Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 423 - Chương 423 : Đối Chất

Chương 423 : Đối chất Chương 423 : Đối chấtChương 423 : Đối chất

Không dám nghe sao 2

Có gì mà không dám nghe 2

Tuy không nói rõ nhưng sắc mặt nghiêm túc, tuyệt không có ý gì là bỡn cợt, hơn nữa còn nghe ra chiều kinh tâm động phách !

Đám đông xung quanh liên im lặng.

Lục Tùng vốn cáu giận, thuận miệng nói một tràng thế thôi chứ dù sao hôm qua y cũng đã cảnh báo nàng mấy lời, hy vọng nàng sẽ suy nghĩ thấu đáo. Không ngờ buổi tối cũng chẳng được yên mà tình hình thậm chí còn trở nên tệ hơn I!

Lục Tùng tự nhiên chợt thấy nghi nghi cáo buộc của mình. Không chỉ có y mà thực ra đa số tu sĩ Thập Cửu Châu cũng không khỏi có chỗ thắc mắc. Đang yên đang lành, thân là đệ tử xuất chúng của Côn Ngô và Nhai Sơn, nếu không thể cùng nhau kề vai sát cánh như sư tôn họ thì ít ra ngoài mặt cũng không đến nỗi hục hặc như vậy chứ ?

Không tính tám mươi năm trong ẩn giới Thanh Phong Am và hai mươi năm kẹt trong thánh điện Tuyết Vực, những gì Kiến Sầu đạt được đều khiến ai nấy bất ngờ. Việc xảy ra ở Lạn Kha lâu khiến bên ngoài xôn xao đủ lời phê bình chỉ trích. Nhưng vì tôn trọng Nhai Sơn nên người ta mới không nói thẳng mặt. Mà bây giờ lại xét về mặt tư cách, không lẽ nàng ta hoàn toàn không có vấn đề gì sao ? Đúng là phong phạm cốt cách của Nhai Sơn chẳng ai chê vào đâu được nhưng điều đó không có nghĩa là đệ tử Nhai Sơn ai cũng đoan chính đường hoàng. Chẳng thế thì bây giờ Minh Nhật Tinh Hải đâu có mặt kiếm hoàng Khúc Chính Phong ? Lục Tùng tuy biết mình nói năng quá phận nhưng nào có ai có thể tự đặt mình vào vị trí của y đây 2

Hôm qua tha cho con yêu kia thì tới đêm nó quay lại đánh lén !

Bây giờ người ngợm thê thảm thế này, bị thương nặng không nói, mất cả cánh tay mới đau ! Chưa phát điên mà vẫn còn giữ được chút lý trí thì đúng là y đã làm hết sức rồi I

"Không dám nghe à 2"

Lục Tùng thấy Kiến Sầu nói năng không những vô lý mà còn vớ vẩn hoang đường đến cực điểm !

"Ta cứ tưởng cô là người biết phải quấy. Nhưng con yêu kia gây ra chuyện như thế này mà cô còn chẳng nghĩ được đến thiên hạ chính đạo cái gì cả sao ?! Hay lắm ! Cô dám nói thì Lục mỗ ta cũng dám đứng đây rửa tai mà nghe !"

Úi chà I

Chân mày Phù Đạo sơn nhân chợt hất lên. Ban nãy lão cứ tưởng chuyện này hơi khó giải quyết, nghĩ hoài không biết tạ sự phét lác ra sao cho êm, thế mà bây giờ tình hình quay ngoắt một lèo, tự nhiên trở nên hấp dẫn thú vị hẳn ra l

Lão liền lôi đùi gà ra, há miệng gặm gặm.

- Bộ điệu rõ là đang chờ xem trò vui đây mà.

Người biết tính Phù Đạo sơn nhân chỉ cần nhìn thoáng qua là hiểu ngay, bụng dạ bán tín bán nghi không hiểu ra sao, song kẻ chẳng biết gì về lão cũng không ít, nhất thời ánh mắt đều đổ dồn về phía Kiến Sầu.

Lục Tùng đã nói vậy thì nàng ta cũng nên nói gì đó đi chứ 2 Thế nhưng Kiến Sầu lại cười. Không biết sao nàng lại tự nhiên thấy cái lão Lục Tùng ăn nói ngang ngược này thật dễ thương, vì vậy bèn thong thả bước ra trước bích ảnh, quét mắt nhìn Tạ Bất Thần : "Ân oán giữa ta với Tạ đạo hữu Côn Ngô nói ra thì dài lắm. Dạo đó ở cô đảo nhân gian..."

"Kiến Sầu sư điệt."

Bốn tiếng 'cô đảo nhân gian" vừa thốt ra, còn chưa nghe thấy câu chuyện ra sao thì có người đã cười nhạt mở miệng cắt ngang, chẳng muốn nghe tiếp nữa.

Nụ cười, sắc diện của nàng lại càng tươi thêm, ánh mắt liên đảo nhìn về phía Hoành Hư chân nhân từ đầu đến giờ vẫn luôn đứng yên một chỗ như phỗng : Mặt mày uy nghi, tuệ quang sáng lạn trong mắt. Rõ là đường đường chính chính, đúng kiểu khí chất quân tử lệnh cho tu sĩ thiên hạ nghe theo.

Nhưng trong con mắt nàng thì đó chỉ là thứ ngụy quân tử khoác lớp áo đạo mạo mà thôi. Bởi vậy mắt nhìn vị lãnh tụ thiên hạ chính đạo mà mày liễu chợt nhướng lên kinh ngạc ra chiều hoang mang, tựa hồ như chẳng hiểu tại sao lão ta lại tự nhiên ngắt lời mình : "Chân nhân có gì chỉ giáo ư ?"

"Bây giờ sư điệt tu vi đã tới phản hư, cũng được liệt vào một trong số những đại năng ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay rồi. Lão đạo tu vi thực ra cũng không cao hơn bao nhiêu, nói chỉ giáo thực không dám."

Hoành Hư chân nhân ra vẻ khiêm tốn, thở dài liếc nhìn Lục Tùng : "Chuyện hôm nay vốn dĩ cũng chẳng có gì to tát. Lục các chủ từ trước đến giờ tính tình mau mắn, thẳng thắn nên ăn nói có hơi thiếu sót chứ thực ra cũng không phải là có ý muốn đặt vấn đề vê nhân cách của cô thật sự. Dù sao từ khi nhập môn đến nay, Kiến Sầu sư điệt làm gì thiên hạ đều rõ như ban ngày rồi."

Tưởng đâu lão ta giỏi trơ mặt lắm chứ ! Tự nhiên thấy tẻ nhạt vô vị, Phù Đạo sơn nhân cụt hứng cất cái đùi gà mới gặm được một nửa đi. Vẻ giễu cợt lộ rõ ngoài mặt, chẳng chút giấu diếm. Người ngoài nhìn thì thấy như hả hê khoái trá nhưng Kiến Sầu thì lại thấy mỉa mai. Bị ngắt lời song nàng cũng không vạch trần mục đích thật sự của Hoành Hư mà chỉ thuận miệng tiếp lời : "Chân nhân quá khen ! Kiến Sầu là hạng tiểu bối, theo như Lục các chủ nói thì có tư cách tự xưng “môn hạ Nhai Sơn" hay không cũng còn phải xét lại. Thật không dám ! Không dám !"

Dám với không dám cái gì !

Rõ ràng là nàng đang giốn mặt thủ tọa Côn Ngô đây !

Người đứng xem xung quanh thuộc đủ mọi miền bắc trung nam tam vực. Phần lớn là tu sĩ chính đạo đã đành, ngoài ra lại còn có cả yêu ma ba đạo cũng tụ vê xem trò vui. Nghe đôi bên đối qua đáp lại mấy câu, ai nấy đều cảm thấy vô cùng thú vị.

Nhất là yêu ba ma đạo.

Đều là dân bò từ trong gió tanh mưa máu mà ra, từ khẩu chiến đến huyết chiến, có gì mà chẳng từng. Tu sĩ chính đạo đối với cảnh tượng trước mắt có thể không thấy gì nhưng đối bọn họ thì hơi hướm lại cực kỳ quen thuộc !

Ở trạm Đồng Quan, lúc người trong yêu ma ba đạo cùng ngồi xuống bàn luận với đại tư mã Thẩm Yêu, chẳng phải bầu không khí cũng sặc mùi đao kiếm như thế này ư ? Hèn chi từ trước đến giờ cứ thấy Nhai Sơn Côn Ngô hình như bằng mặt mà chẳng bằng lòng. Nào ngờ quả đúng vậy thật !

Ai có mắt đều thấy Hoành Hư chân nhân lên tiếng ngắt lời Kiến Sầu vào thời điểm rất nhạy cảm. Thủ tọa Côn Ngô đức cao vọng trọng là thế nhưng nàng ta lại dám đốp lại không chút nao núng.

Chắc có khuất tất gì đây ! Hay quá ! Sắp trò vui xem rồi !

Bầu không khí tại đương trường dường như chợt phấn khích hẳn lên.

Ngay chính Lục Tùng cũng bắt đầu thấy lạ. Y tính tình tuy bộc trực chứ con người không phải ngốc. Bây giờ thấy thái độ giữa Hoành Hư chân nhân và Kiến Sầu hơi có vẻ căng thẳng thì bỗng chột dạ. Lúc trước y một hai đòi hỏi chuyện Phó Triêu Sinh, ép bọn họ phải gọi con yêu kia ra đối chất, giọng điệu chẳng chút nhún nhường khách khí nhưng Kiến Sầu thế mà lại chẳng tỏ vẻ gì. Hôm qua trong Lạn Kha lâu đánh nhau một trận ra trò nhưng nàng ta cũng chỉ cầm chặt kiếm yên lặng đứng đó, trông vừa nhẫn nại vừa dường như có vẻ suy nghĩ điều gì đó. Mãi đến khi cái miệng bộp chộp, lỡ nói nàng ta "toan tính bất lương" thì nàng ta mới nhảy dựng lên hỏi vặn lại y, rồi sau đó lằng nhằng thành ra thế này.

Tại sao ban đầu lúc nào cũng nhịn nhưng sau đó lại tức nước vỡ bờ ?

Lục Tùng hốt nhiên bỗng thấy khó hiểu. Y liếc nhìn Kiến Sầu rồi lại quét mắt đảo sang Tạ Bất Thần đang đứng bên cạnh, cả người run run, sắc mặt nhìn chẳng lấy gì làm bình tĩnh cho lắm. Cứ cái kiểu như thế này thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi mà nguyên nhân này thì y ngàn vạn lần đều không thể ngờ nổi.

Ngần ngừ một hồi, Lục Tùng vẫn ráng hỏi cho đến cùng : "Chân nhân, việc này - "

Chẳng chờ cho y nói dứt câu, Hoành Hư chân nhân đã khẽ cười, thản nhiên nói ngay : "Lục các chủ, ngay trước lúc nghị sự mà ngài gặp phải chuyện nguy hiểm như thế này ta cũng thấy bất ngờ. Nhưng thành kiến đối với Kiến Sầu sư điệt, kính xin các chủ tạm thời gác lại sang một bên, bây giờ hãy dồn sức giải quyết việc chính trước đã. Ngài bảo đại yêu đánh lén ngài đêm qua với người ở Lạn Kha lâu chỉ là một đúng không ?" "Đúng ! Không sai đi đâu được !"

Thật ra Lục Tùng hoàn toàn không có ý chất vấn về nhân phẩm của Kiến Sầu mà chỉ muốn hỏi cho rõ xem "ân oán" giữa hai người kia đầu đuôi như thế nào. Nhưng Hoành Hư chân nhân đã ngắt ngang, y cố hỏi cũng không hay nên đành phải quay lại chuyện chính. Song vì trước đó đã nói tới nói lui nhiều nên bây giờ giọng điệu cũng dịu hơn : "Đêm qua ta đang ngồi đả tọa trong phòng thì ngoài trời tự nhiên có gió yêu thổi tới. Bóng yêu xổ tới giật đứt cánh tay của ta. Con yêu này yêu lực kinh người, hung hăng cực kỳ. Ta cố chống trả mấy phen nhưng thật sự là không địch lại nổi, thành ra mới bị trọng thương như thế này. Nó không lấy mạng ta nhưng lại lấy ấn phù khóa họng ta làm ta nói không được. Mãi cho đến sáng nay phải toát mồ hôi hột, lấy sức chín trâu hai hổ mới nới ra được một chút. Nói chuyện cứ khàn khàn như thế này"

Ấn phù nằm trên yết hầu Lục Tùng ai cũng thấy.

Không nghe thì thôi nhưng đã nghe thì người nào người nấy đều sởn da gà I

Họ cứ tưởng cho dù có là đại yêu thông thiên thì Lục Tùng ít ra cũng phải vật lộn với nó một trận ra trò mới đúng. Nhưng theo lời thì hóa ra là không tài nào đánh lại nổi ư ?I

Ngay cả Hoành Hư cũng hơi bất ngờ, đầu mày nhíu chặt : "Nhưng theo như Lục các chủ nói thì lúc con yêu này đánh lén ngài nó chỉ có cái bóng chứ ngài không thấy chân thân đúng không ?"

Lục Tùng liền đáp chắc như đinh đóng cột : "Đúng vậy ! Nhưng Thông Linh các ta đã gặp qua không biết bao nhiêu yêu ma tỉnh quái rồi, cái hơi của nó Lục mỗ không đời nào nhận lâm được."

Hoành Hư chân nhân ngẫm nghĩ một hồi rồi ra mặt hiền từ nhìn người bên Nhai Sơn. Lão không nói chuyện với Kiến Sầu mà hướng về phía Phù Đạo sơn nhân bảo : "Phù Đạo huynh, nghe nói con yêu này là do Nhai Sơn dẫn đến. Ta với ông qua lại lâu năm, Nhai Sơn làm gì trước giờ đều không cần hỏi. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy thì không thể trơ mắt nhìn được. Nói cho ngay, Lục các chủ chẳng có lỗi gì, dù tay đứt có thể liền lại đi nữa nhưng khi không tai bay vạ gió thế này cũng vô lý. Không biết bên ông có thể mời cái vị Phó đạo hữu kia ra đây giải thích cho rõ được không ?"

"Ái chà, giải thích cho rõ hử ?"

Tuy hiểu Lục Tùng xui xẻo nhưng nghe Hoành Hư nói chuyện không biết sao Phù Đạo sơn nhân lại thấy khó chịu. Lão hắc hắc cười đáp : "Cái lão Hoành Hư ông nha, không tới thì thôi chứ hễ tới là đi hòa giải liền. Ông coi mình là lãnh tụ chính đạo thật rồi hả ?"

Nghe như đùa nhưng thật ra là nói mỉa.

Hoành Hư sao lại không nghe ra 2

Nhưng cái mặt cười của lão không vì vậy mà kém vui hay tức giận một chút nào, dường như tập riết rồi quen, chẳng hề đếm xỉa gì đến : "Nếu hòa giải được thì coi như ta cũng có công trong chuyện này, cớ gì không làm ? Chẳng hay cái vị Phó đạo hữu kia giờ đang ở đâu ?"

"Tìm ta hả ?"

Hoành Hư chân nhân vừa dứt lời, Phù Đạo còn chưa kịp nói tiếng nào thì một giọng nói điềm tĩnh từ mé bên cạnh vang lên.

Mọi người giật mình nhìn về phía có tiếng nói.

Đích thị Phó Triêu Sinh, kẻ đại loạn Lạn Kha lâu hôm qua chứ còn ai vào đây nữa 2

Người thanh niên tiến về phía họ, dáng người dong dỏng cao, mặt mày tuấn tú, ngũ quan không những sắc sảo mà còn phảng phất một cái gì đó rất hài hòa với linh khí đất trời, nhưng đôi mắt thì trái lại trông vô cùng lạnh lùng.

Cây trâm con cá trên đầu không thấy đâu mà thay vào đó là một cây trâm khác bằng gỗ ô mộc thông thường. Song trên bộ trường bào xanh màu lá ngải mà hắn mặc lại thấy mờ mờ hình một con cá nằm lẫn giữa các họa tiết màu lục nhạt trên vạt áo.

Tuy hắn chỉ đi từ trong sân viện ra nhưng không biết sao nhìn mà cứ tưởng như người từ dòng chảy thời gian tận thưở xa xăm đi về, tựa hồ như đã qua bao bãi bể nương dâu song mặt mũi dáng hình vẫn y nguyên như xưa, tuyệt không thay đổi.

Kiến Sầu nhìn hắn mà thấy rối nùi trong bụng. Nàng cứ nghĩ hắn sẽ không ra mặt nhưng hắn vẫn tới, hơn nữa còn thản nhiên đứng trước mặt Hoành Hư chân nhân, chủ động đáp trả lại vị lãnh tụ thiên hạ chính đạo này !

Người vừa xuất hiện thì trong nháy mắt Hoành Hư chân nhân đã nhận ra khí tức của hắn. Đôi con ngươi dưới đáy mắt thông suốt thiên cơ hơi co lại. Trong tích tắc lão biết ngay đây là Phó Triêu Sinh, trong đầu liên chợt nhớ tới con phù du đã biến mất khỏi cụm đảo trên biển Tây Hải đêm nào, và đồng thời cũng liên tưởng tới khí tức phát hiện được cạnh rặng san hô Đại Mộng ngày đó...

"Hóa ra là nó."

Nó chính là con yêu mà lão từng truy lùng !

Là đại yêu chí tà mà lão từng sai Ngô Đoan đi tra xét mà chẳng thu được kết quả gì I

Nhiêu năm trôi qua, lâu đến nỗi cho đến bây giờ suýt chút nữa thì Hoành Hư lão đã quên khuấy mất sự tồn tại của nó ! Hôm qua lúc Lạn Kha lâu xảy ra chuyện, lão còn mắc chống đỡ thiên kiếp giúp Tạ Bất Thần nên đâu có sức mà phân tâm đi xem cho nổi. Nào ngờ hôm nay gặp được thì hóa ra đại yêu danh nổi như cồn và con yêu của nhiều năm về trước lại chính là nó I

Nhai Sơn...

Hơn nữa nó còn đứng cùng một chỗ với Nhai Sơn, đã vậy ngay từ đầu còn là chỗ bạn bè, tới lui với Kiến Sầu vô cùng thân thiết !

Mà Phù Đạo sơn nhân thì chưa từng nói qua nửa câu với lão về chuyện này !

Bằng ánh mắt thâm trầm thoáng lẫn chút kiêng ky và địch ý, Hoành Hư liếc nhìn Phù Đạo sơn nhân đang khoanh tay trước ngực một cái rồi mới chầm chậm thu mắt về.

Phó Triêu Sinh vẫn chẳng nói câu nào. Hắn biết khi xưa ở Tây Hải có người phát giác ra tung tích, chỗ ở của hắn với Côn Bằng. Nhưng hắn phớt lờ. Lúc đó hắn chẳng thèm bận tâm đến và cho đến hôm nay cũng vẫn vậy. Dưới mắt hắn, trừ tu vi hơi nhỉnh hơn một chút còn ngoài ra thì Hoành Hư chân nhân đại danh đỉnh đỉnh thật không khác gì tu sĩ thường.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi chứ lão không đến nỗi khiến hắn sợ hay phải thúc thủ vô sách. Vì vậy nên bây giờ bước chân của Phó Triêu Sinh vẫn không hề khựng lại mà cứ tiếp tục đi thẳng đến cạnh Kiến Sầu rồi mới ngừng bước.

Nàng vẫn luôn nhìn hắn, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn lại, nhưng lúc này chẳng ai hiểu ai -

Phó Triêu Sinh cảm thấy ánh mắt Kiến Sầu cái gì cũng có, còn Kiến Sầu lại chẳng thấy có gì trong ánh mắt hắn. Bầu không khí tại đương trường chợt im ắng.

Lục Tùng lại nổi cơn tam bành. Nếu ở sau không có người cản lại thì y đã xông lên đánh Phó Triêu Sinh rồi.

Thấy hắn bộ dạng nhơn nhơn, tuyệt không chút sợ hãi, Lục Tùng tức muốn xịt máu mũi : "Ngươi còn dám chường mặt ra đây hả ?I"

"Có gì không dám 7?”

Phó Triêu Sinh rốt cục cũng rời mắt khỏi Kiến Sầu, rồi mới nhìn đến Lục Tùng một cái lần đầu tiên, ánh mắt chẳng chút xao động trước bộ dạng thảm hại của y.

Hoàn toàn thờ ơ !

Không kinh hãi cũng chẳng quan tâm. Nhìn như nhìn một cục đá bị vứt lăn lóc ven đường, thần sắc lạnh lùng khinh mạn đến lạnh cả người.

Nhưng Hoành Hư chân nhân thần sắc lại không mấy lộ liễu. Lão ấn ấn vai trấn an Lục Tùng, ra hiệu cho y bình tĩnh lại, miệng mỉm cười dường như hoàn toàn không đếm xỉa đến thân phận đại yêu của Phó Triêu Sinh : "Nếu mắt ta chưa mờ thì các hạ vốn là phù du đúng không ?"

Phó Triêu Sinh nhìn lão nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Hoành Hư chân nhân cũng mặc kệ. Bởi trong bụng đã biết trước câu trả lời nên giọng điệu vẫn không đổi : "Lục các chủ là các chủ Thông Linh các của Tả Tam Thiên Trung Vực chúng ta, đêm qua bị yêu vật đánh lén, thân thụ trọng thương không những thế còn đứt hết một cánh tay. Không biết các hạ có biết việc này không ?"

"Biết."

Miệng nói "biết" ý bảo là lúc đi ra có nghe nói đến. Hoành Hư chân nhân gật gật đầu ra chiêu chấp nhận. Dù sao tu vi của hắn lão nhìn cũng thấy mơ hồ chẳng thấu, nếu từ xa tới mà muốn biết nơi đây xảy ra chuyện gì thì hỏi vậy lại quá đơn giản. Song dù vậy điều lão muốn hỏi không phải chỉ có thế.

"Trước kia, lúc quan sát thấy các hạ hiện thân trên biển Tây Hải, bổn tọa cứ tưởng là có yêu tà tác loạn thiên hạ, vì vậy mới cử người đi tra xét, thế nhưng lại chẳng có kết quả gì. Không ngờ hôm nay các hạ lại xuất hiện, đứng trong Nhai Sơn."

"Đối với ta, Nhai Sơn là danh môn trung vực, dù là Phù Đạo sơn nhân hay Kiến Sầu sư điệt thì cả hai đều đáng tin cả."

"Vì vậy theo ta, tuy các hạ là đại yêu nhưng chúng ta cũng có thể tin được."

Giọng điệu thong dong, không nhanh không chậm, câu nào câu nấy nêu ra đều chặt chẽ. Thậm chí nghe đến đây người ta còn thấy dễ chịu hẳn ra. Nhưng tiếp đó, ý tứ liền đột ngột xoay ngoắt đi.

"Tuy ta có lòng tin với Nhai Sơn, với Phù Đạo huynh, với Kiến Sầu sư điệt đây, song vừa rồi lại xảy ra chuyện, Lục các chủ đánh quái nhiều năm, ngài ấy một mực khẳng định rằng người đánh lén đêm qua chính là các hạ."

"Không biết các hạ giải thích thế nào về chuyện này ?"
Bình Luận (0)
Comment