Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 430 - Chương 430 : Đạo Và Thuật

Chương 430 : Đạo và thuật Chương 430 : Đạo và thuậtChương 430 : Đạo và thuật

Đã quá nửa đêm từ lâu, cả Minh Nhật Tinh Hải trầm mình ngủ vùi giữa một miền bồn địa mênh mông, nơi nơi tịch mịch đến gần như chẳng có lấy một tiếng động.

Từ tửu lâu trở về mất rất nhiều thời gian. Lúc ra khỏi cửa, tâm trí nàng u mê rối rắm nhưng đến khi về thì lại sáng sủa như gương : Phó Triêu Sinh xem nàng như bằng hữu chí giao, mà cuộc trao đổi vừa rồi lại có phần gay gắt bất đồng, vì vậy nàng nên tìm hắn nói cho rõ ràng, nhân tiện xem xem giải quyết vấn đề như thế nào, điều này quan trọng cấp thiết hơn là cứ cãi nhau liên miên.

Trên người Kiến Sầu có lệnh bài Nhai Sơn nên vào điền trang có trận pháp bảo hộ rất dễ. Nhưng khi nàng quay lại sân viện tìm Phó Triêu Sinh thì ngờ đâu hắn lại không có nhà. Phóng linh thức truy tìm cũng chẳng thấy đâu.

Kiến Sầu cau mày, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, lần đầu tiên mới thấy tiếc sao không có mắt trụ trong tay chứ không thì bây giờ đã lấy ra để tra xem Phó Triêu Sinh ở đâu rồi.

Nhưng hiện tại chẳng có cách gì khác. Phó Triêu Sinh vốn là đại yêu chí tà trời sinh, hơn nữa bên cạnh còn có Côn thâm sâu khôn lường, Kiến Sầu hoàn toàn không tài nào tra ra nổi hắn ở đâu, bởi vậy chỉ đành kiên nhẫn ngồi chờ trong thạch đình đình viện. Nàng cũng không lo vì hai người cự cãi mà Phó Triêu Sinh bỏ đi : Một là vì đến thì cũng đã đến rồi, hai là vì muốn điều tra về bí mật luân hồi ở Cực Vực, với lại vận mệnh tộc phù du vẫn còn là một ẩn số hóc búa chưa có lời giải. Bởi thế nên hắn sẽ không bỏ đi dễ dàng như vậy, nhất là sáng sớm ngày mai lại còn có nghị sự nữa.

Trước khi trời sáng, Phó Triêu Sinh sẽ phải trở về. Đoán thì đoán như vậy, tuy trong lòng vẫn còn hơi lo lo không đâu nhưng nàng cũng không hồi hộp thái quá, chỉ mải miết ngắm nhìn trăng sao mờ mờ tỏ tỏ nơi cuối trời tận cho đến khi nơi đó bắt đầu hưng hửng sáng.

Ngoài sân quả nhiên có tiếng chân người vọng lại.

Hơn nữa lại còn có tiếng hai người đang nói chuyện với nhau : một giọng ra sức khuyên lơn, giọng kia thì sốt ruột bực bội.

"Ta đã khuyên can từ lâu rồi, bảo ngươi mà ngươi chẳng chịu nghe theo. Có cãi nhau thì cũng không nên bỏ đi như vậy. Trong thế giới con người, làm vậy rất là bất lịch sự, chẳng bằng ngươi..."

“Thôi im đi

"Không nghe lão nhân nói...'

"Ngươi mà nói nữa ta bắt ngươi hâm canh bây giờ !"

Cây trâm gỗ con cá hóa thân của Côn chợt im bặt. Lúc đó nó chỉ muốn vặc lại : Con phù du ngươi lớn bao nhiêu mà muốn hầm ta. Ngươi nuốt có trôi được hay không hả ?

Nhưng rốt cục nó không nói gì bởi sau cái câu hâm hầm ninh ninh kia, Phó Triêu Sinh chợt khựng lại, cả người hơi căng lên khi nhìn thấy dáng áo màu nguyệt bạch đang ngôi yên trong sân viện.

Kiến Sầu ngồi đó chờ nhưng dĩ nhiên là giấu khí tức của mình đi. Mà vì cùng ở chung một chỗ với môn hạ Nhai Sơn nên Phó Triêu Sinh cũng nhập gia tùy tục, sau khi đi qua cửa chính thì cứ tự nhiên tiến vào, một là vì đang mải nói chuyện với Côn, hai là tâm trạng không ổn định nên lại không tản yêu thức ra xung quanh, vì thế nên không nhận ra sự có mặt của nàng ngay.

Đến khi hắn nhìn thấy nàng thì dĩ nhiên nàng cũng nhìn thấy hắn. Lúc này trời chưa sáng hẳn, bóng tối u u vẫn còn tản mác xung quanh, cảnh vật mờ mờ như ẩn như hiện. Gió sớm lãng đãng thổi bay sương mù trong đình. Cạnh đình có một cái hồ sen nho nhỏ nhưng bây giờ chẳng có lấy một bông hoa, chỉ có bèo bập bềnh nổi trên mặt nước.

Phó Triêu Sinh vẫn mặc bộ trường bào cổ xưa, họa tiết rêu phong ngoằn ngoèo đầy kín thân áo; sắc mặt tái xanh toát ra hơi hướm yêu tà tự nhiên; còn đôi con ngươi xanh sâm màu lục đượm nét tháng năm dâu bể thì lại anh ánh thêm một chút gì ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiến Sầu. Hắn đứng đó, chẳng nhúc nhích lấy một mảy.

Kiến Sầu bèn cười bảo : "Thật chẳng mấy khi, ngày này giờ này giông giống với lúc mới gặp bạn ngày đó."

Đúng là rất giống.

Vào lúc đêm tàn trời rạng, cạnh hòn đá nhỏ chôn chân bên mép nước, trong bầu không khí âm ẩm, nàng đưa mắt nhìn thì trông thấy Phó Triêu Sinh.

Sáng sớm ngày nào cũng đều là sinh nhật hắn.

Phó Triêu Sinh khó diễn tả nổi cảm giác của mình vào lúc này. Quãng đời hắn vốn cực ngắn nên quen biết nàng như vậy đúng là từ rất lâu.

Bây giờ lại không thể thờ ơ mặc kệ nổi.

Phó Triêu Sinh đứng nhìn Kiến Sầu hồi lâu, hơn nữa thấy nàng mỉm cười thân thiện nên rốt cục cũng tiến tới, đứng cạnh nàng : "Đúng là rất giống."

Kiến Sầu trâm ngâm một hồi mới nói : "Cái giống trong lời của ta và cái giống trong lời của bạn chắc khác nhau đấy. Lúc mới quen bạn trên đảo Đăng Thiên, ta vẫn còn là một người phàm còn chưa đặt chân lên đến Thập Cửu Châu. Nghe bạn nói chuyện, trong lòng xúc động, tuy ngây thơ nhưng đó có thể là do thế giới này muôn màu muôn sắc, quá mới mẻ vào lúc ấy. Đêm qua nghe bạn bộc lộ, vì những điều ấy nó hoàn toàn trái ngược với lập trường và nguyên tắc vốn có nên không khỏi không suy nghĩ, tự đặt vấn đề về thế giới này."

Đối với Phó Triêu Sinh mà nói, nàng là bằng hữu mà nhờ duyên trời run rủi nên đời này hắn mới có thể kết bạn lâu nhất. Còn đối với nàng mà nói thì sự tồn tại của Phó Triêu Sinh lại là một khoảng trời vô hạn hoàn toàn mới lạ.

"Đêm qua khi Triêu Sinh đạo hữu đi rồi, Kiến Sầu suy nghĩ rất nhiều."

Nàng không gọi hắn là "Phó đạo hữu" nữa mà lại sửa thành "Triêu Sinh đạo hữu". Điều đó khiến Phó Triêu Sinh ngẩn người. Hắn quay đầu nhìn lại nhưng nàng vẫn không có thái độ gì khác.

"Không biết cả đêm qua, Triêu Sinh đạo hữu có nghĩ về thị phi và kết cục hay không ?'

Thật ra Phó Triêu Sinh hoàn toàn không ngờ rằng sáng sớm hôm nay lúc trở về thì lại gặp Kiến Sầu chờ mình ở đây, đó là chưa kể đến việc nàng tự nhiên thay đổi cách xưng hô, hơn nữa giọng điệu lại rất nhã nhặn. Ngay lúc đó, không biết sao hắn liên chợt nhớ mình cũng từng làm bộ làm tịch khi đóng giả làm quốc sư trên cô đảo nhân gian, nhờ đó mấy cái thói quen của người phàm cũng từ từ thấm vào người.

Gọi thẳng tên người ta thì điều đó có nghĩa gì ?

Phó Triêu Sinh bình tĩnh quan sát nàng rồi hốt nhiên bật cười, mi mục đượm nồng khí vị yêu tà, nhưng dẫu vậy lại hoàn toàn không có chút gì là hung ác. Hắn tự tin nói : "Bạn cũ không giận ta nữa rồi."... Sao mà nhạy cảm thế không biết 2

Nhìn khuôn mặt hiếm khi tươi cười của hắn Kiến Sầu nhất thời đành chịu mà bảo : "Phàm chính tà thiện ác đều liên quan đến nguyên tắc của ta, chẳng phải cứ giận hay không giận là xong. Hai ta khác loài, bạn thì lấy "mạnh được yếu thua" làm lý ở đời cũng không có gì đáng trách. Nhưng vì bạn xem ta là bạn cũ nên ta không muốn mất đi người bạn Triêu Sinh này. Nếu giữa hai chúng ta có mâu thuẫn mà không thỏa hiệp được thì tình bạn cũng chỉ nhất thời chứ không lâu dài cả đời đâu."

"Bạn cũ muốn làm bằng hữu cả đời với ta sao ?"

Phó Triêu Sinh nghe đến đây, bao điều buồn bực cả đêm qua đều tan biến, ánh mắt nhìn nàng sáng ngời.

Kiến Sầu hốt nhiên cạn lời. Cái tên bằng hữu đại yêu này, điểm quan trọng thì mặc kệ, cứ để ý mấy cái thứ râu ria gì đâu không.

"Tri kỷ khó tìm, Triêu Sinh đạo hữu lấy chân thành đãi Kiến Sầu, Kiến Sầu lại chẳng phải lòng gang dạ sắt nên dĩ nhiên cũng tương báo, thật chẳng muốn trong tương lai hai ta trở mặt thành thù. Có điều đạo hữu gây chuyện có hơi quá, Kiến Sầu nhất thời khó mà chấp nhận được."

Nàng ấy muốn nói đến Lục Tùng chăng ?

Lúc trước Côn cũng có nói qua, bảo hắn cho dù ghét cái tên Lục Tùng kia lắm chuyện thì đó cũng không phải là lý do để ban đêm đi đả thương người ta. Làm vậy chẳng những không giải quyết được gì mà còn khiến Kiến Sầu càng lúc càng khó xử hơn.

Phó Triêu Sinh mặc kệ chuyện sống chết của Lục Tùng. Hắn chỉ quan tâm đến mỗi Kiến Sầu mà thôi, vì vậy nên ngoài mặt mới luôn có thái độ chống đối Côn, nghe câu gì cũng cãi. Trong thâm tâm hắn cũng đã suy nghĩ nhiều. Quan trọng hơn nữa là sau khi nói chuyện, nghe được những lời mà người bình thường khó mà chấp nhận nổi, nàng thế mà vẫn cố ý chờ hắn ở đây, thắn thắn trao đổi với hắn. Phó Triêu Sinh mấp máy môi nhìn nàng, mãi một lúc lâu sau mới đáp : "Ta không cảm thấy mình sai và cũng chẳng thấy bạn cũ sai. Nghĩ đi nghĩ lại thì kẻ sai chính là Lục Tùng. Nếu bạn cũ cảm thấy ta không nên làm như vậy thì sau này ta sẽ không làm nữa.'

Nói thế thì nó hoàn toàn trái ngược với cái lý mạnh được yếu thua hắn đã giải thích với nàng. Như vậy hắn tin tưởng và thuận theo nàng vô điều kiện rồi còn gì.

Kiến Sầu không thể không xúc động. Nhưng xúc động thì xúc động, lý trí liên thế chỗ cho tình cảm ngay. Dù sao nàng và hắn đều khác tộc khác loài, nếu hai người làm bạn thì những chuyện tương tự sẽ còn tiếp tục xảy ra. Nàng không muốn cứ mỗi lần lại mỗi cãi nhau như thế này.

Bởi thế cho dù hắn đã nói như vậy, nàng cũng không tỏ rõ ý kiến mà lắc lắc đầu nói ngay : "Thật ra bạn nói không sai. Con người ngự trị vạn vật, vạn vật nô dịch con người, tất cả đều do mạnh yếu khác nhau. Triêu Sinh đạo hữu không cần phải vì Kiến Sầu mà thay đổi nguyên tắc và cách hành xử của mình. Ta cũng vậy, chính ngay bản thân ta cũng chẳng phải vì đạo hữu là yêu tà mà thay đổi nhiều. Người trên đời mỗi kẻ mỗi đạo. Đạo của ta bạn không tập được, đạo của bạn ta cũng không tập được, nhưng dù vậy "thuật" lại tương thông, nhờ đó không biết bao nhiêu người khác đạo lại có thể chung sống hòa bình với nhau."

"Thuật ư ?"

Phó Triêu Sinh không hiểu lắm ý tứ chữ này.

"Đạo là đường lối mà bạn sẽ đi, là nhận thức căn bản của bạn về thế giới này. Còn "thuật" là cách bạn hòa đồng với thế giới và cách bạn thực hiện đạo của mình." Kiến Sầu ngoái đầu nhìn hắn, giọng điệu nghe ra vẫn thoải mái, nhẹ nhàng : "Dưới con mắt bạn, bạn thấy mình không sai. Tự đặt mình vào vị trí của ta, bạn cũng hiểu được ta, nói ta không sai. Vậy xin Triêu Sinh đạo hữu có thể nhìn theo lập trường của Lục các chủ, xét lại xem hành vi của y trước đó có sai hay không. Nói cách khác, dù cho có chỗ không được ổn, tội của y có đáng phải đến mức giết chết hay phải chịu trừng phạt như hôm qua hay không 7?”

Thật ra Phó Triêu Sinh hoàn toàn chẳng muốn tự đặt mình vào vị trí của Lục Tùng mà suy nghĩ chuyện gì. Hắn nói mình sở dĩ cho rằng Kiến Sầu không sai đó chẳng phải là tại vì hắn suy xét sự việc theo con mắt của người khác mà là vì người đó là Kiến Sầu, là bạn cũ mà cả đời hắn quen biết.

Nhưng vào lúc này, nghe hỏi vậy Phó Triêu Sinh lại không tài nào thốt nổi nên lời. Hắn nhìn nàng một hồi tựa hồ như đắn đo rồi mới đáp : 'Ý của bạn cũ là Lục các chủ tình hữu khả nguyên. Y sai đấy nhưng lại không đáng phải chịu phạt nặng đến vậy có đúng không ?"

"Theo như nguyên tắc của ta thì đúng là như vậy." Kiến Sầu lại giải thích thêm vê "đạo" và "thuật" cho hắn nghe : "Đạo của ta và Triêu Sinh đạo hữu bất đồng, lẽ ra hai ta vốn không thể nói chuyện được với nhau. Nhưng nếu có "thuật" phù hợp thì gặp trường hợp không thể đổi đạo như vậy mọi người vẫn có thể cùng chung sống hòa bình được. Chuyện của Lục Tùng bạn không cần nhiều lời, cứ giao cho ta, ta có thể tự xử lý được. Với lại dựa vào uy vọng Nhai Sơn với bản lĩnh thông thiên triệt địa của bạn thì ai có thể đóng cửa cự tuyệt chứ ?"

Đạo, thuật.

Phó Triêu Sinh lại ngẫm nghĩ một lúc thì hiểu ý : "Ý bạn cũ là ta không cần phải sửa "đạo" của mình nhưng lại có thể sửa “thuật”, tức là lấy "thuật" giấu "đạo" để tránh thể hiện lộ liễu, nhờ đó sẽ không bị những người khác đạo tẩy chay ta đúng không ?” Tuy rằng rất không muốn thừa nhận nhưng lúc này Kiến Sầu lại không thể không gật đầu. Nàng thở dài cười đáp : "Nghe thì nó ti bỉ nhưng thật ra ở đời chín người mười ý, đa phần người ta tự kiềm chế bản thân, dụng "thuật" mà xoa dịu mâu thuẫn với kẻ không cùng đạo. Tuy ta biết Triêu Sinh đạo hữu bản lãnh có thừa, nhưng biết đâu được, ta hoàn toàn không muốn thấy đạo hữu trở thành kẻ thù của đông đảo tu sĩ trên Thập Cửu Châu này chút nào."

Phó Triêu Sinh cả cười : "Nhưng ta tự tâm cảm thấy cho dù có học "thuật" tốt đi nữa thì lấy "thuật" để xoa dịu mâu thuẫn và xung đột vốn đã có sẵn thì loài người bên bạn cũng chưa chắc có thể dung nạp được ta. Nếu quả có ngày như vậy, bạn cũ sẽ đứng về phía nào ?"

Sao mà câu hỏi của cái vị bằng hữu đại yêu này của nàng lại càng lúc càng khó trả lời thế này ? Hắn và đồng đạo Thập Cửu Châu, nàng sẽ đứng về phía ai ? Vậy thì có khác gì hỏi "Mẹ với vợ rớt xuống nước, bạn cứu ai trước" đâu ?

Kiến Sầu im lặng nhìn Phó Triêu Sinh một hồi thật lâu.

Phó Triêu Sinh nghĩ rằng nàng thấy khó, lại nghĩ đêm qua hai người đã cãi nhau một trận, ban ngày thì đám tu sĩ lại nhìn mình bằng con mắt vừa nghi ngờ vừa quái dị, bấy nhiêu đó khiến lòng không khỏi phiền muộn, tiếu ý cũng dần dần tan biến.

"Chuyện này có nên hỏi hay không ?"

Cái biết của hắn về cách đối nhân xử thế ở đời thật ra vẫn còn quá ít.

Hai câu hỏi nhưng Kiến Sầu đều không trả lời câu nào mà lại chợt hỏi lại hắn : "Nếu quả có ngày đó, bạn mong ta đứng về phía ai ?"

Vấn đề này thì không cần phải suy nghĩ, Phó Triêu Sinh đáp ngay : "Dĩ nhiên là đứng về phía ta rồi."

Kiến Sầu liền nhìn hắn. Dưới ánh trời đang rạng, nàng mim mỉm cười bảo : "Vậy xin Triêu Sinh đạo hữu đừng bao giờ cho ta lý do phải đứng về phía bên kia."
Bình Luận (0)
Comment