Chương 429 : Hiểu thế giới
Chương 429 : Hiểu thế giớiChương 429 : Hiểu thế giới
Hồi đó Kiến Sầu vừa mới nhập môn chưa được bao lâu, mang tiếng "đại sư tỷ" nhưng hữu danh vô thực. Khúc Chính Phong lúc ấy cũng chưa bỏ Nhai Sơn, nàng vẫn còn là "nhị sư muội". Trên rặng san hô Đại Mộng tây hải, nàng dõi mắt nhìn phù du cưỡi côn đi xa; khi về đến Nhai Sơn thì nhận được lôi tín của Phó Triêu Sinh; lúc xem thư vừa khéo lại có mặt Khúc Chính Phong. Vào thời đó, hai người cũng không được thuận hòa với nhau cho lắm. Vì vậy nên bây giờ Kiến Sầu mới nhắc đến lời chuyện trò năm ấy.
Khúc Chính Phong lúc ấy cũng không biết tin kia từ đâu tới, đại yêu cưỡi côn là ai, còn nếu hỏi quan hệ giữa nó với Kiến Sầu ra sao thì lại càng mù tịt. Bây giờ chuyện xưa nhắc lại hắn mới chợt hiểu. Tên đại yêu này ngay cả Hoành Hư chân nhân cũng kiêng ky mấy phần. Thì ra nàng "tiểu sư muội" đã quen với nó từ tận lúc ấy.
"Kể từ ngày đó muội đã bắt đầu tự hỏi về vấn đề này rồi." Rót rượu cho mình xong, Khúc Chính Phong liên bồi thêm cho Kiến Sầu : "Nhưng tại sao mãi cho tới hôm nay lại tự nhiên sa lầy vào trong để đến nỗi tâm sinh ma chướng thế này 2?"
"Thật ra năm đó tâm trí cố chấp ngu muội giống như thói đời thường thấy, suy xét nghĩ ngợi tùy hứng, hơn nữa cũng chẳng nghĩ là chuyện này sẽ có liên quan đặc biệt đến mình trong tương lai. Đó là còn chưa kể đến chuyện lúc ấy nhận thức thật không bằng bây giờ."
Kiến Sầu đăm đăm nhìn rượu chảy từ vòi xuống chén, nhìn cả ngón tay Khúc Chính Phong đang tì lên hồ rượu, đầu ngón thuôn dài có một chỗ hơi sân lên do ngày qua tháng lại luyện kiếm mà thành.
"Vả lại ngày ấy Kiến Sầu cũng không nghĩ rằng mình sẽ trở thành bạn tâm giao của người ta."
Khúc Chính Phong bây giờ đã nghe ra : trước là nguyên nhân khách quan, sau mới là nguyên nhân chủ quan. Hắn hạ mắt, điềm đạm bảo : "Vậy hiện tại muội nghĩ thế nào ?"
"Theo lẽ thường mà xét thì hai người dĩ nhiên không cùng một loài. Kiến Sầu bị tính người bó buộc, còn hắn thì yêu tính trời sinh. Giữa cá với tay gấu chỉ chọn một trong hai. Được cái này phải chịu mất cái kia. Nhưng ta cứ trù trừ do dự, không quyết định được." Trước kia người khác cảm thấy nàng rất quyết đoán nhưng bây giờ chính miệng nàng lại bảo mình ngần ngừ, thậm chí lại còn cười nói : "Kiếm hoàng bệ hạ vừa mới hỏi Kiến Sầu có hiểu bản thân hay không; Kiến Sầu bảo hiểu được tám phần chứ tuyệt không dám nói mình hiểu được thế giới này. Nhưng ngài thì hình như ngược lại."
Khúc Chính Phong bảo hắn chẳng hiểu tí gì về bản thân mình, vậy mà đối với thế giới thì lại hiểu rõ. Vừa nghe xong, Kiến Sầu liền nhận ra huyền cơ rất đặc biệt ở bên trong. Gọi đặc biệt bởi nàng đoán thậm chí ngay cả Hoành Hư chân nhân tu vi "hữu giới" của Côn Ngô cũng còn chẳng dám nói mình hiểu được nữa là.
Bóng đổ vẫn đen đặc. Cả người Khúc Chính Phong gần như chìm trọn trong bóng tối, duy chỉ có những đường kim tuyến thêu chìm trên hắc bào là lấp la lấp lánh dưới ánh đèn tù mù vàng vọt thắp sáng ở trong một góc lâu. Mi tâm nhuốm một vẻ trào phúng khó tả, hắn lại hỏi Kiến Sầu : "Từ xưa đến nay, hàm nghĩa chữ "trời" trong mắt mỗi người mỗi khác. Trời thì có tự nhiên, bản nguyên và chúa tể. Cái đầu tiên hình thành và phát triển từ quan hệ giữa con người với tự nhiên, cái thứ hai là với quy luật, còn cái cuối là với thần minh. Muội có thấy cái chữ "trời" này có đúng là "trời" thật không ?"
Vấn đề nghe hơi khó hiểu, nhưng để cho rõ thì có thể hỏi đơn giản như thế này : Muội có tin có thần minh, có tin thế giới này có quy luật, có tin trời chỉ là tổng thể trong vũ trụ tự nhiên hay không ?
Lần này thì Kiến Sầu không chút phân vân, tự tâm nàng đã có sẵn câu trả lời cho những câu hỏi này : "Kẻ trí sai khiến quỷ thần, trong khi đó kẻ ngu lại tín ngưỡng. Thế gian có truyền thuyết Bàn Cổ khai thiên lập địa, tôn ngài là "Bàn Cổ đại tôn", vậy chẳng khác gì thần minh; nhưng thật ra đó là chúng ta thấy đúng như thế. Bàn Cổ đại tôn trong mắt chúng ta là thần minh, trong mắt người phàm trên cô đảo nhân gian cũng là thần minh. Tất cả thần minh chỉ mang tính tương đối, chứ nếu xét tuyệt đối thì thế gian này không có thần minh."
Khúc Chính Phong cười hỏi : "Nhưng thế gian lại có thần chích*."
(* Thần chích : Thần chích là quan niệm tôn giáo, là thần tối cao siêu tự nhiên, không có thân thể vật chất nhưng có hình ảnh. Thần này không bị quy luật thiên nhiên hạn chế mà trái lại còn cao hơn quy luật tự nhiên.)
Thần chích ư ?
Kiến Sầu thót tim. Nàng vô cùng nhạy cảm với hai chữ này, vừa nghe liền ngẩng đầu định hỏi ngay. Nhưng không ngờ Khúc Chính Phong lại hoàn toàn không có ý định đi sâu vào chủ đề này mà chỉ nói lướt qua, kế đó lại hỏi tiếp : "Vậy hai loại thần này thì sao 2"
"Tự nhiên có hai thần này, quy luật cũng có. Kiến Sầu chỉ cho rằng con người từ trước đến nay vẫn luôn là một phần của tự nhiên; phàm chuyện đất trời thảy đều là tự nhiên cả. Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hông hoang, nhật nguyệt nay khuyết mai đầy, tinh tú tụ tụ giăng giăng muôn nơi. Thân minh e rằng không có nhưng vũ trụ vận hành lại đã có luật riêng. Như ban nãy kiếm hoàng bệ hạ có nói, con người hay bất kỳ loài nào có linh tôn tại trên đời đều ham sống sợ chết. Vì vậy tu sĩ mới hấp thu lực lượng trôi nổi giữa đất trời, tìm hiểu quy luật của thế giới để nhờ đó mà thọ muôn đời."
Nói đến đây Kiến Sầu chợt nhíu mày. Trong tích tắc, tự đáy lòng nàng chợt cảm thấy mình chìm vào một miền mơ hồ đến gần như không có giới hạn, khiến cho những câu sau cũng bị cái mông lung khó hiểu ấy nuốt trọn.
Nhìn sắc diện, Khúc Chính Phong biết nàng đã nhìn ra điểm mâu thuẫn nằm ở chỗ nào.
Thánh nhân trên cô đảo nhân gian, đại năng trên Thập Cửu Châu, tất cả đều tìm kiếm chân lý tuyệt đối nơi đất trời. Nhưng vào ngay lúc họ sinh ra, thậm chí cả khi vẫn còn nằm trong bụng mẹ thì trên thân đã phải hứng chịu không biết bao nhiêu là dấu ấn nặng nề của loài người, quy tắc tộc quần làm người hun đúc, thật chẳng khác gì một người mới sinh chỉ có mỗi một con mắt, nhìn thế giới cũng chỉ qua con mắt đó thôi.
Vậy có thật là con mắt ấy nhìn ra sao thì thế giới sẽ có hình dạng như thế chăng ?
Không hẳn.
Đây là một nhận thức mâu thuẫn đến cực điểm, thậm chí nghĩ tới cũng đủ sởn gai ốc, đến ngay cả người bình thường cũng không dám nghĩ sâu hơn bởi nó gần như vô lý, bi quan, không kết quả và cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.
Nhưng Khúc Chính Phong dám. Hắn đặt bình rượu xuống, tay nâng chén lên nhưng không uống mà lại đăm đăm nhìn bóng ngọn đèn phản chiếu chập chờn lay động trên mặt rượu, giọng nói nghe điềm đạm : "Con người nhận định quy tắc vận hành của vũ trụ, nhưng đó chẳng qua là tự thân thấy thế. Trong mắt con người, thời gian trôi đi là quy luật, không gian biến huyễn là quy luật, vạn vật có sinh có tử cũng là quy luật. Đối với con người mà nói, mấy cái thứ quy luật này dường như có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Nhưng đối với vũ trụ, tự nó chẳng có ý nghĩa gì hết." Vì vậy, không có thần minh, không có quy luật, nếu có thì bao gồm cả con người bên trong, nhưng tuyệt không có tự nhiên có ý nghĩa tồn tại nào sâu hơn.
Đối với con người mà nói thì đây là một chuyện quá khủng khiếp. Mỗi một việc mà con người làm cho mình đều có "ý nghĩa" cả. Thế nhưng trong thế giới mênh mông mờ mịt này, cái "ý nghĩa" đó lại tuyệt không tồn tại. Sinh hay tử, bình thường hay siêu phàm đều chẳng có gì khác biệt trong nguyên tắc vận hành của vũ trụ.
Sinh vô nghĩa.
Chết vô nghĩa.
Ngay cả sự tồn tại của người bên cạnh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trên đời này đã từng có không biết bao nhiêu người nghĩ như vậy nhưng mấy ai dám nói ? Nó giống như một khung giấy dán cửa sổ mà một khi đã đục thủng rồi thì chẳng biết ở bên trong có con quái vật đáng sợ như thế nào chui ra. Một khi có người nào nói một câu "ý nghĩa vô nghĩa" như vậy thì nhất định sẽ có kẻ trí thức đứng ra chê trách, mắng chửi người đó tiêu cực bi quan.
Bởi vì người sống cũng muốn giao phó ý nghĩa của mình.
Ham sống sợ chết là bản năng nguyên thủy nhất của vạn vật có linh tính. Một khi trong trí con người ta đã có ý nghĩ "sinh tôn là vô nghĩa" thì xuất phát từ ý thức bản năng, tự sâu trong tâm khảm người đó sẽ bắt đầu bài xích khái niệm này, rồi đâm ra bỏ lơ coi nhẹ nó, đồng thời cũng sẽ bất giác đả kích người nói những điều này.
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn Khúc Chính Phong. Khúc Chính Phong cũng không né tránh mà trái lại còn chú mục nhìn nàng : "Với trời mà nói, trời không có quy luật. Nếu nhất định phải giao phó quy luật của nó thì e rằng chỉ có thể là "hủy diệt" thôi. Nhưng có điều cái "hủy diệt" này chẳng qua chỉ là "hủy diệt" theo cách nghĩ của chúng ta chứ đối với trời mà nói thì có lẽ là sinh, nhưng cũng có khi lại chẳng có chút ý nghĩa nào."
Có thể nói, con người rất mạnh. Nhưng xét dưới một góc độ khác, con người cũng lại quá nhỏ bé. Ngay cả tự hiểu bản thân cũng khó khăn huống hồ là hiểu thế giới.
Ý nghĩa tương hỗ như vậy.
Nhưng nếu khái quát, mở rộng đến một mức độ nào đó thì ý nghĩa đúng là không có ý nghĩa.
Ban nãy sau khi dừng chân, Kiến Sầu đã hiểu ra điêu này, nhưng bản thân nàng lại không hề rơi vào trạng thái bi quan chán ghét bản thân, bởi tự nơi sâu nhất không ai thấy được trong đáy lòng, nàng cũng ham sống sợ chết giống như bao người bình thường trên thế gian này. Vì vậy thừa nhận mình tâm thường, thừa nhận giới hạn của bản thân thì trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái mà sống sót, hơn nữa còn tự nhủ mình như thế vẫn còn tốt chán.
Bây giờ nàng đã hiểu ra nhiều, tuy vậy vẫn còn lại một vấn đề then chốt vẫn còn vướng mắc nữa mà thôi : "Ý nghĩa bản thân không có ý nghĩa, vậy theo như ngài nói, nếu thấy chính tà, thiện ác trước mắt thì có lẽ cứ tụ thủ bàng quan, mặc kệ nó ư ?I"
"Chẳng qua là chính tà với thiện ác mà thôi." Khúc Chính Phong tự nhiên chẳng muốn nói tiếp nữa, giọng điệu nghe ra chiều thờ ơ lơ là : "Có hay không cũng không quan trọng."
Kiến Sầu lặng người.
Khúc Chính Phong mới hỏi : "Nếu một ngày nào đó, cái vị đại yêu chí giao đó tàn sát tu sĩ, thậm chí còn giết hại đồng môn Nhai Sơn, muội có thể ngoảnh mặt làm ngơ được không ?"
Kiến Sầu lắc đầu : "Không."
Hắn lại hỏi : "Nếu một ngày nào đó, tu sĩ thiên hạ, hay thậm chí đồng môn Nhai Sơn tuốt đao đánh giết vị bằng hữu chí giao đó, muội có thể làm như không thấy được không ?"
Kiến Sầu vẫn lắc đầu : "Không."
Khúc Chính Phong mới bật cười : "Vậy thiên đạo thì sao 2?”
Giống như bị ai gõ một cú vào đầu, Kiến Sầu liền giật mình rồi bừng tỉnh như vừa thoát khỏi tâng tâng lớp lớp mê chướng.
Phải rồi.
Thiên đạo giải quyết mấy cái chuyện cãi cọ phân biệt chính tà thiện ác như thế nào nhỉ.
Nó có thèm để ý đến đâu.
Trong khi đó nàng làm không được là không được.
So với "Nhân đạo' do trời đặt định"Ngã đạo" mà nàng tu từ trước đến nay luôn bị giới hạn trong dòng chảy thế tục. Con người có thể có thước đo đánh giá vạn vật nhưng thước đo mà vạn vật đánh giá lại không giống như của con người, nhận thức con người về thế gian cũng không thể vượt quá cả thế giới này được.
Càng tu thì càng thấy mình nhỏ bé biết chừng nào.
Kiến Sầu và Khúc Chính Phong tính không giống nhau. Nàng thì chú trọng xét tâm, trước hiểu mình rồi mới hiểu thế giới. Còn hắn thì hình như là thế giới trước, sau đó mới tới bản thân mình. Nhưng dù sao thì trăm sông vẫn đổ về một biển, hai cách này hoàn toàn không có mâu thuẫn với nhau mà thậm chí còn bổ sung cho nhau.
Có người từ một điểm mà thấy được cái chung, có người thì từ chung mà suy ra được điểm.
Nàng vốn không tu thiên đạo nên không cần phải theo đuổi cách hành sự như thiên đạo làm gì. Thiên đạo chuyện gì cũng mặc, còn nàng thì chuyện gì cũng muốn can thiệp vào.
Trong thoáng chốc đó, ngàn vạn ý niệm ùn ùn lấp đầy tâm trí. Chúng kết nối, đan xen với nhau rồi thình lình âm vang một tiếng như đại hồng chung giật lên giòn giã -
Ngẩng đầu ba thước không thần minh, trong thiên địa vốn chẳng có chân lý tối thượng !
Vì vậy sau bao ma chướng liền tiêu tan, sau khi tự vấn tâm con đường đạo vốn mịt mờ liền trở nên sáng sủa.
Kiến Sầu ngồi lặng người rất lâu. Mãi đến khi tâm trí lắng xuống, nàng mới đứng dậy, rồi bất ngờ nghiêng mình cúi đầu trước Khúc Chính Phong : 'Lầm lạc đã tan, Kiến Sầu thụ giáo."
Thụ giáo ?
Khúc Chính Phong nhíu nhíu mày : "Thật thú vị ! Nhưng không biết muội đã thụ giáo cái gì rồi ?"
"Thế gian vốn không chính tà, chỉ tại người mà phân. Thế gian vốn không thiện ác; chỉ vì người mà thành. Thế gian vốn không có chân lý tuyệt đối, muốn cầu nó thì chẳng thà tự cầu tâm mình còn hơn." Nàng cười nói tiếp : "Kiến Sầu vốn là người phàm, thưở ban đầu không vì tâm tiên vấn đạo mà bước vào đường tu, vì vậy chẳng nên để nó hành xác bản thân. Thiên địa vạn loài đầu có phân chia theo cách của mình, trong vũ trụ mênh mông, dưới mắt con người hình như có bất công nhưng thật ra lại bình đẳng ngang hàng. Ta hành xử không nệ cổ mà cũng chẳng màng tương lai, tùy thời mà thay đổi cho hợp. Linh động biến hóa chính là thước đo để đánh giá vạn vật."
"Bình đẳng à ?"
Nghe thấy hai tiếng này, Khúc Chính Phong phì cười, thần sắc trong mắt lưu chuyển trông rất khó hiểu, ý tứ ẩn chứa trong lời nói mang hơi hướm sắc bén lạ lùng nhưng giọng điệu lại rất nhẹ.
"Vậy theo muội, lục đạo luân hồi cũng bình đẳng sao 2?"
Lục đạo luân hồi.
Giọng hắn nhẹ nhàng, nghe như một tiếng thở dài khó hiểu, hơn nữa còn nhẹ đến nỗi Kiến Sầu thiếu chút nữa là tưởng mình nghe lầm. Nàng giật mình, không khỏi nhíu mày, định hỏi thêm cho ra lẽ : "Ý kiếm hoàng bệ hạ là -
Kiếm hoàng bệ hạ...
Lúc trước, nghe thấy bốn tiếng này Khúc Chính Phong đã thấy chướng tai, mà bây giờ vào một lúc ý tại ngôn ngoại như thế này, nghe thêm nữa thì càng thấy khó chịu khôn tả. Chẳng chờ cho nàng nói hết câu, sẵn chén rượu đang cầm trong tay, hắn liền vung mạnh xuống trường án giữa hai người một cái bốp. Đêm khuya thanh vắng, tiếng bể vừa vang vừa đột ngột, chặt đứt luôn toàn bộ phần lời còn chưa kịp nói.
Tí tách ! Tí tách !
Rượu loang ra, chảy dài đến mép bàn rồi nhiễu tong tỏng xuống đất.
Kiến Sầu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Khúc Chính Phong. Mặt không lộ sắc, dáng vẻ tự như chẳng có gì xảy ra, hắn chỉ rũ mắt, chán chường điềm đạm nói : "Cút !"
Tiếng "cút" lúc nào cũng là tiếng vô cùng bất lịch sự, nhưng khi Kiến Sầu nhìn hắn thì lại chợt mơ hồ thấy hình như mình đã nói sai điều gì đó.
Nhưng...
Mọi thứ trên đời này đều mênh mênh mông mông như vậy, tựa như thác lũ, chẳng ai có thể nào cải biến nổi.
Kiến Sầu nhìn sững Khúc Chính Phong một hồi lâu. Mãi rồi cũng hạ mắt, nàng chẳng tức chẳng nói, chỉ cúi người "Cáo từ" một tiếng, đoạn quay người đi xuống lầu.
Đến khi ra đến đường cái lại không khỏi nhìn lại nơi ngừng chân.
Dưới mái hiên lâu, đèn vàng vài ngọn lập lòe đung đưa. Tinh Hải vào giờ này đã bắt đầu phủ sương nên càng nhìn càng thấy tù mù lay lắt, bởi vậy nên cũng chẳng thấy được bóng dáng Khúc Chính Phong đâu nữa.
Kiến Sầu cảm thấy Khúc Chính Phong đêm nay có nhiều chuyện muốn nói nhưng rốt cục lại không nói gì.
Hắn không còn là môn hạ Nhai Sơn nữa mà là kiếm hoàng mới của Minh Nhật Tinh Hải.
Đứng ngẩn người nhìn lên lâu một hồi lâu, Kiến Sầu cứ cảm thấy có điều gì đó ẩn ý sâu xa giữa câu nói kia và "lục đạo luân hồi" nhưng lại chẳng thể nào hỏi được, mãi rồi đành hạ mắt, lần theo đường cũ đi vê.