Chương 427 : Nâng chén
Chương 427 : Nâng chénChương 427 : Nâng chén
Có lẽ lúc Kiến Sầu mới được Phù Đạo sơn nhân dẫn vào Nhai Sơn, không ít người đã cho rằng cái nàng "đại sư tỷ" từ trên trời rớt xuống này khá ly kỳ, danh chẳng xứng với thực. Hình như dạo ấy Khúc Chính Phong cũng là một trong số những người này. Nhưng từ sau tiểu hội Tả Tam Thiên, mấy cái tiếng xầm xì dị nghị như vậy liền bớt đi. Đó là còn chưa kể đến hành trình đi ẩn giới Thanh Phong Am và Cực Vực, chưa kể đến cuộc tụ hội ở Bạch Ngân lâu Tỉnh Hải cùng với trận ác chiến tại Tuyết Vực, rồi còn cả đạo kiếp vấn tâm cách đây không lâu nữa.
Kiến Sầu bây giờ nghiễm nhiên là đại sư tỷ Nhai Sơn danh xứng với thực. Dù phong cách hành xử có thế nào thì thực lực mạnh mẽ của chính bản thân vẫn là yếu tố quyết định. Bước chân vào phản hư,tu sĩ đại năng" như nàng ra ngoài dậm chân một cái là người ta ai nấy đều hết hồn rồi.
Bởi vậy nên mấy ai dám đối diện mà gọi "tiểu sư muội" đâu. Trước hết đó là vì nàng đúng là đại sư tỷ Nhai Sơn, thứ nữa là vì tu vi của nàng hiện giờ đã được xếp vào bậc tu sĩ thượng tầng trên toàn Thập Cửu Châu rồi.
Nhưng Khúc Chính Phong dám.
Lúc mới nhập môn hai năm đầu, nàng đã bị vị "nhị sư đệ" này dạy cho một bài học. Bây giờ hai người thân phận lập trường bất đồng, giữa họ đã xảy ra biết bao nhiêu là thay đổi nhưng hắn lại vẫn gọi nàng là "tiểu sư muội”.
Kiến Sầu nghĩ mình hẳn sẽ giận lắm nhưng không biết tại sao lại bật cười.
Khúc Chính Phong đưa mắt nhìn nàng. Hắn câm chén rượu vừa mới châm trong tay để sang mé bàn đối diện rồi chỉ tay nói ngồi.
Kiến Sầu bèn theo lời ngồi xuống. Lúc này Thẩm Yêu và các nữ tử khác đã đi khỏi. Đêm khuya tĩnh mịch khiến khung cảnh có phần trống trải.
Gió đêm thổi lộng, rượu trong chén lăn tăn gợn sóng.
Hai người im lìm chẳng ai nói một câu.
Ngày mai trời sáng, sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng của Thập Cửu Châu đến tập trung nghị sự ở Giải Tỉnh sơn trang. Thân là chủ nhân của Minh Nhật Tinh Hải nhưng Khúc Chính Phong từ đầu đến giờ vẫn chưa hề lộ diện, miệng thì nói là bận bịu trăm công ngàn việc nhưng thực ra là ngồi đây uống rượu, đã vậy lại còn cùng uống với Thẩm Yêu đại tư mã trạm Đồng Quan của đạo yêu ma mới kinh.
Thế này thì cũng khá là ý vị sâu xa.
Kiến Sầu vốn là người sâu sắc, tâm tư linh mẫn, hôm nay lại bị Phó Triêu Sinh chất vấn phá vỡ tâm môn vì vậy nên mới rơi vào ma chướng, mải lo suy nghĩ tìm đốn ngộ, cơ duyên run rủi nên mới tình cờ lạc bước đến đây mà thôi. Biết Khúc Chính Phong có chuyện muốn nói nhưng nàng lại không hỏi.
Trong lúc cả hai đều im lặng, Kiến Sầu nghĩ đến rất nhiêu chuyện đã qua, đến thế cục Thập Cửu Châu hiện tại, đến loạn trong giặc ngoài và cả những lục đục như sóng ngầm dữ dội bên trong.
Khúc Chính Phong để nàng tĩnh lặng chứ không giục uống rượu nói chuyện, riêng mình cứ rót rót uống uống. Mãi đến khi thấm say men rượu, hắn mới châm chậm hỏi : "Dư Tri Phi chết rồi hả ?"
Cố nhân gặp nhau, mở miệng hỏi câu đầu tiên lại là sinh tử của một người khác.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc vạn mối dâng đầy trong lòng. Kiến Sầu chợt nhớ tới những gì đã sưu tra tìm thấy được lúc ở Tuyết Vực trước kia, trong đó có cả hình ảnh Dư sư đệ cầm kiếm thẳng người mà chết...
Con ngươi khẽ động, ánh mắt thêm trâm, nàng đáp : "Hồn về Nhai Sơn, mộ địa ngàn nấm."
Hồn về Nhai Sơn, mộ địa ngàn nấm.
Trước đó không lâu, tin Nhai Sơn Côn Ngô bị mất khá nhiều đệ tử giỏi ở Tuyết Vực đã truyên khắp Thập Cửu Châu. Khúc Chính Phong dĩ nhiên cũng phải nghe nói đến. Nhưng vì dù sao hắn đã bỏ Nhai Sơn nên cũng không hỏi nhiều.
Đã là phản đồ ly khai Nhai Sơn thì lẽ ra mấy cái chuyện chẳng liên quan gì đến mình cho lắm như thế này không nên hỏi đến mới phải.
Nhưng sao lại không thể hỏi được cho đành ?
Dư Tri Phi tự đúc kiếm "Ngã Thị”, tự tu đạo của mình. Thật đúng là một người kinh tài tuyệt diễm trong số những đệ tử ưu tú của Nhai Sơn. Nhưng sao còn chưa kịp sáng bao lâu trên bầu trời Thập Cửu Châu thì đã lụi tắt trên miền băng tuyết đây máu của Tuyết Vực rồi.
Khúc Chính Phong ngưng mắt nhìn chén rượu, cười ra tiếng rồi lại bưng chén uống.
Kiến Sầu nhân đó mới nói : "Hôm nay ban ngày có chút chuyện. Trong bụng rối rắm, không tìm được lời giải nên vì vậy mới ra ngoài đi lòng vòng cho khuây khỏa. Chẳng ngờ lại rơi vào trạng thái tâm cảnh bất ổn, thiếu chút nữa là lún vào ma chướng rồi. Nếu không có người khác cảnh tỉnh, sợ rằng sẽ vạn kiếp bất phục cũng không chừng. Vì vậy..."
"Muội rối rắm chuyện gì ?"
Khúc Chính Phong tu luyện nhiều năm, hơn nữa ngay chính bản thân cũng đã vào phản hư được một thời gian, đã vậy đó là còn chưa kể đến tri thức kiến văn quảng bác, từng mắt thấy tai nghe không biết bao nhiêu là chuyện, chẳng cần Kiến Sầu giải thích hắn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, thế nên mới ngắt lời hỏi.
Tuy đoán rằng Khúc Chính Phong sẽ chẳng khách sáo với mình nhưng sốt sắng đến mức này thì Kiến Sầu rất ngạc nhiên. Vả lại nàng cũng không ngờ hắn sẽ lại hỏi thẳng như vậy. Nhưng dù sao đi nữa, vấn đề hóc búa này của nàng thực đang cần có câu trả lời.
Vì vậy nghĩ ngợi một hồi, nàng lấy lại tự nhiên, nói thật : 'Kiến Sầu với đại yêu là bằng hữu chí giao nhưng hắn sát nghiệt nặng nề, chỉ để đạt được mục đích của mình mà giết hại rất nhiều phàm nhân vô tội tay trói gà không chặt. Mà cách hành sự thì không thể so sánh với người thường. Hôm nay có chút chuyện cãi cọ, hắn nói mạnh được yếu thua mới là quy luật tự nhiên cho hết thảy trong thế giới này. Yêu ma tinh quái giết người người ta gọi là "yêu tà". Vậy con người thống trị vạn vật nhỏ bé yếu nhược chẳng phải cũng là yêu tà đó sao ? Đầu óc u mê, Kiến Sầu cứ nghĩ mãi không biết yêu tà là gì, cái gì đúng cái gì sai, trong thế giới này chân lý đúng ra phải như thế nào..."
Yêu tà là gì ?
Cái gì đúng, cái gì sai 2
Trong thế giới này, chân lý đúng ra phải như thế nào ?
Khúc Chính Phong biết nàng dính ma chướng nhưng lại không ngờ là loại "ma chướng" như thế này, nhất thời không khỏi phì cười, tựa hồ như nghe phải một chuyện tiếu lâm vô lý hay chợt nhớ đến một sự việc gì đó.
Hắn cười mãi một hồi mới thôi, cuối cùng mới trào lộng đăm đăm nhìn Kiến Sầu : "Ta cứ tưởng muội đã qua được cái đạo kiếp vấn tâm chết chắc kia, leo được tới tận phản hư, thân là một trong số mười đại năng ít ỏi trên cái đất Thập Cửu Châu này thì hẳn phải có chút giác ngộ, xứng danh "đại sư tỷ Nhai Sơn" rồi chứ. Thế mà lại ngây ngô hồ đồ đến mức này. Thực thất vọng quá ! Vậy hóa ra thứ hãm muội là cái vấn đề vớ vẩn này sao ?"
Vớ vẩn ? Vớ vẩn lắm sao ?
Đây gân như là vấn đề vớ vẩn trên đời này, nhưng thế mà kẻ bình thường ai ai cũng tình cờ hay nhiều lần nghĩ về nó rồi.
Cho đến bây giờ Kiến Sầu vẫn luôn nhận mình là một người bình thường mà thôi.
Ở đời hễ là người phàm thì mấy cái chuyện này muốn nghĩ sao thì nghĩ nhưng sẽ chẳng bao giờ truy tận ngọn, quyết phải tìm cho ra đáp án mới thôi. Đa phần đều nghĩ xong rồi bỏ bởi cuộc sống còn quá nhiều thứ phải làm, nghĩ nhiều không những mất thời giờ mà còn chẳng kiếm được cái ăn, thế nên chẳng thà mặc kệ cho xong.
Nhưng tu sĩ thì lại khác. Tuổi thọ vượt xa người phàm, vả lại còn có khả năng tiếp cận với thiên địa hơn. Có gút mắc khó hiểu trong một vấn đề nào đó thì đây chính là vực sâu, tâm ma của người đó. Vì vậy suy nghĩ là chuyện thường và đồng thời cũng là chuyện phải có.
Kiến Sầu biết Khúc Chính Phong tuyệt không phải là hạng tâm thường, thậm chí còn chẳng cần lý do, nói bỏ Nhai Sơn là bỏ ngay lập tức. Hắn là người phi thường, việc làm cũng phi thường chẳng kém. Tuy giọng điệu ban nãy hài hước mà sâu cay nhưng nếu đã bảo vấn đề này vớ vẩn thì biết đâu hắn lại có kiến giải cũng không chừng.
Nàng không nóng giận cũng không phản bác, trái lại còn tỏ ra khiêm tốn nhún nhường, thân là đại năng phản hư nhưng hoàn toàn không có một chút gì là tự phụ, chỉ đáp : "Kiến Sầu phàm phu tục tử, đầu óc u mê, xin cúi đầu lắng nghe kiếm hoàng bệ hạ soi rọi một phen." Khúc Chính Phong cười giễu, định bảo "Ta có nói bằng lòng chỉ điểm cho muội hồi nào" nhưng trước cách ứng đối và thái độ khiêm cung của nàng thì lại cảm thấy hơi bất ngờ. Dù sao xưa kia quan hệ giữa hai người họ cũng không được tốt cho lắm. Bây giờ đã là đại năng phản hư nhưng nàng vẫn có thể xuống nước, chủ động học hỏi ở người chưa hẳn có thể xem như thầy hay bạn, nói chuyện rất có khí độ khiêm tốn cởi mở.
Nhiều khi Nhai Sơn có nàng mới đúng là chuyện may mắn thật sự.
Dáng hắc bào nhũ kim chìm trong bóng tối, Khúc Chính Phong rũ mi thâm trâm nhìn xuống. Im lặng một hồi, ngàn lời vạn câu châm chọc rốt cục cũng không nói ra, chỉ hỏi lại nàng : "Trước tiên bỏ mấy cái thứ đúng sai chính tà đi. Muội đã có đạo riêng, đã qua vấn tâm, chi bằng tự xét mình lại cho kỹ xem : Muội có hiểu mình thật không ?”