Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 428 - Chương 428 : Hiểu Mình

Chương 428 : Hiểu mình Chương 428 : Hiểu mìnhChương 428 : Hiểu mình

Phải rồi ! Nàng có hiểu mình không ?

Trước khi Khúc Chính Phong đặt ra câu hỏi này, Kiến Sầu vẫn cho là mình biết mình rất rõ : Ở tây hải Thiền Tông, nhờ có quá khứ hóa yêu mà nàng gặp được kỳ duyên, ngộ ra đạo của bản thân; mọi bản ngã của thời trước nhập lại thành một, nàng của hiện tại mới chính là chân ngã.

Khi nghe Khúc Chính Phong hỏi, Kiến Sâu vốn đã định mở miệng trả lời nhưng lại không biết nói sao. Vấn đề trông đơn giản nhưng đến lúc đáp lại thì mới thấy chẳng thốt nổi nên lời.

Khúc Chính Phong cũng không hối thúc mà cứ ngước mắt nhìn nàng, ý tứ quan sát lộ ra khá rõ.

Đầu mày dần dần nhíu lại, một hồi sau nàng mới quả quyết đáp : "Chưa chắc Kiến Sầu đã hiểu hết mình nhưng lý giải bản thân thì lại có thể. Biết tánh biết tình, biết chí hướng, biết mình muốn gì, tùy trường hợp mà biết mình sẽ quyết định ra sao. Nếu người đời hiểu được bản thân sáu phần thì Kiến Sầu nghĩ mình được tám phần."

Đây không phải là tự phụ mà là tự tin. Lúc ngẩng đầu đáp trả thiên đạo bằng câu "Đạo của ta chính là bản thân mình", nàng đã vượt xa vô vàn tu sĩ bảo thủ trên đời, đạt đến một trình độ mà người bình thường khó có thể sánh nổi.

Tuy nhiên dù là thế nàng lại không dám nói đủ mười trên mười.

Khúc Chính Phong mới cười : "Muội vậy mà can đảm thật. Cũng cuồng ngôn, dám nói ra miệng được đến những tám phần !"

"Có thể là không tới tám, chỉ được bảy sáu hay thậm chí là bốn năm phần thôi, nhưng tóm lại so với người ta thì hơn được hai phần." Kiến Sầu chẳng quan tâm Khúc Chính Phong sẽ đánh giá bản thân ra sao nên dĩ nhiên không thấy khó chịu chút nào : "Nếu kiếm hoàng bệ hạ đã hỏi, vậy phải chăng cũng rất hiểu rõ bản thân ?"

"Hoàn toàn không. Trái lại ta chẳng hiểu gì về mình cả."

Trước mặt là mâm vàng chén ngọc, sơn hào hải vị, rượu nồng thơm hương; một góc tay áo rộng của Khúc Chính Phong rũ trượt khỏi mặt bàn, phơ phất đưa qua đưa lại trong gió đêm khiến hắn đưa mắt nhìn lên bầu thiên không mù mây trên cao.

"Nhưng ta hiểu thế giới này !"

Thế là thời gian; giới là không gian.

Thế giới hay vũ trụ, cả hai đều là một !

Khúc Chính Phong nói rất nhẹ nhàng, giống như bao bậc tiên hiền từ xưa đến nay vẫn hay thường thốt lên cảm thán khi ngửa đầu ngắm thiên không, nhưng nghe thế mà lại kinh tâm động phách !

Có ai dám nói -

Mình hiểu thế giới này ?I

Kiến Sầu ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, đến lúc nghe hắn đáp thì đồng tử vụt co lại, nhãn thần trân trân nhìn hắn mà gần như không dám tin.

Nhưng Khúc Chính Phong lại cười thành tiếng, dường như biết nàng sẽ chấn kinh nên khi ngoái đầu lại, thấy sắc mặt nàng như vậy thì vô cùng điềm nhiên : "Trời đất bao la. Muội chẳng qua chỉ là một giữa muôn ngàn vạn con người. Mà trong thế giới này con người thật ra cũng lại chỉ là một sinh vật cùng tồn tại với không biết bao nhiêu là chủng loài khác. Lúc mới sinh, con người trân truồng ham sống sợ chết; đói cầu ăn, khát cầu uống; không được thì khóc, chẳng thỏa thì la; có là ăn, không hề cố ky. Bản tính thật ra chẳng có gì khác biệt so với mọi sinh vật chậm tiến khác. Lâu dần, năm tháng bồi đắp, con người mới biết thế giới này có quy luật, có nhân quả thị phi; tâm sinh dục niệm nhưng không dám không tuân theo luật. Mãi rồi thì có khái niệm về thiện ác chính tà, phân biệt liêm sỉ. Cái đạo đức lễ nghĩa "thánh nhân quân tử" mà người đời đặt ra nó cao hơn ham muốn vốn thuộc về bản tính, thành thử vì vậy mà có thể đói nhưng lại không trộm cắp nhà bên, thà chết chứ chẳng chịu làm trái luân thường đạo lý."

Nói đến đây, Khúc Chính Phong càng thêm trào phúng : "Đối với kẻ phàm phu tục tử thì sinh tồn là bản năng, muốn trộm cắp chứ không muốn chịu phạt; về sau biết làm vậy sẽ phải trả giá đắt nên mới lợi dụng luật để thỏa mãn lòng tham. Nhưng trên đời cũng có kẻ khiến nó thành đạo nghĩa được người người công nhận. Ngày qua tháng lại thì thành chuẩn mực đạo đức. Nó thậm chí có thể khiến con người phải tuân theo, dẹp bỏ ham muốn của bản thân, nhiều khi còn sẵn sàng chịu chết..."

Cái thì bản tính, cái thì thỏa hiệp, cái thì siêu phàm.

"Muội nói muội biết mình tám phần, vậy chắc tự biết bản tính, biết mình muốn gì và phải chịu ràng buộc ra sao chứ ?"

Uống rượu tới gần nửa đêm, Khúc Chính Phong đã hơi ngà ngà say, nhưng đêm trước khi xảy ra giông bão thì uống đến vậy cũng đúng; sau đó còn nhân tiện hỏi nàng : "Với lại, đã thừa nhận các chuẩn mực công lý đạo nghĩa ở đời thì nếu có ngày sự sống mâu thuẫn với chúng, không biết muội có quyết định hy sinh tính mạng, dấn thân chịu chết để cho trọn cái 'đạo nghĩa" đó không ?"

Kiến Sầu lặng người trâm ngâm. Từ trên lầu cao nhìn ra, bầu trời Minh Nhật Tinh Hải chẳng có lấy nổi một ánh sao đêm, nhưng bên dưới thì đèn thắp giăng giăng, lấp lánh lung linh cả một vùng thung lũng mênh mông rộng lớn.

Con người có thể đơn giản nhưng tính cách lại rất phức tạp.

Khúc Chính Phong tuy chỉ nói vậy song Kiến Sầu nghĩ đến rất nhiều điều. Trong một khoảng thời gian vừa ngắn mà lại vừa dài ấy, vô vàn ý niệm mới mẻ chợt ập đến. Chỉ thoáng chốc nàng đã hiểu ra ý của Khúc Chính Phong.

Thực ra trên đời này vốn chẳng có đạo lý đạo nghĩa gì. Nhưng người thì quá đông, ai cũng có sinh tôn và dục vọng, mà đây lại là bản tính nguyên sơ nhất. Nó vốn phải được thỏa mãn nhưng trong quá trình thể hiện lại gây ra xung khắc mâu thuẫn. Vì vậy thế gian mới có cái gọi là "luật lệ". Muốn luật hữu hiệu, tiết chế sinh tôn và dục vọng của số đông thì phải thúc đẩy bồi đắp cho luật phát triển, dân dân mà hình thành nên "đạo lý" "đạo nghĩa" thôi.

Nàng mơ hồ cảm thấy trong lòng mình có một thứ gì đó đang lung lay rồi bắt đầu bong tróc, nhưng đồng thời lại có thứ khác len vào từng chút một, lấp đây những chỗ bong tróc kia.

Rượu đã rót để trên bàn từ lâu nhưng Kiến Sầu vẫn chưa hề động đến. Dù vậy sau một hồi vừa nhìn trân trân chén rượu vừa trầm lặng suy nghĩ, cuối cùng nàng cũng giơ tay nâng nó lên, châm chậm uống hất.

Rượu hơi mạnh, không biết ủ bằng loại lúa gạo tiên dược gì mà ngoài ngọt lạnh còn hơi cay cay, vào đến cổ thì nóng hừng hực. Mãi đến khi đặt chén xuống bàn, nàng mới đáp : "Ý ngài muốn bảo con người chúng ta vốn ham sống sợ chết, không có gì khác với thiên địa vạn vật, chẳng qua người với người ước thúc nhau nên mới có phân biệt chính tà thiện ác mà thôi. Hơn nữa, chính tà thiện ác trong quan niệm của con người nó khác với thiện ác của các chủng loài khác; chừng mực trong mắt chúng ta cũng chẳng phải là thứ chừng mực của bọn chúng. Vả lại, vì có linh tính nên con người mới nghĩ ra đủ thứ luật lệ để ước thúc mình. Trong khi đó thì vạn vật lại không vậy. Loài nào cũng có bản tính thú tính riêng, vừa sinh ra là sinh tôn và dục niệm đã có trong đó rồi. Nói cách khác, nếu bảo phải bỏ đạo lý đạo nghĩa đi thì chi bằng tự vấn bản tính thú tính vốn đã ẩn tàng trong người thì hơn."

"Thân mang thể thiên hư, vấn tâm thành công có khác; chỉ nói một chút là hiểu." Khúc Chính Phong cảm thấy thú vị bởi hắn nhận ra nội tâm tranh đấu của nàng : "Nhưng hình như muội không muốn hay đúng hơn là không nghĩ tới việc nhìn thẳng vào bản tính của mình đúng không ?"

"Chính Kiến Sầu cũng có bản tính thú tính, mà đó là thời u mê khờ dại trước kia. Thân biết mình có nhưng không nhất thiết phải hối tiếc. Cái gì làm nên bản thân thì vốn vẫn là vậy, con người thỏa hiệp và con người siêu phàm cũng có, tất cả hợp lại thành nên Kiến Sầu hiện tại. Cũng không phải tự thân không muốn nhìn thẳng vào bản tính hay thú tính của mình, chuyện truy về nguyên thủy sẽ chẳng có. Nhưng e rằng luật lệ thế gian ước thúc vô hình đã ¡in sâu vào xương, khắc hẳn trong tủy rồi, có muốn thay đổi cũng khó."

Kiến Sầu khựng lại, nghĩ nghĩ một rồi thì chợt vỡ lẽ : "Ếch ngồi đáy giếng chỉ thấy được đáy giếng quanh nó. Người sống trong thế giới này cho dù có khả năng thông thiên triệt địa thì cũng chỉ hiểu được thế giới xung quanh mà thôi chứ không thể vượt xa hơn được. Đã là người thì nhìn theo lập trường con người, ai cũng đều thế cả."

"Vậy chẳng phải muội đã hiểu rất rõ rồi đó sao ?" Khúc Chính Phong nhướng mày, ánh mắt nhìn nàng đầy sâu sắc thú vị : 'Muội biết rất rõ lập trường của mình. Trừ phi nó sụp đổ chứ không thì con người muội hiện tại cũng tuân theo chuẩn mực thông thường ở đời. Vốn chẳng cưỡng cầu được thì cố làm gì, nếu nhìn sự việc bằng con mắt khác với con mắt loài người thì sao còn trăn trở về chính tà, chân lý với thiện ác được nữa chứ ?" Khúc Chính Phong cầm bình rượu lên. Tay móc vào quai, hắn nhẹ nhàng rót rượu, một hồi lâu sau mới nói thêm : "Trừ phi tự tâm không chỉ có mỗi chân lý tối thượng mà thế gian này đề ra..."

Kiến Sầu hốt nhiên trâm mặc, mãi một hồi lâu sau mới chợt cười, khi nhìn lại hắn ánh mắt liền trở nên thẳng thắn : "Kiếm hoàng bệ hạ hỏi rất đúng. Kiến Sầu đúng là cưỡng cầu, muốn tìm cho bằng được câu trả lời. Ta muốn biết chân lý tối thượng trên đời có sai hay không. Nhưng nguyên nhân hoàn toàn không phải là vì chân lý bản thân mà là vì gặp phải một vấn đề như vậy ta lại chẳng biết hướng mình theo lối nào, làm thế nào mới đúng. Một là vì thân ở trong cuộc, không tài nào thoát khỏi đủ thứ đạo nghĩa công lý được. Hai là vì tình cảm trói buộc, khiến ta đâm ra hoài nghi, không thể quyết đoán nổi. Xét cho cùng thì đó là tại vì trong lòng đa mang mà thôi. Nhớ lại cách đây mấy chục năm về trước, lúc còn ở Nhai Sơn, ở giếng Quy Hạc ta có nhận được một bức lôi tín, lúc ấy kiếm hoàng bệ hạ cũng có mặt, ta hỏi ngài có sợ thư này là của yêu tà hay không. Nhưng ngài lại hỏi lại dưới con mắt của ta thì yêu tà là gì...

Lần này, người chợt trở nên trâm mặc lại là Khúc Chính Phong. Hắn nhìn Kiến Sầu đăm đăm, khí độ oai nghiêm tích tụ từ những năm làm chúa tể Tinh Hải toát ra dưới đáy mắt u lãnh thâm trâm, mãi một lúc rất lâu sau mới bật cười : "Hóa ra là hắn..."
Bình Luận (0)
Comment