Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 425 - Chương 425 : Tư Biện Và Ma Chướng

Chương 425 : Tư biện và ma chướng Chương 425 : Tư biện và ma chướngChương 425 : Tư biện và ma chướng

Kiến Sầu không tài nào phản biện hay trả lời lại hắn.

Tình cảnh này cũng giống như năm xưa bên mé nước cạnh mỏm đá trên đảo Đăng Thiên nàng đã từng nghe hắn lý luận, từng nhờ đó mà thấy được một khoảng trời mới mở rộng trước mắt mình rồi dấn thân vào trong. Nhưng giờ đây nàng của hiện tại cũng chẳng khác gì nàng của ngày đó, thật sự không thể nào có khả năng đánh giá hay phán xét nổi.

Mà nếu có đi nữa thì cũng chỉ có thể nghe và nhìn mà thôi.

Thân là đại yêu, xét về một mặt nào đó, kể từ lúc biết nhau đây là lần đầu tiên Phó Triêu Sinh cho nàng thấy tính cách yêu tà hung tợn của mình. Nhưng nếu nhìn dưới khía cạnh khác thì đây là biểu hiện mà qua đó nàng có thể nhận ra hắn đã bộc lộ hết nỗi lòng đối với mình.

Là bạn hắn, Kiến Sầu không thể không xúc động, thậm chí lần đầu tiên còn cảm thấy người "bạn cũ" Phó Triêu Sinh này có như vậy mới thật sự tồn tại. Nhưng ở góc độ con người và tu sĩ, không biết sao nàng lại cứ thấy bối rối và chẳng thể chấp nhận nổi.

Dựa vào lập trường của Phó Triêu Sinh mà xét, hắn có sai không ?

Hình như không.

Dựa vào lập trường của Lục Tùng và các phàm nhân vô tội uổng mạng kia mà xét, họ có sai không ?

Hình như cũng không.

Mạnh được yếu thua, đây mới thực sự là quy luật mà thế giới tự nhiên nơi đây ấn định cho chúng sinh.

Chỉ một câu như vậy thôi nhưng nó cứ quanh quẩn mãi trong trí Kiến Sầu, đánh thẳng vào mọi quan niệm nhận thức mà nàng có được từ khi bắt đầu có ký ức cho đến nay, mà phá hủy rồi thì chẳng làm sao xây dựng lại nổi.

Nơi nơi hoang tàn đổ nát, gạch đá ngổn ngang...

Rồi lặng người nhìn mãi, nhìn mãi đến xuất thần, thậm chí Phó Triêu Sinh đã bỏ đi lúc nào cũng không hay.

Đêm đã rất khuya.

Bầu trời mù mây của Minh Nhật Tinh Hải vẫn luôn khuất bóng trăng sao, không gian rả rích tiếng côn trùng, đôi lúc từ trên đường cái quan xa xa lại văng vẳng vọng lại tiếng người uống rượu cười đùa.

Khi Kiến Sầu định thần lại thì dưới mái hiên đã vắng bóng người từ lâu.

Nào có ai hay, so với lúc trước khi ngộ đạo cạnh hồ tro ở Thiên Tông, tâm trí nàng lúc này lại càng bối rối mơ hồ gấp trăm gấp ngàn lần.

Chuyện về nữ yêu Kiến Sầu còn có thể giải thích được nhưng bây giờ hiện thực lại bày ra lối cụt trước mắt nàng -

Một ngày nào đó, nếu thiên hạ chính đạo thừa hành cái câu "Không cùng tộc loại, tâm tư hẳn khác, cần diệt đến cùng" với Phó Triêu Sinh, nàng có thể nhắm mắt làm ngơ, khoanh tay đứng nhìn được không ?

Một ngày nào đó, nếu hắn lại không thích ai đó, hoặc vì cân mà phải giết một người vô tội nào đó, vậy nàng có thể bàng quan, làm như không thấy được không ?

Không biết ngày sau quyết định ra sao nhưng vào thời khắc này Kiến Sầu biết dù là điều nào đi nữa nàng cũng không tài nào bưng tai bịt mắt nổi. Nghĩ mà đau cả đầu. Kiến Sầu cảm thấy hơi bất lực, chẳng hiểu tại sao sự việc lại tự nhiên thành ra như thế này, nhất thời bèn giơ tay day day thái dương để bình tâm tĩnh trí, xua đi bao suy nghĩ mông lung trong đầu. Nhưng dĩ nhiên là chẳng có tác dụng gì. Đầu óc như thế này thì không thể tu luyện nổi, chi bằng ra ngoài đi đâu đó cho rồi. Vừa nghĩ đến nàng liền trở gót, mở cửa hông trạch viện, rồi cứ nhằm đường cái mà thẳng hướng về nơi phồn hoa nhất của thành Toái Tiên.

Vì mấy ngày gần đây các phương thế lực Thập Cửu Châu phái tu sĩ đại diện tới trước để nghị sự nên giờ này thành Toái Tiên lại không vắng vẻ chút nào. Lúc Kiến Sầu đi ra, tu sĩ trên đường cũng khá đông, có điều những ngày trước thoải mái nhẹ nhõm là thế nhưng bây giờ bâu không khí lại khẩn trương và căng thẳng hơn nhiều, đi đâu cũng nghe thấy tiếng người xì xào bàn tán.

"Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô tới rồi. Nghe nói ngày mai là nghị sự, hẹn nhau ở Giải Tỉnh sơn trang."

"Phải không đó ? Giải Tỉnh sơn trang hả ?"

"Chỗ đó là chỗ ở của kiếm hoàng mà..."

"Nhất Mệnh tiên sinh với Thương Tể tán nhân, người thì khoái luyện đan, người thì mê tu luyện, phải hẹn nghị sự ở Giải Tỉnh sơn trang chứ không lẽ đi Tảo Trần trai hay nhà Thanh Minh sao ?"

"Thế sự thật khó liệu quá !"

"Mấy bữa nay yêu ma ba đạo, hai tông Âm Dương đều lén lút đánh nhau, mấy người nghĩ coi ngày mai nghị sự nếu xảy ra ẩu đả thì làm sao ?"

"Chắc không có đâu, có Hoành Hư chân nhân ở đó mà."

"Sợ Khúc Chính Phong làm khó dễ thôi. Biết quái thế nào được mà an tâm " "Mấy năm nay Nhai Sơn cũng tà môn lắm..."

"Chứ còn gì nữa ?'

"Ái chà, mấy người nói coi, cái con yêu Phó Triêu Sinh kia, còn không phải là nó xuống tay hạ thủ Lục các chủ sao ?"

"Ai mà biết. Mà nghe đâu Hoành Hư chân nhân cũng đã dẫn người tra xét rồi, đâu có tìm được chứng cớ gì đâu."

"Mà này, so với chuyện cửa quỷ cực đông thì mấy cái chuyện này có đáng gì đâu..."

"Phải rồi, xế chiều lúc tụi này qua đó xem thì thấy biển quanh đó đổi màu. Tuy giờ không phải là mùa hoa nở rộ nhưng cây đào cực đông xưa nay chưa bao giờ tàn hoa, thế mà lúc này đến cánh cũng rụng hết !"

"Chuyện sinh tử mà, hy vọng lúc mấu chốt không xảy ra chuyện gì..."

Kiến Sầu lặng lẽ ém khí tức, vô thanh vô tức đi lướt qua các tu sĩ đang phập phồng lo lắng, mặt mũi ưu tư kia. Chẳng ai phát hiện hay có khả năng phát hiện ra nàng.

Vì Khúc Chính Phong có ý "tẩy chay", Minh Nhật Tinh Hải không thu xếp chỗ ở cho Côn Ngô và Nhai Sơn nên chỗ trú ngụ hai bên chọn đều ở rất gần các tông môn khác. Chỉ cần đi một chút là đã tới khu đông người. Vừa đặt chân tới nơi, bước chân Kiến Sầu chợt khựng lại. Nàng hơi bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ gặp Phù Đạo sơn nhân ở đây, hơn nữa -

Lại còn có cả Khương Vấn Triều nữa kia.

Ở trạch viện phía trước hình như là nơi trú tạm của mấy người Thông Linh các. Khương Vấn Triều mặc trường bào đỏ rực đang đứng dưới bậc thềm, trước mặt hắn phía trên là Phù Đạo sơn nhân với cây gậy trúc tệ lậu trong tay. Đúng lúc Kiến Sầu nhìn tới thì thấy hắn đang nhận lấy một vật gì đó từ tay Phù Đạo sơn nhân rồi gật gật đầu. Sau đó thì Phù Đạo sơn nhân quay người bỏ đi, hướng đi ngược với hướng của nàng. Thoáng chốc, cái bóng gầy quộc ấy đã biến mất trong bóng đêm nơi cuối đường. Chỉ có Khương Vấn Triều là vẫn đứng yên một chỗ nhìn theo mãi, sau lại cúi đâu nhìn nhìn vật trong tay, chẳng biết nghĩ ngợi cái gì.

Kiến Sầu khẽ cau mày. Nàng với Khương Vấn Triều cũng coi như là chỗ quen biết cũ. Khi trước Ngự Sơn Hành dẫn nàng đi tiểu hội Tả Tam Thiên, dọc đường thì tình cờ gặp nhau, còn tiện thể đi ké phi thuyền của hắn nữa. Người này là bực kiệt xuất của Thông Linh các nhưng tu luyện dường như gặp phải vướng mắc gì đó nên cứ trì trệ không tiến nổi. Mãi đến tiểu hội tám mươi năm trước tài năng mới lại tỏa sáng chói lọi, khiến cả Tả Tam Thiên trung vực phải lau mắt mà nhìn.

Nói cho ngay, đây là một người rất đáng kết giao.

Nhưng không biết có chuyện gì mà sư tôn của nàng lại đến đây thế nhỉ ?

Kiến Sầu thấy hơi khó hiểu. Nàng nghĩ ngợi chốc lát rồi đi thẳng tới, cười cười đánh tiếng chào : "Khương đạo hữu."

"Kiến Sầu đạo hữu."

Thấy Kiến Sầu Khương Vấn Triều hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liền cười : "Khéo quá, Phù Đạo trưởng lão mới vừa ở đây, chân trước vừa đi thì đạo hữu đã chân sau tới rồi."

Nàng cũng không thanh minh, chỉ tò mò hỏi : "Chỉ đi ngang qua thôi. Mà sư phụ ta tới đây để làm gì ?" "Phù Đạo trưởng lão tới đưa đan dược ấy mà."

Vốn không phải là chuyện gì gấp, hơn nữa Kiến Sầu cũng không phải là người lạ cần phải đề phòng nên Khương Vấn Triều liền xòe bàn tay ra, bên trong là một cái bình đất nung nhỏ, phần đầu được vẽ chu sa trộn nhũ vàng trông rất đẹp : "Phù Đạo trưởng lão nói chuyện nào ra chuyện đó, nợ cũ sẽ tính riêng với chưởng môn ta, bảo ta đưa cái này cho ông ấy."

Vật trông quen quen. Kiến Sầu bất giác giơ tay cầm lấy chiếc bình từ tay Khương Vấn Triều lật qua lật lại xem kỹ một hơi, cuối cùng mới chú mục nhìn vào nét bút chu sa rực rỡ bên trên, mãi một hồi sau mới khó hiểu mà cười.

"Thuốc gì thế ?"

Khương Vấn Triều chẳng nhìn ra cái gì, mà vừa rồi Phù Đạo sơn nhân cũng không nói. Hắn thấy nàng dường như nhận ra cái gì đó nên không khỏi tò mò cất tiếng hỏi.

Chẳng ngờ Kiến Sầu lại lắc lắc đầu : "Ta chỉ nhận ra lai lịch của cái bình sắc thuốc này thôi chứ đan dược bên trong tác dụng ra sao thì không biết. Nếu đạo hữu hỏi ta, ta chỉ biết nói là sư phụ rất có lòng."

Đan đường Nhai Sơn nàng từng tới. Đan dược của Nhai Sơn nàng cũng biết. Tuy danh tiếng ở ngoài không bằng Bạch Nguyệt cốc nhưng chất lượng và chủng loại trên thực tế đều chẳng thua bất kỳ một tông môn nào của trung vực, trừ đồ ở chỗ dược vương Nhất Mệnh tiên sinh ra sợ rằng Côn Ngô cũng khó bì. Mấy cái bình sắc thuốc vẽ chu sa như thế này ở đan đường cực ít. Trước kia nàng có từng đi đan đường tìm đỉnh luyện thể nên biết chúng rất hiếm. Tất cả đều cất ở chỗ cao nhất trong tủ thuốc, hơn nữa còn có trận pháp che chắn nên người thường không dễ tiếp cận. Nhai Sơn không phải là tông môn nghèo đan dược và pháp khí, thuốc được trận pháp bảo hộ thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế mà hôm nay Khương Vấn Triều lại có trong tay một cái bình nho nhỏ thế này.

Kiến Sầu rũ mi, đặt lại cái bình vào tay Khương Vấn Triều nửa đùa nửa thật nói : "Khương đạo hữu cẩn thận kẻo vỡ, thứ này quý lắm đây."

"Ha ha ha..."

Biết nàng nói đùa, Khương Vấn Triều cười, lòng bàn tay nắm lại giữ lấy chiếc bình : "Không dám không cẩn thận đâu."

Khương Vấn Triều cười khiến nàng cũng cười. Vì cười được nên bao khúc mắc tích tụ trong bụng cũng vơi bớt. Sắc mặt cũng tươi hơn. Nhận ra thần sắc nàng là lạ, đoán chắc là do các trận tranh cãi ban ngày, hắn ngân ngừ một lúc bèn khuyên : "Hình như Kiến Sầu đạo hữu gặp chút rắc rối thì phải nhưng ở đời mấy cái chuyện này nhiều lắm, làm sao chẳng có ? Nhiều khi không nghĩ nữa, để yên một thời gian thì tự nhiên thông suốt, đừng quan tâm thái quá thì tốt hơn."

Khương Vấn Triều nói chuyện rất sắc sảo. Vốn định cáo từ, nhưng nghe vậy nàng không khỏi ngước mắt nhìn hắn đáp : "Ta cứ tưởng Khương đạo hữu sẽ hỏi xem ta gặp chuyện gì rắc rối rồi sẽ giải thích phân tích này nọ chứ."

"Không phải ! Không phải !"

Khương Vấn Triều hiểu biết lắc lắc đầu : "Kiến Sầu đạo hữu bây giờ đã là đại năng phản hư, tu vi hay tâm cảnh đều hơn xa Khương mỗ. Nếu lúc này có gặp chuyện gì rắc rối thì chưa chắc Khương mỗ có thể giải đáp được. Vì vậy đây là chỉ câu người ta thường nói để tỏ ý quan tâm chút thôi."

Trên đời thật ra không thiếu kẻ tinh ý, Khương Vấn Triều là một trong những người như vậy. Nói năng thẳng tuột đấy nhưng lại rất thú vị. Kiến Sầu ghi nhận thiện ý của hắn, đáp : "Vậy xin đa tạ !" Nói đoạn bất giác muốn hỏi thăm xem chưởng môn Lục Tùng bên hắn ra sao, song nghĩ lại thì thấy một là đã có Hoành Hư chân nhân can thiệp, hai là sư tôn của mình đã cho thuốc rồi, nếu còn bất trắc gì thì mới đúng là lạ. Thế nên câu hỏi vừa đến miệng lại nuốt trở về, chỉ nói : "Không phiền Khương đạo hữu nữa. Đạo hữu bận việc, ta lại đi quanh quanh đâu đó tiếp vậy."

Khương Vấn Triều đúng là muốn quay về cạnh Lục Tùng. Dù sao "nối tay" tức là thúc cho cánh tay dài lại rất đau, Lục Tùng cứng đầu là thế mà cũng không khỏi phải gào réo chửi rủa âm ï. Hôm nay tuy đã bớt nhiều nhưng cũng còn đang trong giai đoạn hồi phục. Thân làm môn hạ đệ tử cũng nên tận tâm một chút. Vì vậy Khương Vấn Triều liền từ biệt chứ không níu giữ, sau đó lại đứng nhìn bóng nàng khuất dạng ở cuối đường rồi mới quay người trở vào trong môn.

Đêm lại càng khuya, hơn nữa Minh Nhật Tinh Hải cũng không phải là chỗ thế ngoại đào nguyên gì mà trái lại lại đây rây nguy hiểm, bởi vậy tu sĩ các tông hoạt động bên ngoài đều đã trở về hết cả. Giờ này người ngoài đường hay khách trong các cao lâu ven đường gần như đều chẳng phải là thứ hiền lành gì.

Kiến Sầu cứ lặng lẽ đi, vô thanh vô tức như lúc đến.

Chẳng chút mục đích.

Trí óc bất giác lại nhớ đến thân sắc của Khương Vấn Triều lúc nãy -

Nàng nhớ hắn trước kia là một tay tài năng kiệt xuất, bởi tự nhiên xui rủi mà trở thành một thứ "củi mục vô dụng”, làm đầu đề châm chích bài xích cho kha khá người trong môn. Nhưng hôm nay...

Chuyện về Lục Tùng hắn không nói gì kiêu ngạo hay xiểm nịnh, thù hận hay bất mãn cũng chẳng có nửa phần mà ngược lại rất bình hòa ổn trọng. Vậy Lục Tùng cái vị các chủ khắc tính với nàng này rốt cục là người như thế nào trong mắt các tu sĩ Thông Linh các ?

Vả lại trước đó sư tôn với y rõ ràng là đã gây gổ ầm ï, suýt nữa thì đánh nhau to.

Thế mà hôm nay ông lại mang thuốc tới...

Thế nghĩa là thế nào đây ?

Nếu xét sự việc dưới nhiều góc độ, người quan sát sẽ thấy được nhiều điều khác nhau. Có cái nghĩ tới thì thú vị, nhưng cũng có cái nghĩ kỹ thì thật đáng giật mình. Tỷ như sư tôn nàng...

Lúc nhận ra cái bình thuốc kia Kiến Sầu liền cảm thấy có lẽ ban ngày sư tôn nàng đã nhìn ra chân tướng, vì vậy nên mới có hành động như thế. Nhưng ông lại không trách Phó Triêu Sinh và cũng chẳng nói tiếng nào với nàng...

Nói cho cùng chỉ là một cái bình nhỏ mà thôi. Nếu là người khác thì e là có nghĩ nát óc cũng không hiểu, nhưng Kiến Sầu lúc này đang dạo bước trên đường thì có thể hơi đoán đoán ra được, dù rằng không chắc cho lắm.

Nàng nhớ tới rất nhiêu điều. Nhớ những gì Phó Triêu Sinh đã nói, những chuyện đã xảy ra trong Lạn Kha lâu; nhớ những lần trải nghiệm chém giết sinh tử kể từ khi có ký ức đến nay, và thậm chí là cả những sinh hồn đã từng gặp được trong thành Uổng Tử ở Cực Vực : ai như "Phó quốc sư” tiếng tăm lẫy lừng chết dưới tay người, ai như đình úy Trương Thang bị đẩy lên pháp trường xử trảm, rồi còn bao người đọc sách vốn không phải số chết mà phải chịu chết oan kia nữa...

Bao dấu vết chứng cứ mà trước kia nàng không để ý đến bây giờ lại hiển hiện rõ ràng.

Con mọt sách bên cạnh Phó Triêu Sinh, nó ăn sách cũng chính là ăn tri thức ăn hiểu biết của con người. Bởi vậy mới xảy ra đại loạn, giết hại không biết bao nhiêu là kẻ vô tội.

Vì cần mà phải giết, Phó Triêu Sinh bảo hắn không sai. Vì sợ mà trừ yêu, Lục Tùng nói y có lý.

Vậy rốt cục ai sai ai đúng đây ?

Chẳng lẽ còn chưa kịp làm gì, đến nghĩ cũng chưa kịp nghĩ cũng đã sai rồi sao ?

Đất trời bao la, thế gian rộng lớn...

Cuối cùng cái gì mới đúng, cái gì mới sai ?

Hay thật ra trên đời này vốn chẳng có sai hay đúng ?

Kiến Sầu càng nghĩ càng xa, rồi cứ thế trầm mê lạc lối trong một thế giới mông lung mơ hồ, trí óc càng lúc càng lúc càng dấn sâu vào, hòng tìm được căn nguyên ngọn nguồn. Nhưng cái thế giới này quá lớn, tựa hồ như vô tận, còn thứ được tìm kiếm thì lại chẳng khác gì một ốc đảo giữa sa mạc mà một người lữ khách như nàng đang phải khốn khổ tìm kiếm...

Hễ tìm không ra thì nhất định không đi;

Tìm không được thì chẳng muốn quay về.

Bước này tiếp bước kia tiến tới không ngừng.

Kiến Sầu máy móc đi mãi. Nếu lúc này có ai là tu sĩ đại năng ở bên cạnh thì người đó sẽ nhận ra ngay là nàng không được bình thường !

Bước chân của nàng hoàn toàn vô định, cứ đến giao lộ là quẹo phải theo bản năng !

Ánh mắt thẫn thờ, thần quang bên trong nhìn khô kiệt đến sợ, tựa hồ như đã chìm cùng với ý thức xuống một vực sâu, một thế giới nào đó ! Bị vây hãm, giày vò không lối thoát.

Vùng vẫy mà không ra được, cứ thấy ốc đảo như sờ sờ trước mắt, chỉ cần đi một chút nữa là sẽ đến nơi, vì vậy mà chẳng muốn bỏ cuộc giữa chừng. Mãi cho đến khi -

"Bốp là

Đất bằng tự nhiên rắc lên giòn vang. Tiếng động tựa như sấm sét từ trên trời cao giáng xuống, đánh thẳng vào vực sâu đang giam hãm trí óc của nàng ! Chẳng khác gì một cú đập khổng lồ hốt nhiên quét tới, quét bay nàng khỏi trạng thái lơ lửng trong không trung rồi đập rầm xuống đất !

Mùi rượu thơm nồng.

Nhói nhói đau đau.

Tiếng người rì râm.

Đường cái thanh vắng. ...

Trong khoảnh khắc, mọi cảm giác liền trở về với Kiến Sầu, nhìn lại mà sợ, cứ ngỡ như mình từ chín tầng trời cao đột nhiên trở lại dương gian, năm tháng vùn vụt như vừa trải qua mấy đời.

Cạnh chân nàng là một bình rượu vỡ nát. Mùi rượu ngòn ngọt thuần khiết phiêu tán trong không trung. Trên mặt đất khô ráo, từng dòng từng dòng chảy xuôi về chỗ trũng. Các mảnh bình vỡ lăn lăn lóc lóc tứ tán.

Kiến Sầu khẽ giơ tay sờ gáy. Một miếng bình vỡ bay sượt qua làm rịn máu một đường nhỏ trên da.

Nàng vẫn còn chưa định thần lại, chỉ cảm thấy lạ, bất giác liên ngẩng đầu nhìn lên.

Thì ra là từ một tửu lâu không cao lắm. Trên lan can lầu hai một người mặc trường bào đen tuyên đang đứng đó, họa tiết nhũ vàng trên áo mờ tối trong đêm khuya. Khuôn mặt lạnh lùng trông âm trầm khó tả, sắc giận ẩn ẩn toát ra nơi mi tâm đang nhíu lại.

Đôi mắt của hắn còn sâu hơn cả sắc đêm.

Là Khúc Chính Phong.

Lúc Kiến Sầu nhìn lên, Khúc Chính Phong không khỏi nghiêm giọng giễu cợt, nghe giống như giáo huấn : "Cái lâu này cô vòng qua vòng lại hết cả hai canh giờ rồi. Rốt cục là nghĩ cái gì vậy hả ?"

Kiến Sầu như chợt tỉnh mộng. Thoáng đưa mắt nhìn mới thấy đêm khuya lơ khuya khoắt từ lâu, chẳng còn biết là giờ gì. Đường xá nhà cửa xung quanh xa lạ. Tửu lâu trước mặt nàng và dãy kiến trúc cạnh bên hợp thành cụm tròn, đường đi vì vậy cũng tròn theo.

Trên mặt đường bụi bặm bên mé phải là một dãy dài dấu chân đi qua đi lại đan xen chồng chất lên nhau !

Sau vấn tâm, dù không còn đạo kiếp nhưng đạo kiếp lại hiện hữu mọi lúc mọi nơi I

Chỉ cần xem dấu chân là đủ biết người đi tâm cảnh đã loạn, ý thức mơ hồ đến mức nào...

Nhất niệm chấp mê, chính bởi ma chướng !

Từ trước đến giờ tâm tính vốn an nhiên điềm tĩnh là thế, vậy mà Kiến Sầu lúc này lại không khỏi kinh hãi toát mồ hôi lạnh !
Bình Luận (0)
Comment