Chương 424 : Mạnh được yếu thua
Chương 424 : Mạnh được yếu thuaChương 424 : Mạnh được yếu thua
Nếu lúc trước bầu không khí tại đương trường khá bình lặng, ai nấy đều nín thở lắng nghe thì bây giờ, sau khi Hoành Hư chân nhân dứt lời, khung cảnh trở nên tịch mịch đến nỗi ngay cả một làn gió thổi qua cũng nghe thấy được.
Kiến Sầu hốt nhiên bỗng thấy thót tim.
Duy chỉ có Phó Triêu Sinh dáng vẻ vẫn chẳng có gì thay đổi, sâu trong đôi con ngươi xanh sẫm tựa hồ như có cái gì đó thoáng lăn tăn gợn sóng, nhưng thoắt cái liền tan biến vô ảnh vô tung. Trước câu hỏi nghe như vô cùng ôn hòa nhưng thực ra lại đầy áp lực của Hoành Hư chân nhân và trước bao ánh mắt tu sĩ đang chú mục nhìn vào vậy mà Phó Triêu Sinh vẫn không hề tỏ ra nao núng chột dạ.
Đáp lại là một câu trả lời lạnh nhạt : "Không có gì phải giải thích. Với lại cũng chẳng phải ta làm."
"Không phải ?!"
Lục Tùng cũng từng nghĩ Phó Triêu Sinh yêu tính rất nặng. Nhưng có lẽ vì hắn qua lại với Nhai Sơn nên trong tiềm thức, y vẫn cứ mường tượng rằng hắn cũng có chỗ quân tử chứ chưa bao giờ tính đến việc tên yêu kia sẽ phủ nhận, chối bay việc mình làm !
"Ngươi ! Ngươi ! Cái tên yêu nghiệt này, mày dám nói láo hả !"
Giọng Lục Tùng vốn đã khàn khàn, nhưng bây giờ vì quá tức giận, hơn nữa lại vận sức quá độ nên nghe phều phào chẳng ra hơi, không những mặt mũi mà ngay cả cần cổ cũng đỏ ké.
Lục Tùng giận run cả người. Y giơ tay chỉ chỉ Phó Triêu Sinh mà mắt mũi tối sâm, thiếu điều muốn té.
Câu trả lời của Phó Triêu Sinh thật là khó mà tưởng tượng nổi.
Cứ theo lý mà xét, hôm qua người có mâu thuẫn với Lục Tùng ở Lạn Kha lâu chính là hắn; đến đêm, người có khả năng động thủ với y nhất cũng là hắn. Nhưng bây giờ hắn lại thản nhiên đứng đây nói không phải mình. Lạ lùng thay điều này lại khiến người ta cảm thấy tin tưởng, trông dáng vẻ hắn thật ra lại không giống như đang nói dối.
Nhưng Lục Tùng tu vi cao chừng ấy, hơn nữa lại là các chủ Thông Linh các, không lẽ vậy mà đến khí tức cũng không phân biệt nổi sao ? Hơn nữa trước đó y nói năng vô cùng hùng hồn...
Người nào người nấy ngơ ngác nhìn nhau.
Hoành Hư chân nhân cũng nhíu mày, ánh mắt nhìn Phó Triêu Sinh chợt trở nên sắc lẻm, tựa hồ như muốn hóa thành một cặp dao phân thây mổ ruột cái bộ da kia để nhìn xem chân tướng bên trong thế nào.
Còn Kiến Sầu thì ngỡ ngàng. Nàng không biết Phó Triêu Sinh nhiều, nếu hiểu thì đã có thể đoán định được nhiều chuyện rồi. Đáy lòng chợt nặng nề, tựa như có thứ gì đó đè nặng xuống. Ngoài sự thấp thỏm rối bời thì trong nàng chỉ còn lại hư vô ngự trị. Hắn đứng cạnh nàng, giọng vang bên tai, nàng tuy nghe nhưng lại cảm thấy như từ một nơi nào khác rất xa vọng vê.
Kiến Sầu bình tĩnh nhìn Phó Triêu Sinh, nhìn Hoành Hư chân nhân trước mặt, rồi lại đưa mắt nhìn Lục Tùng và tất cả những người khác đang có mặt tại đương trường. Nhìn xong thì biết không cần phải nhìn lại nữa. Lúc Phó Triêu Sinh phủ nhận, mọi sự đã rõ.
Sắc diện không lộ, nàng cười chắp tay thủ lễ với mọi người trước mặt : "Nếu Phó đạo hữu đã hiện diện thì chuyện gì đã xảy ra đêm qua thiết nghĩ đôi bên đối chất là được. Thân là kẻ vô can, xin thứ cho Kiến Sầu thất lễ. Cáo từ
Nghe xong ai nấy đều kinh ngạc, nhưng nhìn thần sắc thì lại không thấy có gì khác thường, trái lại còn giống như nàng đã từng nói không mấy quan tâm đến, hơn nữa trông lại càng có vẻ như rất tin tưởng người bạn đại yêu này, tin rằng việc không phải do hắn gây ra.
Nhất thời, người nào người nấy đều nghi hoặc, suy đoán đủ bề.
Hoành Hư chân nhân dĩ nhiên cũng không làm khó nàng. Duy bên Nhai Sơn, chỉ có vài trưởng lão và sư đệ biết Kiến Sầu khá rõ là cảm thấy cách nàng hành xử không giống như thường ngày cho lắm. Họ ngơ ngác liếc mắt nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Chẳng ai dám hỏi, chẳng ai dám cản, nàng cứ thế mà đi.
Bây giờ sương mù trong thành Toái Tiên đang tan dần. Đi một mình trong sân viện, tuy hơi sương bên ngoài đang càng lúc càng mỏng nhưng không biết sao Kiến Sầu lại cứ như thấy nó càng lúc càng mù mịt thêm.
Đây chẳng phải tại thời tiết mà là trong hồn mây mù giăng đầy.
Nàng đi về rồi ngồi tĩnh tọa trong phòng chứ không tu luyện; kiếm Nhiên Đăng đặt cạnh bên, mắt nhìn ra khoảng cây xanh xanh đang dần dần rõ hình rõ dáng ngoài cửa sổ mà suy tư đến thất thần.
Chuyện sau đó tiến triển ra sao dĩ nhiên cũng không có gì bất ngờ. Tuy Hoành Hư chân nhân đã đứng ra phân xử giúp nhưng dù gì thì cũng cần phải lấy hai chữ "chứng cứ” làm trọng. Chỉ dựa vào lời nói một bên của Lục Tùng thì sao có thể khẳng định là do Phó Triêu Sinh làm được ? Chưa kể hắn lại thê không phải mình làm.
Người nói có, kẻ nói không. Vả lại hôm trước cả hai người họ còn xích mích cãi cọ nhau, thế thì tin ai được đây ?
Có lẽ người ta tin Lục Tùng hơn. Nhưng không ai dám mở miệng nói ra rằng chính Phó Triêu Sinh đã làm chuyện này, rằng chính hắn đêm qua đã lén chặt đứt một cánh tay của Lục Tùng.
Tả Lưu với mấy sư đệ nhìn Lục Tùng không vừa mắt đều gửi phong tín, vô tư báo cho Kiến Sầu biết những gì xảy ra sau đó.
Nàng đi rồi Phó Triêu Sinh dường như cũng bối rối. Sau đó vì lại phải đối mặt với Lục Tùng, phải liên tục nghe Hoành Hư chân nhân vặn vẹo hỏi hết câu này đến câu kia, hắn đâm ra mất kiên nhẫn, chẳng còn giữ được bình tĩnh như trước. Đáp được câu trước thì câu sau đã thấy sốt hết cả ruột, chỉ còn nước trở mặt nữa mà thôi.
Hay nói đúng hơn, Phó Triêu Sinh trở mặt thật.
Trước hai đại cự phách Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân, trước mặt đông đảo tu sĩ Thập Cửu Châu vẫn luôn xem Côn Ngô - Nhai Sơn là tông môn đầu đàn, hắn lạnh mặt đáp : "Nếu là ta đánh lén, ngươi tưởng ngươi sống được đến giờ này đòi ăn vạ sao ?"
Mọi người ai nấy biến sắc. Thoắt cái bản tính yêu nghiệt hung hăng dữ tợn của hắn chợt lộ ra rành rành, khiến ai nấy thấy mà sởn gai ốc.
Ngờ đâu hắn lại ngông cuồng lớn mật như thế !
Rốt cục chẳng giải quyết được gì. Phía Nhai Sơn, kể cả Kiến Sầu, trừ lúc nàng tranh cãi với Lục Tùng có Hoành Hư chân nhân can thiệp, còn thì từ đầu đến cuối thật ra không ai nói giúp hắn lấy một câu.
Chuyện liên quan đến Phó Triêu Sinh sau đó chẳng còn gì đáng nói. Lục Tùng các chủ Thông Linh các ban đầu hầm hầm tức giận rốt cục vẫn được Hoành Hư chân nhân đạo hạnh cao thâm khuyên đi về, bảo để từ từ rồi tìm manh mối điều tra thêm, hơn nữa còn đề nghị nối tay lại cho y.
Phó Triêu Sinh bình yên vô sự.
Đám người hiếu kỳ chung quanh thấy vậy thì biết đã vãn tuồng. Ai có chút quen biết thì lại gân an ủi đôi câu, không quen biết hay đã từng kết thù chuốc oán thì cười cười mấy tiếng rồi bỏ đi.
Thế là trò hề coi như kết thúc.
Nhưng chỉ cần người nào tỉnh ý, có đầu óc một chút thì đầu có thể nhìn ra dòng xoáy ngầm dưới mặt nước không hề vì cái kết tạm thời này mà kết thúc. Trái lại nó càng lúc càng mạnh thêm.
Giống như núi lửa sắp phun trào...
Chẳng ai muốn nó bộc phát vào lúc này. Vì vậy mọi người đều ráng hết sức khống chế, kìm hãm nó...
Nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Họ biết trước sau gì cũng có ngày núi lửa sẽ nổ tung; hơn nữa sức bộc phá còn nhanh, còn mạnh hơn gấp trăm, gấp ngàn lần so với trước khi bị kiêm chế.
Tất cả những người trong cuộc lúc này đều như đứng trên miệng hỏa diệm sơn, không tài nào bỏ đi nổi mà chỉ có thể phó mặc cho thế cục xoay vần.
Đấn lúc trời sắp tối thì có người đến gõ cửa phòng Kiến Sầu.
Nàng đi ra mở cửa liên thấy Phó Triêu Sinh. Trên người hắn ánh tà dương mờ phủ, đáng lẽ ra trông rất đẹp nhưng dưới mắt nàng thì lại tựa như nhuốm đỏ một lớp máu. Vì ngược sáng nên Kiến Sầu không thấy rõ khuôn mặt cho lắm, nhưng tuy vậy lại cảm thấy được dáng vẻ già nua trong mắt hắn. Loài phù du sáng sinh chiều chết. Nếu vận mệnh không đổi, giờ này là giờ hắn tàn đời. Phù du kia lại chẳng bay tới mép nước, nhẹ nhàng hạ xuống một ngọn cỏ xanh nào đó mà chờ chết ư ?
Kiến Sầu nghĩ vậy mà tâm trạng vốn đã lặng yên một đỗi lại chợt dậy sóng. Nàng thở dài, đứng tránh sang một bên hỏi : "Có chuyện gì không ?"
Nhưng Phó Triêu Sinh vẫn đứng ở ngoài chứ không bước vào. Dáng người dong dỏng cao nên dưới ánh tà dương bóng hắn càng đổ dài vào trong nhà, xiên xiên một dải nằm cạnh chân Kiến Sầu. Hắn ngước mắt nhìn nàng đăm đăm : "Bạn cũ không vui sao 2”
Một câu hỏi chẳng có đầu đuôi.
Kiến Sầu thấy hắn không vào thì cũng không nài mà bước ra, thong thả bước từng bước dưới hiên, ánh mắt xa xăm ngước nhìn vạt nắng chiều cuối trời, đoạn cười nói : "Vì nghĩ đến chuyện đêm qua Lục các chủ bị đánh lén mà thôi.'
Phó Triêu Sinh lặng thinh hồi lâu. Hắn vẫn đứng trước cửa nhìn bóng lưng của nàng ánh đỏ dưới tà dương. Tuy không có gu thẩm mỹ như con người, hơn nữa xưa nay trời chiêu thường hay gắn liền với sự suy tàn và chết chóc nên hắn chẳng bao giờ thấy có gì đẹp. Song dù vậy vào thời khắc này hắn lại chợt mơ hồ cảm nhận được cái đẹp của "hoàng hôn" mà thi nhân từ trăm ngàn năm qua trên cô đảo nhân gian vẫn luôn vịnh ngâm ca tụng.
"Bạn cũ thấy ta không phải sao 2?"
"Là bạn làm đúng không ?" Kiến Sầu cuối cùng vẫn phải hỏi hắn câu này, nhưng bây giờ vẻ nặng nề suy tư đã không còn nữa mà thần sắc đã trở nên hóm hỉnh nhẹ nhàng.
Nàng xoay người nhìn Phó Triêu Sinh. Phó Triêu Sinh cũng không hề trốn tránh ánh mắt nàng, bộ điệu cũng không hoảng hốt hay bối rối. Hắn nhớ lại tình cảnh lúc nàng rời khỏi buổi đối chất ban ngày rồi sau đó vẫn với thái độ bình tĩnh trấn định y như lúc lên tiếng phủ nhận trước mặt đám đông, đáp : "Là ta làm.”
Là bạn làm ư ?
Là ta.
Kiến Sầu muốn phì cười, trong bụng cảm thấy thật vô lý : "Vậy tại sao lại chối ?"
"Không phủ nhận mất công bạn cũ phiền não."
Sau đó không biết phải giải quyết thế nào, rồi có khi làm Nhai Sơn khó xử nữa.
Phó Triêu Sinh đáp ngay không chút ngần ngừ, thậm chí còn tỏ vẻ vô cùng sáng suốt. Đối với hắn, thế giới này không có đen trắng, chẳng phân đúng sai. Nếu buộc hắn phải phân thế giới của mình thành hai phần thì một phần sẽ là Kiến Sầu, phần kia là tất cả trừ nàng. Hắn không bao giờ dối gạt nàng nhưng những kẻ khác thì chẳng coi vào đâu. Có lẽ bởi mang trong người tâm tính phù du nên chuyện đối nhân xử thế ở đời hắn cũng không rõ lắm, hoặc có khi đó là tại vì hắn chưa bao giờ muốn mất thời giờ đi nhường nhịn kẻ yếu mà thôi.
Song không phải vì thế mà hắn không hiểu sự lợi hại trong đó. Vào dạo còn làm Phó quốc sư một thời gian trên cô đảo nhân gian, hắn cũng học được khá nhiều.
Mặc dù vậy chuyện xảy ra hôm nay hắn lại thấy hơi khó hiểu. Theo hắn nghĩ, Kiến Sầu và những người khác là hai bộ phận riêng biệt. Phần này có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến phần kia. Nhưng lúc đó, khi nàng quay lưng bỏ đi, hắn mới chợt nhận ra rằng cái "phần kia" hình như hơi trở nên lộn xộn một chút. Hắn cảm thấy nàng không vui nhưng lại không hiểu tại sao. Sau khi Hoành Hư chân nhân và đám đông đi khỏi, Côn mới nhắc hắn vài câu. Hắn đã suy nghĩ rất kỹ về điều này. Ban đầu hắn cứ nghĩ Côn nói sai, Kiến Sâu sẽ không vì cách hắn hành xử mà buồn, nhưng hỏi rồi mới biết cảm giác của mình không chính xác, thật ra Côn nói đúng. Vì hắn đi làm chuyện kia nên Kiến Sầu không vui. Và vì trước mặt bao người hắn chối bay việc mình làm nên nàng cũng không vui nốt.
Phó Triêu Sinh không học được cái kiểu nói chuyện quanh co lòng vòng của loài người, vì vậy Kiến Sầu đã tránh không trả lời nhưng hắn vẫn cứ kiên trì hỏi lại câu hỏi cũ : "Bạn cũ thấy ta làm sai phải không ?”
Nói nào ngay Kiến Sầu không thấy bực mình gì cho lắm, chỉ là trong lúc nhất thời nhận ra rằng trước kia mình không để ý tới một số chuyện mà thôi. Nàng nghĩ bây giờ không nên bàn luận về vấn đề này với Phó Triêu Sinh bởi trí óc cứ mông lung đủ thứ ý niệm, tự bản thân cũng thấy mình thật mơ hồ khó hiểu rồi.
Nhưng Phó Triêu Sinh cứ hỏi thẳng khiến Kiến Sầu chẳng có đường nào tránh nổi. Vì vậy sau một hồi im lặng, Kiến Sầu nhìn hắn rồi điềm tĩnh cho đáp án : "Đúng vậy ! Ta cảm thấy bạn hành xử không đúng lắm. Lục các chủ chẳng oán chẳng thù gì với bạn; y ăn nói tuy quá khích, đúng là không phải với bạn, nhưng một là việc đã qua, hai là tội không đến nỗi phải chịu trừng phạt đến độ đó. Song bạn lại báo thù quá ác, làm người ta trọng thương, mất tay, đã vậy hỏi còn chối."
Chối là bởi hắn tính toán thiệt hơn rồi mới chối. Nếu nhận thì rắc rối đủ bề, không những riêng bản thân hắn mà Kiến Sầu với Nhai Sơn của nàng sẽ phải chịu rất nhiều phiền toái. Nhưng nếu không nhận thì người ta cũng chẳng có cớ nào bắt vạ nổi. Lợi hại quá rõ, hắn làm vậy đâu có gì là lạ ?
Nhưng bảo Lục Tùng "Tội không đến nỗi phải chịu trừng phạt đến mức đó...
Đôi đồng tử xanh sẫm của Phó Triêu Sinh càng tối thêm, hắn đứng lặng một hồi rồi đáp : "Tội không đến mức nhưng ta không ưa y."
"Chỉ vì không ưa người ta mà ra tay ác như vậy sao ?"
Tuy biết hắn yêu tà từ lâu, cách suy nghĩ dĩ nhiên sẽ không như con người, những việc hắn làm cũng không hẳn là quang minh chính đại, nhưng Kiến Sầu chưa bao giờ nghĩ rằng cả hai lại bất đồng quan điểm lớn như thế này.
"Lúc trước y đã nhắn bảo, khuyên ta tỉnh táo, ta vốn chẳng tin."
Nhưng đến bây giờ thì nàng mới thấy Lục Tùng có lẽ có lý. Vậy bảo Phó Triêu Sinh con người tanh mùi máu, mạng người qua tay vô số thì thật ra cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm lắm. Trái lại đại yêu là phải như thế mới hợp lý.
Kiến Sầu không khỏi nghĩ ngợi. Rút cục là tại nàng trước kia vô tư hời hợt chẳng hề để ý đến chuyện này, mãi cho đến bây giờ, gặp thời điểm thuận lợi thì những gì vốn thuộc về bản chất mới lộ ra hay sao ?
Kiến Sầu đưa mắt nhìn kỹ lại hắn mà nhất thời cảm thấy lạ lãm.
Phó Triêu Sinh mấp máy đôi môi mỏng, nghe nàng nhắc đến Lục Tùng "khuyên bảo" thế này thế kia thì thần sắc lạnh tanh tựa hồ như muốn kết băng trên mặt : "Chính bởi y nói thế nên mới làm bạn cũ nghi ngại. Vì vậy ta mới muốn giết y."
Mà tại Côn cố sống cố chết cản lại nên hắn mới tha mạng cho y.
Kiến Sầu không ngờ chính miệng Phó Triêu Sinh lại tuôn ra những lời như vậy, chẳng đếm xỉa gì đến câu ác lai ác báo, lý luận đơn giản đến cùng cực. Hắn không thấy phải suy nghĩ sâu xa gì hơn, làm như đầu đuôi ngọn nguồn việc này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hắn, mà hơn nữa tự thân cũng chẳng cảm thấy mình có gì sai sót.
Không kiềm lòng được nữa nàng hỏi : "Vậy ở cô đảo nhân gian, có đúng là bạn đã giết rất nhiều người vô tội không ?"
"Muốn vào Cực Vực thì hồn ma phải loạn, vậy mới tìm được dịp trà trộn."
Giọng Phó Triêu Sinh đều đều. Hắn cũng không nhắc đến cái vị phán quan Cực Vực Trương Thang lúc trước vì chống lại hắn mà bị xử chém kia, bởi theo hắn thì đây chỉ là tiểu tiết chẳng đáng nhắc đến.
"Với bạn cũ, ta vì có việc cần giết người xem ra cũng không được sao ?"
Vì có việc cần phải giết người.
Nhất thời Kiến Sầu nhìn sâu vào đáy mắt nhuốm màu tháng năm thương hải biến vi tang điền của hắn mà tự nhiên chẳng còn biết nổi cảm xúc trong lòng.
Nói ấm ớ mà như nghiêm túc, nói nghiêm túc thì lại như ấm ớ.
Nghe như vô lý nhưng lại có lý.
Thân là đại yêu, chẳng lẽ hắn phải làm vậy mới xứng với thân phận ư 2?
"Đợi hai ngày nữa rồi hãng nói, ta nghĩ mình phải bình tĩnh suy nghĩ cho kỹ."
Không biết sao Kiến Sầu cứ thấy mơ mơ hồ hồ, nghĩ mãi chẳng ra, tâm trí đang bối rối nên cũng không muốn phán đoán quyết định điều gì, nhất là vào lúc thời giờ chóng vánh sự tình còn chưa có câu trả lời. Trầm ngâm hồi lâu nàng chỉ biết hồi lại "ngày khác" rôi quay người định trở vào nhà. Nhưng ngay lúc đó, cánh tay trái lại đột nhiên bị sức người từ mé sau giữ lại.
Đúng là Phó Triêu Sinh đã níu nàng lại !
Vẫn là cái giọng thẳng thắn mà nghiêm lạnh ấy nhưng bây giờ bất giác đã có phần bức bách : "Bạn cũ thấy ta không phải đúng không ?
Kiến Sầu ngoái đầu nhìn vào mắt hắn, đôi mắt ấy hiếm khi nào mất bình tính như bây giờ, tận sâu dưới đáy tựa như đang cuộn trào sóng dữ, thậm chí còn trông trầm nộ chẳng khác gì giông bão đang sắp sửa ập xuống.
Đồng thời lại như ẩn chứa một nỗi cô đơn sâu thẳm, hơn nữa còn yếu đuối.
Kiến Sầu giữ yên không động. Phó Triêu Sinh cũng không thu tay về. Tự chính hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có cử chỉ thất lễ như vậy, nhưng quả là vào lúc này cảm xúc cứ cuộn trào, phập phồng mãnh liệt không thôi trong lồng ngực...
Phó Triêu Sinh cảm thấy bức bối tâm can.
Hai bên cứ lắng lặng nhìn nhau một hồi, mãi sau hắn mới từ từ buông tay ra.
"Bạn cũ cho rằng ta sai là bởi những người đó chẳng có ai đắc tội ta, hơn nữa họ cũng không đụng gì đến ta, vì vậy mà không nên giết họ."
“Nhưng còn loài người 2”
"Chim bay cá nhảy tội gì ? Chúng không đắc tội và cũng chưa hẳn gây hại cho ai. Thế nhưng chúng sinh thiên hạ lại phải làm món trên mâm, còn không thì làm nô làm dịch cho người...
Giọng điệu bây giờ không còn kiêm nén hay phẫn nộ nữa mà từng câu từng lời cứ đều đều tuôn ra chẳng khác gì một dòng nước đang lặng lẽ chảy xuôi trong bóng đêm thâm trầm, nghe phảng phất trong đó một nỗi niêm bi ai buồn thảm thấu xương.
"Ngay cỏ cây hoa lá trên đời này cũng có sinh mạng của nó."
"Tăng nhân nhà Phật vốn ăn chay chứ không ăn mặn, không tạo sát nghiệt, nhưng trong kinh kệ thì lại liệt cây cỏ hoa lá vào loài vô tình, vứt chúng ngoài lục đạo."
"Chim chóc ăn cá tôm côn trùng, hổ lang ăn hươu nai dê bò, thảy đều là con mạnh ăn con yếu."
Giọng Phó Triêu Sinh cứ vang lên, Kiến Sầu chỉ im lặng chứ không lên tiếng phản bác. Vào thời khắc này, nhìn mi mục thần thái của hắn mà nàng cứ tưởng như hình bóng người thiếu niên huyền bí trên đảo Đăng Thiên cạnh bờ nước năm xưa đang dần dần hiển hiện rõ ràng trước mắt. Từng câu từng lời dân dân hòa quyện với khẩu khí "sẽ bắt mặt trời không lặn nổi" ngày đó.
"Các loài săn bắt chẳng bằng người. Sâu bọ tôm cá không chốn nương thân, chim muông vô phương tránh thoát. Dê bò cùng đường, hổ lang mạt lộ."
"Mà con người thì vì để no bụng hay vì cần mà giết."
"Ta mạnh người yếu, người coi ta là yêu. Người mạnh mà vật yếu thì vật sẽ coi người thế nào ?"
Phó Triêu Sinh do trời sinh nên đối với thiên địa, thiên đạo đều luôn thấu triệt, vì vậy một chút che đậy cho đẹp cũng chẳng có.
Lý trí mà tàn khốc.
Hắn chăm chú nhìn Kiến Sầu, ánh mắt vô cùng thẳng thắn.
"Chúng sinh cầu tôn, đánh nhau ăn nhau; phóng mắt mà trông, đời này có ai chẳng phải là yêu ?" "Mạnh được yếu thua - "
"Đây mới đúng là chân lý dành cho chúng sinh trong thế giới này."
Phóng mắt mà trông, có ai -
Chẳng phải là yêu 2
Không biết có phải do Phó Triêu Sinh, do những lời hắn nói, hay do những tư tưởng to lớn thâm sâu kia đập thẳng vào mặt mà Kiến Sầu cảm thấy lành lạnh cả người.
Lời dứt, cái giọng mang âm hưởng bất cam ấy chợt trâm xuống, rồi lần đầu tiên hắn gọi tên nàng : "Kiến Sầu, ta không sai."