Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 426 - Chương 426 : Tiểu Sư Muội

Chương 426 : Tiểu sư muội Chương 426 : Tiểu sư muộiChương 426 : Tiểu sư muội

Từ xưa đến nay chữ "tâm' là cái dễ lắt léo nhất.

Huống chỉ cảnh giới của nàng đã cao đến mức này.

Lấy minh tâm kiến tánh làm đạo, càng hiểu rõ bản tâm bao nhiêu thì khảo nghiệm trên bước đường tu luyện sẽ càng nhiều và càng hung hiểm bấy nhiêu. Nhiều khi gặp cơ duyên, giống như trận biện luận vừa rồi, thì thường thường sẽ dẫn tới đốn ngộ mà người người đều truy câu.

Thông thường đây chẳng qua chỉ là ý niệm tự nhiên chợt có ngày được thông suốt. Nhưng trong thế giới tu hành, đốn ngộ lại có ý nghĩa rất đặc biệt. Tỷ như gặp được cơ duyên, người tu sĩ sẽ chìm đắm vào một cảnh giới tư duy đặc biệt, rồi sau đó sẽ ngộ ra được một điều gì đó. Quá trình này có khi dài khi ngắn. Ngắn thì khỏi nói, chỉ trong tích tắc, trong một sát na, hay năm ba nhịp thở là xong. Dài thì khá phức tạp. Có tu sĩ phải mất hết dăm ba ngày, dăm ba tháng, dăm ba năm, thậm chí cả năm ba chục năm, năm ba trăm năm cũng không chừng !

Trong tâm niệm của người đốn ngộ thì đây chẳng qua chỉ một khoảng thời gian suy tưởng ngắn ngủi, thế nhưng ở cõi phàm trần thì lại là năm tháng mải miết trôi nhanh, thương hải biến vi tang điền. Hồng nhan hóa bạch cốt, tóc xanh trở trắng phau. Một lần tâm niệm có khi tiêu hao hết cả tuổi thọ của tu sĩ, thân gửi vào cát bụi.

Như Kiến Sầu vừa rồi tuy không coi là đốn ngộ nhưng tinh thân nàng đúng là chìm đắm vào một tình trạng tư duy đặc biệt, cố tìm hiểu mà không được nên càng lúc càng lún sâu. Trong quá trình này, càng đơn độc cố chấp thì sẽ càng khó khăn, nguy hiểm. Nếu nghĩ thông tự mình thoát khỏi thì chẳng nói làm gì. Nhưng nếu không thông, không rút ra được thì sợ rằng mấy trăm ngàn năm sau hậu thế sẽ thấy được một bộ xương khô dưới tòa lầu này thôi.

Một cơn gió thổi tới, người nàng vẫn còn chưa hết lạnh. Ánh mắt còn chưa tan hết kinh sợ thoáng lướt một vòng trên các mảnh bình vỡ nằm lăn lóc trên đất, rồi lại lần theo dòng rượu chảy, nhưng đến khi nhìn lên thì tâm tình rốt cục cũng khá hơn, ít ra là sắc mặt đã bình tĩnh lại thấy rõ; cuối cùng thì ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đăm đăm bất động của Khúc Chính Phong. Đến lúc thấy nàng rốt cục cũng định thần lại, Khúc Chính Phong mới cười lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi, dáng dấp lạnh lẽo tựa như khoác sương trên người.

Dáng người đen thẫm khuất bóng cuối dãy lan can, chẳng còn thấy đâu nữa. Kiến Sầu tần ngần một lúc. Không chừng đây là duyên may trời cho chăng ? Gặp thì cũng đã gặp rồi, chẳng lẽ xoay lưng bỏ đi ? Huống hồ vừa rồi hắn gắt gỏng như vậy thực ra là để giúp nàng.

Vì vậy cái tân ngần do dự ấy cũng chỉ thoáng qua. Ngay sau đó, Kiến Sầu bèn đổi hướng đi thẳng đến tửu lâu ven đường.

Kể cũng lạ, tuy là tửu lâu nhưng vào giấc khuya như thế này trong tửu lâu lại chẳng có một ai, trong quán chỉ bày vài cái bàn đẹp đế, treo biển rượu ngon và thực đơn các món.

Kiến Sầu không biết mình lạc đến địa giới nào nhưng chắc chắn rằng dù là địa bàn của ai, nếu Khúc Chính Phong mà đã ở đây thì đất này dĩ nhiên cũng nằm dưới "quyền cai trị của kiếm hoàng" rồi, chẳng cần phải lo lắng gì thêm cho mật.

Khi nàng tới gân, thoáng liếc nhìn thì thấy ở góc đông nam có đặt nghiêng nghiêng một cái thang sơn dầu, nhưng cũng vừa lúc đó lại chợt nghe trên lầu có giọng nói lạ lùng vắng xuống, dường như là khách nữ.

Tiếng người cười nói râm ran. Kiến Sầu cũng không nghĩ nhiều mà cứ bước từng bước đi lên, song đến khi mọi thứ hiển hiện trước mắt thì lại hơi bất ngờ.

Lầu hai của tửu lâu thế mà lại vắng tanh vắng ngắt, chẳng có khách khứa nào khác cả. Khúc Chính Phong thì đang ngồi cạnh lan can hướng tây bắc, trên chiếc trường án tứ bề bày đầy món ngon vật lạ. Hết thảy đều là những bộ phận của nhiều loại linh thú hiếm quý chế biến thành. Quỳnh tương mỹ tửu sóng sánh trong chén dạ quang, màu rượu vừa quyện với màu trăng mờ ảo trên cao và với cả thân sắc mặt người nghiêng nghiêng bên thành chén. Cạnh Khúc Chính Phong là vài nữ tu, quần áo kẻ diêm dúa kẻ đoan trang. Tiếng cười nói mà Kiến Sầu nghe được vừa rồi hẳn là do họ mà ra.

Nàng lên lầu, tiếng bước chân hay hơi thở cũng không giấu diếm nên bọn họ có thể biết được sự hiện diện của nàng rất dễ dàng.

Nhất thời không gian tĩnh lặng như tờ.

Những người quanh đây ai cũng kệ, Kiến Sầu đều chẳng quan tâm song chỉ có một người là khiến nàng nhìn không rời mắt.

Cũng là nữ tu nhưng có thể nói trong số họ đây lại là người xinh đẹp và diễm lệ nhất. Hương thơm ngào ngạt vấn vít quanh thân thật chẳng khác gì một đóa mẫu đơn nở rộ, trông hoa lệ kiêu sa đấy nhưng lại phảng phất chút thờ ơ lười nhác. Thân người thon thon uyển chuyển như nước, xiêm y sặc sỡ. Tuy màu sắc quyện lẫn khó phân nhưng nhờ những đường thêu cong cong anh ánh nhũ kim nên trông mềm mại như mây như hoa, rất ý nhị và phong nhã. Khuôn mặt thì diễm lệ bắt mắt, thu hút đến nỗi tựa hồ như đã nhìn là không thể rời ra được nữa.

Vì vậy chỉ trong tích tắc, Kiến Sâu liên biết ngay là ai : Thẩm Yêu, vị đại tư mã Đồng Quan mới lên của đạo yêu ma mà lúc trước nàng đã từng gặp qua lúc đấu giá Tả Lưu ở Bạch Ngân lâu. Thẩm Yêu dĩ nhiên cũng nhìn thấy Kiến Sầu. Chẳng biết nàng ta đã ngồi đó tự lúc nào, tuy thấy Kiến Sầu nhưng cũng không tỏ ra có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ thong thả nhổm người dậy, khẽ gật đầu : "Ta cứ tưởng là ai, hóa là đạo hữu Kiến Sầu Nhai Sơn. Kính mộ đại danh ! Thất kính !"

Lời nói vô cùng khách sáo, nhưng không biết sao nghe thì lại cảm thấy hơi khó chịu.

Chuyện nhỏ nhặt nên Kiến Sầu nén lòng thôi không để ý, trong bụng cảm thấy cái nàng Thẩm Yêu lai lịch huyền bí này cũng có nhiều điểm hay đáng nghiền ngẫm. Mà việc liên quan đến yêu ma, nàng ta cũng chẳng đả động gì đến.

Kiến Sầu trấn định tự nhiên hoàn lễ ngay : "Trâm đại tư mã, kính mộ đại danh

Hai người theo lễ chào hỏi nhau, các nữ tu bên cạnh chỉ đưa mắt nhìn nhau chứ không dám nói tiếng nào. Còn cái người có thể dám nói cái gì đó thì lại làm thinh.

Khúc Chính Phong làm như chẳng cảm, chẳng thấy, chẳng thèm biết đến sự có mặt của Kiến Sầu, tay hạ chén rượu xuống, xong lại từ từ rót thêm vào.

"Róc rách U

Trên lầu hai, tiếng rượu chảy xuống chén vang vang trong bầu không gian tính lặng như tờ.

Thẩm Yêu nghe thấy. Ánh mắt nàng ta đình lại trên người Khúc Chính Phong một lát, xong lại đảo qua Kiến Sầu, đồng tử thoáng ánh lên tựa hồ như thấy thú vị điêu gì, nhưng ngay sau đó tia sáng ấy liền nhường chỗ cho một nụ cười nở rộ trên khóe môi.

"Thiên tư quốc sắc", bốn chữ này có lẽ vì nàng mà tồn tại. Thẩm Yêu ung dung khoát khoát tay ra hiệu cho các nữ tu khác rồi thướt tha lại gân Kiến Sầu, nháy nháy mắt bảo : "Hóa ra là buồn gặp buồn, Nhai Sơn gặp Nhai Sơn. Nói nào ngay mấy cái chuyện yêu ma ta lại là người ngoài, vậy nên không dám quấy quả. Nhị vị từng giao hảo, cứ thong thả mà hàn huyên, đêm Minh Nhật Tinh Hải còn dài lắm."

Nếu câu này nói trước thì còn có thể kết luận là Kiến Sầu đa cảm, nhưng bây giờ nhắm ý thì rõ ràng là nàng ta thấy được tâm tư suy nghĩ sâu xa trong lòng Kiến Sầu. Nhưng...

Khúc Chính Phong và cái nàng tư mã trạm Đồng Quan này, quan hệ giữa họ hình như có chút hiểu lầm khá "đẹp" thì phải ?

Các nữ tu tu vi thường thường khác ban nãy cũng cùng ngồi uống rượu chung đều lịch sự rời bàn. Ai nấy đều thướt tha đi ngang qua người Kiến Sầu. Nàng cũng chẳng để ý nhìn mà chỉ đăm đăm ngó Khúc Chính Phong.

Hắn ngồi trong góc. Dáng người mặc trường bào đen tuyền quyện lẫn vào sắc đêm, họa tiết thêu kim tuyến trên áo uốn sóng theo nếp áo, lấp lánh một cách huyền ảo cổ xưa dưới ánh nến vàng trong lâu.

Rượu đã rót đầy chén. Nhưng Khúc Chính Phong vẫn không ngừng tay mà lại lấy một cái chén sạch để không ở bên cạnh châm tiếp, đến khi đây rượu mới cất tiếng cười.

Kiến Sầu đứng im.

Nhưng Khúc Chính Phong lại từ từ ngẩng đầu lên. Dưới ánh nến, đôi mắt u ám chẳng khác gì đá hắc diệu ấy chợt ánh lên rực rỡ nhưng thoắt cái lại vụt tắt rất mau. Vừa mở miệng là vẫn cứ lôi ra cái giọng giễu cợt cay độc đến đáng ghét ngày xưa : "Tiểu sư muội đó à ? Lâu lắm không gặp."

Tiểu sư muội... Hồi đó nàng chỉ là bậc đàn em trúc cơ, nhưng bây giờ thì đã là đại năng phản hư rồi.

Kiến Sầu dĩ nhiên vẫn nhớ nguồn gốc của lối xưng hô này, đồng thời cũng mang máng hiểu ra tại sao hắn lại kêu mình như vậy, trong bụng bồi hồi khó tả nhưng ngoài miệng vẫn cười đáp : "Đúng là lâu lắm không gặp, với lại cũng lâu rồi không nghe ai gọi như thế."
Bình Luận (0)
Comment