chuyện gì vậy 2?"
"Chuyện gì hả ? Kiến Sầu tiểu hữu còn không biết xảy ra chuyện gì ư ?"
Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu chưa kịp nói tiếng nào thì Lục Tùng đứng không xa ở phía đối diện đã nghe thấy. Y cười lạnh mở miệng mát mẻ ngay. Nhưng giọng nói thì nghe như nuốt phải dao, khàn khàn cực kỳ khó nghe, tựa hồ như bao nhiêu khổ sở đau đớn phải ghìm hết lại trong người.
Ánh mắt Kiến Sầu không khỏi hạ xuống, nhìn miếng ấn phù vàng lạ lãm nằm trên yết hầu của Lục Tùng. Nhưng nàng chẳng hiểu tại sao đám người này lại đi tìm Nhai Sơn, đã thế lại còn đòi công bằng phải quấy cái gì đó, vì vậy mới nghênh mặt hỏi vặn : "Ta làm sao phải biết chuyện bên Thông Linh các các ông ?"
"Ha ha ha..."
Lục Tùng không nhịn được mà phá lên cười ha hả, dáng vẻ man man dại dại, còn cái nhìn thì tua tủa băng tuyết nhọn hoắc !
"Tối hôm qua ai đột nhập vào chỗ ở của Thông Linh các bọn ta, hại ta trọng thương, chặt mất tay, phong họng ta lại đó ? Chuyện này bên Nhai Sơn mấy người, Kiến Sầu cô sao lại chẳng hay vậy ?I"
"Ối chà..."
Thật có chuyện như vậy ?
Thông Linh các người đông rầm rộ, khí thế bừng bừng, hơn nữa lại chẳng hê muốn việc này sẽ từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không nên tu sĩ ở gần Thập Cửu Châu đều tụ lại. Nghe thủng chuyện tất cả đều ồ lên kinh nghi.
Như nói đệ tử ất ơ nào đó trong môn nửa đêm nửa hôm bị người đánh lén cũng còn đỡ, đành này đây thế mà lại là Lục Tùng, chưởng môn của người ta, đại năng phản hư tu vi đứng đầu chứ có phải chơi đâu.
Phải đặt vào hoàn cảnh mà xét thì mới thấy thực lực của kẻ tấn công đáng sợ biết chừng nào !
Người hóng chuyện châu đầu ghé tai nhỏ giọng xì xào.
Nhưng phía Nhai Sơn thì không nói một lời. Trịnh Yêu hơi sầm mặt, Phù Đạo sơn nhân thì vừa nghĩ ngợi vừa nhìn Lục Tùng đang nhấch nha nhếch nhác kia một thoáng rồi đáp ngay : "Có chuyện gì nói thẳng đi, khỏi cần ném đá giấu tay."
"Ném đá giấu tay ! Hừ, Phù Đạo ông sao không chửi luôn ngậm máu phun người đi hả !"
Lục Tùng tức sôi máu. Chuyện về Ngự Sơn Hành y đã biết mình quá đáng chỗ nào, song mấy ngày này lại không tìm được dịp sửa sai. Chuyện xảy ra ở Lạn Kha lâu không giải quyết được gì nhưng y cũng chẳng để bụng, chỉ chờ đến ngày nghị sự giải quyết mà thôi. Nào ngờ, đêm hôm qua lại đổ ra chuyện kinh khủng như thế này ! Mặt mũi con yêu ẩn thân kia Lục Tùng y sao mà lại chẳng nhận ra ?I
Mục quang Lục Tùng rời khỏi Phù Đạo sơn nhân, đoạn quét qua người Kiến Sầu, y nghiến răng bình tĩnh đáp : "Chuyện này Nhai Sơn các ông nếu tâm không thẹn thì mời cái vị Phó đạo hữu” kia ra đây hai mặt một lời đi !”
Phó Triêu Sinh !
Lòng Kiến Sầu chùng xuống, chẳng khác gì bị một tảng sắt nặng nề đè lên. Nàng nhìn Lục Tùng mà nhất thời tưởng như muốn nghẹt thở, ngàn vạn ý niệm quay cuồng trong trí, miệng thì há ra mà chẳng nói được câu nào.
Giọng Lục Tùng khàn khàn khó nghe, từng tiếng nghe như rỉ máu : "Sao hả ? Dám không ?!!"
Nói chung hiện giờ ở Tinh Hải, người có tu vi cao hơn Lục Tùng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Kiếm hoàng Khúc Chính Phong tu vi gần gần phản hư trung kỳ, song từ khi mọi người tập trung tại Tinh Hải thì chưa thấy lộ diện bao giờ. Huyền Nguyệt tiên cơ bên Âm Tông bắc vực từ trước đến nay lại ít để ý đến chuyện thiên hạ, nếu có tranh đấu này nọ thì bất quá cũng chỉ là với Dương Tông bắc vực mà thôi. Còn Thương Tể tán nhân bảy kiếp tán tiên thì miễn, chuyện gì cũng bỏ ngoài tai, đầu óc lúc nào cũng chỉ có mỗi hai chữ "phi thăng”.
Mấy người này chẳng có ai có thâm thù đại hận với Lục Tùng, khả năng động thủ cực nhỏ. Đó là chưa kể tu vi của họ cũng không cao đến mức áp đảo, khiến y gần như xui lơ, hoàn toàn chẳng đánh lại nổi ! Hơn nữa trừ tiếng thét kinh dị ban đầu ra, cả quá trình đều chẳng có động tĩnh gì. Nhìn vậy thì đủ biết là kẻ đánh lén ban đêm thực lực cao thâm, tu vi gân như tới thông thiên luôn rồi !
Người như thế này đúng là ở Tinh Hải bói chẳng ra. Nhưng...
Kiến Sầu lại có thể tìm ra. Hơn nữa kẻ đó vừa khéo còn là người mà Lục Tùng nghi ngờ nhất. Vả lại cứ xét cung cách hành sự của hắn thì không hẳn là không có khả năng làm chuyện này. Thậm chí khả năng đó còn rất lớn.
Tay nắm chặt kiếm Nhiên Đăng, Kiến Sầu vẫn không nói tiếng nào. Trịnh Yêu thì nhíu mày. Duy chỉ có Phù Đạo sơn nhân không biết tại sao lại tự nhiên ngước mắt nhìn vê phía chân trời đang vừa mới chập choạng sáng. Trong không gian mông lung ấy chợt hiện ra một bóng người mờ mờ, dáng vẻ vô cùng tiên phong đạo cốt.
Phía dưới cũng có người nhìn thấy, kinh hô kêu lên : "Có người đến !"
Người đến đúng là Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô, mặt mũi hiên hậu ôn hòa, đạo bào sạch sẽ chỉnh tề, tay cầm phất trần, sau lưng có Tạ Bất Thần đi theo : áo xanh phiêu dật, sắc diện lạnh lùng, đáy mắt lãnh đạm vô tình, trông qua thật tựa như kẻ nhà trời.
Thầy trò một trước một sau. Cả hai nhìn rất khác biệt, nhưng trong một thoáng Kiến Sầu lại thấy trên người họ dường như toát ra một vẻ gì đó tương tự nhau đến lạ lùng. Chẳng biết đó có phải tại do thần sắc mi mục hay do tư thái cao tuyệt mà ra hay không.
"Bái kiến Hoành Hư chân nhân."
"Bái kiến chân nhân."
"Chân nhân cuối cùng cũng tới rồi.......
Cảnh tượng ồn ào sôi nổi giông giống như lúc Phù Đạo sơn nhân đến Tinh Hải. Người người ai nấy đều cúi chào, ngay cả Lục Tùng mặt mày đang hầm hâm cũng không ngoại lệ. Chỉ có Kiến Sầu là đứng yên không nhúc nhích. Không giống như những người khác chỉ chăm chăm nhìn Hoành Hư chân nhân đang lững thững tiến tới, ánh mắt của nàng còn quét đến cả Tạ Bất Thần đi phía sau.
Lúc này bao sắc sảo đã thu hết vào trong, con người trông càng vô cảm, đáy mắt vô bi vô hỉ, vô ai vô nộ, tĩnh lặng tựa băng.
Nhập thế trung kỳ.
Đây là cảnh giới hiện giờ của y.
Lý ra từ lão quái không thôi nhảy thẳng ngay lên đại năng đã rất khó, hơn nữa cảnh giới của y cũng không vượt qua nàng, mặc dù vậy tuy phá được xuất khiếu, thậm chí còn đạt tới xuất thế nhưng không biết sao nhìn thế nào cũng chẳng có gì là đáng sợ đáng gườm...
Kiến Sầu cảm thấy khó chịu. Đạo kiếp quỷ dị của Tạ Bất Thần cứ khiến nàng canh cánh trong lòng...
Lúc nàng nhìn y, y cũng ngước mắt nhìn lại, nhưng ánh mắt lại vô cùng điềm tĩnh, tựa hồ như chẳng có gì khác biệt với thường ngày.
Có thể nói là che giấu rất giỏi.
Mặc dù cảm giác càng lúc càng bén nhạy, nhưng có cái gì đó ẩn trong người y luôn thôi thúc hấp dẫn nàng.
"Ta bận bịu nhiều chuyện, làm mọi người phải trông, để lâu e hỏng việc nên vừa sáng là đến ngay."
Tựa như chẳng hề để ý đến Tạ Bất Thần và Kiến Sầu đang ngầm kình nhau, Hoành Hư chân nhân chỉ cười chắp tay đáp lễ, sau lại tiếp tục tiến tới. Thấy Lục Tùng, lão ta hơi ngạc nhiên nhưng vẫn chào hỏi Phù Đạo sơn nhân trước.
"Phù Đạo huynh, hữu lễ 1"
Phù Đạo sơn nhân đưa mắt nhìn Hoành Hư từ đầu đến chân. Người ngoài không ai nhận ra có gì bất thường nhưng vì là chỗ quen thân nên ông nhìn ra ngay thần sắc của lão ta không được tốt cho lắm.
Có phải tại đạo kiếp mà ra hay không ?
Trong bụng cảm thấy hả hê nhưng mặt mũi thì tươi cười vui vẻ : "Tốt quá ! Đồ đệ tài năng xuất chúng bên Côn Ngô của lão rốt cục cũng đột phá nhập thế rồi. Tuy còn thua xa Kiến Sầu của ta, nhưng nói cho cùng thì người thường đã chẳng ai bì nổi rồi, ông chẳng cần phải buồn làm gì."
Nghe xong, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
Song dường như chẳng nghe ra cái ý giễu cợt trong câu nói của Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư chân nhân vẫn điềm nhiên sắc mặt, không những vậy còn gật gật đầu ra chiều đồng ý rồi đáp : "Phù Đạo huynh có cao đồ, người ngoài không ai sánh bằng, ta cũng chẳng bận tâm đâu. Nhưng sao hôm nay mọi người đều tụ tập ở đây thế này ? Có chuyện gì sao ?"
Hoành Hư chân nhân đưa mắt nhìn quanh một vòng. Vừa rồi mới tới, lão ngờ ngợ ở đây đang có chuyện, bây giờ lại nhìn thấy Lục Tùng bộ dạng như vậy thì trong bụng nghi nghi nhưng cũng không mở miệng hỏi ngay mà chờ người ta trả lời.
Lão nhìn Lục Tùng, ánh mắt lấp lánh. Đang bực không có chỗ xả, nghe vậy Lục Tùng liền đáp : "Chân nhân, ngài đến thật đúng lúc. Lục mỗ ta hôm nay muốn nói chuyện phải quấy với Nhai Sơn đây ! Bọn họ, cái vị tiểu hữu Kiến Sầu này dẫn yêu tà vào Tinh Hải. Nó hóa hình thành người, mới hôm qua lục đục một trận xong. Nhưng đến đêm thì lại đi đánh lén Thông Linh các ! Lục mỗ thê thảm như thế này cũng đều do nó ban tặng ! Nếu chẳng kêu Nhai Sơn, gọi cái vị Kiến Sầu bụng dạ không biết bao nhiêu là toan tính bất lương này ra đối chất thì lòng khó an, hận khó tiêu thưa ngài !"
Câu nào câu nấy chính nghĩa nghiêm trang.
Hoành Hư chân nhân đã biết chuyện xảy ra ngày hôm qua ở Lạn Kha lâu, vừa thoáng nghe đã biết Lục Tùng nói về cái gì, nhưng không ngờ sau đó vẫn còn rắc rối. Thường ngày việc này cũng dễ xử lý, nhưng hôm nay... Lão nhíu nhíu mày liếc mắt nhìn Kiến Sầu xong lại quay sang nhìn Phù Đạo sơn nhân, tuy vậy lại vẫn không nói tiếng nào.
Nhưng Kiến Sầu lại cười. Chuyện cãi cọ vốn do Phó Triêu Sinh mà ra, dĩ nhiên không thể lằng nhằng mãi. Phó Triêu Sinh phải ra mặt đối chất thì mới giải quyết rốt ráo được. Nhưng ngờ đâu Lục Tùng vậy mà lại ăn nói như thế này ! "Toan tính bất lương cái gì ?"
Nhập môn không biết bao năm thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta miêu tả về bản thân như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy ngược ngạo đến nỗi thiếu điều tưởng mình nghe lộn : "Ta cũng thật không biết Lục các chủ đi đâu học được cái kiểu ăn nói hàm hồ, ngậm máu phun người như thế này !"
"Ngậm máu phun người ?”
Tuy nói chuyện quá khích nhưng Lục Tùng hoàn toàn không hề cảm thấy mình có gì "ngậm máu phun người" mà chỉ sợ mình nghi chưa đủ, nghĩ chưa sâu !
Y cười lạnh nghiêm giọng phản kích, ánh mắt nhìn người Nhai Sơn vẫn giữ nguyên không đổi, nhưng khi liếc sang Kiến Sầu thì rét lạnh như băng : "Cô nói ta ngậm máu phun người. Vậy hôm nay Lục mỗ ta cũng nói rõ luôn ra một thể I"
"Từ khi cô vào Nhai Sơn đúng là hàng hậu bối trẻ tuổi của Trung Vực chúng ta có được một tu sĩ kỳ tài, trước gây họa trong ẩn giới Thanh Phong Am, sau đang đêm gây loạn thánh điện Tuyết Vực !"
"Tạ tiểu hữu Côn Ngô làm gì mà cô thù hận đến nỗi ra tay giết người ta tàn độc như vậy ?I
"Thứ giết hại đồng đạo thì nhân tâm ở đâu ?I"
Giọng điệu nhiếc móc, câu nào câu nấy đùng đùng phang xuống tới tấp như búa tạ nện vào màng nhĩ người ta, giống như đồ đã chôn sâu dưới đất nhưng y cố đào xuống để moi lên, phơi bày tất cả ra ánh sáng ban ngày !
Lục Tùng nhớ tới tôn tại khủng khiếp đêm qua !
Trên đời sao lại có thứ yêu nghiệt như thế ! Nhất thời cổ họng hăng máu, có gì đều xổ ra bằng hết : "Giờ lại làm bạn với yêu tà, hoàn toàn không có chút chính khí chính đạo nào cả ! Hôm qua ở Lạn Kha lâu thì ra sức bao che cho nó. Lục mỗ lúc đó vẫn còn chưa biết nó tội nghiệt nặng nề, định khuyên cô quay đầu hối cải. Nào ngờ đến đêm thì lại bị hạ độc thủ !"
"Cái ngữ như cô mà cũng dám nói không thẹn với tâm ư 2"
"Người như vậy mà cũng dám xưng môn hạ Nhai Sơn à ?U'
Câu nào câu nấy sắc bén cay độc, không chút lưu tình !
Ai nấy nghe mà chấn kinh. Bọn Thẩm Cữu nhăn mày, muốn xông tới đập cho Lục Tùng một trận, cho lão biết già rôi mà ăn bậy nói bạ thì phải chịu hậu quả như thế nào. Nhưng chẳng ngờ vừa động thân thì hốt nhiên có ai đó đã nhẹ nhàng giơ tay cản lại.
Ống tay áo màu nguyệt bạch thanh lãnh mềm mại như nước, làn da trắng nõn thấy rõ cả mạch máu đường gân xanh xanh bên dưới, bàn tay tuy mảnh dẻ nhưng hoàn toàn không lộ vẻ gì là yếu đuối nhu nhược mà trái lại còn trông cực kỳ sạch sẽ linh hoạt.
Bọn Thẩm Cữu, Tả Lưu ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thì hóa ra là Kiến Sầu ở ngay cạnh giơ tay ra cản. Tất cả giật mình, lúng túng kêu : "Đại sư tỷ..."
Kiến Sầu chẳng ngoái đầu lại nhìn bọn họ. Kiếm Nhiên Đăng trong tay, bị người hạch tội nhưng sắc diện vậy mà hoàn toàn chẳng có chút gì là tức giận mà trái lại còn có vẻ trào phúng cực độ, ánh mắt nhìn Lục Tùng vừa điềm tĩnh vừa lạnh lùng nhưng đồng thời cũng lẫn chút thương hại. Sau Lục Tùng thì đến Hoành Hư chân nhân đang đứng ở giữa và Tạ Bất Thần ở phía sau lão : Một người là thủ tọa Côn Ngô, là tu sĩ chính đạo số một, là lãnh tụ cự phách của danh môn chính phái; còn người kia thì là kỳ tài trong tu luyện, là kẻ xuất chúng trong thế hệ mới, là đạo tử sẽ cứu Côn Ngô khỏi đại kiếp trong tương lai.
Nhìn xong Kiến Sầu lại khẽ mỉm cười. Trước đông đảo tu sĩ đang vây xem kín cả vòng trong vòng ngoài, trước hai thây trò Côn Ngô đang trưng cái mặt đạo mạo trang nghiêm ra kia, cơn trào phúng sâu cay ẩn sâu dưới đáy lòng dân dần dậy sóng.
Đáp lại là một giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh tanh -
"Ta đi ngay đứng thẳng, xưng mình môn hạ Nhai Sơn, chẳng thẹn với lòng
"Ngay lúc này các vị chắc chẳng tin."
"Ta giết hại đồng đạo, nhân tâm chẳng có ư ? Ta thù oán gì với Tạ đạo hữu Côn Ngô ư ? Ha ha, Lục các chủ, hận do đâu mà có, ta mà nói chỉ sợ ngài không dám nghe thôi !